Ái Tình Thật Vĩ Đại (Tình Yêu Thật Vĩ Đại)
Chương 5
“Chờ một chút!" Liễu Ngạn Huân giật mình quay đầu lại nhìn y, “Tôi không nói là tôi muốn ở chung a! Tôi muốn trở về chỗ tôi ở. Anh kêu tài xế lái trở về!"
“Không còn kịp rồi." Hầu Quang Uy liếc mắt nhìn chằm chằm hắn. “Tôi đã nói rồi, ai kêu cậu mới vừa rồi không tập trung “diễn kịch"?"
“Tôi........" Liễu Ngạn Huân nhất thời cứng họng, đối với nhạy cảm của Hầu Quang Uy cảm thấy kinh ngạc.
“Nghĩ đến người tình trước kia của cậu?"
“Không phải!"
Liễu Ngạn huân cảm thấy rất bi ai. Một người hắn không hiểu rõ cho hắn một cái hôn sâu, lại làm cho tâm thần hắn dao động hết sức lợi hại, châm chọc chính là, đây là ôn nhu hắn từng khát vọng tìm được trên người Tống Hoàn Minh.
“Khó trách bạn gái cậu bỏ cậu." Hầu Quang Uy một mặt dựa vào cửa sổ xe, một mặt không có hảo ý liếc mắt nhìn hắn. “Cậu bị động như vậy, chẳng lẽ bạn gái của cậu chưa từng oán trách qua sao? Quen nhau mấy năm rồi?"
“Anh đang sỉ nhục cái gì? Anh là nam nhân dã man, dã thú động tình! Đây là việc riêng tư của tôi, tại sao lại muốn tôi báo cáo quá khứ của tôi cho anh chứ?" Liễu Ngạn Huân hơi nghi ngờ không rõ trên da thịt có một loại đỏ mặt mê người.
“Cậu tại sao nói tôi dã man? Tôi có điểm nào giống động vật động dục?" Hầu Quang Uy bất mãn quay lại nhìn chằm chằm hắn, “Ban đầu tôi cũng không nói sẽ cấp cho cậu đãi ngộ trả thù lao, chỉ cần cậu hảo hảo diễn tốt tuồng vui này, chủ thuê tôi đây cũng sẽ không thiếu cậu ưu đãi!"
“Này không giống!" Liễu Ngạn Huân rống lại, “Tùy ý cởi quần áo của tôi, chưa được sự đồng ý của tôi vừa hôn vừa động tay, không phải dã thú động tình thì là cái gì?"
“Đó là bởi vì cậu bây giờ đang làm việc!" Hầu Quang Uy lạnh lùng nói ra một ‘lý do’ không phù hợp, “Bây giờ là đang ‘làm việc’, cậu hẳn là nên chuyên tâm một chút!"
“Cái quỉ gì nha?" Liễu Ngạn Huân bị lý do lộn xộn này của y làm cho tức điên a! “Đụng phải anh quả thực là tú tài gặp phải nhà binh!" (Tú tài gặp phải nhà binh có lý cũng không cãi được =))) Hắn oán hận nói.
“Đây là ý tứ gì?" Hầu Quang Uy không giải thích được hỏi.
“Có lý không thể nói!" Đầu Liễu Ngạn Huân dường như lại bị nam nhân không có chút tiếng Trung nào làm cho đau đớn. “Tại sao tôi lại gặp anh vậy? Một tháng trước, tôi còn đang tự do tự tại, một người bình thường không buồn không lo, hiện tại truyền thông cả nước đuổi theo tôi, công việc cũng mất, có nhà cũng không thể về được......"
Hầu Quang Uy ngăn cản Liễu Ngạn Huân tự oán tự trách, “Không nên lại oán giận a! Tôi sẽ tuân thủ tất cả điều kiện tôi đưa ra cho cậu, ăn ngon, mặc ấm, vô tư!"
“Không phải như vậy a........" Liễu Ngạn Huân vô lực lắc đầu.
Xe chậm rãi giảm bớt tốc độ, trước cửa sắt một căn nhà lớn xinh đẹp khí phái màu trắng dừng lại.
“Đây là....... nhà anh?" Lực chú ý của Liễu Ngạn Huân chuyển đến khu nhà cao cấp ẩn giửa một mảnh lớn xanh biếc.
Cửa sắt trang nghiêm khí phái được mở ra, một khu nhà cao cấp màu trắng trang nhã đứng sừng sững trước mắt hắn.
“Chúng ta đến rồi, xuống xe a!"
Hầu Quang Uy giống như đại hài tử yêu thương hiến bảo vật, hưng phấn mà dắt tay của Liễu Ngạn Huân, hai người đi ra khỏi buồng xe.
“Wow........"
Liễu Ngạn Huân không khỏi bị một màn tiên cảnh không nhiễm thế tục hỗn loạn này làm hấp dẫn.
“Rất tuyệt sao? Tôi là sai người tìm rất thật lâu, mới tìm được một căn phòng như vậy." Hầu Quang Uy để cho tài xế đem xe lái đi, chỉ để lại hai người bon họ nhìn ngắm cảnh đẹp.
“Tôi........Tôi muốn vào xem một chút được sao?" Liễu Ngạn Huân đi lên cầu thang, xuất thần nhìn khu nhà cao cấp màu trắng này.
Khóe môi Hầu Quang Uy khẽ giương lên.
“Uông uông uông uông!"
Liễu Ngạn Huân vừa vào cửa, liền nghe thấy tiếng sủa chói tai quen thuộc tràn đầy cả phòng.
“Không thể không lễ phép thế! Ken!" Hầu Quang Uy ở phía sau Liễu Ngạn Huân lớn tiếng trách móc chó yêu của mình.
Kia chẳng phải là con chó dữ đã cắn phá quần lót của mình, vốn nhìn thấy người đến là Liễu Ngạn Huân, còn đang trợn mắt cao giọng sủa, phảng phất còn nhớ rõ chuyện lần trước nó đem mình trở thành ‘món ngon’, nhìn đến chủ nhân ở phía sau cừu nhân, lại lập tức phe phẩy cái đuôi chờ Hầu Quang Uy đến.
“Đem nó dắt cách xa tôi một chút." Liễu Ngạn Huân bất mãn nhìn con chó. Nó chỉ biết chế tạo tập âm, thật là nhiễu loạn sự yên lặng đẹp đẽ này.
“Ken có rất nhiều ưu điểm, chỉ là các cậu vừa bắt đầu gặp thì đã hiểu lầm." Hầu Quang Uy ngồi xổm xuống vỗ về nó, “Tựa giống như đạo lý cậu không hiểu được cách thưởng thức nam nhân tốt."
“Hả.......Cái gì?" Liễu Ngạn Huân đối với cái hình thức thảo luận này cảm thấy không đoán trước, “Ai nói tôi không hiểu được thưởng thức nam nhân tốt? Huống chi là chó của anh cắn quần lót tôi trước!"
“Tôi là đối với cậu không hiểu rõ lắm." Hầu Quang Uy khẽ cười, khí chất của y cùng cái nhà bố trí trang nhã hợp thành một loại phong cách phi phàm." Nhưng cậu cũng là đối với tôi hiểu biết không sâu phải không? Có cơ hội này ở chung, chúng ta có thể hiểu cá tính ‘bạn trai’ lẫn nhau."
‘Bạn trai’ hai chữ kia làm cho Liễu Ngạn Huân có chút không được tự nhiên, nhưng hắn cũng không muốn tranh cãi nữa.
“Hôm nay tạo thành tất cả mọi chuyện, toàn bộ cũng là do anh tới trêu chọc tôi trước, cho nên anh nhất định phải thực hiện tất cả lời hứa."
“Ý của cậu là nói, cậu nguyện ý tới ở?" Hầu Quang Uy thú vị nhìn hắn.
“Không có biện pháp a!" Liễu Ngạn Huân ngẩng đầu, đem khuôn mặt băng sơn ở trong phòng làm việc bày ra. “Anh đã nói phải chịu trách nhiệm, tôi đây dù muốn đi, anh sẽ cho phép sao? Làm không tốt anh còn có thể đem tôi trói gô lại nhốt tại nơi này, thay vì bị giam chẳng thà thong dong tiếp nhận." Hắn quay một vòng, nhìn một chút hoàn cảnh xung quanh. “Dù sao nơi này rất thanh tĩnh, ở tại nơi này đối với tôi mà nói hẳn là có thể thích ứng!"
“Được, tùy theo lời cậu."
“Về gian phòng......." Liễu Ngạn Huân đưa ra một vấn đề sợ nhất trong lòng, “Gian phòng làm sao chia? Mỗi người một gian sao? Dù sao nhà này hẳn là có rất nhiều phòng......."
“Này làm sao có thể?" Ánh mắt của Hầu Quang Uy trong nháy mắt hiện lên ánh lửa. “Cậu bây giờ là “lover" của tôi, đương nhiên là cùng ngủ!"
“Này......." Cái này có chút làm khó Liễu Ngạn Huân, mới vừa rồi ở trên xe cũng đã gặp ‘móng vuốt sói’ của y, hiện tại nếu như cùng y ngủ, không biết mình còn có thể phát sinh chuyện gì.......
Hầu Quang Uy trên mặt mang theo mỉm cười mê người, giống như một loại ác ma tiến tới gần hắn, “Cậu yên tâm, trừ lúc ở ngoài trước ống kính muốn cho họ thấy màn ‘thân mật hôn nhẹ’, còn trừ phi cậu đồng ý, tôi sẽ tuyệt đối không làm chuyện gì với cậu."
“Vậy thì tốt."
Liễu Ngạn Huân rốt cục hơi yên tâm, nhưng đồng thời, hắn phát hiện trong lòng dường như có một cảm giác kì quái, nhẹ ngứa, chậm rãi lan tràn đến mọi góc trong trái tim.......
“Sớm an, Liễu tiên sinh."
Liễu Ngạn Huân vừa mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt của một người nam tử ngoại quốc đang ở phía trên thân thiết mỉm cười.
“Sớm........Wow!"
Hắn còn chưa kịp dùng tiếng Trung nói xong rõ ràng, người nam tử ngoại quốc vừa chào hỏi đã bưng bữa sáng vào, thân thể một bên bị Hầu Quang Uy ôm ngủ, khuôn mặt tuấn tú đang ngủ chỉ cách hắn có ba ngón tay.
“Tránh ra a! Lớn như vậy rồi còn ngủ như vậy!"
“Đau quá đó! Cậu đang làm cái gì?" Bị động tác liều chết giãy dụa của Liễu Ngạn Huân đánh thức, Hầu Quang Uy lộ ra vẻ mặt không vui.
“Người khác đang ở chỗ này, anh không hiểu được khiêm tốn một chút hay sao?" Liễu Ngạn Huân thấp giọng trách cứ y.
“Có quan hệ gì? Joe cũng không phải là người ngoài, anh ấy là quản gia của tôi a!" Vừa nói tay của Hầu Quang Uy liền vòng thật chặt lên người hắn.
“Ha hả, nếu Liễu tiên sinh xấu hổ, tôi đây đi ra ngoài quét dọn trước." Đặt xuống mâm thức ăn, Joe mang theo nụ cười rời đi.
Liễu Ngạn Huân cảm thấy thật là xấu hổ, hắn hét lớn: “Anh tại sao luôn đem tôi ôm gắt gao?"
“A?" Hầu Quang Uy không giải thích được nhìn hắn, “Cậu sáng sớm đem tôi đánh thức, hiện tại lại đang nói lời điên khùng gì? Tôi thật không hiểu nổi cậu."
“Anh có thể khiêm tốn một chút hay không? Ở bên ngoài cùng truyền thông chơi trò truy đuổi, đối với tôi vừa ôm vừa hôn, hiện tại đang ở trong nhà.....Lại nghĩ chiếm tiện nghi tôi?"
“Nga! Cái này a!" Hầu Quang Uy giống như bừng tỉnh đại ngộ, “Đó là trước kia là Ken cùng theo tôi ngủ, tôi cũng sẽ ôm nó ngủ, người của nó thật ấm áp đó!"
“Mời anh không nên cả người và chó cũng chẳng phân biệt được!"
Liễu Ngạn Huân ngồi dậy, đầu tóc rối bời cùng khuôn mặt tức giận không đáp.
“Tôi không phải là người chó không phân biệt được a! Tôi để cậu ngủ giường của tôi, đem chó đuổi đi, khó để biết cậu thích ôm chó ngủ a?"
“Tôi là nói anh nhất định phải ôm tôi ngủ sao?"
“Cậu là cậu, Ken là Ken, bất quá nó cũng không giống như cậu, tôi dựa vào nó gần một chút, nó thế nhưng là sẽ đối với tôi là vừa hôn vừa liếm."
“Vậy cũng thật là xin lỗi, tôi mới sẽ không đối với một người đàn ông vừa hôn vừa liếm." Liễu Ngạn Huân tức giận nói. Y coi hắn là cái gì? Trước kia khi thời điểm hắn cùng một chỗ với Tống Hoàn Minh, gã cũng chưa từng làm càn như vậy!
Tại thời điểm khi hắn đang thất thần, một miếng chân giò hun khói đột nhiện đút vào trong miệng hắn.
“Mới sáng sớm, đừng tức giận lớn như vậy!" Hầu Quang Uy lộ ra một nụ cười anh tuấn, ở dưới ánh mặt trời rực rỡ sáng sớm lộ ra tinh thần phấn chấn mạnh mẽ. “Ăn bữa sáng mà Joe chế biến a! Đừng để cho chuyện nhỏ này làm tức giận a!"
Liễu Ngạn Huân tâm không cam lòng không muốn nhai chân giò hun khói mỹ vị. Thấy được nụ cười của Hầu Quang Uy, còn có cái lý do kia, hắn làm sao cũng không đoán ra được tâm tư của người nam nhân này......
“Hôm nay khí trời tốt đó!"
Hầu Quang Uy mở rèm cửa sổ màu trắng ra, ánh nắng ấm áp sáng rỡ rơi đầy mặt đất.
“Đúng a!" Liễu Ngạn Huân vì chứng minh mình là một người nam nhân không vì chuyện nhỏ mà tính toán chi ly, vội vàng nói theo lời của y, “Đáng tiếc hôm nay anh muốn đi làm......."
Lời của hắn còn chưa nói hết, lại vì anh mắt của Hầu Quang Uy nhìn mà lời định nói ra nuốt hết vào miệng.
“Khí trời như vậy đi làm đúng là đáng tiếc." Một đôi con ngươi khôn khéo của Hầu Quang Uy vẫn nhìn chằm chằm hắn.
“Làm gì?" Hắn lắp bắp lui về phía sau, thanh âm cũng bắt đầu nhỏ đi.
“Cậu đây là vẻ mặt gì? Tôi sẽ ăn cậu sao?" Hầu Quang Uy tức giận hỏi.
“Tôi chỉ là lo lắng một giây sau anh sẽ vô ý làm ra vài trò gian trá." Liễu Ngạn Huân ý đồ muốn cho giọng nói của mình nghe giống như người bình thường.
“Thật sự là tôi đang suy nghĩ trò gian trá."
“A?"
Trời ạ! Y chơi như vậy còn chưa đủ sao?
“Chúng ta đi tắm đi."
“Cái gì?" Buồn ngủ của Liễu Ngạn Huân đều bị một câu nói như vậy làm cho tỉnh, một đôi con ngươi xinh đẹp giống như hài tử hưng phấn nhìn chằm chằm hắn.
“Quyết định như vậy đi, cậu chuẩn bị một chút, chúng ta chuẩn bị một lát."
“Không, tôi........"
“Không thương lượng!"
Hắn tuyệt đối không muốn đi tắm ôn tuyền, bởi vì......Bởi vì trước kia hắn cùng Tống Hoàn Minh từng có quá nhiều kỉ niệm ở đó.......
Trên ôn tuyền Lão Nhai của chủ quán Lâm Lập, một cỗ mùi vị tràn ngập ở nơi du lịch lâu năm này.
Từ khi ngồi trên xe cho tới khi đến nơi, khóe miệng Hầu Quang Uy vẫn duy trì giơ lên một độ cong.
“Tại sao muốn đi nơi này? Elizabetta mới vừa khởi bước, anh thật không đi về làm việc sao?"
Vẻ mặt của Liễu Ngạn Huân vừa vặn cùng y ngược lại, hai bên mày kiếm chau lại thật chặt.
“Tôi vẫn muốn tới a! A! Cậu nhìn người đứng bên tàu điện ngầm đang cầm bức tranh phác họa kìa!"
“Không nên nhìn qua nữa!"
“Có quan hệ gì? Chúng ta cũng không giả bộ qua sao? Sẽ không có người nhận ra nữa!"
“Giả bộ cái gì? Chỉ là dưới mặt trời phải mang một gọng kính đen thôi......."
Mặc dù nói thầm như vậy, nhưng Liễu Ngạn Huân vẫn không lay chuyển được hăng hái của Hầu Quang Uy, cũng ghé sát vào nhìn.
Ôn tuyền có truyền thống cùng hiện đại hòa hợp lại thành một loại khí chất đặc thù, giống như hai thời gian giao nhau, hơn nữa cái chỗ này có rất nhiều.......
Kỉ niệm
Người họa sĩ không nói lời nào trên vải vẽ tranh sơn dầu kia nhanh chóng vẫy cọ phát họa, Liễu Ngạn Huân giống như thấy lại lúc thời đại học Tống Hoàn Minh cùng với mình, những nét sặc sỡ trên tờ giấy ấy giống như những quá khứ đan xen vào lẫn nhau.
Ôn tuyền Lão Nhai kia, giống như tình yêu say đắm ngày xưa…
Không được! Hắn không thể chìm đắm nhớ lại quá khứ như thế được…
“Anh chậm rãi đi dạo đi! Tôi ở bên cạnh chờ anh!"
Liễu Ngạn Huân chỉ con đê màu xám kia, ý chỉ hắn không muốn tham dự.
“Không được, tôi lần đầu tiên tới, cậu phải làm người hướng dẫn cho tôi." Hầu Quang Uy cũng nói ra ý kiến của mình.
“Không được! Tôi buồn ngủ, gần đây bởi vì theo anh đến nơi đó, tôi đều ngủ không được." Liễu Ngạn Huân đánh một cái ngáp, không muốn phản ứng với tên Hầu Quang Uy đáng ghét nữa, xoay người liền hướng ven đê đi.
“Là bởi vì Tống Hoàn Minh sao?" Trong miệng Hầu Quang Uy đột nhiên phát ra cái tên mà Liễu Ngạn Huân muốn quên nhất.
Liễu Ngạn Huân phút chốc liền ngừng cước bộ, hắn xoay đầu nhìn lại y, nhưng chân mày vẫn nhíu thật chặt. “Anh tại sao lại biết hắn?"
“Cậu là ở trong giấc mộng kêu cái tên này." Y rất thành thực nói ra đáp án.
Nhưng y cũng không thật sự nói ra hết. Lúc Liễu Ngạn Huân ngủ say, chẳng những thường gọi tên, khóe mắt còn thường xuyên chảy ra nước mắt. Cái loại đau lòng này đến trong mơ còn cảm giác, làm cho y không tự giác được muốn ôm chặt lấy Liễu Ngạn Huân đang đau lòng này.
Đàn ông không dễ rơi nước mắt, có lẽ dưới bề ngoài lãnh khốc của Liễu Ngạn Huân, là một trái tim yếu ớt.
“Trong mơ?" Thanh âm của Liễu Ngạn Huân nhẹ như sợi bông.
“Cậu cùng Tống Hoàn Minh quan hệ như thế nào?" Rốt cục Hầu Quang Uy nhịn không được hỏi lên nghi vấn, “Hắn là anh của cậu? Hay là em trai?"
“Quan hệ gì cũng không có." Trên mặt của Liễu Ngạn Huân phủ kín một tầng băng sương, nhưng tròng mắt cũng lộ ra một ánh mắt bi thương.
Hắn là đơn phương bị người bỏ, cũng là người vô tội chịu đựng thống khổ nhiều nhất. Đơn giản là thương tổn kia đến quá mức đột ngột, hắn quả thực là hoảng hốt đến không biết phải làm sao.
“Anh không cần đoán." Hắn cúi đầu, vẻ mặt giống như tiểu cẩu bị thương.
“Cho cậu!"
Liễu Ngạn Huân chợt mở mắt ra, chỉ thấy một bao kẹo đường vừa lớn vừa nhiều xuất hiện ở trước mặt mình, còn có.......nụ cười xán lạn của Hầu Quang Uy.
Hầu Quang Uy tại thời điểm hắn cúi đầu không nói, đã chạy đi mua kẹo đường.
“Tôi cũng không phải là tiểu hài tử." Liễu Ngạn Huân tức giận thở dài một hơi.
“Cầm đi, ăn nó rồi tâm tình của cậu sẽ khá hơn một chút." Y đem bao kẹo đường nhét vào trong tay Liễu Ngạn Huân, sau đó đi về phía trước.
Bởi vì hôm nay không phải là ngày nghỉ, trên đường vắng ngắt, thân ảnh Hầu Quang Uy thon dài thoạt nhìn đặt biệt rõ ràng. “Thử quên đi sao!" Hầu Quang Uy không coi ai ra gì hô, hành động này làm cho tất cả chủ quán cùng người đi trên đường thưa thớt liên tiếp quăng cho y mấy ánh nhìn chăm chú.
“Cậu nếu như không có hoàn toàn quên đi những kỉ niệm kia, thì cậu vĩnh viễn cũng sẽ không vui vẻ!" Hầu Quang Uy xoay người sang chỗ khác, nghiêm tại chỗ hướng Liễu Ngạn Huân la: “Muốn hạnh phúc, cậu tới đây!"
Liễu Ngạn Huân không biết vẻ mặt lúc ấy của mình là dạng gì, hắn chẳng qua là giống như lời Hầu Quang Uy nói, triển khai cước bộ, theo phương hướng của y mà chạy, chạy về phía hạnh phúc mà hắn muốn.
Cũng là bởi vì biết mình chỉ có thể yêu người đồng tính, cho nên hắn luôn tìm kiếm một nửa linh hồn khác, điều đó rất khó khăn và gian khổ, vùng vẫy trong thống khổ. Hắn cũng không có làm sai chuyện gì, cũng không có thương tổn bất cứ người nào, chỉ bởi vì hắn yêu là một người nam nhân, cũng chỉ bởi vì......đạo đức xã hội trói buộc, cho nên hắn phải giấu diếm chính bản thân mình, hắn phải ngụy trang mình. Làm cho một mặt yếu ớt mềm mại nhất không một ai có thể đến gần......
Hắn muốn hạnh phúc, so với tất cả mọi người còn muốn hơn.
Nước mắt, ở dưới mắt kính lẳng lặng chảy xuống.
Một đôi cánh tay ấm áp đúng lúc liền ôm lấy hắn.
“Tôi nghĩ muốn hạnh phúc......."Hắn nói chuyện nhỏ giống như muỗi kêu, hai tay nắm thật chặt lấy ***g ngực ấm áp.
“Cậu sẽ tìm được, tôi đảm bảo."
Thanh âm Hầu Quang Uy lúc này nghe thật ôn nhu, giống như một dòng nước suối ấm áp nhất thế gian này, thấm sâu vào trong tâm hồn khô kiệt.
“Tôi nghĩ muốn, thật sự." Nước mắt của Liễu Ngạn Huân không ngừng tuôn ra, ngực chất chứa bi thương đã lâu toàn bộ tại một khắc này hỏng mất, lãnh khốc của hắn lúc này đã sớm bị hòa tan. “Nhưng tại sao tất cả những điều tôi tìm được chỉ là những trò đùa buồn cười, hạnh phúc chân chính thế nhưng vĩnh viễn cũng không thuộc về tôi? Tại sao?"
Hầu Quang Uy cảm giác thấy người đang rúc vào ngực mình đang vật lộn với thống khổ, nước mắt thấm ước ***g ngực y.
“Tại sao? Tôi đã cố gắng nhiều như vậy a!" Liễu Ngạn Huân bị đè nén hồi lâu nước mắt không ngừng chảy ra, “Tôi cố gắng nhiều như vậy là muốn duy trì hạnh phúc nhỏ bé của tôi a!"
“Mặc dù tôi không biết cậu đã xảy ra chuyện gì, nhưng........" Hầu Quang Uy vỗ về lưng của hắn, giống như anh trai mà trấn an hắn.
Nội tâm của hắn khổ sở, có ai có thể chân chính biết được?
Hắn vì một đoạn tình cảm mà khắc cốt ghi tâm, trả giá thật nhiều, mới đổi lấy được việc hai nam nhân ở cùng nhau, không nghĩ tới hắn yêu người sâu đậm như vậy đáp lại chỉ là đau khổ của hắn.
Ánh mắt Hầu Quang Uy không cách nào rời đi người đang rơi lệ không ngừng, giờ này khắc này hắn thoạt nhìn thật là thoát tục, làm cho trong lòng của y có một loại ý nghĩ —-
Y muốn bảo vệ người nam nhân này.
“Muốn khóc thì khóc đi! Cậu nhất định là đã đè nén thật lâu, hãy đem nó một lần mà phát tiết ra đi! Sau khi khóc, cũng đừng có nhớ lại chuyện trước kia nữa, người không thể chỉ dựa vào hồi ức mà sống qua ngày, chờ cậu sau khi chảy hết toàn bộ nước mắt, thì phải nhìn vào đường đi phía trước!"
Đúng a! Hắn phải vứt bỏ những chuyện cũ đau buồn đi, bất luận là vui mừng hay là thương tâm, bất luận là thật lòng trả giá, hay là hư tình giả ý, hắn là nên từ nơi này lấy ngọt ngào bao lấy thống khổ để được giải thoát.
Đau đớn đã tạo thành, không người nào có thể đem thời gian quay lại được, không ai có thể ngăn cản thương tổn tạo thành được.
Phải nhìn về phía trước, mới có thể tìm thấy hạnh phúc.
Nếu nói trong quá trình tìm kiếm hạnh phúc, bắt đầu từ trong mất đi tất cả thì lần thứ hai sẽ sống lại.......
Lần đi ôn tuyền này, đúng là làm cho Liễu Ngạn Huân tâm tình bình tĩnh rất nhiều, hắn mặc dù có hay đối với những hành động của Hầu Quang Uy mà cảm thấy tức giận nhưng trên mặt đã nở nhiều nụ cười hơn.
“Cám ơn anh, tôi sẽ tìm được hạnh phúc."
Sau khi khóc, Liễu Ngạn Huân nhìn một bao kẹo đường ở bên cạnh mặt nổi lên ý cười.
Nhưng là cái mỉm cười này cũng làm cho tâm hồn của Hầu Quang Uy nổi lên sóng to gió lớn.
Đây là cái tâm tình gì?
Hầu Quang Uy chỉ cảm thấy Liễu Ngạn Huân tất cả đều không hề giống như ban đầu mới gặp nữa, cái loại này không đơn thuần là quan hệ ‘điều kiện hợp đồng’.......
Mỗi lần về ban đêm, thấy Liễu Ngạn Huân khi ngủ lộ ra cái cổ trắng nõn, y sẽ cảm thấy an lòng, cảm giác có một người ở nhà chờ y thật tốt.
Liễu Ngạn Huân cũng không phải là nữ nhân, cũng không phải là người yêu của y, hắn chẳng qua là người vô tội bị y liên lụy vào trong kế hoạch của mình, đợi y sau khi hoàn thành tất cả các chuyện này, y đúng là còn muốn thả Liễu Ngạn Huân đi........
Đúng, y không thương ai, không tin ai! Y nghiến răng nghiến lợi, nén giận, tất cả cũng chỉ vì một mục đích.
Kể từ thời khắc y bị dẫn tới trước mặt phụ thân, y đã cảm thấy không thể khống chế linh hồn của mình........
Y nhất định phải hoàn thành chuyện này, cho dù là mất đi tất cả.
Chẳng qua là, tại sao nước mắt cùng nụ cười của một người đàn ông, lại ở trong lòng của y tạo thành rung động lớn như vậy?
Y không hiểu.
“Tổng.......Tổng giám đốc?"
“Ừ.......A?" Vốn là Hầu Quang Uy đang ngẩn người liền ở trong tiếng kêu gọi của thư kí mới đột nhiên tỉnh lại.
“Ngượng ngùng, làm phiền ngài, tôi thật sự là có chuyện khẩn cấp mới làm phiền ngài." Thư kí khuôn mặt mĩ lệ xin lỗi nói.
“Không sao, Jenny." Hầu Quang Uy không có chút ý tốt trả lời."Có chuyện gì không?"
“Là như vậy, xin ngài xem qua một chút danh sách khách mời trong bữa tiệc buổi tối ngày mai."
Hầu Quang Uy đưa tay nhận lấy, cẩn thận nhìn danh sách.
“Mời Julia tiểu thư cùng Phi Lực là chuyện thỏa đáng sao?" Jenny cẩn thận đưa ra ý kiến của nàng. “Chuyện Phi Lực đối với ngài......."
