Ái Tình Còn Lạnh Lẽo Hơn Cái Chết
Chương 6: Lời chúc vào Tiết Âm Lịch thứ nhất: Ma Vũ

Ái Tình Còn Lạnh Lẽo Hơn Cái Chết

Chương 6: Lời chúc vào Tiết Âm Lịch thứ nhất: Ma Vũ

Triệu Ma Vũ có cái tên rất oách, chẳng qua là dường như cho thấy trời không theo ý người, Triệu Ma Vũ làm người khá là chất phác, ngoại trừ đọc sách ra cũng chỉ có thế, cả ngày đến rắm cũng chả thèm phóng, má Triệu xinh đẹp rộng lượng muốn thay đổi tính nết của cậu, tức giận vô cùng tống khứ cái biệt danh “Mọt sách số 1"của đứa con trai cưng.

Mọt sách số 1 tuy rằng có cái tên oách xà lách, nhưng tính tình chất phác, không hề gây sự chú ý như cái tên đầy khí phái của mình cả, cho nên là, cậu rất an tâm mà từ tiểu học lên cấp hai, lên tới cấp ba, một đường học tập bằng phẳng, tính ra tất cả đều là các trường hạt giống có tiếng trong thành phố.

Chẳng qua đến cấp ba, có một số thay đổi nho nhỏ, cơ mà không lớn, Triệu Ma Vũ tin rằng mình có thể tự giải quyết, trên thực tế cậu cũng đã giải quyết ổn thỏa cả rồi.

Nguyên nhân là vào năm lớp 10, lúc cậu ôm chồng sách đi ngang qua sân thể dục thì thấy một anh bạn nhảy lên từ phía bên cạnh cậu, chộp được quả bóng rổ rơi ra ngoài sân bóng, bật nhảy thật cao, một cú ném vào rổ từ ngoài sân.

Đây là cái mà người ưu tú có thể, biết đâu đến Jordan năm đó phong độ thất thường còn xách dép ấy chứ.

Tất cả mọi người ở sân thể dục đều hô toáng lên, vỗ tay, có người kêu lớn:“Cố Thành Bắc, vậy mới đúng chứ."

Có người thì: “Lão đại, tui yêu cậu…."

Tiếng hô hào nghiêng trời lệch đất đến ù cả tai bạn học Triệu Ma Vũ, cậu vừa nghe cái chữ “Yêu" kia mà mắt cứ như không thể tìm được tiêu cự mà dại ra, mà lúc này cậu trai bên cạnh nhếch miệng nở nụ cười xán lạn càng khiến cậu không thể dời mắt đến ngu người không nhúc nhích được gì.

Thế là, đêm đó cậu nằm mơ thấy cậu trai có chiếc mũi thẳng cười tinh nghịch với cậu, trái tim cậu nhảy liên hồi mà bật tỉnh từ trên giường, cậu vô cùng thắc mắc, gần đây lại đọc được vài tác phẩm văn học phương Tây có đề cập đến những mối quan hệ đồng tính trong lịch sử, nghĩ ngợi, tui có phải đầy vinh quang mà trở thành một thành viên trong số đó không?

Chỉ số thông minh của Triệu Ma Vũ rất cao biểu hiện ở mặt, dù rằng cậu là mọt sách, nhưng vẫn có thể tiếp nhận sự thật đồng tính có sức hấp dẫn với cậu, cũng như, rất bình tĩnh mà tiếp nhận sự thật cậu thầm mến nhân vật làm mưa làm gió trong trường cấp ba như Cố Thành Bắc.

Trong suốt ba năm trung học, Triệu Ma Vũ không vì thầm mến mà tiến tới, vẫn cắm đầu vào sách vở như trước, vững vàng nằm ở vị trí thứ 17 toàn trường, không lên 1 hạng không tụt nửa bước.

Rất nhanh sau đó giai đoạn cho kỳ thi đại học đã đến, Cố Thành Bắc không lâu được cử đi học tại đại học S danh tiếng, Triệu Ma Vũ nhìn đăm đăm câu danh ngôn mà đàn anh hoặc đàn chị khóa trước đã khắc trên bàn “Sinh mệnh đều đáng quý, chỉ có đọc sách là cao thượng, nhưng nếu muốn yêu đương, cả hai đều phải bỏ", tỉ mỉ ngẫm nghĩ 4 giây, lật lại điểm chuẩn năm ngoái của đại học S, ngay lúc này quyết định bước chân vào đại học S.

Chỉ 4 giây thôi, không nhiều không ít, Triệu Ma Vũ thành công đi nước đầu tiên.

Quyết đinh này cậu không hề bàn bạc với Cố Thành Bắc, vì khi đó, trong mắt lão đại Cố Thành Bắc, Triệu Ma Vũ là người hay thứ gì đó còn chẳng rõ, hắn càng không hay biết rằng, sau lưng hắn có một con mọt sách tính toán từng bước bẻ cong hắn.

Đại học S rất khó thi tuyển, mà đối với bạn học Triệu Ma Vũ đây lại không phải chuyện gì khó, hôm thi tuyển, dưới ánh mặt trời chói chang cậu lết từng bước đến trường thi, trong tay còn ôm quyển lý luận triết học, đi đứng loạng choạng, chú cảnh sát gần bên nói:“Bạn học này, hôm nay thi đại học, cậu đừng chặn đường, về nhà chơi đi…."

Bạn học Triệu Ma Vũ lấy ra giấy báo thi trong túi, xanh mét cả mặt mà đi ngang qua chú cảnh sát.

Thi được ba ngày, bố Triệu hỏi, “Sao rồi?"

Triệu Ma Vũ cắm mặt vào sách không thèm ngẩng đầu lên, nói: “Đại học S."

Bố Triệu vừa lòng mà đi, Triệu Ma Vũ cũng vừa lòng đến đại học S, tháng chín thu vàng, mặt trời lên cao.

Cố Thành Bắc vào đại học S vẫn gây mưa gió như cũ, tại dạ hội đón tân sinh hắn một tay dương cầm đánh gục toàn bộ nữ sinh trong trường, động tác tự nhiên mà dứt khoát lại còn có gương mặt siêu cấp đẹp trai, từ đó trở đi đi đâu cũng có ánh mắt lập lòe dõi theo, mà trên sân bóng, hắn chính là tâm ánh sáng, ở đâu cũng có tiếng “Zzzzzh" vọng lại, dẫn tới vô số nữ sinh “Vo vo ve ve" mà kêu.

Cái nào cũng đi hội chợ vậy, đi đâu cũng chả được yên.

Triệu Ma Vũ đứng từ xa mà trông, từ năm nhất đến năm hai, Cố Thành Bắc đã thay 7 người bạn gái, hiện tại đang có nguy cơ chia tay với người thứ tám.

“Thật là một tên trăng hoa." Triệu Ma Vũ sụt sùi, “Cộng thêm hồi trung học nữa, không biết bao lâu nữa lên được trăm đây …" tài tử ngôn ngữ Trung rất chi cảm thán.

Triệu Ma Vũ không thích nói chuyện, hồi trung học bị kêu là chất phác, nhưng lên đến đại học, thì được gọi là nạnh nùng, gọi là cá tính, cho nên, bạn học Ma Vũ vô cùng cá tính khi kết thúc họp mặt năm ấy lại gặp Cố Thành Bắc, cả hai chung một gian phòng, bên trong đều là bạn học hồi trung học cùng lên đại học S, nam gào khản cổ như quỷ khóc:

“Tuyết đầu mùa năm 2002, đến muộn hơn trước kia …"

Nữ thì vỗ tay kêu: “Hay quá, tiếp đê …"

Nam cười toe toét, lại thêm hồi “Em là cô gái của tôi …. Ư oh…"

Da gà lông tơ thi nhau mọc, cứ như đêm hôm xem Sadako vậy ấy.

Cố Thành Bắc được mời hết ly này đến ly khác, bạn học Triệu Ma Vũ cầm chai Sprite một bên âm thầm quan sát.

Đến khuya, hai mươi chai bia, cuối cùng đánh gục toàn bộ năm nhóm người lớn đến trẻ trong gian, chỉ duy bạn học Triệu Ma Vũ lấy Sprite thay bia giả say là tỉnh táo.

Còn bạn học Cố Thành Bắc sao, hắn không say là không thể nào, từ đầu đến cuối hắn gánh tất… Say đến mức mặt trắng toát vào toilet đứng trước bồn rửa mặt, móc họng cố gắng xả hết mấy bên trong ra.

Triệu Ma Vũ nhìn hắn phun ra nửa hồi, khóe miệng hơi hơi hiện lên nụ cười, lùi lại trông hắn lảo đảo sặc sụa bước ra, đưa đến ly nước, hắn nhận, ậm ờ nói câu “Cám ơn……"rồi uống một ngụm nước. Đôi mắt lờ đờ vì say ngước lên nhìn cậu một cái, cười hề hề.

Cố Thành Bắc làm người rộng rãi, được thêm cái nhan sắc, cười một cái, lại khiến cho trái tim bé nhỏ của Triệu Ma

Vũ run rẩy mấy hồi.

Thế là, mọt sách mở cửa, kéo hắn ra ngoài, “Tôi giúp cậu bắt xe, cậu về đi."

Chen qua đám người nghiêng ngả không biết có quen hay không, bắt cái xe, hai người hạnh phúc đào thoát, trước khi lên xe, Cố Thành Bắc níu lấy cậu trai đỡ hắn một chập, hỏi: “Cậu tên gì?"

Triệu Ma Vũ mặt không thay đổi đẩy hắn ra, cho tài xế tiền xe, nói địa chỉ nhà Cố Thành Bắc, đưa cái người say chuếch choáng kia đi rồi, xoa xoa tay, toàn là mồ hôi lạnh, cậu thở ra một hơi, lẩm bẩm: “May thật, không có nhào lên."

Cố Thành Bắc ngày hôm sau liền gọi cho cậu, “Ế, nhóc con cậu đó nhen, thì ra là tài tử ngôn ngữ Trung, tôi còn không biết hóa ra chúng ta cùng trường nữa đó… Tối hôm qua cám ơn chú nhá." Bên kia hào sảng nói.

“Đừng khách sáo." Cậu nhẹ nhàng nhỏ nhặn đáp.

Kết quả của đừng khách sáo chính là, học kỳ này, Cố Thành Bắc cùng cậu ngồi máy bay đi báo danh đại học, giúp cậu mang hành lý, lấy lý do là cậu nhỏ con, còn gầy nữa, chuyện đó cứ để tui là được.

Ở trường học, không có chuyện gì Cố Thành Bắc cũng sẽ kéo cậu cùng đi ăn vài bữa cơm, thấy cậu lấy khăn lau miệng còn kêu to: “Cậu đúng là của quý đó, phải trân trọng thật tốt vào."

Triệu Ma Vũ nhã nhặn cười nhẹ, cất khăn tay đi, lại lấy khăn giấy đưa cho Cố Thành Bắc, Cố Thành Bắc cầm lấy thô lỗ lau lau, “Tài tử đúng là tài tử!" Đây là câu cảm thán.

Đến năm tư, hai người thân thiết đến mức như có thể mặc chung quần luôn được rồi ấy, lúc Cố Thành Bắc tìm việc làm có nói: “Cậu theo nghiệp nghiên cứu, còn tui ra ngoài kiếm tiền nuôi cậu ha, cậu chứ ở yên trong trường là được rồi."

Bạn học Triệu Ma Vũ tối sầm mắt, thời gian này, bạn học Cố Thành Bắc đã chia tay bạn gái thứ mười tám, đang xem xét người thứ mười chin …

Khi ấy, sinh viên phổ biến chuyện lập nghiệp, Cố Thành Bắc cũng không nói chơi, mở một công ty, rất nhanh đã thu được khoản lợi nhuận đầu tiên, hôm đó là sinh nhật Triệu Ma Vũ, hắn tới sau tiệc chúc mừng, lại say đến nỗi không đành mà nhìn, trong mông lung, hắn đã xem người bạn thân nhất của hắn như con gái mà đè áp lên.

Ngày hôm sau cùng nhau tỉnh, cả hai đều xám xịt mặt mày, tui nhìn cậu cậu nhìn tôi, như là nhìn thấy UFO vậy.

“Không có chuyện gì xảy ra hết." Cuối cùng, bạn học Triệu Ma Vũ lạnh mặt ôm cái mông máu chảy mà rời đi, cả tuần không gặp mặt Cố Thành Bắc.

Cố Thành Bắc lúc này đến suy nghĩ tự sát tạ tội có hết, ngày ngày vượt lầu như tên vô gia cư đáng thương chạy đến ký túc xá bạn học Triệu Ma Vũ cầu tình, thậm chí cả chịu trách nhiệm cũng nhận luôn.

