Ái Phi Trẫm Là Đặc Công
Chương 110: Lão tử không muốn giết động vật
“Không phải ta ầm ỹ!" Vệ Lai nghiêm mặt nhìn Hoắc Thiên Trạm rồi lại quét mắt một vòng nhìn tất cả mọi người đang đứng ở sân. Sau đó hừ nhẹ một tiếng, cao giọng nói: “Là Quý phi nương nương và Thái hoàng Thái hậu đưa ra đề nghị tuyệt vời này làm cho lão tử thật hăng hái!"
Nàng cố ý nhấn mạnh bốn chữ Thái hoàng Thái hậu khiến mặt Lão thái thái lúc đỏ lúc trắng, giống như kẻ cắp bị bắt tại trận.
Nàng lại còn cố ý dùng hai chữ “lão tử", vốn còn muốn khách khí với lão nhân gia nhưng xem ra bây giờ bà ta muốn mạng của nàng, vậy đừng trách nàng vô lễ không nói tới tôn ti.
Sắc mặt nàng càng ngày càng nặng nề, vốn tưởng rằng Quý phi chỉ khiêu khích nàng cùng đùa một chút.
Nhưng không ngờ, bị Lão thái thái kia ép buộc một hồi, săn thú liền biến thành giết người.
Vệ Lai đã rất cố gắng khống chế cảm xúc của mình, kiểu chém giết trắng trợn này ở kiếp trước nàng đã thấy quá nhiều, luôn muốn sau khi sống lại có thể có được một đời yên bình, nhưng không ngờ số mệnh vẫn an bài như thế.
“Muốn dùng máu để tế bãi săn sao? Đề nghị này thật đúng là không tồi. Nhưng mà..." Nàng dừng một chút nhìn Tô Nguyệt Như: “Nhưng lão tử tâm địa thiện lương, dù là động vật nhỏ yếu ớt cũng không đành lòng xuống tay, vậy phải làm sao bây giờ?"
“Ngươi không dám chứ gì?" Tô Nguyệt Như hơi hất cằm, “Nghe nói trước đây ngươi có thể đơn thân độc mã chạy khỏi hoàng cung, sao hôm nay lại nhát gan như vậy, đến săn động vật cũng không dám!"
Vệ Lai cười lạnh, quay người lại, đi đến bên cạnh giá binh khí.
Nhắm chừng mấy cái cung lên tay, nhưng cũng không hài lòng lắm.
Đang chuẩn bị hỏi xem có cái nào vừa hơn không, chợt nghe thấy tiếng bước chân đi về phía bên này.
Nàng nghiêng đầu nhìn, là Hoắc Thiên Trạm đang xách theo một cây trường cung màu tím đậm đến.
Tất cả lực chú ý của nàng đều bị hấp dẫn bởi cây trường cung kia.
Không biết nó làm từ gì, có vẻ giống từ Tử Đàn, nhưng màu sắc kia lại không giống gỗ Đàn. Nói là nhuộm, nhưng dù nhuộm màu cũng không được tự nhiên như thế kia.
Còn có dây cung kia nữa, mảnh như sợi tơ, rồi lại lóe sáng, khiến Vệ Lai cảm thấy nếu sợi dây đó mà vòng trên cổ người chắc chắn sẽ là một vũ khí giết người rất tốt.
Nàng cố ý nhấn mạnh bốn chữ Thái hoàng Thái hậu khiến mặt Lão thái thái lúc đỏ lúc trắng, giống như kẻ cắp bị bắt tại trận.
Nàng lại còn cố ý dùng hai chữ “lão tử", vốn còn muốn khách khí với lão nhân gia nhưng xem ra bây giờ bà ta muốn mạng của nàng, vậy đừng trách nàng vô lễ không nói tới tôn ti.
Sắc mặt nàng càng ngày càng nặng nề, vốn tưởng rằng Quý phi chỉ khiêu khích nàng cùng đùa một chút.
Nhưng không ngờ, bị Lão thái thái kia ép buộc một hồi, săn thú liền biến thành giết người.
Vệ Lai đã rất cố gắng khống chế cảm xúc của mình, kiểu chém giết trắng trợn này ở kiếp trước nàng đã thấy quá nhiều, luôn muốn sau khi sống lại có thể có được một đời yên bình, nhưng không ngờ số mệnh vẫn an bài như thế.
“Muốn dùng máu để tế bãi săn sao? Đề nghị này thật đúng là không tồi. Nhưng mà..." Nàng dừng một chút nhìn Tô Nguyệt Như: “Nhưng lão tử tâm địa thiện lương, dù là động vật nhỏ yếu ớt cũng không đành lòng xuống tay, vậy phải làm sao bây giờ?"
“Ngươi không dám chứ gì?" Tô Nguyệt Như hơi hất cằm, “Nghe nói trước đây ngươi có thể đơn thân độc mã chạy khỏi hoàng cung, sao hôm nay lại nhát gan như vậy, đến săn động vật cũng không dám!"
Vệ Lai cười lạnh, quay người lại, đi đến bên cạnh giá binh khí.
Nhắm chừng mấy cái cung lên tay, nhưng cũng không hài lòng lắm.
Đang chuẩn bị hỏi xem có cái nào vừa hơn không, chợt nghe thấy tiếng bước chân đi về phía bên này.
Nàng nghiêng đầu nhìn, là Hoắc Thiên Trạm đang xách theo một cây trường cung màu tím đậm đến.
Tất cả lực chú ý của nàng đều bị hấp dẫn bởi cây trường cung kia.
Không biết nó làm từ gì, có vẻ giống từ Tử Đàn, nhưng màu sắc kia lại không giống gỗ Đàn. Nói là nhuộm, nhưng dù nhuộm màu cũng không được tự nhiên như thế kia.
Còn có dây cung kia nữa, mảnh như sợi tơ, rồi lại lóe sáng, khiến Vệ Lai cảm thấy nếu sợi dây đó mà vòng trên cổ người chắc chắn sẽ là một vũ khí giết người rất tốt.
Tác giả :
Dương Giai Ny