Ái Vĩnh Bất Trì
Chương 4
“Tử...... Tử công tử, ta...... Ta gọi là Hoàng Thổ, ta đến...... hầu hạ ngài."
Thằng bé mặt rỗ, nói chuyện lắp bắp, quần áo bẩn như vừa từ trong đất bò ra, là tôi tớ hôm nay mang cơm tới. Nó dáng vẻ quê mùa chân chất, tuổi so với Toàn Nhi nhỏ hơn, thân hình so với hắn gầy yếu hơn nhiều lắm, khuôn mặt thiếu dinh dưỡng đen đúa, lúc hắn mang cơm vào phòng liền quỳ xuống.
“Không cần quỳ, đem đồ ăn đặt lên bàn là tốt rồi."
Hoàng Thổ tay chân luống cuống, ngay cả lấy đồ ăn ra khỏi giỏ đều giống khẩn trương quá độ, cơm xúc ra rơi vãi, đũa chọc lung tung, đồ ăn cùng nước cũng đổ lênh láng khắp nơi, cuối cùng Tử Quân nhìn không được, còn chính mình động thủ, khiến Hoàng Thổ sợ tới mức quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu.
“Tử công tử, nô tài thực ngu ngốc, thực xin lỗi, ta lần sau sẽ cố gắng hơn."
“Đừng khẩn trương, từ từ sẽ được."
Hắn ôn nhu nói vậy, Hoàng Thổ liền chảy nước mắt. “Tử công tử thật sự là người tốt, cũng không giống người khác khi dễ ta."
Tử Quân mỉm cười đỡ hắn lên, Hoàng Thổ khẩu khí kích động, hắn khoa tay múa chân nói: “Tử công tử ngài thật đẹp, ngài tựa như mỹ nhân trong tranh vẽ, tất cả mọi người nói người thất sủng, Vương gia không cần ngài, cho nên cũng không nguyện ý tới hầu hạ người, mới kêu Hoàng Thổ tới, nhưng là hiện tại Hoàng Thổ cảm thấy nếu có thể hầu hạ ngài, là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời Hoàng Thổ."
Nụ cười bên môi Tử Quân đông lại, Hoàng Thổ lại dập đầu nói: “Thực xin lỗi, Tử công tử, Hoàng Thổ nói bậy. Vương gia không cách mấy ngày liền thay đổi người hầu hạ, cuối cùng sớm hay muộn sẽ trở lại với Tử công tử thôi."
Tử Quân không có hỏi lại, theo những lời này, hắn đã biết được người trong Vương phủ đối đãi hắn như thế nào, mà chuyện Chương Tùng Kiều muốn tìm tân hoan khác là thật.
Nhưng thật ra đổi thành Hoàng Thổ ở bên người hắn hầu hạ, lâu ngày chút phát hiện Hoàng Thổ cũng không ngốc, chỉ là khi hắn mới vào trong Vương phủ bỡ ngỡ nên thái độ thường thập phần khẩn trương, cho nên không ngừng nói sai, làm hỏng, chọc người chán ghét, nên mới bị sai đến nơi mọi người cho là không hề có tiền đồ, tiểu viên trong Vương phủ.
Chỉ sau một tháng điều dưỡng thích đáng, lại được Tử Quân nói hắn không cần khẩn trương, từ từ làm cũng được, ngoại hình của hắn trở nên đẹp hơn hẳn, làm việc tay chân rất nhanh, so với Toàn Nhi không hề kém. Thậm chí sau khi hắn không còn bị khẩn trương trong hành động, Tử Quân liền phát hiện trí óc của hắn thật tốt, cũng không phải người vụng về.
So với Toàn Nhi, hắn đối Tử Quân lại toàn tâm toàn ý, hỏi hắn cái gì cũng trả lời, cũng không tránh nặng tìm nhẹ, làm cho Tử Quân rõ ràng tình trạng trong Vương phủ.
Chương Tùng Kiều gần đây trầm mê nữ sắc, thường xuyên qua đêm ở chỗ danh kỹ, bằng không liền mang ca kỹ về phủ ngoạn nhạc thâu đêm. Khiến cho ngay cả lão Vương gia xưa nay không về phủ, chỉ ở tại biệt quán cũng biết chuyện, phải hồi phủ khuyên giải Chương Tùng Kiều.
Chương Tùng Kiều sau khi cùng lão Vương gia cãi nhau, hành vi càng thêm phóng đãng, nghe nói ngay cả Hoàng Thượng cũng biết đến chuyện của Chương Tùng Kiều, còn đã bảo hắn tự hạn chế chút.
" Vương gia thân thể có khỏe không?"
Hoàng Thổ thành thật nói: “Tốt lắm, Hoàng Thượng nói Vương gia ngoạn kĩ hơi quá đáng, phạt hắn ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi, nên gần đây Vương gia không hề triệu kĩ ngoạn nhạc. Nhưng chỉ ở trong nhà, Vương gia giống như thực phiền muộn, mấy ngày trước đây còn đem toàn bộ đồ trong phòng đập bỏ, nói đồ vật này nọ bên trong toàn bộ vứt đi, thiệt nhiều tôi tớ tranh nhau đi lấy thứ Vương gia không cần đó, ta thân phận thấp, lấy không đến cái gì quý trọng, nhưng Tử công tử, người xem vật này thật đáng yêu, ta nghĩ ngài nhất định chưa từng thấy qua, cho nên vội mang tới cho người xem."
Đó là một con tiểu hổ rách tung toé, cũng không phải đồ thủ công tinh tế đặc biệt gì, chỉ là màu nó đỏ rực như lửa, lại còn dùng thuốc màu vẽ ra hoa văn da hổ, trông nhỏ nhắn đáng yêu. Vốn bởi vì Chương Tùng Kiều sinh năm hổ, nên khi hắn còn nhỏ đã khâu con hổ vải này cho y.
“Hắn ngay cả thứ này đều đã vứt?"
Yết hầu dâng lên một trận chua xót, hắn đưa ngón tay mềm nhẹ vuốt con tiểu hổ. Lúc xưa vì hắn không thạo nữ công, trong lúc làm con tiểu hổ này bị kim đâm nát đầu ngón tay. Khi hắn lấy nó ra tặng cho Chương Tùng Kiều, thì hốc mắt cũng ươn ướt nước mắt. Bởi vì hắn thấy quà mừng lễ trưởng thành của Chương Tùng Kiều rất nhiều, đầy cả phòng, lại đều là những món đồ quí giá vạn phần so với con phá hổ của hắn.
Hắn tự biết xấu hổ, vừa đem ra, lại lập tức thu về sau lưng, khóc ròng nói: “Ta không có quà gì để tặng, không có!"
Chương Tùng Kiều từ sau lưng hắn cướp lấy con tiểu hổ, lại lấy khăn tay lau khô nước mắt hắn, cười nói: “Tiểu hổ đáng yêu như vậy, ta cả đời này cũng chưa gặp qua, ngươi không tặng ta thì còn muốn tặng cho ai đây?"
“Thật sự? Thật sự đáng yêu ư? Ngươi thật sự thích?" Hắn do dự hỏi.
Chương Tùng Kiều nhếch miệng cười hôn tiểu hổ, điều này làm cho hắn nín khóc mỉm cười, mà Chương Tùng Kiều cầm thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên đầu ngón tay hắn. Hắn còn không ngại người khác nhìn thấy, sà vào trong lòng Chương Tùng Kiều, Chương Tùng Kiều gắt gao ôm chặt hắn vào trong lòng ngực, nói nhỏ: “Nhanh lên lớn lên, Tử Quân."
“Ta sẽ mỗi ngày ăn càng nhiều, lại mỗi ngày kêu lão thiên gia làm cho ta mau mau lớn lên, sau đó là có thể cùng chủ tử ngài làm rất nhiều chuyện."
