[Ái Thần Ái Tác Quái Hệ Liệt] Mãn Nguyệt Tình Nhân
Chương 18
Bốn người này là gần đây gã mới quen, gã cùng bọn họ cũng không hiểu biết gì nhau, chính là gã nói ra kế hoạch của chính mình, gã đầu lĩnh của đám này nhìn vẻ mặc cũng rất dâm dục, nói muốn cùng gã cùng nhau chơi đùa, gã đang muốn trừng phạt Tôn Duẫn Thần, liền lập tức đáp ứng, không thể tưởng được lại đem tai hoạ đến cho chính mình.
“Các ngươi muốn làm gì? Không phải nói muốn cùng nhau chơi đùa vui vẻ sao?"
Gã đầu lĩnh kia trả lời rất đơn giản. “Đúng vậy, là muốn cùng nhau vui vẻ a. Lý thiếu gia, chúng ta nói qua ‘muốn cùng ngươi cùng nhau chơi đùa vui vẻ’, này không phải ngay từ đầu đã nói rõ rồi sao?"
Nhìn Tôn Duẫn Thần, gã ta lộ ra vẻ mặt cười khinh bỉ. “Tiểu đệ đệ này gầy gò nhỏ bé chẳng có mấy lượng thịt, tinh tế nhìn giống nữ nhân, cái mông lại nhỏ như vậy, sợ huynh đệ chúng ta chơi đùa thô lỗ một chút sẽ làm tiểu đệ chết mất, chơi như thế làm sao vui vẻ, đương nhiên là muốn tìm nam nhân cường tráng anh vĩ như ngươi, chơi thế nào cũng không chết, thế mới có khả năng làm bọn ta tận hưởng chứ."
Tên nam nhân đó nói rất rõ ràng, nghĩ muốn đối với gã bất lợi, sắc mặt Lý Hoành Kiến trở nên trắng bệch, gã là người thông minh, lập tức xoay người bỏ chạy, lại bị gã đầu lĩnh bắt được áo, vung tay đem Lý Hoành Kiến quẳng lên trên một cái bàn khác, làm cho lưng của gã đau đến không đứng dậy nổi.
Ba người còn lại ngăn chặn Lý Hoành Kiến, gã đầu lĩnh cởi quần Lý Hoành Kiến xuống, rồi mở bình thuốc mỡ, lúc nãy vừa đoạt được từ Lý Hoành Kiến, không chút tiếc rẻ đào ra một lượng so với vừa rồi Lý Hoành Kiến bôi lên người Tôn Duẫn Thần nhiều đến gấp đôi, cười nói: “Chúng ta thử xem, có phải hay không Lý thiếu gia khuếch đại hiệu quả của dược."
“Chờ, chờ một chút, các ngươi muốn cái gì? Muốn ngân lượng sao? Ta đưa, ta đưa." Lý Hoành Kiến xanh cả mặt, vội vàng nói.
Gã đầu lĩnh nghe vậy, một bàn tay đánh xuống, đánh cho Lý Hoành Kiến kêu to ‘oa oa’, cũng làm cho lời nói của gã đến miệng cũng theo đó tan thành mây khói.
“Phi, muốn cái gì ngân lượng, huynh đệ chúng ta là loại người vơ vét tài sản sao? Là Lý thiếu gia ngươi mời chúng ta ăn uống, cho nên chúng ta mới muốn cùng ngươi vui vẻ, chính ngươi cũng biết, đừng nói ngươi đã quên?"
tiếng kêu thảm thiết của Lý Hoành Kiến bay tận trời cao, gã đầu lĩnh đem lượng du cao kia sáp vào bên trong mông của gã, Lý Hoành Kiến biết dược kia rất lợi hại, sợ tới mức hai mắt trắng dã, gã đầu lĩnh còn ngại chưa đủ, lại lấy một lượng lớn bôi lên trên nam tính của gã vì sợ quá mà hư nhuyễn xuống.
Không ai để ý tới Tôn Duẫn Thần, hắn ở một bên nhìn thấy tình cảnh doạ người này, bị doạ đến run rẩy không thôi, thân thể hắn co rúm lại thành một đoàn nhỏ.
Không bao lâu, Lý Hoành Kiến liền giống như gã vừa nói, nam tính ngẩng cao thẳng tắp, phía sau bị ngón tay tráng kiện của gã đầu lĩnh thô lỗ tiến vào trong cơ thể, ngay từ đầu còn lớn tiếng thở dốc cùng kêu la thảm thiết, nhưng kế đến trong tiếng kêu thảm thiết đã có một tia nghe không ra là thống khổ hay thống khoái, tỏ vẻ dược kia cũng bắt đầu có hiệu lực.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Tiểu đệ đệ, ngươi không hợp khẩu vị của chúng ta, huynh đệ chúng ta chỉ có thể để ngươi chịu cô đơn rồi, cửa ở nơi đó, chính ngươi tự đi ra ngoài đi."
Sau khi nói xong, có người đem quần áo trả lại cho Tôn Duẫn Thần, Tôn Duẫn Thần vừa sợ vừa mừng, vội vàng mặc vào, vừa vội vừa rối nên ngay cả giầy cũng mang ngược, nhưng hắn cũng bất chấp.
“A a, đau, đau a!"
Hắn liếc mắt qua nhìn một cái, tiếng kêu thảm thiết của Lý Hoành Kiến đập vào tai không dứt, gã đầu lĩnh cởi quần xuống, nhắm ngay tiểu huyệt của Lý Hoành Kiến đâm mạnh vào, Lý Hoành Kiến chịu không nổi, khóc lóc kêu gào lên, không bao lâu tiếng cầu xin tha thứ liền biến thành tiếng rên rỉ dâm dục.
Gã đầu lĩnh kia nói: “Thuốc này quả nhiên táo bạo, tên họ Lý này nói rất đúng, trách không được các nam nhân bị hắn đùa bỡn qua cũng không dám lộ ra, thuốc này thật sự là lợi hại."
Tôn Duẫn Thần rốt cuộc không thể tiếp tục nghe những lời xấu xa, hắn chạy vội ra cửa, e sợ bốn nam nhân kia đối với Lý Hoành Kiến còn chưa đủ, sẽ ra tay với hắn.
Vừa ra tới cửa, đã thấy Thương Hoa ở một bên, Thương Hoa không lên tiếng, hắn thấy Thương Hoa, tựa như thấy thân nhân của mình liền bật khóc lên, vừa rồi có thể chạy đến cửa, đã là hạn độ lớn nhất của hắn.
Quần của hắn bị chính chất lỏng của mình chảy ra dính ướt đẫm, chân vô lực đến nổi không thể bước đi, Thương Hoa lại không có phương tiện, nhưng vẫn hết sức giúp đỡ hắn, ra cửa đã có một cỗ kiệu đợi sẵn, đại biểu Thương Hoa đã ở trong này chờ lâu, gã đỡ hắn tiến vào cỗ kiệu, liền kêu kiệu phu khởi kiệu hướng tới đại trạch Triệu gia.
Vừa đến đại trạch Triệu gia, hắn ngay cả khí lực đi đường cũng không còn, Thương Hoa phân phó cỗ kiệu đi thẳng vào trong cửa, Triệu Thiên Luân vội vàng chạy ra đón.
Thương Hoa ghé vào lỗ tai y nói mấy câu, sắc mặt Triệu Thiên Luân trở nên xanh mét, lập tức cầm tay Thương Hoa, tựa hồ cảm tạ đến cực điểm, y xốc màn kiệu lên, Tôn Duẫn Thần đang cắn ngón tay, cực lực nhẫn nại thanh âm muốn phát ra của mình.
Vừa rồi cỗ kiệu di chuyển lắc lư làm cái mông của hắn ma xát xuống chỗ ngồi gây nên kích thích mãnh liệt, hắn cảm thấy chính mình như sắp chết, hận không thể có nam nhân mở rộng hai chân hắn ra, sau đó cuồng dã tiến vào.
“Tỷ….tỷ phu." Hắn vừa khóc vừa gọi y.
Triệu Thiên Luân khom xuống, tiến nửa người vào kiệu, ôm chặt lấy hắn, hắn gắt gao ôm lại Triệu Thiên Luân, thanh âm của Triệu Thiên Luân ngạnh ách kích động không thôi, tràn ngập quan tâm đối với hắn. “May mắn huynh đã cho Thương Hoa bảo hộ đệ, cũng may mắn đệ đã không có việc gì."
“Tỷ phu … tỷ phu … đệ khó chịu … đệ thật là khó chịu." Hắn khóc lớn lên, quần áo phía dưới đã ướt một mãng lớn, ướt đẫm đến ngượng ngùng, Thương Hoa lại ở bên tai Triệu Thiên Luân nói mấy câu, sắc mặt Triệu Thiên Luân chuyển sang oán giận, kế đến nhìn thấy hắn vô cùng khổ sở, lại chuyển sang đau lòng.
“Tỷ phu ôm đệ vào phòng nghỉ ngơi." Triệu Thiên Luân nhẹ giọng nói.
Tôn Duẫn Thần lấy hai chân kép chặt thắt lưng Triệu Thiên Luân, chịu không nổi giày vò của dược, vặn vẹo thân thể, dùng chính nơi chảy ra chất lỏng của mình, liều mạng cọ cọ vào nửa người dưới của Triệu Thiên Luân, hắn cảm thấy muốn chết, nếu không được Triệu Thiên Luân yêu thương, hắn chắc chắn sẽ chết.
Hắn được Triệu Thiên Luân ôm vào trong phòng, hắn cởi khố hạ của mình xuống, căn bản là không có thể nhẫn nhịn được nữa, khóc cầu Triệu Thiên Luân, “Tỷ phu, cầu … cầu huynh … van cầu huynh…."
Hắn bi ai khóc không thôi, đem ngón tay của chính mình sáp nhận vào nơi tư mật đã ướt đẫm của chính mình, mặt khác một tay cầm lấy bộ vị sắp phát tiết của mình ma xát lên xuống, khoái cảm cơ hồ làm cho hắn điên cuồng, nhưng tuyệt vẫn không đủ, cái hắn muốn không phải là cái này, cái hắn muốn chính là …..
Triệu Thiên Luân há hốc miệng, chưa từng thấy qua Tôn Duẫn Thần tự mở rộng hai chân mình, ngay tại trước mặt y tự an ủi chính mình, hạ thân của y lập tức bạo trường, y đem y kết của hắn cởi ra, sau đó đem Tôn Duẫn Thần đặt dưới thân mình.
Tôn Duẫn Thần lập tức ôm lấy cổ y, cường hôn y, nước mắt chảy đầy trên mặt hắn, khàn khàn khóc: “Tỷ phu … yêu đệ… nhanh lên yêu đệ … van cầu huynh…."
Triệu Thiên Luân kéo quần của mình xuống, Tôn Duẫn Thần kẹp chặt lưng y, nảy nảy cái mông lên cao, y đem dương cương đã bạo trướng thật lớn tiến vào bên trong hắn, một bên tiến vào, một bên cúi đầu vừa hôn vừa cắn lên nhũ tiêm phấn nộn của hắn, hắn ngẩng đầu hét lớn, hơn nữa y càng đi sâu vào, tiếng rên rỉ yêu kiều của Tôn Duẫn Thần phát ra càng lớn hơn.
Nghe tiếng rên rỉ của Tôn Duẫn Thần, làm cho y càng hưng phấn, y cuồng mãnh cử động thắt lưng, hai tay Tôn Duẫn Thần ôm chặt y, trong đầu trống rỗng, nước mắt sung sướng chảy ra từ đôi mắt đang nhắm chặt của hắn, hắn mở lớn miệng thở hổn hển.
“Thật sướng…. thật thoải mái … tỷ phu …. Mạnh một chút … nhanh một chút …."
Triệu Thiên Luân bị mị thái của hắn làm cho thú tính trỗi dậy, y rốt cuộc bất chấp thân thể mảnh mai của Tôn Duẫn Thần, mãnh liệt va chạm thật sâu trong cơ thể hắn, chạm tới chỗ sâu nhất mà chưa bao giờ chạm tới.
Tôn Duẫn Thần vặn vẹo thân thể, hét lên một tiếng chói tai, đạt tới cao trào, tiểu huyệt của hắn cũng theo đó mạnh mẽ co rút lại thật chặt, làm Triệu Thiên Luân cũng không nhịn được, y gầm lên một tiếng cũng đạt đến cao trào, y ngã đè lên trên người hắn thở phì phò.
Thắt lưng hắn mềm nhũn vô lực, nhưng thân thể lại lần nữa tác cầu, “Còn…còn muốn…đệ còn muốn, tỷ phu."
Nghe tiếng nỉ non của Tôn Duẫn Thần, nam tính vừa mới phát tiết lập tức bạo trướng lên, y đâm thật mạnh vào trong cơ thể hắn, bên trong Tôn Duẫn Thần gắt gao cắn chặt lấy y, làm y gầm lên một tiếng, thịt nội vách ra sức bóp chặt dương cương như muốn đem chất lỏng của nó đè ép ra, sảng khoái xông thẳng lên não, y mất đi lý trí, rốt cuộc chỉ còn biết ra sức trừu sáp mãnh liệt như muốn giết chết Tôn Duẫn Thần, mà Tôn Duẫn Thần dưới sáp nhập mãnh liệt của y lại phát ra những tiếng rên rỉ sung sướng dâm đãng, như càng thúc giục y cử động cuồng mãnh hơn.
“Tỷ phu … ô ô….đệ muốn chết….. đệ muốn chết."
“Đệ sẽ không chết, tỷ phu sẽ làm cho đệ cảm thấy thoải mái."
Triệu Thiên Luân gắt gao ôm chặt lấy hắn, hai thân thể trần trụi đầy mồ hôi ôm chặt lấy nhau, y cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ tươi của Tôn Duẫn Thần, phần eo không chút nào ngừng nghỉ, vẫn điên cuồng cử động, đem hạ thân mãnh liệt ra vào tiểu huyệt nho nhỏ của Tôn Duẫn Thần, làm cho Tôn Duẫn Thần đạt cào trào liên tục, nước mắt sung sướng không ngừng chảy xuống.
Mặt khác, y đưa tay cầm lấy bộ vị yếu ớt của Tôn Duẫn Thần, yêu thương âu yếm, nó ở trong tay y càng trướng ngạnh, chảy ra đầy chất lỏng, mỗi một lần y sáp nhập mạnh vào, làm cho nó trướng lên một chút, giống như muốn tiết ra tinh hoa, lúc này y liền hơi hơi xiết chặt, không cho Tôn Duẫn Thần phát tiết.
“Không… không cần … cho đệ … cho đệ bắn đi …." Tôn Duẫn Thần chịu không nổi, kêu khóc lên.
Y hôn lên ngực tuyết nộn của hắn, rồi mới cắn lên nhũ tiêm cưng cứng đỏ thẫm của hắn, Tôn Duẫn Thần khóc kêu càng lợi hại hơn, bên trong càng thêm co rút chặt hơn. Triệu Thiên Luân bị bóp chặt cũng chịu không nổi, y khép hờ mắt, gầm lên một tiếng rồi tiết ra tinh hoa, cùng lúc đó y thả lỏng tay đang xiết chặt nam tính của Tôn Duẫn Thần, nhiệt dịch của Tôn Duẫn Thần cũng lập tức bắn đầy trong tay y.
Nhưng Tôn Duẫn Thần vẫn còn chưa thấy đủ, hắn thở gấp, phát ra kiều âm, vừa hôn vừa liếm lên bờ ngực rộng của y, làm cho thân thể y lại có cảm giác, y lật xấp Tôn Duẫn Thần lại, bắt đầu hiệp chiến thứ ba trên giường.
“Các ngươi muốn làm gì? Không phải nói muốn cùng nhau chơi đùa vui vẻ sao?"
Gã đầu lĩnh kia trả lời rất đơn giản. “Đúng vậy, là muốn cùng nhau vui vẻ a. Lý thiếu gia, chúng ta nói qua ‘muốn cùng ngươi cùng nhau chơi đùa vui vẻ’, này không phải ngay từ đầu đã nói rõ rồi sao?"
Nhìn Tôn Duẫn Thần, gã ta lộ ra vẻ mặt cười khinh bỉ. “Tiểu đệ đệ này gầy gò nhỏ bé chẳng có mấy lượng thịt, tinh tế nhìn giống nữ nhân, cái mông lại nhỏ như vậy, sợ huynh đệ chúng ta chơi đùa thô lỗ một chút sẽ làm tiểu đệ chết mất, chơi như thế làm sao vui vẻ, đương nhiên là muốn tìm nam nhân cường tráng anh vĩ như ngươi, chơi thế nào cũng không chết, thế mới có khả năng làm bọn ta tận hưởng chứ."
Tên nam nhân đó nói rất rõ ràng, nghĩ muốn đối với gã bất lợi, sắc mặt Lý Hoành Kiến trở nên trắng bệch, gã là người thông minh, lập tức xoay người bỏ chạy, lại bị gã đầu lĩnh bắt được áo, vung tay đem Lý Hoành Kiến quẳng lên trên một cái bàn khác, làm cho lưng của gã đau đến không đứng dậy nổi.
Ba người còn lại ngăn chặn Lý Hoành Kiến, gã đầu lĩnh cởi quần Lý Hoành Kiến xuống, rồi mở bình thuốc mỡ, lúc nãy vừa đoạt được từ Lý Hoành Kiến, không chút tiếc rẻ đào ra một lượng so với vừa rồi Lý Hoành Kiến bôi lên người Tôn Duẫn Thần nhiều đến gấp đôi, cười nói: “Chúng ta thử xem, có phải hay không Lý thiếu gia khuếch đại hiệu quả của dược."
“Chờ, chờ một chút, các ngươi muốn cái gì? Muốn ngân lượng sao? Ta đưa, ta đưa." Lý Hoành Kiến xanh cả mặt, vội vàng nói.
Gã đầu lĩnh nghe vậy, một bàn tay đánh xuống, đánh cho Lý Hoành Kiến kêu to ‘oa oa’, cũng làm cho lời nói của gã đến miệng cũng theo đó tan thành mây khói.
“Phi, muốn cái gì ngân lượng, huynh đệ chúng ta là loại người vơ vét tài sản sao? Là Lý thiếu gia ngươi mời chúng ta ăn uống, cho nên chúng ta mới muốn cùng ngươi vui vẻ, chính ngươi cũng biết, đừng nói ngươi đã quên?"
tiếng kêu thảm thiết của Lý Hoành Kiến bay tận trời cao, gã đầu lĩnh đem lượng du cao kia sáp vào bên trong mông của gã, Lý Hoành Kiến biết dược kia rất lợi hại, sợ tới mức hai mắt trắng dã, gã đầu lĩnh còn ngại chưa đủ, lại lấy một lượng lớn bôi lên trên nam tính của gã vì sợ quá mà hư nhuyễn xuống.
Không ai để ý tới Tôn Duẫn Thần, hắn ở một bên nhìn thấy tình cảnh doạ người này, bị doạ đến run rẩy không thôi, thân thể hắn co rúm lại thành một đoàn nhỏ.
