Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
Chương 49: Sa thải Hoàng đế 2
Đông Phong Linh đang rầu rĩ không vui nằm trong Thính Phong điện.
Khắp hoàng cung bị nhóm người Nguyệt quý phi làm cho ngột ngạt bức bách, vừa ra khỏi Thính Phong điện liền thấy vẻ mặt các nàng khiến người ta ghét cay ghét đắng,
Hại nàng chỉ có thể nằm ở trong Thính Phong điện.
Khó khăn gặp được một người nói chuyện hợp như Cổ Lạc Nhi, mà lại bị hoàng huynh cấm túc ở Tử Tiêu Cung.
Nàng buổi chiều cũng đã đi tìm nàng ấy, nhưng thủ vệ canh giữ ở cửa Tử Tiêu Cung nói cái gì cũng không chịu để nàng đi vào.
Hoàng huynh a hoàng huynh, cái hậu cung này đã thành bộ dáng gì nữa rồi, cũng không đi ra mà quản lý.
Suốt ngày chỉ biết đến ngủ ngon.
Đông Phong Linh đang lúc than thở, đột nhiên nghe thấy cung nữ Tiểu Lục báo lại.
“Điện hạ, Tiên phi nương nương, Cầm phi nương nương còn có Ngọc phi nương nương đến đây."
Đông Phong Linh vừa nghe thấy mấy chữ Tiên phi nương nương, tinh thần lập tức tỉnh táo, nhảy lên mà dậy.
Hỏi: “Ở đâu a?"
Không đợi Tiểu Lục trả lời, chính nàng đã xông ra ngoài.
Cổ Lạc Nhi cùng Cầm phi Ngọc phi đứng ở trước điện chờ đợi, trông thấy Đông Phong Linh rất nhanh đã chạy tới.
Thật xa liền hướng về phía các nàng gọi: “Lạc Nhi, các tỷ tới rồi, mau vào nha, đứng ở cửa làm chi."
Cổ Lạc Nhi hướng Cầm phi Ngọc phi bên cạnh cười, là ý nói, hiện tại các ngươi nên yên tâm a, ta và Phong Linh công chúa là bằng hữu tốt mà.
Cũng chạy lên tiến vào, nghênh đón Đông Phong Linh.
Đông Phong Linh vừa chạy đến gần đã nắm chặt tay Cổ Lạc Nhi, liên tiếp hỏi.
“Lạc Nhi, làm sao tỷ có thể ra ngoài? Hoàng huynh bỏ qua cho tỷ rồi sao?"
Cổ Lạc Nhi nghịch ngợm hướng nàng nháy mắt mấy cái.
“Không phải hoàng huynh muội chịu bỏ qua cho ta, là hắn không chịu được ta, đuổi ta ra ngoài."
“Oa? Hắn làm sao có thể không chịu được tỷ? Tỷ làm cái gì?"
Đông Phong Linh kỳ quái hỏi.
Hoàng huynh nàng lười thì lười, nhưng tính tình rất tốt.
Nàng đúng là không nghĩ ra, hắn vì sao luôn gây khó dễ cho Cổ Lạc Nhi.
Hiện giờ, lại có chuyện gì có thể làm cho hắn không nhẫn nhịn được?
Cổ Lạc Nhi nghĩ tới bộ dáng Đông Phong Túy bị tiếng Guitar của nàng cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên liền buồn cười.
Khanh khách cười nói: “Còn có thể làm gì? Đương nhiên là làm ồn đến giấc ngủ của hắn chứ sao."
Đông Phong Linh ngẩn người, thoáng chốc phát ra một trận cười lớn.
Cầm phi Ngọc phi cùng một đám công công cung nữ bên cạnh cũng nhịn không được cúi đầu che miệng.
Hoàng thượng mọi sự bất quản, chỉ có ngủ là quan trọng. Tiên phi nương nương ầm ĩ đến giấc ngủ của hắn, hắn có thể chịu được mới là lạ.
Cổ Lạc Nhi cười đến không đứng được, phải giữ lấy tay Đông Phong Linh.
Nói: “Phong Linh, chúng ta là đến tìm muội lánh nạn đây."
“Làm sao vậy? Tránh mặt hoàng huynh sao? Yên tâm đi, chỉ cần tỷ không làm ầm đến giấc ngủ của hắn nữa, hắn sẽ không làm gì tỷ."
Kỳ quái nhìn thoáng qua Cầm phi Ngọc phi phía sau lưng Cổ Lạc Nhi.
Các nàng cũng đâu có làm ầm đến hoàng huynh nha, tránh nạn gì đây?
Cổ Lạc Nhi than thở nói: “Không phải tránh hoàng huynh muội, mà là tránh Nguyệt quý phi cùng Đông Tuyết."
Đem chuyện vừa rồi vừa mới phát sinh kể lại lần nữa.
Đông Phong Linh nghe xong huyết mạch sôi trào.
Hầm hừ nói: “Lại là các nàng. Hừ, Hoàng cung này thật sự là không thể nán lại nổi nữa."
Cổ Lạc Nhi hai mắt sáng lên, hỏi: “Muội cũng không muốn ở trong Hoàng cung?"
Đông Phong Linh nặng nề mà gật đầu.
“Nếu không phải ta không có nơi nào để đi, ta đã sớm không ở nơi này rồi. Hoàng huynh cùng mẫu hậu cũng không quản lý sự vụ, trơ mắt nhìn Nguyệt quý phi đem hậu cung quấy nhiễu đến rối loạn, ta hữu tâm vô lực, bực bội chết."
Cổ Lạc Nhi vừa nghe, có hi vọng, nàng phải nhân cơ hội giựt giây.
Vì không muốn lộ ra tin tức, để cho Đông Phong Linh trước hết sai tất cả mọi người ra chỗ khác.
Lúc này mới nói: “Muội đã không muốn nán lại đây, vậy sao không ra đi a? Không nơi nào mình có thể không tìm được nha."
“Làm sao tìm được?"
Đông Phong Linh mê muội hỏi.
Cầm phi Ngọc phi cũng đều dựng tai lắng nghe.
Nữ hài tử trong gia đình, không phải đều phải ở trong nhà, chân không bước ra khỏi nhà sao?
Nữ tử bình thường còn như vậy, huống chi là công chúa.
Giống như Đông Phong Linh, nếu muốn thoát khỏi hoàng cung, biện pháp duy nhất tuyển một Phò mã.
Có Phò mã, hoàng thượng nhất định sẽ ban cho nàng một tòa phủ công chúa khác.
Đáng tiếc, cho đến bây giờ, ngay cả bóng dáng Phò mã cũng chưa thấy a.
Hoàng thượng nhất định chỉ lo ngủ, đem chuyện công chúa đến tuổi lấy chồng đã sớm quên.
Thái hậu điên điên khùng khùng, đại khái cũng không còn nghĩ đến nữ nhi của mình phải xuất giá.
Hai người nhìn về phía Đông Phong Linh trong ánh mắt có chút đồng tình.
Cổ Lạc Nhi khẩn thiết thuyết phục Đông Phong Linh.
“Tự mình ra ngoài mua một ngôi nhà không được sao. Nghĩ như thế nào liền làm như thế ấy, muốn đi đâu liền đi đó, biết bao tự do a."
Nghe xong lời này, hai vị phi tử đều lắc đầu, than thở.
Trên mặt Đông Phong Linh cũng hiện ra vẻ mất mát.
“Ta còn tưởng rằng có ý kiến gì hay cơ, ta nếu có thể tự mình xuất cung mua một ngôi nhà, ta đã sớm ra khỏi đây rồi."
“Vì sao không thể?"
Cổ Lạc Nhi hỏi.
“Này, cái này không hợp lễ nghĩa nha. Ta là công chúa, phải ở trong cung."
Cổ Lạc Nhi bắt đầu sâu sắc ý thức được, nàng đang đối mặt với cục diện như nào.
Ngay ca Đông Phong Linh thoải mái như vậy còn là một nữ hài tử miệng đầy lễ chế, càng miễn bàn những người khác.
Xem ra, nàng phải đưa ra cách giảng đạo nâng cao tinh thần mới được.
Cổ Lạc Nhi cực lực khuyên bảo.
“Ai nói nữ hài tử phải ở trong nhà chờ lập gia đình? Ai nói nữ nhân phải trở thành đồ chơi của nam nhân? Cuộc đời như vậy thì còn ý nghĩa gì?"
“Nhưng, chính là từ trước đến nay đều là như vậy nha, này, đây là quy củ."
Đông Phong Linh ấp a ấp úng đem ý nghĩ chung của mọi người nói ra, nhưng là, trong nội tâm lại đột nhiên dâng lên một chút cảm xúc gì đó.
Dường như là hi vọng.
Hi vọng thoát khỏi tình trạng cuộc sống trước mắt này.
Cổ Lạc Nhi khoát tay.
“Quy củ là người định, hơn nữa, là nam nhân định. Biết nam nhân vì sao không cho nữ nhân ra ngoài, cùng bọn hắn làm việc như nhau không? Bởi vì, bọn họ sợ không sánh bằng nữ nhân. Kỳ thật, ngoại trừ so với cậy mạnh, nữ nhân chúng ta có điểm nào so với nam nhân kém hơn?"
Tất cả mọi người không lên tiếng.
Cổ Lạc Nhi khích lệ nhiều hơn.
“Có ai biết rất sớm trước kia không? Khi đó đều là nữ tính vi tôn. Chỉ có điều về sau, nam nhân dựa vào cậy mạnh, cưỡng chế đem nữ nhân nhốt ở trong nhà."
Vốn Cổ Lạc Nhi còn muốn đưa ra ví dụ, nhưng lịch sử của thời không này cùng thời không kia của nàng không giống nhau, nàng không có biện pháp nêu ra lịch sử mẫu hệ thị tộc.
Đành phải thuyết phục qua loa.
Cầm phi cùng Ngọc phi nghi ngờ liếc nhau một cái.
Đông Phong Linh lại gật gật đầu.
“Phong Linh, " Cổ Lạc Nhi khoác lên vai Đông Phong Linh.
“Muội nghĩ a, chúng ta ra ngoài, có thể làm chúng ta chuyện muốn làm, đi đến nơi chúng ta muốn. Chúng ta có thể giống như nam nhân kiếm tiền, du sơn ngoạn thủy. Đó mới gọi là đời người. Dù sao vẫn tốt hơn so với chỗ này cả ngày bị ức hiếp."
Đông Phong Linh lần nữa lại gật gật đầu.
Khắp hoàng cung bị nhóm người Nguyệt quý phi làm cho ngột ngạt bức bách, vừa ra khỏi Thính Phong điện liền thấy vẻ mặt các nàng khiến người ta ghét cay ghét đắng,
Hại nàng chỉ có thể nằm ở trong Thính Phong điện.
Khó khăn gặp được một người nói chuyện hợp như Cổ Lạc Nhi, mà lại bị hoàng huynh cấm túc ở Tử Tiêu Cung.
Nàng buổi chiều cũng đã đi tìm nàng ấy, nhưng thủ vệ canh giữ ở cửa Tử Tiêu Cung nói cái gì cũng không chịu để nàng đi vào.
Hoàng huynh a hoàng huynh, cái hậu cung này đã thành bộ dáng gì nữa rồi, cũng không đi ra mà quản lý.
Suốt ngày chỉ biết đến ngủ ngon.
Đông Phong Linh đang lúc than thở, đột nhiên nghe thấy cung nữ Tiểu Lục báo lại.
“Điện hạ, Tiên phi nương nương, Cầm phi nương nương còn có Ngọc phi nương nương đến đây."
Đông Phong Linh vừa nghe thấy mấy chữ Tiên phi nương nương, tinh thần lập tức tỉnh táo, nhảy lên mà dậy.
Hỏi: “Ở đâu a?"
Không đợi Tiểu Lục trả lời, chính nàng đã xông ra ngoài.
Cổ Lạc Nhi cùng Cầm phi Ngọc phi đứng ở trước điện chờ đợi, trông thấy Đông Phong Linh rất nhanh đã chạy tới.
Thật xa liền hướng về phía các nàng gọi: “Lạc Nhi, các tỷ tới rồi, mau vào nha, đứng ở cửa làm chi."
Cổ Lạc Nhi hướng Cầm phi Ngọc phi bên cạnh cười, là ý nói, hiện tại các ngươi nên yên tâm a, ta và Phong Linh công chúa là bằng hữu tốt mà.
Cũng chạy lên tiến vào, nghênh đón Đông Phong Linh.
