Ái Tình Luân Khuếch
Chương 31
Lúc Thẩm Gia Hành mới vừa về đến nhà, hết thảy đều thật bình thường, cha mẹ cùng em gái duy nhất nhìn thấy cậu về đều cao hứng vô cùng, mỗi người đối cậu hỏi han ân cần , cậu tuy rằng luôn luôn không quen như vậy, nhưng bởi vì là thân nhân của mình nên cũng tận lực tiếp nhận.
Nhà cha mẹ Thẩm Gia Hành nằm ở một thị trấn của huyện Lâm Giang , tuy vài năm gần đây cũng phát triển nên có chút bộ dáng thành thị , nhưng dù sao so ra kém phồn hoa đô thị, vì vậy giá cả cũng rẻ hơn .Số tiền thưởng cuối năm của công ty được cậu mang về , toàn bộ giao cho cha mẹ dùng để chi tiêu cho ngày tết nhất, món tiền này ở đây so ra cũng không nhỏ , Thẩm mẫu mừng rỡ gặp ai cũng khoe đứa con của mình có tài lại hiếu thuận, láng giềng cũng đều hâm mộ Thẩm gia có một đứa con có tiền đồ như vậy.
Chỉ là, chờ tới khi hai vợ chồng Thẩm Mạn Chu Hồng về đến nhà, tình huống lại có biến hóa. Bởi vì hai lão nhân bên Chu gia đều đã mất sớm, thân thích cũng thưa thớt, hơn nữa hai người bọn họ trong lòng nhớ thương tới phân phó của Hà Qúy, cho nên căn bản không tính quay về nhà chồng đón tết, trực tiếp lưu lại Thẩm gia.Sau khi nhìn thấy Thẩm Gia Hành, lời nói của hai người này mang theo mùi chọc gậy bánh xe , tóm lại là tuyệt không cho cậu một lời dễ nghe, Thẩm phụ Thẩm mẫu không rõ là chuyện gì xảy ra, mà Thẩm Gia Hành cũng chỉ tưởng bởi vì cậu không kiếm cho họ công việc nên mới thế , cho nên ở trước mặt cha mẹ thân thích đều nhịn xuống, không làm hỏng không khí trong nhà.
Không nghĩ tới tình hình khác thường rốt cuộc vẫn xảy ra, Chu Hồng mắt thấy ngày nghỉ của Thẩm Gia Hành sắp chấm dứt , nghĩ đến Hà Qúy muốn bọn họ nghĩ hết mọi biện pháp đem người lưu lại, dưới tình thế cấp bách gã thế nhưng đem chuyện cậu là đồng tính luyến ái lại còn cùng người ở chung nói ra trước mặt tất cả người trong gia đình.
Thẩm phụ đương trường tức giận đến thiếu chút nữa tắc thở , ở dưới hoàn cảnh Chu Hồng một bên thêm mắm thêm muối , một bên ông lại cũng không chịu nghe nửa điểm giải thích, chỉ một tiếng ép hỏi Thẩm Gia Hành rốt cuộc có chuyện này hay không, Thẩm Gia Hành cũng chưa từng nghĩ đến loại cục diện này, tuy rằng cậu cũng từng tưởng tượng qua sẽ có một ngày thú nhận với cha mẹ và người nhà , nhưng tuyệt không phải ở dưới tình huống đầy kích động như thế , nhưng muốn cậu mở miệng phủ nhận tính hướng của mình cùng tình cảm giữa cậu cùng Hạ Hành Thù thì đó là điều không thể , bởi vậy đành kiên trì hướng cha gật đầu thừa nhận.
Thẩm phụ nghe xong lập tức nổi trận lôi đình, một bên mắng một bên nói sẽ coi như không có đứa con bất hiếu này, Thẩm Gia Hành thấy chuyện càng ngày càng không tốt, tuy rằng cũng có chống cự, nhưng dù sao cũng sợ thương tổn đến cha mình , huống hồ khí lực một người cũng không đấu lại cha cùng một nhà bà chị, một phen đu qua đẩy lại vẫn gặp kết quả bị nhốt vào phòng , ngay cả điện thoại di động cùng túi tiền đều bị tịch thu để ngừa cậu trốn đi .
Thẩm mẫu đẩy cửa ra đưa cơm cho con trai mình, Thẩm phụ đang ở trong phòng khách lớn tiếng la hét bẽ mặt bại đức , tạp âm như vậy đã kéo dài liên tục cả ngày, mà trong phòng , Thẩm Gia Hành cũng thất thần ngồi nhìn qua cửa sổ.
Nhìn đứa con như vậy, Thẩm mẫu nhịn không được lòng đầy chua xót, bà không có tư tưởng phóng thoáng , khi Thẩm Mạn nói ra chuyện này , thật bà cũng không thể lý giải cùng chấp nhận , nhưng thân là một người mẹ, bà cũng càng không thể nhìn thấy đứa con của mình trên mặt không có một chút vui vẻ nào..
“Ăn cơm ." Thẩm mẫu buông chồng bát , nhẹ giọng kêu.
“Dạ, mẹ, phiền mẹ quá ." Thẩm Gia Hành rốt cục thu hồi tầm mắt, nhìn thấy mẹ mình thần sắc ảm đạm, trong lòng không khỏi áy náy “…… Khiến cho mẹ vì con phiền lòng rồi ."
Thẩm mẫu thở dài, ngồi vào ghế bên cạnh, sau một lúc lâu mới cất tiếng nói:“Con cùng người nọ , ở chung có tốt không ?"
Thẩm Gia Hành sửng sốt một chút, sau đó cũng nghiêm túc đáp lại mẹ mình :“Mẹ, đối với những người như con ,‘Hạnh phúc’ kỳ thật là một thứ xa xỉ , nhưng nếu con nói con cùng hắn ở chung không vui , thì đó là con tự dối tâm mình , đời này phải bị sét đánh chết ."
Thẩm mẫu yên lặng nhìn cậu, sau một lúc lâu, nâng tay sờ đầu của cậu “Mẹ già rồi , loại chuyện của người trẻ như con , mẹ không hiểu, cũng không nghĩ xen vào , nhưng hiện tại nghe con nói như vậy, muốn mẹ nói gì , mẹ cũng không nói ra được câu nào…… Con tự lập từ nhỏ, cha mẹ cũng không thể trông nom con được cái gì , cuộc sống về sau là của chính con , mẹ chỉ sợ con sẽ hối hận……"
Nói xong, cái mũi Thẩm mẫu đau xót, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, Thẩm Gia Hành nhìn cửa phòng, không biết tự khi nào trong mắt dần dần ướt át.
Nửa đêm, Thẩm Gia Hành tựa vào trên giường , cậu không buồn ngủ, nhẹ nhàng nhảy xuống giường tựa vào bên cửa sổ , bắt đầu nghiên cứu. Kỳ thật biện pháp rời đi cậu cũng nghĩ ra được ba bốn cái , loại đơn giản nhất chính là chờ lão cha xuất môn rồi đá văng cửa chạy ra, chỉ là hôm nay cũng đã đợi một ngày, thoạt nhìn lão cha còn chưa tính sẽ thả lỏng canh giữ , mà tưởng tượng đến Hạ Hành Thù bên kia có thể sẽ lo lắng, cậu liền cảm thấy không thể nhẫn nại thêm ngày nào nữa .
Nếu đi bẳng cửa không thể , vậy chỉ có cách đi bằng cửa số , trong phim tuy rằng thường diễn cái loại biện pháp đem chăn xé ra buộc vào rồi trèo xuống lầu, nhưng nhà cậu ở lầu năm, huống hồ trong phòng cậu cũng không đào đâu ra cái chăn nào lớn đến mức có thể làm như thế . Trèo qua cửa số nhà người khác tuy rằng thực dễ dàng , nhưng càng dễ dàng bị coi thành kẻ trộm , cho nên biện pháp có khả năng nhất chỉ có cách leo qua cầu thang công cộng giữa lầu bốn và năm .
Cầu thang công cộng cách cửa sổ nhà cậu tầm hai bước rưỡi lớn , đệm mỏng cùng chăn là cũng đủ , hơn nữa từ nơi đó có thể trực tiếp đi xuống lầu, vấn đề duy nhất chỉ là cầu thang công cộng nghiêng về phía dưới, chỉ sợ cậu phải mạo hiểm đung đưa ở trên không vài lần mới đi vào được , nếu có thể cậu cũng chẳng muốn diễn thứ tạp kỹ khó khăn như thế ……
Đang ở khi Thẩm Gia Hành do dự hết sức, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, cậu sợ tới mức suýt nữa thì té ra ngoài cửa sổ , kinh hồn chưa định mà xoay người lại thấy, là mẹ cậu.
“Mẹ, mẹ , mẹ sao còn chưa ngủ ……"
Thẩm mẫu hướng cậu ra hiệu bằng tay “Suỵt, nhỏ giọng chút, đem cha con đánh thức thì sẽ xảy ra náo loạn ."
Nhìn trong tay lão mẹ cầm hành lý của cậu , Thẩm Gia Hành phát hiện bản thân có chút nói không nên lời “Mẹ là muốn……"
Thẩm mẫu một tay lôi kéo cậu, phóng nhẹ cước bộ chậm rãi đi ra ngoài, một bên nhỏ giọng nói:“Mẹ biết tính con quật cường, khẳng định sẽ không cúi đầu với cha con , chẳng lẽ muốn mẹ trơ mắt nhìn chuyện này nháo càng ngày càng lớn ? Ai, dù sao thì con lớn cũng không nghe lời mẹ ……"
Đợi đi đến cạnh hàng hiên, Thẩm mẫu mới đem túi hành lý giao vào tay cậu, lại từ trong túi áo lấy ra một ít tiền mặt “Tiền cùng điện thoại của con đều bị cha con gối ở đầu giường , mẹ lấy không được, bốn trăm đồng này cho con đấy, sau khi trở về cũng đừng gọi điện thoại về đây , miễn cho lại chọc cho cha con nổi nóng ."
“Vậy mẹ thì sao ? Nếu ba nổi giận thì làm sao bây giờ ?"
Thẩm mẫu cười cười “Không cần quan tâm tới mẹ đâu , mẹ cũng đã cùng lão ấy đi qua hơn nửa đời , lão còn có thể phát hỏa với mẹ à ? Không ai để ý đến lão thì chuyện cũng sẽ qua."
Thẩm Gia Hành nhịn không được nhẹ hô “Mẹ……" sau đó lại không biết nên nói cái gì .
Thẩm mẫu hiểu rõ mà vỗ vỗ tay cậu “Được rồi, đi nhanh đi, sớm trở về, đừng làm cho người ta lo lắng."
Rời khỏi nhà, Thẩm Gia Hành đợi hơn mười phút trên đường mới gọi được một cái taxi, tới nhà ga gần nhất , chọn mua vé tàu chậm tới T thị khởi hành vào lúc năm giờ . Trả xong tiền vé, lại thấy bây giờ cũng chưa tới hai giờ , cậu vội đi tìm một chiếc điện thoại công cộng gọi về cho Thẩm Gia Hành.
Điện thoại vang lên hai tiếng đã bị nhanh chóng tiếp lấy “Alô , Gia Gia?!"
Nghe lại được thanh âm của anh, tựa như đã xa cách thật lâu thật lâu rồi , Thẩm Gia Hành hít sâu một hơi , nói:“Là em . Chuyện của chúng ta bị chị em biết, sau đó nói cho người trong nhà, em bị cha nhốt vào phòng , cho nên không nhận được điện thoại của anh , bất quá hiện tại đã không có việc gì , anh đừng lo."
Đầu kia điện thoại truyền tới tiếng thở dài, có thể nói rằng tinh thần người bên kia đã được thả lỏng đôi chút .“Em hiện tại đang ở đâu ?"
“Nga, em đang trong nhà ga ở đây , đã mua vé về lúc năm giờ sáng rồi , đáng tiếc là tàu chậm, đại khái phải mười giờ hơn mới tới được ."
“ Em đừng rời đi, anh lập tức qua đó."
Thẩm Gia Hành vừa nghe liền bị dọa “Qua đây …… Anh muốn qua đây á ? Không cần, em rất nhanh sẽ trở về, hiện tại quá muộn, lái xe nguy hiểm."
“Không có việc gì, em ở đại sảnh chờ anh nhé , anh tới rồi sẽ tìm em sau." Nói xong, cũng không chờ Thẩm Gia Hành trả lời, Hạ Hành Thù lập tức treo điện thoại, sao đó chụp lấy cái chìa khóa trên bàn chạy ra khỏi nhà.
Một ngày, tuy rằng chỉ có một ngày mà thôi, nhưng không liên lạc được với Thẩm Gia Hành thì đối với anh thời gian trôi qua lại rất khó chịu đựng .
Cho dù lo lắng, nhưng anh không có hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì không biết nếu mình tùy tiện rời đi tìm người thì đối với Thẩm Gia Hành là tốt hay xấu , chỉ đành phái người đi Hòa Tín tra xét , xác định Thẩm gia cũng không có đánh điện thoại cho công ty , lúc này mới thoáng để cho bản thân nhẹ tâm đôi chút, nhưng cũng vẫn không thể an ổn , ngay cả ngủ cũng ngủ không được, khi điện thoại gọi tới anh vẫn hoàn toàn thanh tỉnh..
Một bên lái xe trên đường cao tốc, một bên Hạ Hành Thù vươn tay bật cao âm lượng loa của điện thoại di động , ấn lên nút tắt gọi thẳng tới Giang Hi Ngạn.
Ước chừng vang tới mười hai tiếng , Giang Hi Ngạn mới tiếp điện thoại , rống lên:“Cậu nếu có bệnh thì tìm tới 120, tìm tôi vô dụng!"
“Nga…… Vốn tôi đang muốn nói chuyện có lợi cho cậu , bất quá xem ra cậu đang rất vội, có phải tôi quấy rầy cậu cùng người nào đó hay không? Quên đi."
Trong điện thoại truyền đến thanh âm há mồm thở dốc, đại khái Giang Hi Ngạn đã tức đến không nhẹ “…… Cậu có rắm mau phóng, tốt nhất là có chuyện quan trọng, bằng không ngày mai tôi đi phế cậu. Còn có, tôi hiện tại ở trong nhà mình, tên hỗn đản nào đó cũng không ở chung với tôi !"
“Không ở? Vậy tiếc quá , chuyện tôi muốn nói cùng hắn có liên quan đó nha."
“Có ý gì?"
“Hi Ngạn, cậu đi tìm giúp tôi bản sao chép hợp đồng ngầm giữa Phương Nguyên Hán cùng Hòa Tín đi , còn có, tôi có một cọc sinh ý muốn cùng hắn đàm , thay tôi ước định một khoảng thời gian đi nhá ."
“Hợp đồng ngầm ? Hạ Hành Thù, nếu cậu muốn tôi hỗ trợ, thì nên giải thích trước đã ."
Hạ Hành Thù nhẹ nhàng cười “Lần trước không phải cậu nói có người muốn nhằm vào tôi sao? Tôi tra qua rồi , kết quả thập phần khéo nhé , khéo ở chỗ tình địch của tôi cùng tình nhân của cậu liên thủ, muốn giở trò quỷở sau lưng chúng ta . Cậu nói, Phương Nguyên Hán dám đánh bạo làm ra chuyện như vậy, món nợ này tôi không tìm cậu đòi thì tìm ai ?"
Giang Hi Ngạn trầm mặc một lát, lại nói tiếp , ngữ khí thập phần bình tĩnh :“Tôi đã biết, chuyện này là hắn không đúng , tôi sẽ tận lực nghĩ biện pháp. Bất quá tôi nói rõ trước nhé , hắn không phải tình nhân của tôi, dựa vào quan hệ cá nhân không biết hắn có chịu thu tay lại hay không, tôi không dám cam đoan với cậu trước đâu."
Hạ Hành Thù thuần thục mà lái xe một tay chạy như điên trên quốc lộ , khóe miệng hơn một tia cười đùa cợt “Hi Ngạn, lời này cậu có thể đi hù người khác, nhưng đừng nói ở trước mặt tôi. Chuyện các cậu tôi chưa bao giờ quan tâm , cậu thích nói hắn không phải tình nhân của cậu thì tôi đây coi như hắn không phải, chỉ cần hắn không chọc đến chuyện của tôi, tôi sẽ không làm gì cả , đáng tiếc hiện tại hắn lại chọc vào rồi. Hiện tại cậu lại chạy tới nói cậu không có quan hệ với hắn sao ? Phương Nguyên Hán hắn có bao nhiêu sinh ý kiếm ra tiền nhưng lại không làm, lại chạy đi mở công ty điện tử để đối địch với công ty chúng ta , chẳng lẽ là vì tôi chắc ? Ta cược rằng chỉ cần cậu muốn , không có gì hắn không làm , chỉ xem cậu có nguyện ý cúi đầu hay không mà thôi. Nếu cậu thực không muốn quan tâm , tốt lắm, tôi ở trên thương trường đạo thật thực thương(1) cũng không sao cả , bất quá cho đến lúc đấy cậu cũng đừng đau lòng."
(1)Đao thật thực thương : Nghĩa là đao thật thì sẽ tạo ra vết thương thực.
Giang Hi Ngạn lặng im hồi lâu mới mở miệng:“Hạ Hành Thù, cậu không nên bức tôi như vậy !"
“Đừng nói như vậy chứ , đầu tiên cậu là bạn tôi, vì hạnh phúc của cậu mà suy nghĩ là điều tôi nên làm với cậu mà , thứ hai tôi là phó tổng cần lao của công ty cậu, nếu tôi mệt mỏi suy sụp , cậu ngẫm lại xem bản thân cậu sẽ phải nhận bao nhiêu công tác ? Về tình về lý cậu cũng không nên chối từ ."
Giang Hi Ngạn thở dài một tiếng “Ai, coi như là tôi đời trước nợ cậu. Tôi đi nói với hắn , chuyện thỏa đáng rồi sẽ nói với cậu sau ."
“Đa tạ. Cũng muộn rồi , tôi không quấy rầy cậu ngủ nữa, có tin tức gì thì điện thoại lại cho tôi." Treo di động, Hạ Hành Thù đem tinh thần một lần nữa phóng tới mặt đường phía trước , bất động thanh sắc mà đề cao tốc độ xe, trong mắt anh, là trịnh trọng khó gặp cùng tình thế bắt buộc.
Bốn giờ hai mươi lăm phút, Hạ Hành Thù vừa chạy tới trạm đợi tàu vắng vẻ thì tìm được Thẩm Gia Hành đang mỏi mệt tựa vào trên ghế mà ngủ
Toàn quyền xử lý mọi chuyện , trả vé, dẫn người ra khỏi trạm, đưa vào trong xe, đeo dây an toàn , Hạ Hành Thù hoàn thành đến hành vân lưu thủy (mây bay nước chảy lưu loát sinh động), sau đó, một tay giữ lấy tình nhân đã lâu không gặp , chạy nhanh trên đường về nhà
Về nhà, quay về nhà của bọn họ.
Vẫn ngủ thẳng tới hai giờ chiều , Thẩm Gia Hành mới chậm rãi khôi phục ý thức, mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt đã tưởng niệm nhiều ngày, vì thế cảm thấy mỹ mãn mà phác qua ấn môi hôn lên trán anh , mí mắt, hai gò má, cuối cùng dừng lại ở trên môi , triền miên không đi.
Bị người quấy rầy nên người đang say ngủ cuối cùng vẫn đành tỉnh lại, động tác đầu tiên chính là ôm lại kẻ quấy rầy, xoay thân hôn đáp lại , hôn thẳng đến hai người đều sắp không có hô hấp mới dừng lại.
Thẩm Gia Hành vươn lưỡi liếm liếm môi, thanh âm khàn khàn nói “Sớm", biểu tình mười phần giống mèo mới đi chôm thịt trở về.
Hạ Hành Thù sủng nịch mà lấy mu bàn tay đặt lên mặt cậu cọ đến cọ đi “Đừng đoạt vai của anh chứ ."
“Trải qua đại kiếp nạn trở về, vốn nên được chút an ủi mới đúng mà."
“Đúng rồi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngày hôm qua em nói đơn giản quá, anh cũng chưa rõ hết mọi tình huống ." Vừa nói, Hạ Hành Thù vừa đem Thẩm Gia Hành từổ chăn kéo ra , nửa ngồi mà kéo người vào trong ngực.
Dùng nửa giờ, Thẩm Gia Hành đem hết thảy mọi chuyện sau khi về nhà thuật lại một lần , cuối cùng không quên cường điệu bản thân thiếu chút nữa biểu diễn tạp kỹ dũng cảm vĩ đại.
“Em hiện tại xem như bị trục xuất khỏi gia môn rồi , từ nay về sau không có nơi mà về, nếu anh cũng phụ em, em cũng chỉ có hai con đường là giết anh hoặc là tự sát mà thôi." Thẩm Gia Hành tận lực dùng ngữ khí nhẹ nhàng bắt chước cô gái si tình mà nói.
Hạ Hành Thù trầm tư một lát mới nói:“Yên tâm, cha em là nhất thời không nghĩ ra, hơn nữa em lại không chịu nhún nhường, người gia tính tình luôn cứng rắn , qua mấy ngày thì lòng cũng mềm hóa thôi . Mẹ em nói đúng, mấy ngày nay em cũng đừng kích nổi cơn giận của cha em , anh sẽ xin cha mẹ anh gọi về cùng gia đình em nói chuyện, bọn họ gần tuổi, lập trường giống nhau, sẽ dễ dàng nói chuyện được hơn." Anh sao lại không rõ trong nội tâm Thẩm Gia Hành kỳ thật rất để ý chuyện không được người nhà đồng ý, dù sao anh cũng sớm đã định ra biện pháp dùng cha mẹ thu phục cha mẹ , hiện tại coi như là thi hành trước thời hạn đi .
“Anh…… Cha mẹ? Có được không, quá đường đột đi ?" Trên thực tế cậu là muốn nói rất quỷ dị , bất quá cuối cùng vẫn thay đổi từ ngữ .
Hạ Hành Thù trêu tức mà cười nói:“Sao thế, hiện tại mới biết ngượng ngùng sao? Đáng tiếc a, chậm rồi, đêm nay em phải đi cùng anh tới gặp họ , cho nên em chỉ còn có bốn giờ để rửa mặt chải đầu thay quần áo sửa sang lại dung nhan, thuận tiện có thể luyện tập một chút xem khi cô con dâu xấu xí tới gặp cha mẹ chồng thì nên nói cái gì đó nha."
Chiêu khích tướng này của Hạ Hành Thù dùng tới thật cao minh , Thẩm Gia Hành quả nhiên lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, hướng về phía anh lộ ra biểu tình cực kỳ bất mãn “Cái gì? Anh dám nói em là cô con dâu xấu xí á ? Trên đời này có mấy ai có thể lấy được người vợ xinh đẹp hào phóng trí tuệ hiếu thuận như em ? Hạ gia của anh phải tu mấy đời mới được đó ."
Hạ Hành Thù liên tục gật đầu “Nói như vậy, anh là không cưới không được."
“Phi phi phi, không đúng, ai nói em phải gả cho anh ? Sao không phải anh gả cho em , nhập vào nhà em làm con dâu Thẩm gia ?"
Hạ Hành Thù lấy tay chống cằm, cố ý cao thấp đánh giá cậu một lần “Nguyên nhân ở đây , chẳng lẽ không phải tất cả mọi người đều có thể nhìn ra sao?"
Thẩm Gia Hành cố gắng ưỡn ngực “Loại sự tình này cũng không phải có thể lấy hình thể để định luận ."
“Vậy được rồi, nếu em có thể thuyết phục cha mẹ em , để bọn họ vô cùng cao hứng mà nhận anh thân nam nhi về làm dâu ,anh cũng không phải không thể chịu ủy khuất một chút ." Hạ Hành Thù ra vẻ hào phóng mà buông tay.