Hắn nói với ngữ khí khờ dại ngây thơ, còn có điểm buồn cười, nhưng Chương Tùng Kiều một chút cũng không cười nhạo hắn, lại càng gắt gao ôm hắn, phả hơi thở quyến rũ vào lỗ tai hắn nói: “Tử Quân, ngươi rất đáng yêu! Ta thật mong ngươi nhanh nhanh trưởng thành, sau đó chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ."
Vừa nghe đến có thể vĩnh viễn cùng một chỗ, Tử Quân đương nhiên gật đầu đáp ứng. Cảnh Chương Tùng Kiều cầm trong tay con bố hổ không đáng giá một văn tiền, nhưng mặt lại tươi cười như là cầm trong tay bảo vật tối trân quý trên đời này, là thời khắc hạnh phúc nhất của hắn.
“Tử công tử, ngài thích bố hổ này sao?"
Tử Quân nức nở nói: “Thích. Đem nó cất vào hòm, ta muốn lưu trữ nó."
Hoàng Thổ không biết vì cái gì Tử công tử lập tức trở nên rưng rưng kích động, hắn liền một bên đem bố hổ thu vào bên trong hộp, một mặt tán hươu tán vượn chút chuyện cười, tựa như muốn cho Tử Quân đừng không vui như vậy nữa. Chỉ chút dụng tâm này, đã thể hiện hắn so với Toàn Nhi quan tâm chân thành tha thiết hơn nhiều lắm.
Thời gian đã về đêm, trong vườn là một mảnh hắc ám, phía Vương phủ bắt đầu thắp đèn, thoạt nhìn hết sức chói mắt. Bỗng nhiên trong Vương phủ một trận náo loạn ầm ĩ, còn nghe được tiếng cước bộ vội vàng, bình thường tôi tớ tuyệt không dám chạy loạn qua lại vào thời gian này, đại biểu trong phủ có đại sự xảy ra!
“Chuyện gì xảy ra, Hoàng Thổ?" Hắn đứng lên, thấy không khí kỳ lạ kia, trong lòng hắn một trận bất an ập tới khiến hắn không thở nổi.
“Ta cũng không biết. Tử công tử, ta đi ra ngoài hỏi thăm một chút, ngài trước tiên ngủ đi, chờ ta về sẽ nói cho ngài."
“Ta không muốn ngủ, ta chờ ngươi hỏi thăm tin tức trở về nói cho ta biết."
Hoàng Thổ gật đầu, vội vội vàng vàng đi ra ngoài. Không bao lâu, hắn liền hồng hộc chạy về, lớn tiếng gào thét làm cho toàn thân Tử Quân đông lại khi nghe thấy.
“Vương gia bị thương! Có người ám sát Hoàng Thượng, Vương gia thay Hoàng Thượng cản mấy kiếm, nghe nói Vương gia cả người là máu lúc về phủ, cũng có người nói Vương gia có thể đã chết."
“Không, không...... Sẽ không như vậy đâu!"
Hắn đứng dậy, tùy ý xỏ giày lao ra cửa tiểu viên, cơ hồ nhắm mắt lại cũng có thể tìm được nơi Chương Tùng Kiều hiện tại đang ở, bởi vì nơi đó nháo rừng rực, hơn nữa người tụ tập rất nhiều, đèn cũng thắp sáng trưng.
Mọi người chỉ dám ở bên ngoài vây xem, cũng không dám tiến vào. Tử Quân đẩy cửa phòng, cũng không ai dám ngăn cản hắn chạy thẳng vào trong phòng Chương Tùng Kiều, nơi này đích xác tựa như Hoàng Thổ nói, như vừa bị dọn qua, bên trong bình phong, bàn học đều đã mất, chỉ còn chiếc giường, chung quanh vây đầy mấy nhân vật trọng yếu trong phủ.
“Vương gia, ngài đừng chết a!" Tổng quản ở một bên khóc đến nước mắt giàn giụa, vài người ở bên cạnh vừa xoa tay vừa lau mồ hôi, luống cuống không biết nên làm như thế nào cho phải.
Hắn xông vào, Chương Tùng Kiều cả người là máu, bụng cũng đều là máu, vết thương ở hai tay sâu thấu xương, làm cho Tử Quân vốn không quen nhìn thấy máu, thiếu chút nữa nôn ra.
“Ngươi tới làm gì?"
Chương Tùng Kiều vừa thấy là hắn, tuy rằng hơi thở mỏng manh, vẫn là trừng mắt với hắn rống lên một câu như vậy.
“Sao không kêu thầy thuốc? Sao không kêu?" Hắn lòng nóng như lửa đốt, hỏi tổng quản.
Hắn tuy địa vị không rõ, nhưng tổng quản lại đối hắn nghiêm cẩn trả lời “Hoàng Thượng đã phái ngự y lập tức lại đây xem chẩn, đợi lát nữa sẽ tới."
“Không cần thầy thuốc, nam tử hán đại trượng phu, mười tám năm sau liền lại là một cái hảo hán."
Chương Tùng Kiều muốn động thân mình, hắn vừa động, máu liền thấm đầy cả giường nằm, tổng quản vội kêu to ngăn cản, “Đừng như vậy, Vương gia! Người chỉ cần nằm yên đợi khám và chữa bệnh, thân mình lập tức sẽ tốt, đừng nhúc nhích a!"
“Kêu Tử Quân rời đi, ta thà rằng ở trong này chết, cũng không muốn liếc hắn một cái."
Hắn lại bắt đầu lộn xộn, máu lại tràn ra, tất cả mọi người sợ tới mức lui từng bước. Tử Quân ngược lại vào từng bước, quần áo trên người hắn dính đầy máu Chương Tùng Kiều, hắn giận dữ hét: “Đừng động nữa, cái gì mười tám năm sau là một cái hảo hán, nói lung tung cái gì có chết hay không, loại nói hưu nói vượn này ngươi cũng nói được dễ dàng như vậy! Ngươi hỗn đản này, đã kêu ngươi đừng động đậy nữa!"
Tử Quân tức giận hung hăng cho Chương Tùng Kiều một cái tát, Chương Tùng Kiều ăn đau bất động, nằm lại trên giường, hơi thở lập tức yếu đi. Nhưng những người còn lại đang sợ đến không dám thở mạnh, giương mắt nhìn Tử Quân to gan đánh chủ nhân đang bị thương.
Bất chấp ánh mắt người khác, Tử Quân chạy đến phòng khác tìm kiếm, cầm chút quần áo sạch sẽ của Chương Tùng Kiều, chạy về áp lên miệng vết thương không ngừng chảy máu của hắn. Chương Tùng Kiều buồn đau hừ một tiếng, tuy sắc mặt đã trắng bệch, nhưng ánh mắt lại hung tợn trừng Tử Quân như muốn chửi bậy.
Tử Quân một bên dùng quần áo để buộc miệng vết thương, không cho nơi đó tiếp tục chảy máu, một mặt khóc lên. “Đừng nhúc nhích, van cầu ngươi không nên cử động. Tùng Kiều, đừng nói những điều không may, ngươi sẽ ổn thôi, chờ một chút thầy thuốc sẽ lại đây."
Hắn gương mặt trắng bệch đẫm nước mắt, hiển nhiên là thật tình biểu lộ, sau đó lại cúi người, ôm đầu Chương Tùng Kiều, không ngừng vuốt tóc hắn nói: “Có đau không? Tùng Kiều, xin lỗi, ngươi nhẫn một chút, tuy rằng đau, nhưng máu sẽ không chảy nữa." Hắn cầu nguyện máu đừng chảy nữa, hắn đã sắp chịu không nổi cảnh Chương Tùng Kiều chảy nhiều máu như vậy.
Nhưng quần áo áp trên người Chương Tùng Kiều trên dần dần vẫn nhuộm thành màu đỏ, Tử Quân không rảnh lại đi lấy quần áo, hắn xé ống tay áo coi như sạch sẽ của mình xuống, hướng Chương Tùng Kiều lần thứ hai cầm máu. Chương Tùng Kiều đau đến trán toát ra mồ hôi như tắm, hơi thở cũng càng ngày càng dồn dập, sắc mặt trở nên cực kỳ tái nhợt.
“Đừng đổ máu nữa. Lão thiên gia, Tử Quân nguyện giảm thọ mười năm, hai mươi năm, đừng làm cho Tùng Kiều đổ máu nữa, ta không muốn Tùng Kiều có chuyện gì." Tử Quân khóc ngã vào giường hắn, ngay cả chịu giảm thọ cũng nói ra.
Chương Tùng Kiều nguyên bản ý muốn giãy dụa, vốn nhìn đến Tử Quân là cõi lòng tích đầy tức giận, mấy tháng đã qua, cơn giận của hắn cho tới bây giờ vẫn chưa tiêu.
Nhưng tới giờ phút này, thấy hắn cả người thấm đẫm máu mình cũng hoàn toàn không quan tâm, lại thấy hắn tự xé quần áo để cầm máu cho mình, khóc sướt mướt đến lợi hại, giống như sinh mệnh của mình rất quan trọng với hắn, thì có bao nhiêu oán giận cũng tiêu thất.
“Ngự y đến rồi, rốt cục đến rồi, mọi người nhanh chóng lui lại."
Mấy lão tiên sinh tiến vào trị liệu, xem ra Hoàng Thượng phái những người giỏi nhất lại đây, Tử Quân bị gạt sang một bên, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn. Nghe mấy lão tiên sinh thảo luận việc cần phải cắt miệng vết thương, đem miệng vết thương tẩy sạch, Chương Tùng Kiều vô lực cố khua tay, tổng quản lập tức tiến lên.
“Đưa Tử Quân trở về, ta không muốn hắn nhìn cảnh tẩy miệng vết thương, buổi tối sẽ gặp ác mộng."
“Vương gia, vết thương của ngài mới là chính sự, về phần Tử công tử......"
“Mau đem hắn trở về, hắn thân mình suy yếu, hiện tại cả người lại toàn máu của ta, vạn nhất nhiễm bệnh làm sao bây giờ! Gọi người mang nước ấm cho hắn tẩy thân, nghe rõ chưa?"
Chương Tùng Kiều khẩu khí kiên quyết, cho dù vết thương đau đớn, hắn cũng vẫn có ngữ khí cường thế, tổng quản không dám khuyên nữa, vội vàng gật đầu, dắt Tử Quân đang khóc trở về.
“Tử công tử, Vương gia bảo ngài về trước nghỉ ngơi, giờ ngự y đã đến, việc khám và chữa bệnh sẽ không có việc gì, ngài mau trở về."
“Ta không quay về, ta phải ở lại trong này, thẳng đến hắn không có việc gì mới thôi." Bất chấp Vương gia khẩu khí cường thế, Tử Quân cũng không chịu lui bước.
“Van cầu ngài, Tử công tử, Vương gia tính tình có bao nhiêu nghiêm khắc, ngài cũng không phải không biết, ta ngay cả việc nhỏ như mang ngài trở về cũng làm không được, ngày mai ta cũng không cần làm tổng quản nữa." Tổng quản đành hứa hẹn, “Hay cứ như vậy đi, ngài đi về trước nghỉ ngơi, ta bảo người đưa nước ấm cho ngài tẩy thân, sau khi Vương gia đã trị liệu ổn thoả, ta sẽ tự mình đến chỗ ngài bẩm báo, có được không?"
Chương Tùng Kiều kiên quyết nhìn hắn, đối hắn ra lệnh: “Làm theo lời tổng quản đi, Tử Quân."
Bởi vì mệnh lệnh từ chính mồm Chương Tùng Kiều, Tử Quân đành phải gật đầu. Tổng quản một đường hộ tống hắn quay về tiểu viên, vừa gọi người đưa lên nước ấm, lại kêu Hoàng Thổ hầu hạ Tử Quân dục thân, đem tất cả quần áo nhiễm máu bỏ đi.
Chờ thêm hai canh giờ, ngự y đã xử lý xong vết thương của Chương Tùng Kiều, hắn lại đến tiểu viên, nhất nhất hướng Tử công tử thuyết minh kết quả khám và chữa bệnh, cũng thuật lại lời ngự y là tuy đã không còn nguy hiểm đến tính mệnh, nhưng cần tĩnh dưỡng nhiều, phải để Chương Tùng Kiều ăn nhiều đồ bổ, nghỉ ngơi hoàn toàn mới tốt. Hiện tại đã cho dược, ngày mai sau khi ăn sáng, Vương gia có thể uống dược giảm đau.
Còn chưa hướng Tử công tử bẩm báo xong, Chương Tùng Kiều đã xuất hiện ở trước cửa tiểu viên, tổng quản khiếp sợ ra mặt, rõ ràng ngự y nói qua, Vương gia mười ngày tới không thể xuống giường, hắn hiện tại rời giường đi lại một chút, băng vải mới vừa buộc vết thương đã nhiễm huyết.
“Vương gia, ngài như thế nào đến đây?"
Tử Quân lập tức chạy đến bên hắn, đỡ hắn, Chương Tùng Kiều cũng không còn khí lực, đem thân thể đổ vào người Tử Quân. Tử Quân một mình đỡ không nổi thể trọng của hắn, cước bộ lảo đảo, tổng quản lập tức liền đỡ một bên. Chương Tùng Kiều chỉ hướng cái giường duy nhất ở nơi này, ra hiệu cho tổng quản.
“Vâng, Vương gia."
Tổng quản giúp đỡ ôm, đem Vương gia đưa lên giường, Tử Quân khóc đến đầy mặt nước mắt nói: “Ngươi bị thương nặng như vậy, tới nơi này làm cái gì?"
“Hôm nay là mùng một, ta muốn tới, ngươi không thể phản đối."
Chương Tùng Kiều thanh âm suy yếu, đầu vừa chạm gối, nói xong những lời này cũng suýt ngất đi. Hắn một đường đi tới đây, trên trán mồ hôi không ngừng chảy xuống, Tử Quân khóc vừa lau cho hắn vừa đay, “Không ai bắt ngươi thương thành như vậy còn phải lại đây, ngươi căn bản là ý định chọc tức ta."
“Cũng chỉ chuẩn ngươi chọc giận ta, không cho ta chọc tức ngươi sao?"
Vương gia thanh âm khàn khàn nói xong, Tử Quân che mặt khóc thút thít, Chương Tùng Kiều cầm tay hắn, nói ra lời tâm huyết, “Tử Quân, ngươi để ý ta sao? Ta chết, ngươi sẽ thương tâm đúng không?"
Tử Quân tức hắn nói chuyện không biết nặng nhẹ, nói cái gì chết chóc, giận dữ hét: “Không cần nói như vậy, ta thà rằng ta chết, cũng muốn cho ngươi còn sống, ta đối với ngươi trời có thể minh giám, ngươi vì cái gì cũng không chiếu cố chính mình, sẽ chỉ làm ta thương tâm!"
Rống giận này mang theo chân tình thiệt ý, trong ngữ khí phẫn nộ còn mang theo khóc âm, quan tâm cùng tình ý rốt cuộc theo lời nói hiển hiện ra ngoài.
Chương Tùng Kiều hiển nhiên vô cùng cảm động, đem Tử Quân đang khóc nỉ non không ngớt ôm vào trong lòng ngực. Tử Quân hạ giọng khóc sướt mướt, Chương Tùng Kiều trong mắt cũng hàm chứa bạc lệ, tiếng hai người nói chuyện càng ngày càng thấp, dần dần nghe không thấy.
Tổng quản im ắng rời khỏi cửa, đến tột cùng là người nào ngu ngốc không kiến thức nói Tử công tử thất sủng? Vương gia rõ ràng một lòng chỉ ở trên người hắn, cho dù trọng thương, cũng muốn kéo thân thể suy yếu đến tiểu viên ở cùng Tử công tử. Tử công tử có thể làm cho Vương gia mê luyến như vậy, làm sao mà thất sủng được!
Thấy Hoàng Thổ đợi bên ngoài, lưỡng lự không biết có nên tiến vào hầu hạ hay không, tổng quản gõ nhẹ vào trán hắn, tiểu tử này đúng mệnh hảo, tiến trong phủ liền hầu hạ người quan trọng nhất trong lòng Vương gia, về sau nhất định tiền đồ vô hạn.
“Tiểu tử từ nông thôn đến này thực sự phúc khí, tiến phủ hầu hạ ngay Tử công tử, đảm bảo ngươi về sau vinh hoa phú quý, sung sướng vô cùng."
“Cám ơn tổng quản coi trọng, ta...... ta hiện tại muốn vào hầu hạ có được không, tổng quản?" Hoàng Thổ còn có chút ngốc hỏi.
Tổng quản cười ra, “Ngốc tiểu tử, chờ sáng mai mang đồ ăn sáng đi vào là tốt rồi, Vương gia cùng Tử công tử đêm nay còn có rất nhiều chuyện nói không xong đâu."
Nhớ tới Toàn Nhi mặt mũi sáng sủa, tay chân coi như là lanh lợi, ý nghĩ thông minh, thấy biến đã rời bỏ nơi này mong kiếm tiền đồ. Chẳng ngờ người tính không bằng trời tính, hắn chẳng thể ngờ sự tình có ngày chuyển biến!
Tử Quân ngủ ở mép giường, cố cuộn thân mình để không chiếm quá nhiều diện tích, sợ va chạm vết thương của Chương Tùng Kiều. Trời vừa hửng sáng, đã lập tức ra cửa, khoác áo khoác nhỏ giọng gọi Hoàng Thổ, phái hắn đi lấy đồ ăn lại đây, để cho Chương Tùng Kiều ăn xong, còn uống bát dược, sau đó tái nghỉ ngơi.
Đêm qua hắn mặc dù không nói đau, nhưng là sắc mặt sớm đau đến trắng bệch, nói với hắn không được mấy câu, liền mê man bất tỉnh. Sáng sớm tỉnh lại, nhìn sắc mặt hắn vẫn xanh mét, giống như thiếu máu, làm cho Tử Quân càng thêm lo lắng.
Đồ ăn đưa đến ít ỏi, không những không ngon mà còn có hai ba món vẫn là đồ ăn dư, Tử Quân nóng nảy, xua tay kêu Hoàng Thổ lại, nói nhỏ: “Ngươi bảo phòng bếp, đây là cho Vương gia ăn, mang đồ ăn tốt hơn lên, hắn bị thương nặng như vậy, cần ăn nhiều một chút thứ cường thân bổ huyết."
Hoàng Thổ vội vàng lại chạy đến phòng bếp, đại khái là bị mắng một trận, lúc trở về, hốc mắt hơi hơi rướm lệ, lắc đầu bẩm báo.
“Người ở trù phòng không tin Vương gia tại đây, nói ta nói dối, bọn họ còn đem gậy gộc đánh ta. Còn nói cho chúng ta ăn đồ ăn dư đã là thiên đại phúc khí, nếu lại nói xàm, tiếp theo sẽ không cho đồ ăn."
Tử Quân trong lòng sầu muộn, có thể nào phải chính mình đi báo. Tối qua, Chương Tùng Kiều một thân lại đây đã là lúc đêm khuya, trừ bỏ tổng quản cùng Hoàng Thổ, căn bản là không người nào biết, cũng khó trách những người đó không tin, nghĩ là hắn ghét ăn cơm rau dưa, muốn lừa gạt ăn ngon.
“Ngươi đi tìm tổng quản, phải tổng quản cùng hạ nhân nói......" Trừ bỏ tổng quản, những người này đại khái cũng sẽ chẳng tin lời hắn, tự mình đi cũng chỉ uổng phí công phu.
“Tử Quân." Chương Tùng Kiều tỉnh lại, đang gọi hắn.
“Ta có nghĩ tới, nhưng tổng quản còn chưa dậy."
Hoàng Thổ gần đây càng ngày càng thông minh, Tử Quân còn không có bảo, hắn liền đã nghĩ đến, nhưng là tổng quản còn chưa có ra khỏi phòng quản sự.
“Tử Quân." Chương Tùng Kiều dùng thanh âm mới vừa tỉnh ngủ lại kêu to, như là nhìn không thấy hắn thì trong lòng bất an.
“Ta đi chiếu cố Vương gia, ngươi lại đến gặp người của phòng bếp nói lần nữa xem."
Tử Quân từ cửa vào thấy Chương Tùng Kiều đã muốn bán ngồi dậy. Tử Quân tới giúp đỡ hắn, hắn hạ khẩu khí nói ra nhu cầu sinh lý mà sau khi ngủ qua một đêm thì phát sinh. “Ta muốn đi tiểu."
Tử Quân đỡ lấy hắn ngồi, rồi cầm bô ra. Chương Tùng Kiều hai tay đều bị trọng thương, muốn giải khố thằng nhưng ngón tay lại không nghe sai sử, đành phải một mặt tức giận lầu bầu, một mặt để Tử Quân thay hắn cởi bỏ khố thằng, ghé bô vào, cầm cái đó cho hắn đi tiểu, tiếng nước tích tích đạt đạt, xong việc lại giúp hắn buộc khố thằng.
“Thực đáng chết, tình huống này nếu ở thời điểm khác, nhất định tuyệt vời lắm."
Tử Quân giận đỏ mặt, nghĩ cũng biết hắn nghĩ đến vấn đề không đứng đắn, “Ngươi đã thương nặng như vậy, vẫn còn sắc dục huân tâm, ngươi không biết xấu hổ?"
Chương Tùng Kiều không dám trêu hắn sinh khí, thầm nghĩ về quãng thời gian ngọt ngào đêm qua, vội vàng xoa dịu không khí: “Đừng nóng giận, Tử Quân, chúng ta ăn điểm tâm đi, ta đêm qua cái gì cũng chưa ăn, đói chết ta, chúng ta cùng nhau ăn."
“Đồ ăn còn chưa có đến, ngươi đợi lát nữa đi."
Tuy nhiên phòng Tử Quân không lớn, chỉ vừa nhấc đầu liền thấy bên kia có cái bàn bày đầy đồ ăn, Chương Tùng Kiều hiển nhiên tâm tình sung sướng, cười nói: “Không phải đã mang đến kia sao? Ngươi đỡ ta xuống giường, ta sáng nay đã có khí lực hơn."
Tử Quân bất đắc dĩ đành phải đỡ hắn ra ngồi ở ghế, hắn quả thật so với đêm qua tốt hơn nhiều, nâng dậy không phải cố hết sức giống như hôm qua, Tử Quân đem đồ ăn gạt sang một bên, nhỏ giọng: “Đồ ăn của ngươi còn chưa tới, ta đã phái Hoàng Thổ đi phòng bếp thúc dục."
Mới nói đến đó, Hoàng Thổ đã tiến vào, hắn cúi đầu, hai mắt long lanh nước nhẹ lắc đầu, thuyết minh những người ở phòng bếp đó không tin Hoàng Thổ, hắn đành phải tay không trở về.
Chương Tùng Kiều lấy bát qua, mặt trên là gạo trắng đã trương, không biết nấu từ bao giờ, lại thấy bàn kia đồ ăn ít ỏi, chỉ đủ cho kiến ăn. Mà thức ăn thì ôi thiu, e rằng ngay cả kiến cũng chê khiến mặt Chương Tùng Kiều biến sắc.
“Đây là đồ ăn ngày thường của ngươi sao?"
“Tùng Kiều......"
“Đây là đồ cho heo ăn, ta đã lệnh Vương phủ hằng ngày đều chi không ít ngân lượng để làm riêng đồ ăn cho ngươi, những người này thế nhưng thừa dịp ta không chú ý, dám đưa loại thức ăn cho heo này lên. Tổng quản đâu? Quản sự phòng bếp là ai? Lập tức kêu đến đây cho ta."
