[Ái Nô Hệ Liệt] Tuyết Nô Nhi
Chương 4
Hạ Hầu Huân nói được thì làm được, ngày hôm sau, Miêu Tuyết Khanh đi vào thiện đường, đã không còn nhìn thấy thân ảnh Kim Hoa. Rốt cuộc Hạ Hầu Huân đem nàng sai tới đâu, Miêu Tuyết Khanh không có đầu mối.
Khi hắn có chút nhắc tới chuyện này, Hạ Hầu Huân luôn cố ý đem đề tài nhiễu khai, hoặc là đơn giản làm như không có nghe đến, Miêu Tuyết Khanh lại không nghĩ hỏi trắng ra, đành phải đem nghi hoặc đặt ở đáy lòng.
Dần dần, Miêu Tuyết Khanh phát hiện việc này phi thường không thích hợp. Lấy hiểu biết của hắn về Hạ Hầu Huân, đối phương cũng không phải loại người sẽ đi quan tâm tôi tớ sự vụ, tuy y nói lý do là vì tránh cho những người khác bên trong phủ chịu ảnh hưởng, bọn họ phải kiêng kị, nhưng điểm này liền đủ dị thường!
Hạ Hầu Huân cho tới bây giờ sẽ không quan tâm hành vi thường ngày của các đệ tử cùng tôi tớ, y chỉ để ý bọn họ có hay không làm hết phận sự hoàn thành công tác cá nhân. Đệ tử Độc Phiến Môn từ trước đến nay hành vi làm càn, trong vùng ác danh rõ ràng, chuyện trộm đạo gì đều đã làm, chỉ cần sự tình không nháo đại, bình thường chưởng môn nhân sẽ không truy cứu. Hạ Hầu Huân lo lắng Kim Hoa cùng chính mình thân mật mà ảnh hưởng đệ tử khác? Rất không giống tính tình hắn.
Khả Miêu Tuyết Khanh cũng không dám nói chính mình tuyệt đối hiểu biết Hạ Hầu Huân, đối phương thay đổi thất thường thường khiến hắn khó xử, cho nên y bỗng nhiên quan tâm mình cũng đều không phải là không có khả năng.
Nhưng vô luận như thế nào, hắn trước phải tìm được Kim Hoa. Dù sao chính mình cấp đối phương không ít phiền toái, hơn nữa hắn cũng quan tâm Kim Hoa có hay không thích ứng công việc mới, hy vọng nàng sẽ không bị người khi dễ đi......
“Ngươi hỏi Kim Hoa bị điều đi đâu?" – Đại nương phụ trách nấu nước trong thiện đường ngạc nhiên nhìn tuấn mỹ thiếu niên trước mặt.
“Đúng vậy, xin hỏi ngươi biết không?" – Miêu Tuyết Khanh gặp đại nương bình thường người ngoài hòa khí, cùng Kim Hoa cũng coi như quen biết, vì thế nghĩ đến hướng nàng hỏi thăm.
Đại nương buông mộc dũng trong tay, nghĩ nghĩ, nói: “Ta cũng không rõ, nghe nói là điều đến tiền thính làm nha đầu châm trà thủy."
“Tiền thính sao......" – Miêu Tuyết Khanh cân nhắc, nơi đó là địa phương chuyên môn chiêu đãi lai khách, nha hoàn làm việc nơi đó đều là ngàn chọn vạn tuyển, phải mĩ mạo, còn phải chịu khó, càng phải thông minh.
Nha hoàn làm việc tại tiền thính hơi có sai lầm sẽ bị phạt, cũng có thể bị đuổi đi. Người có thể đi nơi đó vô cùng quang vinh, nhưng cũng là một loại khảo nghiệm nghiêm khắc. Hắn trăm triệu không nghĩ tới Hạ Hầu Huân lại đem Kim Hoa điều đến loại địa phương hà khắc này, lấy tính tình Kim Hoa nhát gan thẹn thùng, không có khả năng sẽ ở nơi đó đợi thêm.
Miêu Tuyết Khanh trong lòng lo lắng không thôi, một lòng nghĩ muốn mau chóng đi tìm Kim Hoa. Hắn lại hỏi vài người, rốt cục biết được bọn nha hoàn đến phòng đều phải đi qua hành lang dài gấp khúc, vì thế sáng sớm hôm sau thức dậy thật sớm, mạo hiểm sương giá canh giữ ở trong đám cây cối bên cạnh hành lang gấp khúc.
Tia nắng ban mai xuyên qua tầng mây hơi mỏng, sương mù nhẹ nhàng tán đi. Bọn nha hoàn trang điểm xong không ngừng theo trước mặt đi qua, Miêu Tuyết Khanh đợi không bao lâu, rốt cục nhìn đến mạt thân ảnh quen thuộc.
Kim Hoa cúi đầu, vô tình đi tới. Miêu Tuyết Khanh đi tới, nhẹ giọng kêu: “Kim Hoa......"
Kim Hoa giật mình, ngẩng đầu nhìn xung quanh, lúc nhìn đến Miêu Tuyết Khanh đứng ở dưới tàng cây, nàng hoàn toàn ngây ngốc. Miêu Tuyết Khanh thấy nàng dại ra một chỗ, đành phải chính mình đi qua.
“Kim Hoa, ta có chuyện muốn nói với ngươi, có thể lại đây một chút không?"
“Ta...... Ta là không phải còn chưa ngủ tỉnh......?" – Kim Hoa ngây ngốc nói, dường như không thể tin được nhéo nhéo mu bàn tay chính mình.
“Không phải a......" – Miêu Tuyết Khanh hoang mang nói, quanh mắt phiếm hồng, lộ ra tươi cười thương tiếc.
“Thật tốt quá...... Ta còn nghĩ đến chính mình là đang nằm mơ... “
Miêu Tuyết Khanh trong lòng tê rần, nói nhỏ: “Chúng ta sang bên kia nói chuyện đi."
Hai người đi đến chỗ bí mật phía sau cây cối, Miêu Tuyết Khanh hỏi trước: “Như thế nào? Ở tiền thính làm việc có quen không?"
Kim Hoa mếu máo, thanh âm khàn khàn mà nói: “Không quen......"
Miêu Tuyết Khanh xem bộ dáng của nàng chỉ biết nàng chịu không ít đau khổ, hắn càng phát ra đau lòng.
“Ta thật có lỗi......"
Kim Hoa khó hiểu nhìn hắn."Vì cái gì theo ta nói thật có lỗi...... Mặc kệ chuyện của ngươi a......"
“Không phải, là ta không tốt, đều do ta ngày thường không chú ý, làm cho người bên ngoài nhàn thoại nhiều, còn hại ngươi chịu ủy khuất, đều do ta......"
“Miêu đại ca......"
“Kim Hoa, ngươi nghĩ muốn trở về phòng ăn không?" – Miêu Tuyết Khanh đột nhiên hỏi.
“Này...... Ta còn có thể trở về sao?" – Kim Hoa nhỏ giọng hỏi.
“Ta không dám cam đoan, bất quá ta nhất định sẽ đi thỉnh cầu Thiếu chủ, ta sẽ thỉnh y đem ngươi triệu hồi." – Miêu Tuyết Khanh kiên quyết nói.
“Cám ơn ngươi, Miêu đại ca." – Kim Hoa nhìn nhìn sắc trời, thời gian đã không còn sớm, nàng khó xử nói: “Miêu đại ca, ta phải đi làm việc, bằng không sẽ bị mắng......"
“A, thực xin lỗi, vậy ngươi mau đi đi." – Miêu Tuyết Khanh vội nói.
“Ân......" Kim Hoa từ từ bỏ đi.
Nàng nghĩ cùng Miêu Tuyết Khanh tái tán gẫu lâu một chút a...... Thật sự là đáng tiếc...... Kim Hoa đẩy ra nhánh cây, đang muốn đi lên hành lang gấp khúc, thình lình nhìn thấy một lão phụ nhân thần tình chanh chua đứng trên hành lang gấp khúc ── Kim Hoa nhất thời sợ tới mức ba hồn không thấy bảy phách.
Bà lão này gọi Chu mụ bà, là người chuyên quản lý tỳ nữ, nàng ỷ mình là vú nuôi của phụ thân Hạ Hầu Huân, ở trong phủ có điểm địa vị, bởi vậy đối tiểu nha hoàn phi thường không tốt, không ít nha hoàn đều bị nàng ngược đánh qua, cũng có người bị ép buộc đến treo cổ tự sát.
“Ngươi chạy đến nơi nào?" – Chu mụ bà quái thanh quái khí hỏi, một đôi mắt nhỏ lóe lãnh khốc.
“Ta...... Ta...... Ta không có...... Chính là...... Chính là......" – Kim Hoa run run, ngay cả nói cũng nói không rõ.
Không thể tưởng được Chu mụ bà cũng không truy cứu, chính là nói: “Còn thất thần làm gì? Nhanh đi làm việc."
“Là, là!" – Kim Hoa tránh được đại nạn, vội vàng bước nhanh rời khỏi.
Chu mụ bà ngắm ngắm phương hướng cây cối, lạnh lùng cười, xoay người hướng “Tử Vân Trai" mà đi.
“Uy uy uy, các ngươi nghe nói không? Đêm nay Thiếu chủ muốn vời đãi một ít khách nhân thật đáng sợ a......"
“Khách nhân thiếu chủ chiêu đãi không lần nào không đáng sợ?"
“Lần này không giống, nghe nói khách nhân hôm nay là một đám đạo tặc, người đứng đầu kêu Uông Động Thắng gì gì đó.... Hắn chính là tội phạm quan trọng bị triều đình đuổi bắt, nghe nói giết người vô số, lúc trước bị quan phủ bắt được, lại ở dưới sự trợ giúp của đồng bạn trốn thoát..."
“Đúng đúng, ta cũng nghe qua, tháng trước trong chợ còn dán bảng cáo thị truy nã hắn."
“Vì cái gì Thiếu chủ phải cùng loại người đáng sợ này qua lại a......"
“Hắn chẳng những giết người như ma, nghe nói còn phi thường tốt, một lần phạm án trước đây chính là bởi vì nhìn trúng nữ nhân của một thư sinh, ban đêm lẻn vào nhà người nọ, ô nhục cô nương kia không ngừng, còn đem bọn họ cả nhà đều giết."
“Thật là đáng sợ!"
Một đám nha hoàn đang ở tiền thính quét rác tụ lại một chỗ nhỏ giọng đàm luận, cũng thỉnh thoảng nảy sinh tiếng than khóc. Kim Hoa ở một bên, cũng dựng thẳng cái lỗ tai mà nghe.
Chỉ nghe một nha hoàn lại nói: “Người này như thế hảo nữ sắc, hôm nay chiêu đãi hắn cho dù là ai cũng không hay ho."
“Trời ạ! Ngàn vạn lần đừng cho ta chiêu đãi!"
“Có Thiếu chủ ở đây, chỉ cần đừng làm gì sai lầm, hẳn là không sợ?"
“Ngươi nói thật thoải mái......" – Đang nói, một trận tiếng bước chân sát sát từ bên ngoài truyền đến, bọn nha hoàn lập tức câm như hến. Chu mụ bà từ ngoài cửa tiến vào, ba ba vỗ tay vài cái, hô: “Đều dừng lại, hãy nghe ta nói."
Bọn nha hoàn buông việc trên tay, gom lại trước mặt nàng. Chu mụ bà cao giọng nói: “Mọi người hẳn là nghe nói, đêm nay Thiếu chủ muốn vời đãi một khách nhân trọng yếu, đừng nói Chu mụ bà ta không nhắc nhở các ngươi, khách nhân lần này cũng không phải là người bình thường, mọi người phải nơi chốn cẩn thận, nếu làm ra cái gì sai lầm, ai cũng bảo vệ không được các ngươi!"
Chúng nha hoàn cũng không dám hé răng, chỉ biết vâng lời mà nghe. Chu mụ bà ánh mắt bén nhọn đảo qua, phóng ở trên người Kim Hoa, nàng kỳ quái nói: “Đặc biệt ngươi, Kim Hoa, đừng bản thủ bản cước (chân tay vụng về)."
“Là.. " – Kim Hoa run rẩy trả lời.
“Tốt lắm, ta đã nói đến đây, tất cả mọi người làm việc đi." – Chu mụ bà ra lệnh một tiếng, mọi người vội vàng tản ra.
Bì bõm một tiếng, cửa thư phòng mở ra, Hạ Hầu Huân cất bước đi ra, Miêu Tuyết Khanh đứng dưới cây cột đợi cả ngày lập tức đi qua.
“Thiếu chủ."
“Chuyện gì?" – Hạ Hầu Huân không có dừng lại cước bộ, mà là một bộ bề bộn nhiều việc đi phía trước.
“Thiếu chủ, ta nghĩ cùng ngài nói một chuyện." – Miêu Tuyết Khanh nhìn ra được y không rảnh cùng mình chuyện phiếm, nhưng sự không nói không được, từ lúc hắn chạy đi tìm Kim Hoa tới nay, đã qua ba ngày, khả vẫn tìm không được cơ hội cùng Hạ Hầu Huân nói, không thể lại tiếp tục bỏ qua.
“Có chuyện gì cũng nhanh nói đi."
“Thiếu chủ, ta nghĩ cùng ngài nói về chuyện Kim Hoa, xin hỏi Thiếu chủ có thể đem nàng triệu hồi thiện đường? Sự tình qua lâu như vậy, mọi người cũng không có tái bàn luận, ta cam đoan sẽ không cùng nàng liên hệ không rõ, thỉnh Thiếu chủ đem nàng triệu hồi đi được không?" – Miêu Tuyết Khanh một hơi nói xong.
Hạ Hầu Huân dừng lại, tiều tiều (nhìn nhìn) hắn, cười nói: “Hôm nay ta có rất nhiều sự tình phải vội, việc này ta ngày sau tái trả lời thuyết phục được không?"
“Chính là Thiếu chủ......" – Miêu Tuyết Khanh còn có lời muốn nói, Hạ Hầu Huân rõ ràng nói:
“Ta đáp ứng ngươi đem nàng triệu hồi, bất quá phải đợi sự tình hôm nay xử lý xong, có thể chứ?"
Nếu y đáp ứng, Miêu Tuyết Khanh cũng lấy làm yên lòng, hắn như trút được gánh nặng nói: “Cám ơn ngài, Thiếu chủ."
Hạ Hầu Huân đáy mắt hiện lên ý cười lạnh lùng, vỗ vỗ bờ vai của hắn, tránh ra.
Chạng vạng, hai cỗ xe ngựa hung hăng đi vào Hạ Hầu phủ, bảy tên người vạm vỡ từ trên xe bước xuống, nam nhân cầm đầu bộ mặt dữ tợn, mắt tràn đầy lệ khí. Người này đúng là mệnh phạm bị triều đình đuổi bắt, Uông Đông Thắng.
Hai gã tôi tớ dẫn bọn họ tiến vào tiền thính, Hạ Hầu Huân sớm chờ sẵn, y tiếp đón mọi người ngồi xuống, sau đó phân phó nói: “Thượng trà."
Bọn nha hoàn nơm nớp lo sợ cầm nước trà đi ra, Kim Hoa vận kém, bị phân đi hầu hạ Uông Đông Thắng. Nàng đầu cũng không dám nâng, khí cũng không dám suyễn, run rẩy bắt tay vào đem chén trà đặt trên tay Uông Động Thắng. Uông Đông Thắng mị mị liếc nhìn nàng một cái, càu nhàu uống xong một ngụm trà thủy.
Hạ Hầu Huân ngồi bên trên cười hỏi: “Uông tiền bối, như thế nào? Này nước trà có hợp khẩu vị của ngài không?"
“Không cần phải nói cái gì tiền bối hậu bối." – Uông Đông Thắng giọng to như sấm, lỗ mãng mà hô: “Chúng ta là thô nhân không giống Hạ Hầu công tử biết hưởng thụ như vậy, dù nó hợp hay không hợp khẩu vị vẫn có thể uống."
“Uông tiền bối quả nhiên khoái nhân khoái ngữ (thẳng thắn)." – Hạ Hầu Huân vỗ tay cười nói.
Mấy tên thủ hạ của Uông Đông Thắng đỉnh đạc nói: “Uy, chạy một ngày đường mau chết đói, có cái gì ăn không?"
“Chư vị thỉnh nghỉ ngơi, ta đã kêu phòng bếp chuẩn bị, rất nhanh có thể dùng bữa, bằng không chư vị ăn trước tiểu điểm tâm đi?"
Hạ Hầu Huân vừa dứt lời, vài tên tôi tớ đang cầm khay lập tức đi tới. Chỉ thấy trên khay bày quả hạnh nhân, mứt cây long nhãn, quả nho cùng các thức quả vỏ cứng ít nước.
Kim Hoa đem tiểu thực lấy ra, đang muốn đặt trên bàn trà bên cạnh Uông Động Thắng, Hạ Hầu Huân xem đúng thời cơ, âm thầm khuất khởi ngón giữa bắn ra một vật ──
Ba! Kim Hoa chỉ cảm thấy trên đùi tê rần, chân nàng nhất thời mất cảm giác.
“Ai nha ──" – Kim Hoa bi ai kêu mà ngã phía trước, chính chính quăng vào người Uông Động Thắng, thức ăn trên tay cũng gắn một thân đối phương.
Trừ bỏ Hạ Hầu Huân, ở đây mọi người đều bị dọa ngây người.
Kim Hoa từ trên người Uông Động Thắng đứng lên, toàn thân đều run run. Nàng lui khởi bả vai không ngừng nhận lỗi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi......"
Tất cả mọi người chú ý phản ứng của Uông Đông Thắng, hắn tùy tay phủi xuống thức ăn dính trên quần áo, tiếp theo ha ha cười. Đang lúc mọi người vì hắn cười mà hoang mang không thôi, Uông Đông Thắng bất ngờ kéo lấy tay Kim Hoa, đem nàng cả người kéo vào trong ngực.
“Cô bé, ngươi rất muốn quăng vào trong lòng bổn đại gia có phải hay không?" – Hắn hỏi, Kim Hoa sợ tới mức nói không nên lời nói, chỉ lo phát run. Bên này Hạ Hầu Huân cười nói:
“Tiểu nha hoàn tay chân vụng về, Uông tiền bối ngàn vạn lần đừng so đo."
“Tay chân vụng về? Vậy cho bổn đại gia hảo hảo dạy dỗ một chút." – Uông Đông Thắng nói xong, đột nhiên đưa tay với vào trong vạt áo Kim Hoa, một tay nắm bộ ngực của nàng.
“Không ──!"
Kim Hoa thét chói tai, không kịp nghĩ lại liền chém ra một chưởng ── Ba! Giáng xuống giữa hai má Uông Đông Thắng. Trong phòng nhất thời không một tiếng động, Hạ Hầu Huân điềm nhiên như không cầm lấy chén trà khinh xuyết (nhẹ uống) một ngụm.
Uông Đông Thắng sờ sờ mặt, trong ánh mắt bắn quang mang. Hắn nổi giận kéo áo Kim Hoa, mãnh lực trút nàng một cái tát.
“Ô......" – Kim Hoa bị đánh cho cả đầu hướng một bên, hai má liền sưng đỏ lên.
“Phi!" – Uông Đông Thắng không chút nào thương tiếc mà đem nàng ném xuống đất.
Hạ Hầu Huân đứng lên, thần sắc tự nhiên nói: “Uông tiền bối đừng động hỏa, chính là một tiểu nha hoàn không hiểu chuyện mà thôi."
“Hạ Hầu Huân! Ngươi cho loại nha hoàn này đến tiếp đón bổn đại gia như vậy là có ý tứ gì?" – Uông Đông Thắng được một tấc lại muốn tiến một thước mà rống.
“Uông tiền bối ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, ngài muốn như thế nào xử trí nha đầu kia đều có thể, chỉ cần đừng vì việc nhỏ phá hủy giao tình giữa chúng ta thì tốt rồi." – Hạ Hầu Huân khẽ cười nói.
Uông đông thắng chần chờ một chút, hỏi: “Ta như thế nào xử trí đều có thể?"
“Đương nhiên, chỉ cần tiền bối có thể hạ khẩu khí."
Uông Đông Thắng trên cao nhìn chằm chằm xuống Kim Hoa, Kim Hoa che hai má đau nhức, cả người nổi lên từng trận hàn ý.
Mây đen lướt qua ánh trăng, tiểu thạch trên đường lúc sáng lúc tối. Một thân ảnh chạy vội, hắn thả người lướt qua lan can cao cao, nhảy vào hành lang gấp khúc.
“Thiếu chủ!" – Miêu Tuyết Khanh xông vào thư phòng Hạ Hầu Huân.
Hạ Hầu Huân đang ở án tiền viết thư, y cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Như vậy hoang mang, chuyện gì?"
“Thiếu chủ! Ta cầu ngài cứu Kim Hoa!" – Miêu Tuyết Khanh vội nói, hắn mới vừa luyện công trở lại phòng chợt nghe các sư huynh đệ nói đến chuyện phát sinh ở tiền thính, lập tức ngay cả quần áo cũng không kịp đổi liền chạy lại đây.
“Nguyên lai là chuyện này a." – Hạ Hầu Huân hạ bút, thong dong nói: “Đó là do nàng tự rước họa vào thân, thứ ta lực bất tòng tâm."
“Thiếu chủ!" – Miêu Tuyết Khanh biết y là cố y viện cớ, nếu Hạ Hầu Huân nguyện ý, giải cứu Kim Hoa căn bản không phải việc gì khó! Hắn lo lắng cầu xin: “Thiếu chủ! Ta van cầu ngài cứu Kim Hoa!"
“Vì cái gì ta phải cứu nàng?" – Hạ Hầu Huân lạnh lùng cười nói: “Ta cũng không muốn vì một tiểu nha hoàn không quan hệ mà đắc tội Uông Đông Thắng."
“Thiếu chủ......" – Miêu Tuyết Khanh cắn răng, khuất nhục nói: “Cầu ngài cứu nàng... Ta việc gì đều nguyện ý đáp ứng ngài...."
“Ta không cứu nàng ngươi cái gì cũng không nguyện ý đáp ứng ta?" – Hạ Hầu Huân trêu chọc.
“Không phải!" – Miêu Tuyết Khanh vội phủ nhận.
“Ta đây có cứu nàng hay không lại có gì khác nhau?" – Hạ Hầu Huân cầm lấy bút, cũng không thèm nhìn tới hắn mà nói: “Lại nói, hiện nay gạo đã thành cơm, ngươi lại đến tìm ta cũng vô dụng."
Miêu Tuyết Khanh cả kinh, mắt đục đỏ ngầu mà lao ra ngoài cửa. Hạ Hầu Huân nhìn theo bóng dáng hắn, lạnh lùng cười.
Cứ việc thương tâm đi, cứ việc tức giận đi. Ta chính là muốn ngươi nhận rõ thân phận chính mình!
Miêu Tuyết Khanh chạy vội tới nơi ở của bọn nha hoàn, tuy đã là đêm khuya, khả trong phòng cũng đèn đuốc sáng trưng. Trong đó một cái phòng bên ngoài vây đầy nha hoàn cùng bà tử, xa xa chợt nghe thấy giọng nói oang oang của Chu mụ bà:
“Đi đi! Đều trở về! Không gì đẹp..."
Miêu Tuyết Khanh mặt kệ ánh mắt người ngoài, nang nhiên đi vào. Chu bà mụ hai tay chống nạnh đứng trước mặt giường, hung ác xua đi bọn người đến xem náo nhiệt, giường được che chắn thật kín, căn bản nhìn không thấy tình huống trên giường.
Mọi người thấy Miêu Tuyết Khanh đến, đều châu đầu ghé tai nghị luận sôi nổi, càng thêm không muốn rời đi. Chu mụ bà thấy hắn cũng không bất ngờ, nàng ánh mắt không tốt nhìn quét mọi người ở đây, trầm giọng nói:
“Các ngươi nếu không đi, lão liền báo tổng quản! Nơi này mỗi người đều phải bị khấu trừ lương tháng!"
Này còn phải nói? Mọi người vừa nghe, lập tức tán ra, trong phòng không đến một lát liền chỉ còn lại Miêu Tuyết Khanh, Chu mụ bà cùng vài nha hoàn ở tại đây.
Chu mụ bà phiêu Miêu Tuyết Khanh, hỏi: “Ngươi không đi sao?"
Miêu Tuyết Khanh run giọng nói: “Ta nghĩ cùng Kim Hoa nói mấy câu......"
Hắn biết Kim Hoa nhất định là gặp phãi đối đãi phi thường tàn nhẫn, chính mình nếu không đến xem nàng, lại không thừa dịp hiện nay nói, hắn sợ về sau sẽ không có cơ hội!
Chu mụ bà không có khó xử hắn, sảng khoái mà nói: “Có thể, bất quá không thể lâu lắm."
Nàng hướng bọn nha hoàn nháy mắt ra dấu, dẫn các nàng tránh ra, một nha hoàn thân hình gầy yếu, thời điểm Miêu Tuyết Khanh đi qua, hai mắt dò xét hắn một chút, bất quá Miêu Tuyết Khanh không có chú ý tới, hắn hiện nay toàn tâm đều đặt trên người thiếu nữ trên giường nọ.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, Miêu Tuyết Khanh chạy đến bên giường, không đành lòng kêu lên:
“Kim Hoa......"
Đợi thật lâu sau, như trước là một mảnh trầm mặc. Miêu Tuyết Khanh lại hô một tiếng, đối phương vẫn là không đáp lại.
“Kim Hoa...... Ngươi ra sao?" – Miêu Tuyết Khanh không khỏi lo lắng, hỏi: “Kim Hoa, ngươi không phải bị thương? Ta đi thỉnh thầy thuốc được không?"
Hắn nói xong, muốn chạy đi ra ngoài, nhưng vào lúc này, người trên giường rốt cục mở miệng:
“Không cần đi......"
Kim Hoa thanh âm suy yếu truyền đến, Miêu Tuyết Khanh nhất thời sát trụ thân hình, quay lại. Hắn đi qua, lo âu hỏi: “Kim Hoa...... Ngươi rốt cuộc ra sao?"
Bên trong truyền đến tiếng khóc nức nở, Miêu Tuyết Khanh nghe được mà một trận tan nát cõi lòng. Giây lát sau, tiếng khóc đình chỉ, Miêu Tuyết Khanh thấp giọng nói:
“Ta thực xin lỗi ngươi......"
Kim Hoa trầm mặc trong chốc lát, mới khóc thút thít nói:
“Vì cái gì...... Ngươi mỗi lần đều xin lỗi ta......"
Miêu Tuyết Khanh nhéo nhéo nắm tay, nói: “Ta tự cho là đúng...... Ta căn bản bảo hộ không được ngươi......"
Kim Hoa không có tái trả lời, Miêu Tuyết Khanh đợi không được, cũng lâm vào trầm mặc. Tâm sự của hai người bị một bức màng che ngăn cản.
Không biết qua bao lâu, Miêu Tuyết Khanh lần thứ hai lên tiếng: “Kim Hoa, chúng ta thành thân đi."
Lời này tựa như ở hồ nước tĩnh lặng ném vào một khối cự thạch, không khí yên lặng trong phòng nhất thời bị đánh vỡ. Nhìn không tới Kim Hoa hiện nay biểu tình ra sao, nhưng Miêu Tuyết Khanh cũng có thể rõ ràng cảm giác được người sau màn đang khiếp sợ.
Tuy rằng Miêu Tuyết Khanh đối Kim Hoa không có ái ý giống đối Hạ Hầu Huân, nhưng nếu thật sự phải chọn thê tử, Kim Hoa chính là lựa chọn tốt nhất. Hắn sẽ không chán ghét Kim Hoa, thậm chí có chút yêu thích, nàng tựa như tiểu muội muội của mình. Mà nay đối phương đã bị thương tổn như vậy, chính mình hẳn là nên phụ trách......
Hắn tiếp tục nói: “Ta không phải đùa giỡn, ta là thiệt tình muốn kết hôn cùng ngươi...... Nếu...... Nếu ngươi không chê ta, có thể lo lắng một chút......"
Hắn nói xong, xoay người bước đi, tấm màn phía sau bỗng dưng bị rớt ra, Kim Hoa khóc hô: “Không được!"
Miêu Tuyết Khanh kinh ngạc xoay người, vội vàng đi trở lại. Kim Hoa tóc tai bù xù nửa nằm ở trên giường, hai mắt đỏ bừng ngập nước.
“Kim Hoa......" – Miêu Tuyết Khanh đi qua nghĩ muốn nâng nàng, Kim Hoa lại hô to:
“Đừng tới đây!"
Miêu Tuyết Khanh thân hình nhất thời định trụ, Kim Hoa nức nở nói: “Ta là loại người không sạch sẽ...... Căn bản là không xứng với ngươi......"
“Ngươi không phải!" – Miêu Tuyết Khanh vội lắc đầu.
“Ta đã bị ô nhục...... Cơ thể của ta đã không còn sạch sẽ!" – Kim Hoa khóc đến đứt từng khúc ruột.
“Ta sẽ không để ý!" – Miêu Tuyết Khanh bỗng nhiên ôm lấy nàng, Kim Hoa ở trong lòng hắn ngừng tiếng khóc, chính là nước mắt như trước tiếp tục rơi xuống. Miêu Tuyết Khanh ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Thân thể như thế nào căn bản là không trọng yếu, chỉ cần lòng của ngươi là sạch sẽ, là thiện lương, ngươi vẫn là Kim Hoa trước đây. Ta thích chính là tâm của ngươi, không chỉ là thân thể của ngươi, ta là thiệt tình nghĩ muốn thành thân với ngươi... “
Kim Hoa toàn thân chấn động, nàng nhắm mắt lại, ở trong lòng hắn hơi hơi điểm đầu. Hai người đang ôm nhau, Miêu Tuyết Khanh đột nhiên cảm giác được ngoài phòng có hơi thở kẻ khác, hắn lập tức buông ra Kim Hoa, nhìn chằm chằm ngoài cửa, lớn tiếng hỏi: “Là ai?"
Người nọ thoải mái đi tới, đúng là Chu mụ bà. Miêu Tuyết Khanh nghĩ thầm nàng mới vừa rồi nhất định là nghe lén chính mình cùng Kim Hoa nói chuyện, hắn trong lòng không hờn giận, cũng không hảo biểu lộ. Chu mụ bà quái thanh quái khí mà nói: “ Tán gẫu lâu như vậy, nói cái gì đều nên xong rồi đi?"
“Đúng vậy, quấy rầy mọi người nghỉ ngơi." – Miêu Tuyết Khanh hạ thấp tư thái nói: “Ta trước cáo từ, phiền Chu mụ bà chiếu cố Kim Hoa."
“Ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố nàng." – Chu mụ bà cười đến quỷ dị.
Hắn hướng Kim Hoa nói lời từ biệt xong liền rời đi, Chu mụ bà cũng chưa đi. Nàng đánh giá Kim Hoa, trong mắt rõ ràng lộ ra sự hèn mọn. Kim Hoa khiếp đảm mà dùng chăn bọc chính mình, cuộn lại ở trên giường.
Chu mụ bà khinh miệt mở miệng: “Không phải ta nói ngươi a, Kim Hoa...... Ngươi thật đúng là mặt dày......"
Kim Hoa cả người run lên, khó hiểu nhìn nàng. Chu mụ bà cười lạnh nói: “Ngươi cho là ngươi hiện nay tấm thân dơ bẩn, còn có người nguyện ý thú ngươi sao? Tiểu tử họ Miêu còn trẻ, không hiểu chuyện. Chờ hắn lớn hơn một chút, hắn sẽ hối hận, hối hận chính mình cưới một “người đàn bà dâm đãng"…"
Kim Hoa sắc mặt bắt đầu trở nên trắng bạch, Chu mụ bà gằn từng tiếng đều giống kim châm đâm vào lòng nàng.
“Hắn chính là thương hại ngươi, thương hại ngươi mà thôi, ngươi nghĩ hắn là thiệt tình thích ngươi sao? Ngươi đã là tàn hoa bại liễu, đừng vọng tưởng còn có thể được đến phúc lợi. Cưới ngươi, hắn sẽ trở thành trò cười của mọi người, bất quá tiểu tử này cũng không u mê đến vậy...... Dù sao hắn sớm muộn gì cũng sẽ ném ngươi đi, ngươi cũng chỉ có thể thừa dịp hiện nay mà tỉnh mộng đi."
Kim Hoa thân thể giống lá rụng mùa thu, lạnh run, mặt nàng không có một tia huyết sắc, tựa như đặt mình trong băng thiên tuyết địa (băng tuyết ngập trời).
Chu mụ bà cuối cùng thêm vào một đả kích: “Nữ nhân tối trọng yếu không phải là tâm linh có đẹp hay không, mà là trinh tiết. Ngươi ngay cả trinh tiết đều không có, còn ở tại chỗ này ngại cái gì?"
Kim Hoa bụm mặt, khóc ngã vào trên giường, Chu mụ bà vừa lòng nhìn bộ dáng tiều tụy của nàng, xoay người rời đi.
Đêm dài, khi ngọn đèn dầu đã tắt, cửa sổ bị gió lạnh thổi kẽo kẹt rung động. Kim Hoa cầm một sợi dây thừng thật dài, như cái xác không hồn, mặt không chút thay đổi đi vào trong viện, nàng đến đưới một thân cây, ngẩng đầu nhìn cành cây trên đỉnh.
Sáng sớm hôm sau, mọi người phát hiện thi thể Kim Hoa treo cổ trên cây......
Khi hắn có chút nhắc tới chuyện này, Hạ Hầu Huân luôn cố ý đem đề tài nhiễu khai, hoặc là đơn giản làm như không có nghe đến, Miêu Tuyết Khanh lại không nghĩ hỏi trắng ra, đành phải đem nghi hoặc đặt ở đáy lòng.
Dần dần, Miêu Tuyết Khanh phát hiện việc này phi thường không thích hợp. Lấy hiểu biết của hắn về Hạ Hầu Huân, đối phương cũng không phải loại người sẽ đi quan tâm tôi tớ sự vụ, tuy y nói lý do là vì tránh cho những người khác bên trong phủ chịu ảnh hưởng, bọn họ phải kiêng kị, nhưng điểm này liền đủ dị thường!
Hạ Hầu Huân cho tới bây giờ sẽ không quan tâm hành vi thường ngày của các đệ tử cùng tôi tớ, y chỉ để ý bọn họ có hay không làm hết phận sự hoàn thành công tác cá nhân. Đệ tử Độc Phiến Môn từ trước đến nay hành vi làm càn, trong vùng ác danh rõ ràng, chuyện trộm đạo gì đều đã làm, chỉ cần sự tình không nháo đại, bình thường chưởng môn nhân sẽ không truy cứu. Hạ Hầu Huân lo lắng Kim Hoa cùng chính mình thân mật mà ảnh hưởng đệ tử khác? Rất không giống tính tình hắn.
Khả Miêu Tuyết Khanh cũng không dám nói chính mình tuyệt đối hiểu biết Hạ Hầu Huân, đối phương thay đổi thất thường thường khiến hắn khó xử, cho nên y bỗng nhiên quan tâm mình cũng đều không phải là không có khả năng.
Nhưng vô luận như thế nào, hắn trước phải tìm được Kim Hoa. Dù sao chính mình cấp đối phương không ít phiền toái, hơn nữa hắn cũng quan tâm Kim Hoa có hay không thích ứng công việc mới, hy vọng nàng sẽ không bị người khi dễ đi......
“Ngươi hỏi Kim Hoa bị điều đi đâu?" – Đại nương phụ trách nấu nước trong thiện đường ngạc nhiên nhìn tuấn mỹ thiếu niên trước mặt.
“Đúng vậy, xin hỏi ngươi biết không?" – Miêu Tuyết Khanh gặp đại nương bình thường người ngoài hòa khí, cùng Kim Hoa cũng coi như quen biết, vì thế nghĩ đến hướng nàng hỏi thăm.
Đại nương buông mộc dũng trong tay, nghĩ nghĩ, nói: “Ta cũng không rõ, nghe nói là điều đến tiền thính làm nha đầu châm trà thủy."
“Tiền thính sao......" – Miêu Tuyết Khanh cân nhắc, nơi đó là địa phương chuyên môn chiêu đãi lai khách, nha hoàn làm việc nơi đó đều là ngàn chọn vạn tuyển, phải mĩ mạo, còn phải chịu khó, càng phải thông minh.
Nha hoàn làm việc tại tiền thính hơi có sai lầm sẽ bị phạt, cũng có thể bị đuổi đi. Người có thể đi nơi đó vô cùng quang vinh, nhưng cũng là một loại khảo nghiệm nghiêm khắc. Hắn trăm triệu không nghĩ tới Hạ Hầu Huân lại đem Kim Hoa điều đến loại địa phương hà khắc này, lấy tính tình Kim Hoa nhát gan thẹn thùng, không có khả năng sẽ ở nơi đó đợi thêm.
Miêu Tuyết Khanh trong lòng lo lắng không thôi, một lòng nghĩ muốn mau chóng đi tìm Kim Hoa. Hắn lại hỏi vài người, rốt cục biết được bọn nha hoàn đến phòng đều phải đi qua hành lang dài gấp khúc, vì thế sáng sớm hôm sau thức dậy thật sớm, mạo hiểm sương giá canh giữ ở trong đám cây cối bên cạnh hành lang gấp khúc.
Tia nắng ban mai xuyên qua tầng mây hơi mỏng, sương mù nhẹ nhàng tán đi. Bọn nha hoàn trang điểm xong không ngừng theo trước mặt đi qua, Miêu Tuyết Khanh đợi không bao lâu, rốt cục nhìn đến mạt thân ảnh quen thuộc.
Kim Hoa cúi đầu, vô tình đi tới. Miêu Tuyết Khanh đi tới, nhẹ giọng kêu: “Kim Hoa......"
Kim Hoa giật mình, ngẩng đầu nhìn xung quanh, lúc nhìn đến Miêu Tuyết Khanh đứng ở dưới tàng cây, nàng hoàn toàn ngây ngốc. Miêu Tuyết Khanh thấy nàng dại ra một chỗ, đành phải chính mình đi qua.
“Kim Hoa, ta có chuyện muốn nói với ngươi, có thể lại đây một chút không?"
“Ta...... Ta là không phải còn chưa ngủ tỉnh......?" – Kim Hoa ngây ngốc nói, dường như không thể tin được nhéo nhéo mu bàn tay chính mình.
“Không phải a......" – Miêu Tuyết Khanh hoang mang nói, quanh mắt phiếm hồng, lộ ra tươi cười thương tiếc.
“Thật tốt quá...... Ta còn nghĩ đến chính mình là đang nằm mơ... “
Miêu Tuyết Khanh trong lòng tê rần, nói nhỏ: “Chúng ta sang bên kia nói chuyện đi."
Hai người đi đến chỗ bí mật phía sau cây cối, Miêu Tuyết Khanh hỏi trước: “Như thế nào? Ở tiền thính làm việc có quen không?"
Kim Hoa mếu máo, thanh âm khàn khàn mà nói: “Không quen......"
Miêu Tuyết Khanh xem bộ dáng của nàng chỉ biết nàng chịu không ít đau khổ, hắn càng phát ra đau lòng.
“Ta thật có lỗi......"
Kim Hoa khó hiểu nhìn hắn."Vì cái gì theo ta nói thật có lỗi...... Mặc kệ chuyện của ngươi a......"
“Không phải, là ta không tốt, đều do ta ngày thường không chú ý, làm cho người bên ngoài nhàn thoại nhiều, còn hại ngươi chịu ủy khuất, đều do ta......"
“Miêu đại ca......"
“Kim Hoa, ngươi nghĩ muốn trở về phòng ăn không?" – Miêu Tuyết Khanh đột nhiên hỏi.
“Này...... Ta còn có thể trở về sao?" – Kim Hoa nhỏ giọng hỏi.
“Ta không dám cam đoan, bất quá ta nhất định sẽ đi thỉnh cầu Thiếu chủ, ta sẽ thỉnh y đem ngươi triệu hồi." – Miêu Tuyết Khanh kiên quyết nói.
“Cám ơn ngươi, Miêu đại ca." – Kim Hoa nhìn nhìn sắc trời, thời gian đã không còn sớm, nàng khó xử nói: “Miêu đại ca, ta phải đi làm việc, bằng không sẽ bị mắng......"
“A, thực xin lỗi, vậy ngươi mau đi đi." – Miêu Tuyết Khanh vội nói.
“Ân......" Kim Hoa từ từ bỏ đi.
Nàng nghĩ cùng Miêu Tuyết Khanh tái tán gẫu lâu một chút a...... Thật sự là đáng tiếc...... Kim Hoa đẩy ra nhánh cây, đang muốn đi lên hành lang gấp khúc, thình lình nhìn thấy một lão phụ nhân thần tình chanh chua đứng trên hành lang gấp khúc ── Kim Hoa nhất thời sợ tới mức ba hồn không thấy bảy phách.
Bà lão này gọi Chu mụ bà, là người chuyên quản lý tỳ nữ, nàng ỷ mình là vú nuôi của phụ thân Hạ Hầu Huân, ở trong phủ có điểm địa vị, bởi vậy đối tiểu nha hoàn phi thường không tốt, không ít nha hoàn đều bị nàng ngược đánh qua, cũng có người bị ép buộc đến treo cổ tự sát.
“Ngươi chạy đến nơi nào?" – Chu mụ bà quái thanh quái khí hỏi, một đôi mắt nhỏ lóe lãnh khốc.
“Ta...... Ta...... Ta không có...... Chính là...... Chính là......" – Kim Hoa run run, ngay cả nói cũng nói không rõ.
Không thể tưởng được Chu mụ bà cũng không truy cứu, chính là nói: “Còn thất thần làm gì? Nhanh đi làm việc."
“Là, là!" – Kim Hoa tránh được đại nạn, vội vàng bước nhanh rời khỏi.
Chu mụ bà ngắm ngắm phương hướng cây cối, lạnh lùng cười, xoay người hướng “Tử Vân Trai" mà đi.
“Uy uy uy, các ngươi nghe nói không? Đêm nay Thiếu chủ muốn vời đãi một ít khách nhân thật đáng sợ a......"
“Khách nhân thiếu chủ chiêu đãi không lần nào không đáng sợ?"
“Lần này không giống, nghe nói khách nhân hôm nay là một đám đạo tặc, người đứng đầu kêu Uông Động Thắng gì gì đó.... Hắn chính là tội phạm quan trọng bị triều đình đuổi bắt, nghe nói giết người vô số, lúc trước bị quan phủ bắt được, lại ở dưới sự trợ giúp của đồng bạn trốn thoát..."
“Đúng đúng, ta cũng nghe qua, tháng trước trong chợ còn dán bảng cáo thị truy nã hắn."
“Vì cái gì Thiếu chủ phải cùng loại người đáng sợ này qua lại a......"
“Hắn chẳng những giết người như ma, nghe nói còn phi thường tốt, một lần phạm án trước đây chính là bởi vì nhìn trúng nữ nhân của một thư sinh, ban đêm lẻn vào nhà người nọ, ô nhục cô nương kia không ngừng, còn đem bọn họ cả nhà đều giết."
“Thật là đáng sợ!"
Một đám nha hoàn đang ở tiền thính quét rác tụ lại một chỗ nhỏ giọng đàm luận, cũng thỉnh thoảng nảy sinh tiếng than khóc. Kim Hoa ở một bên, cũng dựng thẳng cái lỗ tai mà nghe.
Chỉ nghe một nha hoàn lại nói: “Người này như thế hảo nữ sắc, hôm nay chiêu đãi hắn cho dù là ai cũng không hay ho."
“Trời ạ! Ngàn vạn lần đừng cho ta chiêu đãi!"
“Có Thiếu chủ ở đây, chỉ cần đừng làm gì sai lầm, hẳn là không sợ?"
“Ngươi nói thật thoải mái......" – Đang nói, một trận tiếng bước chân sát sát từ bên ngoài truyền đến, bọn nha hoàn lập tức câm như hến. Chu mụ bà từ ngoài cửa tiến vào, ba ba vỗ tay vài cái, hô: “Đều dừng lại, hãy nghe ta nói."
Bọn nha hoàn buông việc trên tay, gom lại trước mặt nàng. Chu mụ bà cao giọng nói: “Mọi người hẳn là nghe nói, đêm nay Thiếu chủ muốn vời đãi một khách nhân trọng yếu, đừng nói Chu mụ bà ta không nhắc nhở các ngươi, khách nhân lần này cũng không phải là người bình thường, mọi người phải nơi chốn cẩn thận, nếu làm ra cái gì sai lầm, ai cũng bảo vệ không được các ngươi!"
Chúng nha hoàn cũng không dám hé răng, chỉ biết vâng lời mà nghe. Chu mụ bà ánh mắt bén nhọn đảo qua, phóng ở trên người Kim Hoa, nàng kỳ quái nói: “Đặc biệt ngươi, Kim Hoa, đừng bản thủ bản cước (chân tay vụng về)."
“Là.. " – Kim Hoa run rẩy trả lời.
“Tốt lắm, ta đã nói đến đây, tất cả mọi người làm việc đi." – Chu mụ bà ra lệnh một tiếng, mọi người vội vàng tản ra.
Bì bõm một tiếng, cửa thư phòng mở ra, Hạ Hầu Huân cất bước đi ra, Miêu Tuyết Khanh đứng dưới cây cột đợi cả ngày lập tức đi qua.
“Thiếu chủ."
“Chuyện gì?" – Hạ Hầu Huân không có dừng lại cước bộ, mà là một bộ bề bộn nhiều việc đi phía trước.
“Thiếu chủ, ta nghĩ cùng ngài nói một chuyện." – Miêu Tuyết Khanh nhìn ra được y không rảnh cùng mình chuyện phiếm, nhưng sự không nói không được, từ lúc hắn chạy đi tìm Kim Hoa tới nay, đã qua ba ngày, khả vẫn tìm không được cơ hội cùng Hạ Hầu Huân nói, không thể lại tiếp tục bỏ qua.
“Có chuyện gì cũng nhanh nói đi."
“Thiếu chủ, ta nghĩ cùng ngài nói về chuyện Kim Hoa, xin hỏi Thiếu chủ có thể đem nàng triệu hồi thiện đường? Sự tình qua lâu như vậy, mọi người cũng không có tái bàn luận, ta cam đoan sẽ không cùng nàng liên hệ không rõ, thỉnh Thiếu chủ đem nàng triệu hồi đi được không?" – Miêu Tuyết Khanh một hơi nói xong.
Hạ Hầu Huân dừng lại, tiều tiều (nhìn nhìn) hắn, cười nói: “Hôm nay ta có rất nhiều sự tình phải vội, việc này ta ngày sau tái trả lời thuyết phục được không?"
“Chính là Thiếu chủ......" – Miêu Tuyết Khanh còn có lời muốn nói, Hạ Hầu Huân rõ ràng nói:
“Ta đáp ứng ngươi đem nàng triệu hồi, bất quá phải đợi sự tình hôm nay xử lý xong, có thể chứ?"
Nếu y đáp ứng, Miêu Tuyết Khanh cũng lấy làm yên lòng, hắn như trút được gánh nặng nói: “Cám ơn ngài, Thiếu chủ."
Hạ Hầu Huân đáy mắt hiện lên ý cười lạnh lùng, vỗ vỗ bờ vai của hắn, tránh ra.
Chạng vạng, hai cỗ xe ngựa hung hăng đi vào Hạ Hầu phủ, bảy tên người vạm vỡ từ trên xe bước xuống, nam nhân cầm đầu bộ mặt dữ tợn, mắt tràn đầy lệ khí. Người này đúng là mệnh phạm bị triều đình đuổi bắt, Uông Đông Thắng.
Hai gã tôi tớ dẫn bọn họ tiến vào tiền thính, Hạ Hầu Huân sớm chờ sẵn, y tiếp đón mọi người ngồi xuống, sau đó phân phó nói: “Thượng trà."
Bọn nha hoàn nơm nớp lo sợ cầm nước trà đi ra, Kim Hoa vận kém, bị phân đi hầu hạ Uông Đông Thắng. Nàng đầu cũng không dám nâng, khí cũng không dám suyễn, run rẩy bắt tay vào đem chén trà đặt trên tay Uông Động Thắng. Uông Đông Thắng mị mị liếc nhìn nàng một cái, càu nhàu uống xong một ngụm trà thủy.
Hạ Hầu Huân ngồi bên trên cười hỏi: “Uông tiền bối, như thế nào? Này nước trà có hợp khẩu vị của ngài không?"
“Không cần phải nói cái gì tiền bối hậu bối." – Uông Đông Thắng giọng to như sấm, lỗ mãng mà hô: “Chúng ta là thô nhân không giống Hạ Hầu công tử biết hưởng thụ như vậy, dù nó hợp hay không hợp khẩu vị vẫn có thể uống."
“Uông tiền bối quả nhiên khoái nhân khoái ngữ (thẳng thắn)." – Hạ Hầu Huân vỗ tay cười nói.
Mấy tên thủ hạ của Uông Đông Thắng đỉnh đạc nói: “Uy, chạy một ngày đường mau chết đói, có cái gì ăn không?"
“Chư vị thỉnh nghỉ ngơi, ta đã kêu phòng bếp chuẩn bị, rất nhanh có thể dùng bữa, bằng không chư vị ăn trước tiểu điểm tâm đi?"
Hạ Hầu Huân vừa dứt lời, vài tên tôi tớ đang cầm khay lập tức đi tới. Chỉ thấy trên khay bày quả hạnh nhân, mứt cây long nhãn, quả nho cùng các thức quả vỏ cứng ít nước.
Kim Hoa đem tiểu thực lấy ra, đang muốn đặt trên bàn trà bên cạnh Uông Động Thắng, Hạ Hầu Huân xem đúng thời cơ, âm thầm khuất khởi ngón giữa bắn ra một vật ──
Ba! Kim Hoa chỉ cảm thấy trên đùi tê rần, chân nàng nhất thời mất cảm giác.
“Ai nha ──" – Kim Hoa bi ai kêu mà ngã phía trước, chính chính quăng vào người Uông Động Thắng, thức ăn trên tay cũng gắn một thân đối phương.
Trừ bỏ Hạ Hầu Huân, ở đây mọi người đều bị dọa ngây người.
Kim Hoa từ trên người Uông Động Thắng đứng lên, toàn thân đều run run. Nàng lui khởi bả vai không ngừng nhận lỗi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi......"
Tất cả mọi người chú ý phản ứng của Uông Đông Thắng, hắn tùy tay phủi xuống thức ăn dính trên quần áo, tiếp theo ha ha cười. Đang lúc mọi người vì hắn cười mà hoang mang không thôi, Uông Đông Thắng bất ngờ kéo lấy tay Kim Hoa, đem nàng cả người kéo vào trong ngực.
“Cô bé, ngươi rất muốn quăng vào trong lòng bổn đại gia có phải hay không?" – Hắn hỏi, Kim Hoa sợ tới mức nói không nên lời nói, chỉ lo phát run. Bên này Hạ Hầu Huân cười nói:
“Tiểu nha hoàn tay chân vụng về, Uông tiền bối ngàn vạn lần đừng so đo."
“Tay chân vụng về? Vậy cho bổn đại gia hảo hảo dạy dỗ một chút." – Uông Đông Thắng nói xong, đột nhiên đưa tay với vào trong vạt áo Kim Hoa, một tay nắm bộ ngực của nàng.
“Không ──!"
Kim Hoa thét chói tai, không kịp nghĩ lại liền chém ra một chưởng ── Ba! Giáng xuống giữa hai má Uông Đông Thắng. Trong phòng nhất thời không một tiếng động, Hạ Hầu Huân điềm nhiên như không cầm lấy chén trà khinh xuyết (nhẹ uống) một ngụm.
Uông Đông Thắng sờ sờ mặt, trong ánh mắt bắn quang mang. Hắn nổi giận kéo áo Kim Hoa, mãnh lực trút nàng một cái tát.
“Ô......" – Kim Hoa bị đánh cho cả đầu hướng một bên, hai má liền sưng đỏ lên.
“Phi!" – Uông Đông Thắng không chút nào thương tiếc mà đem nàng ném xuống đất.
Hạ Hầu Huân đứng lên, thần sắc tự nhiên nói: “Uông tiền bối đừng động hỏa, chính là một tiểu nha hoàn không hiểu chuyện mà thôi."
“Hạ Hầu Huân! Ngươi cho loại nha hoàn này đến tiếp đón bổn đại gia như vậy là có ý tứ gì?" – Uông Đông Thắng được một tấc lại muốn tiến một thước mà rống.
“Uông tiền bối ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, ngài muốn như thế nào xử trí nha đầu kia đều có thể, chỉ cần đừng vì việc nhỏ phá hủy giao tình giữa chúng ta thì tốt rồi." – Hạ Hầu Huân khẽ cười nói.
Uông đông thắng chần chờ một chút, hỏi: “Ta như thế nào xử trí đều có thể?"
“Đương nhiên, chỉ cần tiền bối có thể hạ khẩu khí."
Uông Đông Thắng trên cao nhìn chằm chằm xuống Kim Hoa, Kim Hoa che hai má đau nhức, cả người nổi lên từng trận hàn ý.
Mây đen lướt qua ánh trăng, tiểu thạch trên đường lúc sáng lúc tối. Một thân ảnh chạy vội, hắn thả người lướt qua lan can cao cao, nhảy vào hành lang gấp khúc.
“Thiếu chủ!" – Miêu Tuyết Khanh xông vào thư phòng Hạ Hầu Huân.
Hạ Hầu Huân đang ở án tiền viết thư, y cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Như vậy hoang mang, chuyện gì?"
“Thiếu chủ! Ta cầu ngài cứu Kim Hoa!" – Miêu Tuyết Khanh vội nói, hắn mới vừa luyện công trở lại phòng chợt nghe các sư huynh đệ nói đến chuyện phát sinh ở tiền thính, lập tức ngay cả quần áo cũng không kịp đổi liền chạy lại đây.
“Nguyên lai là chuyện này a." – Hạ Hầu Huân hạ bút, thong dong nói: “Đó là do nàng tự rước họa vào thân, thứ ta lực bất tòng tâm."
“Thiếu chủ!" – Miêu Tuyết Khanh biết y là cố y viện cớ, nếu Hạ Hầu Huân nguyện ý, giải cứu Kim Hoa căn bản không phải việc gì khó! Hắn lo lắng cầu xin: “Thiếu chủ! Ta van cầu ngài cứu Kim Hoa!"
“Vì cái gì ta phải cứu nàng?" – Hạ Hầu Huân lạnh lùng cười nói: “Ta cũng không muốn vì một tiểu nha hoàn không quan hệ mà đắc tội Uông Đông Thắng."
“Thiếu chủ......" – Miêu Tuyết Khanh cắn răng, khuất nhục nói: “Cầu ngài cứu nàng... Ta việc gì đều nguyện ý đáp ứng ngài...."
“Ta không cứu nàng ngươi cái gì cũng không nguyện ý đáp ứng ta?" – Hạ Hầu Huân trêu chọc.
“Không phải!" – Miêu Tuyết Khanh vội phủ nhận.
“Ta đây có cứu nàng hay không lại có gì khác nhau?" – Hạ Hầu Huân cầm lấy bút, cũng không thèm nhìn tới hắn mà nói: “Lại nói, hiện nay gạo đã thành cơm, ngươi lại đến tìm ta cũng vô dụng."
Miêu Tuyết Khanh cả kinh, mắt đục đỏ ngầu mà lao ra ngoài cửa. Hạ Hầu Huân nhìn theo bóng dáng hắn, lạnh lùng cười.
Cứ việc thương tâm đi, cứ việc tức giận đi. Ta chính là muốn ngươi nhận rõ thân phận chính mình!
Miêu Tuyết Khanh chạy vội tới nơi ở của bọn nha hoàn, tuy đã là đêm khuya, khả trong phòng cũng đèn đuốc sáng trưng. Trong đó một cái phòng bên ngoài vây đầy nha hoàn cùng bà tử, xa xa chợt nghe thấy giọng nói oang oang của Chu mụ bà:
“Đi đi! Đều trở về! Không gì đẹp..."
Miêu Tuyết Khanh mặt kệ ánh mắt người ngoài, nang nhiên đi vào. Chu bà mụ hai tay chống nạnh đứng trước mặt giường, hung ác xua đi bọn người đến xem náo nhiệt, giường được che chắn thật kín, căn bản nhìn không thấy tình huống trên giường.
Mọi người thấy Miêu Tuyết Khanh đến, đều châu đầu ghé tai nghị luận sôi nổi, càng thêm không muốn rời đi. Chu mụ bà thấy hắn cũng không bất ngờ, nàng ánh mắt không tốt nhìn quét mọi người ở đây, trầm giọng nói:
“Các ngươi nếu không đi, lão liền báo tổng quản! Nơi này mỗi người đều phải bị khấu trừ lương tháng!"
Này còn phải nói? Mọi người vừa nghe, lập tức tán ra, trong phòng không đến một lát liền chỉ còn lại Miêu Tuyết Khanh, Chu mụ bà cùng vài nha hoàn ở tại đây.
Chu mụ bà phiêu Miêu Tuyết Khanh, hỏi: “Ngươi không đi sao?"
Miêu Tuyết Khanh run giọng nói: “Ta nghĩ cùng Kim Hoa nói mấy câu......"
Hắn biết Kim Hoa nhất định là gặp phãi đối đãi phi thường tàn nhẫn, chính mình nếu không đến xem nàng, lại không thừa dịp hiện nay nói, hắn sợ về sau sẽ không có cơ hội!
Chu mụ bà không có khó xử hắn, sảng khoái mà nói: “Có thể, bất quá không thể lâu lắm."
Nàng hướng bọn nha hoàn nháy mắt ra dấu, dẫn các nàng tránh ra, một nha hoàn thân hình gầy yếu, thời điểm Miêu Tuyết Khanh đi qua, hai mắt dò xét hắn một chút, bất quá Miêu Tuyết Khanh không có chú ý tới, hắn hiện nay toàn tâm đều đặt trên người thiếu nữ trên giường nọ.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, Miêu Tuyết Khanh chạy đến bên giường, không đành lòng kêu lên:
“Kim Hoa......"
Đợi thật lâu sau, như trước là một mảnh trầm mặc. Miêu Tuyết Khanh lại hô một tiếng, đối phương vẫn là không đáp lại.
“Kim Hoa...... Ngươi ra sao?" – Miêu Tuyết Khanh không khỏi lo lắng, hỏi: “Kim Hoa, ngươi không phải bị thương? Ta đi thỉnh thầy thuốc được không?"
Hắn nói xong, muốn chạy đi ra ngoài, nhưng vào lúc này, người trên giường rốt cục mở miệng:
“Không cần đi......"
Kim Hoa thanh âm suy yếu truyền đến, Miêu Tuyết Khanh nhất thời sát trụ thân hình, quay lại. Hắn đi qua, lo âu hỏi: “Kim Hoa...... Ngươi rốt cuộc ra sao?"
Bên trong truyền đến tiếng khóc nức nở, Miêu Tuyết Khanh nghe được mà một trận tan nát cõi lòng. Giây lát sau, tiếng khóc đình chỉ, Miêu Tuyết Khanh thấp giọng nói:
“Ta thực xin lỗi ngươi......"
Kim Hoa trầm mặc trong chốc lát, mới khóc thút thít nói:
“Vì cái gì...... Ngươi mỗi lần đều xin lỗi ta......"
Miêu Tuyết Khanh nhéo nhéo nắm tay, nói: “Ta tự cho là đúng...... Ta căn bản bảo hộ không được ngươi......"
Kim Hoa không có tái trả lời, Miêu Tuyết Khanh đợi không được, cũng lâm vào trầm mặc. Tâm sự của hai người bị một bức màng che ngăn cản.
Không biết qua bao lâu, Miêu Tuyết Khanh lần thứ hai lên tiếng: “Kim Hoa, chúng ta thành thân đi."
Lời này tựa như ở hồ nước tĩnh lặng ném vào một khối cự thạch, không khí yên lặng trong phòng nhất thời bị đánh vỡ. Nhìn không tới Kim Hoa hiện nay biểu tình ra sao, nhưng Miêu Tuyết Khanh cũng có thể rõ ràng cảm giác được người sau màn đang khiếp sợ.
Tuy rằng Miêu Tuyết Khanh đối Kim Hoa không có ái ý giống đối Hạ Hầu Huân, nhưng nếu thật sự phải chọn thê tử, Kim Hoa chính là lựa chọn tốt nhất. Hắn sẽ không chán ghét Kim Hoa, thậm chí có chút yêu thích, nàng tựa như tiểu muội muội của mình. Mà nay đối phương đã bị thương tổn như vậy, chính mình hẳn là nên phụ trách......
Hắn tiếp tục nói: “Ta không phải đùa giỡn, ta là thiệt tình muốn kết hôn cùng ngươi...... Nếu...... Nếu ngươi không chê ta, có thể lo lắng một chút......"
Hắn nói xong, xoay người bước đi, tấm màn phía sau bỗng dưng bị rớt ra, Kim Hoa khóc hô: “Không được!"
Miêu Tuyết Khanh kinh ngạc xoay người, vội vàng đi trở lại. Kim Hoa tóc tai bù xù nửa nằm ở trên giường, hai mắt đỏ bừng ngập nước.
“Kim Hoa......" – Miêu Tuyết Khanh đi qua nghĩ muốn nâng nàng, Kim Hoa lại hô to:
“Đừng tới đây!"
Miêu Tuyết Khanh thân hình nhất thời định trụ, Kim Hoa nức nở nói: “Ta là loại người không sạch sẽ...... Căn bản là không xứng với ngươi......"
“Ngươi không phải!" – Miêu Tuyết Khanh vội lắc đầu.
“Ta đã bị ô nhục...... Cơ thể của ta đã không còn sạch sẽ!" – Kim Hoa khóc đến đứt từng khúc ruột.
“Ta sẽ không để ý!" – Miêu Tuyết Khanh bỗng nhiên ôm lấy nàng, Kim Hoa ở trong lòng hắn ngừng tiếng khóc, chính là nước mắt như trước tiếp tục rơi xuống. Miêu Tuyết Khanh ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Thân thể như thế nào căn bản là không trọng yếu, chỉ cần lòng của ngươi là sạch sẽ, là thiện lương, ngươi vẫn là Kim Hoa trước đây. Ta thích chính là tâm của ngươi, không chỉ là thân thể của ngươi, ta là thiệt tình nghĩ muốn thành thân với ngươi... “
Kim Hoa toàn thân chấn động, nàng nhắm mắt lại, ở trong lòng hắn hơi hơi điểm đầu. Hai người đang ôm nhau, Miêu Tuyết Khanh đột nhiên cảm giác được ngoài phòng có hơi thở kẻ khác, hắn lập tức buông ra Kim Hoa, nhìn chằm chằm ngoài cửa, lớn tiếng hỏi: “Là ai?"
Người nọ thoải mái đi tới, đúng là Chu mụ bà. Miêu Tuyết Khanh nghĩ thầm nàng mới vừa rồi nhất định là nghe lén chính mình cùng Kim Hoa nói chuyện, hắn trong lòng không hờn giận, cũng không hảo biểu lộ. Chu mụ bà quái thanh quái khí mà nói: “ Tán gẫu lâu như vậy, nói cái gì đều nên xong rồi đi?"
“Đúng vậy, quấy rầy mọi người nghỉ ngơi." – Miêu Tuyết Khanh hạ thấp tư thái nói: “Ta trước cáo từ, phiền Chu mụ bà chiếu cố Kim Hoa."
“Ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố nàng." – Chu mụ bà cười đến quỷ dị.
Hắn hướng Kim Hoa nói lời từ biệt xong liền rời đi, Chu mụ bà cũng chưa đi. Nàng đánh giá Kim Hoa, trong mắt rõ ràng lộ ra sự hèn mọn. Kim Hoa khiếp đảm mà dùng chăn bọc chính mình, cuộn lại ở trên giường.
Chu mụ bà khinh miệt mở miệng: “Không phải ta nói ngươi a, Kim Hoa...... Ngươi thật đúng là mặt dày......"
Kim Hoa cả người run lên, khó hiểu nhìn nàng. Chu mụ bà cười lạnh nói: “Ngươi cho là ngươi hiện nay tấm thân dơ bẩn, còn có người nguyện ý thú ngươi sao? Tiểu tử họ Miêu còn trẻ, không hiểu chuyện. Chờ hắn lớn hơn một chút, hắn sẽ hối hận, hối hận chính mình cưới một “người đàn bà dâm đãng"…"
Kim Hoa sắc mặt bắt đầu trở nên trắng bạch, Chu mụ bà gằn từng tiếng đều giống kim châm đâm vào lòng nàng.
“Hắn chính là thương hại ngươi, thương hại ngươi mà thôi, ngươi nghĩ hắn là thiệt tình thích ngươi sao? Ngươi đã là tàn hoa bại liễu, đừng vọng tưởng còn có thể được đến phúc lợi. Cưới ngươi, hắn sẽ trở thành trò cười của mọi người, bất quá tiểu tử này cũng không u mê đến vậy...... Dù sao hắn sớm muộn gì cũng sẽ ném ngươi đi, ngươi cũng chỉ có thể thừa dịp hiện nay mà tỉnh mộng đi."
Kim Hoa thân thể giống lá rụng mùa thu, lạnh run, mặt nàng không có một tia huyết sắc, tựa như đặt mình trong băng thiên tuyết địa (băng tuyết ngập trời).
Chu mụ bà cuối cùng thêm vào một đả kích: “Nữ nhân tối trọng yếu không phải là tâm linh có đẹp hay không, mà là trinh tiết. Ngươi ngay cả trinh tiết đều không có, còn ở tại chỗ này ngại cái gì?"
Kim Hoa bụm mặt, khóc ngã vào trên giường, Chu mụ bà vừa lòng nhìn bộ dáng tiều tụy của nàng, xoay người rời đi.
Đêm dài, khi ngọn đèn dầu đã tắt, cửa sổ bị gió lạnh thổi kẽo kẹt rung động. Kim Hoa cầm một sợi dây thừng thật dài, như cái xác không hồn, mặt không chút thay đổi đi vào trong viện, nàng đến đưới một thân cây, ngẩng đầu nhìn cành cây trên đỉnh.
Sáng sớm hôm sau, mọi người phát hiện thi thể Kim Hoa treo cổ trên cây......
Tác giả :
Hương Phẩm tử hồ