Ái Thượng Đại Sư Huynh
Chương 2
Chúc Anh Kiệt dựa vào tuyệt chiêu nõng nhẽo và sự ương ngạnh của mình cuối cùng cũng thuyết phục được sư phụ hắn nhận cậu làm đồ đệ, hơn nữa học phí cũng rất rẻ, 200 tệ một tháng.
Chúc Anh Kiệt vào học mới biết, võ đường có rất nhiều người, đa số là các sư huynh đệ ở vùng lân cận, họ đều là từ nhỏ theo sư phụ học loại võ này.
Đặc biết là cái tên kia, nghe nói theo sư phụ từ lúc 4 tuổi, là người theo thầy sớm nhất nên mọi người đều phải gọi hắn là đại sư huynh, chuyện này cũng chính là việc mà Chúc Anh Kiệt ghét nhất.
Cái gì chứ? Phải gọi hắn là đại sư huynh? Sư phụ đi vắng phải nghe lời hắn? Cậu đến nhìn hắn thấy cũng không vừa mắt.
Nhìn các sư huynh đệ đang luyện tập, nhưng mà hắn đâu?
Sư phụ ra ngoài, đại sư huynh làm chủ, hắn nói cậu phải luyện tập từ cơ bản, bây giờ cậu không có tư cách luyện tập đánh nhau, không cẩn thận sẽ bị nội thương, rõ là coi thường cậu.
Chúc Anh Kiệt phải đi gom rác, xem rác là tên đại sư huynh kia, dùng sức mà ấn xuống, đến rác cũng biến dạng.
“Tiểu tử, cậu không phục sao? Quét rác thì cần gì dùng nhiều sức như vậy?"
Cái tên đại sư huynh kia đi đến.
“Nói lại một lần nữa, gọi tôi là Chúc Anh Kiệt, không được gọi tiểu tử."
Có ý gì chứ, cậu thì làm sao mà “tiểu" được? Cậu chính là người đạt tiêu chuẩn đấy!
“Cậu sao không gọi là Chúc Anh Đài luôn đi, lại còn Chúc Anh Kiệt? Cậu tại sao bị gọi là “tiểu"? Thân hình nhỏ bé, tuổi cũng còn nhỏ, vai vế trong lớp cũng nhỏ, có vấn đề gì sao? Tiểu tử?"
“Lương Sơn Đức! Tôi có gì không phải với anh chưa? Tôi so với anh thì có thấp hơn thật nhưng ra ngoài kia xem có mấy người cao được như anh? Tôi cũng đã 23 tuổi, cũng không còn nhỏ nữa. Vai vế? Anh có gì tốt đẹp chứ, chỉ là theo sư phụ sớm hơn người khác vài ngày chứ gì?"
Chúc Anh Kiệt tức giận hướng về phía Lương Sơn Đức hét to, làm cho tất cả các sư huynh đệ ghé mắt ra nhìn.
Chúc Anh Kiệt phát hiện mình thất lễ, mặt đỏ lên, bắt đầu quét tới rời khỏi cái chỗ đáng ghét này.
“Nhìn cái gì vậy? Luyện tập đi, làm biếng phải không? Muốn tôi cho các cậu ra ngoài chạy hai vòng phải không?"
“Không cần."
Hay nói cách khác là ra ngoài chạy hai vòng, 8000 mét, có mà mệt đến chết mất.
Lương Sơn Đức đuổi theo Chúc Anh Kiệt, chặn cậu lại.
“Sao lại tức giận như vậy? Không đến mức đó chứ? Dù sao cậu cũng không phải là con gái."
Có ý gì chứ? Lại hạ thấp cậu?
“Tránh ra, tôi còn phải quét rác."
“Không cần phải như vậy, tính ta rất hay nói đùa, tiểu sư đệ, cậu thật sự muốn học sao?"
“Ân! Anh đồng ý cho tôi luyện tập đánh nhau sao?"
“Không được, không phải là tôi muốn làm khó cậu, mà chuyện này thật sự rất nguy hiểm, cậu vẫn phải tập luyện từ căn bản, như thế sẽ tốt hơn."
“Đứng tấn sao? Tôi đã từng đứng tấn 10 ngày và nó chả có ý nghĩa gì. Anh dạy tôi một chiêu đi, một chiêu thôi cũng được."
“Cậu thật sự muốn học? Vậy phải xem thế nào đã."
Lương Sơn Đức đột nhiên nắm cổ áo Chúc Anh Kiệt kéo đi, Chúc Anh Kiệt không kịp phản ứng, té nhào trên mặt đất.
“Này, sao té chứ, đây có phải chiêu đâu?"
Lương Sơn Đức đưa tay nâng người cậu lên.
Chúc Anh Kiệt lấy hai tay chống mặt đất đứng dậy.
Hắn quay lưng cậu lại rồi kéo vào ngực hắn, lấy hai tay quơ quơ trước mặt cậu.
“Như vậy mà cũng bị sợ sao?"
“Không! Tại anh~~~"
Chúc Anh Kiệt quay người lại định hỏi Lương Sơn Đức sao lại ra tay như vậy, nhưng do khoảng cách quá gần nên khi quay lại cậu liền đánh vào ngực Lương Sơn Đức.
Chỗ này sao lại cứng như vậy, ngực của hắn?
Chúc Anh Kiệt đưa tay đặt lên ngực Lương Sơn Đức. Cơ thể cũng vậy! Lại chọt chọt, cứng quá đúng là cơ thể hoàn hảo.
“Này, tiểu tử, cậu mà còn sờ xuống nữa là biết tay tôi."
“Làm gì có. Chỉ là muốn xem cái này là cái gì sao lại cứng như vậy."
“Đương nhiên! Phải luyện hơn mười mấy năm mới thành đấy. Cảm thấy như thế nào, nói tôi nghe xem."
Lương Sơn Đức nâng mặt Chúc Anh Kiệt lên, nhìn nhìn.
“Hoàn hảo nhất chính là cái mũi đỏ. Có việc gì không?"
“Không tốt, cậu chảy nước mũi kìa."
“Thật sao?"
Lương Sơn Đức tinh nghịch dùng mũi mình cạ vào chóp mũi Chúc Anh Kiệt, ở khoảng cách gần như vậy cậu có thể thấy được ánh mắt của hắn.
Không biết lại làm sao thế này? Chúc Anh Kiệt đỏ mặt, ánh mắt của tên đáng ghét kia như một hồ nước đang cuốn cậu vào vậy, hai má nóng dần lên, khí từ trong mũi Lương Sơn Đức lướt qua môi cậu, làm cậu ngứa ngáy vô cùng. Cậu xấu hổ, bèn nói qua chuyện khác.
“Đúng vậy! Đúng vậy! Tôi không chỉ chảy nước mũi mà còn chảy cả nước mắt, đều là do anh cứ ở trên người tôi mà cọ."
Nói xong cậu liền hướng đến người ta mà cọ.
“Này! Anh đúng thật là… Quần áo của tôi đều là đồ mới đấy, anh phải bồi thường cho tôi."
“Haha! Được được!"
Ân! Kỳ thật, có lẽ vị đại sư huynh này cũng không phải là người xấu!
Chúc Anh Kiệt vào học mới biết, võ đường có rất nhiều người, đa số là các sư huynh đệ ở vùng lân cận, họ đều là từ nhỏ theo sư phụ học loại võ này.
Đặc biết là cái tên kia, nghe nói theo sư phụ từ lúc 4 tuổi, là người theo thầy sớm nhất nên mọi người đều phải gọi hắn là đại sư huynh, chuyện này cũng chính là việc mà Chúc Anh Kiệt ghét nhất.
Cái gì chứ? Phải gọi hắn là đại sư huynh? Sư phụ đi vắng phải nghe lời hắn? Cậu đến nhìn hắn thấy cũng không vừa mắt.
Nhìn các sư huynh đệ đang luyện tập, nhưng mà hắn đâu?
Sư phụ ra ngoài, đại sư huynh làm chủ, hắn nói cậu phải luyện tập từ cơ bản, bây giờ cậu không có tư cách luyện tập đánh nhau, không cẩn thận sẽ bị nội thương, rõ là coi thường cậu.
Chúc Anh Kiệt phải đi gom rác, xem rác là tên đại sư huynh kia, dùng sức mà ấn xuống, đến rác cũng biến dạng.
“Tiểu tử, cậu không phục sao? Quét rác thì cần gì dùng nhiều sức như vậy?"
Cái tên đại sư huynh kia đi đến.
“Nói lại một lần nữa, gọi tôi là Chúc Anh Kiệt, không được gọi tiểu tử."
Có ý gì chứ, cậu thì làm sao mà “tiểu" được? Cậu chính là người đạt tiêu chuẩn đấy!
“Cậu sao không gọi là Chúc Anh Đài luôn đi, lại còn Chúc Anh Kiệt? Cậu tại sao bị gọi là “tiểu"? Thân hình nhỏ bé, tuổi cũng còn nhỏ, vai vế trong lớp cũng nhỏ, có vấn đề gì sao? Tiểu tử?"
“Lương Sơn Đức! Tôi có gì không phải với anh chưa? Tôi so với anh thì có thấp hơn thật nhưng ra ngoài kia xem có mấy người cao được như anh? Tôi cũng đã 23 tuổi, cũng không còn nhỏ nữa. Vai vế? Anh có gì tốt đẹp chứ, chỉ là theo sư phụ sớm hơn người khác vài ngày chứ gì?"
Chúc Anh Kiệt tức giận hướng về phía Lương Sơn Đức hét to, làm cho tất cả các sư huynh đệ ghé mắt ra nhìn.
Chúc Anh Kiệt phát hiện mình thất lễ, mặt đỏ lên, bắt đầu quét tới rời khỏi cái chỗ đáng ghét này.
“Nhìn cái gì vậy? Luyện tập đi, làm biếng phải không? Muốn tôi cho các cậu ra ngoài chạy hai vòng phải không?"
“Không cần."
Hay nói cách khác là ra ngoài chạy hai vòng, 8000 mét, có mà mệt đến chết mất.
Lương Sơn Đức đuổi theo Chúc Anh Kiệt, chặn cậu lại.
“Sao lại tức giận như vậy? Không đến mức đó chứ? Dù sao cậu cũng không phải là con gái."
Có ý gì chứ? Lại hạ thấp cậu?
“Tránh ra, tôi còn phải quét rác."
“Không cần phải như vậy, tính ta rất hay nói đùa, tiểu sư đệ, cậu thật sự muốn học sao?"
“Ân! Anh đồng ý cho tôi luyện tập đánh nhau sao?"
“Không được, không phải là tôi muốn làm khó cậu, mà chuyện này thật sự rất nguy hiểm, cậu vẫn phải tập luyện từ căn bản, như thế sẽ tốt hơn."
“Đứng tấn sao? Tôi đã từng đứng tấn 10 ngày và nó chả có ý nghĩa gì. Anh dạy tôi một chiêu đi, một chiêu thôi cũng được."
“Cậu thật sự muốn học? Vậy phải xem thế nào đã."
Lương Sơn Đức đột nhiên nắm cổ áo Chúc Anh Kiệt kéo đi, Chúc Anh Kiệt không kịp phản ứng, té nhào trên mặt đất.
“Này, sao té chứ, đây có phải chiêu đâu?"
Lương Sơn Đức đưa tay nâng người cậu lên.
Chúc Anh Kiệt lấy hai tay chống mặt đất đứng dậy.
Hắn quay lưng cậu lại rồi kéo vào ngực hắn, lấy hai tay quơ quơ trước mặt cậu.
“Như vậy mà cũng bị sợ sao?"
“Không! Tại anh~~~"
Chúc Anh Kiệt quay người lại định hỏi Lương Sơn Đức sao lại ra tay như vậy, nhưng do khoảng cách quá gần nên khi quay lại cậu liền đánh vào ngực Lương Sơn Đức.
Chỗ này sao lại cứng như vậy, ngực của hắn?
Chúc Anh Kiệt đưa tay đặt lên ngực Lương Sơn Đức. Cơ thể cũng vậy! Lại chọt chọt, cứng quá đúng là cơ thể hoàn hảo.
“Này, tiểu tử, cậu mà còn sờ xuống nữa là biết tay tôi."
“Làm gì có. Chỉ là muốn xem cái này là cái gì sao lại cứng như vậy."
“Đương nhiên! Phải luyện hơn mười mấy năm mới thành đấy. Cảm thấy như thế nào, nói tôi nghe xem."
Lương Sơn Đức nâng mặt Chúc Anh Kiệt lên, nhìn nhìn.
“Hoàn hảo nhất chính là cái mũi đỏ. Có việc gì không?"
“Không tốt, cậu chảy nước mũi kìa."
“Thật sao?"
Lương Sơn Đức tinh nghịch dùng mũi mình cạ vào chóp mũi Chúc Anh Kiệt, ở khoảng cách gần như vậy cậu có thể thấy được ánh mắt của hắn.
Không biết lại làm sao thế này? Chúc Anh Kiệt đỏ mặt, ánh mắt của tên đáng ghét kia như một hồ nước đang cuốn cậu vào vậy, hai má nóng dần lên, khí từ trong mũi Lương Sơn Đức lướt qua môi cậu, làm cậu ngứa ngáy vô cùng. Cậu xấu hổ, bèn nói qua chuyện khác.
“Đúng vậy! Đúng vậy! Tôi không chỉ chảy nước mũi mà còn chảy cả nước mắt, đều là do anh cứ ở trên người tôi mà cọ."
Nói xong cậu liền hướng đến người ta mà cọ.
“Này! Anh đúng thật là… Quần áo của tôi đều là đồ mới đấy, anh phải bồi thường cho tôi."
“Haha! Được được!"
Ân! Kỳ thật, có lẽ vị đại sư huynh này cũng không phải là người xấu!
Tác giả :
Đông Trùng