Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
Chương 51: Hận không thể hãnh diện một hồi 2
Hận không thể lập tức bay ra khỏi hoàng cung.
Đại khái là có Đông Phong Linh ở đây, Nguyệt quý phi ngược lại cũng không dám đến làm khó dễ.
Hôm qua, Đông Phong Linh thần thần bí bí nói: “Lạc Nhi, nếu chúng ta muốn xuất cung thành công, còn phải hối lộ một tôn thần nữa."
“Ai vậy?"
“Mẫu hậu nha."
“Đúng rồi."
Cổ Lạc Nhi vỗ đùi, nếu có thể được Thái hậu giúp đỡ, sẽ càng dễ dàng đối phó với Đông Phong Túy.
“Nhưng là, " Cổ Lạc Nhi do dự hỏi, “Thái hậu sẽ giúp chúng ta sao? Muội không phải đã nói nàng chuyện gì cũng không quản sao."
Đông Phong Linh thở dài nói: “Tính tình mẫu hậu, ai cũng không lần ra được, ai cũng không biết nàng giả hồ đồ hay hồ đồ thật sự. Có đôi khi nàng giống như một lão ngoan đồng, nhưng có khi nàng lại nói lời khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa. Dù sao a, có nàng giúp đỡ cũng không tồi."
“Ừ."
Cổ Lạc Nhi gật đầu, hỏi Đông Phong Linh.
“Nàng thích gì? Chúng ta phải hối lộ nàng như thế nào?"
Đông Phong Linh chần chừ nói: “Nàng sao, nói không chừng nàng sẽ thích cùng chúng ta ăn cơm dã ngoại. Nhưng mà, ta cũng không chắc chắn lắm."
Cổ Lạc Nhi nghĩ nghĩ, nói: “Nếu không, muội trước tiên cầm một ít đồ nướng để nàng ăn thử, thăm dò ý tứ của nàng một phen. Như thế nào?"
“Được lắm."
Đông Phong Linh vỗ tay cười nói: “Đúng rồi, ta tại sao không nghĩ tới? Ta đi ngay đây."
Cầm một xiên đồ nướng vừa mới nướng xong chạy tới Từ An điện.
Theo lúc sau Đông Phong Linh báo cáo, Thái hậu hết sức tán thưởng các nàng thiêu nướng.
Cổ Lạc Nhi mới thả tâm một chút.
Thái hậu tán thưởng đúng là chuyện tốt, xem ra muốn lôi kéo Thái hậu không phải là chuyện không có khả năng.
Theo quy củ hậu cung, nhóm hậu phi vốn mỗi ngày đều cần phải đi tới thỉnh an Thái hậu.
Cũng không biết có phải Thái hậu chán ghét những nghi thức xã giao này, hoặc là chính nàng cũng muốn lười biếng, hoặc nguyên nhân nào khác, lại cho hủy bỏ quy củ này.
Bởi vậy, Cổ Lạc Nhi đã vào cung mấy ngày, cũng chưa từng thấy qua Thái hậu.
Sáng sớm hôm nay, Đông Phong Linh liền xung phong nhận việc nói, muốn đi tới mời Thái hậu đến tham gia tụ hội.
Cổ Lạc Nhi ngồi ở trên cỏ, tính toán nên làm thế nào để đối phó Thái hậu.
Trên cỏ bốn phía ngồi gần mười phi tử, đều là tận lực muốn thoát khỏi cuộc sống hậu cung hậu phi.
Chiếm hơn nửa hậu cung của Đông Phong Túy.
Cổ Nhạc nhi ba hoa chích chòe thổi phồng bên ngoài lên, đem cục diện đáng buồn đảo loạn tâm tư các nàng.
Giờ phút này, các nàng đang tam tam hai phía ghé vào một chỗ xì xào bàn tán.
Hướng về cuộc sống tương lai.
Cổ Lạc Nhi suy nghĩ, hẳn là đã đến thời điểm lật bài với Đông Phong Túy.
Chỉ chờ trước mắt thăm dò qua tâm ý Thái hậu, là có thể đi tới chỗ Đông Phong Túy chính thức đề xuất yêu cầu xuất cung.
Ha ha, qua hôm nay, cũng là đến kỳ hạn ba ngày cấm túc của nàng.
Thông qua mấy ngày nay tiếp xúc, nàng đối với việc đối phó Đông Phong Túy vẫn là có chút tâm đắc.
Dù sao a, hắn không đồng ý cũng phải bức hắn đồng ý.
Một bên Lê Tuyết viên đột nhiên truyền đến một trận xôn xao.
Một đám người xuất hiện tới đây.
Tiếp theo liền nghe thấy thanh âm loảng xoảng gì đó, còn kèm theo vô số tiếng chửi mắng.
“Ai cho phép các ngươi ở chỗ này thiêu nướng? Khiến cho không khí bẩn thỉu."
“Toàn bộ đều lăn trở về đi."
“Nương nương chúng ta muốn ở chỗ này ngắm cảnh, không được làm mất hứng của nương nương ta."
Cổ Lạc Nhi đứng lên, hướng về phía tiếng chửi mắng đi tới.
Chỉ thấy một đám thái giám óc đầy bụng phệ đang hùng hổ ném đồ dùng để thiêu nướng của các nàng, cùng với chậu lọ, còn có cả mấy chiếc bàn.
Có thái giám trong tay còn cầm roi da gậy gộc.
Mà Nguyệt quý phi và một số hậu phi khác cùng với hàng loạt cung nữ vây xung quanh, đứng xem kịch vui.
Nhóm hậu phi cùng Cổ Lạc Nhi tụ họp thì nơm nớp lo sợ đứng ở một bên, cúi đầu, cổ họng cũng không dám thốt lên một tiếng.
Cổ Lạc Nhi minh bạch, thì ra Nguyệt quý phi này chính là tìm đến gây sự.
Nàng nhẫn nhịn hai ngày, cũng đến mức đủ rồi.
Đại khái là nghe được hôm nay Đông Phong Linh không có ở đây, cho nên tới phá hoại các nàng tụ họp.
Hừ, Cổ Lạc nhi nàng chưa bao giờ muốn chọc sự sinh phi, nhưng bị người lấn đến trên đầu như này, nàng cũng không thể mặc cho người ta khi dễ.
Hơn nữa, nàng phải động viên cho những hậu phi chuyên bị Nguyệt quý phi khi dễ thành quen này, nâng lên lòng tin của các nàng.
Cổ Lạc Nhi đi lên phía trước, không quản Nguyệt quý phi, trước tiên nghiêm mặt hướng phía bọn thái dám đang phá đồ đạc quát mạnh một tiếng.
“Dừng tay."
Thanh âm của nàng phi thường nghiêm khắc, lẫm liệt không thể xâm phạm.
Rốt cục khiến cho tất cả mọi người không tự chủ được mà dừng tay lại.
Cổ Lạc Nhi lạnh giọng nói: “Đây là những thứ Phong Linh công chúa phái người đưa đến, các ngươi cũng dám tùy tiện loạn động? Các ngươi không sợ nàng trách tội sao?"
Bọn thái giám rốt cuộc vẫn là sợ Phong Linh công chúa.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó cùng nhau đem ánh mắt quăng về phía Nguyệt quý phi.
Chờ đợi chỉ thị của nàng.
Ngày đó, Đông Tuyết chịu thiệt thòi, trở về thêm mắm thêm muối tố cáo một loạt với Nguyệt quý phi, Nguyệt quý phi lập tức liền phái người tới vì nàng báo thù.
Lại trở ngại có Phong Linh công chúa bên cạnh, nhất thời không tiện, đành phải ẩn nhẫn.
Ai ngờ các nàng trái lại càng nháo càng lớn, cả ngày tụ cùng một chỗ thầm thì.
Muốn tạo phản sao?
Mà người cầm đầu, lại là Cổ Lạc Nhi đáng giận kia.
Bởi vậy, hôm nay Nguyệt quý phi sau khi nghe ngóng được Đông Phong Linh không ở trong rừng Lê Tuyết, lập tức liền dẫn người đi tới, cho Cổ Lạc Nhi một đòn phủ đầu.
Nàng phải để cho nàng ta hiểu được, hậu cung này là thiên hạ của Nguyệt quý phi, cho dù là ai cũng không thể vượt qua được nàng.
Bọn thái giám đương nhiên nghe xong phân phó của nàng, vừa đến rừng Tuyết Lê liền đánh đổ mọi thứ, lớn tiếng doạ người.
Nguyệt quý phi lại không ngờ tới, Cổ Lạc Nhi vừa tiến lên liền lôi Đông Phong Linh ra.
Nàng không muốn cùng Đông Phong Linh đối nghịch, nhưng là, hôm nay nàng không cách nào nhẫn nại được.
Tiếp tục nhịn xuống, hậu cung này sợ là sẽ đổi trời.
Nguyệt quý phi đang muốn phát tác, sai bọn thái giám tiếp tục đập vỡ mọi thứ, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, đã bị Cổ Lạc Nhi đoạt trước.
Cổ Lạc Nhi ngược với vừa rồi lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, mà lại hướng về phía Nguyệt quý phi cười hì hì.
“Nương nương, người cũng đến đây sao? Vừa lúc nếm thử đồ nướng của chúng ta, rất thơm a."
Tục ngữ nói, đưa tay không đánh mặt người cười.
Nguyệt quý phi không ngờ tới Cổ Lạc Nhi lại ra chiêu này, nhất thời ngẩn người, không phát tác được.
Trong lòng lại không cam lòng, mặt lạnh nói: “Ai thích ăn những thứ này? Các ngươi nhanh chóng mang tất đi, Bổn cung muốn ở đây ngắm cảnh."
Đông Tuyết thấy tình thế không ổn, nương nương nhà nàng bị Cổ Lạc Nhi làm cho không thể phát ra tỳ khí, còn chưa có ra oai phủ đầu, này làm sao được?
Lập tức ra vẻ nổi giận nói.
“Các ngươi thiêu nướng làm xuất hiện sương khói, khiến Lê Hoa cùng rừng Lê Tuyết dơ bẩn, làm sao nương nương của chúng ta có thể thưởng thức được? Còn không mau dập đầu thỉnh tội với nương nương nhà chúng ta."
Nguyệt quý phi được một lời nhắc nhở của Đông Tuyết, lập tức tỉnh ngộ lại.
Đại khái là có Đông Phong Linh ở đây, Nguyệt quý phi ngược lại cũng không dám đến làm khó dễ.
Hôm qua, Đông Phong Linh thần thần bí bí nói: “Lạc Nhi, nếu chúng ta muốn xuất cung thành công, còn phải hối lộ một tôn thần nữa."
“Ai vậy?"
“Mẫu hậu nha."
“Đúng rồi."
Cổ Lạc Nhi vỗ đùi, nếu có thể được Thái hậu giúp đỡ, sẽ càng dễ dàng đối phó với Đông Phong Túy.
“Nhưng là, " Cổ Lạc Nhi do dự hỏi, “Thái hậu sẽ giúp chúng ta sao? Muội không phải đã nói nàng chuyện gì cũng không quản sao."
Đông Phong Linh thở dài nói: “Tính tình mẫu hậu, ai cũng không lần ra được, ai cũng không biết nàng giả hồ đồ hay hồ đồ thật sự. Có đôi khi nàng giống như một lão ngoan đồng, nhưng có khi nàng lại nói lời khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa. Dù sao a, có nàng giúp đỡ cũng không tồi."
“Ừ."
Cổ Lạc Nhi gật đầu, hỏi Đông Phong Linh.
“Nàng thích gì? Chúng ta phải hối lộ nàng như thế nào?"
Đông Phong Linh chần chừ nói: “Nàng sao, nói không chừng nàng sẽ thích cùng chúng ta ăn cơm dã ngoại. Nhưng mà, ta cũng không chắc chắn lắm."
Cổ Lạc Nhi nghĩ nghĩ, nói: “Nếu không, muội trước tiên cầm một ít đồ nướng để nàng ăn thử, thăm dò ý tứ của nàng một phen. Như thế nào?"
“Được lắm."
Đông Phong Linh vỗ tay cười nói: “Đúng rồi, ta tại sao không nghĩ tới? Ta đi ngay đây."
Cầm một xiên đồ nướng vừa mới nướng xong chạy tới Từ An điện.
Theo lúc sau Đông Phong Linh báo cáo, Thái hậu hết sức tán thưởng các nàng thiêu nướng.
Cổ Lạc Nhi mới thả tâm một chút.
Thái hậu tán thưởng đúng là chuyện tốt, xem ra muốn lôi kéo Thái hậu không phải là chuyện không có khả năng.
Theo quy củ hậu cung, nhóm hậu phi vốn mỗi ngày đều cần phải đi tới thỉnh an Thái hậu.
Cũng không biết có phải Thái hậu chán ghét những nghi thức xã giao này, hoặc là chính nàng cũng muốn lười biếng, hoặc nguyên nhân nào khác, lại cho hủy bỏ quy củ này.
Bởi vậy, Cổ Lạc Nhi đã vào cung mấy ngày, cũng chưa từng thấy qua Thái hậu.
Sáng sớm hôm nay, Đông Phong Linh liền xung phong nhận việc nói, muốn đi tới mời Thái hậu đến tham gia tụ hội.
Cổ Lạc Nhi ngồi ở trên cỏ, tính toán nên làm thế nào để đối phó Thái hậu.
Trên cỏ bốn phía ngồi gần mười phi tử, đều là tận lực muốn thoát khỏi cuộc sống hậu cung hậu phi.
Chiếm hơn nửa hậu cung của Đông Phong Túy.
Cổ Nhạc nhi ba hoa chích chòe thổi phồng bên ngoài lên, đem cục diện đáng buồn đảo loạn tâm tư các nàng.
Giờ phút này, các nàng đang tam tam hai phía ghé vào một chỗ xì xào bàn tán.
Hướng về cuộc sống tương lai.
Cổ Lạc Nhi suy nghĩ, hẳn là đã đến thời điểm lật bài với Đông Phong Túy.
Chỉ chờ trước mắt thăm dò qua tâm ý Thái hậu, là có thể đi tới chỗ Đông Phong Túy chính thức đề xuất yêu cầu xuất cung.
Ha ha, qua hôm nay, cũng là đến kỳ hạn ba ngày cấm túc của nàng.
Thông qua mấy ngày nay tiếp xúc, nàng đối với việc đối phó Đông Phong Túy vẫn là có chút tâm đắc.
Dù sao a, hắn không đồng ý cũng phải bức hắn đồng ý.
Một bên Lê Tuyết viên đột nhiên truyền đến một trận xôn xao.
Một đám người xuất hiện tới đây.
Tiếp theo liền nghe thấy thanh âm loảng xoảng gì đó, còn kèm theo vô số tiếng chửi mắng.
“Ai cho phép các ngươi ở chỗ này thiêu nướng? Khiến cho không khí bẩn thỉu."
“Toàn bộ đều lăn trở về đi."
“Nương nương chúng ta muốn ở chỗ này ngắm cảnh, không được làm mất hứng của nương nương ta."
Cổ Lạc Nhi đứng lên, hướng về phía tiếng chửi mắng đi tới.
Chỉ thấy một đám thái giám óc đầy bụng phệ đang hùng hổ ném đồ dùng để thiêu nướng của các nàng, cùng với chậu lọ, còn có cả mấy chiếc bàn.
Có thái giám trong tay còn cầm roi da gậy gộc.
Mà Nguyệt quý phi và một số hậu phi khác cùng với hàng loạt cung nữ vây xung quanh, đứng xem kịch vui.
Nhóm hậu phi cùng Cổ Lạc Nhi tụ họp thì nơm nớp lo sợ đứng ở một bên, cúi đầu, cổ họng cũng không dám thốt lên một tiếng.
Cổ Lạc Nhi minh bạch, thì ra Nguyệt quý phi này chính là tìm đến gây sự.
Nàng nhẫn nhịn hai ngày, cũng đến mức đủ rồi.
Đại khái là nghe được hôm nay Đông Phong Linh không có ở đây, cho nên tới phá hoại các nàng tụ họp.
Hừ, Cổ Lạc nhi nàng chưa bao giờ muốn chọc sự sinh phi, nhưng bị người lấn đến trên đầu như này, nàng cũng không thể mặc cho người ta khi dễ.
Hơn nữa, nàng phải động viên cho những hậu phi chuyên bị Nguyệt quý phi khi dễ thành quen này, nâng lên lòng tin của các nàng.
Cổ Lạc Nhi đi lên phía trước, không quản Nguyệt quý phi, trước tiên nghiêm mặt hướng phía bọn thái dám đang phá đồ đạc quát mạnh một tiếng.
“Dừng tay."
Thanh âm của nàng phi thường nghiêm khắc, lẫm liệt không thể xâm phạm.
Rốt cục khiến cho tất cả mọi người không tự chủ được mà dừng tay lại.
Cổ Lạc Nhi lạnh giọng nói: “Đây là những thứ Phong Linh công chúa phái người đưa đến, các ngươi cũng dám tùy tiện loạn động? Các ngươi không sợ nàng trách tội sao?"
Bọn thái giám rốt cuộc vẫn là sợ Phong Linh công chúa.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó cùng nhau đem ánh mắt quăng về phía Nguyệt quý phi.
Chờ đợi chỉ thị của nàng.
Ngày đó, Đông Tuyết chịu thiệt thòi, trở về thêm mắm thêm muối tố cáo một loạt với Nguyệt quý phi, Nguyệt quý phi lập tức liền phái người tới vì nàng báo thù.
Lại trở ngại có Phong Linh công chúa bên cạnh, nhất thời không tiện, đành phải ẩn nhẫn.
Ai ngờ các nàng trái lại càng nháo càng lớn, cả ngày tụ cùng một chỗ thầm thì.
Muốn tạo phản sao?
Mà người cầm đầu, lại là Cổ Lạc Nhi đáng giận kia.
Bởi vậy, hôm nay Nguyệt quý phi sau khi nghe ngóng được Đông Phong Linh không ở trong rừng Lê Tuyết, lập tức liền dẫn người đi tới, cho Cổ Lạc Nhi một đòn phủ đầu.
Nàng phải để cho nàng ta hiểu được, hậu cung này là thiên hạ của Nguyệt quý phi, cho dù là ai cũng không thể vượt qua được nàng.
Bọn thái giám đương nhiên nghe xong phân phó của nàng, vừa đến rừng Tuyết Lê liền đánh đổ mọi thứ, lớn tiếng doạ người.
Nguyệt quý phi lại không ngờ tới, Cổ Lạc Nhi vừa tiến lên liền lôi Đông Phong Linh ra.
Nàng không muốn cùng Đông Phong Linh đối nghịch, nhưng là, hôm nay nàng không cách nào nhẫn nại được.
Tiếp tục nhịn xuống, hậu cung này sợ là sẽ đổi trời.
Nguyệt quý phi đang muốn phát tác, sai bọn thái giám tiếp tục đập vỡ mọi thứ, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, đã bị Cổ Lạc Nhi đoạt trước.
Cổ Lạc Nhi ngược với vừa rồi lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, mà lại hướng về phía Nguyệt quý phi cười hì hì.
“Nương nương, người cũng đến đây sao? Vừa lúc nếm thử đồ nướng của chúng ta, rất thơm a."
Tục ngữ nói, đưa tay không đánh mặt người cười.
Nguyệt quý phi không ngờ tới Cổ Lạc Nhi lại ra chiêu này, nhất thời ngẩn người, không phát tác được.
Trong lòng lại không cam lòng, mặt lạnh nói: “Ai thích ăn những thứ này? Các ngươi nhanh chóng mang tất đi, Bổn cung muốn ở đây ngắm cảnh."
Đông Tuyết thấy tình thế không ổn, nương nương nhà nàng bị Cổ Lạc Nhi làm cho không thể phát ra tỳ khí, còn chưa có ra oai phủ đầu, này làm sao được?
Lập tức ra vẻ nổi giận nói.
“Các ngươi thiêu nướng làm xuất hiện sương khói, khiến Lê Hoa cùng rừng Lê Tuyết dơ bẩn, làm sao nương nương của chúng ta có thể thưởng thức được? Còn không mau dập đầu thỉnh tội với nương nương nhà chúng ta."
Nguyệt quý phi được một lời nhắc nhở của Đông Tuyết, lập tức tỉnh ngộ lại.
Tác giả :
Hàn Tiểu Đình