Ai Mới Là Con Trai
Chương 113: Ai là người tàn nhẫn nhất?
Hắn được đến bệnh viện hồi sức với bình truyền nước. Miên mang nằm ngủ nhưng tay hắn vẫn nắm chặt bức ảnh của nó. Làm sao Lam Minh Nhật chết được nhỉ?
Hắn tự nhủ với mình rằng nó đang đi đâu đó giải toả thôi rồi sẽ về lại. Đúng rồi,sống là phải suy nghĩ tích cực đi.
Nhưng Nhật à...em tàn nhẫn với anh quá. Cứ mỗi lần nhắm mất lại hình bóng con nhóc cá tính xuất hiện trong giấc mơ anh. Nhưng anh thích,bởi vì anh sẽ được thấy em. Anh sẽ ngủ mãi để thấy em mãi.
Hắn nhắm mắt nằm im lìm. Hắn thấy nó. Thấy nó đứng đấy nhìn hắn cười tươi.
Hắn chạy đến ôm lấy nó nhưng không được. Nó biến mất và xuất hiện ở nơi khác. Hắn cũng chạy đến ôm lấy nó. Nhưng chỉ là hư vô.
-"Nhật...em là sao thế?"-Hắn đứng đấy nhìn nó. Hắn sợ hắn chạy đến ôm nó là nó sẽ biến mất.-"Em sợ anh sao?"
Nó không trả lời chỉ nhìn hắn cười. Nụ cười giống như nụ cười trong tấm ảnh mà hắn đang ôm chặt.
Hắn dang hai tay cười với nó.
-"Lại đây. Ngoan."
Nó lắc đầu không trả lời.
-"Tại sao? Anh hứa sẽ luôn nuông chiều em. Sẽ ở bên cạnh em mãi mãi."-Hắn điên dại đi đến. Nhưng chỉ cần hắn đi đến một bước là nó lùi sau hai bước.
-"Đau."-Nó thốt lên.
Hắn nhìn thật kĩ nó. Nó mặc bộ đồ trắng rách tả tơi với những vết bỏng có máu khô lại kia. Trên khuôn mặt nó toàn vết cắt. Nó trở thành người chốn nào đến thăm nó. Nó thật thê thảm. Hắn càng thương nó. Cho dù em có trở thành con người như thế nào thì anh sẽ luôn bên em.
-"Đau ở đâu? Đến đây."
-"Không."-Giọng nó nhỏ dần.
-"Nhanh lên."-Hắn quát lớn.
Nó vụt tắt hẳn. Hắn chạy dài với bóng tối để tìm lại hình bóng nó. Mau ra đây đi. Anh sẽ không lớn tiếng nữa.
....
-"Quân...Quân."-Gã ngồi bên cạnh hắn lay lay.
Hắn tràn trề mồ hôi,mắt vẫn cứ nhắm lại luôn miệng gọi tên nó. Hắn gọi trong vô thức. Vẫn cái tên Lam Minh Nhật đấy.
Gã thấy bộ dạng hắn,càng nhớ đến Lam Minh Nhật. Càng đau buồn cho nó. Chẳng lẽ sự thật luôn phủ vậy sao? Lam Minh Nhật ra đi thật rồi.
Lam Minh Nhật thật tàn nhẫn.
..........................................................................
Anh với chàng ngồi đấy đợi từng giây,từng phút,từng giờ. Thậm chí là từng ngày,từng tháng,từng năm để mong thấy nụ cười trên môi của hai người bọn họ.
Đã rất rất lâu,anh với chàng ngồi thẫn thờ ở đấy mong đợi nàng và nhỏ. Nhưng không ai chịu mở mắt. Hai người bọn họ rủ nhau đi chốn bồng lai thiên sứ nào rồi chăng?
Hay là đến gặp Lam Minh Nhật tiễn cậu ấy một đoạn. Chỉ một đoạn thôi nhé,đừng đi theo luôn nhé. Lam Minh Nhật có trên trời,xin hãy phù hộ cho hai người bạn của mày.
Chàng thở dài nhìn nhỏ nằm im lìm.
-"Có lẽ tao đã rất tàn nhẫn với Phong."
-.....
-"Tao quá hèn nhát để nói lời yêu cậu ấy. Tao đã đùa với tình cảm của Phong để bây giờ tao rất hối hận và muốn cậu ấy tỉnh dậy."-Chàng nắm lấy tay nhỏ.-"Rồi anh sẽ cưới em làm vợ em nhỉ?"
Anh gật đầu nhìn nàng mỉm cười. Thật sự thì ai mới là người tàn nhẫn nhất trong sáu đứa bọn mình đây.
Lam Minh Nhật đột ngột ra đi bỏ lại tất cả. Hắn vô ý thức luôn mồm gọi tên nó khi đêm đến hay chỉ cần nhắm mắt lại. Hắn bảo nó cứ chạy mãi không để hắn đuổi kịp rồi nhanh chóng tan biến.
Chàng vô tư trêu đùa tình cảm của Nguyễn Minh Phong để rồi mình nhận ra yêu người ta rất nhiều. Nhưng hèn nhát trước tình cảm. Cậu ta đã mong chờ câu nói yêu thật của Phùng Gia Bảo. Vậy mà bây giờ phải im lặng nằm đấy vô thức với muôn ngàn tiếng yêu.
Nguyễn Minh Phong cũng quá tàn nhẫn không kém gì Lam Minh Nhật. Đến khi nào thì cậu ta mới ngừng thử thách tình cảm Phùng Gia Bảo dành cho mình.
Anh cũng không biết giữa nàng và anh ai vô tâm hơn. Khi nàng một mình đi đến con đường nguy hiểm của tìm bạn thì mình đã ở đâu không bắt đuôi để bây giờ em như thế.
Nàng dạo chơi với các tiên nữ quên luôn việc trở về bên anh. Nàng đúng là vô tư và ngây thơ.
Con người không biết được chuyện gì đến với mình. Buồn vui,khóc than hay đau thương. Thì ít ra nụ cười vẫn luôn toả sáng trên môi họ trước cái đã.
Hắn tự nhủ với mình rằng nó đang đi đâu đó giải toả thôi rồi sẽ về lại. Đúng rồi,sống là phải suy nghĩ tích cực đi.
Nhưng Nhật à...em tàn nhẫn với anh quá. Cứ mỗi lần nhắm mất lại hình bóng con nhóc cá tính xuất hiện trong giấc mơ anh. Nhưng anh thích,bởi vì anh sẽ được thấy em. Anh sẽ ngủ mãi để thấy em mãi.
Hắn nhắm mắt nằm im lìm. Hắn thấy nó. Thấy nó đứng đấy nhìn hắn cười tươi.
Hắn chạy đến ôm lấy nó nhưng không được. Nó biến mất và xuất hiện ở nơi khác. Hắn cũng chạy đến ôm lấy nó. Nhưng chỉ là hư vô.
-"Nhật...em là sao thế?"-Hắn đứng đấy nhìn nó. Hắn sợ hắn chạy đến ôm nó là nó sẽ biến mất.-"Em sợ anh sao?"
Nó không trả lời chỉ nhìn hắn cười. Nụ cười giống như nụ cười trong tấm ảnh mà hắn đang ôm chặt.
Hắn dang hai tay cười với nó.
-"Lại đây. Ngoan."
Nó lắc đầu không trả lời.
-"Tại sao? Anh hứa sẽ luôn nuông chiều em. Sẽ ở bên cạnh em mãi mãi."-Hắn điên dại đi đến. Nhưng chỉ cần hắn đi đến một bước là nó lùi sau hai bước.
-"Đau."-Nó thốt lên.
Hắn nhìn thật kĩ nó. Nó mặc bộ đồ trắng rách tả tơi với những vết bỏng có máu khô lại kia. Trên khuôn mặt nó toàn vết cắt. Nó trở thành người chốn nào đến thăm nó. Nó thật thê thảm. Hắn càng thương nó. Cho dù em có trở thành con người như thế nào thì anh sẽ luôn bên em.
-"Đau ở đâu? Đến đây."
-"Không."-Giọng nó nhỏ dần.
-"Nhanh lên."-Hắn quát lớn.
Nó vụt tắt hẳn. Hắn chạy dài với bóng tối để tìm lại hình bóng nó. Mau ra đây đi. Anh sẽ không lớn tiếng nữa.
....
-"Quân...Quân."-Gã ngồi bên cạnh hắn lay lay.
Hắn tràn trề mồ hôi,mắt vẫn cứ nhắm lại luôn miệng gọi tên nó. Hắn gọi trong vô thức. Vẫn cái tên Lam Minh Nhật đấy.
Gã thấy bộ dạng hắn,càng nhớ đến Lam Minh Nhật. Càng đau buồn cho nó. Chẳng lẽ sự thật luôn phủ vậy sao? Lam Minh Nhật ra đi thật rồi.
Lam Minh Nhật thật tàn nhẫn.
..........................................................................
Anh với chàng ngồi đấy đợi từng giây,từng phút,từng giờ. Thậm chí là từng ngày,từng tháng,từng năm để mong thấy nụ cười trên môi của hai người bọn họ.
Đã rất rất lâu,anh với chàng ngồi thẫn thờ ở đấy mong đợi nàng và nhỏ. Nhưng không ai chịu mở mắt. Hai người bọn họ rủ nhau đi chốn bồng lai thiên sứ nào rồi chăng?
Hay là đến gặp Lam Minh Nhật tiễn cậu ấy một đoạn. Chỉ một đoạn thôi nhé,đừng đi theo luôn nhé. Lam Minh Nhật có trên trời,xin hãy phù hộ cho hai người bạn của mày.
Chàng thở dài nhìn nhỏ nằm im lìm.
-"Có lẽ tao đã rất tàn nhẫn với Phong."
-.....
-"Tao quá hèn nhát để nói lời yêu cậu ấy. Tao đã đùa với tình cảm của Phong để bây giờ tao rất hối hận và muốn cậu ấy tỉnh dậy."-Chàng nắm lấy tay nhỏ.-"Rồi anh sẽ cưới em làm vợ em nhỉ?"
Anh gật đầu nhìn nàng mỉm cười. Thật sự thì ai mới là người tàn nhẫn nhất trong sáu đứa bọn mình đây.
Lam Minh Nhật đột ngột ra đi bỏ lại tất cả. Hắn vô ý thức luôn mồm gọi tên nó khi đêm đến hay chỉ cần nhắm mắt lại. Hắn bảo nó cứ chạy mãi không để hắn đuổi kịp rồi nhanh chóng tan biến.
Chàng vô tư trêu đùa tình cảm của Nguyễn Minh Phong để rồi mình nhận ra yêu người ta rất nhiều. Nhưng hèn nhát trước tình cảm. Cậu ta đã mong chờ câu nói yêu thật của Phùng Gia Bảo. Vậy mà bây giờ phải im lặng nằm đấy vô thức với muôn ngàn tiếng yêu.
Nguyễn Minh Phong cũng quá tàn nhẫn không kém gì Lam Minh Nhật. Đến khi nào thì cậu ta mới ngừng thử thách tình cảm Phùng Gia Bảo dành cho mình.
Anh cũng không biết giữa nàng và anh ai vô tâm hơn. Khi nàng một mình đi đến con đường nguy hiểm của tìm bạn thì mình đã ở đâu không bắt đuôi để bây giờ em như thế.
Nàng dạo chơi với các tiên nữ quên luôn việc trở về bên anh. Nàng đúng là vô tư và ngây thơ.
Con người không biết được chuyện gì đến với mình. Buồn vui,khóc than hay đau thương. Thì ít ra nụ cười vẫn luôn toả sáng trên môi họ trước cái đã.
Tác giả :
Linh Lòe Loẹt