Ám Dục
Chương 136: Thì ra, là con gái riêng
Dung Ái dìu người đàn ông đi vào phòng khách, lúc đi vào sượt qua vai Dung Ân, cô có thể thấy trên mặt ông lộ ra vẻ sủng ái, người đàn ông cười cười thay giầy ở trước cửa, lúc tầm mắt lướt qua Dung Ân, không cẩn thận khựng lại, trong con mắt thâm thúy của ông dường như từ từ sâu hơn, khóe miệng động đậy, nhưng lại có chút cứng ngắc.
Sắc mặt Nam Dạ Tước càng khó coi, tậm trạng tốt trước đó hoàn toàn bị phá hỏng, Dung Ân đứng đó cũng không động đậy, anh cho rằng cô tức giận, tiến lên ôm trọn bả vai cô, “Chúng ta vào đi."
Người một nhà ở trước mắt tay nắm tay đi về phía phòng khách, Dung Ân đột nhiên nhớ tới, mẹ còn ở đó, nếu như người mà bà thật sự đợi hơn hai mươi năm đột nhiên xuất hiện với tình trạng như vậy… Dung Ân vùng khỏi tay Nam Dạ Tước, bước chân vội vàng xông vào, cô mở miệng, nhưng lại không biết ngăn cản như thế nào, cô trông thấy mẹ Dung và Sở Mộ đang chào hỏi lẫn nhau, nhưng đối phương bày ra bộ mặt lạnh ngồi xuống, nghe được tiếng bước chân bên này, mẹ Dung nghiêng đầu lại.
Nam Dạ Tước không biết tại sao cô lại có phản ứng như thế, khi đi đến bên cạnh Dung Ân, mẹ Dung cũng từ trên ghế salon đứng lên, khi bà đứng dậy chén trà trong tay cũng rơi xuống trên tấm thảm, sự khinh thường trong mắt Sở Mộ càng lộ ra rõ ràng, hai tay vòng ở trước ngực, sắc mặt tối tăm đáng sợ.
“Mẹ – -" Dung Ân cuống quít đi tới bên cạnh mẹ Dung, Nam Dạ Tước muốn vươn tay ra nhưng lại không nắm được gì.
Hai tay cô khẩn trương giữ chặt tay mẹ, mà tầm mắt mẹ Dung, rơi xuống cánh tay của người đàn bà đó đang kéo khuỷa tay của người đàn ông, ngay cả Dung Ân cũng có thể nhận ra ngay, chứ đừng nói là bà.
Hiển nhiên người đàn ông cũng chú ý tới, vẻ kinh ngạc và giật mình trong mắt nhanh chóng được bao phủ thay cho vẻ lạnh nhạt, môi ông run rẩy, mắt mở to, chỉ là không mở miệng nói chuyện.
“Trác nham!" giọng nói mẹ Dung run rẩy, trong lời nói tràn đầy sự khẳng định, không có một tia nghi hoặc và do dự.
Ở bên cạnh người đàn ông mặc âu phục màu đen, đôi mắt Lâm Thanh Nguyệt nheo lại, đã phát giác được ở đây có gì đó không đúng, năm ngón tay bà sơn màu rượu đỏ có tính chiếm hữu rất cao đang ôm lấy cánh tay người đàn ông, “Bà quen chồng của tôi?"
Dung Ân thu hồi tầm mắt đang nhìn lên khuôn mặt kiêu căng cao quý của người đàn bà, cô nhìn thấy rõ ràng, vẻ kiên trì ban đầu dưới đáy mắt mẹ trong nháy mắt đã sụp đổ, những giọt nước mắt tụ lại trong hốc mắt, nếu không phải cô đang dìu bà, có lẽ mẹ Dung thật sự đã ngã xuống rồi.
“Trác nham."
Ánh mắt người đàn ông nhìn lên người hai mẹ con đang đứng cách đó không xa, từ trong mắt ông, Dung Ân càng khẳng định bọn họ không nhận lầm người, chỉ là người đàn ông này luôn luôn trầm mặc, không có ý thừa nhận.
“Trác nham?" Lâm Thanh Nguyệt nghe vậy, không khỏi bật cười, “Bà nhận lầm người rồi, chồng tôi không phải tên Trác Nham."
Lần này, mẹ Dung hoàn toàn giật mình, hai chân cứng ngắc cũng không còn chịu đựng thêm được nữa, thân thể té xuống sô pha.
“Mẹ…." Dung Ân vội vàng đỡ bà ngồi dậy, “Mẹ, mẹ không sao chứ?"
“Thanh nguyệt, các bà ngồi đi, coi đây là nhà của mình." Sở Mộ cuối cùng cũng mở miệng, lúc nghiêng đầu qua, băng lạnh trên khuôn mặt tản ra, cũng ra hiệu Dung Ái ngồi xuống bên cạnh mình.
“Tôi làm sao có thể nhận lầm?" mẹ Dung nhìn về phía người đàn ông đang ngồi đối diện với mình, “Dung Trác Nham, ông nói cho tôi biết, có phải thật sự tôi đã nhận lầm ngươi?"
“Bà này làm sao vậy? đã nói ba tôi không phải tên Trác Nham, mà còn dây dưa như vậy…"
Nam Dạ Tước ý thức được không đúng, ngồi xuống bên cạnh Dung Ân, “Làm sao vậy?"
Dung Ân kéo cánh tay mẹ Dung, ánh mắt nhìn theo hướng đối diện, trong mắt cô ai cũng không nhìn thấy, chỉ là khóe miệng khẽ hất lên, châm chọc nói, “Em cũng không biết sao nữa, mẹ, có lẽ chúng ta thật sự đã nhận lầm, mẹ có nói, mẹ có lời hứa của ba, ông sẽ trở về tìm mẹ, chúng ta hãy cứ đợi tiếp đi, mẹ nhìn xem, người này giống sao?"
Hai chữ cuối cùng, nhấn mạnh. Cô nhìn thấy người đàn ông đối diện cúi thấp đầu xuống.
Tại thời khắc này, hạnh phúc và hy vọng mà Dung Ân cùng mẹ đợi hơn hai mươi mấy năm, không hề xuất hiện, có đôi khi, không hi vọng còn tốt hơn, ít nhất nó sẽ không tan biến vào một ngày nào đó, không cần phải chịu đựng đau đớn và thê thảm.
Lâm Thanh Nguyệt cũng là người đàn bà mạnh mẽ trên thương trường, sức quan sát tất nhiên không phải là loại bình thường, lúc này, sắc mặt bà cũng đã thay đổi, “Tử Nham, người đàn bà này rốt cuộc là ai? Còn nữa…ông từ đâu lại có thêm đứa con gái nữa?"
“Tử nham?" trong miệng mẹ Dung lập lại nhiều lần hai chữ này, “Chẳng lẽ, ngay cả tên, ông cũng gạt tôi sao?"
Thần sắc người đàn ông giãy giụa, dường như đang cân nhắc điều gì đó, ai cũng không ngờ rằng lần gặp mặt này sẽ trở nên như vậy, Sở Mộ vốn là không có tình cảm tốt với Dung Ân, lần này, càng khinh thường hơn, “Không được giáo dục là như vậy đó, ở trong nhà của người khác mà tranh cãi ầm ĩ, còn bày ra trò cười nhận bố ở đây, cười chết người!"
“Mẹ, " giọng nói Nam Dạ Tước cũng không phải là lớn lắm, nhưng rất có sức uy hiếp cao, “Mẹ nói là cùng bố đến đây, tại sao lại dẫn theo cả nhà bác Dung, mẹ muốn dự tính làm gì?"
“Thẳng tiểu tử thối này, " Sở Mộ muốn nổi giận, “Có phải gần mực thì đen không? Cư nhiên lại trở nên không có quy tắc như vậy."
“Dì ơi, dì đừng nóng giận," Dung Ái ở bên cạnh cầm tay Sở Mộ, “Hôm nay là đêm giao thừa, không phải là nên vui vẻ sao."
“Mẹ, con muốn mẹ qua đây không phải trưng cầu ý kiến của mẹ, con chỉ muốn mẹ gặp Dung Ân, sau khi gặp, coi như là con đã báo một tiếng với mẹ, sau khi ăn cơm tối xong, mọi người hãy về đi." ý tứ trong lời nói của Nam Dạ Tước rất rõ ràng, trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
Dung Ân cũng không nghĩ tới anh sẽ nói ra những lời này, muốn ngăn cản, đã không còn kịp nữa rồi, “Tước …."
“Con…" Sở Mộ giận đến nổi méo mặt, nhưng mà nghĩ đến Nam Dạ Tước từ nhỏ không thân thiết với bà, bản tính nóng nảy này bà cũng đã nhìn quen rồi, “Tước, con còn muốn chết trong tay người phụ nữ này thêm một lần nữa, phải không?"
Nam Dạ Tước đang nắm tay Dung Ân càng siết chặt hơn, chân mày anh chau lại, “Mẹ, mẹ có ý gì?"
“Con còn muốn minh mẫn mà giả vờ hồ đồ với mẹ sao?" sắc mặt Sở Mộ lạnh lùng thấu xương, “Lúc trước, CD của con không phải là nó đem ra sao? Con có phải điên rồi hay không, còn giữ nó lại bên cạnh mình, nếu đã như vậy, cũng đừng bày ra bộ dạng nửa sống nửa chết ẹ xem."
(Paris: Hai mẹ con nói chuyện khắc nghiệt như nhau^^)
Sắc mặt Nam Dạ Tước âm trầm trong nháy mắt, chuyện này, chỉ có vài người biết, anh còn tưởng rằng đã bưng bít hết cả rồi, Sở Mộ sẽ không biết, bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt lại, “Chuyện của con không cần mẹ phải lo."
“Tước, đừng như vậy…"
“Ở đây cô không được lên tiếng " Sở Mộ cắt ngang lời nói của Dung Ân, “Mẹ chọn vợ cho con cũng chỉ có Dung Ái, cũng chỉ có nó mới có thể xứng với con, đặt một quả bom hẹn giờ bên cạnh mình, con biết lúc nào thì nó sẽ nổ tung không?"
“Bác gái," Dung Ân trở về nắm lấy tay Nam Dạ Tước, ngẩng đầu lên, “Chuyện đó, thực xin lỗi…"
“Không liên quan tới cô ấy," Nam Dạ Tước ra hiệu cô không cần nói nữa, “Đây vốn dĩ chính là một phần kế hoạch của con, chỉ là bản thân con không khống chế được."
“Con nghĩ rằng mẹ là đứa trẻ ba tuổi sao? Con che chở cho nó cũng vô ích thôi, loại con gái này, con đừng nghĩ mẹ sẽ đồng ý cho nó bước vào cửa." thái độ Sở Mộ rất kiên quyết, Nam Dạ Tước cũng không muốn nói nhảm nhiều với bà, nhìn qua mẹ Dung thì thấy sắc mặt càng tái nhợt, anh nhỏ tiếng nói bên tai Dung Ân, “Ân Ân, chúng ta đưa bác gái về nhà trước đi."
“Được." Dung Ân không đành lòng giữ mẹ ở đây, Dạ Dạ nghe lời mà cắn cắn tay áo của mẹ Dung, cọ cọ vào lòng bà.
“Mẹ, chúng ta đi về trước."
Mẹ Dung lúc đứng dậy, hai chân cũng đã cứng ngắc, Lâm Thanh Nguyệt cũng là người đàn bà mạnh mẽ, có chuyện như vậy, làm sao để nó bước qua ải dễ dàng như vậy, “Khoan đã, nói rõ ràng mới đi."
“Bác gái, có một số chuyện bác vẫn là hỏi bác Dung sẽ thích hợp hơn." Nam Dạ Tước nhìn về phía người đàn ông đang cúi đầu, hai tay ông giao nhau ở trên đầu gối, dưới sự truy vấn không ngừng của Lâm Thanh Nguyệt, lúc này mới ngẩng đầu lên, “Lan, là tôi có lỗi với bà."
Tiếng gọi này đã rất lâu rồi không gọi bây giờ đột nhiên khẽ gọi, cắt đứt tất cả ràng buộc của mẹ Dung, người đàn ông này, bà không nhận lầm, đáy mắt bà bắt đầu mơ hồ, bà tình nguyện là không phải, nếu như vậy, bà còn có thể có sức lực và hy vọng mà tiếp tục chờ đợi, “Ông kết hôn rồi, vậy tôi cùng Ân Ân, thì được tính là gì?"
“Cái gì? Dung Tử Nham, ông có ý gì, nói rõ cho tôi biết!"
“Bố, rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
“Tôi và Dung Lan, đã quen biết nhau trước khi kết hôn với bà, bà ấy nói không sai, Ân Ân là con gái của chúng tôi…"
Mẹ Dung lại lần nữa té xuống ngồi trên ghế sô pha, “Kết hôn? Trác nham, chúng ta đã lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi."
“Ông…." Khuỷa tay Lâm Thanh Nguyệt đấm mạnh vào vai người đàn ông, “Ông nói mau, tôi được Dung gia nhà ông cưới hỏi đàng hoàng mời vào cửa, người đàn bà này nói như vậy là có ý gì? Hai người đã lấy giấy hôn thú? Thật sự là buồn cười, bà ngay cả tên thật của ông ấy còn chưa rõ ràng, làm sao kết hôn? Trên giấy hôn thú điền tên gì?"
“Trác nham." Mẹ Dung cố chấp gọi tên người đàn ông.
Nam Dạ Tước đã mơ hồ cảm giác được sự thực tiếp theo đối với mẹ con Dung Ân mà nói, sẽ tàn nhẫn biết bao, bởi vì Nam gia cùng Dung gia có giao tình nhiều năm như vậy, hơn nữa ở thành phố K, ai cũng biết có một Dung Tử Nham, nhưng chưa bao giờ nghe qua Dung Trác Nham.
Người đàn ông không chịu mở miệng, Lâm Thanh Nguyệt là người thiếu kiên nhẫn trước tiên, “chẳng lẽ bà không biết, giấy hôn thú cũng có thể làm giả sao? Nếu như thật sự hai người đã kết hôn, tại sao đến bây giờ Dung gia lại không biết đến sự tồn tại của bà?"
“Không…."
“Không thể nào." Dung Ân che trước mặt mẹ Dung, cô so với ai khác đều rõ ràng, mẹ đợi nhiều năm như vậy, điều duy nhất có thể chống đỡ cho bà là tờ giấy hôn thú đó, bởi vì chỉ có như vậy, bọn họ mới có thân phận, cho dù vị trị của ba bị bỏ trống, nhưng đối với hai mẹ con mà nói, chờ đợi, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
“Lan," thật lâu sau đó người đàn ông không nói gì mới chen vào nói, “Xin lỗi, trong nhà tôi thực sự không biết chuyện giữa chúng ta, lúc trước, thật sự tôi muốn kết hôn với bà,cho nên mới…"
Dung Tử Nham không có nói thêm gì nữa, Dung Ân chỉ cảm thấy đầu giống như bị nổ tung, có tiếng ong ong, mẹ Dung sớm đã dựa vào ghế sô pha một câu cũng không nói nên lời.
Sở Mộ cười như không cười mà xem kịch vui này, nghe xong người đàn ông nói, giương môi lên, “Tôi tưởng là xuất thân như thế nào, thì ra, là con gái riêng!"
Sắc mặt Nam Dạ Tước càng khó coi, tậm trạng tốt trước đó hoàn toàn bị phá hỏng, Dung Ân đứng đó cũng không động đậy, anh cho rằng cô tức giận, tiến lên ôm trọn bả vai cô, “Chúng ta vào đi."
Người một nhà ở trước mắt tay nắm tay đi về phía phòng khách, Dung Ân đột nhiên nhớ tới, mẹ còn ở đó, nếu như người mà bà thật sự đợi hơn hai mươi năm đột nhiên xuất hiện với tình trạng như vậy… Dung Ân vùng khỏi tay Nam Dạ Tước, bước chân vội vàng xông vào, cô mở miệng, nhưng lại không biết ngăn cản như thế nào, cô trông thấy mẹ Dung và Sở Mộ đang chào hỏi lẫn nhau, nhưng đối phương bày ra bộ mặt lạnh ngồi xuống, nghe được tiếng bước chân bên này, mẹ Dung nghiêng đầu lại.
Nam Dạ Tước không biết tại sao cô lại có phản ứng như thế, khi đi đến bên cạnh Dung Ân, mẹ Dung cũng từ trên ghế salon đứng lên, khi bà đứng dậy chén trà trong tay cũng rơi xuống trên tấm thảm, sự khinh thường trong mắt Sở Mộ càng lộ ra rõ ràng, hai tay vòng ở trước ngực, sắc mặt tối tăm đáng sợ.
“Mẹ – -" Dung Ân cuống quít đi tới bên cạnh mẹ Dung, Nam Dạ Tước muốn vươn tay ra nhưng lại không nắm được gì.
Hai tay cô khẩn trương giữ chặt tay mẹ, mà tầm mắt mẹ Dung, rơi xuống cánh tay của người đàn bà đó đang kéo khuỷa tay của người đàn ông, ngay cả Dung Ân cũng có thể nhận ra ngay, chứ đừng nói là bà.
Hiển nhiên người đàn ông cũng chú ý tới, vẻ kinh ngạc và giật mình trong mắt nhanh chóng được bao phủ thay cho vẻ lạnh nhạt, môi ông run rẩy, mắt mở to, chỉ là không mở miệng nói chuyện.
“Trác nham!" giọng nói mẹ Dung run rẩy, trong lời nói tràn đầy sự khẳng định, không có một tia nghi hoặc và do dự.
Ở bên cạnh người đàn ông mặc âu phục màu đen, đôi mắt Lâm Thanh Nguyệt nheo lại, đã phát giác được ở đây có gì đó không đúng, năm ngón tay bà sơn màu rượu đỏ có tính chiếm hữu rất cao đang ôm lấy cánh tay người đàn ông, “Bà quen chồng của tôi?"
Dung Ân thu hồi tầm mắt đang nhìn lên khuôn mặt kiêu căng cao quý của người đàn bà, cô nhìn thấy rõ ràng, vẻ kiên trì ban đầu dưới đáy mắt mẹ trong nháy mắt đã sụp đổ, những giọt nước mắt tụ lại trong hốc mắt, nếu không phải cô đang dìu bà, có lẽ mẹ Dung thật sự đã ngã xuống rồi.
“Trác nham."
Ánh mắt người đàn ông nhìn lên người hai mẹ con đang đứng cách đó không xa, từ trong mắt ông, Dung Ân càng khẳng định bọn họ không nhận lầm người, chỉ là người đàn ông này luôn luôn trầm mặc, không có ý thừa nhận.
“Trác nham?" Lâm Thanh Nguyệt nghe vậy, không khỏi bật cười, “Bà nhận lầm người rồi, chồng tôi không phải tên Trác Nham."
Lần này, mẹ Dung hoàn toàn giật mình, hai chân cứng ngắc cũng không còn chịu đựng thêm được nữa, thân thể té xuống sô pha.
“Mẹ…." Dung Ân vội vàng đỡ bà ngồi dậy, “Mẹ, mẹ không sao chứ?"
“Thanh nguyệt, các bà ngồi đi, coi đây là nhà của mình." Sở Mộ cuối cùng cũng mở miệng, lúc nghiêng đầu qua, băng lạnh trên khuôn mặt tản ra, cũng ra hiệu Dung Ái ngồi xuống bên cạnh mình.
“Tôi làm sao có thể nhận lầm?" mẹ Dung nhìn về phía người đàn ông đang ngồi đối diện với mình, “Dung Trác Nham, ông nói cho tôi biết, có phải thật sự tôi đã nhận lầm ngươi?"
“Bà này làm sao vậy? đã nói ba tôi không phải tên Trác Nham, mà còn dây dưa như vậy…"
Nam Dạ Tước ý thức được không đúng, ngồi xuống bên cạnh Dung Ân, “Làm sao vậy?"
Dung Ân kéo cánh tay mẹ Dung, ánh mắt nhìn theo hướng đối diện, trong mắt cô ai cũng không nhìn thấy, chỉ là khóe miệng khẽ hất lên, châm chọc nói, “Em cũng không biết sao nữa, mẹ, có lẽ chúng ta thật sự đã nhận lầm, mẹ có nói, mẹ có lời hứa của ba, ông sẽ trở về tìm mẹ, chúng ta hãy cứ đợi tiếp đi, mẹ nhìn xem, người này giống sao?"
Hai chữ cuối cùng, nhấn mạnh. Cô nhìn thấy người đàn ông đối diện cúi thấp đầu xuống.
Tại thời khắc này, hạnh phúc và hy vọng mà Dung Ân cùng mẹ đợi hơn hai mươi mấy năm, không hề xuất hiện, có đôi khi, không hi vọng còn tốt hơn, ít nhất nó sẽ không tan biến vào một ngày nào đó, không cần phải chịu đựng đau đớn và thê thảm.
Lâm Thanh Nguyệt cũng là người đàn bà mạnh mẽ trên thương trường, sức quan sát tất nhiên không phải là loại bình thường, lúc này, sắc mặt bà cũng đã thay đổi, “Tử Nham, người đàn bà này rốt cuộc là ai? Còn nữa…ông từ đâu lại có thêm đứa con gái nữa?"
“Tử nham?" trong miệng mẹ Dung lập lại nhiều lần hai chữ này, “Chẳng lẽ, ngay cả tên, ông cũng gạt tôi sao?"
Thần sắc người đàn ông giãy giụa, dường như đang cân nhắc điều gì đó, ai cũng không ngờ rằng lần gặp mặt này sẽ trở nên như vậy, Sở Mộ vốn là không có tình cảm tốt với Dung Ân, lần này, càng khinh thường hơn, “Không được giáo dục là như vậy đó, ở trong nhà của người khác mà tranh cãi ầm ĩ, còn bày ra trò cười nhận bố ở đây, cười chết người!"
“Mẹ, " giọng nói Nam Dạ Tước cũng không phải là lớn lắm, nhưng rất có sức uy hiếp cao, “Mẹ nói là cùng bố đến đây, tại sao lại dẫn theo cả nhà bác Dung, mẹ muốn dự tính làm gì?"
“Thẳng tiểu tử thối này, " Sở Mộ muốn nổi giận, “Có phải gần mực thì đen không? Cư nhiên lại trở nên không có quy tắc như vậy."
“Dì ơi, dì đừng nóng giận," Dung Ái ở bên cạnh cầm tay Sở Mộ, “Hôm nay là đêm giao thừa, không phải là nên vui vẻ sao."
“Mẹ, con muốn mẹ qua đây không phải trưng cầu ý kiến của mẹ, con chỉ muốn mẹ gặp Dung Ân, sau khi gặp, coi như là con đã báo một tiếng với mẹ, sau khi ăn cơm tối xong, mọi người hãy về đi." ý tứ trong lời nói của Nam Dạ Tước rất rõ ràng, trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
Dung Ân cũng không nghĩ tới anh sẽ nói ra những lời này, muốn ngăn cản, đã không còn kịp nữa rồi, “Tước …."
“Con…" Sở Mộ giận đến nổi méo mặt, nhưng mà nghĩ đến Nam Dạ Tước từ nhỏ không thân thiết với bà, bản tính nóng nảy này bà cũng đã nhìn quen rồi, “Tước, con còn muốn chết trong tay người phụ nữ này thêm một lần nữa, phải không?"
Nam Dạ Tước đang nắm tay Dung Ân càng siết chặt hơn, chân mày anh chau lại, “Mẹ, mẹ có ý gì?"
“Con còn muốn minh mẫn mà giả vờ hồ đồ với mẹ sao?" sắc mặt Sở Mộ lạnh lùng thấu xương, “Lúc trước, CD của con không phải là nó đem ra sao? Con có phải điên rồi hay không, còn giữ nó lại bên cạnh mình, nếu đã như vậy, cũng đừng bày ra bộ dạng nửa sống nửa chết ẹ xem."
(Paris: Hai mẹ con nói chuyện khắc nghiệt như nhau^^)
Sắc mặt Nam Dạ Tước âm trầm trong nháy mắt, chuyện này, chỉ có vài người biết, anh còn tưởng rằng đã bưng bít hết cả rồi, Sở Mộ sẽ không biết, bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt lại, “Chuyện của con không cần mẹ phải lo."
“Tước, đừng như vậy…"
“Ở đây cô không được lên tiếng " Sở Mộ cắt ngang lời nói của Dung Ân, “Mẹ chọn vợ cho con cũng chỉ có Dung Ái, cũng chỉ có nó mới có thể xứng với con, đặt một quả bom hẹn giờ bên cạnh mình, con biết lúc nào thì nó sẽ nổ tung không?"
“Bác gái," Dung Ân trở về nắm lấy tay Nam Dạ Tước, ngẩng đầu lên, “Chuyện đó, thực xin lỗi…"
“Không liên quan tới cô ấy," Nam Dạ Tước ra hiệu cô không cần nói nữa, “Đây vốn dĩ chính là một phần kế hoạch của con, chỉ là bản thân con không khống chế được."
“Con nghĩ rằng mẹ là đứa trẻ ba tuổi sao? Con che chở cho nó cũng vô ích thôi, loại con gái này, con đừng nghĩ mẹ sẽ đồng ý cho nó bước vào cửa." thái độ Sở Mộ rất kiên quyết, Nam Dạ Tước cũng không muốn nói nhảm nhiều với bà, nhìn qua mẹ Dung thì thấy sắc mặt càng tái nhợt, anh nhỏ tiếng nói bên tai Dung Ân, “Ân Ân, chúng ta đưa bác gái về nhà trước đi."
“Được." Dung Ân không đành lòng giữ mẹ ở đây, Dạ Dạ nghe lời mà cắn cắn tay áo của mẹ Dung, cọ cọ vào lòng bà.
“Mẹ, chúng ta đi về trước."
Mẹ Dung lúc đứng dậy, hai chân cũng đã cứng ngắc, Lâm Thanh Nguyệt cũng là người đàn bà mạnh mẽ, có chuyện như vậy, làm sao để nó bước qua ải dễ dàng như vậy, “Khoan đã, nói rõ ràng mới đi."
“Bác gái, có một số chuyện bác vẫn là hỏi bác Dung sẽ thích hợp hơn." Nam Dạ Tước nhìn về phía người đàn ông đang cúi đầu, hai tay ông giao nhau ở trên đầu gối, dưới sự truy vấn không ngừng của Lâm Thanh Nguyệt, lúc này mới ngẩng đầu lên, “Lan, là tôi có lỗi với bà."
Tiếng gọi này đã rất lâu rồi không gọi bây giờ đột nhiên khẽ gọi, cắt đứt tất cả ràng buộc của mẹ Dung, người đàn ông này, bà không nhận lầm, đáy mắt bà bắt đầu mơ hồ, bà tình nguyện là không phải, nếu như vậy, bà còn có thể có sức lực và hy vọng mà tiếp tục chờ đợi, “Ông kết hôn rồi, vậy tôi cùng Ân Ân, thì được tính là gì?"
“Cái gì? Dung Tử Nham, ông có ý gì, nói rõ cho tôi biết!"
“Bố, rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
“Tôi và Dung Lan, đã quen biết nhau trước khi kết hôn với bà, bà ấy nói không sai, Ân Ân là con gái của chúng tôi…"
Mẹ Dung lại lần nữa té xuống ngồi trên ghế sô pha, “Kết hôn? Trác nham, chúng ta đã lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi."
“Ông…." Khuỷa tay Lâm Thanh Nguyệt đấm mạnh vào vai người đàn ông, “Ông nói mau, tôi được Dung gia nhà ông cưới hỏi đàng hoàng mời vào cửa, người đàn bà này nói như vậy là có ý gì? Hai người đã lấy giấy hôn thú? Thật sự là buồn cười, bà ngay cả tên thật của ông ấy còn chưa rõ ràng, làm sao kết hôn? Trên giấy hôn thú điền tên gì?"
“Trác nham." Mẹ Dung cố chấp gọi tên người đàn ông.
Nam Dạ Tước đã mơ hồ cảm giác được sự thực tiếp theo đối với mẹ con Dung Ân mà nói, sẽ tàn nhẫn biết bao, bởi vì Nam gia cùng Dung gia có giao tình nhiều năm như vậy, hơn nữa ở thành phố K, ai cũng biết có một Dung Tử Nham, nhưng chưa bao giờ nghe qua Dung Trác Nham.
Người đàn ông không chịu mở miệng, Lâm Thanh Nguyệt là người thiếu kiên nhẫn trước tiên, “chẳng lẽ bà không biết, giấy hôn thú cũng có thể làm giả sao? Nếu như thật sự hai người đã kết hôn, tại sao đến bây giờ Dung gia lại không biết đến sự tồn tại của bà?"
“Không…."
“Không thể nào." Dung Ân che trước mặt mẹ Dung, cô so với ai khác đều rõ ràng, mẹ đợi nhiều năm như vậy, điều duy nhất có thể chống đỡ cho bà là tờ giấy hôn thú đó, bởi vì chỉ có như vậy, bọn họ mới có thân phận, cho dù vị trị của ba bị bỏ trống, nhưng đối với hai mẹ con mà nói, chờ đợi, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
“Lan," thật lâu sau đó người đàn ông không nói gì mới chen vào nói, “Xin lỗi, trong nhà tôi thực sự không biết chuyện giữa chúng ta, lúc trước, thật sự tôi muốn kết hôn với bà,cho nên mới…"
Dung Tử Nham không có nói thêm gì nữa, Dung Ân chỉ cảm thấy đầu giống như bị nổ tung, có tiếng ong ong, mẹ Dung sớm đã dựa vào ghế sô pha một câu cũng không nói nên lời.
Sở Mộ cười như không cười mà xem kịch vui này, nghe xong người đàn ông nói, giương môi lên, “Tôi tưởng là xuất thân như thế nào, thì ra, là con gái riêng!"
Tác giả :
Thánh Yêu