Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng
Chương 5: Ném vào ao sen làm mồi cho cá
Vũ Văn Tinh vào cung, Bạch Tiểu Thố vô công rồi nghề nằm dài ở trong hiên hoa viên vương phủ ngủ nướng.
Phục vụ một tên siêu cấp biến thái thật đúng là mệt mỏi, so với đua ngựa hồi học cấp ba còn mệt hơn.
Bạch Tiểu Thố phơi nắng, hai tay che mắt, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Không còn cách nào khác, hôm nay nàng phải dậy rất sớm, hơn hai mươi năm qua nàng chưa bao giờ phải dậy sớm như vậy nha.
Gió thổi nhè nhẹ, ánh mặt trời ấm áp, Bạch Tiểu Thố ngủ say đến nỗi nước miếng chảy tận xuống đất cũng chẳng hay biết gì.
“Tinh nhi, gần đây con có khỏe không?" Trong tẩm của cung hoàng hậu, hoàng hậu nhìn thân thể Vũ Văn Tinh bất động, không vui nhíu mày, “Mấy tên thái y ở Thái Y Viện kia làm gì không biết, sao đến bây giờ vẫn chưa chữa khỏi bệnh của Tinh nhi?"
Vũ Văn Tinh ngồi trên xe lăn, mặt lạnh như băng, không để ý đến hoàng hậu khiến cho hoàng hậu trở nên lúng túng.
“Tinh nhi……." Hoàng hậu dịu dàng nói, “Theo ta thấy, con nên đem cô nương hại con thành như này chém đi là xong, việc gì phải giữ nàng lại bên người?"
Mấy ngày gần đây, nàng phải sai người cẩn thận nghe ngóng mới biết được con trai mình để vị Bạch cô nương kia ở lại trong phủ.
“Việc này không cần mẫu hậu bận tâm thay nhttp://hi thần!" Vũ Văn Tinh thờ ơ liếc nhìn hoàng hậu một cái, hạ mí mắt xuống, lộ ra hàng mi dài cong cong, “Nếu như mẫu hậu không còn việc gì nữa, nhi thần xin phép quay về vương phủ!"
“Tinh nhi………" Hoàng hậu nhìn Vũ Văn Tinh cố ý rời đi, nhỏ giọng gọi.
“Tinh nhi, con vẫn trách ta sự việc năm đó sao?"
Trong ngự hoa viên cảnh sắc vừa đúng dịp trăm hoa đua nở, hương thơm ngạt ngào, làm cho lòng người vui vẻ, thoải mái.
“Vương gia, thứ cho Mạc Thanh nhiều lời, hoàng hậu nương nương thật lòng quan tâm ngài, vì sao Vương gia không thể đối tốt với hoàng hậu nương nương một chút?" Mạc Thanh đẩy xe lăn cho Vũ Văn Tinh xuất cung, nghĩ đến trường hợp hai mẹ con lạnh nhạt ban nãy, không nhịn được nói vài câu.
Hắn biết Vương gia đau lòng, nhưng dù sao cái người cao cao tại thượng ấy cũng là mẹ đẻ của Vương gia mà.
“Mạc Thanh, gần đây lá gan của ngươi càng úc càng lớn rôi đấy!" Vũ Văn Tinh lạnh lùng mở miệng, trong lời nói nồng nặc mùi vị cảnh cáo.
“Nô tài không dám!" Mạc Thanh toát mồ hôi, vội vàng nhận lỗi.
“Ai nha, đây không phải Cửu vương thúc sao?" Bỗng nhiên một thiếu niên cỡ mười sáu mười bảy tuổi chạy đến, đai ngọc cột tóc*, áo bào trắng viền tơ vàng, tay cầm một thanh thủy dương kiếm**, vừa nhìn thấy Vũ Văn Tinh liền chạy đến trước mặt, ngẩng đầu kiêu ngạo quơ quơ kiếm trong tay. (*đai ngọc cột tóc là cái mà hay thấy mấy phim cổ trang, đàn ông cài lên đầu để cố định tóc đó ạ; **thủy dương hay còn gọi là bồ liễu là một loại cây, nên thanh kiếm ấy ta nghĩ là được làm từ cây thủy dương hay là kiếm gỗ gì đấy, ta sớt gu gồ nk k thấy, mọi ng thông cảm)
“Cửu vương thúc, khi nào ngươi mới có thể tỉ thí võ công với ta. Bản Điện Hạ không kiên nhẫn được nữa rồi!"
“Thái tử điện hạ, Vương gia nhà chúng ta như này, làm sao có thể tỉ thí võ công với người được đây?" Mạc Thanh biết xưa nay Vũ Văn Tinh không thích đứa cháu hoàng thất này, hắn khẽ mỉm cười đồng thời cự tuyệt yêu cầu của Vũ Văn Địch.
“Mạc Thanh, Bản Điện Hạ và Cửu vương thúc nói chuyện khi nào thì đến phiên ngươi xen vào?" Vũ Văn Địch không vui đặt kiếm lên cổ Mạc Thanh, mày rậm nhăn lại, giương mắt nhìn Vũ Văn Tinh, cầu xin nói, “Cửu vương thúc, người cho cháu một cơ hội, tỉ thí với cháu đi!"
Ai ai chẳng biết Cửu vương thúc Hổ Khiếu Long Ngâm Độc Bộ Thiên Hạ, nếu hắn có thể đánh bại Cửu vương thúc, nhất định sẽ thành dhttp://anh, sẽ rất nổi tiếng.
(Hổ Khiếu Long Ngâm Độc Bộ Thiên Hạ: mạnh mẽ kiệt xuất như rồng như hổ đệ nhất thiên hạ ý ạ, *đây tớ chỉ giải thích nôm na cho mọi người hiểu thôi*)
“Mạc Thanh, chúng ta đi!" Vũ Văn Tinh nhìn cũng không thèm nhìn Vũ Văn Địch một cái, gật đầu với Mạc Thanh đang đứng phía sau, phân phó nói.
Tiểu tử này hai ngày ba bữa lại chạy đến tìm hắn tuyên chiến, phiền chết đi được!
“Xin lỗi Thái tử điện hạ, Vương gia nhà ta phải về vương phủ rồi, phiền Thái tử điện hạ nhường đường cho." Mạc Thanh mỉm cười đẩy kiếm của Vũ Văn Địch trên cổ ra, không nói hai lời, đẩy Vũ Văn Tinh rời đi.
“Cửu vương thúc, Bản Điện Hạ sẽ không bỏ qua đâu!" Vũ Văn Địch không phục nhìn Vũ Văn Tinh đã đi xa tức giận gào lên, gió thổi sợi tóc bay bay nhưng vẫn không giấu được sự tức giận trên khuôn mặt hắn.
Cửu vương thúc, Bản Điện Hạ chắc chắn sẽ buộc ngươi phải ra tay!
Tâm trạng Vũ Văn Tinh không tốt quay về vương phủ, sắc mặt đen thui, để cho Mạc Thanh lui xuống, một mình ngồi trong vườn hoa.
Hắn không muốn vào cung thỉnh an, càng không muốn nhìn thấy người hắn không muốn thấy.
Hiện giờ hắn đã như vậy, bọn họ còn muốn hắn phải như thế nào?
Đêm ngủ không thể say giấc, hắn giống như một tên yêu nghiệt người đời không dung tha!
Lọt vào trong tầm mắt Vũ Văn Tinh là vườn hoa tươi đẹp với nhiều loại hoa và người kia đang lười biếng ngủ trộm.
“Ngươi tới đây, đấy Bổn vương qua bên kia!" Đúng lúc này có một người làm đi qua, Vũ Văn Tinh sai hắn đẩy xe lăn đến chỗ Bạch Tiểu Thố đang ngủ.
Nữ nhân đáng chết, còn rất nhiều việc lại lười biếng không làm, ra nơi này ngủ trộm, muốn làm trái ý hắn sao?
Người làm đẩy Vũ Văn Tinh đến chỗ Bạch Tiểu Thố đang ngủ, thấy sắc mặt vương gia nhà hắn không tốt, liền chạy trốn mất dạng.
Gần đây Vương gia nhà hắn đáng sợ hơn so với trước kia rất nhiều, hu hu….
Bạch Tiểu Thố say sưa ngủ, mặt ngửa lên trời, nước miếng rơi tí tách. (nguyên văn a, không phải ta bịa đâu, là tí tách á)
Vũ Văn Tinh nhìn chằm chằm tướng ngủ xấu xí của Bhttp://ạch Tiểu Thố, trong lòng rất chán ghét, càng nhìn càng ghét cay ghét đắng hơn.
Ông trời thật bất công mà, Bạch Tiểu Thố có thể ngủ ngon như vậy, thế nhưng hàng đêm hắn đều mất ngủ a!
