Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường
Chương 178: Ăn dấm chua
Lẳng lặng rúc vào trong lòng hắn, tay nhỏ bé đặt vào vị trí trái tim, cảm nhận được nhịp đập trầm ổn, tựa hồ có chút vi diệu, cảm nhận hơi ấm tồn tại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng cả lên.
Trái tim của nàng tựa như có cái gì đó thật ấm áp, phong phú mà ngọt ngào.
“Thực thoải mái……" Nàng nhẹ giọng nói, giống như con mèo nhỏ, dùng hai má cọ cọ vào lồng ngực trơn nhẵn của hắn.
Vòm ngực trơn nhẵn như tơ, lành lạnh như một khối bạch ngọc, màu da trắng noãn khỏe mạnh, làm cho người ta nhịn không được muốn tới gần chạm đến.
“Đêm Mẫn Hách đánh vào nội điện, nàng cùng Lạc Dật đã làm gì?" Đột nhiên, Phù Vân Khâu Trạch thấp giọng hỏi, đôi mắt màu tím thoáng hiện lên một tia mất tự nhiên.
“Cái gì?" Nàng nghi hoặc ngẩng đầu, nội tâm “Lộp bộp" Một tiếng, không biết hắn vì sao lại hỏi như vậy, trong tiềm thức dâng lên một dự cảm bất hảo.
“Ngày ấy, cả đêm nàng không về, trẫm đợi nàng suốt đêm," Tay hắn nhẹ nhàng vuốt vuốt trên lưng của nàng,“Hắn, có ..có khi dễ nàng không? Hay là… là, nói cái gì?"
Không đề cập đến chuyện này, nàng cũng đem nó dần quên đi, phai nhạt theo thời gian, nhưng nhìn ngữ khí nói chuyện của hắn giờ phút này, dường như đang ngầm nghi ngờ giữa nàng cùng Lạc Dật ca ca đã xảy ra cái gì, ngày ấy, ở trong sơn động, nàng cùng hắn, lại xem như cái gì?
“Chàng đang hoài nghi ta?" mặt của nàng nhất thời trầm xuống, hai tay chống trước ngực hắn, ngăn ra một chút khoảng cách.
Khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa đào, Y Y nâng mi, xem xét biểu tình của Phù Vân Khâu Trạch, mắt hạnh hiện lên một tầng hơi nước, nhưng quật cường cắn môi, không muốn làm cho nước mắt rơi xuống, lập tức lại thùy hạ mi mắt, lông mi thật dài run rẩy nhiễm một tầng sương mỏng, lung linh như giọt sương, lấp lánh như pha lê, tựa như sương mai ẩn đọng trên cành hoa sen, xinh đẹp động lòng người.
“Trẫm cũng không phải hoài nghi nàng, chỉ là muốn biết, hai người đêm đó rốt cuộc đã xảy ra cái gì, hắn có nhân cơ hội……" Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng lúc càng có vẻ tái nhợt, hắn rốt cục im miệng, vươn bàn tay to, vốn muốn đem thân hình bé nhỏ của nàng ôm vào trong lòng, nhưng lực đạo đẩy ra trước ngực mình càng lúc càng lớn, nàng đột nhiên ngồi dậy, bắt đầu mặc quần áo.
Hắn cả kinh, cuống quít đứng dậy, hai tay vòng qua, từ phía sau ôm chặt lấy nàng.
“Nàng đang làm gì vậy? Trẫm đã nói trẫm không hề hoài nghi nàng."
Hắn lo lắng là Lạc Dật, rõ ràng ngày ấy chân nàng bị thương là được chính tay hắn băng bó, nghĩ đến việc này, hắn nhìn thoáng qua cổ chân của nàng, vô luận là làm sao, xảy ra việc gì, cũng không hy vọng có người chạm vào nàng, dù chỉ một ngón tay, dù người đó là Lạc Dật cũng không ngoại lệ, hơn nữa, người này còn có khả năng chỉ cần 1 câu nói, lại có thể làm Y Y bình tĩnh, ngoan ngoãn thuận theo. Hắn thực lo lắng, lo lắng Lạc Dật ở trong lòng của nàng có vị trí như thế nào.
“Không phải hoài nghi?" Nàng lạnh lùng cười,“Vậy chàng còn hỏi cái này làm cái gì? Rõ ràng, cả thân cũng đã giao cho chàng, vậy mà, chàng còn dám hỏi… hỏi…, chàng, chàng tránh ra!"
Nước mắt rốt cục nhịn không được rơi xuống, nàng muốn tháo bàn tay xiết chặt lấy eo mình ra, nhưng tầm mắt mơ hồ trái lại làm trở ngại hành động của nàng.
Vòng tay xiết càng chặt, không cho nàng lay động mảy may.. đột nhiên, trên mu bàn tay, xúc cảm ấm áp ướt át, làm hắn sửng sốt, thùy hạ mi mắt, nhìn một giọt nước trong vắt, chảy dọc xuống….
Nàng, khóc……
“Y Y, trẫm lo lắng , là tâm của nàng, không phải thân của nàng, huống hồ, sơn động ngày ấy là lần đầu tiên của nàng, lẽ nào trẫm lại không rõ!" ngữ khí nhu hòa, nhưng vòng tay không hề thả lỏng lực đạo, trái lại còn khẽ nâng lên, kéo nàng lên phía trên đùi của nàng.
“Phù Vân Khâu Trạch, chàng tránh ra, cho ta xuống!" Nàng dùng hết khí cực, quay đầu đối với cánh tay hắn, hung hăng cắn xuống.
Thét lớn một tiếng, bất đắc dĩ nhìn nàng, mỗi lần chỉ cần nàng sinh khí, dường như sẽ biến thành chuột nhỏ biết cắn người, hắn dần dần thả lỏng lực đạo hai tay, nhưng cũng không làm cho nàng đi xuống.
“Phát giận xong chưa?" Hắn nhìn cánh tay mình như ẩn như hiện huyết sắc, không khỏi nhíu nhíu mày, “Nàng là tiểu ngu ngốc, sao không hiểu tâm ý của trẫm……"
Cắn mấy cái, liền cảm thấy chính mình có chút quá phận, nhất là khi nhìn thấy da của hắn ẩn hiện lên tia máu màu đỏ.
Nàng xấu hổ, chính là không tính mở miệng nói chuyện, cho dù khí giận có tiêu bớt, nhưng lời nói mới vừa rồi của hắn, không phải hoài nghi mình sao?
“Coi như trẫm không có hỏi, ngủ đi."
Hắn cũng có chút sinh khí, chẳng qua là quá yêu nàng, quá chú tâm đến nàng, mới có thể chú ý nàng cùng Lạc Dật trong lúc đó thế nào, nhưng lại bị hiểu lầm như vậy, còn hung hăng cắn thượng một ngụm, đường đường là Hoàng Thượng, chí cao vô thương, mặt mũi gì cũng không còn! Không lẽ, phải nói thẳng ra, là hắn ghen tị, nàng cùng Lạc Dật ở gần làm hắn ăn dấm chua? Hừ! Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Hắn thẳng tắp ngã xuống, đương nhiên, người trong lòng cũng vô pháp ngồi, bị ôm ngã xuống, cả người kề sát vào hắn.
“Chàng……"
Nàng từ chối hai hạ, cảm giác được hắn vẫn im lặng,
“Lạc Dật chỉ là ca ca của ta, ngày ấy giúp ta băng bó vết thương, còn đánh đàn cho ta nghe, Khâu Trạch, chàng thả ra, để ta đứng lên." Nàng thở dài, chà lau thấp ý trên mặt.
Đánh đàn? Thật đúng là phong nhã……
Hắn mím môi, nhắm lại mi mắt run rẩy, cũng không có động tĩnh.
“Chàng… ghen tị?"
Đột nhiên ý thức được điểm này, nàng kinh ngạc nới rộng cái miệng nhỏ, “Bởi vì ta cùng Lạc Dật ca ca ở cùng 1 chỗ, cho nên chàng ghen tị?" Nghĩ như thế nào, dường như chỉ có khả năng này.
“Hừ!" Hắn hừ lạnh một tiếng, làm như trả lời, thân mình hơi chút co rụt lại, tựa đầu chôn vào mềm mại của nàng, nhẹ nhàng mà cắn thượng một ngụm tiết hận. =]]
Khuôn mặt nhất quýnh, nàng phủng trụ hai má hắn, in xuống cái trán một nụ hôn.
“Kỳ thật, lúc ấy ta cũng ghen tị, bởi vì chàng cùng Tiểu Thanh dựa vào gần như vậy, cho dù là diễn trò, nhưng nà, nàng lại y phục không chỉnh tề, chàng kại dán sát như vậy, cho nên, ngày ấy ta sinh khí, bất tri bất giác đi đến Tiêu Hiên viên, chân ngã bị thương cũng không biết, là Lạc Dật ca ca mang ta đi, còn giúp ta băng bó vết thương, ta lại mơ mơ hồ ngủ quên, tỉnh lại, liền vội vàng trở về, nhưng mà, lại nhìn thấy chàng cùng Sầm Nhi,… trong nhất thời, đầu óc trống rỗng……" Nói đến đây, nàng cũng hiểu được, nàng không phải cũng đã rất ghen tỵ sao?
“Trẫm cùng nàng ta không có gì." Hắn thấp giọng nói.
“Chàng đã nói rồi," Nàng nhẹ nhàng cười,“Bởi vì ta cũng từng biết được hương vị của sự ghen tuông, cho nên lần này tha thứ chàng." Rất là rộng rãi nhéo nhéo hai má hắn, nhìn khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo biến hình, không khỏi “Phốc xích" Cười.
“Còn cười được?"
đôi mắt màu tím dần dần ảm đạm, nhìn chằm chằm tròn trịa mềm mại trước mặt rung dộng, tà mị liếm liếm khóe môi,
“Xem ra trẫm còn chưa đem thể lực của ái phi tiêu hao hoàn toàn thì trẫm cũng ngủ không được, nàng cũng không được ngủ."
Ân? Hắn muốn ngủ cùng thể lực của nàng thì có liên quan gì đến nhau chứ? Nàng mờ mịt nghĩ. (=]] liên quan lắm chứ ^^ )
“A, đừng……" Ô ô, nàng rốt cục biết là vì cái gì rồi, này… sắc lang! o[∩0∩]o
Trái tim của nàng tựa như có cái gì đó thật ấm áp, phong phú mà ngọt ngào.
“Thực thoải mái……" Nàng nhẹ giọng nói, giống như con mèo nhỏ, dùng hai má cọ cọ vào lồng ngực trơn nhẵn của hắn.
Vòm ngực trơn nhẵn như tơ, lành lạnh như một khối bạch ngọc, màu da trắng noãn khỏe mạnh, làm cho người ta nhịn không được muốn tới gần chạm đến.
“Đêm Mẫn Hách đánh vào nội điện, nàng cùng Lạc Dật đã làm gì?" Đột nhiên, Phù Vân Khâu Trạch thấp giọng hỏi, đôi mắt màu tím thoáng hiện lên một tia mất tự nhiên.
“Cái gì?" Nàng nghi hoặc ngẩng đầu, nội tâm “Lộp bộp" Một tiếng, không biết hắn vì sao lại hỏi như vậy, trong tiềm thức dâng lên một dự cảm bất hảo.
“Ngày ấy, cả đêm nàng không về, trẫm đợi nàng suốt đêm," Tay hắn nhẹ nhàng vuốt vuốt trên lưng của nàng,“Hắn, có ..có khi dễ nàng không? Hay là… là, nói cái gì?"
Không đề cập đến chuyện này, nàng cũng đem nó dần quên đi, phai nhạt theo thời gian, nhưng nhìn ngữ khí nói chuyện của hắn giờ phút này, dường như đang ngầm nghi ngờ giữa nàng cùng Lạc Dật ca ca đã xảy ra cái gì, ngày ấy, ở trong sơn động, nàng cùng hắn, lại xem như cái gì?
“Chàng đang hoài nghi ta?" mặt của nàng nhất thời trầm xuống, hai tay chống trước ngực hắn, ngăn ra một chút khoảng cách.
Khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa đào, Y Y nâng mi, xem xét biểu tình của Phù Vân Khâu Trạch, mắt hạnh hiện lên một tầng hơi nước, nhưng quật cường cắn môi, không muốn làm cho nước mắt rơi xuống, lập tức lại thùy hạ mi mắt, lông mi thật dài run rẩy nhiễm một tầng sương mỏng, lung linh như giọt sương, lấp lánh như pha lê, tựa như sương mai ẩn đọng trên cành hoa sen, xinh đẹp động lòng người.
“Trẫm cũng không phải hoài nghi nàng, chỉ là muốn biết, hai người đêm đó rốt cuộc đã xảy ra cái gì, hắn có nhân cơ hội……" Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng lúc càng có vẻ tái nhợt, hắn rốt cục im miệng, vươn bàn tay to, vốn muốn đem thân hình bé nhỏ của nàng ôm vào trong lòng, nhưng lực đạo đẩy ra trước ngực mình càng lúc càng lớn, nàng đột nhiên ngồi dậy, bắt đầu mặc quần áo.
Hắn cả kinh, cuống quít đứng dậy, hai tay vòng qua, từ phía sau ôm chặt lấy nàng.
“Nàng đang làm gì vậy? Trẫm đã nói trẫm không hề hoài nghi nàng."
Hắn lo lắng là Lạc Dật, rõ ràng ngày ấy chân nàng bị thương là được chính tay hắn băng bó, nghĩ đến việc này, hắn nhìn thoáng qua cổ chân của nàng, vô luận là làm sao, xảy ra việc gì, cũng không hy vọng có người chạm vào nàng, dù chỉ một ngón tay, dù người đó là Lạc Dật cũng không ngoại lệ, hơn nữa, người này còn có khả năng chỉ cần 1 câu nói, lại có thể làm Y Y bình tĩnh, ngoan ngoãn thuận theo. Hắn thực lo lắng, lo lắng Lạc Dật ở trong lòng của nàng có vị trí như thế nào.
“Không phải hoài nghi?" Nàng lạnh lùng cười,“Vậy chàng còn hỏi cái này làm cái gì? Rõ ràng, cả thân cũng đã giao cho chàng, vậy mà, chàng còn dám hỏi… hỏi…, chàng, chàng tránh ra!"
Nước mắt rốt cục nhịn không được rơi xuống, nàng muốn tháo bàn tay xiết chặt lấy eo mình ra, nhưng tầm mắt mơ hồ trái lại làm trở ngại hành động của nàng.
Vòng tay xiết càng chặt, không cho nàng lay động mảy may.. đột nhiên, trên mu bàn tay, xúc cảm ấm áp ướt át, làm hắn sửng sốt, thùy hạ mi mắt, nhìn một giọt nước trong vắt, chảy dọc xuống….
Nàng, khóc……
“Y Y, trẫm lo lắng , là tâm của nàng, không phải thân của nàng, huống hồ, sơn động ngày ấy là lần đầu tiên của nàng, lẽ nào trẫm lại không rõ!" ngữ khí nhu hòa, nhưng vòng tay không hề thả lỏng lực đạo, trái lại còn khẽ nâng lên, kéo nàng lên phía trên đùi của nàng.
“Phù Vân Khâu Trạch, chàng tránh ra, cho ta xuống!" Nàng dùng hết khí cực, quay đầu đối với cánh tay hắn, hung hăng cắn xuống.
Thét lớn một tiếng, bất đắc dĩ nhìn nàng, mỗi lần chỉ cần nàng sinh khí, dường như sẽ biến thành chuột nhỏ biết cắn người, hắn dần dần thả lỏng lực đạo hai tay, nhưng cũng không làm cho nàng đi xuống.
“Phát giận xong chưa?" Hắn nhìn cánh tay mình như ẩn như hiện huyết sắc, không khỏi nhíu nhíu mày, “Nàng là tiểu ngu ngốc, sao không hiểu tâm ý của trẫm……"
Cắn mấy cái, liền cảm thấy chính mình có chút quá phận, nhất là khi nhìn thấy da của hắn ẩn hiện lên tia máu màu đỏ.
Nàng xấu hổ, chính là không tính mở miệng nói chuyện, cho dù khí giận có tiêu bớt, nhưng lời nói mới vừa rồi của hắn, không phải hoài nghi mình sao?
“Coi như trẫm không có hỏi, ngủ đi."
Hắn cũng có chút sinh khí, chẳng qua là quá yêu nàng, quá chú tâm đến nàng, mới có thể chú ý nàng cùng Lạc Dật trong lúc đó thế nào, nhưng lại bị hiểu lầm như vậy, còn hung hăng cắn thượng một ngụm, đường đường là Hoàng Thượng, chí cao vô thương, mặt mũi gì cũng không còn! Không lẽ, phải nói thẳng ra, là hắn ghen tị, nàng cùng Lạc Dật ở gần làm hắn ăn dấm chua? Hừ! Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Hắn thẳng tắp ngã xuống, đương nhiên, người trong lòng cũng vô pháp ngồi, bị ôm ngã xuống, cả người kề sát vào hắn.
“Chàng……"
Nàng từ chối hai hạ, cảm giác được hắn vẫn im lặng,
“Lạc Dật chỉ là ca ca của ta, ngày ấy giúp ta băng bó vết thương, còn đánh đàn cho ta nghe, Khâu Trạch, chàng thả ra, để ta đứng lên." Nàng thở dài, chà lau thấp ý trên mặt.
Đánh đàn? Thật đúng là phong nhã……
Hắn mím môi, nhắm lại mi mắt run rẩy, cũng không có động tĩnh.
“Chàng… ghen tị?"
Đột nhiên ý thức được điểm này, nàng kinh ngạc nới rộng cái miệng nhỏ, “Bởi vì ta cùng Lạc Dật ca ca ở cùng 1 chỗ, cho nên chàng ghen tị?" Nghĩ như thế nào, dường như chỉ có khả năng này.
“Hừ!" Hắn hừ lạnh một tiếng, làm như trả lời, thân mình hơi chút co rụt lại, tựa đầu chôn vào mềm mại của nàng, nhẹ nhàng mà cắn thượng một ngụm tiết hận. =]]
Khuôn mặt nhất quýnh, nàng phủng trụ hai má hắn, in xuống cái trán một nụ hôn.
“Kỳ thật, lúc ấy ta cũng ghen tị, bởi vì chàng cùng Tiểu Thanh dựa vào gần như vậy, cho dù là diễn trò, nhưng nà, nàng lại y phục không chỉnh tề, chàng kại dán sát như vậy, cho nên, ngày ấy ta sinh khí, bất tri bất giác đi đến Tiêu Hiên viên, chân ngã bị thương cũng không biết, là Lạc Dật ca ca mang ta đi, còn giúp ta băng bó vết thương, ta lại mơ mơ hồ ngủ quên, tỉnh lại, liền vội vàng trở về, nhưng mà, lại nhìn thấy chàng cùng Sầm Nhi,… trong nhất thời, đầu óc trống rỗng……" Nói đến đây, nàng cũng hiểu được, nàng không phải cũng đã rất ghen tỵ sao?
“Trẫm cùng nàng ta không có gì." Hắn thấp giọng nói.
“Chàng đã nói rồi," Nàng nhẹ nhàng cười,“Bởi vì ta cũng từng biết được hương vị của sự ghen tuông, cho nên lần này tha thứ chàng." Rất là rộng rãi nhéo nhéo hai má hắn, nhìn khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo biến hình, không khỏi “Phốc xích" Cười.
“Còn cười được?"
đôi mắt màu tím dần dần ảm đạm, nhìn chằm chằm tròn trịa mềm mại trước mặt rung dộng, tà mị liếm liếm khóe môi,
“Xem ra trẫm còn chưa đem thể lực của ái phi tiêu hao hoàn toàn thì trẫm cũng ngủ không được, nàng cũng không được ngủ."
Ân? Hắn muốn ngủ cùng thể lực của nàng thì có liên quan gì đến nhau chứ? Nàng mờ mịt nghĩ. (=]] liên quan lắm chứ ^^ )
“A, đừng……" Ô ô, nàng rốt cục biết là vì cái gì rồi, này… sắc lang! o[∩0∩]o
Tác giả :
Thiên Lạc Họa Tâm