Ái, Thuyết Bất Xuất Khẩu
Chương 3
William hơi sửng sốt, thật không ngờ Cole sẽ chủ động đến đây chào hỏi, có chút nghiền ngẫm nhìn Cole, băng sơn mỹ nhân này sẽ không bởi vì chuyện ngày hôm qua mà ghi hận với mình chứ? Nói thật ra anh đúng là muốn nhìn thấy biểu tình khác xuất hiện trên khuôn mặt lạnh như băng kia, liền lén lút áp sát vào bên tai Cole, nói không đứng đắn: “Chào, chúng ta cũng coi như người quen, tin tưởng cậu cũng rất thích lễ vật gặp mặt tôi tặng cho cậu ngày hôm qua."
Cole ra sức đè nén kích động trong lòng, cậu kỳ thật rất muốn nói thích, chính là cậu nói không nên lời… Cuối cùng chỉ có thể lạnh lùng đáp lại anh một câu: “Tôi muốn nói cho anh một tin tốt, tôi dùng nước miếng của anh kiểm tra đo lường một chút, kiểm nghiệm các bệnh lây qua bệnh tình dục của anh có kết quả âm tính, tôi nghĩ điều này đối với anh mà nói quả thật là tin tốt." Cole đích xác kiểm tra đo lường giúp William một lần, ai kêu tên gia khỏa này lạm giao có tiếng, cậu xuất phát từ lòng tốt muốn quan tâm đến sức khỏe của anh mà kiểm tra một chút, kết quả này cũng làm cậu thực vui vẻ.
William lập tức cứng đờ tại chỗ, anh thật sự là có trí nhớ không tốt, quên mất bẵng sơn mỹ nhân này có cái miệng tức chết người không đền mạng, nhưng mà lúc anh hôn cậu ta, vẻ mặt của cậu ta thật sự rất đáng yêu, nếu không phải sắp đến giờ vào lớp, anh thật đúng là lại muốn làm một lần nữa, cho băng sơn mỹ nhân này vì chính cái miệng ác độc của mình mà trả giá đại giới.
“Các sinh viên, tiếp theo là phân tổ, thí nghiệm không phải là chuyện của một người, cần chính là phối hợp." Giáo sư Charles nói từ trên bục giảng, “Để công bằng…, việc này sẽ từ chính các em rút thăm mà quyết định, mỗi người sẽ cùng với người bạn rút được con số giống mình làm bạn cùng thí nghiệm trong ba năm học." Nói xong, Charles lấy từ trong cặp của mình ra một xắp giấy, giơ lên cho các sinh viên xem, xòe ra giống như bài lơ khơ.
Cole có chút khẩn trường nhìn xấp giấy xòe rộng trong tay giáo sư Charles, một đêm không ngủ làm cho lực chú ý của cậu không thể tập trung, nhưng vào thời khắc mấu chốt này, cậu vô luận thế nào cũng muốn tập trung tất cả tinh lực nhớ kỹ trình tự của xấp giấy này, đúng vậy! Thời khắc mấu chốt!
Cole tập trung tinh thần nhìn xắp giấy trong tay Charles, cậu hy vọng không ai lấy được con số giống William trước cậu. William là người thứ ba lên rút, mà cậu là người thứ năm. Cole cảm thấy bản thân tương đối may mắn, nếu cậu nhớ không lầm, mảnh giấy William rút được chính là số 1, mà số 1 còn lại chưa có ai rút đi.
Lúc Charles gọi cậu lên rút, cậu nhìn thấy mẩu giấy đó lại thấy do dự, chết tiệt! Giấc ngủ không đủ làm cho não cậu vì quá mệt mỏi mà bắt đầu hỗn loạn, cứ thể cậu không nhớ rõ trong hai mẩu giấy đó cái nào mới là số 1…
“Victor?" Giáo sư Charles có chút khó hiểu nhìn Cole đổ mồ hôi đầy trán, chỉ là vấn đề rút thăm đơn giản ở trong mắt một sinh viên ưu tú tựa hồ quan trọng không khác gì việc nghiên cứu khoa học.
