Ái Thượng Điều Giáo Sư

Chương 35: Bạn cũ

Edit: Gấu béo~

Beta: Cát Tiêu Hương =)))

Lăng Phàm cho rằng Gia Minh Diệc sẽ thừa dịp này giải thích mọi chuyện cho cậu, cậu thậm chí còn tưởng tượng ra rất nhiều lý do từ chối hay trốn tránh, nhưng sự thật thì  người kia lại hoàn toàn im lặng, không hề mở miệng nhắc đến chuyện của cả hai, chỉ là dặn dò vài câu về người thầy kia cùng hạng mục công việc cần chú ý. Từ công ty đến khách san lái xe mất nửa giờ, thời gian giữa trưa nội thành có chút kẹt xe, đến khi Gia Minh Diệc cùng Lăng Phàm bước vào phòng bên trong khách sạn đã thấy một người đàn ông trung niên ước chừng hơn bốn mươi tuổi. Hắn nhìn thấy Gia Minh Diệc liền vội vàng đứng lên nghênh đón, hai người vươn tay, một cái ôm nhiệt tình cách thức tiêu chuẩn được bày ra, rồi sau đó cậu cũng chú ý tới người thanh niên sau lưng người đàn ông trung niên kia. Chỉ là thoáng nhìn qua khuôn mặt kia, giống như có gì đó nổ vang, Lăng Phàm cảm thấy cả người như bị đóng đinh tại chỗ, mồ hôi lạnh trên người ồ ồ úa ra. Tiêu Đồng, vốn tưởng rằng mình cũn người kia cả đời không gặp lại, vốn tường rằng chính mình đem tất cả về người kia xóa bỏ. Nhưng một khắc này, khi khuôn mặt này lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cậu mới phát hiện bản thân vốn chưa từng quên bất cứ cái gì, hồi ức tựa như là một tế bào của cơ thể, rõ ràng đến khiến người ta hít thở không thông. Lăng Phàm đang do dự có nên lấy cớ tránh đi hay không thì người đàn ông kia đã kéo tay Gia Minh Diệc bắt đầu giới thiệu," Tiểu Diệc, đây cũng là một học trò của ta, Tiêu Đồng. Bản thiết kế lần này hắn nói với ta là có hứng thú, hơn nữa cũng đưa ra vài ý tưởng không tồi, cho nên ta cũng mang theo hắn lại đây."

Gia Minh Diệc trên dưới đánh giá người thanh niên này, bộ dáng hắn thanh tú giống một nam tử Giang Nam, cao khoảng một mét tám nhưng một chút cũng không cường tráng, ánh mắt gian gian như dường như có một sự ôn nhu bao quanh thân thể. Nhưng mạc danh kì diệu là một nam tử ôn nhu như vậy lại không mang lại cho Gia Minh Diệc một chút thiện cảm. Nhưng mà hắn vẫn lộ ra mỉm cười tiêu chuẩn, cũng cùng đối phương nắm tay, đồng thời kéo cậu nhóc nào đó vẫn luôn cúi đầu đứng sau lưng mình,

" Đây là thư kí của tôi, Lăng_____"

Tiêu Đồng đột nhiên tiếp lời,nói:

" Là Lăng Phàm đi? Rất vui được gặp lại cậu, không nghĩ tới qua nhiều năm như thế, chúng ta vẫn có thể gặp lại nhau như vậy!"

“Ách….. hahaha, đúng vậy~~….. rất… rất hân hạnh."

Trước đó Lăng Phàm giả tưởng rất nhiều khả năng, hoặc giả vờ không biết hàm hồ cho có lệ nhưng cậu làm sao cũng không nghĩ tới đối phương sẽ chủ động chào hỏi mình như thế. Cái này biến thành cậu cũng chỉ có thể kiên trì đáp lại.

“Hai người quen nhau?" Vốn đối với Tiêu đồng không có ấn tượng tốt Gia Minh Diệc lúc này càng thấy không vừa mắt. Nhất là khi đối phương ngưng mắt nhìn Lăng Phàm, khóe miệng kia còn như có như không hiện lên tiếu ý, khiến Gia Minh Diệc không nhịn được nhíu mày,

" Ách…. Cái kia…… hắn….."

Tiêu Đồng cười tiếp nhận đề tài

" Tôi là học trưởng của Tiểu Phàm."

“Khụ khụ…. kia…… sự việc đã qua nhiều năm, kỳ thật tôi cùng Tiêu học trưởng cũng không phải là rất quen thuộc….."

“Nga." Gia Minh Diệc thấy Lăng Phàm hàm hàm hồ hồ giải thích từ này càng là khó chịu, thuận miệng lên tiếng chuyển đề tài

" Lúc này thời gian không còn sớm, hai người bôn ba một đường cũng mệt mỏi, đừng đứng, chúng ta trước gọi món ăn, vừa ăn vừa nói chuyện."

******************************************************

Một bữa cơm kia tuy rằng mỗi ngưòi đều tâm sự đôi chút nhưng tất cả đều xoay quanh vấn đề thiết kế bảo tàng quốc gia. Vương quốc Anh là một tiểu quốc nhỏ giáp nước Pháp, nhân khẩu không quá trăm vạn, có thành viên thừa kế hoàng thất, coi như là quốc gia có lịch sử lâu dài, lần này hoàng thất truyền ra danh nghĩa tư nhân muốn xây một một tòa bảo tàng lịch sử, tuy nói rằng không muốn thay đổi quá nhiều thế nhưng bản thiết kế lại được yêu cầu là vừa muốn giữ lại nguyên bản kiến trúc phong cách Âu cổ để thể hiện rõ ra lịch sử, lại muốn có cả hơi thở của thời đại mới, xác thực cần không ít công phu. Chung quy bảo tàng này đại biểu cho hình tượng của cả một quốc gia,  không đơn giản như thiết kế một tòa nhà nên không thể đem ra so sánh.

Nhưng mà lời nói này được nói ra, Gia Minh Diệc cũng rõ rệt cảm giác được Tiêu Đồng trong lúc vô tình thoát ra địch ý, hắn kích động dị thường hướng thầy trình bày ý tưởng, tựa hồ là muốn chứng minh bản thiết kế này không cần một người khác tham dự. Tại toàn bộ quá trình Lăng Phàm chỉ cúi đầu lắng nghe, ngẫu nhiên tiếp nhận tư liệu hoặc ghi chép lại một số yêu cầu.

Tuy rằng vừa xuống phi cơ, hai người còn cần điều chỉnh lại múi giờ, nhưng sau khi ăn xong, buổi chiều lại uống trà nói chuyện phiếm, thời gian vẫn là kéo dài đến chạng vạng. Tiễn thầy giáo cùng Tiêu Đồng, Gia Minh Diệc lái xe chạy trên đường về nhà, trong thần sắc ngoại trừ thoáng mệt mỏi còn có một loại áp lực nghiêm túc. Lăng Phàm ngồi ở trên ghế phó lái, do dự thật lâu, mới cẩn thận mở miệng:" Cái kia…. có thể dừng ở phía trước…. cho tôi xuống? Nơi ở của tôi ở gần đây."

Trạng thái nhập tâm vào công việc Gia Minh Diệc sớm đã đem vấn đề giữa hắn cùng Lăng Phàm vứt sang một bên

“Nga, liền ở giao lộ phía trước dừng xe sao?"

“Vâng, cảm ơn."

Xe thong thả ngừng ở bên đường, không dám lại suy nghĩ về nguyên do Gia Minh Diệc thay đổi thái độ, Lăng Phàm nhanh chóng xuống xe. Lại trở về khách sạn của Yêu Nhất, tuy rằng Lăng Phàm trăm ngàn không muốn nhưng thật sự không còn chỗ để đi. Mở cửa, tựa hồ Yêu Nhất ra ngoài còn chưa có về, đã trải qua một ngày hỗn loạn, Lăng Phàm trực tiếp ngã xuống sô pha trong phòng khách, không muốn nhúc nhích. “Ding….. ding……" Vào thời điểm này di động trong túi quần đột nhiên vang lên không ngừng. Điện thoại xa lạ, liên tục vài lần, Lăng Phàm vẫn là tiếp.

“Tiểu Phàm, như thế nào lâu như vậy mới tiếp điện thoại, đang cùng người kiến trúc sư nổi tiếng kia hẹn hò sao?"

Tay run lên, ngay cả di động đều ném xuống đất, may mắn là dưới chân có trải thảm, nhặt điên thoại lên:

" Tiêu….. Tiêu…… Tiêu Đồng, sao lại là cậu?Làm sao biết số điện thoại của tôi?"

“Hahaha, nhiều năm không gặp như vậy, bạn bè cũ cùng nhau ôn chuyện sao lại khẩn trương như thế."

Trái tim bắt đầu lấy tần suất không thể khống chế nhảy lên, mặc dù cậu đã nhắc nhở chính mình người đàn ông kia không có khả năng đối với cậu làm cái gì, nhưng dù thế nào Lăng Phàm cũng không bình tĩnh được, tạm dừng thật lâu mới lên tiếng hỏi:

" Cậu tìm tôi có việc gì?"

“Thật sự là vẫn không thể tin! Gia Minh Diệc là một kiến trúc sư nổi danh làm sao lại rơi vào tay cậu nha, so với trước kia có tâm nhãn hơn nhiều rồi đấy."

“Câuu nói bậy cái gì? Đó là cấp trên của tôi."

“Cấp trên? Cậu có biết hay không, buổi chiều mỗi khi tôi muốn nói chuyện với cậu, hắn nhìn tôi còn thiếu điều muốn xé rách người. Nam nhân chiếm dục mạnh như vậy….. Chậc chậc, cậu đừng nói với tôi hai người các cậu chưa từng quan hệ đó."

“Tôi cùng hắn…….. chúng tôi………" Lăng Phàm vốn không biết nói dối, thanh âm phát ra càng run rẩy.

“Tốt, các người quan hệ hay chưa tôi không quan tâm, tôi muốn cậu giúp tôi một việc."

“Là ý gì?" Người này còn muốn cậu hỗ trợ cái gì, rất khó để tin tưởng.

“Việc buổi chiều chúng ta nói qua cậu đều nghe được đi. Tôi cũng không cùng cậu quanh co lòng vòng, đây có thể coi là lần đầu tiên tôi có thể nhận một hạng mục lớn như vậy, có thể nổi danh hay không đều dựa vào nó, cho nên tôi muốn cậu giúp tôi khiến cho Gia Minh Diệc kia bị knock out. "

“Này…… làm sao điều này có khả năng xảy ra? Tôi là trợ lý của Gia Minh Diệc."

“Tôi cũng không làm khó cậu, với quan hệ của hai người, chỉ cần cậu trộm được bản thiết kế của Gia Minh Diệc đến cho tôi xem là ôn rồi, có gì đâu nào…"

“Này…. loại chuyện này làm sao có thể làm."

“Hahahah~~~" Ngữ khí Lăng Phàm kiên định cự tuyệt đổi lấy là Tiêu Đồng lạnh lùng cười

“Quên hỏi một tiếng, Tiểu Dao gần đây có khỏe không?"

Nghe tới cái tên này, Lăng Phàm lúc trước khúm núm lo lắng đề phòng trong nháy mắt liến nhảy dựng lên, hét lớn:

" Tiêu Đồng! Cậu muốn làm cái gì?"

“Hiện tại nhớ đến, khi đó vội vàng xuất ngoại cũng chưa nói với cậu ta câu hẹn gặp lại, nhiều năm như thế, quan tâm bạn bè một chút cũng không được sao?"

“Tôi sẽ không để anh gặp được cậu ấy!" Nhớ lại lúc trước, nhiều người ra sức như vậy mới đem Tiểu Dao cấp cứu trở về, qua bao nhiêu năm như thế, cậu luôn cẩn thận chiếu cố, làm sao có khả năng cho phép tên kia đi gặp để phá hư mọi chuyện.

“Haha~ Lăng Phàm, cậu cho rằng tại S thị mà tôi còn tìm không thấy người sao?"

“Cậu……" Khí thế chém đinh chặt sắt vừa rồi bỗng nhiên biến mất, thở dài một hơi, hỏi:

" Cậu…. cậu đến tột cùng là muốn như thế nào?"

“Bản vẽ, cậu đã hiểu rõ?"

“Tôi…. nếu như bị phát hiện….. Cậu cho tôi chút thời gian, tôi muốn suy nghĩ một chút."

" Ok, dù sao Gia Minh Diệc muốn thiết kế xong cũng cần một vài ngày nữa."

“Thé nhưng, cậu phải đáp ứng tôi, không được đi gặp Tiểu Dao!"

“Không thành vấn đề."
Tác giả : Hàn Tử Ngự
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại