Ái Phi Lên Ngôi!!!!
Chương 5 Chương 5
Dạ Lăng Chi Nguyệt cũng tiến lên, quả nhiên trong ngăn kéo có một con dài dài.
có lẽ trước đó không lau cẩn thận, trên mũi dao còn chút vết máu.
Tuyết Nhi phối hợp kêu vài tiếng, sợ tới mức nhào vào lòng Mai Ngọc Dương.
Yết hầu Dạ Lăng Chi Nguyệt giật giật, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Mai Ngọc Dương.
Nữ nhân này không cười mà nhìn chằm chằm hắn: “Thế nào?"
Triệu ma ma phát run quỳ trên mặt đất: “Vương gia, con dao này nhất dịnh do Vương phi cho người đặt trộm vào đây, mục đích giá họa cho trắc phi.
Nếu không một con súc sinh sao có thể báo cho Vương phi được, nàng lại không chút do dự đi đến đây, căn bản đã biết trước vị trí này"
“Triệu ma ma khóc trách được trắc phi coi trọng như vậy, thât sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ngươi há miệng ngậm miệng đều muốn đổ lên đàu ta.
Ai không biết Sở trắc phi là tâm can của Vương gia, là người luôn được che chở, sợ là hơn một nửa thị vệ vương phủ đều dùng bảo vệ trắc phi, đừng nói là một người sống không có khả năng vô thanh vô tức mà vào phòng ngủ cùa trắc phi, mà là một con chuột cũng không có khả năng đó"
Mai Ngọc Dương cầm lấy con dao kia, xem xét kỹ lưỡng, lại thấy một chữ “Nguyệt" nhỏ.
Nàng lợi bật cười: “U, con dao này chỉ e là do Vương gia đưa cho Trắc phi làm vật định tình, đồ quý trọng như vậy lại bị Triệu ma ma noi là của thần thiếp? Thần thiếp không có phúc khí nhận ban thưởng cỡ này của Vương gia đâu.
"
Sắc mặt Dạ Lăng Chi Nguyệt lập tức âm trầm khó coi, khi nhìn thấy con dao kia, hắn nhận ra ngay đó là con dao bản thân đã đưa cho Sỏ2 Băng, cho nên Triệu ma ma lấy lý do kia vô cùng không ổn.
Hắn lạnh lung nhìn người đang quỳ trên mặt đất, lạnh nhạt mở miệng: “Triệu ma ma, ngươi còn gì giải thích?"
“Ma ma, chẳng lẽ thật sự là ngươi? Sao ngươi lại làm ra loại chuyện này?"
Sở Băng diễn rất tốt, nhìn qua cứ như nàng ta không biết gì, một bộ dáng khiếp sợ như trời sập: “Uổng cho ta tín nhiệm ngươi, vậy mà ngươi đẩy ta vào con đường bất nghĩa cười lạnh một tiếng, thật muốn vỗ tay cho kỹ thuật diễn xuất của nàng ta.
Sở Băng đã nói như vậy, Triệu ma ma không thể không nhận.
Cả người nàng ta nằm khóc trên mặt đất một cách thảm thiết: “Do nô tỳ nhất thời bị quỷ mê hoặc, vì Vương phi tát một cái mà tâm mang oán hận, nên mới ra tay tàn nhẫn với Tuyết Nhi để vu oan Vương phi.
Nô tỳ đáng chết, nhưng việc này từ đầu đến cuối không hề có quan hệ với trắc phi, Vương gia, trắc phi luôn có tâm địa lương thiện, nếu không sẽ không vì Vương phi mà cầu tình, mọi chuyện lão nô làm sai, lão nô tình nguyệt chịu tội: Sở Băng quỳ xuống khóc như hoa lê đái vũ: “Vương gia, là lỗi thần thiếp, là do thần thiếp quản giáo không nghiêm để hạ nhân làm ra chuyện hoang đường như thế, thần thiếp đáng chết"
Mai Ngọc Dương cố ý thở dài: “Ai da, trắc phi thật đúng là người làm từ nước, rõ ràng bổn cung bị người ta vu oan, bổn cung còn chưa khóc, ngươi sao lại khóc thế kia"
Nói xong, nàng thoáng nhìn qua Dạ Lăng Chi Nguyệt : “Vương gia từng nói làm chủ cho Tuyết Nhi, không biết giờ đổi người như thế, người có bỏ được mà xuống tay không?"
Dạ Lăng Chi Nguyệt sao lại không nghe ra châm chọc trong lời nói kia, có chút khó xử nhìn thoáng qua Sở Băng đang rơi lệ, trầm giọng nói: “Ngươi muốn bổn vương làm thế nào?"
“Ta nhớ rõ Triệu ma ma nói, muốn dùng tính mạng của nàng thề không làm việc kia, hôm nay nếu như không vì bảo vệ tính mạng thì cũng sẽ không dám phát ra lời thề độc kia"
Trieu ma ma kêu lên: “Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng! Xin người hấy vì lão nô tận tâm tận lực hầu hạ trắc phi hết lòng, tạm tha cho nô tỳ một mạng"
“Vương gia" Đôi mắt Sở Băng đầy nước mắt, gắt gao cắn môi.
Ánh mắt kia như cầu khẩn, như nhược động lòng người.
Mai Ngọc Dương kéo khóe miệng: “Vương gia như long tử, hẳn là biết câu nhất ngôn cửu đỉnh"
Hắn không vui nói: “Dù cho Triệu ma ma sai, cũng không đáng tội chết"
“Nếu ta nhớ không lầm, vừa rồi Vương gia thiếu chút nữa hạ sát ta, thì ra Vương gia luyến tiếc không muốn giết một hạ nhân của trắc phi, lại có thể ra tay giết Vương phi chính mình, ha ha ha, thật là quá buồn cười"
Dạ Lăng Chi Nguyệt hoàn toàn lạnh: “Bổn vương có gì luyết tiếc, người đâu, đem Triệu ma ma kéo ra ngoài đánh chết!"
“Thôi" Mai Ngọc Dương mặt không cảm xúc nói: “Đánh nàng ta 50 roi, đuổi khỏi vương phủ, không bao giờ cho tới gần đây nửa bước"
Sở Băng đàng cắn răng nói với nàng: “Sở Băng thay ma ma tạ ân Vương phi tha mạng"
“Trắc phi nên nói với bổn cung không phải chỉ riêng điều này, chẳng lẽ bổn cung vô duyên vô cớ dính phiền toái còn không được trắc phi xin lỗi một câu sao!"
Sở Băng cúi đầu tỏ ra đáng thương nói: “Thiếp thân sai rồi, thiếp thân hướng Vương phi nhận lỗi"
“Được rồi" Dạ Lăng Chi Nguyệt nâng nàng ta đứng lên: “Ngươi phạt cũng phạt rồi, Băng nhi cũng tạ tội rồi, ngươi đừng cứ bám lấy không buông"
“Dạ Lăng Chi Nguyệt đây là lần thứ hai" Mai Ngọc Dương không mặn không nhạt nhắc hắn: “Ta không hy vọng lần sau xảy ra loại chuyện này, ngươi là Vương gia có thể công bằng một chút đi, chuyện gì cũng không nên quá ba lần, nhiều lần hắt nước bẩn lên ra, ta không cảm thấy vui đâu"
Đuôi mắt nhếch lên, như đang uy hiếp.
Dạ Lăng Chi Nguyệt nhìn nàng thật kỹ, đối mặt với Mai Ngọc Dương như vậy, cảm giác thật xa lạ.
Hiển nhiên nàng có khác biệt rõ ràng cứ như là một người khác, rốt cuộc là chuyện gì?Mai Ngọc Dương không rảnh quản hắn, cúi đầu xem xét vết thương của Tuyết Nhi, hướng tiểu Hồng nói: “Đưa bồ công anh cho ta"
Nhận được bồ công anh, nàng dùng tay chà xát cành lá nát đi, chậm rãi đắp lên miệng vết thương của Tuyết Nhi.
Dạ Lăng Chi Nguyệt dùng sức nắm cổ tay nàng, giọng nói lạnh băng: “Ngươi đang làm gì?"