Thằng bé mặt rỗ, nói chuyện lắp bắp, quần áo bẩn như vừa từ trong đất bò ra, là tôi tớ hôm nay mang cơm tới. Nó dáng vẻ quê mùa chân chất, tuổi so với Toàn Nhi nhỏ hơn, thân hình so với hắn gầy yếu hơn nhiều lắm, khuôn mặt thiếu dinh dưỡng đen đúa, lúc hắn mang cơm vào phòng liền quỳ xuống.
“Không cần quỳ, đem đồ ăn đặt lên bàn là tốt rồi."
Hoàng Thổ tay chân luống cuống, ngay cả lấy đồ ăn ra khỏi giỏ đều giống khẩn trương quá độ, cơm xúc ra rơi vãi, đũa chọc lung tung, đồ ăn cùng nước cũng đổ lênh láng khắp nơi, cuối cùng Tử Quân nhìn không được, còn chính mình động thủ, khiến Hoàng Thổ sợ tới mức quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu.
“Tử công tử, nô tài thực ngu ngốc, thực xin lỗi, ta lần sau sẽ cố gắng hơn."
“Đừng khẩn trương, từ từ sẽ được."
Hắn ôn nhu nói vậy, Hoàng Thổ liền chảy nước mắt. “Tử công tử thật sự là người tốt, cũng không giống người khác khi dễ ta."
Tử Quân mỉm cười đỡ hắn lên, Hoàng Thổ khẩu khí kích động, hắn khoa tay múa chân nói: “Tử công tử ngài thật đẹp, ngài tựa như mỹ nhân trong tranh vẽ, tất cả mọi người nói người thất sủng, Vương gia không cần ngài, cho nên cũng không nguyện ý tới hầu hạ người, mới kêu Hoàng Thổ tới, nhưng là hiện tại Hoàng Thổ cảm thấy nếu có thể hầu hạ ngài, là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời Hoàng Thổ."
Nụ cười bên môi Tử Quân đông lại, Hoàng Thổ lại dập đầu nói: “Thực xin lỗi, Tử công tử, Hoàng Thổ nói bậy. Vương gia không cách mấy ngày liền thay đổi người hầu hạ, cuối cùng sớm hay muộn sẽ trở lại với Tử công tử thôi."
Tử Quân không có hỏi lại, theo những lời này, hắn đã biết được người trong Vương phủ đối đãi hắn như thế nào, mà chuyện Chương Tùng Kiều muốn tìm tân hoan khác là thật.
Nhưng thật ra đổi thành Hoàng Thổ ở bên người hắn hầu hạ, lâu ngày chút phát hiện Hoàng Thổ cũng không ngốc, chỉ là khi hắn mới vào trong Vương phủ bỡ ngỡ nên thái độ thường thập phần khẩn trương, cho nên không ngừng nói sai, làm hỏng, chọc người chán ghét, nên mới bị sai đến nơi mọi người cho là không hề có tiền đồ, tiểu viên trong Vương phủ.
Chỉ sau một tháng điều dưỡng thích đáng, lại được Tử Quân nói hắn không cần khẩn trương, từ từ làm cũng được, ngoại hình của hắn trở nên đẹp hơn hẳn, làm việc tay chân rất nhanh, so với Toàn Nhi không hề kém. Thậm chí sau khi hắn không còn bị khẩn trương trong hành động, Tử Quân liền phát hiện trí óc của hắn thật tốt, cũng không phải người vụng về.
So với Toàn Nhi, hắn đối Tử Quân lại toàn tâm toàn ý, hỏi hắn cái gì cũng trả lời, cũng không tránh nặng tìm nhẹ, làm cho Tử Quân rõ ràng tình trạng trong Vương phủ.
Chương Tùng Kiều gần đây trầm mê nữ sắc, thường xuyên qua đêm ở chỗ danh kỹ, bằng không liền mang ca kỹ về phủ ngoạn nhạc thâu đêm. Khiến cho ngay cả lão Vương gia xưa nay không về phủ, chỉ ở tại biệt quán cũng biết chuyện, phải hồi phủ khuyên giải Chương Tùng Kiều.
Chương Tùng Kiều sau khi cùng lão Vương gia cãi nhau, hành vi càng thêm phóng đãng, nghe nói ngay cả Hoàng Thượng cũng biết đến chuyện của Chương Tùng Kiều, còn đã bảo hắn tự hạn chế chút.
" Vương gia thân thể có khỏe không?"
Hoàng Thổ thành thật nói: “Tốt lắm, Hoàng Thượng nói Vương gia ngoạn kĩ hơi quá đáng, phạt hắn ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi, nên gần đây Vương gia không hề triệu kĩ ngoạn nhạc. Nhưng chỉ ở trong nhà, Vương gia giống như thực phiền muộn, mấy ngày trước đây còn đem toàn bộ đồ trong phòng đập bỏ, nói đồ vật này nọ bên trong toàn bộ vứt đi, thiệt nhiều tôi tớ tranh nhau đi lấy thứ Vương gia không cần đó, ta thân phận thấp, lấy không đến cái gì quý trọng, nhưng Tử công tử, người xem vật này thật đáng yêu, ta nghĩ ngài nhất định chưa từng thấy qua, cho nên vội mang tới cho người xem."
Đó là một con tiểu hổ rách tung toé, cũng không phải đồ thủ công tinh tế đặc biệt gì, chỉ là màu nó đỏ rực như lửa, lại còn dùng thuốc màu vẽ ra hoa văn da hổ, trông nhỏ nhắn đáng yêu. Vốn bởi vì Chương Tùng Kiều sinh năm hổ, nên khi hắn còn nhỏ đã khâu con hổ vải này cho y.
“Hắn ngay cả thứ này đều đã vứt?"
Yết hầu dâng lên một trận chua xót, hắn đưa ngón tay mềm nhẹ vuốt con tiểu hổ. Lúc xưa vì hắn không thạo nữ công, trong lúc làm con tiểu hổ này bị kim đâm nát đầu ngón tay. Khi hắn lấy nó ra tặng cho Chương Tùng Kiều, thì hốc mắt cũng ươn ướt nước mắt. Bởi vì hắn thấy quà mừng lễ trưởng thành của Chương Tùng Kiều rất nhiều, đầy cả phòng, lại đều là những món đồ quí giá vạn phần so với con phá hổ của hắn.
Hắn tự biết xấu hổ, vừa đem ra, lại lập tức thu về sau lưng, khóc ròng nói: “Ta không có quà gì để tặng, không có!"
Chương Tùng Kiều từ sau lưng hắn cướp lấy con tiểu hổ, lại lấy khăn tay lau khô nước mắt hắn, cười nói: “Tiểu hổ đáng yêu như vậy, ta cả đời này cũng chưa gặp qua, ngươi không tặng ta thì còn muốn tặng cho ai đây?"
“Thật sự? Thật sự đáng yêu ư? Ngươi thật sự thích?" Hắn do dự hỏi.
Chương Tùng Kiều nhếch miệng cười hôn tiểu hổ, điều này làm cho hắn nín khóc mỉm cười, mà Chương Tùng Kiều cầm thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên đầu ngón tay hắn. Hắn còn không ngại người khác nhìn thấy, sà vào trong lòng Chương Tùng Kiều, Chương Tùng Kiều gắt gao ôm chặt hắn vào trong lòng ngực, nói nhỏ: “Nhanh lên lớn lên, Tử Quân."
“Ta sẽ mỗi ngày ăn càng nhiều, lại mỗi ngày kêu lão thiên gia làm cho ta mau mau lớn lên, sau đó là có thể cùng chủ tử ngài làm rất nhiều chuyện."
Hắn nói với ngữ khí khờ dại ngây thơ, còn có điểm buồn cười, nhưng Chương Tùng Kiều một chút cũng không cười nhạo hắn, lại càng gắt gao ôm hắn, phả hơi thở quyến rũ vào lỗ tai hắn nói: “Tử Quân, ngươi rất đáng yêu! Ta thật mong ngươi nhanh nhanh trưởng thành, sau đó chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ."
