Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
Chương 29: Nguyệt quý phi ngoại tình
Đem vẽ hình hắn lại một chút, bán được thật nhiều bạc nha.
Cổ đại không có TV, không có cameras, đế vương lại quanh năm đứng ở trong cung, thật sự là quá tốt.
Nếu không, người người đều đã gặp Đông Phong Túy, nàng còn dám cầm bức họa hắn bán lấy tiền sao?
Sau khi toàn bộ đồ ăn đều bày xong, Đông Phong Túy mới để An Thụy đỡ xuống khoan thai đi tới.
Trông thấy Cổ Lạc Nhi đứng bên cạnh bàn ăn, Đông Phong Túy rõ ràng giật mình chấn động.
Hắn cũng không quên ăn được bữa trưa hôm qua có bao nhiêu chật vật, nàng lại muốn đến làm mất hứng sao?
Đông Phong Túy thay một khuôn mặt tươi cười mê mệt chết người không đền mạng, tiến đến trước mặt Cổ Lạc Nhi.
“Ái phi, ngươi quay về Cầm Sắt điện dùng bữa, được không?"
Hắn lại muốn dùng mỹ nam kế?
Cổ Lạc Nhi âm thầm đắc ý, bệnh hoa si của nàng không tính là quá nặng, hai ngày nay sớm đã kinh diễm qua Đông Phong Túy, bây giờ sẽ không tiếp tục trúng kế của hắn.
Lại nghe thấy chung quanh truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống liên tiếp.
Cái ly trong tay cung nữ nào đó rơi xuống đất.
Cái ghế bên cạnh cung nữ nào đó lật ngã.
Còn có cung nữ nào đó tự mình ngã nhào trên mặt đất.
Tất cả cung nữ đều quên hết lễ nghi, khẽ nhếch miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm Đông Phong Túy.
Thật sự không thể trách các nàng a, mặc dù các nàng mỗi ngày đều có cơ hội nhìn thấy Đông Phong Túy, nhưng các nàng chưa từng nhìn thấy qua nụ cười say lòng người của hắn như vậy a.
Thật là người cũng như tên.
Cổ Lạc Nhi cũng thay một nụ cười sáng lạn tột cùng.
“Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, Lạc Nhi đã ăn rồi. Lạc Nhi chính là đến giúp Hoàng thượng gắp thức ăn."
Đông Phong Túy trông thấy nụ cười của nàng, tâm thần có chút hoảng hốt.
Chưa từng thấy qua nụ cười nào vui vẻ không có tâm cơ như vậy.
Nhưng mà, hắn lập tức kịp thời phản ứng, cái gì mà không có tâm cơ, phải để ý nàng nhiều mới được.
Nàng vừa mới nói cái gì? Gắp thức ăn? Hắn mới không cần.
Còn không đợi hắn cự tuyệt, Cổ Lạc Nhi đã nhìn món ăn trên bàn, ngạc nhiên kêu lên.
“Oa, Hoàng thượng, người còn muốn ăn cá a? Ngày hôm qua ta không phải đã nói với người sao, cá đều sống tại......"
“Đủ rồi."
Đông Phong Túy cắt ngang lời Cổ Lạc Nhi.
Hắn không thể để cho nàng nói nữa, nói thêm nữa, bữa trưa hôm nay cũng sẽ bị nhỡ.
Cổ Lạc Nhi chớp mắt to vô tội, nhìn Đông Phong Túy.
“Hoàng thượng, ta nói không sai nha. Cá sống ở trong nước sông, dân chúng giặt quần áo rửa cầu tiêu cũng đúng là ở trong nước sông nha."
“Trẫm nói đủ rồi, chớ nói nữa."
Từ trước đến nay Đông Phong Túy lười phải phát giận bây giờ có chút phát điên.
Hỏng bét, vẫn bị nàng nói ra.
“Hoàng thượng, Lạc nhi vì sức khỏe của người."
Cổ Lạc Nhi viền mắt bắt đầu trở nên hồng hồng.
Cũng không phải giả bộ, nàng thật sự rất ủy khuất.
Chưa từng có người lớn tiếng nói chuyện với nàng như vậy, ngay cả cha mẹ đều không có, nàng thật là nhớ cha mẹ a.
Nghĩ đến cha mẹ ở thời không xa xôi kia, đời này không biết còn có thể gặp lại cha mẹ không, Cổ Lạc Nhi thật sự rất thương tâm.
“Oa" khóc lớn lên.
Lôi tay áo Đông Phong Túy nói: “Ngươi khi dễ người."
Đông Phong Túy luống cuống, chưa từng có nữ hài tử dám ở trước mặt hắn khóc, hơn nữa lại khóc đến thương tâm như vậy.
Không phải là không có phi tử đến tìm hắn làm nũng, nhưng hắn không phải thường thường đang ngủ sao, các nàng chính là muốn khóc cũng khóc không được a.
Đông Phong Túy vội vàng vỗ vỗ lưng Cổ Lạc Nhi.
Làm dịu nói: “Trẫm không có khi dễ ngươi, đừng khóc."
“Còn nói không có? Ngươi chính là khi dễ ta, người ta quan tâm ngươi, ngươi còn mắng chửi người ta."
“Trẫm thật không phải là ý này. Ai, được rồi, ngươi tới gắp thức ăn cho trẫm a."
Đông Phong Túy vẻ mặt anh dũng biểu lộ chính nghĩa, ngồi xuống chỗ cao nhất..
Cổ Lạc Nhi ngạc nhiên nhìn hắn, trên mặt còn phủ vài hạt nước mắt.
Khó trách người ta nói nước mắt phụ nữ là vũ khí tốt nhất, hóa ra quả thật như thế, lời đồn đại không phải là giả a.
Nàng chưa từng khóc ở trước mặt nam sinh, chưa bao giờ biết nước mắt diệu dụng như thế này.
Từ nay về sau, nàng là không phải có thể thường xuyên dùng nó để đối phó Đông Phong Túy sao?
Phi, nàng mới không cần đây, khóc là biểu hiện nhu nhược, nàng từ nay về sau không bao giờ khóc nữa, nhớ đến cha mẹ cũng không khóc.
Nhưng vì sao vừa nghĩ tới cha mẹ, chóp mũi lại cay cay? Nước mắt thiếu chút nữa lại lăn ra ngoài.
Trước kia chưa từng cách xa cha mẹ như vậy, chưa bao giờ biết tới nàng nhớ bọn họ như vậy.
Đông Phong Túy còn đang đợi nàng, nàng cũng không thể lại ở trước mặt hắn rơi lệ.
Mới vừa rồi khóc ngay trước mặt hắn, thật là xấu hổ chết người.
Cổ Lạc Nhi vội vàng đem tư niệm đối với cha mẹ quăng ra sau đầu, một lần nữa chuyên tâm đối phó với Đông Phong Túy.
Cổ Lạc Nhi cầm lấy chiếc đũa, vừa lướt nhìn qua trên bàn, Đông Phong Túy lập tức ra lệnh.
“Đem cá mang đi."
Cổ Lạc Nhi hồi phục trạng thái, lại bắt đầu oa oa ô ô.
“Hoàng thượng, ngài không ăn tay gấu, đổi sang ăn chân ngỗng rồi? Chân ngỗng chính là chân của ngỗng a. Ngươi suy nghĩ một chút xem, nếu như chân của ngươi......"
“Đừng nói nữa."
Đông Phong Túy lần nữa cắt ngang lời nàng.
Hữu khí vô lực phân phó: “Đem toàn bộ đồ ăn này đi, mang lên một chút cháo trắng cùng rau, thêm một cái bánh ngô nữa."
Nếu để cho nàng nói tiếp, từ nay về sau không phải là hắn không còn muốn ăn cơm nữa?
Cổ Lạc Nhi nhếch miệng cười, không hề lên tiếng.
Lệ trên mặt nàng còn chưa khô, lại cười tự nhiên đến như vậy, thoải mái như vậy, Đông Phong Túy đột nhiên cảm thấy, kỳ thật ăn cháo trắng rau xanh cũng không tồi a.
Nhưng là, trong nội tâm rốt cuộc có chút không cam lòng, hắn cũng không thể cứ thừa nhận như vậy.
Nghiêng đầu hỏi Cổ Lạc Nhi.
“Ngươi hôm nay bán tranh trên đường?"
Cổ Lạc Nhi vội nói: “A, Hoàng thượng, ta đột nhiên nhớ tới, ta còn có chút việc, ngài tự dùng bữa a."
“Ngươi dùng bữa cùng trẫm đi."
“Ta đã ăn rồi."
Cổ Lạc Nhi sợ Đông Phong Túy giữ nàng lại, còn chưa nói xong, người đã chạy đến bên ngoài Thiên điện.
Nàng hôm nay vừa ăn một bữa tiệc thịnh soạn, không có nhã hứng cùng hắn ăn cháo trắng rau xanh.
Đông Phong Túy không giữ nàng lại, hắn vẫn nhìn chăm chú hình bóng nàng tung tăng nhảy, thẳng đến khi nàng biến mất ở ngoài cửa lớn Tử Tiêu Cung, hắn vẫn còn ngắm nhìn thật lâu.
Đông Phong Túy vẫn chưa ngủ, Cổ Lạc Nhi cũng không muốn đứng ở Tử Tiêu Cung.
Nàng sợ lại bắt gặp hắn, sợ hắn hỏi lại về việc bán tranh.
Nàng biết rõ Đông Phong Túy nhất định phái người theo dõi nàng, bởi vậy thời điểm bán tranh, cho tới bây giờ vẫn chỉ lộ ra một góc cho khách hàng xem, chính là sợ bị người theo dõi nàng nhìn thấy nội dung bức tranh.
Nếu bị Đông Phong Túy biết, nàng dùng hắn buôn bán, hắn có thể tức giận đến nhảy dựng lên hay không?
Nghĩ thầm, tới hoàng cung này hai ngày rồi, còn chưa ra ngoài dạo quanh hoàng cung chút nào, không bằng thừa dịp bây giờ, lúc đoàn người đều ở đây ăn trưa thì đi dạo một chút.
Tóm lại thời điểm bữa trưa, trong cung như trở lại vẻ thanh tĩnh rất nhiều.
Cổ Lạc Nhi lững thững đi, thưởng thức cảnh đẹp trong cung.
Nàng chỉ lo ngắm cảnh, không có chú ý tới con đường trước mắt.
Cổ đại không có TV, không có cameras, đế vương lại quanh năm đứng ở trong cung, thật sự là quá tốt.
Nếu không, người người đều đã gặp Đông Phong Túy, nàng còn dám cầm bức họa hắn bán lấy tiền sao?
Sau khi toàn bộ đồ ăn đều bày xong, Đông Phong Túy mới để An Thụy đỡ xuống khoan thai đi tới.
Trông thấy Cổ Lạc Nhi đứng bên cạnh bàn ăn, Đông Phong Túy rõ ràng giật mình chấn động.
Hắn cũng không quên ăn được bữa trưa hôm qua có bao nhiêu chật vật, nàng lại muốn đến làm mất hứng sao?
Đông Phong Túy thay một khuôn mặt tươi cười mê mệt chết người không đền mạng, tiến đến trước mặt Cổ Lạc Nhi.
“Ái phi, ngươi quay về Cầm Sắt điện dùng bữa, được không?"
Hắn lại muốn dùng mỹ nam kế?
Cổ Lạc Nhi âm thầm đắc ý, bệnh hoa si của nàng không tính là quá nặng, hai ngày nay sớm đã kinh diễm qua Đông Phong Túy, bây giờ sẽ không tiếp tục trúng kế của hắn.
Lại nghe thấy chung quanh truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống liên tiếp.
Cái ly trong tay cung nữ nào đó rơi xuống đất.
Cái ghế bên cạnh cung nữ nào đó lật ngã.
Còn có cung nữ nào đó tự mình ngã nhào trên mặt đất.
Tất cả cung nữ đều quên hết lễ nghi, khẽ nhếch miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm Đông Phong Túy.
Thật sự không thể trách các nàng a, mặc dù các nàng mỗi ngày đều có cơ hội nhìn thấy Đông Phong Túy, nhưng các nàng chưa từng nhìn thấy qua nụ cười say lòng người của hắn như vậy a.
Thật là người cũng như tên.
Cổ Lạc Nhi cũng thay một nụ cười sáng lạn tột cùng.
“Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, Lạc Nhi đã ăn rồi. Lạc Nhi chính là đến giúp Hoàng thượng gắp thức ăn."
Đông Phong Túy trông thấy nụ cười của nàng, tâm thần có chút hoảng hốt.
Chưa từng thấy qua nụ cười nào vui vẻ không có tâm cơ như vậy.
Nhưng mà, hắn lập tức kịp thời phản ứng, cái gì mà không có tâm cơ, phải để ý nàng nhiều mới được.
Nàng vừa mới nói cái gì? Gắp thức ăn? Hắn mới không cần.
Còn không đợi hắn cự tuyệt, Cổ Lạc Nhi đã nhìn món ăn trên bàn, ngạc nhiên kêu lên.
“Oa, Hoàng thượng, người còn muốn ăn cá a? Ngày hôm qua ta không phải đã nói với người sao, cá đều sống tại......"
“Đủ rồi."
Đông Phong Túy cắt ngang lời Cổ Lạc Nhi.
Hắn không thể để cho nàng nói nữa, nói thêm nữa, bữa trưa hôm nay cũng sẽ bị nhỡ.
Cổ Lạc Nhi chớp mắt to vô tội, nhìn Đông Phong Túy.
“Hoàng thượng, ta nói không sai nha. Cá sống ở trong nước sông, dân chúng giặt quần áo rửa cầu tiêu cũng đúng là ở trong nước sông nha."
“Trẫm nói đủ rồi, chớ nói nữa."
Từ trước đến nay Đông Phong Túy lười phải phát giận bây giờ có chút phát điên.
Hỏng bét, vẫn bị nàng nói ra.
“Hoàng thượng, Lạc nhi vì sức khỏe của người."
Cổ Lạc Nhi viền mắt bắt đầu trở nên hồng hồng.
Cũng không phải giả bộ, nàng thật sự rất ủy khuất.
Chưa từng có người lớn tiếng nói chuyện với nàng như vậy, ngay cả cha mẹ đều không có, nàng thật là nhớ cha mẹ a.
Nghĩ đến cha mẹ ở thời không xa xôi kia, đời này không biết còn có thể gặp lại cha mẹ không, Cổ Lạc Nhi thật sự rất thương tâm.
“Oa" khóc lớn lên.
Lôi tay áo Đông Phong Túy nói: “Ngươi khi dễ người."
Đông Phong Túy luống cuống, chưa từng có nữ hài tử dám ở trước mặt hắn khóc, hơn nữa lại khóc đến thương tâm như vậy.
Không phải là không có phi tử đến tìm hắn làm nũng, nhưng hắn không phải thường thường đang ngủ sao, các nàng chính là muốn khóc cũng khóc không được a.
Đông Phong Túy vội vàng vỗ vỗ lưng Cổ Lạc Nhi.
Làm dịu nói: “Trẫm không có khi dễ ngươi, đừng khóc."
“Còn nói không có? Ngươi chính là khi dễ ta, người ta quan tâm ngươi, ngươi còn mắng chửi người ta."
“Trẫm thật không phải là ý này. Ai, được rồi, ngươi tới gắp thức ăn cho trẫm a."
Đông Phong Túy vẻ mặt anh dũng biểu lộ chính nghĩa, ngồi xuống chỗ cao nhất..
Cổ Lạc Nhi ngạc nhiên nhìn hắn, trên mặt còn phủ vài hạt nước mắt.
Khó trách người ta nói nước mắt phụ nữ là vũ khí tốt nhất, hóa ra quả thật như thế, lời đồn đại không phải là giả a.
Nàng chưa từng khóc ở trước mặt nam sinh, chưa bao giờ biết nước mắt diệu dụng như thế này.
Từ nay về sau, nàng là không phải có thể thường xuyên dùng nó để đối phó Đông Phong Túy sao?
Phi, nàng mới không cần đây, khóc là biểu hiện nhu nhược, nàng từ nay về sau không bao giờ khóc nữa, nhớ đến cha mẹ cũng không khóc.
Nhưng vì sao vừa nghĩ tới cha mẹ, chóp mũi lại cay cay? Nước mắt thiếu chút nữa lại lăn ra ngoài.
Trước kia chưa từng cách xa cha mẹ như vậy, chưa bao giờ biết tới nàng nhớ bọn họ như vậy.
Đông Phong Túy còn đang đợi nàng, nàng cũng không thể lại ở trước mặt hắn rơi lệ.
Mới vừa rồi khóc ngay trước mặt hắn, thật là xấu hổ chết người.
Cổ Lạc Nhi vội vàng đem tư niệm đối với cha mẹ quăng ra sau đầu, một lần nữa chuyên tâm đối phó với Đông Phong Túy.
Cổ Lạc Nhi cầm lấy chiếc đũa, vừa lướt nhìn qua trên bàn, Đông Phong Túy lập tức ra lệnh.
“Đem cá mang đi."
Cổ Lạc Nhi hồi phục trạng thái, lại bắt đầu oa oa ô ô.
“Hoàng thượng, ngài không ăn tay gấu, đổi sang ăn chân ngỗng rồi? Chân ngỗng chính là chân của ngỗng a. Ngươi suy nghĩ một chút xem, nếu như chân của ngươi......"
“Đừng nói nữa."
Đông Phong Túy lần nữa cắt ngang lời nàng.
Hữu khí vô lực phân phó: “Đem toàn bộ đồ ăn này đi, mang lên một chút cháo trắng cùng rau, thêm một cái bánh ngô nữa."
Nếu để cho nàng nói tiếp, từ nay về sau không phải là hắn không còn muốn ăn cơm nữa?
Cổ Lạc Nhi nhếch miệng cười, không hề lên tiếng.
Lệ trên mặt nàng còn chưa khô, lại cười tự nhiên đến như vậy, thoải mái như vậy, Đông Phong Túy đột nhiên cảm thấy, kỳ thật ăn cháo trắng rau xanh cũng không tồi a.
Nhưng là, trong nội tâm rốt cuộc có chút không cam lòng, hắn cũng không thể cứ thừa nhận như vậy.
Nghiêng đầu hỏi Cổ Lạc Nhi.
“Ngươi hôm nay bán tranh trên đường?"
Cổ Lạc Nhi vội nói: “A, Hoàng thượng, ta đột nhiên nhớ tới, ta còn có chút việc, ngài tự dùng bữa a."
“Ngươi dùng bữa cùng trẫm đi."
“Ta đã ăn rồi."
Cổ Lạc Nhi sợ Đông Phong Túy giữ nàng lại, còn chưa nói xong, người đã chạy đến bên ngoài Thiên điện.
Nàng hôm nay vừa ăn một bữa tiệc thịnh soạn, không có nhã hứng cùng hắn ăn cháo trắng rau xanh.
Đông Phong Túy không giữ nàng lại, hắn vẫn nhìn chăm chú hình bóng nàng tung tăng nhảy, thẳng đến khi nàng biến mất ở ngoài cửa lớn Tử Tiêu Cung, hắn vẫn còn ngắm nhìn thật lâu.
Đông Phong Túy vẫn chưa ngủ, Cổ Lạc Nhi cũng không muốn đứng ở Tử Tiêu Cung.
Nàng sợ lại bắt gặp hắn, sợ hắn hỏi lại về việc bán tranh.
Nàng biết rõ Đông Phong Túy nhất định phái người theo dõi nàng, bởi vậy thời điểm bán tranh, cho tới bây giờ vẫn chỉ lộ ra một góc cho khách hàng xem, chính là sợ bị người theo dõi nàng nhìn thấy nội dung bức tranh.
Nếu bị Đông Phong Túy biết, nàng dùng hắn buôn bán, hắn có thể tức giận đến nhảy dựng lên hay không?
Nghĩ thầm, tới hoàng cung này hai ngày rồi, còn chưa ra ngoài dạo quanh hoàng cung chút nào, không bằng thừa dịp bây giờ, lúc đoàn người đều ở đây ăn trưa thì đi dạo một chút.
Tóm lại thời điểm bữa trưa, trong cung như trở lại vẻ thanh tĩnh rất nhiều.
Cổ Lạc Nhi lững thững đi, thưởng thức cảnh đẹp trong cung.
Nàng chỉ lo ngắm cảnh, không có chú ý tới con đường trước mắt.
Tác giả :
Hàn Tiểu Đình