Ái Tình, Phát Thiêu Trung
Chương 8-2
Nghe được nam thanh cúi đầu mà nói: “Ngọc tỷ, như vậy có được không? Công nhiên đối nghịch Lão Đại, nếu truyền ra, chúng ta chịu trừng phạt rất nặng."
Quả nhiên là Ngọc Linh Lung, cô đang đứng ở đầu giường, lầm bầm nói: “Dù sao ta cũng là đại tỷ của Vân Dật hội, mấy đứa ngay cả lời ta cũng không nghe sao? Kim Long nếu trách cứ, mấy đứa cứ nói là do ta!"
“Nhưng, Lão Đại hình như có ý khác với Tiểu Hiền ca…" Một khác nói thanh âm nói.
“Ý tứ gì? Không chừng tên này còn là một ngưu lang, ta cho hắn bất tỉnh đưa đến ngưu lang điếm của Tiềm Trung hội, Kim Long tuyệt đối tìm không được, chờ qua một, hai tháng, hắn tìm bạn gái mới, sẽ quên ngay."
Ngưu lang điếm? Ha hả, Trương Kiến Hiền hắn thế nào lại bị nhìn lầm thành ngưu lang rồi? Hắn đường đường là giám đốc bộ phận phát triển của một công ty lớn, kết quả từ khi ở cùng Kim Long, địa vị liền tụt đến không thể tưởng tượng, thật đúng là không biết nên khóc hay nên cười.
“… Ngọc tỷ, phải nhanh lên, Lão Đại sắp về rồi." Kẻ dưới tiếp tục thúc giục.
Trương Kiến Hiền lẳng lặng đợi đối phương làm cực hình, không đến vài giây, hắn cảm thấy cánh tay ruyền đến đau đớn như kim đâm… Chuyện gì xảy ra? Ngọc Linh Lung tựa hồ vừa tiêm vào mình cái gì đó…
“… Là loại thuốc ngủ mới nhất, là loại cực mạnh, tiêm vào rồi, ý thức vẫn thanh tỉnh, nhưng thân thể lại vô lực, chúng ta thừa dịp này đưa hắn đến Đài Bắc đi, coi như làm quà tặng Lão Đại Tiêm Trung hội… Lão thích nhất mấy tên xinh đẹp như vậy…" Giọng nữ âm tàn lên tiếng.
Lại là Lão Đại xã hội đen? Hắn chán ghét Lão Đại xã hội đen… Đầu óc dần mơ màng…
“Ngọc tỷ Ngọc tỷ, không xong rồi!" Có người đột nhiên đẩy cửa chạy vào, lo lắng mà hô: “Mấy chục chiếc xe đang tới đây, khí thế hùng hổ, trong xe đều là người lạ…"
“Liên lạc tổng bộ!" Ngọc Linh Lung tỉnh táo mà nói: “Có thể là đến tìm Kim Long… Mấy đứa chuẩn bị sẵn, một nửa nấp đi, nếu đối phương ý đồ bất thiện, chúng ta kéo dài thời gian, chờ viện binh tổng bộ đến."
Đá đá đáp đáp, người trong phòngđi ra ngoài, cánh cửa phòng được người ra cuối thuận tay đóng lại, chỉ còn một mình Trương Kiến Hiền, khăn tay thơm mát còn ở trong miệng hắn, nhưng lúc này, hắn ngay cả khí lực nâng tay rút khăn cũng không có.
Bên ngoài rất yên lặng, hắn nghĩ, nhưng vẫn không muốn mở mắt.
Cũng không biết bao lâu, đột nhiên một tiếng súng bén nhọn vang lên, phá vỡ yên tĩnh, Trương Kiến Hiền theo bản năng mở mắt, ngọn đèn trong phòng sáng ngời, ngoài cửa sổ lại tối đen một mảnh, ngay sau đó tiếng súng lại vang lên, ngoài phòng bao trùm thanh âm hoảng sợ, mơ hồ nghe thấy đàn em Kim Long hô cẩn thận, bọc đánh…
Trương Kiến Hiền vẫn không thể động đậy.
Tiếng súng càng dày, rất ầm ĩ, không biết quân địch có thể xông vào đây không, nhìn thấy mình, sẽ đơn giản cho một phát súng? Thật kỳ quái, bản thân lại vẫn tỉnh táo, có phải hiệu quả của thứ thuốc kia? Chờ một chút xem, xem cánh cửa có thể sẽ bị mở ra không, người mở ra lại là địch hay bạn?
Đột nhiên nghe thấy Ngọc Linh Lung ở ngoài cửa hô: “Kim Long đại ca đang bị thương, nằm ở trong phòng, các ngươi mau tới bảo vệ đại ca!"
Cô ta lại cung kính gọi Đại ca? Không thích hợp, hơn nữa nằm trong phòng là mình, không phải Kim Long, cô ta cố ý sao?
Tiếng súng lại vang lên, ở gần cửa, Trương Kiến Hiền đã hiểu, Ngọc Linh Lung cố ý kéo đám người tới đây, để địch nhân nghĩ mình là Kim Long, mượn đao giết người, vừa đúng ý mình, còn có thể đẩy trách nhiệm, cô nàng này quả nhiên tàn nhẫn.
Rầm một tiếng cửa bị đá văng ra, một người đàn ông cầm súng bước vào, nhìn thấy Trương Kiến Hiền nằm trên giường, cũng không xác nhận, nòng súng nhằm vào ngực người trên giường, Trương Kiến Hiền nghiêng mắt nhìn, ít nhất phải biết người tiễn mình xuống địa ngục là ai?
Đạn bắn ra…
Không có đau đớn như dự kiến, chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ tử vong sẽ không cảm giác được đau đớn sao? Hắn cảm thấy là lạ, cố gắng đảo mắt, rốt cục phát hiện.
Chết chính là người đàn ông kia.
Người đàn ông phía trước ngã xuống, phía sau hắn xuất hiện Kim Long đang thở hỗn hển, tay cầm súng lục, vẻ mặt kinh ngạc mà phẫn nộ, sau khi xác định tên kia đã chết, gã sải bước tới trước giường, thấy Trương Kiến Hiền khác thường, cấp tốc bỏ khăn trong miệng hắn.
“Tiểu Hiền Hiền… Sao toàn thân em lại cứng ngắc vậy?" Lúc này Kim Long phát hiện bên cạnh Trương Kiến Hiền có một ống tiêm trống trơn: “Em bị tiêm thuốc? Ai làm?"
Trương Kiến Hiền cái gì cũng nói không nên lời, việc duy nhất có thể làm, là mở to hai mắt nhìn gã.
“Con mẹ nó, tôi mà biết kẻ nào tiêm em, nhất định sẽ phanh thây hắn!" Oán hận thề.
Cần gì phải vậy? Trương Kiến Hiền nói trong lòng: dù sao nếu tôi thật sự chết, anh cũng rất nhanh sẽ quên tôi, cho nên ai hạ thủ, cũng chẳng trọng yếu.
“Người tới là Xích Hào bang, bọn họ đoán được ta cướp hàng, nên xuống Nam muốn đoạt…" Kim Long lẩm bẩm nói: “May là nhận được tin sớm, trở về sớm, nếu không, Tiểu Hiền Hiền sẽ…"
Trương Kiến Hiền không biết việc Kim Long làm trên núi, cho nên cũng không biết gã đang nói cái gì.
Có tiếng chân ngoài cửa, Kim Long cảnh giác xoay người, nòng súng hướng ra ngoài, thân thể che trước người Trương Kiến Hiền, một người đàn ông cao lớn bỗng nhiên xuất hiện, Kim Long bật thốt lên hô: “Tiểu Xích Hào?"
Tiểu Xích Hào, bang chủ Xích Hào bang, vì vài chuyện thất bại, chẳng những ở Đài Bắc không giết được Kim Long, cướp hàng lên núi lại bị người đoạt mất, Thu Hạc bang ở Bắc Bộ đã mơ hồ nhìn ra toàn bộ đều do hắn chủ mưu, cũng vì vậy Tiểu Xích Hào nóng nảy, đích thân xuống Nam, muốn tìm Kim Long đoạt hàng về.
Hai người đấu súng, nhưng Kim Long cao tay hơn, hơn nữa kỹ năng của gã càng tốt hơn, giành trước bắn trúng ngực hắn, lại vì cố kỵ có Trương Kiến Hiền phía sau, gã không dám nghiêng người né tránh, bụp một tiếng, Tiểu Xích Hào trước khi chết cũng một phát bắn trúng bả vai Kim Long.
Trương Kiến Hiền thanh thanh sở sở nhìn thấy máu từ vai Kim Long phun ra, hắn cũng rõ ràng, Kim Long là vì không để mình rơi vào phạm vi đấu súng, cho nên mới trúng viên đạn này.
Trương Kiến Hiền buồn bực, buồn bực vì hành động kỳ quái của Kim Long.
Kim Long chịu đựng đau đớn, tay kìm vết thương, để tránh máu chảy quá nhiều, lại quay đầu lại nói với Trương Kiến Hiền: “… Không phải sợ…"
Có cái gì phải sợ? Đến trước quỷ môn quan lại trở về, hắn cái gì cũng hết sợ rồi.
Xa xa truyền đến tiếng còi xe cảnh sát, nghe hẳn không chỉ là một chiếc, thủ hạ của Kim Long ngoài cửa chạy vào báo cáo: “Lão Đại, người chết lẫn bị thương của Xích Hào đều nằm bên ngoài, nhưng đã kinh động đến cảnh sát, làm sao bây giờ?"
“Rút!" Kim Long lập tức chỉ thị, gã đứng lên, lung lay lắc lắc.
“Lão Đại, anh bị thương! A Báo, Hà Mễ, mau tới hỗ trợ!" Thủ hạ hoảng hốt gọi những người khác đến hỗ trợ.
“Đừng để ý tới ta, mau dẫn Tiểu Hiền Hiền đi, cậu ấy không thể ở đây!" Kim Long rống.
“Không được, Lão Đại, anh bị thương rất nghiêm trọng, nên đi trước!" Thủ hạ trung thành và tận tâm mặc kệ mọi việc, đồng tâm hợp lực đưa Kim Long ra ngoài.
“Mang Tiểu Hiền Hiền đi! Mấy đứa muốn tạo phản phải không? Mệnh lệnh của ta cư nhiên có dũng khí không nghe?" Lão Đại gào rít.
“Dạ, dạ, Lão Đại, nếu như Tiểu Hiền ca không có án, vậy càng tốt, càng dễ thoát tội…"
Chỉ nghe thấy tiếng gào rít của Kim Long càng lúc càng xa, Trương Kiến Hiền nhắm mắt lại, mệt mỏi quá, trò đùa khôi hài này kết thúc rồi đi?
Cảnh sát đại nhân, lúc này, mấy người rốt cục cũng không có đến muộn…
Quả nhiên là Ngọc Linh Lung, cô đang đứng ở đầu giường, lầm bầm nói: “Dù sao ta cũng là đại tỷ của Vân Dật hội, mấy đứa ngay cả lời ta cũng không nghe sao? Kim Long nếu trách cứ, mấy đứa cứ nói là do ta!"
“Nhưng, Lão Đại hình như có ý khác với Tiểu Hiền ca…" Một khác nói thanh âm nói.
“Ý tứ gì? Không chừng tên này còn là một ngưu lang, ta cho hắn bất tỉnh đưa đến ngưu lang điếm của Tiềm Trung hội, Kim Long tuyệt đối tìm không được, chờ qua một, hai tháng, hắn tìm bạn gái mới, sẽ quên ngay."
Ngưu lang điếm? Ha hả, Trương Kiến Hiền hắn thế nào lại bị nhìn lầm thành ngưu lang rồi? Hắn đường đường là giám đốc bộ phận phát triển của một công ty lớn, kết quả từ khi ở cùng Kim Long, địa vị liền tụt đến không thể tưởng tượng, thật đúng là không biết nên khóc hay nên cười.
“… Ngọc tỷ, phải nhanh lên, Lão Đại sắp về rồi." Kẻ dưới tiếp tục thúc giục.
Trương Kiến Hiền lẳng lặng đợi đối phương làm cực hình, không đến vài giây, hắn cảm thấy cánh tay ruyền đến đau đớn như kim đâm… Chuyện gì xảy ra? Ngọc Linh Lung tựa hồ vừa tiêm vào mình cái gì đó…
“… Là loại thuốc ngủ mới nhất, là loại cực mạnh, tiêm vào rồi, ý thức vẫn thanh tỉnh, nhưng thân thể lại vô lực, chúng ta thừa dịp này đưa hắn đến Đài Bắc đi, coi như làm quà tặng Lão Đại Tiêm Trung hội… Lão thích nhất mấy tên xinh đẹp như vậy…" Giọng nữ âm tàn lên tiếng.
Lại là Lão Đại xã hội đen? Hắn chán ghét Lão Đại xã hội đen… Đầu óc dần mơ màng…
“Ngọc tỷ Ngọc tỷ, không xong rồi!" Có người đột nhiên đẩy cửa chạy vào, lo lắng mà hô: “Mấy chục chiếc xe đang tới đây, khí thế hùng hổ, trong xe đều là người lạ…"
“Liên lạc tổng bộ!" Ngọc Linh Lung tỉnh táo mà nói: “Có thể là đến tìm Kim Long… Mấy đứa chuẩn bị sẵn, một nửa nấp đi, nếu đối phương ý đồ bất thiện, chúng ta kéo dài thời gian, chờ viện binh tổng bộ đến."
Đá đá đáp đáp, người trong phòngđi ra ngoài, cánh cửa phòng được người ra cuối thuận tay đóng lại, chỉ còn một mình Trương Kiến Hiền, khăn tay thơm mát còn ở trong miệng hắn, nhưng lúc này, hắn ngay cả khí lực nâng tay rút khăn cũng không có.
Bên ngoài rất yên lặng, hắn nghĩ, nhưng vẫn không muốn mở mắt.
Cũng không biết bao lâu, đột nhiên một tiếng súng bén nhọn vang lên, phá vỡ yên tĩnh, Trương Kiến Hiền theo bản năng mở mắt, ngọn đèn trong phòng sáng ngời, ngoài cửa sổ lại tối đen một mảnh, ngay sau đó tiếng súng lại vang lên, ngoài phòng bao trùm thanh âm hoảng sợ, mơ hồ nghe thấy đàn em Kim Long hô cẩn thận, bọc đánh…
Trương Kiến Hiền vẫn không thể động đậy.
Tiếng súng càng dày, rất ầm ĩ, không biết quân địch có thể xông vào đây không, nhìn thấy mình, sẽ đơn giản cho một phát súng? Thật kỳ quái, bản thân lại vẫn tỉnh táo, có phải hiệu quả của thứ thuốc kia? Chờ một chút xem, xem cánh cửa có thể sẽ bị mở ra không, người mở ra lại là địch hay bạn?
Đột nhiên nghe thấy Ngọc Linh Lung ở ngoài cửa hô: “Kim Long đại ca đang bị thương, nằm ở trong phòng, các ngươi mau tới bảo vệ đại ca!"
Cô ta lại cung kính gọi Đại ca? Không thích hợp, hơn nữa nằm trong phòng là mình, không phải Kim Long, cô ta cố ý sao?
Tiếng súng lại vang lên, ở gần cửa, Trương Kiến Hiền đã hiểu, Ngọc Linh Lung cố ý kéo đám người tới đây, để địch nhân nghĩ mình là Kim Long, mượn đao giết người, vừa đúng ý mình, còn có thể đẩy trách nhiệm, cô nàng này quả nhiên tàn nhẫn.
Rầm một tiếng cửa bị đá văng ra, một người đàn ông cầm súng bước vào, nhìn thấy Trương Kiến Hiền nằm trên giường, cũng không xác nhận, nòng súng nhằm vào ngực người trên giường, Trương Kiến Hiền nghiêng mắt nhìn, ít nhất phải biết người tiễn mình xuống địa ngục là ai?
Đạn bắn ra…
Không có đau đớn như dự kiến, chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ tử vong sẽ không cảm giác được đau đớn sao? Hắn cảm thấy là lạ, cố gắng đảo mắt, rốt cục phát hiện.
Chết chính là người đàn ông kia.
Người đàn ông phía trước ngã xuống, phía sau hắn xuất hiện Kim Long đang thở hỗn hển, tay cầm súng lục, vẻ mặt kinh ngạc mà phẫn nộ, sau khi xác định tên kia đã chết, gã sải bước tới trước giường, thấy Trương Kiến Hiền khác thường, cấp tốc bỏ khăn trong miệng hắn.
“Tiểu Hiền Hiền… Sao toàn thân em lại cứng ngắc vậy?" Lúc này Kim Long phát hiện bên cạnh Trương Kiến Hiền có một ống tiêm trống trơn: “Em bị tiêm thuốc? Ai làm?"
Trương Kiến Hiền cái gì cũng nói không nên lời, việc duy nhất có thể làm, là mở to hai mắt nhìn gã.
“Con mẹ nó, tôi mà biết kẻ nào tiêm em, nhất định sẽ phanh thây hắn!" Oán hận thề.
Cần gì phải vậy? Trương Kiến Hiền nói trong lòng: dù sao nếu tôi thật sự chết, anh cũng rất nhanh sẽ quên tôi, cho nên ai hạ thủ, cũng chẳng trọng yếu.
“Người tới là Xích Hào bang, bọn họ đoán được ta cướp hàng, nên xuống Nam muốn đoạt…" Kim Long lẩm bẩm nói: “May là nhận được tin sớm, trở về sớm, nếu không, Tiểu Hiền Hiền sẽ…"
Trương Kiến Hiền không biết việc Kim Long làm trên núi, cho nên cũng không biết gã đang nói cái gì.
Có tiếng chân ngoài cửa, Kim Long cảnh giác xoay người, nòng súng hướng ra ngoài, thân thể che trước người Trương Kiến Hiền, một người đàn ông cao lớn bỗng nhiên xuất hiện, Kim Long bật thốt lên hô: “Tiểu Xích Hào?"
Tiểu Xích Hào, bang chủ Xích Hào bang, vì vài chuyện thất bại, chẳng những ở Đài Bắc không giết được Kim Long, cướp hàng lên núi lại bị người đoạt mất, Thu Hạc bang ở Bắc Bộ đã mơ hồ nhìn ra toàn bộ đều do hắn chủ mưu, cũng vì vậy Tiểu Xích Hào nóng nảy, đích thân xuống Nam, muốn tìm Kim Long đoạt hàng về.
Hai người đấu súng, nhưng Kim Long cao tay hơn, hơn nữa kỹ năng của gã càng tốt hơn, giành trước bắn trúng ngực hắn, lại vì cố kỵ có Trương Kiến Hiền phía sau, gã không dám nghiêng người né tránh, bụp một tiếng, Tiểu Xích Hào trước khi chết cũng một phát bắn trúng bả vai Kim Long.
Trương Kiến Hiền thanh thanh sở sở nhìn thấy máu từ vai Kim Long phun ra, hắn cũng rõ ràng, Kim Long là vì không để mình rơi vào phạm vi đấu súng, cho nên mới trúng viên đạn này.
Trương Kiến Hiền buồn bực, buồn bực vì hành động kỳ quái của Kim Long.
Kim Long chịu đựng đau đớn, tay kìm vết thương, để tránh máu chảy quá nhiều, lại quay đầu lại nói với Trương Kiến Hiền: “… Không phải sợ…"
Có cái gì phải sợ? Đến trước quỷ môn quan lại trở về, hắn cái gì cũng hết sợ rồi.
Xa xa truyền đến tiếng còi xe cảnh sát, nghe hẳn không chỉ là một chiếc, thủ hạ của Kim Long ngoài cửa chạy vào báo cáo: “Lão Đại, người chết lẫn bị thương của Xích Hào đều nằm bên ngoài, nhưng đã kinh động đến cảnh sát, làm sao bây giờ?"
“Rút!" Kim Long lập tức chỉ thị, gã đứng lên, lung lay lắc lắc.
“Lão Đại, anh bị thương! A Báo, Hà Mễ, mau tới hỗ trợ!" Thủ hạ hoảng hốt gọi những người khác đến hỗ trợ.
“Đừng để ý tới ta, mau dẫn Tiểu Hiền Hiền đi, cậu ấy không thể ở đây!" Kim Long rống.
“Không được, Lão Đại, anh bị thương rất nghiêm trọng, nên đi trước!" Thủ hạ trung thành và tận tâm mặc kệ mọi việc, đồng tâm hợp lực đưa Kim Long ra ngoài.
“Mang Tiểu Hiền Hiền đi! Mấy đứa muốn tạo phản phải không? Mệnh lệnh của ta cư nhiên có dũng khí không nghe?" Lão Đại gào rít.
“Dạ, dạ, Lão Đại, nếu như Tiểu Hiền ca không có án, vậy càng tốt, càng dễ thoát tội…"
Chỉ nghe thấy tiếng gào rít của Kim Long càng lúc càng xa, Trương Kiến Hiền nhắm mắt lại, mệt mỏi quá, trò đùa khôi hài này kết thúc rồi đi?
Cảnh sát đại nhân, lúc này, mấy người rốt cục cũng không có đến muộn…
Tác giả :
黄月