Aizzz !!! Em Không Muốn Chọn Lựa !!!
Chương 8
Ông tài xế đưa 2 ng` về căn biệt thự
Trên phòng nó
-Lần sau khỏi chân nhất định tôi sẽ chơi cho đã !
Dạo này nó lại thích ở đây hơn, quên cả vc lúc tr’c bán sống bán chết chạy trốn
-Đạiiiiiiiii Vỹyyyyyyyy ! _ mấy hôm nay chẳng có gì chơi khiến nó chán ko tả đk
Đại Vỹ theo thói quen xuất hiện tr’c mặt nó
-Mình có phải chó đâu nhỉ !_Đại Vỹ cười đau khổ
-Tôi chán quá à ! _ Nó nằm lăn trên giường
Mỗi ngày nó ko nói chán ko chịu đk mà ! Cũng phải thôi, lúc tr’c, thời gian chơi cũng ko có, chỉ làm nhiệm vụ cũng đủ mệt rồi. Đại Vỹ bắt đầu thấy hối hận khi đánh gãy 2 chân của nó
-Cô muốn cái gì ?
Nó lấy tay xoa xoa cằm vẻ suy nghĩ
-Chơi bài búng tai đi !
-hả ? _ Trong đầu Đại Vỹ rất muốn từ chối nhưng khi nhìn thấy đôi mắt cún con là lại phải đầu hàng
2 ng` ngồi chơi vs nhau, Đại Vỹ đánh bài cũng ko tệ nhưng do quá coi thường nó lên … thua đậm
-Anh 362 đ, tôi 592 đ, tôi hơn anh 230 đ, vị chi tôi búng anh 23 cái ! Đưa tai đây !
Có trò chơi làm nó vùi hẳn lên nhưng lại khiến tai Đại Vỹ đỏ ửng lên
Chân nó phục hồi nhanh đến nỗi mấy vị bác sĩ của Đại Vỹ phải ngạc nhiên. Nhưng điều này lại làm nó buồn vì điều này đồng nghĩa vs vc nó ko còn cớ để trốn vc nữa
-Lần sau chán tôi sẽ đến típ ! Tạm biệt mọi ng` ! _ Nó chạy ra ngoài đi đến chỗ làm vc
Đại Vỹ và mấy ng` trong biệt thự mong nó đừng có đến nữa, nó như cơn cuồng phong vậy, nghịch đủ mọi thứ trong nhà khiến tất cả mọi ng` phải khiếp sợ
Nhưng biệt thự này từ lâu đã chẳng có tiếng cười và đùa nghịch. Từ khi nó đi còn yên tĩnh hơn
Tại trụ sở cảnh sát
Nó theo thói quen rón rén vào phòng làm vc tránh con ‘khủng long’
-Em đi đâu gần tháng nay vậy ? Lại còn mặc bộ này nữa ? _ Phong Đằng nắm lấy vai nó
-Em xin lỗi mà ! _ Nó quên mất khi ra khỏi nhà Đại Vỹ nó chỉ mặc chiếc váy màu vàng chanh đầy sức sống, tóc búi cao . Bảo sao khi trên đg đến đây, ng` trên đg nhìn nó như vật thể lạ vậy
-Em biết anh lo lắng thế nào ko ? _ Phong Đằng định búng vào đầu nó thì nó đã né sang 1 bên, 2 tay ôm trán
-Phong Đằng, tha cho em đi mà !
-Lần sau phải báo tr’c cho anh đấy ! _ Nói xong Phong Đằng đi mất
-Nhiệm vụ nói vs anh làm gì chứ ! _ nó lè lưỡi theo bong Phong Đằng
Nó vào xin lỗi chị trưởng phòng rồi nhận nhiệm vụ mới
Trên phòng nó
-Lần sau khỏi chân nhất định tôi sẽ chơi cho đã !
Dạo này nó lại thích ở đây hơn, quên cả vc lúc tr’c bán sống bán chết chạy trốn
-Đạiiiiiiiii Vỹyyyyyyyy ! _ mấy hôm nay chẳng có gì chơi khiến nó chán ko tả đk
Đại Vỹ theo thói quen xuất hiện tr’c mặt nó
-Mình có phải chó đâu nhỉ !_Đại Vỹ cười đau khổ
-Tôi chán quá à ! _ Nó nằm lăn trên giường
Mỗi ngày nó ko nói chán ko chịu đk mà ! Cũng phải thôi, lúc tr’c, thời gian chơi cũng ko có, chỉ làm nhiệm vụ cũng đủ mệt rồi. Đại Vỹ bắt đầu thấy hối hận khi đánh gãy 2 chân của nó
-Cô muốn cái gì ?
Nó lấy tay xoa xoa cằm vẻ suy nghĩ
-Chơi bài búng tai đi !
-hả ? _ Trong đầu Đại Vỹ rất muốn từ chối nhưng khi nhìn thấy đôi mắt cún con là lại phải đầu hàng
2 ng` ngồi chơi vs nhau, Đại Vỹ đánh bài cũng ko tệ nhưng do quá coi thường nó lên … thua đậm
-Anh 362 đ, tôi 592 đ, tôi hơn anh 230 đ, vị chi tôi búng anh 23 cái ! Đưa tai đây !
Có trò chơi làm nó vùi hẳn lên nhưng lại khiến tai Đại Vỹ đỏ ửng lên
Chân nó phục hồi nhanh đến nỗi mấy vị bác sĩ của Đại Vỹ phải ngạc nhiên. Nhưng điều này lại làm nó buồn vì điều này đồng nghĩa vs vc nó ko còn cớ để trốn vc nữa
-Lần sau chán tôi sẽ đến típ ! Tạm biệt mọi ng` ! _ Nó chạy ra ngoài đi đến chỗ làm vc
Đại Vỹ và mấy ng` trong biệt thự mong nó đừng có đến nữa, nó như cơn cuồng phong vậy, nghịch đủ mọi thứ trong nhà khiến tất cả mọi ng` phải khiếp sợ
Nhưng biệt thự này từ lâu đã chẳng có tiếng cười và đùa nghịch. Từ khi nó đi còn yên tĩnh hơn
Tại trụ sở cảnh sát
Nó theo thói quen rón rén vào phòng làm vc tránh con ‘khủng long’
-Em đi đâu gần tháng nay vậy ? Lại còn mặc bộ này nữa ? _ Phong Đằng nắm lấy vai nó
-Em xin lỗi mà ! _ Nó quên mất khi ra khỏi nhà Đại Vỹ nó chỉ mặc chiếc váy màu vàng chanh đầy sức sống, tóc búi cao . Bảo sao khi trên đg đến đây, ng` trên đg nhìn nó như vật thể lạ vậy
-Em biết anh lo lắng thế nào ko ? _ Phong Đằng định búng vào đầu nó thì nó đã né sang 1 bên, 2 tay ôm trán
-Phong Đằng, tha cho em đi mà !
-Lần sau phải báo tr’c cho anh đấy ! _ Nói xong Phong Đằng đi mất
-Nhiệm vụ nói vs anh làm gì chứ ! _ nó lè lưỡi theo bong Phong Đằng
Nó vào xin lỗi chị trưởng phòng rồi nhận nhiệm vụ mới
Tác giả :
Sarah Trần