Ai Muốn Kết Hôn Với Anh?
Chương 4
"Chử Nhi cậu đừng nói chứ, cái tên người nước ngoài này thật sự mò tới cửa chúng ta, thế mà lại mời chồng cậu đến Moony ăn cơm cơ đấy." Lục Thần cười khẩy, "Gì mà ở không quen, chậc chậc, giả vờ giống ghê."
Lâm Minh Chử liếc xéo cậu ta, "Cậu tin ngày mai tớ thuê phòng ở Moony, trói cậu lại ném lên giường rồi bảo Trần Hành Chi qua không?"
"Thôi, tớ câm miệng." Lục Thần nghe lời nói lảng sang chuyện khác, "Nhưng hôm nay hai người này... là như thế nào?"
Lâm Minh Chử cười lạnh.
Moony là một khách sạn đậm phong cách tình cảm —— là ý "tình cảm" trên mặt chữ. Tầng một tầng hai là các phòng ăn lãng mạn kiểu Tây với bữa tối bên rượu vang đỏ, bít-tết và ánh nến, có thể ăn no không thì không biết, nhưng dù sao cũng rất lãng mạn. Từ tầng ba trở lên là phòng... tình cảm.
Thời gian kinh doanh của Moony là từ bảy giờ tối đến đêm khuya, ý mờ ám trong đó không cần nói cũng biết; nhưng đây là một khách sạn cao cấp, còn là kiểu theo quy chế hội viên tôn quý trong truyền thuyết, những người thường lui tới cũng đều là các nhân vật có uy tín và danh dự trong giới kinh doanh. Hơn nữa, sự quản lý phục vụ ở Moony cực kỳ nghiêm khắc, trừ cung cấp phòng ở và dịch vụ ăn uống thì những thứ không nên có khác đều không cung ứng. Dần dần, việc dùng cơm rồi ngủ ở Moony mang mấy phần ý phong nhã hơn.
Phòng ở khách sạn phải đặt trước ba ngày, người đặt trước có thể dẫn bạn vào ở cùng. Nhưng những người tới đây không phải lúc nào cũng là các cặp tình nhân hẹn hò với nhau, trong đó chẳng thiếu những cuộc trò chuyện xã giao trên công việc làm ăn. Chẳng qua sau cái không khí mờ ám đó thì không thể nói rõ sẽ có chuyện gì xảy ra.
Nói tóm lại là, nơi này cơ bản không được tính là một nơi ăn cơm thuần khiết.
Tuy Lâm Minh Chử chẳng hề có chút hứng thú nào với một nơi mang đậm phong cách tình cảm thế này, nhưng đã đi theo bà chủ Lâm Á trà trộn nhiều năm, gặp không ít bạn bè trong giới kinh doanh hoặc người ủy thác nên ít nhiều gì cũng hơi hiểu biết về mấy chuyện này.
Cho nên khi cậu nghe thấy Asher hẹn Hạ Liên Kỳ đến Moony "ăn một bữa cơm đơn giản", sự xem thường như bay tới tận trời cao.
Khách sạn theo quy chế hội viên, đặt trước ba ngày, nổi tiếng nhất.
Chỉ đơn giản là ăn bữa cơm thôi á?
Lâm Minh Chử nghĩ đến cái câu "Một ngày không gặp, như cách ba thu" của Hạ Liên Kỳ, trong lòng càng thêm cáu kỉnh.
Moony là nơi cái tên người Mỹ đó hẹn thì không phải chuyện giả, nhưng Hạ Liên Kỳ đã lăn lộn nhiều năm trong giới kinh doanh như vậy, chuyện bên trong Moony mà hắn còn không rõ à? Vậy mà còn đồng ý với gã...
Lâm Minh Chử mắng một câu, trong lòng không biết là muốn bóp chết Asher hay đánh Hạ Liên Kỳ trước.
"Chử Nhi, cậu thật sự muốn tới tìm anh ta à?" Lục Thần nhìn sắc mặt sưng xỉa của Lâm Minh Chử, rồi lại nhìn thoáng qua Moony đang sáng rực ánh đèn cách đó không xa, nhớ tới tập đoàn khách sạn này là do ai quản lý bèn thầm run rẩy trong lòng.
Lâm Minh Chử cười lạnh: "Hẹn ở Moony cơ à, tên bò Mỹ kia tưởng tớ chết rồi chắc?"
Lục Thần há miệng định nói hai cậu kết hôn giả đó, nhưng còn chưa kịp mở lời thì đã tự tát mình trong lòng.
Đã vậy rồi thì giả cái gì nữa? Từ hôm qua đến giờ, cậu ta đã bị cơn ghen của Lâm tiểu gia làm chua loét chết rồi.
Trông cái vẻ mặt vợ cả nhìn tình nhân nhỏ bằng nửa con mắt của Lâm Minh Chử, Lục Thần yên lặng cảm thán tình yêu thật mẹ nó là một thứ kỳ diệu. Hai ngày trước còn mượn rượu tiêu sầu ấm ức ăn dấm chua của tình địch, hôm nay đã bùng nổ muốn đánh tình địch thành đầu chó luôn.
Nhưng dù gì thì, cái khí thế chính cung giết chết người này của Lâm Minh Chử... hình như còn đang gào thét từ trong cổ họng cậu nữa chứ.
Tuy cảm khái nhiều nhưng Lục Thần cũng hơi lo lắng. Tình cảm của Lâm Minh Chử với Hạ Liên Kỳ thì rõ như ban ngày rồi, nhưng Hạ Liên Kỳ thì...
Anh ta nhiều tuổi hơn Lâm Minh Chử, tuy nhìn qua vừa ôn hòa vừa lịch thiệp, nhưng lại khiến người khác cảm thấy... vẫn không thể nhìn thấu được người này. Vả lại, không nói đến chuyện trước kia anh ta có thật sự tốt bụng giúp Lâm Minh Chử kết hôn giả hay không, thì cái thái độ của anh ta với Lâm Minh Chử là sao?
Hôm qua nhìn dáng vẻ anh ta đối xử với Lâm Minh Chử nom cũng không tệ lắm, nhưng người như anh ta không đơn thuần như Lâm Minh Chử, lại có nhiều... Ờm, người theo đuổi nhiệt tình như vậy, anh ta có thể toàn tâm toàn ý đối xử với Lâm Minh Chử chăng?
Lục Thần ngồi bên này mang tâm trạng bao che con cái của một người mẹ, nhưng tất nhiên là điều lo lắng bây giờ của Lâm Minh Chử không phải cái đó.
"Đệt mợ cái tên người Mỹ." Lâm Minh Chử vén tóc mái, mắt rét lạnh, vừa hung dữ vừa cực kỳ đẹp trai, "Ký giấy kết hôn rồi thì là người của tôi, tình địch nước éo nào cũng phải lánh sang một bên cho tôi."
Hạ Liên Kỳ rất hiếm khi hối hận chuyện gì.
Nhưng giờ này khắc này, hắn thật lòng hối hận không cúp máy trước khi Asher hẹn hắn ăn cơm.
Nếu như Asher chỉ là vì đơn thuần muốn ăn cơm Tây nên đến nơi nổi tiếng nhất về phòng ăn cơm Tây là Moony, cùng ăn một bữa cơm với người làm ăn là hắn thì chẳng có vấn đề gì. Dù gì ăn ở đâu cũng là ăn, một người nước ngoài mới đến đây, muốn ăn cơm Tây do quen miệng cũng có thể hiểu được.
Đồ ăn không có vấn đề, sườn cừu nướng thơm ngon được rưới nước sốt ngập tràn đều rất được. Nhưng khi Asher đặt cái thẻ phòng đã đặt trước ba ngày lên bàn, Hạ Liên Kỳ gần như muốn đứng dậy chạy lấy người.
Hắn cũng khờ dại một lần, tin cái chuyện vớ vẩn "ở không quen" của người bạn nước ngoài này.
"Cậu Asher, tôi nghĩ tôi đã nói với cậu rồi, chúng ta chỉ có thể giữ quan hệ bạn bè hợp tác thôi." Hạ Liên Kỳ cố nén xúc động muốn đứng dậy chạy lấy người, kiên nhẫn giải thích với gã.
"Hạ, tại sao vậy?" Nét mặt của Asher vừa nôn nóng vừa hoang mang, "Em thật sự rất thích anh, tại sao không thể thử cùng em?"
"Xin lỗi, cậu Asher." Hạ Liên Kỳ dừng một lát, nghiêm túc nói, "Tôi đã có người trong lòng."
"Nếu anh đã có người trong lòng thì tại sao cậu ta không ở bên anh?" Asher vội hỏi, "Cậu ta không yêu anh? Đúng không?"
Trái tim của Hạ Liên Kỳ ngừng một lúc. Từng dáng vẻ ngày hôm qua của Lâm Minh Chử lúc hôn hắn, lúc nằm trên người hắn, lúc từ từ nhắm mắt rơi lệ đều hiện ra trước mắt hắn.
Nói không hề động lòng với Lâm Minh Chử là giả.
Đã bắt đầu từ nửa năm trước khi cậu đẩy Alex và đứng chắn trước mặt hắn, nhất thời xúc động hôn cậu, đồng ý kết hôn giả cùng cậu.
Hạ Liên Kỳ tự nhận hắn không phải loại người dễ xúc động, nhưng đối với Lâm Minh Chử, dường như hắn luôn có thể vứt bỏ lý trí hết lần này đến lần khác. Hơn một trăm ngày sống cùng Lâm Minh Chử, và cả hơn một trăm ngày còn lại, đối với hắn, ba trăm ngày này đã nên thấy đủ rồi. Những thứ khác, hắn không nên tham lam thêm nữa.
Đột nhiên Hạ Liên Kỳ nghĩ, không biết là tên khốn kiếp nào hôm qua đã khiến cậu đau lòng đến vậy.
Nhưng tất nhiên Hạ Liên Kỳ sẽ chẳng nói chuyện này với Asher.
"Asher, chúng ta đều là người trưởng thành cả rồi. Cậu nên biết rằng, chuyện yêu hay không yêu, không phải giải thích đôi lời với người khác là đã rõ ngay được." Giờ Hạ Liên Kỳ chỉ thầm muốn nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại này thôi.
"Nhưng cậu ta không đáp lại anh, anh không thấy tịch mịch ư?" Asher cố chấp: "Hạ, chúng ta đều là đàn ông với nhau, nếu người trong lòng của anh không yêu anh, anh vẫn cứ cô độc như vậy mãi?"
Hạ Liên Kỳ thầm thấy buồn cười, còn cậu thả thính với một người đã kết hôn nhưng tịch mịch thì sao, mưu đồ này không khéo cho lắm đâu. Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, kết hôn giả cũng mạnh hơn cún độc thân mà.
"Ai nói tôi tịch mịch?" Có lẽ là vì tâm trạng tìm vui trong nỗi khổ, Hạ Liên Kỳ nhất thời nổi hứng đùa, hơi nheo đôi mắt đào hoa, "Có lẽ cậu Asher đây không biết, tình nhân nhỏ của tôi nhiều lắm."
"Anh..." Asher trừng mắt, đột nhiên trông hơi buồn bã.
Hạ Liên Kỳ thấy chiêu này có tác dụng bèn vui vẻ trong lòng, diễn thêm: "Cậu Asher, thật sự xin lỗi, so với đàn ông Âu Mỹ thì tôi thích mấy em giai trẻ trung xinh đẹp người châu Á làm tình nhân hơn, nên là..."
"Người anh nói là em đấy à!"
Giọng nói trong trẻo của cậu thiếu niên bỗng truyền tới từ sau lưng Hạ Liên Kỳ, ngọt mà không ngấy, âm cuối nâng cao nên rất quyến rũ.
Hạ Liên Kỳ còn chưa kịp phản ứng thì "tình nhân bé nhỏ" của hắn đã ôm hắn từ phía sau, cực kỳ thân thiết hôn tai hắn.
Hạ Liên Kỳ ngừng thở, quay đầu lại.
Người trong lòng của hắn.
Lâm Minh Chử cười ngây thơ và tươi rói, đôi mắt ngầm mang ý cười với Hạ Liên Kỳ: "Anh, anh nói ra ngoài nửa giờ rồi về, vừa nãy em ở nhà không đợi được anh, một mình không ngủ được nên tới tìm anh này."
Vẻ mặt của Asher trông rất đặc sắc.
"Thưa ngài Asher, thưa ngài Hạ, ngài Lâm đây tới tìm ngài Hạ, nói ngài ấy là..." Nhân viên phục vụ dẫn Lâm Minh Chử tới nhìn tình hình phía trước có vẻ không đúng lắm, mồ hôi trên thái dương chảy xuống. Vừa nãy thứ mà ngài Lâm cầm là ngài ấy và ngài Hạ... Sao lại thành tình nhân nhỏ rồi?
"Tôi là tình nhân nhỏ của anh ấy..." Lâm Minh Chử vỗ nhẹ lên vai cậu phục vụ ý bảo người ta im lặng, nghiêng đầu cười với Asher và Hạ Liên Kỳ, "Một trong số đó."
Hạ Liên Kỳ đột nhiên thấy sau lưng chợt lạnh.
"Được rồi, cảm ơn cậu đã dẫn tôi qua." Lâm Minh Chử nhanh chóng nháy mắt với nhân viên phục vụ, nhét một cuộn tiền mặt vào túi quần cậu ta.
Nhân viên phục vụ mồ hôi chảy ròng ròng nói câu "Ngài khách sáo rồi" bèn xoay người chuồn khỏi tràng Tu La này.
Trời ơi, vậy xem ra, ngài Asher đó chính là... Cậu phục vụ nhớ lại thứ mà Lâm Minh Chử đã đưa cho cậu ta xem, lại nghĩ tới dáng vẻ của ba người, trong lòng đã não bổ ra vở kịch chính cung cải trang thành tình nhân nhỏ ngấm ngầm đại chiến với tiểu tam.
...Mấy người có tiền thật sự biết chơi ghê.
Cậu phục vụ trẻ tuổi bước nhanh về cửa nhà hàng, đứng ngang với thiếu niên tóc đen đứng ở nơi cũ che miệng nói: "Ngài Lục, ngài Lâm đã đến bàn của ngài Hạ và ngài Asher rồi."
Lục Thần hít sâu, hỏi cậu ta vừa nãy tình hình ra sao.
Cậu phục vụ cố hết sức tái hiện lại tràng Tu La vừa nãy, gian nan tới mức lưỡi cũng sắp xoắn tít cả.
"Tốt lắm tốt lắm, mấy tên này chả thằng nào bình thường, vất vả cho cậu rồi." Lục Thần thông cảm vỗ lên vai cậu ta, "Các cậu làm việc ở đây chắc là vất vả lắm nhỉ, tên khốn Trần Hành Chi bình thường gây phiền phức cho các cậu không ít chứ?"
Nhân viên phục vụ còn chưa hết hồn thì tức khắc nghẹn luôn.
Hai cậu thiếu niên vừa nãy mặc bộ đồ thể dục nhàn nhã, vào cửa chưa nói hai lời đã bảo quản lý trưởng nhận điện thoại. Quản lý trưởng đã gặp vô số sóng to gió lớn nghe điện thoại xong thì vội vàng bảo cậu ta đưa ngài Lâm đến bàn đã đặt trước của ngài Asher.
Vốn dĩ khách không đặt trước thì không thể đi thẳng vào sảnh trong của nhà hàng, quản lý trưởng lặng lẽ đưa ghi chú (Note) trên điện thoại cho cậu ta, cậu ta ngừng thở trong nháy mắt.
Ghi chú vừa đơn giản vừa thô bạo: Trần Hành Chi đại ngốc x.
Cậu phục vụ đầu tiên là âm thầm run sợ nhìn số điện thoại của sếp mình bị một cậu trai ghi chú là "Đại ngốc x", lại thêm âm thầm run sợ nhìn một tờ giấy kết hôn bằng tiếng Anh rồng bay phượng múa, sau đó lại âm thầm run sợ chứng kiến một màn Tu La ba người, cuối cùng âm thầm run sợ bị người ta hỏi tên sếp khốn kiếp có bắt nạt bọn cậu không.
Hôm nay đều là chuyện gì thế! Nếu không phải đã rèn luyện hàng ngày về tính chuyên nghiệp của một nhân viên phục vụ, cậu phục vụ trẻ tuổi này suýt nữa đã thét gào rồi.
Lục Thần nhìn vẻ mặt muốn khóc của cậu ta, bất đắc dĩ lắc đầu, cậu trai nhỏ này tối nay chắc đã chịu không ít kích thích, thương ghê thương ghê.
"Vất vả cho cậu rồi." Lục Thần cũng cầm một cuộn tiền không khác gì với Lâm Minh Chử, nhét vào túi của cậu phục vụ, chân thành nói: "Thật sự kiên nhẫn không nổi nữa thì đi ăn máng khác đi, sao cứ phải bán mạng cho cái tên tư bản Trần Hành Chi làm gì? Cố lên, tôi xem trọng cậu."
Nói xong, Lục Thần lại liếc mắt ra phía phòng ăn ở sảnh trong xa xa kia, thong thả bước ra cửa.
Lâm Minh Chử, thậm chí vì cậu mà tớ đây đã gọi cho Trần Hành Chi một lần. Nếu cậu không đánh tên Ash gì đó thành đầu chó thì đừng về gặp tớ nữa.
Lục Thần vô cùng đau xót lắc đầu.
Tầng một Moony, trong sảnh phòng ăn.
Thực ra, cái tràng Tu La mà cậu phục vụ vừa trông thấy kia mới chỉ là bắt đầu thôi.
"Anh, ngài đây là...?" Tình nhân bé nhỏ Lâm Minh Chử dựa vào Hạ Liên Kỳ, cực kỳ lễ phép khẽ hỏi thân phận của tình địch mình.
"Mr. Asher, là người phụ trách khảo sát dự án bên công ty Nicholas, cũng là người đại diện phía công ty hợp tác của tôi." Hạ Liên Kỳ âm thầm hít sâu, cố gắng giữ nụ cười nhã nhặn, phối hợp với màn diễn của cậu bạn nhỏ.
"Là dự án Kính Xuyên kia hả?" Lâm Minh Chử chớp mắt, rồi cười đầy trang nhã với Asher: "Chào anh, ngưỡng mộ tên anh đã lâu, cơ mà Hạ Liên Kỳ đó giờ vẫn chưa nhắc tới anh với tôi bao giờ."
Phụt. Vừa nãy Hạ Liên Kỳ khống chế vẻ mặt cực kỳ vất vả, lần này đã suýt chút nữa không nhịn được cười ra tiếng.
Lâm Minh Chử mang vẻ mặt ngây thơ ngồi xuống ghế bên cạnh Hạ Liên Kỳ, tuy không hề có thêm bất cứ động tác thân mật nào, nhưng tư thế chiếm giữ lại đủ đầy. Hai, ba câu ban nãy ý nói với Asher rằng, chuyện lớn nhỏ gì Hạ Liên Kỳ cũng tự kể hết với cậu, tất nhiên không đặt người theo đuổi là gã vào mắt.
Vẻ mặt Asher liên tục đặc sắc: "...Chào cậu."
Lúc này Lâm Minh Chử mới ngoảnh lại kiêu ngạo nhìn tình địch của mình. Asher mang mặt mũi điển hình của người Mỹ, tóc vàng, mắt xanh lam, rất giống quỷ tàn nhang với làn da tái nhợt.
Ừm, thật ra khách quan mà nói thì, khuôn mặt của Asher xem như tầm trung, nhưng trong mắt Lâm Minh Chử thì là xấu.
Lâm Minh Chử yên lặng tự hỏi mãi, cảm thấy lấy quan niệm thẩm mỹ và mắt nhìn của Hạ Liên Kỳ thì hắn sẽ không "Một ngày không gặp, như cách ba thu" với tên quỷ tàn nhang như này, chắc chắn là tên người nước ngoài này đơn phương thả thính với Hạ Liên Kỳ.
Tốt nhất là gã quấn quýt lấy anh, chứ nếu anh mà đối với gã... Hừ. Lâm Minh Chử nghĩ như thế, không khỏi trừng mắt nhìn Hạ Liên Kỳ.
"Minh Chử..." Hạ Liên Kỳ đột nhiên nhận được cái nhìn sắc như đao, vừa định mở lời thì Lâm Minh Chử lại ném thêm một ánh nhìn như đao bay tới, vội sửa miệng lại, "Ừm, Tiểu Chử..."
"Vâng?" Lâm Minh Chử nghiêng đầu nhìn hắn.
"Em..." Rốt cuộc là em học diễn đâu ra vậy? Hạ Liên Kỳ hít sâu, dịu dàng hỏi, "Em đói không? Muốn ăn gì thì gọi cái đấy, nếu không đói thì chúng mình về nhà."
"Thịt bò phi lê, white peach bubbles." Lâm Minh Chử ngoan ngoãn nói.
Lúc này Lâm Minh Chử đáng yêu tới nỗi khiến người ta muốn ôm cậu vào lòng rồi nắn chỗ này chỗ kia, Hạ Liên Kỳ mỉm cười, vừa mới định nói gì đó thì Asher ngồi đối diện nửa buổi không nói gì bỗng tìm thấy thời cơ mở miệng.
"Cậu... Lâm." Asher khá là ngạo mạn, "Có lẽ cậu không biết rồi, ở chỗ Moony này không phục vụ bò phi lê và đồ uống, bởi vì người tới đây đều là người trưởng thành cả."
Asher thấy mặt mũi Lâm Minh Chử có vài phần non nớt, lại trông cái vẻ chỉ biết làm nũng của cậu, bèn cảm thấy cậu chỉ là một tên nhóc không hiểu chuyện mà thôi. Kiểu đàn ông như Hạ Liên Kỳ chắc chắn sẽ không động lòng thật sự với một đứa nhóc nông cạn này, chắc là thấy mới mẻ nên mới cặp kè.
"Anh, thật sự không có à?" Lâm Minh Chử ra vẻ thất vọng, "Nhưng em muốn ăn món đó."
"Waiter (Phục vụ)." Hạ Liên Kỳ ngoắc tay với nhân viên phục vụ đứng cách đó không xa.
"Thưa ngài, xin hỏi ngài muốn gì ạ?" Cậu phục vụ khiêm nhường hơi khom người xuống, trong khoảnh khắc ngắn ngủi trông thấy Lâm Minh Chử thì sửng sốt.
Đây không phải cậu trai đã khiến sếp lớn cố ý gọi điện thoại "bật đèn xanh" hả?
"Hãy cho chúng tôi thêm một phần thịt bò phi lê và white peach bubbles." Hạ Liên Kỳ ôn hòa nói, "Thật xin lỗi, em ấy thích ăn kiểu thịt bò này, nếu trên thực đơn không có món ấy thật thì tăng phí cũng được. Nước sốt chia làm hai đĩa, một cái là tiêu đen, một cái là cà chua ngọt. Độ của white peach bubbles phiền cậu lấy thấp một chút."
"Vâng, ngài hãy đợi một lát ạ." Cậu phục vụ mỉm cười ghi lại lời của Hạ Liên Kỳ, thầm nhủ đừng nói là thịt bò phi lê, dù bây giờ vị khách này có muốn ăn Kebab(*), họ cũng phải xách cả bếp lò từ chợ đêm sang nữa là.
