Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường
Chương 33: Lửa giận
“Oành!" Tiếng động va chạm thật lớn của trọng vật vang lên trong vương phủ, thư phòng tro bụi bay tán loạn.
Đám tỳ nữ đi ngang qua không dám dừng chân nhìn ngó, cũng không dám tiến vào một bước, cúi đầu chạy nhanh rời khỏi nơi nguy hiểm, thẳng tắp lao về hướng hoàng thục phi đang nghỉ ngơi – Lạc Hà các.
Bụi đất bay bồng bềnh rơi đầy nền, Mẫn Hách sắc mặt buộc chặt, hai tay nắm lại cố gắng khắc chế dục vọng muốn giết người.
“Vương gia……" Thân ảnh xanh biếc xuất hiện ở cửa vâng dạ mở miệng, hạ tầm mắt nhìn thư phòng hỗn độn, bất an cắn cắn cánh môi, áy náy không dám nhìn thẳng hai mắt hắn.
“Ngươi tới làm gì?" Hắn lạnh lạnh liếc nàng một cái, mặt không chút thay đổi cất bước đi ngang qua nàng.
Thấy hắn không có phát giận với mình, trong lòng liền vui vẻ, nàng cung kính theo đuôi đằng sau, nhìn nàng tựa đóa hoa mai nở rộ, dáng người tao nhã tư thái tuyệt đẹp……
“Vương gia, nô tỳ lúc ấy không thể cứu ngươi, là bởi vì hình như Hoàng Thượng phát hiện nô tỳ sử dụng thuật pháp, cho nên phân phó nô tỳ đi rót rượu, nếu nô tỳ không theo, chỉ sợ, lúc ấy sẽ bị vạch trần." Nàng bất an xoay vặn nắm tay, không biết Vương gia sẽ đối với mình thế nào, nhớ tới nụ hôn lần trước, hai má lập tức phiếm hồng.
Ngạc nhiên xoay người, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa cằm , Mẫn Hách híp mắt lại cao thấp đánh giá nàng.
“Ngươi là nói, lúc ấy bị sai đi rót rượu ?" Quang mang hoài nghi bắn thẳng đến đôi mắt nai con đập loạn, một tay chế trụ cằm nàng, tà khí nhấc khóe môi,“Nói cách khác, ngươi bại lộ thân phận?"
Trái tim chậm một nhịp,nàng luống cuống định cúi đầu lại bị hắn nắm chặt cằm không buông, đành thấp giọng trả lời:“Vâng".
Lạc Lôi từng nói qua với nàng, chủ tử sẽ không nương tay với bất luận kẻ nào, nhất là những ai gây cản trở hắn, nhẹ thì phế bỏ tay chân, nặng thì chết không có chỗ chôn. ( S : Đúng là mẹ nào con nấy , ai hết iu )
“Nhưng lại không có chuyển ngươi đi, không có bắt ngươi về tra khảo?" Hắn buông tay, khẽ chùi vào khăn lụa, rũ mi mắt lâm vào trầm tư, Phù Vân Khâu Trạch hiện tại càng ngày càng khó đối phó,chờ hắn lớn thêm chút nữa, cơ hội xuống tay lại càng khó hơn, dược nữ phải chờ tới mười năm sau mới có thể phát huy tác dụng này.
Tiểu Thanh gật gật đầu, đột nhiên khóe mắt thoáng nhìn thấy hoàng thục phi không biết từ khi nào đã đứng đằng sau cây cột, nàng ta lấy tay ra ý chính mình chớ có lên tiếng,làm nàng cũng không dám hành lễ khom người mở miệng.
Hoa lựu trong đình viện lẳng lặng nở rộ, cánh hoa màu trắng sữa nhỏ bé rụng đầy trên nền đất, có cơn gió nhẹ thổi qua , lập tức cánh hoa ấy mềm mại như lụa bay lướt qua mi tâm của hắn.
“Trừ bỏ những thứ này , còn tin tức gì nữa không?" Vươn bàn tay ngọc bắt được cánh hoa đưa lên mũi hít, nghe mùi hương thản nhiên, trong đầu đột nhiên xuất hiện một thân ảnh đỏ bừng, mắt hạnh quật cường hung tợn trừng mắt với hắn……
Đôi mắt màu bạc chớp động, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn gương mặt Mẫn Hách Vương gia ôn nhu, tổng cảm thấy hắn đang có tâm sự.
“Mộc Hiệp xuất cung , nhưng nô tỳ không dò hỏi được hắn đi làm việc gì."
Bóng dáng của người nào đó trong đầu trôi đi, bàn tay căng thẳng buông lỏng, cánh hoa tan thành nhiều mảnh theo gió bay đi.
“Đúng lúc," Hắn nghiêng đầu, nhìn bóng người sau cây cột, mềm mại đáng yêu cười, lại quay đầu nhìn Tiểu Thanh, hai mắt lóe hào quang tà khí,“Nên làm chuyện ngươi được phân phó rồi ."
Tiểu Thanh cắn răng sắc mặt tái nhợt, gật nhẹ cằm:“Nô tỳ đã biết, thỉnh chủ tử chờ tin tức."
“Tiểu Thanh, về sau ngươi liền đi theo ta , yên tâm, ta sẽ không đối với ngươi tự cao tự đại, cũng sẽ không đánh chửi ngươi." Khuôn mặt Mẫn Hách tươi cười vui vẻ.
Níu chặt làn váy hạ thấp người:“Nô tỳ cáo lui." Thân hình lóe lên rồi biến mất.
Hoàng Thục phi trốn sau cột vốn muốn quay lại đi về , bất quá vẫn là lo lắng cho nhi tử .
“Mẫn Hách, con không sao chứ?" Làm mẫu thân sao lại không biết hoàng nhi của mình có bao nhiêu kiêu ngạo? Hôm nay chịu sỉ nhục, chỉ sợ đây là lần đầu tiên từ khi ra đời đến nay.
“Nhi thần không có việc gì," Hắn lắc đầu, nhìn hoa lựu rụng lả tả trước mặt, đáy mắt chứa đựng chế giễu,“Vốn tưởng rằng lần này sẽ làm Phù Vân Khâu Trạch trở thành người đương triều bị chê cười, không ngờ lại bị con tiện nha đầu Y Y này phá hư, lần này, nhi thần sẽ làm cho ‘phượng phúc’ hoàn toàn biến mất."
Vừa định hỏi gì đó nhưng lại bị vẻ mặt hắn làm cho kinh sợ, hoàng thục phi gật gật đầu, thủy chung đuổi không ra bóng ma trong lòng , chẳng lẽ nàng đã tính toán sai.
Đám tỳ nữ đi ngang qua không dám dừng chân nhìn ngó, cũng không dám tiến vào một bước, cúi đầu chạy nhanh rời khỏi nơi nguy hiểm, thẳng tắp lao về hướng hoàng thục phi đang nghỉ ngơi – Lạc Hà các.
Bụi đất bay bồng bềnh rơi đầy nền, Mẫn Hách sắc mặt buộc chặt, hai tay nắm lại cố gắng khắc chế dục vọng muốn giết người.
“Vương gia……" Thân ảnh xanh biếc xuất hiện ở cửa vâng dạ mở miệng, hạ tầm mắt nhìn thư phòng hỗn độn, bất an cắn cắn cánh môi, áy náy không dám nhìn thẳng hai mắt hắn.
“Ngươi tới làm gì?" Hắn lạnh lạnh liếc nàng một cái, mặt không chút thay đổi cất bước đi ngang qua nàng.
Thấy hắn không có phát giận với mình, trong lòng liền vui vẻ, nàng cung kính theo đuôi đằng sau, nhìn nàng tựa đóa hoa mai nở rộ, dáng người tao nhã tư thái tuyệt đẹp……
“Vương gia, nô tỳ lúc ấy không thể cứu ngươi, là bởi vì hình như Hoàng Thượng phát hiện nô tỳ sử dụng thuật pháp, cho nên phân phó nô tỳ đi rót rượu, nếu nô tỳ không theo, chỉ sợ, lúc ấy sẽ bị vạch trần." Nàng bất an xoay vặn nắm tay, không biết Vương gia sẽ đối với mình thế nào, nhớ tới nụ hôn lần trước, hai má lập tức phiếm hồng.
Ngạc nhiên xoay người, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa cằm , Mẫn Hách híp mắt lại cao thấp đánh giá nàng.
“Ngươi là nói, lúc ấy bị sai đi rót rượu ?" Quang mang hoài nghi bắn thẳng đến đôi mắt nai con đập loạn, một tay chế trụ cằm nàng, tà khí nhấc khóe môi,“Nói cách khác, ngươi bại lộ thân phận?"
Trái tim chậm một nhịp,nàng luống cuống định cúi đầu lại bị hắn nắm chặt cằm không buông, đành thấp giọng trả lời:“Vâng".
Lạc Lôi từng nói qua với nàng, chủ tử sẽ không nương tay với bất luận kẻ nào, nhất là những ai gây cản trở hắn, nhẹ thì phế bỏ tay chân, nặng thì chết không có chỗ chôn. ( S : Đúng là mẹ nào con nấy , ai hết iu )
“Nhưng lại không có chuyển ngươi đi, không có bắt ngươi về tra khảo?" Hắn buông tay, khẽ chùi vào khăn lụa, rũ mi mắt lâm vào trầm tư, Phù Vân Khâu Trạch hiện tại càng ngày càng khó đối phó,chờ hắn lớn thêm chút nữa, cơ hội xuống tay lại càng khó hơn, dược nữ phải chờ tới mười năm sau mới có thể phát huy tác dụng này.
Tiểu Thanh gật gật đầu, đột nhiên khóe mắt thoáng nhìn thấy hoàng thục phi không biết từ khi nào đã đứng đằng sau cây cột, nàng ta lấy tay ra ý chính mình chớ có lên tiếng,làm nàng cũng không dám hành lễ khom người mở miệng.
Hoa lựu trong đình viện lẳng lặng nở rộ, cánh hoa màu trắng sữa nhỏ bé rụng đầy trên nền đất, có cơn gió nhẹ thổi qua , lập tức cánh hoa ấy mềm mại như lụa bay lướt qua mi tâm của hắn.
“Trừ bỏ những thứ này , còn tin tức gì nữa không?" Vươn bàn tay ngọc bắt được cánh hoa đưa lên mũi hít, nghe mùi hương thản nhiên, trong đầu đột nhiên xuất hiện một thân ảnh đỏ bừng, mắt hạnh quật cường hung tợn trừng mắt với hắn……
Đôi mắt màu bạc chớp động, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn gương mặt Mẫn Hách Vương gia ôn nhu, tổng cảm thấy hắn đang có tâm sự.
“Mộc Hiệp xuất cung , nhưng nô tỳ không dò hỏi được hắn đi làm việc gì."
Bóng dáng của người nào đó trong đầu trôi đi, bàn tay căng thẳng buông lỏng, cánh hoa tan thành nhiều mảnh theo gió bay đi.
“Đúng lúc," Hắn nghiêng đầu, nhìn bóng người sau cây cột, mềm mại đáng yêu cười, lại quay đầu nhìn Tiểu Thanh, hai mắt lóe hào quang tà khí,“Nên làm chuyện ngươi được phân phó rồi ."
Tiểu Thanh cắn răng sắc mặt tái nhợt, gật nhẹ cằm:“Nô tỳ đã biết, thỉnh chủ tử chờ tin tức."
“Tiểu Thanh, về sau ngươi liền đi theo ta , yên tâm, ta sẽ không đối với ngươi tự cao tự đại, cũng sẽ không đánh chửi ngươi." Khuôn mặt Mẫn Hách tươi cười vui vẻ.
Níu chặt làn váy hạ thấp người:“Nô tỳ cáo lui." Thân hình lóe lên rồi biến mất.
Hoàng Thục phi trốn sau cột vốn muốn quay lại đi về , bất quá vẫn là lo lắng cho nhi tử .
“Mẫn Hách, con không sao chứ?" Làm mẫu thân sao lại không biết hoàng nhi của mình có bao nhiêu kiêu ngạo? Hôm nay chịu sỉ nhục, chỉ sợ đây là lần đầu tiên từ khi ra đời đến nay.
“Nhi thần không có việc gì," Hắn lắc đầu, nhìn hoa lựu rụng lả tả trước mặt, đáy mắt chứa đựng chế giễu,“Vốn tưởng rằng lần này sẽ làm Phù Vân Khâu Trạch trở thành người đương triều bị chê cười, không ngờ lại bị con tiện nha đầu Y Y này phá hư, lần này, nhi thần sẽ làm cho ‘phượng phúc’ hoàn toàn biến mất."
Vừa định hỏi gì đó nhưng lại bị vẻ mặt hắn làm cho kinh sợ, hoàng thục phi gật gật đầu, thủy chung đuổi không ra bóng ma trong lòng , chẳng lẽ nàng đã tính toán sai.
Tác giả :
Thiên Lạc Họa Tâm