Cole biết bản thân không có thời gian để do dự, nếu không nhanh chóng đưa ra quyết định thì vị giáo sư Charles khó tính này rất có thể sẽ đá bay mình ra khỏi phòng học, mà cậu sẽ mất đi cơ hội duy nhất đề tới gần William! Cậu hơi hơi nhắm mắt, cầu nguyện ở trong lòng, thượng đế ơi, cho dù bình thường cậu ít cầu nguyện lễ Misa, nhưng lúc này đây cậu thành tâm thành ý khẩn cầu sự trợ giúp, hy vọng có thể bốc được số 1…
Lại mở to mắt, Cole nhìn hai mẩu giấy kia, kết quả kém cỏi nhất cũng chỉ là giậm chân tại chỗ tối yên lặng ngắm nhìn William, vô luận như thế nào, ít nhất, hiện tại cậu cũng đã có thể nói với William một hai câu!
Cole quyết định đánh bạc một phen, cậu hít sâu một hơi, cuối cùng nhìn chuẩn tờ giấy trong đó, đưa tay tiến về phía một tờ giấy, lòng bàn tay cậu đầy mồ hôi, giữa ngón tay có chút dính dính, thiếu chút nữa không lấy nổi tờ giấy kia, run rẩy nắm chặt tờ giấy, vô cùng khẩn trương cầm về, trong nháy mắt đó, cậu thật sự không dám nhìn con số phía trên đó…
Từ trước tới giờ Cole chưa từng có khẩn trương muốn biết đáp án như thế, cảm tạ thượng đế! Cậu có thể cùng một tổ với William!
Cole hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm, tâm tình trở nên vô cùng vui sướng, khẩn cấp chờ Charles tuyên bố cậu cùng William sắp thành người cộng tác. Mà giáo sư Charles như cậu mong muốn nói: “Như vậy Victor, em cùng James trở thành bạn thí nghiệm, tôi thực chờ mong thành quả của các em."
Cole nhịn không được ý cười trong mắt, đi về phía William, có vẻ thoải mái mà nói: “Như vậy James, hy vọng hợp tác vui vẻ."
William liếc Cole, tuy rằng âm điệu nói chuyện của cậu vẫn không có chút phập phồng, nhưng vì sao anh lại cảm thấy trong mắt cậu ta tràn ngập vui sướng, làm cho anh cũng không tự chủ được mà cười: “Kêu James có vẻ không quen, không bằng gọi tôi là William đi, như vậy tôi có thể gọi cậu là Cole không?"
“Có thể."
Cole ra sức đè nén kích động trong lòng, cậu kỳ thật rất muốn nói thích, chính là cậu nói không nên lời… Cuối cùng chỉ có thể lạnh lùng đáp lại anh một câu: “Tôi muốn nói cho anh một tin tốt, tôi dùng nước miếng của anh kiểm tra đo lường một chút, kiểm nghiệm các bệnh lây qua bệnh tình dục của anh có kết quả âm tính, tôi nghĩ điều này đối với anh mà nói quả thật là tin tốt." Cole đích xác kiểm tra đo lường giúp William một lần, ai kêu tên gia khỏa này lạm giao có tiếng, cậu xuất phát từ lòng tốt muốn quan tâm đến sức khỏe của anh mà kiểm tra một chút, kết quả này cũng làm cậu thực vui vẻ.
William lập tức cứng đờ tại chỗ, anh thật sự là có trí nhớ không tốt, quên mất bẵng sơn mỹ nhân này có cái miệng tức chết người không đền mạng, nhưng mà lúc anh hôn cậu ta, vẻ mặt của cậu ta thật sự rất đáng yêu, nếu không phải sắp đến giờ vào lớp, anh thật đúng là lại muốn làm một lần nữa, cho băng sơn mỹ nhân này vì chính cái miệng ác độc của mình mà trả giá đại giới.
“Các sinh viên, tiếp theo là phân tổ, thí nghiệm không phải là chuyện của một người, cần chính là phối hợp." Giáo sư Charles nói từ trên bục giảng, “Để công bằng…, việc này sẽ từ chính các em rút thăm mà quyết định, mỗi người sẽ cùng với người bạn rút được con số giống mình làm bạn cùng thí nghiệm trong ba năm học." Nói xong, Charles lấy từ trong cặp của mình ra một xắp giấy, giơ lên cho các sinh viên xem, xòe ra giống như bài lơ khơ.
Cole có chút khẩn trường nhìn xấp giấy xòe rộng trong tay giáo sư Charles, một đêm không ngủ làm cho lực chú ý của cậu không thể tập trung, nhưng vào thời khắc mấu chốt này, cậu vô luận thế nào cũng muốn tập trung tất cả tinh lực nhớ kỹ trình tự của xấp giấy này, đúng vậy! Thời khắc mấu chốt!
Cole tập trung tinh thần nhìn xắp giấy trong tay Charles, cậu hy vọng không ai lấy được con số giống William trước cậu. William là người thứ ba lên rút, mà cậu là người thứ năm. Cole cảm thấy bản thân tương đối may mắn, nếu cậu nhớ không lầm, mảnh giấy William rút được chính là số 1, mà số 1 còn lại chưa có ai rút đi.
Lúc Charles gọi cậu lên rút, cậu nhìn thấy mẩu giấy đó lại thấy do dự, chết tiệt! Giấc ngủ không đủ làm cho não cậu vì quá mệt mỏi mà bắt đầu hỗn loạn, cứ thể cậu không nhớ rõ trong hai mẩu giấy đó cái nào mới là số 1…
“Victor?" Giáo sư Charles có chút khó hiểu nhìn Cole đổ mồ hôi đầy trán, chỉ là vấn đề rút thăm đơn giản ở trong mắt một sinh viên ưu tú tựa hồ quan trọng không khác gì việc nghiên cứu khoa học.
Cole biết bản thân không có thời gian để do dự, nếu không nhanh chóng đưa ra quyết định thì vị giáo sư Charles khó tính này rất có thể sẽ đá bay mình ra khỏi phòng học, mà cậu sẽ mất đi cơ hội duy nhất đề tới gần William! Cậu hơi hơi nhắm mắt, cầu nguyện ở trong lòng, thượng đế ơi, cho dù bình thường cậu ít cầu nguyện lễ Misa, nhưng lúc này đây cậu thành tâm thành ý khẩn cầu sự trợ giúp, hy vọng có thể bốc được số 1…
Lại mở to mắt, Cole nhìn hai mẩu giấy kia, kết quả kém cỏi nhất cũng chỉ là giậm chân tại chỗ tối yên lặng ngắm nhìn William, vô luận như thế nào, ít nhất, hiện tại cậu cũng đã có thể nói với William một hai câu!
Cole quyết định đánh bạc một phen, cậu hít sâu một hơi, cuối cùng nhìn chuẩn tờ giấy trong đó, đưa tay tiến về phía một tờ giấy, lòng bàn tay cậu đầy mồ hôi, giữa ngón tay có chút dính dính, thiếu chút nữa không lấy nổi tờ giấy kia, run rẩy nắm chặt tờ giấy, vô cùng khẩn trương cầm về, trong nháy mắt đó, cậu thật sự không dám nhìn con số phía trên đó…
Từ trước tới giờ Cole chưa từng có khẩn trương muốn biết đáp án như thế, cảm tạ thượng đế! Cậu có thể cùng một tổ với William!
Cole hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm, tâm tình trở nên vô cùng vui sướng, khẩn cấp chờ Charles tuyên bố cậu cùng William sắp thành người cộng tác. Mà giáo sư Charles như cậu mong muốn nói: “Như vậy Victor, em cùng James trở thành bạn thí nghiệm, tôi thực chờ mong thành quả của các em."
Cole nhịn không được ý cười trong mắt, đi về phía William, có vẻ thoải mái mà nói: “Như vậy James, hy vọng hợp tác vui vẻ."
William liếc Cole, tuy rằng âm điệu nói chuyện của cậu vẫn không có chút phập phồng, nhưng vì sao anh lại cảm thấy trong mắt cậu ta tràn ngập vui sướng, làm cho anh cũng không tự chủ được mà cười: “Kêu James có vẻ không quen, không bằng gọi tôi là William đi, như vậy tôi có thể gọi cậu là Cole không?"
“Có thể."
Tác giả :
Thu Chí Thủy