Ái Tình, Vi Huân Trung
Chương 3-2
Ngày hôm sau, chiều thứ sáu, Tô Hiểu Dị đang ở văn phòng, di động đột nhiên vang lên, mở máy, là Trương Kiến Hiền.
Tim đập thình thịch, hắn sao lại tìm cậu? Chẳng lẽ hắn nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình…
Tuy rằng hai tuần trước bị thái độ tuyệt tình tuyệt nghĩa của hắn gây thương tổn, chính là hai năm cảm tình không phải giả, còn sâu trong đáy lòng, Tô Hiểu Dị luôn luôn mơ hồ mong ngóng, mong ngóng Trương Kiến Hiền sẽ tới đón cậu về, nói hắn chỉ là nhất thời hồ đồ, nói hắn đã nhận ra người hắn yêu thật sự là mình…
Sự tình còn có thể cứu vãn sao? Chỉ cần Trương Kiến Hiền cầu cậu, có lẽ có thể giả bộ một chút, sau đó tha thứ hắn.
Tô Hiểu Dị đồng ý gặp hắn trước cửa công ty sau khi tan ca.
Thời gian trôi qua thật chậm, đến lúc tan ca, cậu cẩn thận sửa sang dung nhan lại một phen, sắc mặt cũng OK, tròn tròn nhuận nhuận giống ngày thường, không thành vấn đề, nhất định không thành vấn đề.
Thật căng thẳng, không chừng đối phương còn có thể mang quà đến…
Không báo Tần Đại Bằng liền vội vàng xuống lầu đến cửa công ty, Trương Kiến Hiền đã đợi ở đó, hắn vẫn như ngày thường cao ráo tuấn soái, trang phục kia dường như được thiết kế đặc biệt cho hắn, chính là…
Hồ ly tinh Khải Thuần cũng đi theo? Tâm lạnh xuống, xem ra chính mình vọng tưởng quá mức.
Cắn cắn môi, Tô Hiểu Dị sa sầm mặt, hỏi: “Tìm tôi có việc gì?"
Trương Kiến Hiền xem ra có chút khó xử, Khải Thuần không kiên nhẫn đẩy đẩy, hắn đành mở miệng.
“Tiểu Dị, tôi tìm không thấy sổ tiết kiệm, giấy tờ đất cũng không cánh mà bay… Còn có cổ phiếu…" Hắn hỏi: “Có phải cậu…"
Tô Hiểu Dị có chút kinh ngạc.
Khải Thuần lúc này đứng ra, hùng hổ: “Uy, Tô Hiểu Dị, tên xấu xa, cậu đi thì đi, lại còn dám trộm tiền của Kiến Hiền? Tôi vốn muốn gọi điện báo cảnh sát, nhưng Kiến Hiền nói ngươi là nhất thời hồ đồ mới…"
Cái gì? Tô Hiểu Dị mở to mắt, nắm tay không tự giác nắm chặt, cảm thấy được có một cổ nhiệt lưu theo ngực thẳng hướng trên trán.
… Thiên toàn địa chuyển…
Khải Thuần tiếp tục hùng hổ doạ người: “Mi đừng không biết liêm sỉ, nghĩ muốn giữ tiền của Kiến Hiền, để Kiến Hiền quay lại với mi có phải hay không? Hừ, mi cũng đừng si tâm vọng tưởng, mau trả lại tiền đây!"
Tô Hiểu Dị rốt cục không nghe nổi, chậm rãi nhìn Trương Kiến Hiền, có chút khó chấp nhận: “Làm sao anh …"
Khải Thuần hừ một tiếng, còn nói: “Mi đừng giả ngu, Kiến Hiền nói anh ấy tin tưởng mi, đem toàn bộ tiền bạc cùng giấy tờ đều giao cho mi giữ, kết quả, lại là nuôi một con con chuột cắn bao gạo, thật sự là, vật đổi sao dời…"
Bị lên án nặng nề khiến Tô Hiểu Dị đỏ mắt, phải hít một hơi thật sâu mới giữ được tim đập rối loạn.