Không bao lâu, Lý Hoành Kiến liền giống như gã vừa nói, nam tính ngẩng cao thẳng tắp, phía sau bị ngón tay tráng kiện của gã đầu lĩnh thô lỗ tiến vào trong cơ thể, ngay từ đầu còn lớn tiếng thở dốc cùng kêu la thảm thiết, nhưng kế đến trong tiếng kêu thảm thiết đã có một tia nghe không ra là thống khổ hay thống khoái, tỏ vẻ dược kia cũng bắt đầu có hiệu lực.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Tiểu đệ đệ, ngươi không hợp khẩu vị của chúng ta, huynh đệ chúng ta chỉ có thể để ngươi chịu cô đơn rồi, cửa ở nơi đó, chính ngươi tự đi ra ngoài đi."
Sau khi nói xong, có người đem quần áo trả lại cho Tôn Duẫn Thần, Tôn Duẫn Thần vừa sợ vừa mừng, vội vàng mặc vào, vừa vội vừa rối nên ngay cả giầy cũng mang ngược, nhưng hắn cũng bất chấp.
“A a, đau, đau a!"
Hắn liếc mắt qua nhìn một cái, tiếng kêu thảm thiết của Lý Hoành Kiến đập vào tai không dứt, gã đầu lĩnh cởi quần xuống, nhắm ngay tiểu huyệt của Lý Hoành Kiến đâm mạnh vào, Lý Hoành Kiến chịu không nổi, khóc lóc kêu gào lên, không bao lâu tiếng cầu xin tha thứ liền biến thành tiếng rên rỉ dâm dục.
Gã đầu lĩnh kia nói: “Thuốc này quả nhiên táo bạo, tên họ Lý này nói rất đúng, trách không được các nam nhân bị hắn đùa bỡn qua cũng không dám lộ ra, thuốc này thật sự là lợi hại."
Tôn Duẫn Thần rốt cuộc không thể tiếp tục nghe những lời xấu xa, hắn chạy vội ra cửa, e sợ bốn nam nhân kia đối với Lý Hoành Kiến còn chưa đủ, sẽ ra tay với hắn.
Vừa ra tới cửa, đã thấy Thương Hoa ở một bên, Thương Hoa không lên tiếng, hắn thấy Thương Hoa, tựa như thấy thân nhân của mình liền bật khóc lên, vừa rồi có thể chạy đến cửa, đã là hạn độ lớn nhất của hắn.
Quần của hắn bị chính chất lỏng của mình chảy ra dính ướt đẫm, chân vô lực đến nổi không thể bước đi, Thương Hoa lại không có phương tiện, nhưng vẫn hết sức giúp đỡ hắn, ra cửa đã có một cỗ kiệu đợi sẵn, đại biểu Thương Hoa đã ở trong này chờ lâu, gã đỡ hắn tiến vào cỗ kiệu, liền kêu kiệu phu khởi kiệu hướng tới đại trạch Triệu gia.
Vừa đến đại trạch Triệu gia, hắn ngay cả khí lực đi đường cũng không còn, Thương Hoa phân phó cỗ kiệu đi thẳng vào trong cửa, Triệu Thiên Luân vội vàng chạy ra đón.
Thương Hoa ghé vào lỗ tai y nói mấy câu, sắc mặt Triệu Thiên Luân trở nên xanh mét, lập tức cầm tay Thương Hoa, tựa hồ cảm tạ đến cực điểm, y xốc màn kiệu lên, Tôn Duẫn Thần đang cắn ngón tay, cực lực nhẫn nại thanh âm muốn phát ra của mình.
Vừa rồi cỗ kiệu di chuyển lắc lư làm cái mông của hắn ma xát xuống chỗ ngồi gây nên kích thích mãnh liệt, hắn cảm thấy chính mình như sắp chết, hận không thể có nam nhân mở rộng hai chân hắn ra, sau đó cuồng dã tiến vào.
“Tỷ….tỷ phu." Hắn vừa khóc vừa gọi y.
Triệu Thiên Luân khom xuống, tiến nửa người vào kiệu, ôm chặt lấy hắn, hắn gắt gao ôm lại Triệu Thiên Luân, thanh âm của Triệu Thiên Luân ngạnh ách kích động không thôi, tràn ngập quan tâm đối với hắn. “May mắn huynh đã cho Thương Hoa bảo hộ đệ, cũng may mắn đệ đã không có việc gì."
“Tỷ phu … tỷ phu … đệ khó chịu … đệ thật là khó chịu." Hắn khóc lớn lên, quần áo phía dưới đã ướt một mãng lớn, ướt đẫm đến ngượng ngùng, Thương Hoa lại ở bên tai Triệu Thiên Luân nói mấy câu, sắc mặt Triệu Thiên Luân chuyển sang oán giận, kế đến nhìn thấy hắn vô cùng khổ sở, lại chuyển sang đau lòng.
“Tỷ phu ôm đệ vào phòng nghỉ ngơi." Triệu Thiên Luân nhẹ giọng nói.
Tôn Duẫn Thần lấy hai chân kép chặt thắt lưng Triệu Thiên Luân, chịu không nổi giày vò của dược, vặn vẹo thân thể, dùng chính nơi chảy ra chất lỏng của mình, liều mạng cọ cọ vào nửa người dưới của Triệu Thiên Luân, hắn cảm thấy muốn chết, nếu không được Triệu Thiên Luân yêu thương, hắn chắc chắn sẽ chết.
Hắn được Triệu Thiên Luân ôm vào trong phòng, hắn cởi khố hạ của mình xuống, căn bản là không có thể nhẫn nhịn được nữa, khóc cầu Triệu Thiên Luân, “Tỷ phu, cầu … cầu huynh … van cầu huynh…."
Hắn bi ai khóc không thôi, đem ngón tay của chính mình sáp nhận vào nơi tư mật đã ướt đẫm của chính mình, mặt khác một tay cầm lấy bộ vị sắp phát tiết của mình ma xát lên xuống, khoái cảm cơ hồ làm cho hắn điên cuồng, nhưng tuyệt vẫn không đủ, cái hắn muốn không phải là cái này, cái hắn muốn chính là …..
Triệu Thiên Luân há hốc miệng, chưa từng thấy qua Tôn Duẫn Thần tự mở rộng hai chân mình, ngay tại trước mặt y tự an ủi chính mình, hạ thân của y lập tức bạo trường, y đem y kết của hắn cởi ra, sau đó đem Tôn Duẫn Thần đặt dưới thân mình.
Tôn Duẫn Thần lập tức ôm lấy cổ y, cường hôn y, nước mắt chảy đầy trên mặt hắn, khàn khàn khóc: “Tỷ phu … yêu đệ… nhanh lên yêu đệ … van cầu huynh…."
Triệu Thiên Luân kéo quần của mình xuống, Tôn Duẫn Thần kẹp chặt lưng y, nảy nảy cái mông lên cao, y đem dương cương đã bạo trướng thật lớn tiến vào bên trong hắn, một bên tiến vào, một bên cúi đầu vừa hôn vừa cắn lên nhũ tiêm phấn nộn của hắn, hắn ngẩng đầu hét lớn, hơn nữa y càng đi sâu vào, tiếng rên rỉ yêu kiều của Tôn Duẫn Thần phát ra càng lớn hơn.
Nghe tiếng rên rỉ của Tôn Duẫn Thần, làm cho y càng hưng phấn, y cuồng mãnh cử động thắt lưng, hai tay Tôn Duẫn Thần ôm chặt y, trong đầu trống rỗng, nước mắt sung sướng chảy ra từ đôi mắt đang nhắm chặt của hắn, hắn mở lớn miệng thở hổn hển.
“Thật sướng…. thật thoải mái … tỷ phu …. Mạnh một chút … nhanh một chút …."
Triệu Thiên Luân bị mị thái của hắn làm cho thú tính trỗi dậy, y rốt cuộc bất chấp thân thể mảnh mai của Tôn Duẫn Thần, mãnh liệt va chạm thật sâu trong cơ thể hắn, chạm tới chỗ sâu nhất mà chưa bao giờ chạm tới.
Tôn Duẫn Thần vặn vẹo thân thể, hét lên một tiếng chói tai, đạt tới cao trào, tiểu huyệt của hắn cũng theo đó mạnh mẽ co rút lại thật chặt, làm Triệu Thiên Luân cũng không nhịn được, y gầm lên một tiếng cũng đạt đến cao trào, y ngã đè lên trên người hắn thở phì phò.
Thắt lưng hắn mềm nhũn vô lực, nhưng thân thể lại lần nữa tác cầu, “Còn…còn muốn…đệ còn muốn, tỷ phu."
Nghe tiếng nỉ non của Tôn Duẫn Thần, nam tính vừa mới phát tiết lập tức bạo trướng lên, y đâm thật mạnh vào trong cơ thể hắn, bên trong Tôn Duẫn Thần gắt gao cắn chặt lấy y, làm y gầm lên một tiếng, thịt nội vách ra sức bóp chặt dương cương như muốn đem chất lỏng của nó đè ép ra, sảng khoái xông thẳng lên não, y mất đi lý trí, rốt cuộc chỉ còn biết ra sức trừu sáp mãnh liệt như muốn giết chết Tôn Duẫn Thần, mà Tôn Duẫn Thần dưới sáp nhập mãnh liệt của y lại phát ra những tiếng rên rỉ sung sướng dâm đãng, như càng thúc giục y cử động cuồng mãnh hơn.
“Tỷ phu … ô ô….đệ muốn chết….. đệ muốn chết."
“Đệ sẽ không chết, tỷ phu sẽ làm cho đệ cảm thấy thoải mái."
Triệu Thiên Luân gắt gao ôm chặt lấy hắn, hai thân thể trần trụi đầy mồ hôi ôm chặt lấy nhau, y cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ tươi của Tôn Duẫn Thần, phần eo không chút nào ngừng nghỉ, vẫn điên cuồng cử động, đem hạ thân mãnh liệt ra vào tiểu huyệt nho nhỏ của Tôn Duẫn Thần, làm cho Tôn Duẫn Thần đạt cào trào liên tục, nước mắt sung sướng không ngừng chảy xuống.
Mặt khác, y đưa tay cầm lấy bộ vị yếu ớt của Tôn Duẫn Thần, yêu thương âu yếm, nó ở trong tay y càng trướng ngạnh, chảy ra đầy chất lỏng, mỗi một lần y sáp nhập mạnh vào, làm cho nó trướng lên một chút, giống như muốn tiết ra tinh hoa, lúc này y liền hơi hơi xiết chặt, không cho Tôn Duẫn Thần phát tiết.
“Không… không cần … cho đệ … cho đệ bắn đi …." Tôn Duẫn Thần chịu không nổi, kêu khóc lên.
Y hôn lên ngực tuyết nộn của hắn, rồi mới cắn lên nhũ tiêm cưng cứng đỏ thẫm của hắn, Tôn Duẫn Thần khóc kêu càng lợi hại hơn, bên trong càng thêm co rút chặt hơn. Triệu Thiên Luân bị bóp chặt cũng chịu không nổi, y khép hờ mắt, gầm lên một tiếng rồi tiết ra tinh hoa, cùng lúc đó y thả lỏng tay đang xiết chặt nam tính của Tôn Duẫn Thần, nhiệt dịch của Tôn Duẫn Thần cũng lập tức bắn đầy trong tay y.
Nhưng Tôn Duẫn Thần vẫn còn chưa thấy đủ, hắn thở gấp, phát ra kiều âm, vừa hôn vừa liếm lên bờ ngực rộng của y, làm cho thân thể y lại có cảm giác, y lật xấp Tôn Duẫn Thần lại, bắt đầu hiệp chiến thứ ba trên giường.
Tác giả :
Lăng Báo Tư