Thẩm Gia Hành không nói gì mà trở mình xem thường một cái, muốn cha mẹ cậu nhận loại sự tình này? Vậy căn bản là…… Kiếp sau cũng không thể nào.
Vấn đề ai là vợ ai là chồng , cứ như thế được quyết định !
Nhà cha mẹ Thẩm Gia Hành nằm ở một thị trấn của huyện Lâm Giang , tuy vài năm gần đây cũng phát triển nên có chút bộ dáng thành thị , nhưng dù sao so ra kém phồn hoa đô thị, vì vậy giá cả cũng rẻ hơn .Số tiền thưởng cuối năm của công ty được cậu mang về , toàn bộ giao cho cha mẹ dùng để chi tiêu cho ngày tết nhất, món tiền này ở đây so ra cũng không nhỏ , Thẩm mẫu mừng rỡ gặp ai cũng khoe đứa con của mình có tài lại hiếu thuận, láng giềng cũng đều hâm mộ Thẩm gia có một đứa con có tiền đồ như vậy.
Chỉ là, chờ tới khi hai vợ chồng Thẩm Mạn Chu Hồng về đến nhà, tình huống lại có biến hóa. Bởi vì hai lão nhân bên Chu gia đều đã mất sớm, thân thích cũng thưa thớt, hơn nữa hai người bọn họ trong lòng nhớ thương tới phân phó của Hà Qúy, cho nên căn bản không tính quay về nhà chồng đón tết, trực tiếp lưu lại Thẩm gia.Sau khi nhìn thấy Thẩm Gia Hành, lời nói của hai người này mang theo mùi chọc gậy bánh xe , tóm lại là tuyệt không cho cậu một lời dễ nghe, Thẩm phụ Thẩm mẫu không rõ là chuyện gì xảy ra, mà Thẩm Gia Hành cũng chỉ tưởng bởi vì cậu không kiếm cho họ công việc nên mới thế , cho nên ở trước mặt cha mẹ thân thích đều nhịn xuống, không làm hỏng không khí trong nhà.
Không nghĩ tới tình hình khác thường rốt cuộc vẫn xảy ra, Chu Hồng mắt thấy ngày nghỉ của Thẩm Gia Hành sắp chấm dứt , nghĩ đến Hà Qúy muốn bọn họ nghĩ hết mọi biện pháp đem người lưu lại, dưới tình thế cấp bách gã thế nhưng đem chuyện cậu là đồng tính luyến ái lại còn cùng người ở chung nói ra trước mặt tất cả người trong gia đình.
Thẩm phụ đương trường tức giận đến thiếu chút nữa tắc thở , ở dưới hoàn cảnh Chu Hồng một bên thêm mắm thêm muối , một bên ông lại cũng không chịu nghe nửa điểm giải thích, chỉ một tiếng ép hỏi Thẩm Gia Hành rốt cuộc có chuyện này hay không, Thẩm Gia Hành cũng chưa từng nghĩ đến loại cục diện này, tuy rằng cậu cũng từng tưởng tượng qua sẽ có một ngày thú nhận với cha mẹ và người nhà , nhưng tuyệt không phải ở dưới tình huống đầy kích động như thế , nhưng muốn cậu mở miệng phủ nhận tính hướng của mình cùng tình cảm giữa cậu cùng Hạ Hành Thù thì đó là điều không thể , bởi vậy đành kiên trì hướng cha gật đầu thừa nhận.
Thẩm phụ nghe xong lập tức nổi trận lôi đình, một bên mắng một bên nói sẽ coi như không có đứa con bất hiếu này, Thẩm Gia Hành thấy chuyện càng ngày càng không tốt, tuy rằng cũng có chống cự, nhưng dù sao cũng sợ thương tổn đến cha mình , huống hồ khí lực một người cũng không đấu lại cha cùng một nhà bà chị, một phen đu qua đẩy lại vẫn gặp kết quả bị nhốt vào phòng , ngay cả điện thoại di động cùng túi tiền đều bị tịch thu để ngừa cậu trốn đi .
Thẩm mẫu đẩy cửa ra đưa cơm cho con trai mình, Thẩm phụ đang ở trong phòng khách lớn tiếng la hét bẽ mặt bại đức , tạp âm như vậy đã kéo dài liên tục cả ngày, mà trong phòng , Thẩm Gia Hành cũng thất thần ngồi nhìn qua cửa sổ.
Nhìn đứa con như vậy, Thẩm mẫu nhịn không được lòng đầy chua xót, bà không có tư tưởng phóng thoáng , khi Thẩm Mạn nói ra chuyện này , thật bà cũng không thể lý giải cùng chấp nhận , nhưng thân là một người mẹ, bà cũng càng không thể nhìn thấy đứa con của mình trên mặt không có một chút vui vẻ nào..
“Ăn cơm ." Thẩm mẫu buông chồng bát , nhẹ giọng kêu.
“Dạ, mẹ, phiền mẹ quá ." Thẩm Gia Hành rốt cục thu hồi tầm mắt, nhìn thấy mẹ mình thần sắc ảm đạm, trong lòng không khỏi áy náy “…… Khiến cho mẹ vì con phiền lòng rồi ."
Thẩm mẫu thở dài, ngồi vào ghế bên cạnh, sau một lúc lâu mới cất tiếng nói:“Con cùng người nọ , ở chung có tốt không ?"
Thẩm Gia Hành sửng sốt một chút, sau đó cũng nghiêm túc đáp lại mẹ mình :“Mẹ, đối với những người như con ,‘Hạnh phúc’ kỳ thật là một thứ xa xỉ , nhưng nếu con nói con cùng hắn ở chung không vui , thì đó là con tự dối tâm mình , đời này phải bị sét đánh chết ."
Thẩm mẫu yên lặng nhìn cậu, sau một lúc lâu, nâng tay sờ đầu của cậu “Mẹ già rồi , loại chuyện của người trẻ như con , mẹ không hiểu, cũng không nghĩ xen vào , nhưng hiện tại nghe con nói như vậy, muốn mẹ nói gì , mẹ cũng không nói ra được câu nào…… Con tự lập từ nhỏ, cha mẹ cũng không thể trông nom con được cái gì , cuộc sống về sau là của chính con , mẹ chỉ sợ con sẽ hối hận……"
Nói xong, cái mũi Thẩm mẫu đau xót, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, Thẩm Gia Hành nhìn cửa phòng, không biết tự khi nào trong mắt dần dần ướt át.
Nửa đêm, Thẩm Gia Hành tựa vào trên giường , cậu không buồn ngủ, nhẹ nhàng nhảy xuống giường tựa vào bên cửa sổ , bắt đầu nghiên cứu. Kỳ thật biện pháp rời đi cậu cũng nghĩ ra được ba bốn cái , loại đơn giản nhất chính là chờ lão cha xuất môn rồi đá văng cửa chạy ra, chỉ là hôm nay cũng đã đợi một ngày, thoạt nhìn lão cha còn chưa tính sẽ thả lỏng canh giữ , mà tưởng tượng đến Hạ Hành Thù bên kia có thể sẽ lo lắng, cậu liền cảm thấy không thể nhẫn nại thêm ngày nào nữa .
Nếu đi bẳng cửa không thể , vậy chỉ có cách đi bằng cửa số , trong phim tuy rằng thường diễn cái loại biện pháp đem chăn xé ra buộc vào rồi trèo xuống lầu, nhưng nhà cậu ở lầu năm, huống hồ trong phòng cậu cũng không đào đâu ra cái chăn nào lớn đến mức có thể làm như thế . Trèo qua cửa số nhà người khác tuy rằng thực dễ dàng , nhưng càng dễ dàng bị coi thành kẻ trộm , cho nên biện pháp có khả năng nhất chỉ có cách leo qua cầu thang công cộng giữa lầu bốn và năm .
Cầu thang công cộng cách cửa sổ nhà cậu tầm hai bước rưỡi lớn , đệm mỏng cùng chăn là cũng đủ , hơn nữa từ nơi đó có thể trực tiếp đi xuống lầu, vấn đề duy nhất chỉ là cầu thang công cộng nghiêng về phía dưới, chỉ sợ cậu phải mạo hiểm đung đưa ở trên không vài lần mới đi vào được , nếu có thể cậu cũng chẳng muốn diễn thứ tạp kỹ khó khăn như thế ……
Đang ở khi Thẩm Gia Hành do dự hết sức, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, cậu sợ tới mức suýt nữa thì té ra ngoài cửa sổ , kinh hồn chưa định mà xoay người lại thấy, là mẹ cậu.
“Mẹ, mẹ , mẹ sao còn chưa ngủ ……"
Thẩm mẫu hướng cậu ra hiệu bằng tay “Suỵt, nhỏ giọng chút, đem cha con đánh thức thì sẽ xảy ra náo loạn ."
Nhìn trong tay lão mẹ cầm hành lý của cậu , Thẩm Gia Hành phát hiện bản thân có chút nói không nên lời “Mẹ là muốn……"
Thẩm mẫu một tay lôi kéo cậu, phóng nhẹ cước bộ chậm rãi đi ra ngoài, một bên nhỏ giọng nói:“Mẹ biết tính con quật cường, khẳng định sẽ không cúi đầu với cha con , chẳng lẽ muốn mẹ trơ mắt nhìn chuyện này nháo càng ngày càng lớn ? Ai, dù sao thì con lớn cũng không nghe lời mẹ ……"
Đợi đi đến cạnh hàng hiên, Thẩm mẫu mới đem túi hành lý giao vào tay cậu, lại từ trong túi áo lấy ra một ít tiền mặt “Tiền cùng điện thoại của con đều bị cha con gối ở đầu giường , mẹ lấy không được, bốn trăm đồng này cho con đấy, sau khi trở về cũng đừng gọi điện thoại về đây , miễn cho lại chọc cho cha con nổi nóng ."
“Vậy mẹ thì sao ? Nếu ba nổi giận thì làm sao bây giờ ?"
Thẩm mẫu cười cười “Không cần quan tâm tới mẹ đâu , mẹ cũng đã cùng lão ấy đi qua hơn nửa đời , lão còn có thể phát hỏa với mẹ à ? Không ai để ý đến lão thì chuyện cũng sẽ qua."
Thẩm Gia Hành nhịn không được nhẹ hô “Mẹ……" sau đó lại không biết nên nói cái gì .
Thẩm mẫu hiểu rõ mà vỗ vỗ tay cậu “Được rồi, đi nhanh đi, sớm trở về, đừng làm cho người ta lo lắng."
Rời khỏi nhà, Thẩm Gia Hành đợi hơn mười phút trên đường mới gọi được một cái taxi, tới nhà ga gần nhất , chọn mua vé tàu chậm tới T thị khởi hành vào lúc năm giờ . Trả xong tiền vé, lại thấy bây giờ cũng chưa tới hai giờ , cậu vội đi tìm một chiếc điện thoại công cộng gọi về cho Thẩm Gia Hành.
Điện thoại vang lên hai tiếng đã bị nhanh chóng tiếp lấy “Alô , Gia Gia?!"
Nghe lại được thanh âm của anh, tựa như đã xa cách thật lâu thật lâu rồi , Thẩm Gia Hành hít sâu một hơi , nói:“Là em . Chuyện của chúng ta bị chị em biết, sau đó nói cho người trong nhà, em bị cha nhốt vào phòng , cho nên không nhận được điện thoại của anh , bất quá hiện tại đã không có việc gì , anh đừng lo."
Đầu kia điện thoại truyền tới tiếng thở dài, có thể nói rằng tinh thần người bên kia đã được thả lỏng đôi chút .“Em hiện tại đang ở đâu ?"
“Nga, em đang trong nhà ga ở đây , đã mua vé về lúc năm giờ sáng rồi , đáng tiếc là tàu chậm, đại khái phải mười giờ hơn mới tới được ."
“ Em đừng rời đi, anh lập tức qua đó."
Thẩm Gia Hành vừa nghe liền bị dọa “Qua đây …… Anh muốn qua đây á ? Không cần, em rất nhanh sẽ trở về, hiện tại quá muộn, lái xe nguy hiểm."
“Không có việc gì, em ở đại sảnh chờ anh nhé , anh tới rồi sẽ tìm em sau." Nói xong, cũng không chờ Thẩm Gia Hành trả lời, Hạ Hành Thù lập tức treo điện thoại, sao đó chụp lấy cái chìa khóa trên bàn chạy ra khỏi nhà.
Một ngày, tuy rằng chỉ có một ngày mà thôi, nhưng không liên lạc được với Thẩm Gia Hành thì đối với anh thời gian trôi qua lại rất khó chịu đựng .
Cho dù lo lắng, nhưng anh không có hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì không biết nếu mình tùy tiện rời đi tìm người thì đối với Thẩm Gia Hành là tốt hay xấu , chỉ đành phái người đi Hòa Tín tra xét , xác định Thẩm gia cũng không có đánh điện thoại cho công ty , lúc này mới thoáng để cho bản thân nhẹ tâm đôi chút, nhưng cũng vẫn không thể an ổn , ngay cả ngủ cũng ngủ không được, khi điện thoại gọi tới anh vẫn hoàn toàn thanh tỉnh..
Một bên lái xe trên đường cao tốc, một bên Hạ Hành Thù vươn tay bật cao âm lượng loa của điện thoại di động , ấn lên nút tắt gọi thẳng tới Giang Hi Ngạn.
Ước chừng vang tới mười hai tiếng , Giang Hi Ngạn mới tiếp điện thoại , rống lên:“Cậu nếu có bệnh thì tìm tới 120, tìm tôi vô dụng!"
“Nga…… Vốn tôi đang muốn nói chuyện có lợi cho cậu , bất quá xem ra cậu đang rất vội, có phải tôi quấy rầy cậu cùng người nào đó hay không? Quên đi."
Trong điện thoại truyền đến thanh âm há mồm thở dốc, đại khái Giang Hi Ngạn đã tức đến không nhẹ “…… Cậu có rắm mau phóng, tốt nhất là có chuyện quan trọng, bằng không ngày mai tôi đi phế cậu. Còn có, tôi hiện tại ở trong nhà mình, tên hỗn đản nào đó cũng không ở chung với tôi !"
“Không ở? Vậy tiếc quá , chuyện tôi muốn nói cùng hắn có liên quan đó nha."
“Có ý gì?"
“Hi Ngạn, cậu đi tìm giúp tôi bản sao chép hợp đồng ngầm giữa Phương Nguyên Hán cùng Hòa Tín đi , còn có, tôi có một cọc sinh ý muốn cùng hắn đàm , thay tôi ước định một khoảng thời gian đi nhá ."
“Hợp đồng ngầm ? Hạ Hành Thù, nếu cậu muốn tôi hỗ trợ, thì nên giải thích trước đã ."
Hạ Hành Thù nhẹ nhàng cười “Lần trước không phải cậu nói có người muốn nhằm vào tôi sao? Tôi tra qua rồi , kết quả thập phần khéo nhé , khéo ở chỗ tình địch của tôi cùng tình nhân của cậu liên thủ, muốn giở trò quỷở sau lưng chúng ta . Cậu nói, Phương Nguyên Hán dám đánh bạo làm ra chuyện như vậy, món nợ này tôi không tìm cậu đòi thì tìm ai ?"
Giang Hi Ngạn trầm mặc một lát, lại nói tiếp , ngữ khí thập phần bình tĩnh :“Tôi đã biết, chuyện này là hắn không đúng , tôi sẽ tận lực nghĩ biện pháp. Bất quá tôi nói rõ trước nhé , hắn không phải tình nhân của tôi, dựa vào quan hệ cá nhân không biết hắn có chịu thu tay lại hay không, tôi không dám cam đoan với cậu trước đâu."
Hạ Hành Thù thuần thục mà lái xe một tay chạy như điên trên quốc lộ , khóe miệng hơn một tia cười đùa cợt “Hi Ngạn, lời này cậu có thể đi hù người khác, nhưng đừng nói ở trước mặt tôi. Chuyện các cậu tôi chưa bao giờ quan tâm , cậu thích nói hắn không phải tình nhân của cậu thì tôi đây coi như hắn không phải, chỉ cần hắn không chọc đến chuyện của tôi, tôi sẽ không làm gì cả , đáng tiếc hiện tại hắn lại chọc vào rồi. Hiện tại cậu lại chạy tới nói cậu không có quan hệ với hắn sao ? Phương Nguyên Hán hắn có bao nhiêu sinh ý kiếm ra tiền nhưng lại không làm, lại chạy đi mở công ty điện tử để đối địch với công ty chúng ta , chẳng lẽ là vì tôi chắc ? Ta cược rằng chỉ cần cậu muốn , không có gì hắn không làm , chỉ xem cậu có nguyện ý cúi đầu hay không mà thôi. Nếu cậu thực không muốn quan tâm , tốt lắm, tôi ở trên thương trường đạo thật thực thương(1) cũng không sao cả , bất quá cho đến lúc đấy cậu cũng đừng đau lòng."
(1)Đao thật thực thương : Nghĩa là đao thật thì sẽ tạo ra vết thương thực.
Giang Hi Ngạn lặng im hồi lâu mới mở miệng:“Hạ Hành Thù, cậu không nên bức tôi như vậy !"
“Đừng nói như vậy chứ , đầu tiên cậu là bạn tôi, vì hạnh phúc của cậu mà suy nghĩ là điều tôi nên làm với cậu mà , thứ hai tôi là phó tổng cần lao của công ty cậu, nếu tôi mệt mỏi suy sụp , cậu ngẫm lại xem bản thân cậu sẽ phải nhận bao nhiêu công tác ? Về tình về lý cậu cũng không nên chối từ ."
Giang Hi Ngạn thở dài một tiếng “Ai, coi như là tôi đời trước nợ cậu. Tôi đi nói với hắn , chuyện thỏa đáng rồi sẽ nói với cậu sau ."
“Đa tạ. Cũng muộn rồi , tôi không quấy rầy cậu ngủ nữa, có tin tức gì thì điện thoại lại cho tôi." Treo di động, Hạ Hành Thù đem tinh thần một lần nữa phóng tới mặt đường phía trước , bất động thanh sắc mà đề cao tốc độ xe, trong mắt anh, là trịnh trọng khó gặp cùng tình thế bắt buộc.
Bốn giờ hai mươi lăm phút, Hạ Hành Thù vừa chạy tới trạm đợi tàu vắng vẻ thì tìm được Thẩm Gia Hành đang mỏi mệt tựa vào trên ghế mà ngủ
Toàn quyền xử lý mọi chuyện , trả vé, dẫn người ra khỏi trạm, đưa vào trong xe, đeo dây an toàn , Hạ Hành Thù hoàn thành đến hành vân lưu thủy (mây bay nước chảy lưu loát sinh động), sau đó, một tay giữ lấy tình nhân đã lâu không gặp , chạy nhanh trên đường về nhà
Về nhà, quay về nhà của bọn họ.
Vẫn ngủ thẳng tới hai giờ chiều , Thẩm Gia Hành mới chậm rãi khôi phục ý thức, mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt đã tưởng niệm nhiều ngày, vì thế cảm thấy mỹ mãn mà phác qua ấn môi hôn lên trán anh , mí mắt, hai gò má, cuối cùng dừng lại ở trên môi , triền miên không đi.
Bị người quấy rầy nên người đang say ngủ cuối cùng vẫn đành tỉnh lại, động tác đầu tiên chính là ôm lại kẻ quấy rầy, xoay thân hôn đáp lại , hôn thẳng đến hai người đều sắp không có hô hấp mới dừng lại.
Thẩm Gia Hành vươn lưỡi liếm liếm môi, thanh âm khàn khàn nói “Sớm", biểu tình mười phần giống mèo mới đi chôm thịt trở về.
Hạ Hành Thù sủng nịch mà lấy mu bàn tay đặt lên mặt cậu cọ đến cọ đi “Đừng đoạt vai của anh chứ ."
“Trải qua đại kiếp nạn trở về, vốn nên được chút an ủi mới đúng mà."
“Đúng rồi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngày hôm qua em nói đơn giản quá, anh cũng chưa rõ hết mọi tình huống ." Vừa nói, Hạ Hành Thù vừa đem Thẩm Gia Hành từổ chăn kéo ra , nửa ngồi mà kéo người vào trong ngực.
Dùng nửa giờ, Thẩm Gia Hành đem hết thảy mọi chuyện sau khi về nhà thuật lại một lần , cuối cùng không quên cường điệu bản thân thiếu chút nữa biểu diễn tạp kỹ dũng cảm vĩ đại.
“Em hiện tại xem như bị trục xuất khỏi gia môn rồi , từ nay về sau không có nơi mà về, nếu anh cũng phụ em, em cũng chỉ có hai con đường là giết anh hoặc là tự sát mà thôi." Thẩm Gia Hành tận lực dùng ngữ khí nhẹ nhàng bắt chước cô gái si tình mà nói.
Hạ Hành Thù trầm tư một lát mới nói:“Yên tâm, cha em là nhất thời không nghĩ ra, hơn nữa em lại không chịu nhún nhường, người gia tính tình luôn cứng rắn , qua mấy ngày thì lòng cũng mềm hóa thôi . Mẹ em nói đúng, mấy ngày nay em cũng đừng kích nổi cơn giận của cha em , anh sẽ xin cha mẹ anh gọi về cùng gia đình em nói chuyện, bọn họ gần tuổi, lập trường giống nhau, sẽ dễ dàng nói chuyện được hơn." Anh sao lại không rõ trong nội tâm Thẩm Gia Hành kỳ thật rất để ý chuyện không được người nhà đồng ý, dù sao anh cũng sớm đã định ra biện pháp dùng cha mẹ thu phục cha mẹ , hiện tại coi như là thi hành trước thời hạn đi .
“Anh…… Cha mẹ? Có được không, quá đường đột đi ?" Trên thực tế cậu là muốn nói rất quỷ dị , bất quá cuối cùng vẫn thay đổi từ ngữ .
Hạ Hành Thù trêu tức mà cười nói:“Sao thế, hiện tại mới biết ngượng ngùng sao? Đáng tiếc a, chậm rồi, đêm nay em phải đi cùng anh tới gặp họ , cho nên em chỉ còn có bốn giờ để rửa mặt chải đầu thay quần áo sửa sang lại dung nhan, thuận tiện có thể luyện tập một chút xem khi cô con dâu xấu xí tới gặp cha mẹ chồng thì nên nói cái gì đó nha."
Chiêu khích tướng này của Hạ Hành Thù dùng tới thật cao minh , Thẩm Gia Hành quả nhiên lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, hướng về phía anh lộ ra biểu tình cực kỳ bất mãn “Cái gì? Anh dám nói em là cô con dâu xấu xí á ? Trên đời này có mấy ai có thể lấy được người vợ xinh đẹp hào phóng trí tuệ hiếu thuận như em ? Hạ gia của anh phải tu mấy đời mới được đó ."
Hạ Hành Thù liên tục gật đầu “Nói như vậy, anh là không cưới không được."
“Phi phi phi, không đúng, ai nói em phải gả cho anh ? Sao không phải anh gả cho em , nhập vào nhà em làm con dâu Thẩm gia ?"
Hạ Hành Thù lấy tay chống cằm, cố ý cao thấp đánh giá cậu một lần “Nguyên nhân ở đây , chẳng lẽ không phải tất cả mọi người đều có thể nhìn ra sao?"
Thẩm Gia Hành cố gắng ưỡn ngực “Loại sự tình này cũng không phải có thể lấy hình thể để định luận ."
“Vậy được rồi, nếu em có thể thuyết phục cha mẹ em , để bọn họ vô cùng cao hứng mà nhận anh thân nam nhi về làm dâu ,anh cũng không phải không thể chịu ủy khuất một chút ." Hạ Hành Thù ra vẻ hào phóng mà buông tay.
Thẩm Gia Hành không nói gì mà trở mình xem thường một cái, muốn cha mẹ cậu nhận loại sự tình này? Vậy căn bản là…… Kiếp sau cũng không thể nào.
Vấn đề ai là vợ ai là chồng , cứ như thế được quyết định !
Tác giả :
Đào Hoa Nông