(*Chú thích: Kebab (còn được viết kebap, kabab, kebob, kabob, kibob, kebhav, kephav) là một món ăn sử dụng thịt nướng phổ biến tại Trung Đông, Đông Địa Trung Hải, và Nam Á... Các món kebab rất đa dạng, thông thường sử dụng thịt cừu và bò, ngoài ra còn có gà, lợn, dê, và cả cá, tôm, cua. Những người Hồi giáo và Do Thái không sử dụng thịt lợn để làm kebab vì những lý do tôn giáo, nhưng kebab thịt lợn vẫn có thể tìm thấy ở Ấn Độ, Hy Lạp, Armenia... Theo chân những người di cư, các món kebab hiện nay rất phổ biến tại châu Âu.)
Vẻ mặt của Asher lại bắt đầu biến sang hướng vi diệu: "Cậu Lâm... trẻ thật nhỉ."
"Anh Asher cũng rất trẻ." Lâm Minh Chử cười nói: "Nhìn qua cũng chỉ lớn hơn anh ấy vài tuổi thôi mà."
Ngài Hạ ba mươi tuổi có lẻ yên lặng nhìn thoáng qua Asher nhỏ hơn hắn vài tuổi, cảm thấy hắn sắp cười ra tiếng mất rồi.
Tối nay Asher chưa ăn gì, lúc này đã sắp bị Lâm Minh Chử nghẹn chết.
Giữa cuộc trò chuyện chứa ánh đao ánh kiếm này, món thịt bò phi lê và white peach bubbles của tình nhân nhỏ Lâm Minh Chử cũng đã bưng lên bàn. Hạ Liên Kỳ trực tiếp nhận đĩa của cậu, xắt thịt thành những miếng nhỏ rất vừa miệng giúp cậu, cũng không động đến đĩa của mình, chỉ cười nhìn cậu ăn từng miếng thịt.
So với bên kia, tình hình bên Asher tự mình xắt sườn cừu trông có vẻ quạnh quẽ hơn. Mà khối sườn này không ít gân, gã cầm dao nĩa mãi mà chỉ xắt được một phần ba.
Lâm Minh Chử ỷ vào việc tình địch trả tiền mời ăn cơm, với nguyên tắc có tiện nghi mà không chiếm thì quá thốn, thế là sảng khoái nuốt phần phi lê vào bụng, còn không ngừng âm thầm cảm thán, đồ ăn trong khách sạn của cái tên tư bản đó đúng là ngon tuyệt.
Ừm, sau khi chọc Asher tức giận tới nỗi ăn không vào, thì càng thấy ngon hơn nữa.
Lâm Minh Chử đã buông dĩa xuống, Asher cũng không cố ăn món sườn cừu dai nhẳng đó nữa, chỉ đành gượng cười đặt dao và dĩa xuống.
"Ăn xong rồi?" Hạ Liên Kỳ lấy giấy ăn nhẹ nhàng lau chút sốt cà chua nơi khóe miệng của Lâm Minh Chử.
"Ừm!" Lâm Minh Chử nheo mắt cười. Chuyện này thì cậu không nói dối gì, bữa cơm này ăn rất ngon.
Nhất là khi trông thấy Asher chưa ăn xong, cậu càng thấy ngon miệng hơn.
"Hai ta về nhà nhé?"
"Hạ, chúng ta phải bay vào sáng mai." Asher đã mất kiên nhẫn, vội la lên: "Trợ lý cũng đã làm thủ tục vận chuyển cho hành lý ký gửi rồi, chi bằng đêm nay ngủ ở Moony đi, ngày mai đi thẳng ra sân bay luôn."
"Nhưng mà..."
Hạ Liên Kỳ vừa muốn tìm cớ, Lâm Minh Chử bèn dụi mắt, nói với giọng mệt mỏi: "Anh, em mệt rồi, không thì hôm nay ngủ ở đây luôn đi."
"Nhưng ngày mai bọn tôi phải đi Kính Xuyên..." Asher không ngờ Lâm Minh Chử cũng muốn ở lại, bèn vội xen vào.
"Không sao đâu anh Asher, anh của tôi muốn dẫn tôi đi mà." Lâm Minh Chử ôm cánh tay Hạ Liên Kỳ đung đưa hai cái, "Đúng không anh, anh nói muốn dẫn em đến Kính Xuyên chơi mà nhỉ."
"Ừ." Hạ Liên Kỳ hết cách với cậu, cũng chẳng biết trong bụng cậu đang suy nghĩ gì bèn cười bất đắc dĩ: "Nhưng phòng ở Moony đều phải đặt trước, không biết có phòng để ở lại không nữa."
Lúc này Asher chẳng hề mở miệng.
Lâm Minh Chử cười lạnh trong lòng, trên mặt lại mang vẻ ngây thơ: "Không phải anh Asher đã đặt phòng rồi ư? Nếu hai anh phải đến sân bay thì... chắc sẽ không chỉ đặt một phòng đâu nhỉ?
Asher cắn răng: "...Hai phòng."
"Vậy thì tốt quá."
Lâm Minh Chử đã nắm rõ chiến lược của Asher trong lòng bàn tay. Nếu gã không chắc việc Hạ Liên Kỳ có đặt phòng cùng hắn hay không, thì chắn chắn gã sẽ không chỉ đặt mỗi một phòng. Lỡ như thái độ của Hạ Liên Kỳ quá cứng thì còn có thể tính nước lùi mỗi người một phòng, một đêm dài như thế, ai biết cái tên người Mỹ mang lối suy nghĩ "kỳ diệu" này có nảy ra được "ý tốt" nào không.
Dù đêm nay không thành, đến Kính Xuyên người này cũng sẽ chẳng thành thật gì.
Tranh người đàn ông này với tôi à? Quăng giấy kết hôn vào mặt anh luôn.
Ban đầu Lâm Minh Chử hừ lạnh một tiếng trong lòng, rồi không biết nghĩ tới chuyện gì mà nhếch môi cười gian xảo.
"Nhưng chúng ta có tận ba người... Mà đi Kính Xuyên cũng sẽ bận lắm..." Asher vẫn cò kè.
Lâm Minh Chử không nói gì, nháy mắt với Hạ Liên Kỳ.
Hạ Liên Kỳ đã nhẫn nhịn xúc động muốn ghìm cậu vào lòng nhào nặn không biết bao nhiêu lần, lịch sự nói với Asher: "Cậu Asher, bạn nhỏ nhà chúng tôi rất ngoan, sẽ không trễ nải công việc của chúng ta đâu. Nếu là hai phòng thì tôi và em ấy ở chung một phòng là được."
Hừ, xem như anh có mắt đấy. Lâm Minh Chử nghĩ như vậy, lại vì một câu "Bạn nhỏ nhà chúng tôi" của hắn mà mặt đỏ tim đập.
Đã nói đến nước này rồi, Asher cũng chẳng ngăn cản nữa, đành phải đưa thẻ phòng cho Hạ Liên Kỳ.
Chỉ có thần mới biết, lúc hai người chúc Asher mặt đen như đáy nồi ngủ ngon, đã muốn cười ha ha ha ha ha ha ra tiếng biết bao nhiêu.
Lâm Minh Chử mang vẻ ngoan ngoãn ôm cánh tay Hạ Liên Kỳ, đi theo hắn vào phòng.
Vừa bước vào, Lâm Minh Chử đã đá một cước vào cửa, xoay khuỷu tay lại, ngăn Hạ Liên Kỳ trên tường.
Hạ Liên Kỳ thở dài, ngoan ngoãn tuân theo, để cậu bạn nhỏ ấn hắn vào tường.
"Hạ Liên Kỳ." Lâm Minh Chử mang vẻ mặt lãnh khốc nhìn chằm chằm vào hắn.
"Ừm?"
Lâm Minh Chử hung ác nhe răng nanh nho nhỏ với hắn.
"Không cho anh động đậy. Em muốn hôn anh."
Lâm Minh Chử liếc xéo cậu ta, "Cậu tin ngày mai tớ thuê phòng ở Moony, trói cậu lại ném lên giường rồi bảo Trần Hành Chi qua không?"
"Thôi, tớ câm miệng." Lục Thần nghe lời nói lảng sang chuyện khác, "Nhưng hôm nay hai người này... là như thế nào?"
Lâm Minh Chử cười lạnh.
Moony là một khách sạn đậm phong cách tình cảm —— là ý "tình cảm" trên mặt chữ. Tầng một tầng hai là các phòng ăn lãng mạn kiểu Tây với bữa tối bên rượu vang đỏ, bít-tết và ánh nến, có thể ăn no không thì không biết, nhưng dù sao cũng rất lãng mạn. Từ tầng ba trở lên là phòng... tình cảm.
Thời gian kinh doanh của Moony là từ bảy giờ tối đến đêm khuya, ý mờ ám trong đó không cần nói cũng biết; nhưng đây là một khách sạn cao cấp, còn là kiểu theo quy chế hội viên tôn quý trong truyền thuyết, những người thường lui tới cũng đều là các nhân vật có uy tín và danh dự trong giới kinh doanh. Hơn nữa, sự quản lý phục vụ ở Moony cực kỳ nghiêm khắc, trừ cung cấp phòng ở và dịch vụ ăn uống thì những thứ không nên có khác đều không cung ứng. Dần dần, việc dùng cơm rồi ngủ ở Moony mang mấy phần ý phong nhã hơn.
Phòng ở khách sạn phải đặt trước ba ngày, người đặt trước có thể dẫn bạn vào ở cùng. Nhưng những người tới đây không phải lúc nào cũng là các cặp tình nhân hẹn hò với nhau, trong đó chẳng thiếu những cuộc trò chuyện xã giao trên công việc làm ăn. Chẳng qua sau cái không khí mờ ám đó thì không thể nói rõ sẽ có chuyện gì xảy ra.
Nói tóm lại là, nơi này cơ bản không được tính là một nơi ăn cơm thuần khiết.
Tuy Lâm Minh Chử chẳng hề có chút hứng thú nào với một nơi mang đậm phong cách tình cảm thế này, nhưng đã đi theo bà chủ Lâm Á trà trộn nhiều năm, gặp không ít bạn bè trong giới kinh doanh hoặc người ủy thác nên ít nhiều gì cũng hơi hiểu biết về mấy chuyện này.
Cho nên khi cậu nghe thấy Asher hẹn Hạ Liên Kỳ đến Moony "ăn một bữa cơm đơn giản", sự xem thường như bay tới tận trời cao.
Khách sạn theo quy chế hội viên, đặt trước ba ngày, nổi tiếng nhất.
Chỉ đơn giản là ăn bữa cơm thôi á?
Lâm Minh Chử nghĩ đến cái câu "Một ngày không gặp, như cách ba thu" của Hạ Liên Kỳ, trong lòng càng thêm cáu kỉnh.
Moony là nơi cái tên người Mỹ đó hẹn thì không phải chuyện giả, nhưng Hạ Liên Kỳ đã lăn lộn nhiều năm trong giới kinh doanh như vậy, chuyện bên trong Moony mà hắn còn không rõ à? Vậy mà còn đồng ý với gã...
Lâm Minh Chử mắng một câu, trong lòng không biết là muốn bóp chết Asher hay đánh Hạ Liên Kỳ trước.
"Chử Nhi, cậu thật sự muốn tới tìm anh ta à?" Lục Thần nhìn sắc mặt sưng xỉa của Lâm Minh Chử, rồi lại nhìn thoáng qua Moony đang sáng rực ánh đèn cách đó không xa, nhớ tới tập đoàn khách sạn này là do ai quản lý bèn thầm run rẩy trong lòng.
Lâm Minh Chử cười lạnh: "Hẹn ở Moony cơ à, tên bò Mỹ kia tưởng tớ chết rồi chắc?"
Lục Thần há miệng định nói hai cậu kết hôn giả đó, nhưng còn chưa kịp mở lời thì đã tự tát mình trong lòng.
Đã vậy rồi thì giả cái gì nữa? Từ hôm qua đến giờ, cậu ta đã bị cơn ghen của Lâm tiểu gia làm chua loét chết rồi.
Trông cái vẻ mặt vợ cả nhìn tình nhân nhỏ bằng nửa con mắt của Lâm Minh Chử, Lục Thần yên lặng cảm thán tình yêu thật mẹ nó là một thứ kỳ diệu. Hai ngày trước còn mượn rượu tiêu sầu ấm ức ăn dấm chua của tình địch, hôm nay đã bùng nổ muốn đánh tình địch thành đầu chó luôn.
Nhưng dù gì thì, cái khí thế chính cung giết chết người này của Lâm Minh Chử... hình như còn đang gào thét từ trong cổ họng cậu nữa chứ.
Tuy cảm khái nhiều nhưng Lục Thần cũng hơi lo lắng. Tình cảm của Lâm Minh Chử với Hạ Liên Kỳ thì rõ như ban ngày rồi, nhưng Hạ Liên Kỳ thì...
Anh ta nhiều tuổi hơn Lâm Minh Chử, tuy nhìn qua vừa ôn hòa vừa lịch thiệp, nhưng lại khiến người khác cảm thấy... vẫn không thể nhìn thấu được người này. Vả lại, không nói đến chuyện trước kia anh ta có thật sự tốt bụng giúp Lâm Minh Chử kết hôn giả hay không, thì cái thái độ của anh ta với Lâm Minh Chử là sao?
Hôm qua nhìn dáng vẻ anh ta đối xử với Lâm Minh Chử nom cũng không tệ lắm, nhưng người như anh ta không đơn thuần như Lâm Minh Chử, lại có nhiều... Ờm, người theo đuổi nhiệt tình như vậy, anh ta có thể toàn tâm toàn ý đối xử với Lâm Minh Chử chăng?
Lục Thần ngồi bên này mang tâm trạng bao che con cái của một người mẹ, nhưng tất nhiên là điều lo lắng bây giờ của Lâm Minh Chử không phải cái đó.
"Đệt mợ cái tên người Mỹ." Lâm Minh Chử vén tóc mái, mắt rét lạnh, vừa hung dữ vừa cực kỳ đẹp trai, "Ký giấy kết hôn rồi thì là người của tôi, tình địch nước éo nào cũng phải lánh sang một bên cho tôi."
Hạ Liên Kỳ rất hiếm khi hối hận chuyện gì.
Nhưng giờ này khắc này, hắn thật lòng hối hận không cúp máy trước khi Asher hẹn hắn ăn cơm.
Nếu như Asher chỉ là vì đơn thuần muốn ăn cơm Tây nên đến nơi nổi tiếng nhất về phòng ăn cơm Tây là Moony, cùng ăn một bữa cơm với người làm ăn là hắn thì chẳng có vấn đề gì. Dù gì ăn ở đâu cũng là ăn, một người nước ngoài mới đến đây, muốn ăn cơm Tây do quen miệng cũng có thể hiểu được.
Đồ ăn không có vấn đề, sườn cừu nướng thơm ngon được rưới nước sốt ngập tràn đều rất được. Nhưng khi Asher đặt cái thẻ phòng đã đặt trước ba ngày lên bàn, Hạ Liên Kỳ gần như muốn đứng dậy chạy lấy người.
Hắn cũng khờ dại một lần, tin cái chuyện vớ vẩn "ở không quen" của người bạn nước ngoài này.
"Cậu Asher, tôi nghĩ tôi đã nói với cậu rồi, chúng ta chỉ có thể giữ quan hệ bạn bè hợp tác thôi." Hạ Liên Kỳ cố nén xúc động muốn đứng dậy chạy lấy người, kiên nhẫn giải thích với gã.
"Hạ, tại sao vậy?" Nét mặt của Asher vừa nôn nóng vừa hoang mang, "Em thật sự rất thích anh, tại sao không thể thử cùng em?"
"Xin lỗi, cậu Asher." Hạ Liên Kỳ dừng một lát, nghiêm túc nói, "Tôi đã có người trong lòng."
"Nếu anh đã có người trong lòng thì tại sao cậu ta không ở bên anh?" Asher vội hỏi, "Cậu ta không yêu anh? Đúng không?"
Trái tim của Hạ Liên Kỳ ngừng một lúc. Từng dáng vẻ ngày hôm qua của Lâm Minh Chử lúc hôn hắn, lúc nằm trên người hắn, lúc từ từ nhắm mắt rơi lệ đều hiện ra trước mắt hắn.
Nói không hề động lòng với Lâm Minh Chử là giả.
Đã bắt đầu từ nửa năm trước khi cậu đẩy Alex và đứng chắn trước mặt hắn, nhất thời xúc động hôn cậu, đồng ý kết hôn giả cùng cậu.
Hạ Liên Kỳ tự nhận hắn không phải loại người dễ xúc động, nhưng đối với Lâm Minh Chử, dường như hắn luôn có thể vứt bỏ lý trí hết lần này đến lần khác. Hơn một trăm ngày sống cùng Lâm Minh Chử, và cả hơn một trăm ngày còn lại, đối với hắn, ba trăm ngày này đã nên thấy đủ rồi. Những thứ khác, hắn không nên tham lam thêm nữa.
Đột nhiên Hạ Liên Kỳ nghĩ, không biết là tên khốn kiếp nào hôm qua đã khiến cậu đau lòng đến vậy.
Nhưng tất nhiên Hạ Liên Kỳ sẽ chẳng nói chuyện này với Asher.
"Asher, chúng ta đều là người trưởng thành cả rồi. Cậu nên biết rằng, chuyện yêu hay không yêu, không phải giải thích đôi lời với người khác là đã rõ ngay được." Giờ Hạ Liên Kỳ chỉ thầm muốn nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại này thôi.
"Nhưng cậu ta không đáp lại anh, anh không thấy tịch mịch ư?" Asher cố chấp: "Hạ, chúng ta đều là đàn ông với nhau, nếu người trong lòng của anh không yêu anh, anh vẫn cứ cô độc như vậy mãi?"
Hạ Liên Kỳ thầm thấy buồn cười, còn cậu thả thính với một người đã kết hôn nhưng tịch mịch thì sao, mưu đồ này không khéo cho lắm đâu. Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, kết hôn giả cũng mạnh hơn cún độc thân mà.
"Ai nói tôi tịch mịch?" Có lẽ là vì tâm trạng tìm vui trong nỗi khổ, Hạ Liên Kỳ nhất thời nổi hứng đùa, hơi nheo đôi mắt đào hoa, "Có lẽ cậu Asher đây không biết, tình nhân nhỏ của tôi nhiều lắm."
"Anh..." Asher trừng mắt, đột nhiên trông hơi buồn bã.
Hạ Liên Kỳ thấy chiêu này có tác dụng bèn vui vẻ trong lòng, diễn thêm: "Cậu Asher, thật sự xin lỗi, so với đàn ông Âu Mỹ thì tôi thích mấy em giai trẻ trung xinh đẹp người châu Á làm tình nhân hơn, nên là..."
"Người anh nói là em đấy à!"
Giọng nói trong trẻo của cậu thiếu niên bỗng truyền tới từ sau lưng Hạ Liên Kỳ, ngọt mà không ngấy, âm cuối nâng cao nên rất quyến rũ.
Hạ Liên Kỳ còn chưa kịp phản ứng thì "tình nhân bé nhỏ" của hắn đã ôm hắn từ phía sau, cực kỳ thân thiết hôn tai hắn.
Hạ Liên Kỳ ngừng thở, quay đầu lại.
Người trong lòng của hắn.
Lâm Minh Chử cười ngây thơ và tươi rói, đôi mắt ngầm mang ý cười với Hạ Liên Kỳ: "Anh, anh nói ra ngoài nửa giờ rồi về, vừa nãy em ở nhà không đợi được anh, một mình không ngủ được nên tới tìm anh này."
Vẻ mặt của Asher trông rất đặc sắc.
"Thưa ngài Asher, thưa ngài Hạ, ngài Lâm đây tới tìm ngài Hạ, nói ngài ấy là..." Nhân viên phục vụ dẫn Lâm Minh Chử tới nhìn tình hình phía trước có vẻ không đúng lắm, mồ hôi trên thái dương chảy xuống. Vừa nãy thứ mà ngài Lâm cầm là ngài ấy và ngài Hạ... Sao lại thành tình nhân nhỏ rồi?
"Tôi là tình nhân nhỏ của anh ấy..." Lâm Minh Chử vỗ nhẹ lên vai cậu phục vụ ý bảo người ta im lặng, nghiêng đầu cười với Asher và Hạ Liên Kỳ, "Một trong số đó."
Hạ Liên Kỳ đột nhiên thấy sau lưng chợt lạnh.
"Được rồi, cảm ơn cậu đã dẫn tôi qua." Lâm Minh Chử nhanh chóng nháy mắt với nhân viên phục vụ, nhét một cuộn tiền mặt vào túi quần cậu ta.
Nhân viên phục vụ mồ hôi chảy ròng ròng nói câu "Ngài khách sáo rồi" bèn xoay người chuồn khỏi tràng Tu La này.
Trời ơi, vậy xem ra, ngài Asher đó chính là... Cậu phục vụ nhớ lại thứ mà Lâm Minh Chử đã đưa cho cậu ta xem, lại nghĩ tới dáng vẻ của ba người, trong lòng đã não bổ ra vở kịch chính cung cải trang thành tình nhân nhỏ ngấm ngầm đại chiến với tiểu tam.
...Mấy người có tiền thật sự biết chơi ghê.
Cậu phục vụ trẻ tuổi bước nhanh về cửa nhà hàng, đứng ngang với thiếu niên tóc đen đứng ở nơi cũ che miệng nói: "Ngài Lục, ngài Lâm đã đến bàn của ngài Hạ và ngài Asher rồi."
Lục Thần hít sâu, hỏi cậu ta vừa nãy tình hình ra sao.
Cậu phục vụ cố hết sức tái hiện lại tràng Tu La vừa nãy, gian nan tới mức lưỡi cũng sắp xoắn tít cả.
"Tốt lắm tốt lắm, mấy tên này chả thằng nào bình thường, vất vả cho cậu rồi." Lục Thần thông cảm vỗ lên vai cậu ta, "Các cậu làm việc ở đây chắc là vất vả lắm nhỉ, tên khốn Trần Hành Chi bình thường gây phiền phức cho các cậu không ít chứ?"
Nhân viên phục vụ còn chưa hết hồn thì tức khắc nghẹn luôn.
Hai cậu thiếu niên vừa nãy mặc bộ đồ thể dục nhàn nhã, vào cửa chưa nói hai lời đã bảo quản lý trưởng nhận điện thoại. Quản lý trưởng đã gặp vô số sóng to gió lớn nghe điện thoại xong thì vội vàng bảo cậu ta đưa ngài Lâm đến bàn đã đặt trước của ngài Asher.
Vốn dĩ khách không đặt trước thì không thể đi thẳng vào sảnh trong của nhà hàng, quản lý trưởng lặng lẽ đưa ghi chú (Note) trên điện thoại cho cậu ta, cậu ta ngừng thở trong nháy mắt.
Ghi chú vừa đơn giản vừa thô bạo: Trần Hành Chi đại ngốc x.
Cậu phục vụ đầu tiên là âm thầm run sợ nhìn số điện thoại của sếp mình bị một cậu trai ghi chú là "Đại ngốc x", lại thêm âm thầm run sợ nhìn một tờ giấy kết hôn bằng tiếng Anh rồng bay phượng múa, sau đó lại âm thầm run sợ chứng kiến một màn Tu La ba người, cuối cùng âm thầm run sợ bị người ta hỏi tên sếp khốn kiếp có bắt nạt bọn cậu không.
Hôm nay đều là chuyện gì thế! Nếu không phải đã rèn luyện hàng ngày về tính chuyên nghiệp của một nhân viên phục vụ, cậu phục vụ trẻ tuổi này suýt nữa đã thét gào rồi.
Lục Thần nhìn vẻ mặt muốn khóc của cậu ta, bất đắc dĩ lắc đầu, cậu trai nhỏ này tối nay chắc đã chịu không ít kích thích, thương ghê thương ghê.
"Vất vả cho cậu rồi." Lục Thần cũng cầm một cuộn tiền không khác gì với Lâm Minh Chử, nhét vào túi của cậu phục vụ, chân thành nói: "Thật sự kiên nhẫn không nổi nữa thì đi ăn máng khác đi, sao cứ phải bán mạng cho cái tên tư bản Trần Hành Chi làm gì? Cố lên, tôi xem trọng cậu."
Nói xong, Lục Thần lại liếc mắt ra phía phòng ăn ở sảnh trong xa xa kia, thong thả bước ra cửa.
Lâm Minh Chử, thậm chí vì cậu mà tớ đây đã gọi cho Trần Hành Chi một lần. Nếu cậu không đánh tên Ash gì đó thành đầu chó thì đừng về gặp tớ nữa.
Lục Thần vô cùng đau xót lắc đầu.
Tầng một Moony, trong sảnh phòng ăn.
Thực ra, cái tràng Tu La mà cậu phục vụ vừa trông thấy kia mới chỉ là bắt đầu thôi.
"Anh, ngài đây là...?" Tình nhân bé nhỏ Lâm Minh Chử dựa vào Hạ Liên Kỳ, cực kỳ lễ phép khẽ hỏi thân phận của tình địch mình.
"Mr. Asher, là người phụ trách khảo sát dự án bên công ty Nicholas, cũng là người đại diện phía công ty hợp tác của tôi." Hạ Liên Kỳ âm thầm hít sâu, cố gắng giữ nụ cười nhã nhặn, phối hợp với màn diễn của cậu bạn nhỏ.
"Là dự án Kính Xuyên kia hả?" Lâm Minh Chử chớp mắt, rồi cười đầy trang nhã với Asher: "Chào anh, ngưỡng mộ tên anh đã lâu, cơ mà Hạ Liên Kỳ đó giờ vẫn chưa nhắc tới anh với tôi bao giờ."
Phụt. Vừa nãy Hạ Liên Kỳ khống chế vẻ mặt cực kỳ vất vả, lần này đã suýt chút nữa không nhịn được cười ra tiếng.
Lâm Minh Chử mang vẻ mặt ngây thơ ngồi xuống ghế bên cạnh Hạ Liên Kỳ, tuy không hề có thêm bất cứ động tác thân mật nào, nhưng tư thế chiếm giữ lại đủ đầy. Hai, ba câu ban nãy ý nói với Asher rằng, chuyện lớn nhỏ gì Hạ Liên Kỳ cũng tự kể hết với cậu, tất nhiên không đặt người theo đuổi là gã vào mắt.
Vẻ mặt Asher liên tục đặc sắc: "...Chào cậu."
Lúc này Lâm Minh Chử mới ngoảnh lại kiêu ngạo nhìn tình địch của mình. Asher mang mặt mũi điển hình của người Mỹ, tóc vàng, mắt xanh lam, rất giống quỷ tàn nhang với làn da tái nhợt.
Ừm, thật ra khách quan mà nói thì, khuôn mặt của Asher xem như tầm trung, nhưng trong mắt Lâm Minh Chử thì là xấu.
Lâm Minh Chử yên lặng tự hỏi mãi, cảm thấy lấy quan niệm thẩm mỹ và mắt nhìn của Hạ Liên Kỳ thì hắn sẽ không "Một ngày không gặp, như cách ba thu" với tên quỷ tàn nhang như này, chắc chắn là tên người nước ngoài này đơn phương thả thính với Hạ Liên Kỳ.
Tốt nhất là gã quấn quýt lấy anh, chứ nếu anh mà đối với gã... Hừ. Lâm Minh Chử nghĩ như thế, không khỏi trừng mắt nhìn Hạ Liên Kỳ.
"Minh Chử..." Hạ Liên Kỳ đột nhiên nhận được cái nhìn sắc như đao, vừa định mở lời thì Lâm Minh Chử lại ném thêm một ánh nhìn như đao bay tới, vội sửa miệng lại, "Ừm, Tiểu Chử..."
"Vâng?" Lâm Minh Chử nghiêng đầu nhìn hắn.
"Em..." Rốt cuộc là em học diễn đâu ra vậy? Hạ Liên Kỳ hít sâu, dịu dàng hỏi, "Em đói không? Muốn ăn gì thì gọi cái đấy, nếu không đói thì chúng mình về nhà."
"Thịt bò phi lê, white peach bubbles." Lâm Minh Chử ngoan ngoãn nói.
Lúc này Lâm Minh Chử đáng yêu tới nỗi khiến người ta muốn ôm cậu vào lòng rồi nắn chỗ này chỗ kia, Hạ Liên Kỳ mỉm cười, vừa mới định nói gì đó thì Asher ngồi đối diện nửa buổi không nói gì bỗng tìm thấy thời cơ mở miệng.
"Cậu... Lâm." Asher khá là ngạo mạn, "Có lẽ cậu không biết rồi, ở chỗ Moony này không phục vụ bò phi lê và đồ uống, bởi vì người tới đây đều là người trưởng thành cả."
Asher thấy mặt mũi Lâm Minh Chử có vài phần non nớt, lại trông cái vẻ chỉ biết làm nũng của cậu, bèn cảm thấy cậu chỉ là một tên nhóc không hiểu chuyện mà thôi. Kiểu đàn ông như Hạ Liên Kỳ chắc chắn sẽ không động lòng thật sự với một đứa nhóc nông cạn này, chắc là thấy mới mẻ nên mới cặp kè.
"Anh, thật sự không có à?" Lâm Minh Chử ra vẻ thất vọng, "Nhưng em muốn ăn món đó."
"Waiter (Phục vụ)." Hạ Liên Kỳ ngoắc tay với nhân viên phục vụ đứng cách đó không xa.
"Thưa ngài, xin hỏi ngài muốn gì ạ?" Cậu phục vụ khiêm nhường hơi khom người xuống, trong khoảnh khắc ngắn ngủi trông thấy Lâm Minh Chử thì sửng sốt.
Đây không phải cậu trai đã khiến sếp lớn cố ý gọi điện thoại "bật đèn xanh" hả?
"Hãy cho chúng tôi thêm một phần thịt bò phi lê và white peach bubbles." Hạ Liên Kỳ ôn hòa nói, "Thật xin lỗi, em ấy thích ăn kiểu thịt bò này, nếu trên thực đơn không có món ấy thật thì tăng phí cũng được. Nước sốt chia làm hai đĩa, một cái là tiêu đen, một cái là cà chua ngọt. Độ của white peach bubbles phiền cậu lấy thấp một chút."
"Vâng, ngài hãy đợi một lát ạ." Cậu phục vụ mỉm cười ghi lại lời của Hạ Liên Kỳ, thầm nhủ đừng nói là thịt bò phi lê, dù bây giờ vị khách này có muốn ăn Kebab(*), họ cũng phải xách cả bếp lò từ chợ đêm sang nữa là.
(*Chú thích: Kebab (còn được viết kebap, kabab, kebob, kabob, kibob, kebhav, kephav) là một món ăn sử dụng thịt nướng phổ biến tại Trung Đông, Đông Địa Trung Hải, và Nam Á... Các món kebab rất đa dạng, thông thường sử dụng thịt cừu và bò, ngoài ra còn có gà, lợn, dê, và cả cá, tôm, cua. Những người Hồi giáo và Do Thái không sử dụng thịt lợn để làm kebab vì những lý do tôn giáo, nhưng kebab thịt lợn vẫn có thể tìm thấy ở Ấn Độ, Hy Lạp, Armenia... Theo chân những người di cư, các món kebab hiện nay rất phổ biến tại châu Âu.)
Vẻ mặt của Asher lại bắt đầu biến sang hướng vi diệu: "Cậu Lâm... trẻ thật nhỉ."
"Anh Asher cũng rất trẻ." Lâm Minh Chử cười nói: "Nhìn qua cũng chỉ lớn hơn anh ấy vài tuổi thôi mà."
Ngài Hạ ba mươi tuổi có lẻ yên lặng nhìn thoáng qua Asher nhỏ hơn hắn vài tuổi, cảm thấy hắn sắp cười ra tiếng mất rồi.
Tối nay Asher chưa ăn gì, lúc này đã sắp bị Lâm Minh Chử nghẹn chết.
Giữa cuộc trò chuyện chứa ánh đao ánh kiếm này, món thịt bò phi lê và white peach bubbles của tình nhân nhỏ Lâm Minh Chử cũng đã bưng lên bàn. Hạ Liên Kỳ trực tiếp nhận đĩa của cậu, xắt thịt thành những miếng nhỏ rất vừa miệng giúp cậu, cũng không động đến đĩa của mình, chỉ cười nhìn cậu ăn từng miếng thịt.
So với bên kia, tình hình bên Asher tự mình xắt sườn cừu trông có vẻ quạnh quẽ hơn. Mà khối sườn này không ít gân, gã cầm dao nĩa mãi mà chỉ xắt được một phần ba.
Lâm Minh Chử ỷ vào việc tình địch trả tiền mời ăn cơm, với nguyên tắc có tiện nghi mà không chiếm thì quá thốn, thế là sảng khoái nuốt phần phi lê vào bụng, còn không ngừng âm thầm cảm thán, đồ ăn trong khách sạn của cái tên tư bản đó đúng là ngon tuyệt.
Ừm, sau khi chọc Asher tức giận tới nỗi ăn không vào, thì càng thấy ngon hơn nữa.
Lâm Minh Chử đã buông dĩa xuống, Asher cũng không cố ăn món sườn cừu dai nhẳng đó nữa, chỉ đành gượng cười đặt dao và dĩa xuống.
"Ăn xong rồi?" Hạ Liên Kỳ lấy giấy ăn nhẹ nhàng lau chút sốt cà chua nơi khóe miệng của Lâm Minh Chử.
"Ừm!" Lâm Minh Chử nheo mắt cười. Chuyện này thì cậu không nói dối gì, bữa cơm này ăn rất ngon.
Nhất là khi trông thấy Asher chưa ăn xong, cậu càng thấy ngon miệng hơn.
"Hai ta về nhà nhé?"
"Hạ, chúng ta phải bay vào sáng mai." Asher đã mất kiên nhẫn, vội la lên: "Trợ lý cũng đã làm thủ tục vận chuyển cho hành lý ký gửi rồi, chi bằng đêm nay ngủ ở Moony đi, ngày mai đi thẳng ra sân bay luôn."
"Nhưng mà..."
Hạ Liên Kỳ vừa muốn tìm cớ, Lâm Minh Chử bèn dụi mắt, nói với giọng mệt mỏi: "Anh, em mệt rồi, không thì hôm nay ngủ ở đây luôn đi."
"Nhưng ngày mai bọn tôi phải đi Kính Xuyên..." Asher không ngờ Lâm Minh Chử cũng muốn ở lại, bèn vội xen vào.
"Không sao đâu anh Asher, anh của tôi muốn dẫn tôi đi mà." Lâm Minh Chử ôm cánh tay Hạ Liên Kỳ đung đưa hai cái, "Đúng không anh, anh nói muốn dẫn em đến Kính Xuyên chơi mà nhỉ."
"Ừ." Hạ Liên Kỳ hết cách với cậu, cũng chẳng biết trong bụng cậu đang suy nghĩ gì bèn cười bất đắc dĩ: "Nhưng phòng ở Moony đều phải đặt trước, không biết có phòng để ở lại không nữa."
Lúc này Asher chẳng hề mở miệng.
Lâm Minh Chử cười lạnh trong lòng, trên mặt lại mang vẻ ngây thơ: "Không phải anh Asher đã đặt phòng rồi ư? Nếu hai anh phải đến sân bay thì... chắc sẽ không chỉ đặt một phòng đâu nhỉ?
Asher cắn răng: "...Hai phòng."
"Vậy thì tốt quá."
Lâm Minh Chử đã nắm rõ chiến lược của Asher trong lòng bàn tay. Nếu gã không chắc việc Hạ Liên Kỳ có đặt phòng cùng hắn hay không, thì chắn chắn gã sẽ không chỉ đặt mỗi một phòng. Lỡ như thái độ của Hạ Liên Kỳ quá cứng thì còn có thể tính nước lùi mỗi người một phòng, một đêm dài như thế, ai biết cái tên người Mỹ mang lối suy nghĩ "kỳ diệu" này có nảy ra được "ý tốt" nào không.
Dù đêm nay không thành, đến Kính Xuyên người này cũng sẽ chẳng thành thật gì.
Tranh người đàn ông này với tôi à? Quăng giấy kết hôn vào mặt anh luôn.
Ban đầu Lâm Minh Chử hừ lạnh một tiếng trong lòng, rồi không biết nghĩ tới chuyện gì mà nhếch môi cười gian xảo.
"Nhưng chúng ta có tận ba người... Mà đi Kính Xuyên cũng sẽ bận lắm..." Asher vẫn cò kè.
Lâm Minh Chử không nói gì, nháy mắt với Hạ Liên Kỳ.
Hạ Liên Kỳ đã nhẫn nhịn xúc động muốn ghìm cậu vào lòng nhào nặn không biết bao nhiêu lần, lịch sự nói với Asher: "Cậu Asher, bạn nhỏ nhà chúng tôi rất ngoan, sẽ không trễ nải công việc của chúng ta đâu. Nếu là hai phòng thì tôi và em ấy ở chung một phòng là được."
Hừ, xem như anh có mắt đấy. Lâm Minh Chử nghĩ như vậy, lại vì một câu "Bạn nhỏ nhà chúng tôi" của hắn mà mặt đỏ tim đập.
Đã nói đến nước này rồi, Asher cũng chẳng ngăn cản nữa, đành phải đưa thẻ phòng cho Hạ Liên Kỳ.
Chỉ có thần mới biết, lúc hai người chúc Asher mặt đen như đáy nồi ngủ ngon, đã muốn cười ha ha ha ha ha ha ra tiếng biết bao nhiêu.
Lâm Minh Chử mang vẻ ngoan ngoãn ôm cánh tay Hạ Liên Kỳ, đi theo hắn vào phòng.
Vừa bước vào, Lâm Minh Chử đã đá một cước vào cửa, xoay khuỷu tay lại, ngăn Hạ Liên Kỳ trên tường.
Hạ Liên Kỳ thở dài, ngoan ngoãn tuân theo, để cậu bạn nhỏ ấn hắn vào tường.
"Hạ Liên Kỳ." Lâm Minh Chử mang vẻ mặt lãnh khốc nhìn chằm chằm vào hắn.
"Ừm?"
Lâm Minh Chử hung ác nhe răng nanh nho nhỏ với hắn.
"Không cho anh động đậy. Em muốn hôn anh."
Tác giả :
Lương Cao Đả Diêm