Nào ngờ bạn học Triệu Ma Vũ khóe miệng run rẩy mấy cái, rồi mới nói: “Việc này, bỏ qua đi."

Cái bỏ qua này, chính là quay lưng kết giao bạn gái, không gặp Cố Thành Bắc nữa, thói quen sau 2 năm cùng ăn ít nhất một bữa mỗi ngày cũng hủy bỏ, bạn học Triệu Ma Vũ biến mất không thấy đâu, nghe đồn bận rộn chăm sóc bạn gái.

Cố Thành Bắc tức giận, tìm tới cửa lý luận: “Cậu không thể bỏ qua như thế được, muốn giết muốn chém tùy cậu, nhưng chúng ta vẫn là bạn thân, vẫn là bằng bè mà." Một câu chắc nịch, Cố Thành Bắc nói rồi bày ra khí thế uy vũ không khuất phục.

Triệu Ma Vũ cúi đầu, rồi xoay người, không để ý tới hắn, thế là, cả ký túc xá đều tìm không thấy người.

Cố Thành Bắc hoảng hốt, người bạn thân này hắn thật sự không thể buông bỏ được, hắn đói cậu có thể cho hắn đồ ăn, hắn bị bệnh có thể cho hắn thuốc men, quần áo bẩn hắn đưa cậu giặt, đứa bạn thân tốt bao nhiêu, còn được hơn cả vợ mình nữa, thật sự là không thể buông bỏ, mới hơn hai tuần, quần áo trong nhà có thể chất thành Himalaya rồi.

Hôm nay uống say khướt, tiếp đủ dũng khí, nhắn lại cho Triệu Ma Vũ, nói: “Cậu không tới là tôi đi chết đấy." Đại nam nhân Cố Thành Bắc nói một cách hờn giận, quyết tâm phá nồi Thẩm Chu, một mẻ giải quyết…

Triệu Ma Vũ đến, nhìn hắn, rất lãnh đạm, Cố Thành Bắc rất thương tâm: “Tôi cũng không cố ý mà, cậu nghĩ thế nào

cũng được, chỉ là đừng từ mặt tôi có được không."

Triệu Ma Vũ nhìn nhìn chai rượu lăn lóc bên cạnh, liếc hắn, liền xoay người muốn rời đi.

Cố Thành Bắc xông đến, ôm chặt cậu lại: “Không cho cậu đi."

Triệu Ma Vũ đạp hai chân hắn, đứng dậy chạy ra ngoài cửa.

Lại xông đến, lần này, từ đầu đến chân ôm chặt lấy Triệu Ma Vũ, khiến cậu không còn đường trốn.

“Không cho đi." Cố Thành Bắc khí phách tuyên bố, vùi đầu vào cổ Triệu Ma Vũ, mũi cún ngửi ngửi, mắt say lờ đờ mà nhập nhèm nói: “Cậu thật thơm." Mũi cọ cọ từ cổ đến ngực Triệu Ma Vũ, vẫn không thỏa mãn, thế là lột áo sơmi ra lại ngửi…

Thế là, sai lầm lại tiếp diễn, lịch sử tái diễn, đàn ông bao giờ cũng không quản được nửa thân dưới, nhất là khi say rượu.

Triệu Ma Vũ cười nhạo hắn: “Lại là do uống nhiều?"

Cố Thành Bắc ra vẻ đáng thương: “Hay là, chúng ta cặp kè đi." Ôm chặt lấy cậu, sợ cậu không đáp ứng: “Cậu xem, chúng ta đã vầy rồi."

Lúc này, thân dưới cả hai người vẫn nối với nhau, thứ kia của Cố Thành Bắc vẫn còn bên trong bạn học Triệu Ma Vũ, chưa có rút ra.

Thị giác quá mức kích thích, bạn học Triệu Ma Vũ vì quá đỗi “Kinh ngạc", thế là, đầu óc mê man, đáp ứng yêu cầu ‘vô lý’ của bạn học Cố Thành Bắc.

Nên là, bạn học Triệu Ma Vũ thời kỳ bảy năm thầm mến chấm dứt thành công, đạt được kết quả viên mãn, thật đáng mừng.

Trịnh trọng tung bông.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại