Ám Dạ Trầm Luân
Chương 51
" Phanh! Phanh! Phanh"
Chỉ cần có ánh sáng, viên đạn của Lãnh Tử Diễm có thể xuyên thấu bia ngắm.
Bây giờ chẳng những có ánh sáng, rõ ràng còn là ban ngày.
Cho nên, khi tất cả mọi người tranh nhau chạy trốn, Lãnh Tử Diễm chẳng những không chạy, ngược lại giơ súng lên nhắm ngay đầu cự lang.
Liền ba phát súng.
Sau đó, Lãnh Tử Diễm hối hận.
Nữ tử trốn ở sau lưng hắn lại hận không thể bóp bể hắn, ba viên đạn, như đánh vào trên bảng thép dày, bộp bộp bộp văng ra.
Đầu cự lang ngoại trừ bắn ra tia lửa, không có bất cứ tổn thương gì, nhưng ------ nó chú ý tới họ.
Một ngụm nuốt trái tim trong tay xuống, nó ngẩng đầu, bước đi, từng bước một, tao nhã, thong thả như vũ khúc tiến đến tử vong.
Chậm rãi tới gần.
Nữ tử sợ tới mức không kiềm được mở lớn miệng lặng lẽ rơi lệ, lúc Lãnh Tử Diễm thấp giọng kêu chạy, nàng không làm ra bất cứ động tác gì.
Mục tiêu của cự lang không phải nàng, nó đẩy nhào Lãnh Tử Diễm xuống đất.
Lang nhãn thâm thúy tối đen như mực, chỗ sâu nhất trong đồng tử nổi ra từng đợt huyết sắc, giống như mặt trời đỏ tô vẽ trong bầu trời đêm, quỷ quyệt yêu dị.
Nó lạnh lùng nhìn kỹ con mồi dưới thân, tứ chi cường tráng chặt chẽ áp chế đối phương.
" Ngao ô...."
Thừa lúc đối phương vươn cổ tru, Lãnh Tử Diễm vươn chân đá, lực chân hắn bộc phát cực đại, thân thể cự lang cường tráng nhưng vẫn bị hắn đạp bay nửa bước.
Nửa bước là đủ rồi, Lãnh Tử Diễm xoay người dậy, chân trái nửa gấp, dũng cảm đối mặt với nguy hiểm đàn hồi, bộp bộp bộp lại là ba phát đạn liên tiếp.
Toàn bộ đánh vào mi tâm!
Viên thứ nhất bị bắn ra, viên thứ hai lõm vào nửa tấc, viên thứ ba đẩy viên thứ hai vào.
Nếu là dã thú bình thường, sớm phải gào rống kêu to, nhưng cự lang chỉ vẻn vẹn phẩy phẩy đầu, hai viên đạn lõm vào da lông lập tức bị hất ra.
Lãnh Tử Diễm biết, thứ hắn đối mặt----- là thú nhân.
Lại bị ngã nhào, gáy đập trên đất, choáng váng một trận.
Tròng mắt cự lang đỏ như máu nhỏ giọt.
Hai tay chống trên đất, hai chân đá đạp------ vô dụng!
Trước mặt thú nhân, phản kháng của nhân loại không biết buồn cười tới bao nhiêu.
Nó vén miệng lang lên, đầu lưỡi cực đại liếm trên mặt Lãnh Tử Diễm, giống như động tác nếm thử nam nhân trước đó.
Bất đồng chính là --- lần này, nó tính trước tiên hưởng dụng thân thể hắn, rồi hưởng dụng tim hắn.
Tính dục của nó, sau khi thú tính thức tỉnh, đạt đến đỉnh điểm.
Dương cụ hừng hực đáng sợ đâm giữa đùi Lãnh Tử Diễm, trán Lãnh Tử Diễm nháy mắt nhỏ xuống mồ hôi lạnh, tay phải hắn miết súng, năm ngón tay trái hợp lại dùng sức, chọc thủng xi-măng, móc ra một vốc cát đá.
Cự lang dựng thẳng chi trước lên, móng vuốt linh hoạt như bàn tay đem hai chân Lãnh Tử Diễm gấp khúc trước ngực, để cái mông vểnh rắn chắc vừa vặn nhắm ngay nó.
Quần giáo phục vải dệt mỏng mảnh bị móng vuốt xé nát, thân thể dã thú hạ xuống, hung khí dâng cao đáng sợ đâm vào huyệt động.
Không kịp kêu đau, Lãnh Tử Diễm cắn răng nhỏm nửa người trên, cát đá trong tay trái ném về phía mắt cự lang.
Cự lang hạ đầu sang bên trái.
Nổ súng, viên đạn bắn ra xuyên vào tai.
Rốt cuộc, nó bị thương.
Điên cuồng tru lên, móng vuốt cực đại đập thật mạnh trên đất.
Lãnh Tử Diễm đầu hướng bên cạnh lăn một cái, tránh thoát chưởng tâm, vuốt sắc vẫn cắt qua cánh tay.
Cự lang mở mồm ra, chuẩn bị một ngụm nuốt nhân loại làm càn này vào bụng.
Động tác mở miệng dừng lại giữa không trung, sau lưng ----- có khí tức dã thú, dã thú cường đại hơn nó mấy lần.
Nó nheo mắt, chậm rãi quay đầu lại.
Đó là một con báo tinh khiết màu bạc, thân hình ước chừng gấp đôi nó, da lông sáng như tinh tú, lấp lánh phát quang.
Chói mắt nhất lại là đồ đằng ngọn lửa giữa trán, tiên diễm, quỷ dị bí hiểm, biểu thị công khai uy nghiêm cổ xưa.
[ Thiếu... Thiếu chủ...] Chi trước nó nhuyễn nhuyễn, vừa mới quỳ xuống, đối phương một vuốt đập bay nó.
Con ngươi màu bạc còn lạnh hơn hàn băng.
[ Ngươi động đến người của ta.]
Lời dùng thú ngữ phun ra, cuốn theo cát đá đập vào mặt mà đến.
[ Ta... Không biết, Thiếu chủ, trên người hắn không có dấu hiệu của ngươi...]
[ Ta nói hắn là người của ta!]
Nhảy mạnh lên, thân thể ở không trung quét qua một đường cong, phảng phất như sao băng.
Sau đó là tiếng kêu rên cực kỳ bi thảm...
Da sói của cự lang bị móng vuốt ngân báo hung hăng xé ra.
Đội canh gác vườn trường nhận được báo động liền nhanh chóng chạy tới, đội trưởng sai người kéo Lãnh Tử Diễm cùng nữ tử bị dọa ngồi phịch trên mặt đất ra, bao vây một lang một báo, tất cả súng nhắm vào hai dã thú cắn xé nhau.
Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng…
Vô số tiếng đạn vang lên...
Ngân báo rống lên, đạn nhiều như vậy, dù không gây thương tổn nhưng cũng sẽ làm y đau đớn.
Trong mắt y bốc ra hỏa hoa phẫn nộ, phẫn nộ này lúc thấy Dã Kê vẻ mặt lo lắng ôm Lãnh Tử Diễm tăng đến cực hạn.
Kéo xé da lang, hai chân thô bạo giẫm trên đất. Đâm Dã Kê ra, dùng miệng gặm sau cổ Lãnh Tử Diễm, không đợi đám người phản ứng kịp, chạy như bay đến nơi không có bóng người.
Ánh mắt Dã Kê lóe lóe, theo sau, cất bước chạy.
" Đuổi theo, mau đuổi theo."
Đội trưởng hổn hển, nếu người thừa kế Lãnh gia xảy ra chuyện gì, một trăm cái mạng mình cũng không đủ bồi tội.
Mười mấy người truy đuổi ngân báo, số còn lại thì lưu lại, dùng dây thừng thô vững vàng trói cự lang đau đến lăn lộn trên đất.
" Đội trưởng, Lăng tướng quân điện thoại."
Đội trưởng vẻ sợ hãi cả kinh, Tướng quân công tử vừa mới chuyển đến Học viện Hoàng gia liền phát sinh chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ.... Tướng quân nhanh như vậy liền kéo binh hỏi tội?
Gã trong lòng phát run, cung kính tiếp điện thoại.
" Chào ngài, Tướng quân đại nhân."
" Đội trưởng, Tướng quân... Sao?"
Mắt thấy gã tiếp xong điện thoại liền ngây ra đó, phó đội trưởng nhịn không được hỏi.
Đội trưởng khua khua tay.
" Đem con lang kia đưa đến Quân bộ."
" Cái này.."
" Không nên hỏi thì đừng hỏi!" Đội trưởng quát chói tai.
Phó đội trưởng gật đầu, âm thầm đoán hai dã thú ban nãy hẳn là sản phẩm nghiên cứu bí mật của Quân bộ, không nhốt cẩn thận, chạy ra, hại chết mấy học sinh, ngay cả Lãnh thiếu gia cũng bị gặm đi...
Nhớ tới Lãnh gia, phó đội trưởng liền đau đầu một trận.
Bảo vệ toàn trường xuất động toàn bộ, tìm kiếm ngân báo gặm Lãnh thiếu gia đi.
Mười phút sau, viện trưởng học viện đích thân chỉ thị, không cần tìm nữa, Lãnh thiếu gia đã an toàn.
Học sinh tử vong ngoài ý muốn được sắp xếp, bồi thường gấp đôi.
Nếu ai dám đem tin tức tiết lộ ra ngoài...
Câu nói kế tiếp cũng không nói hết, mọi người trường kỳ chịu Quân bộ cao áp thống trị đều trắng mặt hiểu rõ ý chưa nói hết.
Tiết lộ ra ngoài... Trực tiếp diệt khẩu!
Ngân báo đem Lãnh Tử Diễm toàn thân mồ hôi ném tới trên giường, nhìn chăm chú hắn nửa ngày, nhảy lên giường, mở tứ chi ra, gắt gao bao trùm lấy người.
Y kề sát nhẹ liếm khóe môi hắn, dùng tiếng người thầm thì.
" May mà ta chuyển trường... May mà con lang kia kêu một tiếng, may mà ta tới kịp..."
" Lăng Diệp..."
" Câm miệng!" Ngân báo hạ ánh mắt, rầu rĩ nói. "Trước tiên để ta ôm một cái."
Y thiếu chút nữa.... Liền mất đi hắn...
Con báo này muốn đè chết hắn?
Nó không biết mình rất nặng?
Còn da lông nó... phủ đến hắn thở không nổi.
Lănh Tử Diễm cau mŕy, nghĩ thầm měnh có cần đạp con cự thú này xuống hay không.
Cuối cùng, vẫn là đạp.
Vì hắn bỗng nhiên nhớ tới, vài năm trước, mình hẳn là từng thấy con báo này, khi đó tướng tá nó còn chưa lớn như vậy, nó lẻn vào phòng mình, đem cái que hàn bẩn thỉu bốc gân xanh tím đỏ hung hăng đâm vào thân thể mình.
Cách nhiều năm, hắn vẫn nhớ được cái loại đau đớn cùng khuất nhục, cái loại kinh hãi cùng tuyệt vọng kia.
Thân thể cao lớn của ngân báo sừng sững bất động, y bắt lấy chân Lãnh Tử Diễm, trừng giận.
" Đá ta làm gì?"
" Tối hôm đó là ngươi?"
" Hả?" Ngân báo đồng dạng nhớ tới đêm hôm đó.
Ánh trăng nhu hòa.... Thân thể trần trụi... Cái mông thật vểnh thật căng được ánh trăng vuốt ve.
Nhục huyệt sâu thẳm diễm lệ như hoa.
Nhục huyệt, nhục huyệt diễm lệ như hoa...
" Ngươi làm cái gì vậy?"
Ngân báo lật thân thể Lãnh Tử Diễm, tiến đến dưới phần đùi hắn đang mở.
Một vòng tràng thịt ngoài cùng lật ra, như một cái miệng nhỏ nhắn đang chu, con lang kia... Đâm vào.
" Ngao..."
Chỉ vẻn vẹn xé da là quá lời cho nó, y nên vặn gãy toàn bộ tứ chi nó mới đúng.
Còn cái nghiệt căn kia, cũng phải đạp rớt.
" Lăng Diệp, ngươi phát điên gì vậy?"
Đầu lưỡi trơn ướt để lên hậu huyệt hắn, cương ngạnh cạy mở tràng bích.
" Cút ngay... A..."
Đầu lưỡi dài dẹp cuốn vòng bên ngoài, như dòng điện chảy quét qua, thân thể nháy mắt vừa mềm vừa tê, tiếng la vốn phẫn nộ đột ngột thay đổi mùi vị, âm cuối cao vang ngọt dính, nói rõ hắn thực ra bị làm cho cực kỳ thoải mái.
Hai tay gắt gao nắm dra giường, quay đầu lại, đôi mắt màu đen trơn ướt gắt gao trừng về phía đầu sỏ.
" Lăng Diệp... Ngươi.... Ta với ngươi chưa xong... A..."
Thư thú quấy rầy hùng thú là cần trừng phạt, biết rõ thân thể đối phương, móng vuốt ngân báo gãi gãi gốc đùi Lãnh Tử Diễm, Lãnh Tử Diễm lại lập tức kêu cao một tiếng.
Ngân báo thu hồi vuốt sắc trên chân lại, bắt lấy tính khí phía trước Lãnh Tử Diễm, trêu chọc cao thấp như chơi đồ chơi.
Một chân khác cũng không nhàn rỗi, xiết trên ngực hắn, trong lúc chế trụ hắn giãy giụa, dùng móng sắc gãi hai nụ hoa mẫn cảm, nụ hoa nâu nhanh chóng đứng thẳng lên, như quả chín muồi, kiều diễm ướt át.
Chỉ cần có ánh sáng, viên đạn của Lãnh Tử Diễm có thể xuyên thấu bia ngắm.
Bây giờ chẳng những có ánh sáng, rõ ràng còn là ban ngày.
Cho nên, khi tất cả mọi người tranh nhau chạy trốn, Lãnh Tử Diễm chẳng những không chạy, ngược lại giơ súng lên nhắm ngay đầu cự lang.
Liền ba phát súng.
Sau đó, Lãnh Tử Diễm hối hận.
Nữ tử trốn ở sau lưng hắn lại hận không thể bóp bể hắn, ba viên đạn, như đánh vào trên bảng thép dày, bộp bộp bộp văng ra.
Đầu cự lang ngoại trừ bắn ra tia lửa, không có bất cứ tổn thương gì, nhưng ------ nó chú ý tới họ.
Một ngụm nuốt trái tim trong tay xuống, nó ngẩng đầu, bước đi, từng bước một, tao nhã, thong thả như vũ khúc tiến đến tử vong.
Chậm rãi tới gần.
Nữ tử sợ tới mức không kiềm được mở lớn miệng lặng lẽ rơi lệ, lúc Lãnh Tử Diễm thấp giọng kêu chạy, nàng không làm ra bất cứ động tác gì.
Mục tiêu của cự lang không phải nàng, nó đẩy nhào Lãnh Tử Diễm xuống đất.
Lang nhãn thâm thúy tối đen như mực, chỗ sâu nhất trong đồng tử nổi ra từng đợt huyết sắc, giống như mặt trời đỏ tô vẽ trong bầu trời đêm, quỷ quyệt yêu dị.
Nó lạnh lùng nhìn kỹ con mồi dưới thân, tứ chi cường tráng chặt chẽ áp chế đối phương.
" Ngao ô...."
Thừa lúc đối phương vươn cổ tru, Lãnh Tử Diễm vươn chân đá, lực chân hắn bộc phát cực đại, thân thể cự lang cường tráng nhưng vẫn bị hắn đạp bay nửa bước.
Nửa bước là đủ rồi, Lãnh Tử Diễm xoay người dậy, chân trái nửa gấp, dũng cảm đối mặt với nguy hiểm đàn hồi, bộp bộp bộp lại là ba phát đạn liên tiếp.
Toàn bộ đánh vào mi tâm!
Viên thứ nhất bị bắn ra, viên thứ hai lõm vào nửa tấc, viên thứ ba đẩy viên thứ hai vào.
Nếu là dã thú bình thường, sớm phải gào rống kêu to, nhưng cự lang chỉ vẻn vẹn phẩy phẩy đầu, hai viên đạn lõm vào da lông lập tức bị hất ra.
Lãnh Tử Diễm biết, thứ hắn đối mặt----- là thú nhân.
Lại bị ngã nhào, gáy đập trên đất, choáng váng một trận.
Tròng mắt cự lang đỏ như máu nhỏ giọt.
Hai tay chống trên đất, hai chân đá đạp------ vô dụng!
Trước mặt thú nhân, phản kháng của nhân loại không biết buồn cười tới bao nhiêu.
Nó vén miệng lang lên, đầu lưỡi cực đại liếm trên mặt Lãnh Tử Diễm, giống như động tác nếm thử nam nhân trước đó.
Bất đồng chính là --- lần này, nó tính trước tiên hưởng dụng thân thể hắn, rồi hưởng dụng tim hắn.
Tính dục của nó, sau khi thú tính thức tỉnh, đạt đến đỉnh điểm.
Dương cụ hừng hực đáng sợ đâm giữa đùi Lãnh Tử Diễm, trán Lãnh Tử Diễm nháy mắt nhỏ xuống mồ hôi lạnh, tay phải hắn miết súng, năm ngón tay trái hợp lại dùng sức, chọc thủng xi-măng, móc ra một vốc cát đá.
Cự lang dựng thẳng chi trước lên, móng vuốt linh hoạt như bàn tay đem hai chân Lãnh Tử Diễm gấp khúc trước ngực, để cái mông vểnh rắn chắc vừa vặn nhắm ngay nó.
Quần giáo phục vải dệt mỏng mảnh bị móng vuốt xé nát, thân thể dã thú hạ xuống, hung khí dâng cao đáng sợ đâm vào huyệt động.
Không kịp kêu đau, Lãnh Tử Diễm cắn răng nhỏm nửa người trên, cát đá trong tay trái ném về phía mắt cự lang.
Cự lang hạ đầu sang bên trái.
Nổ súng, viên đạn bắn ra xuyên vào tai.
Rốt cuộc, nó bị thương.
Điên cuồng tru lên, móng vuốt cực đại đập thật mạnh trên đất.
Lãnh Tử Diễm đầu hướng bên cạnh lăn một cái, tránh thoát chưởng tâm, vuốt sắc vẫn cắt qua cánh tay.
Cự lang mở mồm ra, chuẩn bị một ngụm nuốt nhân loại làm càn này vào bụng.
Động tác mở miệng dừng lại giữa không trung, sau lưng ----- có khí tức dã thú, dã thú cường đại hơn nó mấy lần.
Nó nheo mắt, chậm rãi quay đầu lại.
Đó là một con báo tinh khiết màu bạc, thân hình ước chừng gấp đôi nó, da lông sáng như tinh tú, lấp lánh phát quang.
Chói mắt nhất lại là đồ đằng ngọn lửa giữa trán, tiên diễm, quỷ dị bí hiểm, biểu thị công khai uy nghiêm cổ xưa.
[ Thiếu... Thiếu chủ...] Chi trước nó nhuyễn nhuyễn, vừa mới quỳ xuống, đối phương một vuốt đập bay nó.
Con ngươi màu bạc còn lạnh hơn hàn băng.
[ Ngươi động đến người của ta.]
Lời dùng thú ngữ phun ra, cuốn theo cát đá đập vào mặt mà đến.
[ Ta... Không biết, Thiếu chủ, trên người hắn không có dấu hiệu của ngươi...]
[ Ta nói hắn là người của ta!]
Nhảy mạnh lên, thân thể ở không trung quét qua một đường cong, phảng phất như sao băng.
Sau đó là tiếng kêu rên cực kỳ bi thảm...
Da sói của cự lang bị móng vuốt ngân báo hung hăng xé ra.
Đội canh gác vườn trường nhận được báo động liền nhanh chóng chạy tới, đội trưởng sai người kéo Lãnh Tử Diễm cùng nữ tử bị dọa ngồi phịch trên mặt đất ra, bao vây một lang một báo, tất cả súng nhắm vào hai dã thú cắn xé nhau.
Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng…
Vô số tiếng đạn vang lên...
Ngân báo rống lên, đạn nhiều như vậy, dù không gây thương tổn nhưng cũng sẽ làm y đau đớn.
Trong mắt y bốc ra hỏa hoa phẫn nộ, phẫn nộ này lúc thấy Dã Kê vẻ mặt lo lắng ôm Lãnh Tử Diễm tăng đến cực hạn.
Kéo xé da lang, hai chân thô bạo giẫm trên đất. Đâm Dã Kê ra, dùng miệng gặm sau cổ Lãnh Tử Diễm, không đợi đám người phản ứng kịp, chạy như bay đến nơi không có bóng người.
Ánh mắt Dã Kê lóe lóe, theo sau, cất bước chạy.
" Đuổi theo, mau đuổi theo."
Đội trưởng hổn hển, nếu người thừa kế Lãnh gia xảy ra chuyện gì, một trăm cái mạng mình cũng không đủ bồi tội.
Mười mấy người truy đuổi ngân báo, số còn lại thì lưu lại, dùng dây thừng thô vững vàng trói cự lang đau đến lăn lộn trên đất.
" Đội trưởng, Lăng tướng quân điện thoại."
Đội trưởng vẻ sợ hãi cả kinh, Tướng quân công tử vừa mới chuyển đến Học viện Hoàng gia liền phát sinh chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ.... Tướng quân nhanh như vậy liền kéo binh hỏi tội?
Gã trong lòng phát run, cung kính tiếp điện thoại.
" Chào ngài, Tướng quân đại nhân."
" Đội trưởng, Tướng quân... Sao?"
Mắt thấy gã tiếp xong điện thoại liền ngây ra đó, phó đội trưởng nhịn không được hỏi.
Đội trưởng khua khua tay.
" Đem con lang kia đưa đến Quân bộ."
" Cái này.."
" Không nên hỏi thì đừng hỏi!" Đội trưởng quát chói tai.
Phó đội trưởng gật đầu, âm thầm đoán hai dã thú ban nãy hẳn là sản phẩm nghiên cứu bí mật của Quân bộ, không nhốt cẩn thận, chạy ra, hại chết mấy học sinh, ngay cả Lãnh thiếu gia cũng bị gặm đi...
Nhớ tới Lãnh gia, phó đội trưởng liền đau đầu một trận.
Bảo vệ toàn trường xuất động toàn bộ, tìm kiếm ngân báo gặm Lãnh thiếu gia đi.
Mười phút sau, viện trưởng học viện đích thân chỉ thị, không cần tìm nữa, Lãnh thiếu gia đã an toàn.
Học sinh tử vong ngoài ý muốn được sắp xếp, bồi thường gấp đôi.
Nếu ai dám đem tin tức tiết lộ ra ngoài...
Câu nói kế tiếp cũng không nói hết, mọi người trường kỳ chịu Quân bộ cao áp thống trị đều trắng mặt hiểu rõ ý chưa nói hết.
Tiết lộ ra ngoài... Trực tiếp diệt khẩu!
Ngân báo đem Lãnh Tử Diễm toàn thân mồ hôi ném tới trên giường, nhìn chăm chú hắn nửa ngày, nhảy lên giường, mở tứ chi ra, gắt gao bao trùm lấy người.
Y kề sát nhẹ liếm khóe môi hắn, dùng tiếng người thầm thì.
" May mà ta chuyển trường... May mà con lang kia kêu một tiếng, may mà ta tới kịp..."
" Lăng Diệp..."
" Câm miệng!" Ngân báo hạ ánh mắt, rầu rĩ nói. "Trước tiên để ta ôm một cái."
Y thiếu chút nữa.... Liền mất đi hắn...
Con báo này muốn đè chết hắn?
Nó không biết mình rất nặng?
Còn da lông nó... phủ đến hắn thở không nổi.
Lănh Tử Diễm cau mŕy, nghĩ thầm měnh có cần đạp con cự thú này xuống hay không.
Cuối cùng, vẫn là đạp.
Vì hắn bỗng nhiên nhớ tới, vài năm trước, mình hẳn là từng thấy con báo này, khi đó tướng tá nó còn chưa lớn như vậy, nó lẻn vào phòng mình, đem cái que hàn bẩn thỉu bốc gân xanh tím đỏ hung hăng đâm vào thân thể mình.
Cách nhiều năm, hắn vẫn nhớ được cái loại đau đớn cùng khuất nhục, cái loại kinh hãi cùng tuyệt vọng kia.
Thân thể cao lớn của ngân báo sừng sững bất động, y bắt lấy chân Lãnh Tử Diễm, trừng giận.
" Đá ta làm gì?"
" Tối hôm đó là ngươi?"
" Hả?" Ngân báo đồng dạng nhớ tới đêm hôm đó.
Ánh trăng nhu hòa.... Thân thể trần trụi... Cái mông thật vểnh thật căng được ánh trăng vuốt ve.
Nhục huyệt sâu thẳm diễm lệ như hoa.
Nhục huyệt, nhục huyệt diễm lệ như hoa...
" Ngươi làm cái gì vậy?"
Ngân báo lật thân thể Lãnh Tử Diễm, tiến đến dưới phần đùi hắn đang mở.
Một vòng tràng thịt ngoài cùng lật ra, như một cái miệng nhỏ nhắn đang chu, con lang kia... Đâm vào.
" Ngao..."
Chỉ vẻn vẹn xé da là quá lời cho nó, y nên vặn gãy toàn bộ tứ chi nó mới đúng.
Còn cái nghiệt căn kia, cũng phải đạp rớt.
" Lăng Diệp, ngươi phát điên gì vậy?"
Đầu lưỡi trơn ướt để lên hậu huyệt hắn, cương ngạnh cạy mở tràng bích.
" Cút ngay... A..."
Đầu lưỡi dài dẹp cuốn vòng bên ngoài, như dòng điện chảy quét qua, thân thể nháy mắt vừa mềm vừa tê, tiếng la vốn phẫn nộ đột ngột thay đổi mùi vị, âm cuối cao vang ngọt dính, nói rõ hắn thực ra bị làm cho cực kỳ thoải mái.
Hai tay gắt gao nắm dra giường, quay đầu lại, đôi mắt màu đen trơn ướt gắt gao trừng về phía đầu sỏ.
" Lăng Diệp... Ngươi.... Ta với ngươi chưa xong... A..."
Thư thú quấy rầy hùng thú là cần trừng phạt, biết rõ thân thể đối phương, móng vuốt ngân báo gãi gãi gốc đùi Lãnh Tử Diễm, Lãnh Tử Diễm lại lập tức kêu cao một tiếng.
Ngân báo thu hồi vuốt sắc trên chân lại, bắt lấy tính khí phía trước Lãnh Tử Diễm, trêu chọc cao thấp như chơi đồ chơi.
Một chân khác cũng không nhàn rỗi, xiết trên ngực hắn, trong lúc chế trụ hắn giãy giụa, dùng móng sắc gãi hai nụ hoa mẫn cảm, nụ hoa nâu nhanh chóng đứng thẳng lên, như quả chín muồi, kiều diễm ướt át.
Tác giả :
Triều Thanh Tiệm Huyên