Khó khăn hỏi Trương Kiến Hiền: “Anh cho rằng tôi trộm tiền của anh?"
Trương Kiến Hiền khẽ nhếch miệng, không nói chuyện.
Tô Hiểu Dị hiểu được ý hắn, tựa hồ thật sự cho là mình lấy số tiền đó bỏ trốn.
Có chút bi thương hỏi lại: “… Chúng ta đã sống chung hai năm, anh còn không biết tính tôi? Anh thực sự chỉ coi tôi là kẻ ăn nhờ ở đậu, ngẫu nhiên cùng anh lên giường giải buồn?"
Trương Kiến Hiền thật sự là không nói gì.
Được rồi, dù thế nào cùng Tô Hiểu Dị sống chung không phải là thời gian ngắn, hai người cũng chưa từng cãi nhau nữa, bây giờ nhìn vẻ mặt bi thương của tình nhân cũ, Trương Kiến Hiền trừ bỏ chột dạ, vẫn là chột dạ.
Khải Thuần phát hiện Trương Kiến Hiền có chút dao động, tức giận, khẩu khí càng ác liệt, liền chỉ vào Tô Hiểu Dị mắng: “Họ Tô, còn trơ trẽn như vậy, mau đem đồ trả lại đây, nếu Kiến Hiền thật sự báo cảnh sát, mi sẽ đi tù mọt gông, có biết hay không?"
Mắng xong lại lập tức đổi một bộ mặt mỉm cười ngọt ngào, quay qua Trương Kiến Hiền: “Kiến Hiền, anh nói sẽ đổi giúp em cái xe nhập khẩu, em đã đặt cọc rồi, hôm nay là ngày lấy xe…"
Thì ra là thế, Trương Kiến Hiền, tôi thay anh thanh toán bao nhiêu thứ, anh không có định bù lại thứ gì, hiện tại lại rộng lượng xuất ra một hai trăm vạn mua xe lấy lòng tình nhân mới?
Thật sự minh chứng cho loại người ăn cháo đá bát, vừa mới nhận được yêu cầu gặp mặt của đối phương, còn tưởng rằng có hi vọng hợp lại, hóa ra…
Ai, thật khờ, đến lúc bị xúc phạm đến cùng cực, mới thật sự tuyệt vọng, sớm biết vậy sẽ không tự rước lấy nhục nhã, ngay trên đường cái, bị người khác chế giễu.
Trương Kiến Hiền tựa hồ cũng chú ý tới có người chỉ trỏ, muốn nhanh chóng chấm dứt cuộc nói chuyện này, vì thế vẻ mặt khẩn trương yêu cầu: “Tiểu Dị, cậu hãy trả lại cho tôi, mấy ngày nay tôi đều phải lấy thẻ tín dụng chi trả hóa đơn, tất cả khoản khác đều ở chỗ cậu…"
Tô Hiểu Dị lắc đầu cười khổ.
Trương Kiến Hiền khó hiểu đối phương vì sao lắc đầu, cùng Khải Thuần nhìn nhau, lại sốt ruột hỏi: “Cậu không muốn đưa cho tôi?"
Thất vọng, đối với thái độ của Trương Kiến Hiền, Tô Hiểu Dị cúi đầu, thấp giọng nói: “Không ở chỗ tôi."
Trương Kiến Hiền ngẩn người, khẩn trương: “Cậu đã đánh mất?"
“Không có ở chỗ tôi, làm sao có thể mất? Anh quên sao? Trong phòng ngủ, ngăn tủ gỗ dưới cái đèn bên đầu giường…" Trong lòng đau như đao cắt, nhưng vẫn là ép chặt, từ đầu, luôn luôn, chịu đựng không rơi lệ, lẳng lặng nói.