“Phi Lực là trợ thủ đắc lực thành lập Elizabetta của cha tôi, cũng là nguyên lão của công ty này, dĩ nhiên là tôi muốn mời hắn tới a!" Hầu Quang Uy lộ ra nụ cười tương đối vui vẻ, “Tôi rất rõ ràng chuyện Phi Lực làm, tôi cùng con gái Julia của hắn hủy hôn ước là chuyện riêng, mà lần dạ tiệc này là vì công ty cùng các nhân vật nổi tiếng trong thương giới Đài Loan bàn công chuyện, tôi tin thưởng Phỉ Lực chắc chắn rằng sẽ phân biệt được công tư rõ ràng."
Mắt thấy y tín nhiệm thuộc hạ của mình như thế, Jenny không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, đối với sự thiện lương của y thật sự không biết nói gì hơn (==!!). “Chỉ mong chuyện thật sự dễ dàng giống như ngài suy nghĩ." Jenny thu hồi danh sách khách mời, đối với vị thiếu gia nhà giàu chưa từng nếm vị khổ này, nàng cũng chỉ có thể biết lắc đầu.
Sau khi Jenny đi ra khỏi phòng làm việc của Tổng giám đốc, Hầu Quang Uy liền thở dài một hơi, phòng làm việc lớn như thế liền trở nên trống rỗng.
“Tốt như vậy sao?"
Một thanh âm đột nhiên quanh quẩn trong phòng làm việc, Hầu Quang Uy đưa lưng về phía cửa sổ sát đất, khóe môi bỗng dưng khẽ giơ lên.
“Tốt chứ. Lại thần không biết quỷ không hay mà đi vào." Hầu Quang Uy mỉm cười chuyển động cái ghế. “Ra đi! Joel."
Joel từ trong vải mảnh màn dày nặng bên cửa sổ sát đất đi vào trong phòng. “Là cậu không tập trung, ngay cả tôi tiến vào mà cũng không phác giác." Joel chỉ chỉ y. “Làm sao? Sẽ không phải thật sự bị Liễu Ngạn Huân mê hoặc chứ?"
Hầu Quang Uy vẫn là nụ cười yếu ớt, y sờ sờ lên cằm, mắt liếc nhìn Joel. “Nếu thật sự là vậy thì sao?"
Joel nhún vai, không thèm để ý chút nào nói: “Đó là chuyện riêng của cá nhân cậu, cùng tôi không có liên quan, tôi chỉ là người thay cậu làm việc thôi."
Hầu Quang Uy cười cười. Thật ra thì y cũng mơ hồ, bởi vì.......này là loại cảm giác gì, y cho tới bây giờ cũng chưa từng hiểu.
“Đây là một ít tư liệu việc làm ăn của Phi Lực gần đây."
Joel từ trong lòng ngực lấy ra một xấp tư liệu thật dày, đưa đến trước bàn của Hầu Quang Uy. “Cẩn thận một chút, Phi Lực lão nhân kia cũng không phải dễ chọc như vậy."
Hầu Quang Uy cười ra tiếng, nhận lấy cái túi giấy kia, “Thái độ của bọn họ bây giờ đối với chúng ta thật đúng là ngày càng khoa trương, đem tôi xem như một đầu gỗ chỉ biết nhìn công văn."
“Nếu không thể một lần đem ung nhọt mà thanh trừ, máu và thịt còn tốt chắc không thể sống được." Joel cười hưởng ứng y. (Chỗ này là nói nếu anh Uy không thanh trừ sâu mọt làm hại công ty thì các nhân viên tài năng có lợi cho công ty sẽ không thể sống được.)
“Nói không sai."
Hầu Quang Uy đem túi đựng công văn nặng nề để xuống.
Tất cả âm mưu đều như sóng lớn mãnh liệt nổi lên mà tiến hành........
“Muốn tôi đi tham gia dạ tiệc?" Liễu Ngạn Huân không thể tin được những lời mà lỗ tai mình vừa nghe được.
“Có thể không?"
Hầu Quang Uy vừa đặt tây trang sạch sẽ ở trên giường, vừa nói: “Đây là tôi gọi người giúp cậu chọn màu sắc, hẳn là vừa người, cậu thử một chút xem đi!"
Hắn không có lý do để cự tuyệt, hắn là ‘tình nhân’ của tổng giám đốc tập đoàn Elizabetta Đài Loan, thân là một nửa khác của y, hẳn là có nghĩa vụ phải tham dự, huống chi bọn họ chính là vì cái lý do này mà ở cùng nhau a!
Hầu Quang Uy cầm lên một tập công văn bìa màu xanh biếc, nhét vào trong tây trang mắc tiền.
“Đây là những cổ đông của Elizabetta tham gia buổi tối hôm đó, chính là ảnh chụp cùng tài liệu về những nhân vật nổi tiếng của thương giới, cậu hai ngày này đem những thứ này nhớ một chút."
Liễu Ngạn Huân đột nhiên không khỏi cảm thấy một loại cảm giác bi ai. Có phải là bởi vì bọn họ vẫn có một tầng quan hệ giao dịch, cho nên Hầu Quang Uy mới có thể cẩn thận tỉ mỉ che chở cho hắn như vậy?
Liễu Ngạn Huân một mặt cởi y phục của mình, một mặt đem tây trang mới treo lên, luống cuống tay chân cầm lấy mặc thử.
Sau khi cởi ra áo sơ mi, Liễu Ngạn Huân không nghi ngờ lộ ra cơ thể trắng nõn, hiện rõ trước mặt Hầu Quang Uy.
Chuông cảnh báo trong đầu của Hầu Quang Uy phút chốc vang lên. Trong lòng y liền biết không ổn.
Y lại thật sự đối với Liễu Ngạn Huân có cảm giác tim đập thình thịch.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, Hầu Quang Uy cũng biết Liễu Ngạn Huân lớn lên là thuộc về loại hình trung tính thanh tú tuấn mỹ, mà sau lần đi tắm ôn tuyền về, y mới phát hiện hắn chỉ là một đứa trẻ bị thương.
Y có cảm giác muốn đem Liễu Ngạn Huân đặt trong tay mà cẩn thận che chở, y không muốn làm cho trong đôi con ngươi kia phải phiếm lệ quang thương tâm nữa.......
“Ba!"
Nghe được tiếng vang khác thường, Liễu Ngạn Huân quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Hầu Quang Uy từ trên ghế thẳng tắp đứng lên.
“Anh đang làm cái gì ở đây?"
Mắt thấy Liễu Ngạn Huân đang hồ nghi nhìn mình, Hầu Quang Uy lại càng nói không ra lời. “Tôi......."
“Cái gì?" Liễu Ngạn Huân nhíu mày.
“Tôi đi ra ngoài tản bộ!" Hầu Quang Uy vội vàng bỏ lại những lời này liền tông cửa xông ra, lưu lại Liễu Ngạn Huân vẻ khó hiểu đầy mặt.
“Người này đang làm cái gì a?" Liễu Ngạn Huân vừa nhìn bóng lưng hoảng hốt chạy ra kia, vừa nói nhỏ đổi lại bộ tây trang.
Không nên có tình cảm như vậy! Y không nên đối với một quân cờ có cảm xúc tâm thần nhộn nhạo như vậy.......
Hầu Quang Uy ở dưới trăng không ngừng chạy trốn. Y không muốn làm cho người y coi trọng bị tổn thương, muốn bảo vệ hắn, để cho hắn hạnh phúc.......
Đây chính là tình yêu sao?
Từ một khắc khi bắt đầu hắn bước tới bên mình, thì tình tố ẩn sâu trong lòng liền bắt đầu lan tràn đến từng ngóc ngách nhỏ.
Đây là yêu sao?
Cái vấn đề này làm cho y có một loại cảm giác sợ hãi.
Bởi vì y vốn cho rằng mình sẽ không thể yêu bất cứ người nào nữa, sẽ không thể đối với bất cứ người nào cảm thấy hứng thú nữa, không nghĩ tới sự xuất hiện của hắn làm cho tầng phòng bị trong tim y lần nữa hỏng mất, làm cho tim của y từng bước từng bước đắm chìm......
Đêm nay là một đêm thu, hai người lại ở một nơi yên tĩnh trong núi như thế này. Trừ bỏ cây cối ra chỉ còn lại sương mù dày đặc.
Nhìn cột nước không ngừng phun ra trước mắt, Liễu Ngạn Huân nâng má, cũng phát ngốc không nhúc nhích.
“Liễu tiên sinh, đừng hướng bên cây tưới nước nữa, đến cỏ cũng chìm trong nước rồi!"
Nghe được Joel nói, Liễu Ngạn Huân mới đột nhiên cảm giác được thảm cỏ dẫm dưới chân đã biến thành một mảnh nước nho nhỏ.
“A! Thật xin lỗi!" Liễu Ngạn Huân đối với thảm kịch mình tạo thành cảm thấy hết sức không tốt.
“Không có gì." Joel mỉm cười trấn an. “Bên này tôi tưới là tốt rồi. Ngài vào bên trong đi!"
“Tôi đi, tôi đi!" Liễu Ngạn Huân chặn lại nhặt lên một ống nước màu vàng, đem nó nhanh chóng cuộn lại. “Tôi nói rồi tôi sẽ giúp anh sửa sang lại, để cho tôi làm a! Anh không phải là muốn chuẩn bị bữa tối sao? Anh lái xe đến khu vực thành thị mua a!"
Joel cười cười. “Được rồi! Cũng đừng nhớ thiếu gia nữa, nếu không mặt cỏ lại chìm trong nước."
“Tôi......." Mặt Liễu Ngạn Huân thoáng chốc bịt kín một tầng đỏ ửng, nhưng hắn thật sự không có cách nào cãi lại được.
Không sai, hắn đích xác là vừa nghĩ đến Hầu Quang Uy.
Hắn đang suy nghĩ đến những thay đổi mập mờ gần đây, nghĩ tới Hầu Quang Uy cậy mạnh không nói rõ đạo lý, nghĩ tới nụ cười của y, nghĩ tới ánh mắt của y, còn có cái kia làm người ta tim vẫn đập thình thịch, còn có một lần đi tắm ôn tuyền........
Hắn cảm thấy tim của hắn lại bắt đầu không đập theo quy luật nữa.
Ken có rất nhiều ưu điểm, chỉ là các người vừa bắt đầu thì đã hiểu lầm, giống như cậu không hiểu được đạo lý thưởng thức được nam nhân tốt......
Liễu Ngạn Huân đem ánh mắt dời về phía Ken ở bên cạnh cửa, đang nhớ lại lời của Hầu Quang Uy. Hắn không hiểu cách thưởng thức nam nhân tốt sao?
“Hừ! Y mà coi là nam nhân tốt cái gì?"Liễu Ngạn Huân nhịn không được bắt đầu đối với Ken càu nhàu. “Ngươi cũng không tính là một con chó tốt! Cắn nát quần lót của ta........"
Lời của hắn còn chưa nói hết, nhưng đã có người đột nhiên cắt đứt lời nói của hắn.
“Ngạn Huân!"
Sau nhiều ngày xa cách, thanh âm của Tống Hoàn Minh giống như cục đá vung lên trên mặt hồ lần nữa gợi lên trận trận sóng nước......
“Đây chính là bảng báo cáo tiến độ bố trí áo cưới trước mắt, Tổng giám đốc xin mời xem." Nhân viên mới vừa nhận được bản báo cáo liền cung kính đưa đến cho Hầu Quang Uy, nhưng thấy y vẻ mặt không để ý, nhân viên báo cáo nhịn không được kêu lên: “Tổng giám đốc?"
“Nga! Tôi đang nghe!" Hầu Quang Uy vội vàng nhận lấy công văn, luôn miệng hỏi: “Vậy hội nghị ngày hôm nay kết thúc, có thể giải tán."
Các chủ quản tham dự hội nghị rối rít rời bàn, đi ra khỏi phòng họp.
“Như vậy sao được a? Thật là lộn xộn."
“Cùng một nam nhân yêu đương, làm cho tất cả giới truyền thông ai cũng biết, thật là thói đời ngày sau a!"
“Quả nhiên là cái loại phú gia công tử một chút cũng không chịu được khổ, công việc trên công ty một chút cũng không được, hay là Phi Lực tiên sinh......"
“Hư! Nói lớn tiếng ồn ào như vậy làm gì!" Một người khác xen vào. “Đừng làm cho người ta nghe được, chuyện đó còn không thành công, đừng tiết lộ quá nhiều cơ mật."
“Nga! Đúng đúng đúng!"
Một số ít chủ quản cao cấp trên mặt thần sắc quỉ dị càng đi càng xa...
Đêm khuya trong núi, có một sự yên lặng không thể xâm phạm.
Hầu Quang Uy nhẹ nhàng đóng cửa lại, không muốn quấy rầy giấc ngủ của Liễu Ngạn Huân.
“Anh đã về rồi!"
Theo lời của Liễu Ngạn Huân vang lên, tất cả ánh đèn trong phòng cũng sáng lên.
“Cậu ở đây sao?" Hầu Quang Uy có chút kinh ngạc, “Đã trễ vậy rồi còn chưa ngủ?"
“Không có a!" Liễu Ngạn Huân chột dạ lộ ra nụ cười, “Tôi ngủ không được a! Cho nên đã đi xuống dưới ngồi một chút.......Không nghĩ tới anh đã trở lại."
Liễu Ngạn Huân nói một tràng những lời đường hoàng, cũng không để ý cái mỉm cười chột dạ kia, nhưng ở trong lòng Hầu Quang Uy đã tạo thành rung động thật lớn.
“Có trùng hợp như thế sao?" Hầu Quang Uy thở dài một hơi, y thật vất vả đem những chấn động trong lòng đè ép xuống, chuyển hướng nằm trên sa lon, “Nói đi! Tâm sự của cậu đều viết ở trên mặt rồi."
Liễu Ngạn Huân thật sâu hút khí, hắn đã sớm biết loại phương pháp giấu diếm ngốc nghếch này sẽ không giấu được sự nhạy cảm của Hầu Quang Uy mà. “Anh trước tiên có thể cho tôi thù lao của tôi được không?"
“Tại sao?"
“Có thể không nói nguyên nhân không?" Liễu Ngạn Huân có chút cảm thấy khó xử, hắn chưa bao giờ từng muốn tiền người ta như vậy, “Tôi cần gấp."
Hầu Quang Uy phẩt tay, chậm rãi hỏi lại, “Tại sao?"
“Nhất định phải nói sao?" Hắn bất đắc dĩ nhìn Hầu Quang Uy.
“Cậu không nói lý do tôi sẽ không trả trước tiền."
“Được rồi!" Liễu Ngạn Huân đã sớm đoán ra được Hầu Quang Uy sẽ ra chiêu này. “Bằng hữu của tôi vay tiền."
“Bằng hữu?" Hầu Quang Uy nâng lên lông mày, “Bằng hữu của cậu làm sao tìm được địa phương này? Nơi này ngay cả giới truyền thông cũng không tìm được!"
“Tôi cũng không rõ lắm, nhưng hắn đã đến tìm tôi." Liễu Ngạn Huân cố lấy dũng khí thỉnh cầu Hầu Quang Uy, “Van cầu anh, cho tôi mượn trước tiền, tôi không thể bỏ mặc Hoàn Minh như vậy........" (Bó tay anh.!!!)
“Hoàn Minh?" Hầu Quang Uy càng nghi ngờ. “Không phải bạn gái của cậu?"
Liễu Ngạn Huân hối hận họa từ miệng mình ra. Nhưng là lúc này không thể quản nhiều được như vậy? Hắn chỉ có thể toàn lực chống đỡ.
“Hắn là bạn trai đã chia tay tôi lúc trước."
Liễu Ngạn Huân trống rỗng nói ra nguyên nhân. Hắn đã thật lâu không có yếu ớt hướng người khác nói ra tính hướng của mình như vậy.
“Bạn trai?" Hầu Quang Uy lấy làm kinh hãi, trong lòng cũng đồng thời xuất hiện một tia đau đớn.
“Hắn là mối tình đầu của tôi." Liễu Ngạn Huân luôn luôn mặt lạnh như băng giờ phút này lúng túng xin người khác giúp đỡ. “Chúng tôi đã ở chung với nhau bảy năm......."
“Hắn cũng không có nhớ đến cậu, cậu làm gì phải làm người tốt đây?" Hầu Quang Uy tại thời điểm hắn thất thần đã bất tri bất giác đi tới trước mặt hắn.
“Tôi chỉ là không nhẫn tâm nhìn hắn vì tiền mà bôn ba như vậy." Liễu Ngạn Huân lẩm bẩm nói: “Công ty của hắn phá sản, mà vợ mới cưới của hắn đã mang thai......."
“Hắn bắt cá hai tay?" Hầu Quang Uy đối với hành động của Liễu Ngạn Huân cảm thấy bất khả tư nghị “Cậu có thể chịu đựng được một người nam nhân cùng giường chung gối với mình đi nói chuyện yêu đương với nữ nhân khác."
“Tôi không biết hắn cùng người khác phát sinh quan hệ khi nào." Trên mặt Liễu Ngạn Huân đây thống khổ."Tôi thật sự là bị đá mà chẳng hay biết gì."
“Làm sao cậu lại ngu như vậy?" (O.o) Hầu Quang Uy không biết thanh âm của mình nghe tràn đầy tức giận. “Người nam nhân kia thật sự tốt như vậy sao? Tốt đến mức đến giờ cậu còn không quên được hắn?"
Liễu Ngạn Huân trừng lớn mắt, hắn không rõ tại sao Hầu Quang Uy lại tức giận như thế. “Yêu thương không phải chính là như vậy hay sao? Anh cũng là muốn lấy cô gái mình thích? Nếu không anh cũng sẽ không cùng tôi giả làm đồng tính, không cùng Julia lập gia đình a."
“Tôi không có."
“Anh không có?" Liễu Ngạn Huân nhìn y.
Hầu Quang Uy nắm chặt lấy tay của Liễu Ngạn Huân, nghĩ mở miệng giải thích.
Y là nên nói như thế nào đây?
Khi y vẫn chưa hoàn thành xong ‘kế hoạch’ của y lúc trước, y như thế nào có thể nói cùng Liễu Ngạn Huân, thật ra thì y không có bạn gái?
Nhưng mà trong lòng y đã có bóng dáng của Liễu Ngạn Huân, lại có ghen tỵ ngay cả mình cũng không thể giải thích!
“Ngô......."
Chờ mình lấy lại tinh thần, y phát hiện y đã áp đảo Liễu Ngạn Huân.
Hai nam nhân cứ như vậy ở trong phòng khách lăn thành một đoàn, Liễu Ngạn Huân đối với nụ hôn này căn bản không có chút nào phòng bị.
“Đừng như vậy! Buông!" Liễu Ngạn Huân muốn đẩy y ra, nhưng lại không có cách nào kháng cự lại cái tay đang ghìm chặt lấy cổ tay của mình.
“Tôi không buông!" Hầu Quang Uy vừa động thủ cởi ra cúc áo trước ngực của Liễu Ngạn Huân, vừa ở bên tai của hắn nói: “Tại sao cậu lại không chịu quên đi hắn? Tại sao cậu lại có thể không oán không hối đi giúp đỡ một người đã vứt bỏ cậu?" Tay của y thăm dò vào trong quần áo không chút kiêng kị vuốt ve da thịt của Liễu Ngạn Huân, đầu lưỡi lại càng càn rỡ xâm nhập vào trong miệng của hắn.
“Ngô........" Liễu Ngạn Huân khẽ nhíu mày.
Hầu Quang Uy không chút lưu tình cướp đoạt từng chút ngọt ngào trên người Liễu Ngạn Huân, nâng lên cao trào thất thường. “Quên hắn!" Môi lưỡi của y bắt đầu dời xuống, y khẽ hôn hầu kết của hắn, dọc theo chỉ bạc ở cổ hắn một đường làm ra ấn ký của riêng mình. “Cậu còn có tôi ở đây, tôi sẽ thay thế địa vị của hắn trong lòng của cậu."
Y liếm nụ hoa trước ngực của Liễu Ngạn Huân, hành động này làm cho thân thể của hắn khẽ run lên một cái.
“Không nên......." Liễu Ngạn Huân phát ra tiếng than nhẹ, giống như là không chịu được người ngoài trừ Tống Hoàn Minh vuốt ve hắn.
“Thật là không nên?" Hầu Quang Uy mang theo nụ cười đùa dai trên mặt, càn rỡ kéo xuống quần ngủ của hắn, cách quần lót thật mỏng vỗ về chỗ yếu của hắn. “Cậu há mồm chính là chống cự, hỏi một chút cơ thể của cậu liền có câu trả lời chân chính."
“A!"
Kèm theo tiếng hét lên kinh hãi của Liễu Ngạn Huân, quần áo nửa người dưới của hắn trong nháy mắt bị Hầu Quang Uy nhanh chóng giật xuống.
“Chúng ta không nên như vậy!" Liễu Ngạn Huân bắt được tay của Hầu Quang Uy, liền bắt đầu giãy dụa. “Này đã vượt qua giới hạn của hợp đồng a......."
Hắn cự tuyệt để cho Hầu Quang Uy dấy lên dục vọng của mình. “Cậu không phải muốn tiền?" Y cười lạnh, gương mặt tuấn tú lúc này thoạt nhìn hết sức tà ác, “Muốn tiền liền ngoan một chút." Y dùng lực cầm lấy nơi kia đã trướng lớn của Liễu Ngạn Huân, trên dưới khuấy động.
“A........Buông tay........." Liễu Ngạn Huân năm chặt lấy bả vai của Hầu Quang Uy, hô hấp trở nên dồn dập hơn.
“Cậu như vậy không phải là rất thoải mái sao?" Hầu Quang Uy phát ra mấy tiếng cười khan, trên tay vẫn duy trì luật động nhất định, “Mở mắt, xem một chút bộ dáng cậu ở trong tay của tôi hưng phấn!"
“Buông tay......" Liễu Ngạn Huân kêu về lý trí của mình, nhưng lại không cách nào kháng cự được Hầu Quang Uy đang ở trên người hắn làm ra khoái cảm. “Tôi không phải là nam kỹ, anh không thể đối với tôi làm như vậy........A!"
Hắn đứt quãng nói, nhưng ngón tay của Hầu Quang Uy vẫn đang đối với nơi đó của hắn càng không ngừng xoa bóp tạo khoái cảm, làm hắn cơ hồ muốn nổi điên.
“Nơi này của cậu rất đau, cần phát tiết, không phải sao?" Hầu Quang Uy nở nụ cười tà ác. Y tách ra hai chân của Liễu Ngạn Huân, một ngón tay cứng rắn chen vào trong nơi chật hẹp của hắn. “Nói cậu muốn tôi tiến vào bên trong cậu, muốn tôi nhồi dục vọng vào trong cậu!"
Liễu Ngạn Huân miễn cưỡng mở ra hai mắt, chỉ thấy phân thân của mình theo tay y điều khiển mà không ngừng trướng đại, mà ngón tay của y vẫn ở trong cơ thể của hắn ngọ nguậy làm cho hắn không cách nào suy nghĩ.
“Van cầu anh......." Liễu Ngạn Huân vô lực cầu khẩn, “Tôi cùng hắn.......Đã là quá khứ.......Hiện tại tôi chỉ là đang hỗ trợ bạn tốt.......Tại sao anh lại muốn hành hạ tôi như vậy? Anh cũng không thương tôi.......Không phải sao?"
“Bạn tốt?" Trong lòng của Hầu Quang Uy có một tầng ghen tỵ thật sâu.
Y tại sao có thể không hành hạ Liễu Ngạn Huân? Là hắn làm cho y bị mũi tên của thần tình yêu bắn trúng!
Y cho tới bây giờ cũng không biết mình còn có năng lực để yêu người khác, huống chi là yêu một người đàn ông!
Hầu Quang Uy rút ra ngón tay đang trong cơ thể hắn, đưa thân thể tới, để cho hắn nằm úp xấp trên mặt đất, mà mình thì kéo quần xuống, móc ra hung khí đang dâng trào dục hỏa, cứ như vậy để ở cửa vào khô khốc của Liễu Ngạn Huân.
“Không nên!"
Liễu Ngạn Huân kinh hô, nhưng Hầu Quang Uy cũng ở trong một thời gian ngắn mà mạnh mẽ đâm vào!
Dục vọng mang theo lửa nóng đột nhiên chuyển động co rút nhanh ở trong khe nhỏ chật hẹp nóng hẹp, Liễu Ngạn Huân đau đến rới lệ. “Đau quá......." Hắn thống khổ nhíu chặt lông mày.
Thật ra thì hắn cũng không hiểu mình đối với Hầu Quang Uy có bao nhiêu tình cảm. Kể từ khi đi tới nơi này, những thứ kia cùng Tống Hoàn Minh từng ly từng tý hiện lại trong kí ức trước đây, đã giống như thủy triều từ từ thối lui, bị thay thế là nụ cười của Hầu Quang Uy, chăm sóc vết thương mà Tống Hoàn Minh bỏ rơi đã tạo ra cho hắn.
“Thật chặt." Hầu Quang Uy mắt lộ ra quang mang thú tính, liếm hôn vành tai của hắn. “Cậu cũng là như vậy mà kẹp chặt lấy người nam nhân kia sao?"
“Không nên nói với tôi như vậy!" Hắn nghĩ muốn đẩy ra Hầu Quang Uy, nhưng cơ thể hai người đã thật chặt dán cùng một chỗ. “Tôi chán ghét bộ dang này của anh!"
Hầu Quang Uy dùng sức đem bộ phận còn lộ ra bên ngoài toàn bộ đẩy hết vào trong cơ thể của Liễu Ngạn Huân, vật to lớn nóng rực làm cho hắn thống khổ, nhưng cũng tràn đầy vui sướng.
“Tôi muốn cậu tiếp nhận hết thảy tất cả của tôi, quên đi người nam nhân kia!" Hầu Quang Uy bắt đầu luật động trong cơ thể của hắn.
“A......."
Thân thể của Liễu Ngạn Huân rất nhanh quen thuộc với luật động tình ái này, mặc dù hung khí mạnh mẽ tiến vào làm cho hắn cảm thấy vô cùng đau đớn, nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng tất cả.
Không khí *** mĩ khác thường từ nơi này tản ra khắp trong không gian, hai bóng người giao quấn khó chia lìa cùng hưởng thụ khoái cảm đập mạnh vào. Bất tri bất giác, tay của Liễu Ngạn Huân không hề chống cự nữa mà đặt ở trên thân thể y, mà ngược lại chìm đắm trong khoái cảm chạy nước rút.
“Thích không?" Hầu Quang Uy một tay nắm lấy chơi đùa nơi ấy của hắn, vừa ra sức tiến vào trong cơ thể hắn. “Kêu lên, nói cậu thích như vậy, nói cậu yêu thích tôi nhiều hơn người nam nhân kia!"
“A.......A........Ừ........Nhanh một chút......." Liễu Ngạn Huân cuồng loạn lay động thân thể, ý đồ làm cho thân thể hai người thật sâu kết hợp.
Mồ hôi cùng ái dịch đan vào nhau, từ từ nhỏ dọc theo từ nơi cao trào xuống đất.
“Ừ.......A!" Phía trước của Liễu Ngạn Huân dưới tình huống bị chơi đùa mà vui vẻ bắn ra dục vọng.
“Ngô......." Hầu Quang Uy phát ra một tiếng gầm nhẹ, nhanh chóng đem phân thân kéo ra khỏi thân thể Liễu Ngạn Huân, đem nó để sát bên mép hắn, đem dục vọng nóng rực bắn vào trong miệng của hắn.
“Ừ......." Liễu Ngạn Huân cũng không có bài xích động tác của y, hắn ngậm vào dục vọng hùng vĩ của Hầu Quang Uy, ánh mắt sương mù ngước lên nhìn y.
“Nuốt vào." Hầu Quang Uy cúi người liếm đi dịch thể chảy tràn ra bên mép hắn.
Nhìn thấy hầu kết của Liễu Ngạn Huân di động lên xuống, y hài lòng cực kỳ.
“Như vậy......Anh chịu cho tôi tiền sao?"
Một câu nói lạnh như băng, làm cho tâm của Hầu Quang Uy một trận co rút đau đớn. Y từ trên người Liều Ngạn Huân rời đi, từ trong túi lấy ra cuốn chi phiếu, ký tên sau đó vứt lên trên thân thể trần truồng của Liễu Ngạn Huân.
“Phía trên mấy con số tùy ngươi điền." Y cố ý tỏ thái độ lạnh lùng như băng để ngụy trang trái tim bị thương của mình, “Coi như là thù lao ngươi để cho ta sảng khoái."
Y không có nhìn mặt của Liễu Ngạn Huân, nhặt lên quần áo liền hướng về phía phòng tắm đi tới, lưu lại một phòng không khí mập mờ sau khi hoan ái, cùng với tâm tư thống khổ.......
Liễu Ngạn Huân kinh ngạc nhìn chữ ký phía trên chi phiếu, còn có đoạn điền số tiền trống không, lại cảm thấy mình đã thương tổn Hầu Quang Uy.
Rõ ràng hắn mới là người bị hại, nhưng tại sao hắn lại quan tâm cảm giác của Hầu Quang Uy như vậy?
==========================
Bất khả tư nghị: Không giải thích được.
“Không còn kịp rồi." Hầu Quang Uy liếc mắt nhìn chằm chằm hắn. “Tôi đã nói rồi, ai kêu cậu mới vừa rồi không tập trung “diễn kịch"?"
“Tôi........" Liễu Ngạn Huân nhất thời cứng họng, đối với nhạy cảm của Hầu Quang Uy cảm thấy kinh ngạc.
“Nghĩ đến người tình trước kia của cậu?"
“Không phải!"
Liễu Ngạn huân cảm thấy rất bi ai. Một người hắn không hiểu rõ cho hắn một cái hôn sâu, lại làm cho tâm thần hắn dao động hết sức lợi hại, châm chọc chính là, đây là ôn nhu hắn từng khát vọng tìm được trên người Tống Hoàn Minh.
“Khó trách bạn gái cậu bỏ cậu." Hầu Quang Uy một mặt dựa vào cửa sổ xe, một mặt không có hảo ý liếc mắt nhìn hắn. “Cậu bị động như vậy, chẳng lẽ bạn gái của cậu chưa từng oán trách qua sao? Quen nhau mấy năm rồi?"
“Anh đang sỉ nhục cái gì? Anh là nam nhân dã man, dã thú động tình! Đây là việc riêng tư của tôi, tại sao lại muốn tôi báo cáo quá khứ của tôi cho anh chứ?" Liễu Ngạn Huân hơi nghi ngờ không rõ trên da thịt có một loại đỏ mặt mê người.
“Cậu tại sao nói tôi dã man? Tôi có điểm nào giống động vật động dục?" Hầu Quang Uy bất mãn quay lại nhìn chằm chằm hắn, “Ban đầu tôi cũng không nói sẽ cấp cho cậu đãi ngộ trả thù lao, chỉ cần cậu hảo hảo diễn tốt tuồng vui này, chủ thuê tôi đây cũng sẽ không thiếu cậu ưu đãi!"
“Này không giống!" Liễu Ngạn Huân rống lại, “Tùy ý cởi quần áo của tôi, chưa được sự đồng ý của tôi vừa hôn vừa động tay, không phải dã thú động tình thì là cái gì?"
“Đó là bởi vì cậu bây giờ đang làm việc!" Hầu Quang Uy lạnh lùng nói ra một ‘lý do’ không phù hợp, “Bây giờ là đang ‘làm việc’, cậu hẳn là nên chuyên tâm một chút!"
“Cái quỉ gì nha?" Liễu Ngạn Huân bị lý do lộn xộn này của y làm cho tức điên a! “Đụng phải anh quả thực là tú tài gặp phải nhà binh!" (Tú tài gặp phải nhà binh có lý cũng không cãi được =))) Hắn oán hận nói.
“Đây là ý tứ gì?" Hầu Quang Uy không giải thích được hỏi.
“Có lý không thể nói!" Đầu Liễu Ngạn Huân dường như lại bị nam nhân không có chút tiếng Trung nào làm cho đau đớn. “Tại sao tôi lại gặp anh vậy? Một tháng trước, tôi còn đang tự do tự tại, một người bình thường không buồn không lo, hiện tại truyền thông cả nước đuổi theo tôi, công việc cũng mất, có nhà cũng không thể về được......"
Hầu Quang Uy ngăn cản Liễu Ngạn Huân tự oán tự trách, “Không nên lại oán giận a! Tôi sẽ tuân thủ tất cả điều kiện tôi đưa ra cho cậu, ăn ngon, mặc ấm, vô tư!"
“Không phải như vậy a........" Liễu Ngạn Huân vô lực lắc đầu.
Xe chậm rãi giảm bớt tốc độ, trước cửa sắt một căn nhà lớn xinh đẹp khí phái màu trắng dừng lại.
“Đây là....... nhà anh?" Lực chú ý của Liễu Ngạn Huân chuyển đến khu nhà cao cấp ẩn giửa một mảnh lớn xanh biếc.
Cửa sắt trang nghiêm khí phái được mở ra, một khu nhà cao cấp màu trắng trang nhã đứng sừng sững trước mắt hắn.
“Chúng ta đến rồi, xuống xe a!"
Hầu Quang Uy giống như đại hài tử yêu thương hiến bảo vật, hưng phấn mà dắt tay của Liễu Ngạn Huân, hai người đi ra khỏi buồng xe.
“Wow........"
Liễu Ngạn Huân không khỏi bị một màn tiên cảnh không nhiễm thế tục hỗn loạn này làm hấp dẫn.
“Rất tuyệt sao? Tôi là sai người tìm rất thật lâu, mới tìm được một căn phòng như vậy." Hầu Quang Uy để cho tài xế đem xe lái đi, chỉ để lại hai người bon họ nhìn ngắm cảnh đẹp.
“Tôi........Tôi muốn vào xem một chút được sao?" Liễu Ngạn Huân đi lên cầu thang, xuất thần nhìn khu nhà cao cấp màu trắng này.
Khóe môi Hầu Quang Uy khẽ giương lên.
“Uông uông uông uông!"
Liễu Ngạn Huân vừa vào cửa, liền nghe thấy tiếng sủa chói tai quen thuộc tràn đầy cả phòng.
“Không thể không lễ phép thế! Ken!" Hầu Quang Uy ở phía sau Liễu Ngạn Huân lớn tiếng trách móc chó yêu của mình.
Kia chẳng phải là con chó dữ đã cắn phá quần lót của mình, vốn nhìn thấy người đến là Liễu Ngạn Huân, còn đang trợn mắt cao giọng sủa, phảng phất còn nhớ rõ chuyện lần trước nó đem mình trở thành ‘món ngon’, nhìn đến chủ nhân ở phía sau cừu nhân, lại lập tức phe phẩy cái đuôi chờ Hầu Quang Uy đến.
“Đem nó dắt cách xa tôi một chút." Liễu Ngạn Huân bất mãn nhìn con chó. Nó chỉ biết chế tạo tập âm, thật là nhiễu loạn sự yên lặng đẹp đẽ này.
“Ken có rất nhiều ưu điểm, chỉ là các cậu vừa bắt đầu gặp thì đã hiểu lầm." Hầu Quang Uy ngồi xổm xuống vỗ về nó, “Tựa giống như đạo lý cậu không hiểu được cách thưởng thức nam nhân tốt."
“Hả.......Cái gì?" Liễu Ngạn Huân đối với cái hình thức thảo luận này cảm thấy không đoán trước, “Ai nói tôi không hiểu được thưởng thức nam nhân tốt? Huống chi là chó của anh cắn quần lót tôi trước!"
“Tôi là đối với cậu không hiểu rõ lắm." Hầu Quang Uy khẽ cười, khí chất của y cùng cái nhà bố trí trang nhã hợp thành một loại phong cách phi phàm." Nhưng cậu cũng là đối với tôi hiểu biết không sâu phải không? Có cơ hội này ở chung, chúng ta có thể hiểu cá tính ‘bạn trai’ lẫn nhau."
‘Bạn trai’ hai chữ kia làm cho Liễu Ngạn Huân có chút không được tự nhiên, nhưng hắn cũng không muốn tranh cãi nữa.
“Hôm nay tạo thành tất cả mọi chuyện, toàn bộ cũng là do anh tới trêu chọc tôi trước, cho nên anh nhất định phải thực hiện tất cả lời hứa."
“Ý của cậu là nói, cậu nguyện ý tới ở?" Hầu Quang Uy thú vị nhìn hắn.
“Không có biện pháp a!" Liễu Ngạn Huân ngẩng đầu, đem khuôn mặt băng sơn ở trong phòng làm việc bày ra. “Anh đã nói phải chịu trách nhiệm, tôi đây dù muốn đi, anh sẽ cho phép sao? Làm không tốt anh còn có thể đem tôi trói gô lại nhốt tại nơi này, thay vì bị giam chẳng thà thong dong tiếp nhận." Hắn quay một vòng, nhìn một chút hoàn cảnh xung quanh. “Dù sao nơi này rất thanh tĩnh, ở tại nơi này đối với tôi mà nói hẳn là có thể thích ứng!"
“Được, tùy theo lời cậu."
“Về gian phòng......." Liễu Ngạn Huân đưa ra một vấn đề sợ nhất trong lòng, “Gian phòng làm sao chia? Mỗi người một gian sao? Dù sao nhà này hẳn là có rất nhiều phòng......."
“Này làm sao có thể?" Ánh mắt của Hầu Quang Uy trong nháy mắt hiện lên ánh lửa. “Cậu bây giờ là “lover" của tôi, đương nhiên là cùng ngủ!"
“Này......." Cái này có chút làm khó Liễu Ngạn Huân, mới vừa rồi ở trên xe cũng đã gặp ‘móng vuốt sói’ của y, hiện tại nếu như cùng y ngủ, không biết mình còn có thể phát sinh chuyện gì.......
Hầu Quang Uy trên mặt mang theo mỉm cười mê người, giống như một loại ác ma tiến tới gần hắn, “Cậu yên tâm, trừ lúc ở ngoài trước ống kính muốn cho họ thấy màn ‘thân mật hôn nhẹ’, còn trừ phi cậu đồng ý, tôi sẽ tuyệt đối không làm chuyện gì với cậu."
“Vậy thì tốt."
Liễu Ngạn Huân rốt cục hơi yên tâm, nhưng đồng thời, hắn phát hiện trong lòng dường như có một cảm giác kì quái, nhẹ ngứa, chậm rãi lan tràn đến mọi góc trong trái tim.......
“Sớm an, Liễu tiên sinh."
Liễu Ngạn Huân vừa mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt của một người nam tử ngoại quốc đang ở phía trên thân thiết mỉm cười.
“Sớm........Wow!"
Hắn còn chưa kịp dùng tiếng Trung nói xong rõ ràng, người nam tử ngoại quốc vừa chào hỏi đã bưng bữa sáng vào, thân thể một bên bị Hầu Quang Uy ôm ngủ, khuôn mặt tuấn tú đang ngủ chỉ cách hắn có ba ngón tay.
“Tránh ra a! Lớn như vậy rồi còn ngủ như vậy!"
“Đau quá đó! Cậu đang làm cái gì?" Bị động tác liều chết giãy dụa của Liễu Ngạn Huân đánh thức, Hầu Quang Uy lộ ra vẻ mặt không vui.
“Người khác đang ở chỗ này, anh không hiểu được khiêm tốn một chút hay sao?" Liễu Ngạn Huân thấp giọng trách cứ y.
“Có quan hệ gì? Joe cũng không phải là người ngoài, anh ấy là quản gia của tôi a!" Vừa nói tay của Hầu Quang Uy liền vòng thật chặt lên người hắn.
“Ha hả, nếu Liễu tiên sinh xấu hổ, tôi đây đi ra ngoài quét dọn trước." Đặt xuống mâm thức ăn, Joe mang theo nụ cười rời đi.
Liễu Ngạn Huân cảm thấy thật là xấu hổ, hắn hét lớn: “Anh tại sao luôn đem tôi ôm gắt gao?"
“A?" Hầu Quang Uy không giải thích được nhìn hắn, “Cậu sáng sớm đem tôi đánh thức, hiện tại lại đang nói lời điên khùng gì? Tôi thật không hiểu nổi cậu."
“Anh có thể khiêm tốn một chút hay không? Ở bên ngoài cùng truyền thông chơi trò truy đuổi, đối với tôi vừa ôm vừa hôn, hiện tại đang ở trong nhà.....Lại nghĩ chiếm tiện nghi tôi?"
“Nga! Cái này a!" Hầu Quang Uy giống như bừng tỉnh đại ngộ, “Đó là trước kia là Ken cùng theo tôi ngủ, tôi cũng sẽ ôm nó ngủ, người của nó thật ấm áp đó!"
“Mời anh không nên cả người và chó cũng chẳng phân biệt được!"
Liễu Ngạn Huân ngồi dậy, đầu tóc rối bời cùng khuôn mặt tức giận không đáp.
“Tôi không phải là người chó không phân biệt được a! Tôi để cậu ngủ giường của tôi, đem chó đuổi đi, khó để biết cậu thích ôm chó ngủ a?"
“Tôi là nói anh nhất định phải ôm tôi ngủ sao?"
“Cậu là cậu, Ken là Ken, bất quá nó cũng không giống như cậu, tôi dựa vào nó gần một chút, nó thế nhưng là sẽ đối với tôi là vừa hôn vừa liếm."
“Vậy cũng thật là xin lỗi, tôi mới sẽ không đối với một người đàn ông vừa hôn vừa liếm." Liễu Ngạn Huân tức giận nói. Y coi hắn là cái gì? Trước kia khi thời điểm hắn cùng một chỗ với Tống Hoàn Minh, gã cũng chưa từng làm càn như vậy!
Tại thời điểm khi hắn đang thất thần, một miếng chân giò hun khói đột nhiện đút vào trong miệng hắn.
“Mới sáng sớm, đừng tức giận lớn như vậy!" Hầu Quang Uy lộ ra một nụ cười anh tuấn, ở dưới ánh mặt trời rực rỡ sáng sớm lộ ra tinh thần phấn chấn mạnh mẽ. “Ăn bữa sáng mà Joe chế biến a! Đừng để cho chuyện nhỏ này làm tức giận a!"
Liễu Ngạn Huân tâm không cam lòng không muốn nhai chân giò hun khói mỹ vị. Thấy được nụ cười của Hầu Quang Uy, còn có cái lý do kia, hắn làm sao cũng không đoán ra được tâm tư của người nam nhân này......
“Hôm nay khí trời tốt đó!"
Hầu Quang Uy mở rèm cửa sổ màu trắng ra, ánh nắng ấm áp sáng rỡ rơi đầy mặt đất.
“Đúng a!" Liễu Ngạn Huân vì chứng minh mình là một người nam nhân không vì chuyện nhỏ mà tính toán chi ly, vội vàng nói theo lời của y, “Đáng tiếc hôm nay anh muốn đi làm......."
Lời của hắn còn chưa nói hết, lại vì anh mắt của Hầu Quang Uy nhìn mà lời định nói ra nuốt hết vào miệng.
“Khí trời như vậy đi làm đúng là đáng tiếc." Một đôi con ngươi khôn khéo của Hầu Quang Uy vẫn nhìn chằm chằm hắn.
“Làm gì?" Hắn lắp bắp lui về phía sau, thanh âm cũng bắt đầu nhỏ đi.
“Cậu đây là vẻ mặt gì? Tôi sẽ ăn cậu sao?" Hầu Quang Uy tức giận hỏi.
“Tôi chỉ là lo lắng một giây sau anh sẽ vô ý làm ra vài trò gian trá." Liễu Ngạn Huân ý đồ muốn cho giọng nói của mình nghe giống như người bình thường.
“Thật sự là tôi đang suy nghĩ trò gian trá."
“A?"
Trời ạ! Y chơi như vậy còn chưa đủ sao?
“Chúng ta đi tắm đi."
“Cái gì?" Buồn ngủ của Liễu Ngạn Huân đều bị một câu nói như vậy làm cho tỉnh, một đôi con ngươi xinh đẹp giống như hài tử hưng phấn nhìn chằm chằm hắn.
“Quyết định như vậy đi, cậu chuẩn bị một chút, chúng ta chuẩn bị một lát."
“Không, tôi........"
“Không thương lượng!"
Hắn tuyệt đối không muốn đi tắm ôn tuyền, bởi vì......Bởi vì trước kia hắn cùng Tống Hoàn Minh từng có quá nhiều kỉ niệm ở đó.......
Trên ôn tuyền Lão Nhai của chủ quán Lâm Lập, một cỗ mùi vị tràn ngập ở nơi du lịch lâu năm này.
Từ khi ngồi trên xe cho tới khi đến nơi, khóe miệng Hầu Quang Uy vẫn duy trì giơ lên một độ cong.
“Tại sao muốn đi nơi này? Elizabetta mới vừa khởi bước, anh thật không đi về làm việc sao?"
Vẻ mặt của Liễu Ngạn Huân vừa vặn cùng y ngược lại, hai bên mày kiếm chau lại thật chặt.
“Tôi vẫn muốn tới a! A! Cậu nhìn người đứng bên tàu điện ngầm đang cầm bức tranh phác họa kìa!"
“Không nên nhìn qua nữa!"
“Có quan hệ gì? Chúng ta cũng không giả bộ qua sao? Sẽ không có người nhận ra nữa!"
“Giả bộ cái gì? Chỉ là dưới mặt trời phải mang một gọng kính đen thôi......."
Mặc dù nói thầm như vậy, nhưng Liễu Ngạn Huân vẫn không lay chuyển được hăng hái của Hầu Quang Uy, cũng ghé sát vào nhìn.
Ôn tuyền có truyền thống cùng hiện đại hòa hợp lại thành một loại khí chất đặc thù, giống như hai thời gian giao nhau, hơn nữa cái chỗ này có rất nhiều.......
Kỉ niệm
Người họa sĩ không nói lời nào trên vải vẽ tranh sơn dầu kia nhanh chóng vẫy cọ phát họa, Liễu Ngạn Huân giống như thấy lại lúc thời đại học Tống Hoàn Minh cùng với mình, những nét sặc sỡ trên tờ giấy ấy giống như những quá khứ đan xen vào lẫn nhau.
Ôn tuyền Lão Nhai kia, giống như tình yêu say đắm ngày xưa…
Không được! Hắn không thể chìm đắm nhớ lại quá khứ như thế được…
“Anh chậm rãi đi dạo đi! Tôi ở bên cạnh chờ anh!"
Liễu Ngạn Huân chỉ con đê màu xám kia, ý chỉ hắn không muốn tham dự.
“Không được, tôi lần đầu tiên tới, cậu phải làm người hướng dẫn cho tôi." Hầu Quang Uy cũng nói ra ý kiến của mình.
“Không được! Tôi buồn ngủ, gần đây bởi vì theo anh đến nơi đó, tôi đều ngủ không được." Liễu Ngạn Huân đánh một cái ngáp, không muốn phản ứng với tên Hầu Quang Uy đáng ghét nữa, xoay người liền hướng ven đê đi.
“Là bởi vì Tống Hoàn Minh sao?" Trong miệng Hầu Quang Uy đột nhiên phát ra cái tên mà Liễu Ngạn Huân muốn quên nhất.
Liễu Ngạn Huân phút chốc liền ngừng cước bộ, hắn xoay đầu nhìn lại y, nhưng chân mày vẫn nhíu thật chặt. “Anh tại sao lại biết hắn?"
“Cậu là ở trong giấc mộng kêu cái tên này." Y rất thành thực nói ra đáp án.
Nhưng y cũng không thật sự nói ra hết. Lúc Liễu Ngạn Huân ngủ say, chẳng những thường gọi tên, khóe mắt còn thường xuyên chảy ra nước mắt. Cái loại đau lòng này đến trong mơ còn cảm giác, làm cho y không tự giác được muốn ôm chặt lấy Liễu Ngạn Huân đang đau lòng này.
Đàn ông không dễ rơi nước mắt, có lẽ dưới bề ngoài lãnh khốc của Liễu Ngạn Huân, là một trái tim yếu ớt.
“Trong mơ?" Thanh âm của Liễu Ngạn Huân nhẹ như sợi bông.
“Cậu cùng Tống Hoàn Minh quan hệ như thế nào?" Rốt cục Hầu Quang Uy nhịn không được hỏi lên nghi vấn, “Hắn là anh của cậu? Hay là em trai?"
“Quan hệ gì cũng không có." Trên mặt của Liễu Ngạn Huân phủ kín một tầng băng sương, nhưng tròng mắt cũng lộ ra một ánh mắt bi thương.
Hắn là đơn phương bị người bỏ, cũng là người vô tội chịu đựng thống khổ nhiều nhất. Đơn giản là thương tổn kia đến quá mức đột ngột, hắn quả thực là hoảng hốt đến không biết phải làm sao.
“Anh không cần đoán." Hắn cúi đầu, vẻ mặt giống như tiểu cẩu bị thương.
“Cho cậu!"
Liễu Ngạn Huân chợt mở mắt ra, chỉ thấy một bao kẹo đường vừa lớn vừa nhiều xuất hiện ở trước mặt mình, còn có.......nụ cười xán lạn của Hầu Quang Uy.
Hầu Quang Uy tại thời điểm hắn cúi đầu không nói, đã chạy đi mua kẹo đường.
“Tôi cũng không phải là tiểu hài tử." Liễu Ngạn Huân tức giận thở dài một hơi.
“Cầm đi, ăn nó rồi tâm tình của cậu sẽ khá hơn một chút." Y đem bao kẹo đường nhét vào trong tay Liễu Ngạn Huân, sau đó đi về phía trước.
Bởi vì hôm nay không phải là ngày nghỉ, trên đường vắng ngắt, thân ảnh Hầu Quang Uy thon dài thoạt nhìn đặt biệt rõ ràng. “Thử quên đi sao!" Hầu Quang Uy không coi ai ra gì hô, hành động này làm cho tất cả chủ quán cùng người đi trên đường thưa thớt liên tiếp quăng cho y mấy ánh nhìn chăm chú.
“Cậu nếu như không có hoàn toàn quên đi những kỉ niệm kia, thì cậu vĩnh viễn cũng sẽ không vui vẻ!" Hầu Quang Uy xoay người sang chỗ khác, nghiêm tại chỗ hướng Liễu Ngạn Huân la: “Muốn hạnh phúc, cậu tới đây!"
Liễu Ngạn Huân không biết vẻ mặt lúc ấy của mình là dạng gì, hắn chẳng qua là giống như lời Hầu Quang Uy nói, triển khai cước bộ, theo phương hướng của y mà chạy, chạy về phía hạnh phúc mà hắn muốn.
Cũng là bởi vì biết mình chỉ có thể yêu người đồng tính, cho nên hắn luôn tìm kiếm một nửa linh hồn khác, điều đó rất khó khăn và gian khổ, vùng vẫy trong thống khổ. Hắn cũng không có làm sai chuyện gì, cũng không có thương tổn bất cứ người nào, chỉ bởi vì hắn yêu là một người nam nhân, cũng chỉ bởi vì......đạo đức xã hội trói buộc, cho nên hắn phải giấu diếm chính bản thân mình, hắn phải ngụy trang mình. Làm cho một mặt yếu ớt mềm mại nhất không một ai có thể đến gần......
Hắn muốn hạnh phúc, so với tất cả mọi người còn muốn hơn.
Nước mắt, ở dưới mắt kính lẳng lặng chảy xuống.
Một đôi cánh tay ấm áp đúng lúc liền ôm lấy hắn.
“Tôi nghĩ muốn hạnh phúc......."Hắn nói chuyện nhỏ giống như muỗi kêu, hai tay nắm thật chặt lấy ***g ngực ấm áp.
“Cậu sẽ tìm được, tôi đảm bảo."
Thanh âm Hầu Quang Uy lúc này nghe thật ôn nhu, giống như một dòng nước suối ấm áp nhất thế gian này, thấm sâu vào trong tâm hồn khô kiệt.
“Tôi nghĩ muốn, thật sự." Nước mắt của Liễu Ngạn Huân không ngừng tuôn ra, ngực chất chứa bi thương đã lâu toàn bộ tại một khắc này hỏng mất, lãnh khốc của hắn lúc này đã sớm bị hòa tan. “Nhưng tại sao tất cả những điều tôi tìm được chỉ là những trò đùa buồn cười, hạnh phúc chân chính thế nhưng vĩnh viễn cũng không thuộc về tôi? Tại sao?"
Hầu Quang Uy cảm giác thấy người đang rúc vào ngực mình đang vật lộn với thống khổ, nước mắt thấm ước ***g ngực y.
“Tại sao? Tôi đã cố gắng nhiều như vậy a!" Liễu Ngạn Huân bị đè nén hồi lâu nước mắt không ngừng chảy ra, “Tôi cố gắng nhiều như vậy là muốn duy trì hạnh phúc nhỏ bé của tôi a!"
“Mặc dù tôi không biết cậu đã xảy ra chuyện gì, nhưng........" Hầu Quang Uy vỗ về lưng của hắn, giống như anh trai mà trấn an hắn.
Nội tâm của hắn khổ sở, có ai có thể chân chính biết được?
Hắn vì một đoạn tình cảm mà khắc cốt ghi tâm, trả giá thật nhiều, mới đổi lấy được việc hai nam nhân ở cùng nhau, không nghĩ tới hắn yêu người sâu đậm như vậy đáp lại chỉ là đau khổ của hắn.
Ánh mắt Hầu Quang Uy không cách nào rời đi người đang rơi lệ không ngừng, giờ này khắc này hắn thoạt nhìn thật là thoát tục, làm cho trong lòng của y có một loại ý nghĩ —-
Y muốn bảo vệ người nam nhân này.
“Muốn khóc thì khóc đi! Cậu nhất định là đã đè nén thật lâu, hãy đem nó một lần mà phát tiết ra đi! Sau khi khóc, cũng đừng có nhớ lại chuyện trước kia nữa, người không thể chỉ dựa vào hồi ức mà sống qua ngày, chờ cậu sau khi chảy hết toàn bộ nước mắt, thì phải nhìn vào đường đi phía trước!"
Đúng a! Hắn phải vứt bỏ những chuyện cũ đau buồn đi, bất luận là vui mừng hay là thương tâm, bất luận là thật lòng trả giá, hay là hư tình giả ý, hắn là nên từ nơi này lấy ngọt ngào bao lấy thống khổ để được giải thoát.
Đau đớn đã tạo thành, không người nào có thể đem thời gian quay lại được, không ai có thể ngăn cản thương tổn tạo thành được.
Phải nhìn về phía trước, mới có thể tìm thấy hạnh phúc.
Nếu nói trong quá trình tìm kiếm hạnh phúc, bắt đầu từ trong mất đi tất cả thì lần thứ hai sẽ sống lại.......
Lần đi ôn tuyền này, đúng là làm cho Liễu Ngạn Huân tâm tình bình tĩnh rất nhiều, hắn mặc dù có hay đối với những hành động của Hầu Quang Uy mà cảm thấy tức giận nhưng trên mặt đã nở nhiều nụ cười hơn.
“Cám ơn anh, tôi sẽ tìm được hạnh phúc."
Sau khi khóc, Liễu Ngạn Huân nhìn một bao kẹo đường ở bên cạnh mặt nổi lên ý cười.
Nhưng là cái mỉm cười này cũng làm cho tâm hồn của Hầu Quang Uy nổi lên sóng to gió lớn.
Đây là cái tâm tình gì?
Hầu Quang Uy chỉ cảm thấy Liễu Ngạn Huân tất cả đều không hề giống như ban đầu mới gặp nữa, cái loại này không đơn thuần là quan hệ ‘điều kiện hợp đồng’.......
Mỗi lần về ban đêm, thấy Liễu Ngạn Huân khi ngủ lộ ra cái cổ trắng nõn, y sẽ cảm thấy an lòng, cảm giác có một người ở nhà chờ y thật tốt.
Liễu Ngạn Huân cũng không phải là nữ nhân, cũng không phải là người yêu của y, hắn chẳng qua là người vô tội bị y liên lụy vào trong kế hoạch của mình, đợi y sau khi hoàn thành tất cả các chuyện này, y đúng là còn muốn thả Liễu Ngạn Huân đi........
Đúng, y không thương ai, không tin ai! Y nghiến răng nghiến lợi, nén giận, tất cả cũng chỉ vì một mục đích.
Kể từ thời khắc y bị dẫn tới trước mặt phụ thân, y đã cảm thấy không thể khống chế linh hồn của mình........
Y nhất định phải hoàn thành chuyện này, cho dù là mất đi tất cả.
Chẳng qua là, tại sao nước mắt cùng nụ cười của một người đàn ông, lại ở trong lòng của y tạo thành rung động lớn như vậy?
Y không hiểu.
“Tổng.......Tổng giám đốc?"
“Ừ.......A?" Vốn là Hầu Quang Uy đang ngẩn người liền ở trong tiếng kêu gọi của thư kí mới đột nhiên tỉnh lại.
“Ngượng ngùng, làm phiền ngài, tôi thật sự là có chuyện khẩn cấp mới làm phiền ngài." Thư kí khuôn mặt mĩ lệ xin lỗi nói.
“Không sao, Jenny." Hầu Quang Uy không có chút ý tốt trả lời."Có chuyện gì không?"
“Là như vậy, xin ngài xem qua một chút danh sách khách mời trong bữa tiệc buổi tối ngày mai."
Hầu Quang Uy đưa tay nhận lấy, cẩn thận nhìn danh sách.
“Mời Julia tiểu thư cùng Phi Lực là chuyện thỏa đáng sao?" Jenny cẩn thận đưa ra ý kiến của nàng. “Chuyện Phi Lực đối với ngài......."