Môi mỏng mấp máy, nghiến răng nghiến lợi quát to..
“Bạch Tiểu Thố!"
“Ừm….. Đừng ồn ào, để cho ta ngủ thêm một lát." Phản ứng của Bạch Tiểu Thố chính là nói mớ một câu, rồi lại nghiêng người ngủ tiếp.
“Bạch Tiểu Thố ___" Lần này giọng nói của Vũ Văn Tinh đã dài ra, chân mày nhíu chặt, gân xanh trên trán nổi lên.
Nhưng Bạch Tiểu Thố không tỉnh, lầu bầu lật người, cả người ngã xuống đất cũng không tỉnh, ngược lại còn ôm lấy chân Vũ Văn Tinh, khò khò khè khè ngủ tiếp.
Vũ Văn Tinh vốn không thích người khác gần gũi, hành động của Bạch Tiểu Thố đã phạm vào đại kỵ của hắn.
Vì vậy mà Vương gia nào đó nổi giận, đỉnh đầu bốc khói, gương mặt vặn vẹo, tức giận quát to.
“Người đâu, ném nữ nhân không biết sống chết này vào ao sen làm mồi cho cá!"
Lệnh của Vương gia, ai dám trái. Mạc Thanh dẫn theo mấy người làm, kéo tay nhấc chân khiêng Bạch Tiểu Thố ném xuống ao sen.
Trong ao, lá xen từng đám xanh biếc, hoa sen chưa nở, chỉ có nụ hoa chúm chím thẹn thùng ẩn núp sau những đám lá sen xanh biếc.
“Oa….. Khụ khụ…… Kẻ nào thất đức như vậy…… Đem ta…… Ném vào trong ao làm gì nha…….." Nước ao lạnh lẽo làm cho Bạch Tiểu Thố tỉnh ngủ, cũng may nước trong ao không sâu, chỉ đứng đến eo nàng, nhưng cũng đủ khiến cho nàng nhếch nhác.
Bạch Tiểu Thố hoàn hồn, lau nước ao trên mặt, bước tập tễnh lên bờ.
Mẹ nó, nàng chỉ ngủ một giấc thôi mà, cái tên đhttp://ại biến thái kia muốn dùng phương pháp độc ác như này chỉnh nàng sao?
Phục vụ một tên siêu cấp biến thái thật đúng là mệt mỏi, so với đua ngựa hồi học cấp ba còn mệt hơn.
Bạch Tiểu Thố phơi nắng, hai tay che mắt, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Không còn cách nào khác, hôm nay nàng phải dậy rất sớm, hơn hai mươi năm qua nàng chưa bao giờ phải dậy sớm như vậy nha.
Gió thổi nhè nhẹ, ánh mặt trời ấm áp, Bạch Tiểu Thố ngủ say đến nỗi nước miếng chảy tận xuống đất cũng chẳng hay biết gì.
“Tinh nhi, gần đây con có khỏe không?" Trong tẩm của cung hoàng hậu, hoàng hậu nhìn thân thể Vũ Văn Tinh bất động, không vui nhíu mày, “Mấy tên thái y ở Thái Y Viện kia làm gì không biết, sao đến bây giờ vẫn chưa chữa khỏi bệnh của Tinh nhi?"
Vũ Văn Tinh ngồi trên xe lăn, mặt lạnh như băng, không để ý đến hoàng hậu khiến cho hoàng hậu trở nên lúng túng.
“Tinh nhi……." Hoàng hậu dịu dàng nói, “Theo ta thấy, con nên đem cô nương hại con thành như này chém đi là xong, việc gì phải giữ nàng lại bên người?"
Mấy ngày gần đây, nàng phải sai người cẩn thận nghe ngóng mới biết được con trai mình để vị Bạch cô nương kia ở lại trong phủ.
“Việc này không cần mẫu hậu bận tâm thay nhttp://hi thần!" Vũ Văn Tinh thờ ơ liếc nhìn hoàng hậu một cái, hạ mí mắt xuống, lộ ra hàng mi dài cong cong, “Nếu như mẫu hậu không còn việc gì nữa, nhi thần xin phép quay về vương phủ!"
“Tinh nhi………" Hoàng hậu nhìn Vũ Văn Tinh cố ý rời đi, nhỏ giọng gọi.
“Tinh nhi, con vẫn trách ta sự việc năm đó sao?"
Trong ngự hoa viên cảnh sắc vừa đúng dịp trăm hoa đua nở, hương thơm ngạt ngào, làm cho lòng người vui vẻ, thoải mái.
“Vương gia, thứ cho Mạc Thanh nhiều lời, hoàng hậu nương nương thật lòng quan tâm ngài, vì sao Vương gia không thể đối tốt với hoàng hậu nương nương một chút?" Mạc Thanh đẩy xe lăn cho Vũ Văn Tinh xuất cung, nghĩ đến trường hợp hai mẹ con lạnh nhạt ban nãy, không nhịn được nói vài câu.
Hắn biết Vương gia đau lòng, nhưng dù sao cái người cao cao tại thượng ấy cũng là mẹ đẻ của Vương gia mà.
“Mạc Thanh, gần đây lá gan của ngươi càng úc càng lớn rôi đấy!" Vũ Văn Tinh lạnh lùng mở miệng, trong lời nói nồng nặc mùi vị cảnh cáo.
“Nô tài không dám!" Mạc Thanh toát mồ hôi, vội vàng nhận lỗi.
“Ai nha, đây không phải Cửu vương thúc sao?" Bỗng nhiên một thiếu niên cỡ mười sáu mười bảy tuổi chạy đến, đai ngọc cột tóc*, áo bào trắng viền tơ vàng, tay cầm một thanh thủy dương kiếm**, vừa nhìn thấy Vũ Văn Tinh liền chạy đến trước mặt, ngẩng đầu kiêu ngạo quơ quơ kiếm trong tay. (*đai ngọc cột tóc là cái mà hay thấy mấy phim cổ trang, đàn ông cài lên đầu để cố định tóc đó ạ; **thủy dương hay còn gọi là bồ liễu là một loại cây, nên thanh kiếm ấy ta nghĩ là được làm từ cây thủy dương hay là kiếm gỗ gì đấy, ta sớt gu gồ nk k thấy, mọi ng thông cảm)
“Cửu vương thúc, khi nào ngươi mới có thể tỉ thí võ công với ta. Bản Điện Hạ không kiên nhẫn được nữa rồi!"
“Thái tử điện hạ, Vương gia nhà chúng ta như này, làm sao có thể tỉ thí võ công với người được đây?" Mạc Thanh biết xưa nay Vũ Văn Tinh không thích đứa cháu hoàng thất này, hắn khẽ mỉm cười đồng thời cự tuyệt yêu cầu của Vũ Văn Địch.
“Mạc Thanh, Bản Điện Hạ và Cửu vương thúc nói chuyện khi nào thì đến phiên ngươi xen vào?" Vũ Văn Địch không vui đặt kiếm lên cổ Mạc Thanh, mày rậm nhăn lại, giương mắt nhìn Vũ Văn Tinh, cầu xin nói, “Cửu vương thúc, người cho cháu một cơ hội, tỉ thí với cháu đi!"
Ai ai chẳng biết Cửu vương thúc Hổ Khiếu Long Ngâm Độc Bộ Thiên Hạ, nếu hắn có thể đánh bại Cửu vương thúc, nhất định sẽ thành dhttp://anh, sẽ rất nổi tiếng.
(Hổ Khiếu Long Ngâm Độc Bộ Thiên Hạ: mạnh mẽ kiệt xuất như rồng như hổ đệ nhất thiên hạ ý ạ, *đây tớ chỉ giải thích nôm na cho mọi người hiểu thôi*)
“Mạc Thanh, chúng ta đi!" Vũ Văn Tinh nhìn cũng không thèm nhìn Vũ Văn Địch một cái, gật đầu với Mạc Thanh đang đứng phía sau, phân phó nói.
Tiểu tử này hai ngày ba bữa lại chạy đến tìm hắn tuyên chiến, phiền chết đi được!
“Xin lỗi Thái tử điện hạ, Vương gia nhà ta phải về vương phủ rồi, phiền Thái tử điện hạ nhường đường cho." Mạc Thanh mỉm cười đẩy kiếm của Vũ Văn Địch trên cổ ra, không nói hai lời, đẩy Vũ Văn Tinh rời đi.
“Cửu vương thúc, Bản Điện Hạ sẽ không bỏ qua đâu!" Vũ Văn Địch không phục nhìn Vũ Văn Tinh đã đi xa tức giận gào lên, gió thổi sợi tóc bay bay nhưng vẫn không giấu được sự tức giận trên khuôn mặt hắn.
Cửu vương thúc, Bản Điện Hạ chắc chắn sẽ buộc ngươi phải ra tay!
Tâm trạng Vũ Văn Tinh không tốt quay về vương phủ, sắc mặt đen thui, để cho Mạc Thanh lui xuống, một mình ngồi trong vườn hoa.
Hắn không muốn vào cung thỉnh an, càng không muốn nhìn thấy người hắn không muốn thấy.
Hiện giờ hắn đã như vậy, bọn họ còn muốn hắn phải như thế nào?
Đêm ngủ không thể say giấc, hắn giống như một tên yêu nghiệt người đời không dung tha!
Lọt vào trong tầm mắt Vũ Văn Tinh là vườn hoa tươi đẹp với nhiều loại hoa và người kia đang lười biếng ngủ trộm.
“Ngươi tới đây, đấy Bổn vương qua bên kia!" Đúng lúc này có một người làm đi qua, Vũ Văn Tinh sai hắn đẩy xe lăn đến chỗ Bạch Tiểu Thố đang ngủ.
Nữ nhân đáng chết, còn rất nhiều việc lại lười biếng không làm, ra nơi này ngủ trộm, muốn làm trái ý hắn sao?
Người làm đẩy Vũ Văn Tinh đến chỗ Bạch Tiểu Thố đang ngủ, thấy sắc mặt vương gia nhà hắn không tốt, liền chạy trốn mất dạng.
Gần đây Vương gia nhà hắn đáng sợ hơn so với trước kia rất nhiều, hu hu….
Bạch Tiểu Thố say sưa ngủ, mặt ngửa lên trời, nước miếng rơi tí tách. (nguyên văn a, không phải ta bịa đâu, là tí tách á)
Vũ Văn Tinh nhìn chằm chằm tướng ngủ xấu xí của Bhttp://ạch Tiểu Thố, trong lòng rất chán ghét, càng nhìn càng ghét cay ghét đắng hơn.
Ông trời thật bất công mà, Bạch Tiểu Thố có thể ngủ ngon như vậy, thế nhưng hàng đêm hắn đều mất ngủ a!
Môi mỏng mấp máy, nghiến răng nghiến lợi quát to..
“Bạch Tiểu Thố!"
“Ừm….. Đừng ồn ào, để cho ta ngủ thêm một lát." Phản ứng của Bạch Tiểu Thố chính là nói mớ một câu, rồi lại nghiêng người ngủ tiếp.
“Bạch Tiểu Thố ___" Lần này giọng nói của Vũ Văn Tinh đã dài ra, chân mày nhíu chặt, gân xanh trên trán nổi lên.
Nhưng Bạch Tiểu Thố không tỉnh, lầu bầu lật người, cả người ngã xuống đất cũng không tỉnh, ngược lại còn ôm lấy chân Vũ Văn Tinh, khò khò khè khè ngủ tiếp.
Vũ Văn Tinh vốn không thích người khác gần gũi, hành động của Bạch Tiểu Thố đã phạm vào đại kỵ của hắn.
Vì vậy mà Vương gia nào đó nổi giận, đỉnh đầu bốc khói, gương mặt vặn vẹo, tức giận quát to.
“Người đâu, ném nữ nhân không biết sống chết này vào ao sen làm mồi cho cá!"
Lệnh của Vương gia, ai dám trái. Mạc Thanh dẫn theo mấy người làm, kéo tay nhấc chân khiêng Bạch Tiểu Thố ném xuống ao sen.
Trong ao, lá xen từng đám xanh biếc, hoa sen chưa nở, chỉ có nụ hoa chúm chím thẹn thùng ẩn núp sau những đám lá sen xanh biếc.
“Oa….. Khụ khụ…… Kẻ nào thất đức như vậy…… Đem ta…… Ném vào trong ao làm gì nha…….." Nước ao lạnh lẽo làm cho Bạch Tiểu Thố tỉnh ngủ, cũng may nước trong ao không sâu, chỉ đứng đến eo nàng, nhưng cũng đủ khiến cho nàng nhếch nhác.
Bạch Tiểu Thố hoàn hồn, lau nước ao trên mặt, bước tập tễnh lên bờ.
Mẹ nó, nàng chỉ ngủ một giấc thôi mà, cái tên đhttp://ại biến thái kia muốn dùng phương pháp độc ác như này chỉnh nàng sao?
Tác giả :
Sắc Thái Mộng Ảo