Vừa nghe đến có thể vĩnh viễn cùng một chỗ, Tử Quân đương nhiên gật đầu đáp ứng. Cảnh Chương Tùng Kiều cầm trong tay con bố hổ không đáng giá một văn tiền, nhưng mặt lại tươi cười như là cầm trong tay bảo vật tối trân quý trên đời này, là thời khắc hạnh phúc nhất của hắn.
“Tử công tử, ngài thích bố hổ này sao?"
Tử Quân nức nở nói: “Thích. Đem nó cất vào hòm, ta muốn lưu trữ nó."
Hoàng Thổ không biết vì cái gì Tử công tử lập tức trở nên rưng rưng kích động, hắn liền một bên đem bố hổ thu vào bên trong hộp, một mặt tán hươu tán vượn chút chuyện cười, tựa như muốn cho Tử Quân đừng không vui như vậy nữa. Chỉ chút dụng tâm này, đã thể hiện hắn so với Toàn Nhi quan tâm chân thành tha thiết hơn nhiều lắm.
Thời gian đã về đêm, trong vườn là một mảnh hắc ám, phía Vương phủ bắt đầu thắp đèn, thoạt nhìn hết sức chói mắt. Bỗng nhiên trong Vương phủ một trận náo loạn ầm ĩ, còn nghe được tiếng cước bộ vội vàng, bình thường tôi tớ tuyệt không dám chạy loạn qua lại vào thời gian này, đại biểu trong phủ có đại sự xảy ra!
“Chuyện gì xảy ra, Hoàng Thổ?" Hắn đứng lên, thấy không khí kỳ lạ kia, trong lòng hắn một trận bất an ập tới khiến hắn không thở nổi.
“Ta cũng không biết. Tử công tử, ta đi ra ngoài hỏi thăm một chút, ngài trước tiên ngủ đi, chờ ta về sẽ nói cho ngài."
“Ta không muốn ngủ, ta chờ ngươi hỏi thăm tin tức trở về nói cho ta biết."
Hoàng Thổ gật đầu, vội vội vàng vàng đi ra ngoài. Không bao lâu, hắn liền hồng hộc chạy về, lớn tiếng gào thét làm cho toàn thân Tử Quân đông lại khi nghe thấy.
“Vương gia bị thương! Có người ám sát Hoàng Thượng, Vương gia thay Hoàng Thượng cản mấy kiếm, nghe nói Vương gia cả người là máu lúc về phủ, cũng có người nói Vương gia có thể đã chết."
“Không, không...... Sẽ không như vậy đâu!"
Hắn đứng dậy, tùy ý xỏ giày lao ra cửa tiểu viên, cơ hồ nhắm mắt lại cũng có thể tìm được nơi Chương Tùng Kiều hiện tại đang ở, bởi vì nơi đó nháo rừng rực, hơn nữa người tụ tập rất nhiều, đèn cũng thắp sáng trưng.
Mọi người chỉ dám ở bên ngoài vây xem, cũng không dám tiến vào. Tử Quân đẩy cửa phòng, cũng không ai dám ngăn cản hắn chạy thẳng vào trong phòng Chương Tùng Kiều, nơi này đích xác tựa như Hoàng Thổ nói, như vừa bị dọn qua, bên trong bình phong, bàn học đều đã mất, chỉ còn chiếc giường, chung quanh vây đầy mấy nhân vật trọng yếu trong phủ.
“Vương gia, ngài đừng chết a!" Tổng quản ở một bên khóc đến nước mắt giàn giụa, vài người ở bên cạnh vừa xoa tay vừa lau mồ hôi, luống cuống không biết nên làm như thế nào cho phải.
Hắn xông vào, Chương Tùng Kiều cả người là máu, bụng cũng đều là máu, vết thương ở hai tay sâu thấu xương, làm cho Tử Quân vốn không quen nhìn thấy máu, thiếu chút nữa nôn ra.
“Ngươi tới làm gì?"
Chương Tùng Kiều vừa thấy là hắn, tuy rằng hơi thở mỏng manh, vẫn là trừng mắt với hắn rống lên một câu như vậy.
“Sao không kêu thầy thuốc? Sao không kêu?" Hắn lòng nóng như lửa đốt, hỏi tổng quản.
Hắn tuy địa vị không rõ, nhưng tổng quản lại đối hắn nghiêm cẩn trả lời “Hoàng Thượng đã phái ngự y lập tức lại đây xem chẩn, đợi lát nữa sẽ tới."
“Không cần thầy thuốc, nam tử hán đại trượng phu, mười tám năm sau liền lại là một cái hảo hán."
Chương Tùng Kiều muốn động thân mình, hắn vừa động, máu liền thấm đầy cả giường nằm, tổng quản vội kêu to ngăn cản, “Đừng như vậy, Vương gia! Người chỉ cần nằm yên đợi khám và chữa bệnh, thân mình lập tức sẽ tốt, đừng nhúc nhích a!"
“Kêu Tử Quân rời đi, ta thà rằng ở trong này chết, cũng không muốn liếc hắn một cái."
Hắn lại bắt đầu lộn xộn, máu lại tràn ra, tất cả mọi người sợ tới mức lui từng bước. Tử Quân ngược lại vào từng bước, quần áo trên người hắn dính đầy máu Chương Tùng Kiều, hắn giận dữ hét: “Đừng động nữa, cái gì mười tám năm sau là một cái hảo hán, nói lung tung cái gì có chết hay không, loại nói hưu nói vượn này ngươi cũng nói được dễ dàng như vậy! Ngươi hỗn đản này, đã kêu ngươi đừng động đậy nữa!"
Tử Quân tức giận hung hăng cho Chương Tùng Kiều một cái tát, Chương Tùng Kiều ăn đau bất động, nằm lại trên giường, hơi thở lập tức yếu đi. Nhưng những người còn lại đang sợ đến không dám thở mạnh, giương mắt nhìn Tử Quân to gan đánh chủ nhân đang bị thương.
Bất chấp ánh mắt người khác, Tử Quân chạy đến phòng khác tìm kiếm, cầm chút quần áo sạch sẽ của Chương Tùng Kiều, chạy về áp lên miệng vết thương không ngừng chảy máu của hắn. Chương Tùng Kiều buồn đau hừ một tiếng, tuy sắc mặt đã trắng bệch, nhưng ánh mắt lại hung tợn trừng Tử Quân như muốn chửi bậy.
Tử Quân một bên dùng quần áo để buộc miệng vết thương, không cho nơi đó tiếp tục chảy máu, một mặt khóc lên. “Đừng nhúc nhích, van cầu ngươi không nên cử động. Tùng Kiều, đừng nói những điều không may, ngươi sẽ ổn thôi, chờ một chút thầy thuốc sẽ lại đây."
Hắn gương mặt trắng bệch đẫm nước mắt, hiển nhiên là thật tình biểu lộ, sau đó lại cúi người, ôm đầu Chương Tùng Kiều, không ngừng vuốt tóc hắn nói: “Có đau không? Tùng Kiều, xin lỗi, ngươi nhẫn một chút, tuy rằng đau, nhưng máu sẽ không chảy nữa." Hắn cầu nguyện máu đừng chảy nữa, hắn đã sắp chịu không nổi cảnh Chương Tùng Kiều chảy nhiều máu như vậy.
Nhưng quần áo áp trên người Chương Tùng Kiều trên dần dần vẫn nhuộm thành màu đỏ, Tử Quân không rảnh lại đi lấy quần áo, hắn xé ống tay áo coi như sạch sẽ của mình xuống, hướng Chương Tùng Kiều lần thứ hai cầm máu. Chương Tùng Kiều đau đến trán toát ra mồ hôi như tắm, hơi thở cũng càng ngày càng dồn dập, sắc mặt trở nên cực kỳ tái nhợt.