“Phi Lực là trợ thủ đắc lực thành lập Elizabetta của cha tôi, cũng là nguyên lão của công ty này, dĩ nhiên là tôi muốn mời hắn tới a!" Hầu Quang Uy lộ ra nụ cười tương đối vui vẻ, “Tôi rất rõ ràng chuyện Phi Lực làm, tôi cùng con gái Julia của hắn hủy hôn ước là chuyện riêng, mà lần dạ tiệc này là vì công ty cùng các nhân vật nổi tiếng trong thương giới Đài Loan bàn công chuyện, tôi tin thưởng Phỉ Lực chắc chắn rằng sẽ phân biệt được công tư rõ ràng."
Mắt thấy y tín nhiệm thuộc hạ của mình như thế, Jenny không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, đối với sự thiện lương của y thật sự không biết nói gì hơn (==!!). “Chỉ mong chuyện thật sự dễ dàng giống như ngài suy nghĩ." Jenny thu hồi danh sách khách mời, đối với vị thiếu gia nhà giàu chưa từng nếm vị khổ này, nàng cũng chỉ có thể biết lắc đầu.
Sau khi Jenny đi ra khỏi phòng làm việc của Tổng giám đốc, Hầu Quang Uy liền thở dài một hơi, phòng làm việc lớn như thế liền trở nên trống rỗng.
“Tốt như vậy sao?"
Một thanh âm đột nhiên quanh quẩn trong phòng làm việc, Hầu Quang Uy đưa lưng về phía cửa sổ sát đất, khóe môi bỗng dưng khẽ giơ lên.
“Tốt chứ. Lại thần không biết quỷ không hay mà đi vào." Hầu Quang Uy mỉm cười chuyển động cái ghế. “Ra đi! Joel."
Joel từ trong vải mảnh màn dày nặng bên cửa sổ sát đất đi vào trong phòng. “Là cậu không tập trung, ngay cả tôi tiến vào mà cũng không phác giác." Joel chỉ chỉ y. “Làm sao? Sẽ không phải thật sự bị Liễu Ngạn Huân mê hoặc chứ?"
Hầu Quang Uy vẫn là nụ cười yếu ớt, y sờ sờ lên cằm, mắt liếc nhìn Joel. “Nếu thật sự là vậy thì sao?"
Joel nhún vai, không thèm để ý chút nào nói: “Đó là chuyện riêng của cá nhân cậu, cùng tôi không có liên quan, tôi chỉ là người thay cậu làm việc thôi."
Hầu Quang Uy cười cười. Thật ra thì y cũng mơ hồ, bởi vì.......này là loại cảm giác gì, y cho tới bây giờ cũng chưa từng hiểu.
“Đây là một ít tư liệu việc làm ăn của Phi Lực gần đây."
Joel từ trong lòng ngực lấy ra một xấp tư liệu thật dày, đưa đến trước bàn của Hầu Quang Uy. “Cẩn thận một chút, Phi Lực lão nhân kia cũng không phải dễ chọc như vậy."
Hầu Quang Uy cười ra tiếng, nhận lấy cái túi giấy kia, “Thái độ của bọn họ bây giờ đối với chúng ta thật đúng là ngày càng khoa trương, đem tôi xem như một đầu gỗ chỉ biết nhìn công văn."
“Nếu không thể một lần đem ung nhọt mà thanh trừ, máu và thịt còn tốt chắc không thể sống được." Joel cười hưởng ứng y. (Chỗ này là nói nếu anh Uy không thanh trừ sâu mọt làm hại công ty thì các nhân viên tài năng có lợi cho công ty sẽ không thể sống được.)
“Nói không sai."
Hầu Quang Uy đem túi đựng công văn nặng nề để xuống.
Tất cả âm mưu đều như sóng lớn mãnh liệt nổi lên mà tiến hành........
“Muốn tôi đi tham gia dạ tiệc?" Liễu Ngạn Huân không thể tin được những lời mà lỗ tai mình vừa nghe được.
“Có thể không?"
Hầu Quang Uy vừa đặt tây trang sạch sẽ ở trên giường, vừa nói: “Đây là tôi gọi người giúp cậu chọn màu sắc, hẳn là vừa người, cậu thử một chút xem đi!"
Hắn không có lý do để cự tuyệt, hắn là ‘tình nhân’ của tổng giám đốc tập đoàn Elizabetta Đài Loan, thân là một nửa khác của y, hẳn là có nghĩa vụ phải tham dự, huống chi bọn họ chính là vì cái lý do này mà ở cùng nhau a!
Hầu Quang Uy cầm lên một tập công văn bìa màu xanh biếc, nhét vào trong tây trang mắc tiền.
“Đây là những cổ đông của Elizabetta tham gia buổi tối hôm đó, chính là ảnh chụp cùng tài liệu về những nhân vật nổi tiếng của thương giới, cậu hai ngày này đem những thứ này nhớ một chút."
Liễu Ngạn Huân đột nhiên không khỏi cảm thấy một loại cảm giác bi ai. Có phải là bởi vì bọn họ vẫn có một tầng quan hệ giao dịch, cho nên Hầu Quang Uy mới có thể cẩn thận tỉ mỉ che chở cho hắn như vậy?
Liễu Ngạn Huân một mặt cởi y phục của mình, một mặt đem tây trang mới treo lên, luống cuống tay chân cầm lấy mặc thử.
Sau khi cởi ra áo sơ mi, Liễu Ngạn Huân không nghi ngờ lộ ra cơ thể trắng nõn, hiện rõ trước mặt Hầu Quang Uy.
Chuông cảnh báo trong đầu của Hầu Quang Uy phút chốc vang lên. Trong lòng y liền biết không ổn.
Y lại thật sự đối với Liễu Ngạn Huân có cảm giác tim đập thình thịch.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, Hầu Quang Uy cũng biết Liễu Ngạn Huân lớn lên là thuộc về loại hình trung tính thanh tú tuấn mỹ, mà sau lần đi tắm ôn tuyền về, y mới phát hiện hắn chỉ là một đứa trẻ bị thương.
Y có cảm giác muốn đem Liễu Ngạn Huân đặt trong tay mà cẩn thận che chở, y không muốn làm cho trong đôi con ngươi kia phải phiếm lệ quang thương tâm nữa.......
“Ba!"
Nghe được tiếng vang khác thường, Liễu Ngạn Huân quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Hầu Quang Uy từ trên ghế thẳng tắp đứng lên.
“Anh đang làm cái gì ở đây?"
Mắt thấy Liễu Ngạn Huân đang hồ nghi nhìn mình, Hầu Quang Uy lại càng nói không ra lời. “Tôi......."
“Cái gì?" Liễu Ngạn Huân nhíu mày.
“Tôi đi ra ngoài tản bộ!" Hầu Quang Uy vội vàng bỏ lại những lời này liền tông cửa xông ra, lưu lại Liễu Ngạn Huân vẻ khó hiểu đầy mặt.
“Người này đang làm cái gì a?" Liễu Ngạn Huân vừa nhìn bóng lưng hoảng hốt chạy ra kia, vừa nói nhỏ đổi lại bộ tây trang.
Không nên có tình cảm như vậy! Y không nên đối với một quân cờ có cảm xúc tâm thần nhộn nhạo như vậy.......
Hầu Quang Uy ở dưới trăng không ngừng chạy trốn. Y không muốn làm cho người y coi trọng bị tổn thương, muốn bảo vệ hắn, để cho hắn hạnh phúc.......
Đây chính là tình yêu sao?
Từ một khắc khi bắt đầu hắn bước tới bên mình, thì tình tố ẩn sâu trong lòng liền bắt đầu lan tràn đến từng ngóc ngách nhỏ.
Đây là yêu sao?
Cái vấn đề này làm cho y có một loại cảm giác sợ hãi.
Bởi vì y vốn cho rằng mình sẽ không thể yêu bất cứ người nào nữa, sẽ không thể đối với bất cứ người nào cảm thấy hứng thú nữa, không nghĩ tới sự xuất hiện của hắn làm cho tầng phòng bị trong tim y lần nữa hỏng mất, làm cho tim của y từng bước từng bước đắm chìm......
Đêm nay là một đêm thu, hai người lại ở một nơi yên tĩnh trong núi như thế này. Trừ bỏ cây cối ra chỉ còn lại sương mù dày đặc.
Nhìn cột nước không ngừng phun ra trước mắt, Liễu Ngạn Huân nâng má, cũng phát ngốc không nhúc nhích.
“Liễu tiên sinh, đừng hướng bên cây tưới nước nữa, đến cỏ cũng chìm trong nước rồi!"
Nghe được Joel nói, Liễu Ngạn Huân mới đột nhiên cảm giác được thảm cỏ dẫm dưới chân đã biến thành một mảnh nước nho nhỏ.
“A! Thật xin lỗi!" Liễu Ngạn Huân đối với thảm kịch mình tạo thành cảm thấy hết sức không tốt.
“Không có gì." Joel mỉm cười trấn an. “Bên này tôi tưới là tốt rồi. Ngài vào bên trong đi!"
“Tôi đi, tôi đi!" Liễu Ngạn Huân chặn lại nhặt lên một ống nước màu vàng, đem nó nhanh chóng cuộn lại. “Tôi nói rồi tôi sẽ giúp anh sửa sang lại, để cho tôi làm a! Anh không phải là muốn chuẩn bị bữa tối sao? Anh lái xe đến khu vực thành thị mua a!"
Joel cười cười. “Được rồi! Cũng đừng nhớ thiếu gia nữa, nếu không mặt cỏ lại chìm trong nước."
“Tôi......." Mặt Liễu Ngạn Huân thoáng chốc bịt kín một tầng đỏ ửng, nhưng hắn thật sự không có cách nào cãi lại được.
Không sai, hắn đích xác là vừa nghĩ đến Hầu Quang Uy.
Hắn đang suy nghĩ đến những thay đổi mập mờ gần đây, nghĩ tới Hầu Quang Uy cậy mạnh không nói rõ đạo lý, nghĩ tới nụ cười của y, nghĩ tới ánh mắt của y, còn có cái kia làm người ta tim vẫn đập thình thịch, còn có một lần đi tắm ôn tuyền........
Hắn cảm thấy tim của hắn lại bắt đầu không đập theo quy luật nữa.
Ken có rất nhiều ưu điểm, chỉ là các người vừa bắt đầu thì đã hiểu lầm, giống như cậu không hiểu được đạo lý thưởng thức được nam nhân tốt......
Liễu Ngạn Huân đem ánh mắt dời về phía Ken ở bên cạnh cửa, đang nhớ lại lời của Hầu Quang Uy. Hắn không hiểu cách thưởng thức nam nhân tốt sao?
“Hừ! Y mà coi là nam nhân tốt cái gì?"Liễu Ngạn Huân nhịn không được bắt đầu đối với Ken càu nhàu. “Ngươi cũng không tính là một con chó tốt! Cắn nát quần lót của ta........"
Lời của hắn còn chưa nói hết, nhưng đã có người đột nhiên cắt đứt lời nói của hắn.
“Ngạn Huân!"
Sau nhiều ngày xa cách, thanh âm của Tống Hoàn Minh giống như cục đá vung lên trên mặt hồ lần nữa gợi lên trận trận sóng nước......
“Đây chính là bảng báo cáo tiến độ bố trí áo cưới trước mắt, Tổng giám đốc xin mời xem." Nhân viên mới vừa nhận được bản báo cáo liền cung kính đưa đến cho Hầu Quang Uy, nhưng thấy y vẻ mặt không để ý, nhân viên báo cáo nhịn không được kêu lên: “Tổng giám đốc?"
“Nga! Tôi đang nghe!" Hầu Quang Uy vội vàng nhận lấy công văn, luôn miệng hỏi: “Vậy hội nghị ngày hôm nay kết thúc, có thể giải tán."
Các chủ quản tham dự hội nghị rối rít rời bàn, đi ra khỏi phòng họp.
“Như vậy sao được a? Thật là lộn xộn."
“Cùng một nam nhân yêu đương, làm cho tất cả giới truyền thông ai cũng biết, thật là thói đời ngày sau a!"
“Quả nhiên là cái loại phú gia công tử một chút cũng không chịu được khổ, công việc trên công ty một chút cũng không được, hay là Phi Lực tiên sinh......"
“Hư! Nói lớn tiếng ồn ào như vậy làm gì!" Một người khác xen vào. “Đừng làm cho người ta nghe được, chuyện đó còn không thành công, đừng tiết lộ quá nhiều cơ mật."
“Nga! Đúng đúng đúng!"
Một số ít chủ quản cao cấp trên mặt thần sắc quỉ dị càng đi càng xa...
Đêm khuya trong núi, có một sự yên lặng không thể xâm phạm.
Hầu Quang Uy nhẹ nhàng đóng cửa lại, không muốn quấy rầy giấc ngủ của Liễu Ngạn Huân.
“Anh đã về rồi!"
Theo lời của Liễu Ngạn Huân vang lên, tất cả ánh đèn trong phòng cũng sáng lên.
“Cậu ở đây sao?" Hầu Quang Uy có chút kinh ngạc, “Đã trễ vậy rồi còn chưa ngủ?"
“Không có a!" Liễu Ngạn Huân chột dạ lộ ra nụ cười, “Tôi ngủ không được a! Cho nên đã đi xuống dưới ngồi một chút.......Không nghĩ tới anh đã trở lại."
Liễu Ngạn Huân nói một tràng những lời đường hoàng, cũng không để ý cái mỉm cười chột dạ kia, nhưng ở trong lòng Hầu Quang Uy đã tạo thành rung động thật lớn.
“Có trùng hợp như thế sao?" Hầu Quang Uy thở dài một hơi, y thật vất vả đem những chấn động trong lòng đè ép xuống, chuyển hướng nằm trên sa lon, “Nói đi! Tâm sự của cậu đều viết ở trên mặt rồi."
Liễu Ngạn Huân thật sâu hút khí, hắn đã sớm biết loại phương pháp giấu diếm ngốc nghếch này sẽ không giấu được sự nhạy cảm của Hầu Quang Uy mà. “Anh trước tiên có thể cho tôi thù lao của tôi được không?"
“Tại sao?"
“Có thể không nói nguyên nhân không?" Liễu Ngạn Huân có chút cảm thấy khó xử, hắn chưa bao giờ từng muốn tiền người ta như vậy, “Tôi cần gấp."
Hầu Quang Uy phẩt tay, chậm rãi hỏi lại, “Tại sao?"
“Nhất định phải nói sao?" Hắn bất đắc dĩ nhìn Hầu Quang Uy.
“Cậu không nói lý do tôi sẽ không trả trước tiền."
“Được rồi!" Liễu Ngạn Huân đã sớm đoán ra được Hầu Quang Uy sẽ ra chiêu này. “Bằng hữu của tôi vay tiền."
“Bằng hữu?" Hầu Quang Uy nâng lên lông mày, “Bằng hữu của cậu làm sao tìm được địa phương này? Nơi này ngay cả giới truyền thông cũng không tìm được!"
