Ai Nha, Bảo Bối!!!
Chương 65: Không quan tâm
Đẩy cửa nhà ra, mùi thơm của thức ăn xông vào mũi, Chu Tuệ tiến lên giúp Quả Tri cầm hành lý: “Chờ con thật lâu. Mau đi tắm đi, chuẩn bị ăn cơm." Quả Vân cũng tắt ti vi: “Kết quả thi cuối kì như thế nào?"
“Cũng không tệ lắm ạ."
“Môn tiếng Anh con thi thế nào?"
“Con mới vừa về đến hỏi những chuyện này làm chi? Để cho nó nghỉ ngơi, lâu lắm con mới có dịp về nhà. Con nữa, đứa nhỏ này thật là, bình thường lúc nghỉ cũng nên về đây chơi một chút chứ." Chu Tuệ oán trách nói. Quả Vân nghiêm túc nói: “Đàn bà thì biết cái gì, vẫn phải nên hỏi." Ông nhìn về Quả Tri chờ đợi câu trả lời.
“Con thi môn này không được tốt." Cậu thành thật trả lời, Quả Vân nhíu chặt mi: “Sao lại không thi tốt? Con ở trường làm gì vậy hả? Bỏ tiền ra cho con đi học chứ không phải là để con đi chơi."
“Dạ, học kì sau con sẽ cố gắng nhiều hơn nữa."
“Con kiểm tra xem mình còn yếu ở chỗ nào thì bổ sung chỗ đó. Bây giờ ăn cơm đi."
“Dạ."
Bàn cơm trở nên yên tĩnh không một tiếng động. Quả Tri đang an tĩnh ăn cơm, cậu đối với ba chưa bao giờ có một tia oán trách. Quản giáo nghiêm khắc đã trở thành một chuyện đương nhiên. Sau khi ăn cơm xong, Quả Vân lại điệp điệp bất hưu dạy dỗ Quả Tri một bữa mới để cho cậu về phòng. Đóng cửa lại, Quả Tri ngã xuống giường, lăn qua lại hai vòng. Về nhà tâm trạng cũng không tệ. Căn phòng quen thuộc, thức ăn quen thuộc, những lời dạy dỗ quen thuộc, thật muốn, thật muốn đem Thời Tây vào trong những thứ quen thuộc của mình. Muốn cho hắn biết những chuyện lúc bé của mình, muốn cho hắn xem bằng tốt nghiệp cấp hai của mình, có rất nhiều chuyện muốn làm với người mình thích. Nhưng cậu so với người khác thật không giống nhau. Đã rất nhiều năm cậu không có dẫn bạn bè về nhà.
Sau sự việc năm cậu 13 tuổi, chỉ cần cậu chơi quá thân với một nam sinh, không khí trong nhà sẽ không tốt. Ai cũng muốn quên đi đoạn quá khứ kia những không một ai quên được. Cho nên việc dẫn bạn học về nhà là một chuyện rất đỗi xa xỉ.
Thời Tây đến nhà Hoa Cốc Vũ. Thật là hâm mộ Hoa Cốc Vũ. Bây giờ bọn họ đang làm gì? Thời Tây nhất định đang đọc sách, tư thế đẹp đẽ ngồi bên cửa sổ, gió nhẹ mơn trớn khuôn mặt của hắn. Hình ảnh này đang hiện ra trong đầu Quả Tri, ngay sau đó cả người cậu bị vùi vào trong vui vẻ. Người đàn ông nhà mình thật là đẹp trai!
“Quả Tri, vào phòng làm gì, ra xem ti vi đi."
“Con tới ngay."
Bên này, hình ảnh đẹp đẽ Quả Tri tưởng tượng không có xuất hiện. Cửa sổ đóng chặt không có một tia gió, rèm cửa sổ cũng kéo ra kín mít. Hai người ngồi dưới đất, tay cầm máy điều khiển game. Mặt Thời Tây vô biểu cảm, miễn cưỡng dựa lưng vào ghế sa lon. Hoa Cốc Vũ tập trung tinh thần, mỗi khi giết được một con quái vật thì trong mắt tràn đầy tia máu.
Ngày kế, Quả Tri thật sớm rời giường. Quả Vân ngồi ở ngoài ban công hút thuốc lá, uống trà. Quả Tri lấy sữa tươi ở trong tủ lạnh. Quả Vân thấy Quả Tri ăn mặc thật chỉnh tề, hỏi: “Sáng sớm con định đi đâu sao?"
“Đã lâu không về nhà, con muốn đi xung quanh một chút."
“Thanh niên bây giờ chỉ biết chơi cả ngày, không chịu học hành gì hết.’ Quả Vân nói ra đôi câu, sau đó cũng không có nói gì nữa.
“Dạ, có thể tối nay con mới về, không cần chờ cơm con." Nói xong nhanh chóng chạy đi, để cho Quả Vân không kịp hỏi câu gì nữa.
Quả Tri tìm đến nhà của Hoa Cốc Vũ, mở cửa chính là Tô Ngọc, mẹ của Hoa Cốc Vũ, một người phụ nữ xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, gương mặt thân thiện. Quả Tri lễ phép chào hỏi: “Con chào dì, không có quấy rầy dì chứ? Cho con hỏi là Hoa nhi có ở nhà không ạ?"
“Không có quấy rầy, dì rất hoan nghênh nữa là. Nó ở trong phòng, con vào tìm đi."Trước kia, lúc Hoa Cốc Vũ học cấp 3, Tô Ngọc cũng đã gặp Quả Tri mấy lần ở trường, đối với cậu có ấn tượng tốt đẹp, lễ phép, hiểu chuyện.
“Con cảm ơn nhiều ạ."
“Dì có chuyện cần ra ngoài, các con cứ chơi thoải mái."
“Dạ, dì đi thong thả."
“Chờ Tô Ngọc đóng cửa lại, Quả Tri hào hứng mở cửa phòng ra. Căn phòng mờ tối, Hoa Cốc Vũ nằm trên sàn nhà, Thời Tây ngủ trên ghế sa lon. Quả Tri kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời chiếu vào bên trong, Hoa Cốc Vũ cau mày mở mắt ra: “Kéo rèm cửa sổ lại!"
“Sao cậu lại ngủ ở trên đất vậy?"
“Tối hôm qua chơi game đến ba giờ, ngã xuống liền ngủ."
“Thật hâm mộ cậu, có thể suốt ngày ở nhà ăn uống và chơi đùa."
Hoa Cốc Vũ đứng lên, ngáp một cái: “Tớ được cậu khen tâm tình không được tốt cho mấy!! Sang phòng bên cạnh ngủ đây." Hắn vừa đi ra khỏi phòng, lại quay đầu lại: “Đúng rồi, áo mưa để ở trong ngăn kéo cuối cùng ở đầu giường, đừng dùng cái hộp màu đen kia nha, đó là loại cao cấp của tớ." Quả Tri cầm đồ lên liền ném tới, Hoa Cốc Vũ tránh né được.
Quả Tri cúi người tiếp cận Thời Tây. Ngủ thật là an tĩnh, còn nhịp tim không? Cậu dán đầu lên trên ngực của Thời Tây. Tiếng tim đập nhẹ nhàng truyền vào màng nhĩ của cậu. Tay của Thời Tây nâng lên, vịn lưng của Quả Tri: “Đi lấy hộp màu đen kia thử một chút."
“Sao lại dùng câu này để mở đầu cho hôm nay chứ!!" Quả Tri tránh ra khỏi Thời Tây, dùng sức xoa xoa mặt một chút. Thời Tây ngồi dậy: “Người nhào lên trước chính là cậu."
“Tớ, tớ nào có."
Thời Tây dùng một tay chống mặt, nghiêng đầu nhìn Quả Tri, cũng không nói một lời. Quả Tri ngược lại tay chân luống cuống: “Cậu cũng nên nói cái gì đi chứ." Không nói tiếng nào, giống như thường ngày không đoán ra được hắn đang suy nghĩ cái gì. Cậu khom lưng ngồi xuống đất, cầm cái máy chơi game lên, giả vờ chơi trò chơi. Cậu chưa từng chơi cái này, hơn nửa ngày vẫn không vào được. Thời Tây không biết từ lúc nào đã ngồi ở sau lưng Quả Tri, hai chân vòng lấy cậu, tay nắm lấy tay của Quả Tri hướng dẫn cậu phải chơi như thế nào: “Ngu ngốc, chơi như vậy nè."
Khoảng cách gần như vậy làm cho Quả Tri nóng rực cả người. Cậu nhìn chầm chầm ti vi nhưng tâm trí lại phiêu loạn xung quanh. Thời Tây đang thật sự dạy mình chơi game? Hay là đang dụ dỗ mình đi lấy cái hộp màu đen kia? Không được, không nên, phải trấn định, Thời Tây là một chính nhân quân tử, phải tin tưởng cậu ấy. Thời Tây cúi đầu, hơi thở của hắn phả vào cổ của Quả Tri, ngứa một chút: “Bây giờ không phải rất muốn dùng cái hộp màu đen kia sao?" Quả nhiên không phải là một chính nhân quân tử! Cậu liền lăn một vòng tránh khỏi cái bẫy của ác ma. Mới sáng sớm, hơn nữa còn ở nhà người khác, có muốn cũng không được làm!
Quả Tri đứng lên kéo kéo cổ áo, nhìn ra ngoài cửa sổ, sống ở trong nhà rất nguy hiểm: “Thời Tây, đi xem phim đi, gần đây phim The Avenger đã ra phần 2 rồi." Không có trả lời, lúc cậu quay đầu lại, Thời Tây đã trở về trên ghế sa lon ngủ tiếp.
“Những chuyện cậu không có hứng thú cậu liền không quan tâm sao?!"
Thời Tây thỉnh thoảng sẽ có bộ mặt ngây thơ, Quả Tri cũng không thể làm gì. Cậu kéo rèm của sổ lại, nhấn nút tắt âm của ti vi, ngồi xuống dưới đất cầm cái điều khiển game lên. Mới vừa rồi Thời Tây chỉ cách chơi như thế nào nhỉ?
Mùa hè nóng bức, căn phòng mát mẻ, máy điều hòa không khí phát ra âm thanh hơi yếu, khe hở của rèm cửa sổ để cho một tia sáng lọt vào. Quả Tri nghiên cứu cách chơi game, Thời Tây ngủ say ở sau lưng cậu. Mỗi ngày mỗi ngày trôi qua như vậy cũng không quan tâm, không có chút ý nghĩa nào cũng không quan tâm, chỉ cần có cậu là đủ.
“Cũng không tệ lắm ạ."
“Môn tiếng Anh con thi thế nào?"
“Con mới vừa về đến hỏi những chuyện này làm chi? Để cho nó nghỉ ngơi, lâu lắm con mới có dịp về nhà. Con nữa, đứa nhỏ này thật là, bình thường lúc nghỉ cũng nên về đây chơi một chút chứ." Chu Tuệ oán trách nói. Quả Vân nghiêm túc nói: “Đàn bà thì biết cái gì, vẫn phải nên hỏi." Ông nhìn về Quả Tri chờ đợi câu trả lời.
“Con thi môn này không được tốt." Cậu thành thật trả lời, Quả Vân nhíu chặt mi: “Sao lại không thi tốt? Con ở trường làm gì vậy hả? Bỏ tiền ra cho con đi học chứ không phải là để con đi chơi."
“Dạ, học kì sau con sẽ cố gắng nhiều hơn nữa."
“Con kiểm tra xem mình còn yếu ở chỗ nào thì bổ sung chỗ đó. Bây giờ ăn cơm đi."
“Dạ."
Bàn cơm trở nên yên tĩnh không một tiếng động. Quả Tri đang an tĩnh ăn cơm, cậu đối với ba chưa bao giờ có một tia oán trách. Quản giáo nghiêm khắc đã trở thành một chuyện đương nhiên. Sau khi ăn cơm xong, Quả Vân lại điệp điệp bất hưu dạy dỗ Quả Tri một bữa mới để cho cậu về phòng. Đóng cửa lại, Quả Tri ngã xuống giường, lăn qua lại hai vòng. Về nhà tâm trạng cũng không tệ. Căn phòng quen thuộc, thức ăn quen thuộc, những lời dạy dỗ quen thuộc, thật muốn, thật muốn đem Thời Tây vào trong những thứ quen thuộc của mình. Muốn cho hắn biết những chuyện lúc bé của mình, muốn cho hắn xem bằng tốt nghiệp cấp hai của mình, có rất nhiều chuyện muốn làm với người mình thích. Nhưng cậu so với người khác thật không giống nhau. Đã rất nhiều năm cậu không có dẫn bạn bè về nhà.
Sau sự việc năm cậu 13 tuổi, chỉ cần cậu chơi quá thân với một nam sinh, không khí trong nhà sẽ không tốt. Ai cũng muốn quên đi đoạn quá khứ kia những không một ai quên được. Cho nên việc dẫn bạn học về nhà là một chuyện rất đỗi xa xỉ.
Thời Tây đến nhà Hoa Cốc Vũ. Thật là hâm mộ Hoa Cốc Vũ. Bây giờ bọn họ đang làm gì? Thời Tây nhất định đang đọc sách, tư thế đẹp đẽ ngồi bên cửa sổ, gió nhẹ mơn trớn khuôn mặt của hắn. Hình ảnh này đang hiện ra trong đầu Quả Tri, ngay sau đó cả người cậu bị vùi vào trong vui vẻ. Người đàn ông nhà mình thật là đẹp trai!
“Quả Tri, vào phòng làm gì, ra xem ti vi đi."
“Con tới ngay."
Bên này, hình ảnh đẹp đẽ Quả Tri tưởng tượng không có xuất hiện. Cửa sổ đóng chặt không có một tia gió, rèm cửa sổ cũng kéo ra kín mít. Hai người ngồi dưới đất, tay cầm máy điều khiển game. Mặt Thời Tây vô biểu cảm, miễn cưỡng dựa lưng vào ghế sa lon. Hoa Cốc Vũ tập trung tinh thần, mỗi khi giết được một con quái vật thì trong mắt tràn đầy tia máu.
Ngày kế, Quả Tri thật sớm rời giường. Quả Vân ngồi ở ngoài ban công hút thuốc lá, uống trà. Quả Tri lấy sữa tươi ở trong tủ lạnh. Quả Vân thấy Quả Tri ăn mặc thật chỉnh tề, hỏi: “Sáng sớm con định đi đâu sao?"
“Đã lâu không về nhà, con muốn đi xung quanh một chút."
“Thanh niên bây giờ chỉ biết chơi cả ngày, không chịu học hành gì hết.’ Quả Vân nói ra đôi câu, sau đó cũng không có nói gì nữa.
“Dạ, có thể tối nay con mới về, không cần chờ cơm con." Nói xong nhanh chóng chạy đi, để cho Quả Vân không kịp hỏi câu gì nữa.
Quả Tri tìm đến nhà của Hoa Cốc Vũ, mở cửa chính là Tô Ngọc, mẹ của Hoa Cốc Vũ, một người phụ nữ xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, gương mặt thân thiện. Quả Tri lễ phép chào hỏi: “Con chào dì, không có quấy rầy dì chứ? Cho con hỏi là Hoa nhi có ở nhà không ạ?"
“Không có quấy rầy, dì rất hoan nghênh nữa là. Nó ở trong phòng, con vào tìm đi."Trước kia, lúc Hoa Cốc Vũ học cấp 3, Tô Ngọc cũng đã gặp Quả Tri mấy lần ở trường, đối với cậu có ấn tượng tốt đẹp, lễ phép, hiểu chuyện.
“Con cảm ơn nhiều ạ."
“Dì có chuyện cần ra ngoài, các con cứ chơi thoải mái."
“Dạ, dì đi thong thả."
“Chờ Tô Ngọc đóng cửa lại, Quả Tri hào hứng mở cửa phòng ra. Căn phòng mờ tối, Hoa Cốc Vũ nằm trên sàn nhà, Thời Tây ngủ trên ghế sa lon. Quả Tri kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời chiếu vào bên trong, Hoa Cốc Vũ cau mày mở mắt ra: “Kéo rèm cửa sổ lại!"
“Sao cậu lại ngủ ở trên đất vậy?"
“Tối hôm qua chơi game đến ba giờ, ngã xuống liền ngủ."
“Thật hâm mộ cậu, có thể suốt ngày ở nhà ăn uống và chơi đùa."
Hoa Cốc Vũ đứng lên, ngáp một cái: “Tớ được cậu khen tâm tình không được tốt cho mấy!! Sang phòng bên cạnh ngủ đây." Hắn vừa đi ra khỏi phòng, lại quay đầu lại: “Đúng rồi, áo mưa để ở trong ngăn kéo cuối cùng ở đầu giường, đừng dùng cái hộp màu đen kia nha, đó là loại cao cấp của tớ." Quả Tri cầm đồ lên liền ném tới, Hoa Cốc Vũ tránh né được.
Quả Tri cúi người tiếp cận Thời Tây. Ngủ thật là an tĩnh, còn nhịp tim không? Cậu dán đầu lên trên ngực của Thời Tây. Tiếng tim đập nhẹ nhàng truyền vào màng nhĩ của cậu. Tay của Thời Tây nâng lên, vịn lưng của Quả Tri: “Đi lấy hộp màu đen kia thử một chút."
“Sao lại dùng câu này để mở đầu cho hôm nay chứ!!" Quả Tri tránh ra khỏi Thời Tây, dùng sức xoa xoa mặt một chút. Thời Tây ngồi dậy: “Người nhào lên trước chính là cậu."
“Tớ, tớ nào có."
Thời Tây dùng một tay chống mặt, nghiêng đầu nhìn Quả Tri, cũng không nói một lời. Quả Tri ngược lại tay chân luống cuống: “Cậu cũng nên nói cái gì đi chứ." Không nói tiếng nào, giống như thường ngày không đoán ra được hắn đang suy nghĩ cái gì. Cậu khom lưng ngồi xuống đất, cầm cái máy chơi game lên, giả vờ chơi trò chơi. Cậu chưa từng chơi cái này, hơn nửa ngày vẫn không vào được. Thời Tây không biết từ lúc nào đã ngồi ở sau lưng Quả Tri, hai chân vòng lấy cậu, tay nắm lấy tay của Quả Tri hướng dẫn cậu phải chơi như thế nào: “Ngu ngốc, chơi như vậy nè."
Khoảng cách gần như vậy làm cho Quả Tri nóng rực cả người. Cậu nhìn chầm chầm ti vi nhưng tâm trí lại phiêu loạn xung quanh. Thời Tây đang thật sự dạy mình chơi game? Hay là đang dụ dỗ mình đi lấy cái hộp màu đen kia? Không được, không nên, phải trấn định, Thời Tây là một chính nhân quân tử, phải tin tưởng cậu ấy. Thời Tây cúi đầu, hơi thở của hắn phả vào cổ của Quả Tri, ngứa một chút: “Bây giờ không phải rất muốn dùng cái hộp màu đen kia sao?" Quả nhiên không phải là một chính nhân quân tử! Cậu liền lăn một vòng tránh khỏi cái bẫy của ác ma. Mới sáng sớm, hơn nữa còn ở nhà người khác, có muốn cũng không được làm!
Quả Tri đứng lên kéo kéo cổ áo, nhìn ra ngoài cửa sổ, sống ở trong nhà rất nguy hiểm: “Thời Tây, đi xem phim đi, gần đây phim The Avenger đã ra phần 2 rồi." Không có trả lời, lúc cậu quay đầu lại, Thời Tây đã trở về trên ghế sa lon ngủ tiếp.
“Những chuyện cậu không có hứng thú cậu liền không quan tâm sao?!"
Thời Tây thỉnh thoảng sẽ có bộ mặt ngây thơ, Quả Tri cũng không thể làm gì. Cậu kéo rèm của sổ lại, nhấn nút tắt âm của ti vi, ngồi xuống dưới đất cầm cái điều khiển game lên. Mới vừa rồi Thời Tây chỉ cách chơi như thế nào nhỉ?
Mùa hè nóng bức, căn phòng mát mẻ, máy điều hòa không khí phát ra âm thanh hơi yếu, khe hở của rèm cửa sổ để cho một tia sáng lọt vào. Quả Tri nghiên cứu cách chơi game, Thời Tây ngủ say ở sau lưng cậu. Mỗi ngày mỗi ngày trôi qua như vậy cũng không quan tâm, không có chút ý nghĩa nào cũng không quan tâm, chỉ cần có cậu là đủ.
Tác giả :
Angelina