“Đừng đổ máu nữa. Lão thiên gia, Tử Quân nguyện giảm thọ mười năm, hai mươi năm, đừng làm cho Tùng Kiều đổ máu nữa, ta không muốn Tùng Kiều có chuyện gì." Tử Quân khóc ngã vào giường hắn, ngay cả chịu giảm thọ cũng nói ra.
Chương Tùng Kiều nguyên bản ý muốn giãy dụa, vốn nhìn đến Tử Quân là cõi lòng tích đầy tức giận, mấy tháng đã qua, cơn giận của hắn cho tới bây giờ vẫn chưa tiêu.
Nhưng tới giờ phút này, thấy hắn cả người thấm đẫm máu mình cũng hoàn toàn không quan tâm, lại thấy hắn tự xé quần áo để cầm máu cho mình, khóc sướt mướt đến lợi hại, giống như sinh mệnh của mình rất quan trọng với hắn, thì có bao nhiêu oán giận cũng tiêu thất.
“Ngự y đến rồi, rốt cục đến rồi, mọi người nhanh chóng lui lại."
Mấy lão tiên sinh tiến vào trị liệu, xem ra Hoàng Thượng phái những người giỏi nhất lại đây, Tử Quân bị gạt sang một bên, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn. Nghe mấy lão tiên sinh thảo luận việc cần phải cắt miệng vết thương, đem miệng vết thương tẩy sạch, Chương Tùng Kiều vô lực cố khua tay, tổng quản lập tức tiến lên.
“Đưa Tử Quân trở về, ta không muốn hắn nhìn cảnh tẩy miệng vết thương, buổi tối sẽ gặp ác mộng."
“Vương gia, vết thương của ngài mới là chính sự, về phần Tử công tử......"
“Mau đem hắn trở về, hắn thân mình suy yếu, hiện tại cả người lại toàn máu của ta, vạn nhất nhiễm bệnh làm sao bây giờ! Gọi người mang nước ấm cho hắn tẩy thân, nghe rõ chưa?"
Chương Tùng Kiều khẩu khí kiên quyết, cho dù vết thương đau đớn, hắn cũng vẫn có ngữ khí cường thế, tổng quản không dám khuyên nữa, vội vàng gật đầu, dắt Tử Quân đang khóc trở về.
“Tử công tử, Vương gia bảo ngài về trước nghỉ ngơi, giờ ngự y đã đến, việc khám và chữa bệnh sẽ không có việc gì, ngài mau trở về."
“Ta không quay về, ta phải ở lại trong này, thẳng đến hắn không có việc gì mới thôi." Bất chấp Vương gia khẩu khí cường thế, Tử Quân cũng không chịu lui bước.
“Van cầu ngài, Tử công tử, Vương gia tính tình có bao nhiêu nghiêm khắc, ngài cũng không phải không biết, ta ngay cả việc nhỏ như mang ngài trở về cũng làm không được, ngày mai ta cũng không cần làm tổng quản nữa." Tổng quản đành hứa hẹn, “Hay cứ như vậy đi, ngài đi về trước nghỉ ngơi, ta bảo người đưa nước ấm cho ngài tẩy thân, sau khi Vương gia đã trị liệu ổn thoả, ta sẽ tự mình đến chỗ ngài bẩm báo, có được không?"
Chương Tùng Kiều kiên quyết nhìn hắn, đối hắn ra lệnh: “Làm theo lời tổng quản đi, Tử Quân."
Bởi vì mệnh lệnh từ chính mồm Chương Tùng Kiều, Tử Quân đành phải gật đầu. Tổng quản một đường hộ tống hắn quay về tiểu viên, vừa gọi người đưa lên nước ấm, lại kêu Hoàng Thổ hầu hạ Tử Quân dục thân, đem tất cả quần áo nhiễm máu bỏ đi.
Chờ thêm hai canh giờ, ngự y đã xử lý xong vết thương của Chương Tùng Kiều, hắn lại đến tiểu viên, nhất nhất hướng Tử công tử thuyết minh kết quả khám và chữa bệnh, cũng thuật lại lời ngự y là tuy đã không còn nguy hiểm đến tính mệnh, nhưng cần tĩnh dưỡng nhiều, phải để Chương Tùng Kiều ăn nhiều đồ bổ, nghỉ ngơi hoàn toàn mới tốt. Hiện tại đã cho dược, ngày mai sau khi ăn sáng, Vương gia có thể uống dược giảm đau.
Còn chưa hướng Tử công tử bẩm báo xong, Chương Tùng Kiều đã xuất hiện ở trước cửa tiểu viên, tổng quản khiếp sợ ra mặt, rõ ràng ngự y nói qua, Vương gia mười ngày tới không thể xuống giường, hắn hiện tại rời giường đi lại một chút, băng vải mới vừa buộc vết thương đã nhiễm huyết.
“Vương gia, ngài như thế nào đến đây?"
Tử Quân lập tức chạy đến bên hắn, đỡ hắn, Chương Tùng Kiều cũng không còn khí lực, đem thân thể đổ vào người Tử Quân. Tử Quân một mình đỡ không nổi thể trọng của hắn, cước bộ lảo đảo, tổng quản lập tức liền đỡ một bên. Chương Tùng Kiều chỉ hướng cái giường duy nhất ở nơi này, ra hiệu cho tổng quản.
“Vâng, Vương gia."
Tổng quản giúp đỡ ôm, đem Vương gia đưa lên giường, Tử Quân khóc đến đầy mặt nước mắt nói: “Ngươi bị thương nặng như vậy, tới nơi này làm cái gì?"
“Hôm nay là mùng một, ta muốn tới, ngươi không thể phản đối."
Chương Tùng Kiều thanh âm suy yếu, đầu vừa chạm gối, nói xong những lời này cũng suýt ngất đi. Hắn một đường đi tới đây, trên trán mồ hôi không ngừng chảy xuống, Tử Quân khóc vừa lau cho hắn vừa đay, “Không ai bắt ngươi thương thành như vậy còn phải lại đây, ngươi căn bản là ý định chọc tức ta."
“Cũng chỉ chuẩn ngươi chọc giận ta, không cho ta chọc tức ngươi sao?"
Vương gia thanh âm khàn khàn nói xong, Tử Quân che mặt khóc thút thít, Chương Tùng Kiều cầm tay hắn, nói ra lời tâm huyết, “Tử Quân, ngươi để ý ta sao? Ta chết, ngươi sẽ thương tâm đúng không?"
Tử Quân tức hắn nói chuyện không biết nặng nhẹ, nói cái gì chết chóc, giận dữ hét: “Không cần nói như vậy, ta thà rằng ta chết, cũng muốn cho ngươi còn sống, ta đối với ngươi trời có thể minh giám, ngươi vì cái gì cũng không chiếu cố chính mình, sẽ chỉ làm ta thương tâm!"
Rống giận này mang theo chân tình thiệt ý, trong ngữ khí phẫn nộ còn mang theo khóc âm, quan tâm cùng tình ý rốt cuộc theo lời nói hiển hiện ra ngoài.
Chương Tùng Kiều hiển nhiên vô cùng cảm động, đem Tử Quân đang khóc nỉ non không ngớt ôm vào trong lòng ngực. Tử Quân hạ giọng khóc sướt mướt, Chương Tùng Kiều trong mắt cũng hàm chứa bạc lệ, tiếng hai người nói chuyện càng ngày càng thấp, dần dần nghe không thấy.
Tổng quản im ắng rời khỏi cửa, đến tột cùng là người nào ngu ngốc không kiến thức nói Tử công tử thất sủng? Vương gia rõ ràng một lòng chỉ ở trên người hắn, cho dù trọng thương, cũng muốn kéo thân thể suy yếu đến tiểu viên ở cùng Tử công tử. Tử công tử có thể làm cho Vương gia mê luyến như vậy, làm sao mà thất sủng được!
Thấy Hoàng Thổ đợi bên ngoài, lưỡng lự không biết có nên tiến vào hầu hạ hay không, tổng quản gõ nhẹ vào trán hắn, tiểu tử này đúng mệnh hảo, tiến trong phủ liền hầu hạ người quan trọng nhất trong lòng Vương gia, về sau nhất định tiền đồ vô hạn.
“Tiểu tử từ nông thôn đến này thực sự phúc khí, tiến phủ hầu hạ ngay Tử công tử, đảm bảo ngươi về sau vinh hoa phú quý, sung sướng vô cùng."
“Cám ơn tổng quản coi trọng, ta...... ta hiện tại muốn vào hầu hạ có được không, tổng quản?" Hoàng Thổ còn có chút ngốc hỏi.
Tổng quản cười ra, “Ngốc tiểu tử, chờ sáng mai mang đồ ăn sáng đi vào là tốt rồi, Vương gia cùng Tử công tử đêm nay còn có rất nhiều chuyện nói không xong đâu."
Nhớ tới Toàn Nhi mặt mũi sáng sủa, tay chân coi như là lanh lợi, ý nghĩ thông minh, thấy biến đã rời bỏ nơi này mong kiếm tiền đồ. Chẳng ngờ người tính không bằng trời tính, hắn chẳng thể ngờ sự tình có ngày chuyển biến!
Tử Quân ngủ ở mép giường, cố cuộn thân mình để không chiếm quá nhiều diện tích, sợ va chạm vết thương của Chương Tùng Kiều. Trời vừa hửng sáng, đã lập tức ra cửa, khoác áo khoác nhỏ giọng gọi Hoàng Thổ, phái hắn đi lấy đồ ăn lại đây, để cho Chương Tùng Kiều ăn xong, còn uống bát dược, sau đó tái nghỉ ngơi.
Đêm qua hắn mặc dù không nói đau, nhưng là sắc mặt sớm đau đến trắng bệch, nói với hắn không được mấy câu, liền mê man bất tỉnh. Sáng sớm tỉnh lại, nhìn sắc mặt hắn vẫn xanh mét, giống như thiếu máu, làm cho Tử Quân càng thêm lo lắng.
Đồ ăn đưa đến ít ỏi, không những không ngon mà còn có hai ba món vẫn là đồ ăn dư, Tử Quân nóng nảy, xua tay kêu Hoàng Thổ lại, nói nhỏ: “Ngươi bảo phòng bếp, đây là cho Vương gia ăn, mang đồ ăn tốt hơn lên, hắn bị thương nặng như vậy, cần ăn nhiều một chút thứ cường thân bổ huyết."
Hoàng Thổ vội vàng lại chạy đến phòng bếp, đại khái là bị mắng một trận, lúc trở về, hốc mắt hơi hơi rướm lệ, lắc đầu bẩm báo.
“Người ở trù phòng không tin Vương gia tại đây, nói ta nói dối, bọn họ còn đem gậy gộc đánh ta. Còn nói cho chúng ta ăn đồ ăn dư đã là thiên đại phúc khí, nếu lại nói xàm, tiếp theo sẽ không cho đồ ăn."
Tử Quân trong lòng sầu muộn, có thể nào phải chính mình đi báo. Tối qua, Chương Tùng Kiều một thân lại đây đã là lúc đêm khuya, trừ bỏ tổng quản cùng Hoàng Thổ, căn bản là không người nào biết, cũng khó trách những người đó không tin, nghĩ là hắn ghét ăn cơm rau dưa, muốn lừa gạt ăn ngon.
“Ngươi đi tìm tổng quản, phải tổng quản cùng hạ nhân nói......" Trừ bỏ tổng quản, những người này đại khái cũng sẽ chẳng tin lời hắn, tự mình đi cũng chỉ uổng phí công phu.
“Tử Quân." Chương Tùng Kiều tỉnh lại, đang gọi hắn.
“Ta có nghĩ tới, nhưng tổng quản còn chưa dậy."
Hoàng Thổ gần đây càng ngày càng thông minh, Tử Quân còn không có bảo, hắn liền đã nghĩ đến, nhưng là tổng quản còn chưa có ra khỏi phòng quản sự.
“Tử Quân." Chương Tùng Kiều dùng thanh âm mới vừa tỉnh ngủ lại kêu to, như là nhìn không thấy hắn thì trong lòng bất an.
“Ta đi chiếu cố Vương gia, ngươi lại đến gặp người của phòng bếp nói lần nữa xem."
Tử Quân từ cửa vào thấy Chương Tùng Kiều đã muốn bán ngồi dậy. Tử Quân tới giúp đỡ hắn, hắn hạ khẩu khí nói ra nhu cầu sinh lý mà sau khi ngủ qua một đêm thì phát sinh. “Ta muốn đi tiểu."
Tử Quân đỡ lấy hắn ngồi, rồi cầm bô ra. Chương Tùng Kiều hai tay đều bị trọng thương, muốn giải khố thằng nhưng ngón tay lại không nghe sai sử, đành phải một mặt tức giận lầu bầu, một mặt để Tử Quân thay hắn cởi bỏ khố thằng, ghé bô vào, cầm cái đó cho hắn đi tiểu, tiếng nước tích tích đạt đạt, xong việc lại giúp hắn buộc khố thằng.
“Thực đáng chết, tình huống này nếu ở thời điểm khác, nhất định tuyệt vời lắm."
Tử Quân giận đỏ mặt, nghĩ cũng biết hắn nghĩ đến vấn đề không đứng đắn, “Ngươi đã thương nặng như vậy, vẫn còn sắc dục huân tâm, ngươi không biết xấu hổ?"
Chương Tùng Kiều không dám trêu hắn sinh khí, thầm nghĩ về quãng thời gian ngọt ngào đêm qua, vội vàng xoa dịu không khí: “Đừng nóng giận, Tử Quân, chúng ta ăn điểm tâm đi, ta đêm qua cái gì cũng chưa ăn, đói chết ta, chúng ta cùng nhau ăn."
“Đồ ăn còn chưa có đến, ngươi đợi lát nữa đi."
Tuy nhiên phòng Tử Quân không lớn, chỉ vừa nhấc đầu liền thấy bên kia có cái bàn bày đầy đồ ăn, Chương Tùng Kiều hiển nhiên tâm tình sung sướng, cười nói: “Không phải đã mang đến kia sao? Ngươi đỡ ta xuống giường, ta sáng nay đã có khí lực hơn."
Tử Quân bất đắc dĩ đành phải đỡ hắn ra ngồi ở ghế, hắn quả thật so với đêm qua tốt hơn nhiều, nâng dậy không phải cố hết sức giống như hôm qua, Tử Quân đem đồ ăn gạt sang một bên, nhỏ giọng: “Đồ ăn của ngươi còn chưa tới, ta đã phái Hoàng Thổ đi phòng bếp thúc dục."
Mới nói đến đó, Hoàng Thổ đã tiến vào, hắn cúi đầu, hai mắt long lanh nước nhẹ lắc đầu, thuyết minh những người ở phòng bếp đó không tin Hoàng Thổ, hắn đành phải tay không trở về.
Chương Tùng Kiều lấy bát qua, mặt trên là gạo trắng đã trương, không biết nấu từ bao giờ, lại thấy bàn kia đồ ăn ít ỏi, chỉ đủ cho kiến ăn. Mà thức ăn thì ôi thiu, e rằng ngay cả kiến cũng chê khiến mặt Chương Tùng Kiều biến sắc.
“Đây là đồ ăn ngày thường của ngươi sao?"
“Tùng Kiều......"
“Đây là đồ cho heo ăn, ta đã lệnh Vương phủ hằng ngày đều chi không ít ngân lượng để làm riêng đồ ăn cho ngươi, những người này thế nhưng thừa dịp ta không chú ý, dám đưa loại thức ăn cho heo này lên. Tổng quản đâu? Quản sự phòng bếp là ai? Lập tức kêu đến đây cho ta."
Tác giả :
Lăng Báo Tư