Ai Sợ Ai

Chương 20

"Anh không giống với người khác, anh tin không?"

Ngoại trừ câu này, Ân Dao cảm giác giờ phút này cô không thể tìm từ nào thích hợp hơn để bào chữa cho mình. Dù sao thì trong mắt người ngoài, Chu Thúc đã ở bên cô một năm, sự thật này không cách nào chối bỏ. Cô cũng không muốn dùng lời lừa gạt để dỗ Tiêu Việt. Chuyện mình đã làm nếu như ngay cả tư thế gánh vác cũng không có thì đúng là quá đáng.

Ân Dao chăm chú nhìn Tiêu Việt, trong phòng yên tĩnh chừng nửa phút. Cảm thấy sắc mặt Tiêu Việt dường như khá hơn một chút, cảm xúc trong mắt anh cũng dịu đi. Bỗng nhiên cô có một xíu cảm giác "thở phào nhẹ nhõm".

Ân Dao vứt tấm thiệp kia lên bàn trà, chuẩn bị đưa ly nước cho anh thì chuông điện thoại reo lên. Cô đứng dậy đi tới chỗ tủ giày, lấy điện thoại từ trong túi xách.

Tiết Phùng Phùng gọi đến, đơn giản là hỏi cô có ổn không, đã về nhà an toàn chưa. Sau khi nối máy Ân Dao ừ hử vài tiếng rồi hỏi: "Ngày mai tôi không có lịch chụp phải không?"

"Đúng rồi, nhân dịp này cô nghỉ ngơi chút đi." Tiết Phùng Phùng nói: "Sắp tới lại bận rộn, à phải rồi, mới nhận một việc, cô phải chụp chân dung cho Lăng Phàm, tôi xếp vào cuối tuần."

Lăng Phàm, cũng chính là bạn trai cũ của Hoàng Uyển Thịnh

Bởi vì scandal lần trước, nên hiện giờ ấn tượng của Ân Dao đối với anh ta không tốt. Nhưng Tiết Phùng Phùng phân biệt việc công, việc tư tư rõ ràng. Bởi vậy cô không còn gì để nói, chỉ có thể đồng ý.

Tiết Phùng Phùng còn nhắc tới hạng mục mà một nhiếp ảnh gia khác trong studio tiếp nhận trong hôm nay. Ân Dao nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng đáp một câu. Cô vẫn đứng bên cạnh tủ giày cúi đầu nói chuyện điện thoại, bóng lưng cô thon gầy, mảnh mai.

Tiêu Việt nhìn chăm chú một hồi rồi cúi đầu khép lại tập ảnh trong tay. Anh hơi giận chính mình, vốn không muốn bày ra bộ dáng "truy rõ ngọn nguồn" hay "đòi một lời giải thích" gì đó, nhưng cuối cùng vẫn hỏi cô.

Cúp điện thoại, Ân Dao đi đến ghế sô pha, Tiêu Việt đã đặt quyển album lên bàn, anh đứng dậy.

"Em..."

"Anh..."

Lên tiếng cùng lúc, rồi cùng lúc dừng lại.

"Anh đói không?" Ân Dao mở lời trước: "Em hơi đói bụng. Không biết vì sao mà lần này đồ ăn trên máy bay khó nuốt lắm. Em không có nói quá đâu, em muốn nôn ra luôn đó."

"..."

Thế là câu kế tiếp không cần nói, vấn đề chính hiện giờ là giải quyết cái đói.

Mở cửa tủ lạnh trong phòng bếp ra, Tiêu Việt khom lưng, cúi đầu kiểm tra ngăn mát. Anh đẩy cà phê, rượu và đồ uống vốn xếp ngay ngắn ra, rồi lấy hai gói mì và mấy túi tương. Là mì sa trà lần trước Hoàng Uyển Thịnh mang từ Hạ Môn về. Thịnh tình không thể từ chối, nên đêm đó Ân Dao xách hai túi về nhà, nhét cả túi tương vào trong tủ lạnh, tới giờ còn chưa ăn. Mà trong ngăn đông, còn có gói bò bít tết mà Tiết Phùng Phùng mua lúc trước. Đây là toàn bộ nguyên liệu nấu ăn mà cô có.

Ân Dao nhìn Tiêu Việt bật bếp, sau đó đứng rán bò bít tết. Anh cao ráo, dáng cũng dẹp. Dù là đứng trước lò, giữa khói lửa thì vẻ đẹp trai sáng sủa cũng không giảm bớt. Lần trước cô không đoán sai, thật sự là anh biết nấu cơm. Mỗi một cử động đều đâu ra đấy. Nào có giống Tiết Phùng Phùng lúc rán bò bít tết luống cuống tay chân, gà bay chó chạy, thiếu chút nữa làm cháy nồi. Cả gian bếp trông như vừa trải qua một trận đại chiến.

Ân Dao đứng đấy không đi, Tiêu Việt chợt nghiêng đầu liếc cô một cái, anh bảo: "Em ra ngoài chờ đi."

"Ừ". Ân Dao vâng lời rời khỏi phòng bếp.

Trong khoảng thời gian này cô đi tắm rửa, chỉ là chưa kịp sấy khô tóc, Tiêu Việt đã nấu mì xong.

Ân Dao cầm khăn vừa lau tóc, vừa nhìn anh nấu ăn.

Tiêu Việt tắt lò, quay đầu thấy cô đứng trước cửa phòng bếp, trên người đã đổi quần áo ở nhà, tóc vẫn còn ướt. Anh cau mày nói: "Còn chưa xong đâu, em sấy tóc đi."

Đêm nay anh nói gì Ân Dao nghe nấy, cô gật gù nói: "Được".

Sấy tóc xong, bò bít tết và mì sa trà đều đã đặt trên bàn ăn. Ân Dao đi qua ngồi xuống, thấy Tiêu Việt cúi đầu nhìn điện thoại, hình như đang trả lời tin nhắn quan trọng. Cô không quấy rầy mà yên lặng ngồi ăn, trong lòng cô hơi kinh ngạc. Không biết Tiêu Việt học nấu ăn lúc nào, mùi vị rất ngon, chắc chắn không phải trình độ tay mơ. Rõ ràng tuổi anh cũng đâu có lớn.

Sau một lát, Ân Dao lại ngẩng đầu, thấy Tiêu Việt đã để điện thoại xuống đang bắt đầu ăn mì.

Ân Dao hỏi: "Anh đủ ăn không?"

Tiêu Việt hiểu lầm ý cô, anh nhìn chiếc đĩa của cô: "Em không đủ?"

"Đủ." Ân Dao cười cười, khen một câu: "Anh nấu ngon lắm."

Cô muốn thấy Tiêu Việt cười một chút, nhưng anh chỉ thản nhiên gật đầu, nói: "Em nhanh ăn đi, sắp nguội rồi."

"Được." Cô cũng không nói thêm gì nữa.

Ăn xong, Ân Dao chủ động đi rửa chén. Tiêu Việt cũng không giành với cô. Thật ra tổng cộng cũng không có mấy cái chén cái đĩa, nhưng Ân Dao rất ít khi làm việc này, nên rửa không nhanh. Cô hơi hối hận lúc trước đã từ chối đề nghị mua máy rửa chén của Tiết Phùng Phùng.

Rề rà nửa ngày, cuối cùng thu dọn qua loa xong xuôi, Ân Dao lau khô tay, đi ra phòng khách.

Đã sắp mười giờ.

Tiêu Việt vẫn ngồi ở bàn ăn, thấy cô ra, anh cầm điện thoại đứng dậy, nói: "Anh về đây, em nghỉ ngơi sớm một chút."

Ân Dao không nói gì, ánh mắt ngừng một lát trên mặt anh, cô gật đầu, nhưng chân vẫn đứng một chỗ không nhúc nhích, cũng không đề cập tới chuyện tiễn anh ra ngoài. Tiêu Việt đứng một hồi, không thấy cô tỏ vẻ gì. Anh xoay người cầm áo khoác của mình, đi ra cửa. Nhưng lúc tới cửa thì bị ngăn lại.

Ân Dao đứng trước mặt anh, chặn cửa sau lưng, mắt nhìn anh. Cô biết rõ hành động của mình lúc này rất trẻ con, vô lý nhưng cô không muốn để anh đi như thế. Cô biết vấn đề mấu chốt đêm nay ở đâu, nhưng vẫn không thể giải quyết.

Ân Dao có hơi bất đắc dĩ, trầm mặc mấy giây, nói một câu: "Khi đó em chưa gặp được anh."

Lời này không đầu không đuôi, nhưng Tiêu Việt nghe hiểu. Cô vẫn đang giải thích chuyện kia.

Ân Dao ngừng lại một chút, thấp giọng, hơi ấp úng: "Em cũng không ngờ tới, sẽ quen anh. Em không biết nói làm sao... Nhưng mà..." Ân Dao đến gần hai bước, nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của anh: "Anh không giống với người khác, anh tin không?"

Nhìn nhau mấy giây.

Tiêu Việt không trả lời rằng tin hay không tin, chỉ là anh chủ động nắm tay Ân Dao. Nhẹ nhàng xoa ngón tay cô. Ân Dao bèn ôm lấy anh, ngửa mặt lên từ trong ngực anh. Tiêu Việt lẳng lặng nhìn cô, một lát sau, anh cúi đầu.

Cứ thế, họ hôn nhau bên cánh cửa.

Không biết có phải bởi vì đoạn nhạc dạo ngoài ý muốn của đêm nay trở thành chất xúc tác hay không, mà lần này chẳng giống trước kia cho lắm, hai người đều có hơi mất kiềm chế.

Thân thể nóng lên, đầu óc cũng không còn kiểm soát được nữa. Ân Dao ôm lưng Tiêu Việt, anh ôm cô đặt lên tủ giày.

Sự chênh lệch chiều cao trong nháy mắt thay đổi.

Ân Dao hơi khom người, hôn lên mặt và tai anh, cô nghe thấy tiếng thở của anh nặng nề dần. Ân Dao còn muốn tiếp tục, thì Tiêu Việt đã gọi tên cô một cách kìm nén, giọng anh khàn khàn. Sau đó anh chầm chậm quay mặt đi. Phản ứng trên người anh đã rõ ràng.

Đôi mắt Ân Dao hơi ẩm ướt, cô ngắm khuôn mặt anh. Lý trí của cô đã trôi dạt đi đâu đâu, gần như sau đó phải mạnh mẽ lôi về. Cô vẫn ngồi trên tủ, dựa lưng vào tường thở dồn dập, mãi đến khi bị Tiêu Việt ôm xuống. Ân Dao không rõ vì sao anh dừng lại, nhưng anh không bằng lòng, đương nhiên cô không thể miễn cưỡng.

Sau khi không khí nóng bỏng nguội lạnh đi, khung cảnh ngọt ngào hết thảy quay về tĩnh lặng, Ân Dao tựa vào tường nhìn Tiêu Việt, quần áo anh bị cô làm nhăn, tóc cũng không chỉnh tề. Từ góc độ này, vẫn có thể nhìn thấy tai anh còn chưa hết đỏ.

Cô cười nhẹ, nhìn anh. Anh hơi nhướng mày, ánh mắt dần tối đi.

Ân Dao không đùa nữa, lẳng lặng đón ánh mắt anh: "Sao nhìn em như vậy?"

Tiêu Việt không có trả lời, ánh mắt quanh quẩn trên mặt cô, khóe miệng hơi cong lên.

Ân Dao cuối cùng cũng thấy anh có vẻ vui mừng, tâm trạng cô còn tốt hơn anh, cứ như vậy nhìn một lát, hỏi anh: "Ngày mai anh có việc phải làm không?"

"Ừm, có một buổi tuyên truyền." Giọng Tiêu Việt vẫn trầm thấp như cũ, nhưng đã không quá khàn, ngữ khí vẫn nhàn nhạt như trước, như thể người vừa mới nhiệt tình hôn cô không phải là anh.

Ân Dao tỏ ra tiếc nuối, lại hỏi: "Vậy buổi tối thì sao, anh có rảnh không?"

Tiêu Việt: "Rảnh."

Ân Dao gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Giữa hai người vẫn cách nhau một hai bước, lát sau Tiêu Việt bước lên trước, anh đứng rất gần, đưa tay sờ gáy Ân Dao, nơi đó có vết đỏ dễ thấy, qua một đêm, phỏng chừng càng hiện ra rõ ràng hơn.

Nhìn lâu thật lâu, anh trầm giọng nói một câu: "Ngày mai em ra ngoài nhớ đeo khăn quàng cổ."
Tác giả : Quân Ước
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại