Ái Phi Trẫm Là Đặc Công
Chương 14: Chạy trốn
Được rồi! Nơi này là cổ đại, là một thế giới khác. Có lẽ nàng cần phải nho nhã hơn một chút, từ “Lão tử" hiện không nên nói nữa!
Rốt cuộc đổi đến một con ngựa khác khiến nàng rất hài lòng, Vệ Lai vừa kiềm chế con tin trong tay, mặt khác bảo một người dẫn đường đưa mình ra khỏi cửa cung.
“Tất cả lui về phía sau 100 mét!" Nàng một tay dắt cương ngựa, một tay vẫn túm chặt kéo theo lão bà nọ.
Nhưng kêu cả buổi lại nhìn thấy đám người ở đối diện đều nhìn nhau đứng im tại chỗ, không có bất kỳ động tác nào.
Thượng Đế ơi! Vệ Lai gào thét ở trong lòng: “Xin tha thứ cho sự ngu muội của con, ‘mẹ nó’ mình lại đi nói 100 mét với người cổ đại?"
“ Tất cả lui đến phía sau lá cờ ở đằng kia!" Đoán khoảng cách chừng 80 mét, Vệ Lai nhìn những thị vệ đang vây đuổi tới quát lên: “Tất cả lui về phía sau lá cờ kia, bao gồm cả thủ vệ cửa cung bỏ vũ khí trong tay xuống đều lui trở về hết, đồng thời hai tay để lên đầu ngồi xổm xuống đất! Nếu như có ai dám không làm theo, để ta nhìn thấy một người nào ở gần cửa cung thì lão bà này chắc chắn phải chết không cần nghi ngờ!"
“Tất cả lui ra! Lui về phía sau!" Thái hoàng Thái hậu lên tiếng đáp lại đầu tiên, “Tất cả đều lui về phía sau cho ai gia! Hãy nghe theo nàng ta, tất cả phải nghe theo nàng ta!"
Rốt cuộc mọi người nghe theo lời bà ta toàn bộ lui hết về phía sau, Vệ Lai hài lòng gật đầu, đang chuẩn bị phóng người lên ngựa nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì, vì vậy nghiêng đầu nhìn lão bà nọ hỏi: “Vừa rồi các ngươi gọi ta là gì? Lam cái gì?"
Lão thái thái bị dọa sợ tới mức toàn thân đã run lẩy bẩy, giờ phút này còn có thể đứng được là vì toàn bộ cơ thể đều được Vệ Lai dìu đỡ.
Nghe nàng hỏi thế, cũng không kịp suy nghĩ lời nàng nói có phải rất kỳ quái hay không, bà ta chỉ máy móc trả lời:
“Ánh Nhi! Lam Ánh Nhi!"
“Lam Ánh Nhi?" Vệ Lai hơi ngẩng đầu lên, “Ừ, cũng rất dễ nghe. Được rồi!" Hai cánh tay buông ra, lão bà lập tức từ trong khuỷu tay nàng vuột ngã xuống đất: “Hy vọng bọn họ đến đón bà trở về, đừng trách ta không kính già yêu trẻ, nói đúng hơn là các người không nên dùng phương pháp tàn nhẫn này để đối phó với một mỹ nữ như ta!"
Vừa dứt lời, Vệ Lai nhanh nhẹn xoay người nhảy lên ngựa.
Đợi khi lão bà phản ứng lại thì người đã sớm mất hút trong gió bụi.
Rốt cuộc đổi đến một con ngựa khác khiến nàng rất hài lòng, Vệ Lai vừa kiềm chế con tin trong tay, mặt khác bảo một người dẫn đường đưa mình ra khỏi cửa cung.
“Tất cả lui về phía sau 100 mét!" Nàng một tay dắt cương ngựa, một tay vẫn túm chặt kéo theo lão bà nọ.
Nhưng kêu cả buổi lại nhìn thấy đám người ở đối diện đều nhìn nhau đứng im tại chỗ, không có bất kỳ động tác nào.
Thượng Đế ơi! Vệ Lai gào thét ở trong lòng: “Xin tha thứ cho sự ngu muội của con, ‘mẹ nó’ mình lại đi nói 100 mét với người cổ đại?"
“ Tất cả lui đến phía sau lá cờ ở đằng kia!" Đoán khoảng cách chừng 80 mét, Vệ Lai nhìn những thị vệ đang vây đuổi tới quát lên: “Tất cả lui về phía sau lá cờ kia, bao gồm cả thủ vệ cửa cung bỏ vũ khí trong tay xuống đều lui trở về hết, đồng thời hai tay để lên đầu ngồi xổm xuống đất! Nếu như có ai dám không làm theo, để ta nhìn thấy một người nào ở gần cửa cung thì lão bà này chắc chắn phải chết không cần nghi ngờ!"
“Tất cả lui ra! Lui về phía sau!" Thái hoàng Thái hậu lên tiếng đáp lại đầu tiên, “Tất cả đều lui về phía sau cho ai gia! Hãy nghe theo nàng ta, tất cả phải nghe theo nàng ta!"
Rốt cuộc mọi người nghe theo lời bà ta toàn bộ lui hết về phía sau, Vệ Lai hài lòng gật đầu, đang chuẩn bị phóng người lên ngựa nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì, vì vậy nghiêng đầu nhìn lão bà nọ hỏi: “Vừa rồi các ngươi gọi ta là gì? Lam cái gì?"
Lão thái thái bị dọa sợ tới mức toàn thân đã run lẩy bẩy, giờ phút này còn có thể đứng được là vì toàn bộ cơ thể đều được Vệ Lai dìu đỡ.
Nghe nàng hỏi thế, cũng không kịp suy nghĩ lời nàng nói có phải rất kỳ quái hay không, bà ta chỉ máy móc trả lời:
“Ánh Nhi! Lam Ánh Nhi!"
“Lam Ánh Nhi?" Vệ Lai hơi ngẩng đầu lên, “Ừ, cũng rất dễ nghe. Được rồi!" Hai cánh tay buông ra, lão bà lập tức từ trong khuỷu tay nàng vuột ngã xuống đất: “Hy vọng bọn họ đến đón bà trở về, đừng trách ta không kính già yêu trẻ, nói đúng hơn là các người không nên dùng phương pháp tàn nhẫn này để đối phó với một mỹ nữ như ta!"
Vừa dứt lời, Vệ Lai nhanh nhẹn xoay người nhảy lên ngựa.
Đợi khi lão bà phản ứng lại thì người đã sớm mất hút trong gió bụi.
Tác giả :
Dương Giai Ny