Trương Kiến Hiền căn bản không nhớ cái gì, chỉ là một mặt mờ mịt.
Được rồi, có lẽ Trương Kiến Hiền khi làm việc thì thông minh lanh lợi tài giỏi, là người quản lý tài ba, nhưng về đến nhà thì lại ngu ngốc, mọi việc lớn nhỏ trong nhàđều do Tô Hiểu Dị làm, bản thân cái gì cũng không quản, cái gọi là nhà, đối với hắn mà nói, bất quá là chỉ là phòng VIP tại khách sạn thôi.
Hắn chưa từng nghĩ tới, Tô Hiểu Dị cũng là một nam nhân, cũng chán ghét quản lý việc vặt gia, vì Trương Kiến Hiền, cậu luôn miễn cưỡng chính mình, miễn cưỡng đến cùng, chỉ là một giấc mộng, vô ích.
Tô Hiểu Dị sớm đoán được đối phương là như vậy, sau khi thở dài nói: “… Hai năm trước, chúng ta mới vừa ở chung, không phải đã mua két sắt loại nhỏ, bên ngoài dùng tủ gỗ tử bao lấy giả trang?"
Trương Kiến Hiền nghĩ ra: “Đầu giường dưới cái đèn!"
“Toàn bộ tài sản của anh, kể cả chứng khoán đều ở bên trong, hai năm qua tôi chưa bao giờ dùng tiền của anh, một chút cũng không." Ôn nhu, Tô Hiểu Dị đau khổ hỏi: “Gặp lại nhau, tội gì đem tôi trở thành kẻ trộm? Trong mắt anh, tôi ngay cả phẩm đức cơ bản đều không có?"
“Không, không phải…" Cúi đầu, Trương Kiến Hiền nói lời này một chút sức thuyết phục cũng không có.
“… Tôi nghĩ anh ngay cả mã khóa điện tử cũng đã quên đi? Sinh nhật của anh cùng sinh nhật của tôi, tám con số… Trở về kiểm kê tải sản cá nhân đi, thiếu cái gì cứ việc báo cảnh sát bắt tôi." Âm thanh càng lúc càng nhỏ.
Tần Đại Bằng đã sớm đi xuống, đứng ở phía sau Tô Hiểu Dị xem kịch, lúc này vỗ vai đồng sự, oán hận nói: “Đã nói với cậu rồi, giờ cậu đã tin tưởng ánh mắt tôi chưa?"
Tô Hiểu Dị càng them đau xót, nắm chặt áo Tần Đại Bằng, nhỏ giọng ủy khuất: “… Tôi không biết nữa? Tôi đã biết a… Trở về đi…"
Tần Đại Bằng lại trừng mắt nhìn Trương Kiến Hiền cùng con hồ ly tinh bên cạnh, kéo tay Tô Hiểu Dị định rời đi, thình lình lại bị Trương Kiến Hiền mở miệng ngăn lại.
“Đợi một chút, Tiểu Dị…" Trương Kiến Hiền xấu hổ hỏi: “Sinh nhật của cậu là ngày nào?"
Khoan dung cũng có giới hạn, hiện tại, câu hỏi của Trương Kiến Hiền khiến Tô Hiểu Dị đột nhiên bùng nổ.
“Hôm nay! Trương Kiến Hiền, hôm nay là sinh nhật của tôi! Được lắm, tôi sẽ nhớ rõ, nhớ rõ anh đã tặng món quà khó quên, đem tôi trở thành kẻ cắp làm quà sinh nhật!"
Chưa từng thấy Tô Hiểu Dị phát hoả, Trương Kiến Hiền sắc mặt xanh lét, lùi về sau từng bước, thật sự là tức giận đến không thể chịu được.
Tần Đại Bằng cũng nhịn không được nữa lớn tiếng quát: “Trương Kiến Hiền mày thật quá đáng, ngẫm lại Tiểu Dị đã bao nhiêu việc cho mày? Không công lao cũng có khổ lao phải không? Đổi lấy cái gì? Cậu ấy không làm ầm lên đã là để lại mặt mũi cho mày lắm rồi, mày còn dẫn người đến ra oai? Sớm biết thế tao đã khuyên cậu ấy nuôi con chó, cẩu còn nhận chủ, so với loại tiểu bạch kiểm như mày tốt hơn gấp vạn!"
Khải Thuần không cam lòng yếu thế, tiến lên gầm lại: “Con tinh tinh kia nói bậy bạ gì đó? Cảm tình vốn là ngươi tình ta nguyện, người Kiến Hiền chân chính yêu là ta, Tô Hiểu Dị rời đi là thiên kinh địa nghĩa, chẳng lẽ hắn còn muốn làm kẻ thứ ba?"
Trương Kiến Hiền sốt ruột đem Khải Thuần kéo trở về: “Đừng, đừng nói nữa…"
Tần Đại Bằng mắt lạnh nhìn, lại càng vì Tô Hiểu Dị bất bình.
“Trương Kiến Hiền, tao nói Tiểu Dị ở bên mày thực không xứng, cậu ấy có điểm nào kém? Một mực theo mày, kết quả bị mày lừa dối! Hừ, nếu cậu ấy là con gái, bằng vào tay nghề kia, tao còn muốn quỳ ba ngày ba đêm cầu cậu ấy gả cho tao, còn mày, người ở trong phúc mà chẳng biết!"
Tô Hiểu Dị giật nhẹ Tần Đại Bằng, nhỏ giọng yêu cầu: “… Chúng ta đi thôi…"
Tần Đại Bằng tức giận đầy bụng, còn chưa mắng xong đâu!
“Chia tay rất tốt, hiện tại Tiểu Dị có thể tự do, tao sẽ giúp cậu ấy hảo hảo chọn, chậm rãi chọn, mở to hai mắt chọn, lần này nhất định sẽ chọn người có tình có nghĩa, cả đời hạnh phúc!"
Tô Hiểu Dị lắc đầu, lúc này thật sự kéo Tần Đại Bằng xuống tầng hầm công ty, lấy xe máy về nhà, không bao giờ … nhìn lại Trương Kiến Hiền lần nữa.
Trương Kiến Hiền chính là ngây ra.
Ngày ấy hắn say rượu, lại hồ đồ lưu luyến sắc đẹp Khải Thuần, cứ như vậy đem Tô Hiểu Dị đuổi ra ngoài, hiện tại vẫn hối hận vạn phần, sau khi để Khảo Thuần tới ở cùng, hắn cũng chưa chưa biết làm thế nào yêu cầu Tiểu Dị trở về.
Con người là như vậy, trước kia Tô Hiểu Dị chăm sóc hắn tỉ mỉ chu đáo, từ lâu rồi, Trương Kiến Hiền liền biến đối phương thành không khí, hiện tại đổi thành Khải Thuần, con người mới yêu kiều lại ngọt ngào, nhưng quen được nuông chiều, đối Trương Kiến Hiền có lúc quát tháo hay sai bảo, khiến hắn cảm giác không thoải mái.
Thậm chí, Khải Thuần vào nhà Trương Kiến Hiền, nhưng việc nhà tuyệt không làm, Trương Kiến Hiền tan tầm trở về phải tất bật giặt quần áo, dọn dẹp phòng khách, ngay cả cơm chiều mỗi ngày đều đi nhà hàng, ăn lâu không biết nên ăn chỗ nào, hơn nữa cơm bên ngoài đều lặp đi lặp lại, rất nhanh liền chán ngấy, hiện tại, hắn đột nhiên nhớ Tô Hiểu Dị.
Hôm nay tới tìm Tô Hiểu Dị đòi tài sản, cũng đều là bị Khải Thuần mỗi ngày ở bên tai lải nhải, lải nhải nhiều đến hắn cũng tin rằng Tô Hiểu Dị lấy trộm, vì trả thù.
Hiện tại hắn biết, hắn đã phá hỏng tất cả.
Tim đập thình thịch, hắn sao lại tìm cậu? Chẳng lẽ hắn nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình…
Tuy rằng hai tuần trước bị thái độ tuyệt tình tuyệt nghĩa của hắn gây thương tổn, chính là hai năm cảm tình không phải giả, còn sâu trong đáy lòng, Tô Hiểu Dị luôn luôn mơ hồ mong ngóng, mong ngóng Trương Kiến Hiền sẽ tới đón cậu về, nói hắn chỉ là nhất thời hồ đồ, nói hắn đã nhận ra người hắn yêu thật sự là mình…
Sự tình còn có thể cứu vãn sao? Chỉ cần Trương Kiến Hiền cầu cậu, có lẽ có thể giả bộ một chút, sau đó tha thứ hắn.
Tô Hiểu Dị đồng ý gặp hắn trước cửa công ty sau khi tan ca.
Thời gian trôi qua thật chậm, đến lúc tan ca, cậu cẩn thận sửa sang dung nhan lại một phen, sắc mặt cũng OK, tròn tròn nhuận nhuận giống ngày thường, không thành vấn đề, nhất định không thành vấn đề.
Thật căng thẳng, không chừng đối phương còn có thể mang quà đến…
Không báo Tần Đại Bằng liền vội vàng xuống lầu đến cửa công ty, Trương Kiến Hiền đã đợi ở đó, hắn vẫn như ngày thường cao ráo tuấn soái, trang phục kia dường như được thiết kế đặc biệt cho hắn, chính là…
Hồ ly tinh Khải Thuần cũng đi theo? Tâm lạnh xuống, xem ra chính mình vọng tưởng quá mức.
Cắn cắn môi, Tô Hiểu Dị sa sầm mặt, hỏi: “Tìm tôi có việc gì?"
Trương Kiến Hiền xem ra có chút khó xử, Khải Thuần không kiên nhẫn đẩy đẩy, hắn đành mở miệng.
“Tiểu Dị, tôi tìm không thấy sổ tiết kiệm, giấy tờ đất cũng không cánh mà bay… Còn có cổ phiếu…" Hắn hỏi: “Có phải cậu…"
Tô Hiểu Dị có chút kinh ngạc.
Khải Thuần lúc này đứng ra, hùng hổ: “Uy, Tô Hiểu Dị, tên xấu xa, cậu đi thì đi, lại còn dám trộm tiền của Kiến Hiền? Tôi vốn muốn gọi điện báo cảnh sát, nhưng Kiến Hiền nói ngươi là nhất thời hồ đồ mới…"
Cái gì? Tô Hiểu Dị mở to mắt, nắm tay không tự giác nắm chặt, cảm thấy được có một cổ nhiệt lưu theo ngực thẳng hướng trên trán.
… Thiên toàn địa chuyển…
Khải Thuần tiếp tục hùng hổ doạ người: “Mi đừng không biết liêm sỉ, nghĩ muốn giữ tiền của Kiến Hiền, để Kiến Hiền quay lại với mi có phải hay không? Hừ, mi cũng đừng si tâm vọng tưởng, mau trả lại tiền đây!"
Tô Hiểu Dị rốt cục không nghe nổi, chậm rãi nhìn Trương Kiến Hiền, có chút khó chấp nhận: “Làm sao anh …"
Khải Thuần hừ một tiếng, còn nói: “Mi đừng giả ngu, Kiến Hiền nói anh ấy tin tưởng mi, đem toàn bộ tiền bạc cùng giấy tờ đều giao cho mi giữ, kết quả, lại là nuôi một con con chuột cắn bao gạo, thật sự là, vật đổi sao dời…"
Bị lên án nặng nề khiến Tô Hiểu Dị đỏ mắt, phải hít một hơi thật sâu mới giữ được tim đập rối loạn.
Khó khăn hỏi Trương Kiến Hiền: “Anh cho rằng tôi trộm tiền của anh?"
Trương Kiến Hiền khẽ nhếch miệng, không nói chuyện.
Tô Hiểu Dị hiểu được ý hắn, tựa hồ thật sự cho là mình lấy số tiền đó bỏ trốn.
Có chút bi thương hỏi lại: “… Chúng ta đã sống chung hai năm, anh còn không biết tính tôi? Anh thực sự chỉ coi tôi là kẻ ăn nhờ ở đậu, ngẫu nhiên cùng anh lên giường giải buồn?"
Trương Kiến Hiền thật sự là không nói gì.
Được rồi, dù thế nào cùng Tô Hiểu Dị sống chung không phải là thời gian ngắn, hai người cũng chưa từng cãi nhau nữa, bây giờ nhìn vẻ mặt bi thương của tình nhân cũ, Trương Kiến Hiền trừ bỏ chột dạ, vẫn là chột dạ.
Khải Thuần phát hiện Trương Kiến Hiền có chút dao động, tức giận, khẩu khí càng ác liệt, liền chỉ vào Tô Hiểu Dị mắng: “Họ Tô, còn trơ trẽn như vậy, mau đem đồ trả lại đây, nếu Kiến Hiền thật sự báo cảnh sát, mi sẽ đi tù mọt gông, có biết hay không?"
Mắng xong lại lập tức đổi một bộ mặt mỉm cười ngọt ngào, quay qua Trương Kiến Hiền: “Kiến Hiền, anh nói sẽ đổi giúp em cái xe nhập khẩu, em đã đặt cọc rồi, hôm nay là ngày lấy xe…"
Thì ra là thế, Trương Kiến Hiền, tôi thay anh thanh toán bao nhiêu thứ, anh không có định bù lại thứ gì, hiện tại lại rộng lượng xuất ra một hai trăm vạn mua xe lấy lòng tình nhân mới?
Thật sự minh chứng cho loại người ăn cháo đá bát, vừa mới nhận được yêu cầu gặp mặt của đối phương, còn tưởng rằng có hi vọng hợp lại, hóa ra…
Ai, thật khờ, đến lúc bị xúc phạm đến cùng cực, mới thật sự tuyệt vọng, sớm biết vậy sẽ không tự rước lấy nhục nhã, ngay trên đường cái, bị người khác chế giễu.
Trương Kiến Hiền tựa hồ cũng chú ý tới có người chỉ trỏ, muốn nhanh chóng chấm dứt cuộc nói chuyện này, vì thế vẻ mặt khẩn trương yêu cầu: “Tiểu Dị, cậu hãy trả lại cho tôi, mấy ngày nay tôi đều phải lấy thẻ tín dụng chi trả hóa đơn, tất cả khoản khác đều ở chỗ cậu…"
Tô Hiểu Dị lắc đầu cười khổ.
Trương Kiến Hiền khó hiểu đối phương vì sao lắc đầu, cùng Khải Thuần nhìn nhau, lại sốt ruột hỏi: “Cậu không muốn đưa cho tôi?"
Thất vọng, đối với thái độ của Trương Kiến Hiền, Tô Hiểu Dị cúi đầu, thấp giọng nói: “Không ở chỗ tôi."
Trương Kiến Hiền ngẩn người, khẩn trương: “Cậu đã đánh mất?"
“Không có ở chỗ tôi, làm sao có thể mất? Anh quên sao? Trong phòng ngủ, ngăn tủ gỗ dưới cái đèn bên đầu giường…" Trong lòng đau như đao cắt, nhưng vẫn là ép chặt, từ đầu, luôn luôn, chịu đựng không rơi lệ, lẳng lặng nói.
Trương Kiến Hiền căn bản không nhớ cái gì, chỉ là một mặt mờ mịt.
Được rồi, có lẽ Trương Kiến Hiền khi làm việc thì thông minh lanh lợi tài giỏi, là người quản lý tài ba, nhưng về đến nhà thì lại ngu ngốc, mọi việc lớn nhỏ trong nhàđều do Tô Hiểu Dị làm, bản thân cái gì cũng không quản, cái gọi là nhà, đối với hắn mà nói, bất quá là chỉ là phòng VIP tại khách sạn thôi.
Hắn chưa từng nghĩ tới, Tô Hiểu Dị cũng là một nam nhân, cũng chán ghét quản lý việc vặt gia, vì Trương Kiến Hiền, cậu luôn miễn cưỡng chính mình, miễn cưỡng đến cùng, chỉ là một giấc mộng, vô ích.
Tô Hiểu Dị sớm đoán được đối phương là như vậy, sau khi thở dài nói: “… Hai năm trước, chúng ta mới vừa ở chung, không phải đã mua két sắt loại nhỏ, bên ngoài dùng tủ gỗ tử bao lấy giả trang?"
Trương Kiến Hiền nghĩ ra: “Đầu giường dưới cái đèn!"
“Toàn bộ tài sản của anh, kể cả chứng khoán đều ở bên trong, hai năm qua tôi chưa bao giờ dùng tiền của anh, một chút cũng không." Ôn nhu, Tô Hiểu Dị đau khổ hỏi: “Gặp lại nhau, tội gì đem tôi trở thành kẻ trộm? Trong mắt anh, tôi ngay cả phẩm đức cơ bản đều không có?"
“Không, không phải…" Cúi đầu, Trương Kiến Hiền nói lời này một chút sức thuyết phục cũng không có.
“… Tôi nghĩ anh ngay cả mã khóa điện tử cũng đã quên đi? Sinh nhật của anh cùng sinh nhật của tôi, tám con số… Trở về kiểm kê tải sản cá nhân đi, thiếu cái gì cứ việc báo cảnh sát bắt tôi." Âm thanh càng lúc càng nhỏ.
Tần Đại Bằng đã sớm đi xuống, đứng ở phía sau Tô Hiểu Dị xem kịch, lúc này vỗ vai đồng sự, oán hận nói: “Đã nói với cậu rồi, giờ cậu đã tin tưởng ánh mắt tôi chưa?"
Tô Hiểu Dị càng them đau xót, nắm chặt áo Tần Đại Bằng, nhỏ giọng ủy khuất: “… Tôi không biết nữa? Tôi đã biết a… Trở về đi…"
Tần Đại Bằng lại trừng mắt nhìn Trương Kiến Hiền cùng con hồ ly tinh bên cạnh, kéo tay Tô Hiểu Dị định rời đi, thình lình lại bị Trương Kiến Hiền mở miệng ngăn lại.
“Đợi một chút, Tiểu Dị…" Trương Kiến Hiền xấu hổ hỏi: “Sinh nhật của cậu là ngày nào?"
Khoan dung cũng có giới hạn, hiện tại, câu hỏi của Trương Kiến Hiền khiến Tô Hiểu Dị đột nhiên bùng nổ.
“Hôm nay! Trương Kiến Hiền, hôm nay là sinh nhật của tôi! Được lắm, tôi sẽ nhớ rõ, nhớ rõ anh đã tặng món quà khó quên, đem tôi trở thành kẻ cắp làm quà sinh nhật!"
Chưa từng thấy Tô Hiểu Dị phát hoả, Trương Kiến Hiền sắc mặt xanh lét, lùi về sau từng bước, thật sự là tức giận đến không thể chịu được.
Tần Đại Bằng cũng nhịn không được nữa lớn tiếng quát: “Trương Kiến Hiền mày thật quá đáng, ngẫm lại Tiểu Dị đã bao nhiêu việc cho mày? Không công lao cũng có khổ lao phải không? Đổi lấy cái gì? Cậu ấy không làm ầm lên đã là để lại mặt mũi cho mày lắm rồi, mày còn dẫn người đến ra oai? Sớm biết thế tao đã khuyên cậu ấy nuôi con chó, cẩu còn nhận chủ, so với loại tiểu bạch kiểm như mày tốt hơn gấp vạn!"
Khải Thuần không cam lòng yếu thế, tiến lên gầm lại: “Con tinh tinh kia nói bậy bạ gì đó? Cảm tình vốn là ngươi tình ta nguyện, người Kiến Hiền chân chính yêu là ta, Tô Hiểu Dị rời đi là thiên kinh địa nghĩa, chẳng lẽ hắn còn muốn làm kẻ thứ ba?"
Trương Kiến Hiền sốt ruột đem Khải Thuần kéo trở về: “Đừng, đừng nói nữa…"
Tần Đại Bằng mắt lạnh nhìn, lại càng vì Tô Hiểu Dị bất bình.
“Trương Kiến Hiền, tao nói Tiểu Dị ở bên mày thực không xứng, cậu ấy có điểm nào kém? Một mực theo mày, kết quả bị mày lừa dối! Hừ, nếu cậu ấy là con gái, bằng vào tay nghề kia, tao còn muốn quỳ ba ngày ba đêm cầu cậu ấy gả cho tao, còn mày, người ở trong phúc mà chẳng biết!"
Tô Hiểu Dị giật nhẹ Tần Đại Bằng, nhỏ giọng yêu cầu: “… Chúng ta đi thôi…"
Tần Đại Bằng tức giận đầy bụng, còn chưa mắng xong đâu!
“Chia tay rất tốt, hiện tại Tiểu Dị có thể tự do, tao sẽ giúp cậu ấy hảo hảo chọn, chậm rãi chọn, mở to hai mắt chọn, lần này nhất định sẽ chọn người có tình có nghĩa, cả đời hạnh phúc!"
Tô Hiểu Dị lắc đầu, lúc này thật sự kéo Tần Đại Bằng xuống tầng hầm công ty, lấy xe máy về nhà, không bao giờ … nhìn lại Trương Kiến Hiền lần nữa.
Trương Kiến Hiền chính là ngây ra.
Ngày ấy hắn say rượu, lại hồ đồ lưu luyến sắc đẹp Khải Thuần, cứ như vậy đem Tô Hiểu Dị đuổi ra ngoài, hiện tại vẫn hối hận vạn phần, sau khi để Khảo Thuần tới ở cùng, hắn cũng chưa chưa biết làm thế nào yêu cầu Tiểu Dị trở về.
Con người là như vậy, trước kia Tô Hiểu Dị chăm sóc hắn tỉ mỉ chu đáo, từ lâu rồi, Trương Kiến Hiền liền biến đối phương thành không khí, hiện tại đổi thành Khải Thuần, con người mới yêu kiều lại ngọt ngào, nhưng quen được nuông chiều, đối Trương Kiến Hiền có lúc quát tháo hay sai bảo, khiến hắn cảm giác không thoải mái.
Thậm chí, Khải Thuần vào nhà Trương Kiến Hiền, nhưng việc nhà tuyệt không làm, Trương Kiến Hiền tan tầm trở về phải tất bật giặt quần áo, dọn dẹp phòng khách, ngay cả cơm chiều mỗi ngày đều đi nhà hàng, ăn lâu không biết nên ăn chỗ nào, hơn nữa cơm bên ngoài đều lặp đi lặp lại, rất nhanh liền chán ngấy, hiện tại, hắn đột nhiên nhớ Tô Hiểu Dị.
Hôm nay tới tìm Tô Hiểu Dị đòi tài sản, cũng đều là bị Khải Thuần mỗi ngày ở bên tai lải nhải, lải nhải nhiều đến hắn cũng tin rằng Tô Hiểu Dị lấy trộm, vì trả thù.
Hiện tại hắn biết, hắn đã phá hỏng tất cả.
Tác giả :
黄月