Ái, Thuyết Bất Xuất Khẩu

Chương 13

Cole mơ màng tỉnh lại, một trọng lực ngay ngực làm cậu không thoải mái, lấy tay đẩy ra, cảm giác được trên đầu có lực đẩy William lập tức tỉnh dậy, anh lập tức mở to mắt nhìn về phía Cole, vui mừng phát hiện cậu tỉnh lại, lập tức quan tâm hỏi: “Cậu tỉnh, cảm giác ra sao?"

Cole ngạc nhiên nhìn William, sao lại như vậy? Cậu nhớ rõ cậu đang trong giờ học của giáo sư Charles, rồi mới… “Tôi…" Một tiếng nói ra mới phát hiện cổ họng mình khô nhức, khàn giọng dọa cả chính mình.

William cũng phát hiện ra điểm này, vội vàng lấy cho cậu ly nước: “Đến, xoa dịu cổ họng đi, nói thực ra, ngày hôm qua cậu thật đúng là dọa người, biết không? Cậu phát sốt 40 độ! 40 độ đó! Nóng bỏng người! Thân thể của chính mình sao không quan tâm một chút, còn có a, đừng luôn thực nghiệm thực nghiệm mãi, thân thể của chính mình mới là là tối quan trọng, cậu miễn cưỡng bản thân làm cái gì chứ? Lại không phải thiếu tiền, chính là có tiền, thân thể cậu như vậy cũng không hưởng thụ được…"

William cứ cằn nhằn liên miên, làm cho đầu óc Cole có chút loạn, William nói những lời này có ý tứ gì? Anh quan tâm đến cậu sao? Tâm tình Cole đột nhiên trở nên dễ chịu, khuôn mặt tái nhợt bởi vậy cũng có chút khởi sắc, uống mấy ngụm nước làm Cole cảm thấy tốt hơn nhiều, nhưng giọng nói vẫn có chút khàn khàn. Cole nhìn quanh bốn phía mới phát hiện nơi này là bệnh viện, mặt mới có chút khởi sắc lại tái nhợt xuống, lập tức leo xuống giường, đi ra ngoài.

William còn đang dài dòng không ngừng kinh ngạc nhìn cậu như người điên chạy ra bên ngoài, nhưng anh rất nhanh liền đuổi theo, giữ chặt Cole hỏi: “Cole! Cậu xảy ra chuyện gì!"

“Tôi… Tôi phải về nhà!" William nhìn chằm chằm Cole, anh có thể cảm nhận được Cole đang kịch liệt run rẩy, lần đầu tiên, Cole ở trước mặt anh biểu hiện sự thấp thỏm lo âu, giống như gặp chuyện đáng sợ, làm cho anh đau lòng ôm cậu vào trong lòng, nhẹ giọng an ủi: “Không có việc gì, tôi đưa cậu về nhà."

Cole thân thể run rẩy, tay chân lạnh ngắt, William một tay lái xe, một tay cầm tay cậu, thỉnh thoảng lo lắng quay đầu nhìn về phía cậu, mà Cole vẫn nhắm chặt mắt, dường như từ chối nhìn cái gì, mà lực nắm tay William càng ngày càng mạnh, giống như đạng chịu đựng cái gì đó.

“Không có việc gì, ngoan, không có việc gì…" William nhíu mày càng ngày càng gấp, cũng không phải vì Cole nắm đau tay anh, mà là trong lòng bàn tay anh không ngừng truyền đến sự bất an, rốt cuộc là chuyện gì mà có thể làm cho Cole lạnh lùng trong nháy mắt giống đứa trẻ bị kinh hách! Mà Cole như vậy tựa như một cái búa tạ hung hăng đánh vào ngực anh!

Cho đến khi vào nhà, Cole mới có chuyển biến tốt hơn, William thấy mình đã rời khỏi bệnh viện mà thở dài một hơi nhẹ nhàng, sắc mặt dần dần nhìn tới Cole, càng thêm cảm thấy khó hiểu, cậu rốt cuộc là người như thế nào? Anh cảm thấy ở Cole có rất nhiều bí mật.

Cole thở phào nhẹ nhõm, cậu đã không đến bệnh viện bao lâu rồi? Ai nghĩ đến cậu có chứng sợ hãi bệnh viện chứ? Bệnh viện… Là sự tổn thương cậu không thể xóa bỏ trong lòng! Thu lại biểu hiện yếu ớt cùng bất lực của mình, Cole không muốn đem sự yếu ớt của mình biểu hiện ra ngoài, lại thay bộ mặt diện vô biểu tình, đi vào phòng ở của mình, vô tình phát hiện phòng mình trong một đêm trở nên sạch sẽ ngăn nắp, cậu sẽ không khờ dại nghĩ mình trong cơn sốt lại mộng du thu dọn phòng ở, quay đầu lại nhìn về phía William, trong mắt có một ít ý cười: “Anh thu dọn?"

“Tôi thu dọn cái gì?" William còn lo lắng cho Cole, nhất thời không có phản ứng lại, rất nhanh, anh hiểu được Cole đang hỏi cái gì, lại bắt đầu nhịn không được oán giận: “Đúng a, nhưng tôi nói cho cậu biết, thật sự nhìn không ra cậu cư nhiên lại ở bẩn như vậy, tôi nghĩ cậu cho dù là quái nhân cũng nên sạch sẽ một chút, cậu xem phòng của cậu đều bẩn thành dạng gì! Hơn nữa nhà bếp của cậu cái gì cũng không có chẳng trách cậu ốm như con gà bị bệnh."

Cole cũng không để ý William sỉ nhục mình, cậu đã hoàn toàn thoát khỏi vẻ lo lắng vừa rồi, ý cười trong mắt càng nhiều, miệng vẫn là không ăn thua nói: “Nhìn không ra, anh là bà nội trợ thiên phú nha."

“Cậu nói cái gì! Cậu cười nhạo tôi giống phụ nữ?" William trừng mắt nhìn Cole, cũng cảm nhận được cậu đã hồi phục, tảng đá trong lòng cũng được rũ bỏ, giả vờ giận dữ nói, “Đừng tưởng rằng cậu đang bị bệnh là tôi không dám đánh cậu! Tiểu tử!"

William nói thật, đấm một cú vào vai Cole, lực đạo không nhẹ, Cole đau đến nhăn mặt, xoa xoa bả vai mình, lại bất ngờ mỉm cười, mà nụ cười như vậy làm William ngơ ngẩn, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Cole cười như vậy, mà anh cảm giác như mình sắp không thể chịu đựng được nữa rồi!

Cole đột nhiên khó hiểu xoay người nhìn William: “Anh xảy ra chuyện gì?"

“Hả, không có gì, tôi đi nấu cho cậu cái gì đó!" William nhanh chóng đi vào nhà bếp, không cho Cole thấy mình kỳ lạ, xong rồi! Anh xong rồi! Hoàn toàn thông suốt rồi! Anh hiện tại có thể nhận rõ trái tim mình, anh lại yêu phải đại băng sơn Cole rồi.

Cole bất ngờ nhìn bóng dáng William đi vào nhà bếp, ánh mắt trở nên nhu hòa, nếu William có thể vĩnh viễn ở bên mình như vậy, đó là hạnh phúc lớn nhất của cả đời cậu! Và cậu sẽ không tiếc trả giá hết thảy!
Tác giả : Thu Chí Thủy
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại