Ai Mới Là Con Trai
Chương 115: Cánh cửa về thới giới thực
Hắn vừa về nước là đến bệnh viện thăm hai con nhóc kia.
Đã một năm rồi mà vẫn chưa tỉnh lại. Ngủ lì kiểu đấy hèn gì mập lên.
Hắn xỏ tay vào túi quần đi đến ngồi ở ghế sofa nhìn hai thân nhân của mình chẳng động đậy.
-"Hotboy đến thăm mà sao chẳng ngồi dậy tiếp đón vậy nhỉ?"-Giọng nói vẫn thế,vẫn hài hước nhưng ánh mắt của hắn lạnh lùng khó tả.
-"Hực."-Cả bọn lườm yêu hắn đến muốn ói.-"Bựa vãi nồi."
Hắn cong môi lên tạo thành một nụ cườii nhẹ.
Anh với chàng lặng thầm quan sát hắn. Rất khó để nhìn hắn nở nụ cười tươi lại như ngày nào.
-"Hêy..."-Gã đi vào với mấy lon bia. Như ngày trước vẫn phải vượt ải qua bảo vệ.
-"Lâu rồi mới uống bia đầy đủ như vậy nhỉ?"-Hoàng Minh Long bật lon bia ra cười rạng rỡ.
-"Anh mới bị cảm uống ít thôi nha."-Thái Mỹ Hoà lo lắng cho Hoàng Minh Long.
Hắn chống cằm bỉu môi nhìn Thái Mỹ Hoà.
-"Sao đổi ngược lại rồi. Anh nhớ ngày trước là thằng Long lúc nào cũng nghiêm với Hoà mà. Sao hôm nay Hoà nghiêm lại thế."
Thái Mỹ Hoà gượng cười gãi đầu nhìn quanh. Mọi người ai cũng bật cười lắc đầu nhìn hai đứa.
Ở nơi nhỏ,hai ngón tay khẽ nhúc nhích. Nhỏ có cảm giác xung quanh đang có tiếng cười và sự mong nhớ. Nhưng trong tâm trí nhỏ,bọn họ là ai? Nhỏ không tài nào nhớ được. Họ rất quen,nhưng mỗi lần cố nhớ là đầu nhỏ như muốn vỡ tung ra. Nhỏ rất sợ cái cảm giác này.
Trong giấc mơ,nhỏ đi nhẹ nhàng trên thảm cỏ xanh mướt kia. Ở xa tít,hai bóng người quen thuộc mà nhỏ chỉ nhớ. Nó với nàng nắm tay nhau đứng đấy cười vẫy vẫy nhỏ.
Nhỏ chạy đến,chạy mãi,chạy hoài nhưng không đến bên hai người bọn họ được. Thấy rất gần nhưng rất xa. Hình bóng mờ mờ ảo ảo cứ hiện ra rồi mất đi. Nhỏ không biết hai người bọn họ là ai,tên gì mà tại sao cứ vẫy nhỏ đến đấy.
Nhỏ muốn đến hỏi họ,kết bạn với họ,rồi cùng họ tìm ra con đường thoát khỏi nơi tuyệt đẹp này. Mặc dù nhỏ cũng hơi luyến tiếc nơi đẹp như thế này nhưng ở đây không có một ai,rất cô đơn.
-"Hai...cậu...là ai?"-Nhỏ đưa tay lên muốn chạm đến hai người bọn họ.
-"Hoàng Minh Thuỵ và Lam Minh Nhật."-Nàng nói nhỏ.
Thuỵ và Nhật. Hình như hai cái tên này mình đã nghe ở đâu. Rất thân.
-"A...hai cậu có biết ra khỏi nơi này không?"-Nhỏ nhìn xung quanh.
Nó im lặng đưa ngón tay chỉ vào cánh cửa có ong bướm đang bay toả ngát kia.
-"Mở cửa ra. Cậu sẽ về với mọi người."-Nàng nói tiếp.
Nhỏ mỉm cười nhìn hai đứa đang trôi lơ lửng ở đấy. Chỉ là có một điều lạ là chỉ có nàng cất tiếng,còn nó câm lặng. Nhỏ đi về hướng cánh cửa đấy.
-"Hai cậu không đi sao?"-Nhỏ hỏi.
Nó lắc đầu.
-"Chưa đến lúc."-Nàng cười nhẹ rồi cùng nó dạo chơi.
Nhỏ cau mày nhìn hai người đấy rồi nhanh chóng đưa tay mở cánh cửa đó ra.
Cạch.
Ánh sáng chói loá lên làm nhỏ không thấy gì. Nhỏ đưa che mắt lại,phía trước xuất hiện cánh tay to lớn cuốn nhỏ vào.
Nơi này là nơi nào?
....
Hiện tại.
Nhỏ dần dần mở mắt ra. Đáp vào mắt nhỏ là trần nhà và mùi thuốc bệnh viện. Nhỏ đưa cánh tay mình lên,kim tiêm đâm vào tay,băng dán,băng rô ở khắp người. Nhỏ cảm thấy rất đau.
Liếc nhìn ở nơi có tiếng cười kia. Có rất nhiều người. Mọi người đang nói chuyện vui vẻ làm nhỏ thèm khát sự đông đúc ấy. Đã rất lâu,thời gian rất lâu. Nhỏ đã sống một mình cô đơn ở chốn đấy.
Đã một năm rồi mà vẫn chưa tỉnh lại. Ngủ lì kiểu đấy hèn gì mập lên.
Hắn xỏ tay vào túi quần đi đến ngồi ở ghế sofa nhìn hai thân nhân của mình chẳng động đậy.
-"Hotboy đến thăm mà sao chẳng ngồi dậy tiếp đón vậy nhỉ?"-Giọng nói vẫn thế,vẫn hài hước nhưng ánh mắt của hắn lạnh lùng khó tả.
-"Hực."-Cả bọn lườm yêu hắn đến muốn ói.-"Bựa vãi nồi."
Hắn cong môi lên tạo thành một nụ cườii nhẹ.
Anh với chàng lặng thầm quan sát hắn. Rất khó để nhìn hắn nở nụ cười tươi lại như ngày nào.
-"Hêy..."-Gã đi vào với mấy lon bia. Như ngày trước vẫn phải vượt ải qua bảo vệ.
-"Lâu rồi mới uống bia đầy đủ như vậy nhỉ?"-Hoàng Minh Long bật lon bia ra cười rạng rỡ.
-"Anh mới bị cảm uống ít thôi nha."-Thái Mỹ Hoà lo lắng cho Hoàng Minh Long.
Hắn chống cằm bỉu môi nhìn Thái Mỹ Hoà.
-"Sao đổi ngược lại rồi. Anh nhớ ngày trước là thằng Long lúc nào cũng nghiêm với Hoà mà. Sao hôm nay Hoà nghiêm lại thế."
Thái Mỹ Hoà gượng cười gãi đầu nhìn quanh. Mọi người ai cũng bật cười lắc đầu nhìn hai đứa.
Ở nơi nhỏ,hai ngón tay khẽ nhúc nhích. Nhỏ có cảm giác xung quanh đang có tiếng cười và sự mong nhớ. Nhưng trong tâm trí nhỏ,bọn họ là ai? Nhỏ không tài nào nhớ được. Họ rất quen,nhưng mỗi lần cố nhớ là đầu nhỏ như muốn vỡ tung ra. Nhỏ rất sợ cái cảm giác này.
Trong giấc mơ,nhỏ đi nhẹ nhàng trên thảm cỏ xanh mướt kia. Ở xa tít,hai bóng người quen thuộc mà nhỏ chỉ nhớ. Nó với nàng nắm tay nhau đứng đấy cười vẫy vẫy nhỏ.
Nhỏ chạy đến,chạy mãi,chạy hoài nhưng không đến bên hai người bọn họ được. Thấy rất gần nhưng rất xa. Hình bóng mờ mờ ảo ảo cứ hiện ra rồi mất đi. Nhỏ không biết hai người bọn họ là ai,tên gì mà tại sao cứ vẫy nhỏ đến đấy.
Nhỏ muốn đến hỏi họ,kết bạn với họ,rồi cùng họ tìm ra con đường thoát khỏi nơi tuyệt đẹp này. Mặc dù nhỏ cũng hơi luyến tiếc nơi đẹp như thế này nhưng ở đây không có một ai,rất cô đơn.
-"Hai...cậu...là ai?"-Nhỏ đưa tay lên muốn chạm đến hai người bọn họ.
-"Hoàng Minh Thuỵ và Lam Minh Nhật."-Nàng nói nhỏ.
Thuỵ và Nhật. Hình như hai cái tên này mình đã nghe ở đâu. Rất thân.
-"A...hai cậu có biết ra khỏi nơi này không?"-Nhỏ nhìn xung quanh.
Nó im lặng đưa ngón tay chỉ vào cánh cửa có ong bướm đang bay toả ngát kia.
-"Mở cửa ra. Cậu sẽ về với mọi người."-Nàng nói tiếp.
Nhỏ mỉm cười nhìn hai đứa đang trôi lơ lửng ở đấy. Chỉ là có một điều lạ là chỉ có nàng cất tiếng,còn nó câm lặng. Nhỏ đi về hướng cánh cửa đấy.
-"Hai cậu không đi sao?"-Nhỏ hỏi.
Nó lắc đầu.
-"Chưa đến lúc."-Nàng cười nhẹ rồi cùng nó dạo chơi.
Nhỏ cau mày nhìn hai người đấy rồi nhanh chóng đưa tay mở cánh cửa đó ra.
Cạch.
Ánh sáng chói loá lên làm nhỏ không thấy gì. Nhỏ đưa che mắt lại,phía trước xuất hiện cánh tay to lớn cuốn nhỏ vào.
Nơi này là nơi nào?
....
Hiện tại.
Nhỏ dần dần mở mắt ra. Đáp vào mắt nhỏ là trần nhà và mùi thuốc bệnh viện. Nhỏ đưa cánh tay mình lên,kim tiêm đâm vào tay,băng dán,băng rô ở khắp người. Nhỏ cảm thấy rất đau.
Liếc nhìn ở nơi có tiếng cười kia. Có rất nhiều người. Mọi người đang nói chuyện vui vẻ làm nhỏ thèm khát sự đông đúc ấy. Đã rất lâu,thời gian rất lâu. Nhỏ đã sống một mình cô đơn ở chốn đấy.
Tác giả :
Linh Lòe Loẹt