Đông Phong Linh vừa chạy đến gần đã nắm chặt tay Cổ Lạc Nhi, liên tiếp hỏi.
“Lạc Nhi, làm sao tỷ có thể ra ngoài? Hoàng huynh bỏ qua cho tỷ rồi sao?"
Cổ Lạc Nhi nghịch ngợm hướng nàng nháy mắt mấy cái.
“Không phải hoàng huynh muội chịu bỏ qua cho ta, là hắn không chịu được ta, đuổi ta ra ngoài."
“Oa? Hắn làm sao có thể không chịu được tỷ? Tỷ làm cái gì?"
Đông Phong Linh kỳ quái hỏi.
Hoàng huynh nàng lười thì lười, nhưng tính tình rất tốt.
Nàng đúng là không nghĩ ra, hắn vì sao luôn gây khó dễ cho Cổ Lạc Nhi.
Hiện giờ, lại có chuyện gì có thể làm cho hắn không nhẫn nhịn được?
Cổ Lạc Nhi nghĩ tới bộ dáng Đông Phong Túy bị tiếng Guitar của nàng cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên liền buồn cười.
Khanh khách cười nói: “Còn có thể làm gì? Đương nhiên là làm ồn đến giấc ngủ của hắn chứ sao."
Đông Phong Linh ngẩn người, thoáng chốc phát ra một trận cười lớn.
Cầm phi Ngọc phi cùng một đám công công cung nữ bên cạnh cũng nhịn không được cúi đầu che miệng.
Hoàng thượng mọi sự bất quản, chỉ có ngủ là quan trọng. Tiên phi nương nương ầm ĩ đến giấc ngủ của hắn, hắn có thể chịu được mới là lạ.
Cổ Lạc Nhi cười đến không đứng được, phải giữ lấy tay Đông Phong Linh.
Nói: “Phong Linh, chúng ta là đến tìm muội lánh nạn đây."
“Làm sao vậy? Tránh mặt hoàng huynh sao? Yên tâm đi, chỉ cần tỷ không làm ầm đến giấc ngủ của hắn nữa, hắn sẽ không làm gì tỷ."
Kỳ quái nhìn thoáng qua Cầm phi Ngọc phi phía sau lưng Cổ Lạc Nhi.
Các nàng cũng đâu có làm ầm đến hoàng huynh nha, tránh nạn gì đây?
Cổ Lạc Nhi than thở nói: “Không phải tránh hoàng huynh muội, mà là tránh Nguyệt quý phi cùng Đông Tuyết."
Đem chuyện vừa rồi vừa mới phát sinh kể lại lần nữa.
Đông Phong Linh nghe xong huyết mạch sôi trào.
Hầm hừ nói: “Lại là các nàng. Hừ, Hoàng cung này thật sự là không thể nán lại nổi nữa."
Cổ Lạc Nhi hai mắt sáng lên, hỏi: “Muội cũng không muốn ở trong Hoàng cung?"
Đông Phong Linh nặng nề mà gật đầu.
“Nếu không phải ta không có nơi nào để đi, ta đã sớm không ở nơi này rồi. Hoàng huynh cùng mẫu hậu cũng không quản lý sự vụ, trơ mắt nhìn Nguyệt quý phi đem hậu cung quấy nhiễu đến rối loạn, ta hữu tâm vô lực, bực bội chết."
Cổ Lạc Nhi vừa nghe, có hi vọng, nàng phải nhân cơ hội giựt giây.
Vì không muốn lộ ra tin tức, để cho Đông Phong Linh trước hết sai tất cả mọi người ra chỗ khác.
Lúc này mới nói: “Muội đã không muốn nán lại đây, vậy sao không ra đi a? Không nơi nào mình có thể không tìm được nha."
“Làm sao tìm được?"
Đông Phong Linh mê muội hỏi.
Cầm phi Ngọc phi cũng đều dựng tai lắng nghe.
Nữ hài tử trong gia đình, không phải đều phải ở trong nhà, chân không bước ra khỏi nhà sao?
Nữ tử bình thường còn như vậy, huống chi là công chúa.
Giống như Đông Phong Linh, nếu muốn thoát khỏi hoàng cung, biện pháp duy nhất tuyển một Phò mã.
Có Phò mã, hoàng thượng nhất định sẽ ban cho nàng một tòa phủ công chúa khác.
Đáng tiếc, cho đến bây giờ, ngay cả bóng dáng Phò mã cũng chưa thấy a.
Hoàng thượng nhất định chỉ lo ngủ, đem chuyện công chúa đến tuổi lấy chồng đã sớm quên.
Thái hậu điên điên khùng khùng, đại khái cũng không còn nghĩ đến nữ nhi của mình phải xuất giá.
Hai người nhìn về phía Đông Phong Linh trong ánh mắt có chút đồng tình.
Cổ Lạc Nhi khẩn thiết thuyết phục Đông Phong Linh.
“Tự mình ra ngoài mua một ngôi nhà không được sao. Nghĩ như thế nào liền làm như thế ấy, muốn đi đâu liền đi đó, biết bao tự do a."
Nghe xong lời này, hai vị phi tử đều lắc đầu, than thở.
Trên mặt Đông Phong Linh cũng hiện ra vẻ mất mát.
“Ta còn tưởng rằng có ý kiến gì hay cơ, ta nếu có thể tự mình xuất cung mua một ngôi nhà, ta đã sớm ra khỏi đây rồi."
“Vì sao không thể?"
Cổ Lạc Nhi hỏi.
“Này, cái này không hợp lễ nghĩa nha. Ta là công chúa, phải ở trong cung."
Cổ Lạc Nhi bắt đầu sâu sắc ý thức được, nàng đang đối mặt với cục diện như nào.
Ngay ca Đông Phong Linh thoải mái như vậy còn là một nữ hài tử miệng đầy lễ chế, càng miễn bàn những người khác.
Xem ra, nàng phải đưa ra cách giảng đạo nâng cao tinh thần mới được.
Cổ Lạc Nhi cực lực khuyên bảo.
“Ai nói nữ hài tử phải ở trong nhà chờ lập gia đình? Ai nói nữ nhân phải trở thành đồ chơi của nam nhân? Cuộc đời như vậy thì còn ý nghĩa gì?"
“Nhưng, chính là từ trước đến nay đều là như vậy nha, này, đây là quy củ."
Đông Phong Linh ấp a ấp úng đem ý nghĩ chung của mọi người nói ra, nhưng là, trong nội tâm lại đột nhiên dâng lên một chút cảm xúc gì đó.
Dường như là hi vọng.
Hi vọng thoát khỏi tình trạng cuộc sống trước mắt này.
Cổ Lạc Nhi khoát tay.
“Quy củ là người định, hơn nữa, là nam nhân định. Biết nam nhân vì sao không cho nữ nhân ra ngoài, cùng bọn hắn làm việc như nhau không? Bởi vì, bọn họ sợ không sánh bằng nữ nhân. Kỳ thật, ngoại trừ so với cậy mạnh, nữ nhân chúng ta có điểm nào so với nam nhân kém hơn?"
Tất cả mọi người không lên tiếng.
Cổ Lạc Nhi khích lệ nhiều hơn.
“Có ai biết rất sớm trước kia không? Khi đó đều là nữ tính vi tôn. Chỉ có điều về sau, nam nhân dựa vào cậy mạnh, cưỡng chế đem nữ nhân nhốt ở trong nhà."
Vốn Cổ Lạc Nhi còn muốn đưa ra ví dụ, nhưng lịch sử của thời không này cùng thời không kia của nàng không giống nhau, nàng không có biện pháp nêu ra lịch sử mẫu hệ thị tộc.
Đành phải thuyết phục qua loa.
Cầm phi cùng Ngọc phi nghi ngờ liếc nhau một cái.
Đông Phong Linh lại gật gật đầu.
“Phong Linh, " Cổ Lạc Nhi khoác lên vai Đông Phong Linh.
“Muội nghĩ a, chúng ta ra ngoài, có thể làm chúng ta chuyện muốn làm, đi đến nơi chúng ta muốn. Chúng ta có thể giống như nam nhân kiếm tiền, du sơn ngoạn thủy. Đó mới gọi là đời người. Dù sao vẫn tốt hơn so với chỗ này cả ngày bị ức hiếp."
Đông Phong Linh lần nữa lại gật gật đầu.
Tác giả :
Hàn Tiểu Đình