“Tôi cũng không rõ lắm, nhưng hắn đã đến tìm tôi." Liễu Ngạn Huân cố lấy dũng khí thỉnh cầu Hầu Quang Uy, “Van cầu anh, cho tôi mượn trước tiền, tôi không thể bỏ mặc Hoàn Minh như vậy........" (Bó tay anh.!!!)
“Hoàn Minh?" Hầu Quang Uy càng nghi ngờ. “Không phải bạn gái của cậu?"
Liễu Ngạn Huân hối hận họa từ miệng mình ra. Nhưng là lúc này không thể quản nhiều được như vậy? Hắn chỉ có thể toàn lực chống đỡ.
“Hắn là bạn trai đã chia tay tôi lúc trước."
Liễu Ngạn Huân trống rỗng nói ra nguyên nhân. Hắn đã thật lâu không có yếu ớt hướng người khác nói ra tính hướng của mình như vậy.
“Bạn trai?" Hầu Quang Uy lấy làm kinh hãi, trong lòng cũng đồng thời xuất hiện một tia đau đớn.
“Hắn là mối tình đầu của tôi." Liễu Ngạn Huân luôn luôn mặt lạnh như băng giờ phút này lúng túng xin người khác giúp đỡ. “Chúng tôi đã ở chung với nhau bảy năm......."
“Hắn cũng không có nhớ đến cậu, cậu làm gì phải làm người tốt đây?" Hầu Quang Uy tại thời điểm hắn thất thần đã bất tri bất giác đi tới trước mặt hắn.
“Tôi chỉ là không nhẫn tâm nhìn hắn vì tiền mà bôn ba như vậy." Liễu Ngạn Huân lẩm bẩm nói: “Công ty của hắn phá sản, mà vợ mới cưới của hắn đã mang thai......."
“Hắn bắt cá hai tay?" Hầu Quang Uy đối với hành động của Liễu Ngạn Huân cảm thấy bất khả tư nghị “Cậu có thể chịu đựng được một người nam nhân cùng giường chung gối với mình đi nói chuyện yêu đương với nữ nhân khác."
“Tôi không biết hắn cùng người khác phát sinh quan hệ khi nào." Trên mặt Liễu Ngạn Huân đây thống khổ."Tôi thật sự là bị đá mà chẳng hay biết gì."
“Làm sao cậu lại ngu như vậy?" (O.o) Hầu Quang Uy không biết thanh âm của mình nghe tràn đầy tức giận. “Người nam nhân kia thật sự tốt như vậy sao? Tốt đến mức đến giờ cậu còn không quên được hắn?"
Liễu Ngạn Huân trừng lớn mắt, hắn không rõ tại sao Hầu Quang Uy lại tức giận như thế. “Yêu thương không phải chính là như vậy hay sao? Anh cũng là muốn lấy cô gái mình thích? Nếu không anh cũng sẽ không cùng tôi giả làm đồng tính, không cùng Julia lập gia đình a."
“Tôi không có."
“Anh không có?" Liễu Ngạn Huân nhìn y.
Hầu Quang Uy nắm chặt lấy tay của Liễu Ngạn Huân, nghĩ mở miệng giải thích.
Y là nên nói như thế nào đây?
Khi y vẫn chưa hoàn thành xong ‘kế hoạch’ của y lúc trước, y như thế nào có thể nói cùng Liễu Ngạn Huân, thật ra thì y không có bạn gái?
Nhưng mà trong lòng y đã có bóng dáng của Liễu Ngạn Huân, lại có ghen tỵ ngay cả mình cũng không thể giải thích!
“Ngô......."
Chờ mình lấy lại tinh thần, y phát hiện y đã áp đảo Liễu Ngạn Huân.
Hai nam nhân cứ như vậy ở trong phòng khách lăn thành một đoàn, Liễu Ngạn Huân đối với nụ hôn này căn bản không có chút nào phòng bị.
“Đừng như vậy! Buông!" Liễu Ngạn Huân muốn đẩy y ra, nhưng lại không có cách nào kháng cự lại cái tay đang ghìm chặt lấy cổ tay của mình.
“Tôi không buông!" Hầu Quang Uy vừa động thủ cởi ra cúc áo trước ngực của Liễu Ngạn Huân, vừa ở bên tai của hắn nói: “Tại sao cậu lại không chịu quên đi hắn? Tại sao cậu lại có thể không oán không hối đi giúp đỡ một người đã vứt bỏ cậu?" Tay của y thăm dò vào trong quần áo không chút kiêng kị vuốt ve da thịt của Liễu Ngạn Huân, đầu lưỡi lại càng càn rỡ xâm nhập vào trong miệng của hắn.
“Ngô........" Liễu Ngạn Huân khẽ nhíu mày.
Hầu Quang Uy không chút lưu tình cướp đoạt từng chút ngọt ngào trên người Liễu Ngạn Huân, nâng lên cao trào thất thường. “Quên hắn!" Môi lưỡi của y bắt đầu dời xuống, y khẽ hôn hầu kết của hắn, dọc theo chỉ bạc ở cổ hắn một đường làm ra ấn ký của riêng mình. “Cậu còn có tôi ở đây, tôi sẽ thay thế địa vị của hắn trong lòng của cậu."
Y liếm nụ hoa trước ngực của Liễu Ngạn Huân, hành động này làm cho thân thể của hắn khẽ run lên một cái.
“Không nên......." Liễu Ngạn Huân phát ra tiếng than nhẹ, giống như là không chịu được người ngoài trừ Tống Hoàn Minh vuốt ve hắn.
“Thật là không nên?" Hầu Quang Uy mang theo nụ cười đùa dai trên mặt, càn rỡ kéo xuống quần ngủ của hắn, cách quần lót thật mỏng vỗ về chỗ yếu của hắn. “Cậu há mồm chính là chống cự, hỏi một chút cơ thể của cậu liền có câu trả lời chân chính."
“A!"
Kèm theo tiếng hét lên kinh hãi của Liễu Ngạn Huân, quần áo nửa người dưới của hắn trong nháy mắt bị Hầu Quang Uy nhanh chóng giật xuống.
“Chúng ta không nên như vậy!" Liễu Ngạn Huân bắt được tay của Hầu Quang Uy, liền bắt đầu giãy dụa. “Này đã vượt qua giới hạn của hợp đồng a......."
Hắn cự tuyệt để cho Hầu Quang Uy dấy lên dục vọng của mình. “Cậu không phải muốn tiền?" Y cười lạnh, gương mặt tuấn tú lúc này thoạt nhìn hết sức tà ác, “Muốn tiền liền ngoan một chút." Y dùng lực cầm lấy nơi kia đã trướng lớn của Liễu Ngạn Huân, trên dưới khuấy động.
“A........Buông tay........." Liễu Ngạn Huân năm chặt lấy bả vai của Hầu Quang Uy, hô hấp trở nên dồn dập hơn.
“Cậu như vậy không phải là rất thoải mái sao?" Hầu Quang Uy phát ra mấy tiếng cười khan, trên tay vẫn duy trì luật động nhất định, “Mở mắt, xem một chút bộ dáng cậu ở trong tay của tôi hưng phấn!"
“Buông tay......" Liễu Ngạn Huân kêu về lý trí của mình, nhưng lại không cách nào kháng cự được Hầu Quang Uy đang ở trên người hắn làm ra khoái cảm. “Tôi không phải là nam kỹ, anh không thể đối với tôi làm như vậy........A!"
Hắn đứt quãng nói, nhưng ngón tay của Hầu Quang Uy vẫn đang đối với nơi đó của hắn càng không ngừng xoa bóp tạo khoái cảm, làm hắn cơ hồ muốn nổi điên.
“Nơi này của cậu rất đau, cần phát tiết, không phải sao?" Hầu Quang Uy nở nụ cười tà ác. Y tách ra hai chân của Liễu Ngạn Huân, một ngón tay cứng rắn chen vào trong nơi chật hẹp của hắn. “Nói cậu muốn tôi tiến vào bên trong cậu, muốn tôi nhồi dục vọng vào trong cậu!"
Liễu Ngạn Huân miễn cưỡng mở ra hai mắt, chỉ thấy phân thân của mình theo tay y điều khiển mà không ngừng trướng đại, mà ngón tay của y vẫn ở trong cơ thể của hắn ngọ nguậy làm cho hắn không cách nào suy nghĩ.
“Van cầu anh......." Liễu Ngạn Huân vô lực cầu khẩn, “Tôi cùng hắn.......Đã là quá khứ.......Hiện tại tôi chỉ là đang hỗ trợ bạn tốt.......Tại sao anh lại muốn hành hạ tôi như vậy? Anh cũng không thương tôi.......Không phải sao?"
“Bạn tốt?" Trong lòng của Hầu Quang Uy có một tầng ghen tỵ thật sâu.
Y tại sao có thể không hành hạ Liễu Ngạn Huân? Là hắn làm cho y bị mũi tên của thần tình yêu bắn trúng!
Y cho tới bây giờ cũng không biết mình còn có năng lực để yêu người khác, huống chi là yêu một người đàn ông!
Hầu Quang Uy rút ra ngón tay đang trong cơ thể hắn, đưa thân thể tới, để cho hắn nằm úp xấp trên mặt đất, mà mình thì kéo quần xuống, móc ra hung khí đang dâng trào dục hỏa, cứ như vậy để ở cửa vào khô khốc của Liễu Ngạn Huân.
“Không nên!"
Liễu Ngạn Huân kinh hô, nhưng Hầu Quang Uy cũng ở trong một thời gian ngắn mà mạnh mẽ đâm vào!
Dục vọng mang theo lửa nóng đột nhiên chuyển động co rút nhanh ở trong khe nhỏ chật hẹp nóng hẹp, Liễu Ngạn Huân đau đến rới lệ. “Đau quá......." Hắn thống khổ nhíu chặt lông mày.
Thật ra thì hắn cũng không hiểu mình đối với Hầu Quang Uy có bao nhiêu tình cảm. Kể từ khi đi tới nơi này, những thứ kia cùng Tống Hoàn Minh từng ly từng tý hiện lại trong kí ức trước đây, đã giống như thủy triều từ từ thối lui, bị thay thế là nụ cười của Hầu Quang Uy, chăm sóc vết thương mà Tống Hoàn Minh bỏ rơi đã tạo ra cho hắn.
“Thật chặt." Hầu Quang Uy mắt lộ ra quang mang thú tính, liếm hôn vành tai của hắn. “Cậu cũng là như vậy mà kẹp chặt lấy người nam nhân kia sao?"
“Không nên nói với tôi như vậy!" Hắn nghĩ muốn đẩy ra Hầu Quang Uy, nhưng cơ thể hai người đã thật chặt dán cùng một chỗ. “Tôi chán ghét bộ dang này của anh!"
Hầu Quang Uy dùng sức đem bộ phận còn lộ ra bên ngoài toàn bộ đẩy hết vào trong cơ thể của Liễu Ngạn Huân, vật to lớn nóng rực làm cho hắn thống khổ, nhưng cũng tràn đầy vui sướng.
“Tôi muốn cậu tiếp nhận hết thảy tất cả của tôi, quên đi người nam nhân kia!" Hầu Quang Uy bắt đầu luật động trong cơ thể của hắn.
“A......."
Thân thể của Liễu Ngạn Huân rất nhanh quen thuộc với luật động tình ái này, mặc dù hung khí mạnh mẽ tiến vào làm cho hắn cảm thấy vô cùng đau đớn, nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng tất cả.
Không khí *** mĩ khác thường từ nơi này tản ra khắp trong không gian, hai bóng người giao quấn khó chia lìa cùng hưởng thụ khoái cảm đập mạnh vào. Bất tri bất giác, tay của Liễu Ngạn Huân không hề chống cự nữa mà đặt ở trên thân thể y, mà ngược lại chìm đắm trong khoái cảm chạy nước rút.
“Thích không?" Hầu Quang Uy một tay nắm lấy chơi đùa nơi ấy của hắn, vừa ra sức tiến vào trong cơ thể hắn. “Kêu lên, nói cậu thích như vậy, nói cậu yêu thích tôi nhiều hơn người nam nhân kia!"
“A.......A........Ừ........Nhanh một chút......." Liễu Ngạn Huân cuồng loạn lay động thân thể, ý đồ làm cho thân thể hai người thật sâu kết hợp.
Mồ hôi cùng ái dịch đan vào nhau, từ từ nhỏ dọc theo từ nơi cao trào xuống đất.
“Ừ.......A!" Phía trước của Liễu Ngạn Huân dưới tình huống bị chơi đùa mà vui vẻ bắn ra dục vọng.
“Ngô......." Hầu Quang Uy phát ra một tiếng gầm nhẹ, nhanh chóng đem phân thân kéo ra khỏi thân thể Liễu Ngạn Huân, đem nó để sát bên mép hắn, đem dục vọng nóng rực bắn vào trong miệng của hắn.
“Ừ......." Liễu Ngạn Huân cũng không có bài xích động tác của y, hắn ngậm vào dục vọng hùng vĩ của Hầu Quang Uy, ánh mắt sương mù ngước lên nhìn y.
“Nuốt vào." Hầu Quang Uy cúi người liếm đi dịch thể chảy tràn ra bên mép hắn.
Nhìn thấy hầu kết của Liễu Ngạn Huân di động lên xuống, y hài lòng cực kỳ.
“Như vậy......Anh chịu cho tôi tiền sao?"
Một câu nói lạnh như băng, làm cho tâm của Hầu Quang Uy một trận co rút đau đớn. Y từ trên người Liều Ngạn Huân rời đi, từ trong túi lấy ra cuốn chi phiếu, ký tên sau đó vứt lên trên thân thể trần truồng của Liễu Ngạn Huân.
“Phía trên mấy con số tùy ngươi điền." Y cố ý tỏ thái độ lạnh lùng như băng để ngụy trang trái tim bị thương của mình, “Coi như là thù lao ngươi để cho ta sảng khoái."
Y không có nhìn mặt của Liễu Ngạn Huân, nhặt lên quần áo liền hướng về phía phòng tắm đi tới, lưu lại một phòng không khí mập mờ sau khi hoan ái, cùng với tâm tư thống khổ.......
Liễu Ngạn Huân kinh ngạc nhìn chữ ký phía trên chi phiếu, còn có đoạn điền số tiền trống không, lại cảm thấy mình đã thương tổn Hầu Quang Uy.
Rõ ràng hắn mới là người bị hại, nhưng tại sao hắn lại quan tâm cảm giác của Hầu Quang Uy như vậy?
==========================
Bất khả tư nghị: Không giải thích được.
Tác giả :
Bội Bội