Ái Hậu Dư Sinh

Chương 58

Tần Qua ngồi đã lâu, sàn nhà lạnh làm cậu có chút khó chịu.

Đầu gối lạnh, chân cũng tê cứng.

Đồ ăn để ở một bên đã sớm nguội ngắt.

Bỗng nhiên cánh cửa cọt kẹt hai cái, mẹ cậu cẩn thận đi vào, vừa thấy bộ dáng Tần Qua hồn bay phách lạc vội kéo cậu từ dưới mặt đất lên, chà xát hai tay lại là xoa xoa đầu gối.

“Đứa nhỏ ngốc, mẹ cũng đã biết."

“… Mẹ, anh ấy không phải… Anh ấy không phải…" Tần Qua như là bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nói, cũng không quan tâm mẹ cậu lộ ra biểu tình thương hại.

Cậu tin tưởng nam nhân, nhưng cậu cũng sợ.

Hai loại tâm tình mâu thuẫn ở trong thân thể đánh tới đánh lui, sắp xé rách cậu rồi.

Cậu run rẩy lấy mặt dây chuyền từ trong ngực ra: “Mẹ xem, đây là nhẫn anh ấy ở H đảo tặng con. Còn nữa, anh ấy còn tặng con Piano mấy triệu, ở nhà anh ấy đó…" TT^TT

cheveuxnoirs.wordpress.com

“Con trai ngốc…" Tần mẹ mặc cho Tần Qua vội vội vàng vàng nói xong, mới chậm rãi xoa đầu cậu, “Có loại quà gọi quà chia tay, con có hiểu hay không? Con cháu nhà giàu xã hội thượng lưu, chơi xong rồi đến lúc chia tay sẽ đưa con một khu nhà cao cấp, đưa con một chiếc xe thể thao, tỏ vẻ hai bên đã thoả thuận xong, không còn thiếu nợ gì nhau nữa."

“… Không phải, Piano là đưa con từ trước rồi…"

“Aizz… Sao con cứ cố chấp như vậy… Mặc kệ là tặng quà cũng tốt, mang về nhà gặp cha mẹ cũng vậy, đều là vô ích… Kết hôn rồi cũng có thể ly hôn, huống chi là người yêu không kết hôn. Nói chia tay thì chia tay, nói không có cảm giác thì sẽ là không có cảm giác, những thứ này không cần lý do…"

“…"

Tần Qua không có cách nào thuyết phục bản thân tin tưởng những lời mẹ cậu nói.

Tuy rằng cậu cũng lo lắng nam nhân thực sự làm gì đó bên ngoài…, nhưng chỉ cần người khác nói thế, thì cậu nhất định sẽ phản bác, sẽ thay nam nhân biện bạch.

Không biết cậu là muốn thuyết phục người khác, hay là thuyết phục bản thân.

“Con trai ngốc, tin tưởng mẹ nói… Con xem có phải đều bị mẹ nói trúng rồi hay không? Kinh nghiệm sống của con còn nông cạn, bị người ta đùa bỡn cũng không biết…"

Tần Qua liều mạng lắc đầu.

Nam nhân không phải loại người đùa bỡn trái tim người khác này.

“Aizz… Ba của con dùng quan hệ đi cửa sau, thủ tục ra nước ngoài qua hai tuần là có thể làm xong, việc này trên cơ bản đã định rồi. Nghe mẹ khuyên, con với người kia, thật sự không sớm thì muộn cũng phải chia tay…"

Tần Qua bỗng nhiên bắt lấy tay Tần mẹ: “Mẹ! Mẹ giúp con trốn đi! Con muốn chính miệng hỏi anh ấy! Nếu anh ấy thừa nhận ở bên ngoài…, con sẽ cùng anh ấy chia tay, rồi mới ra nước ngoài!"

“Nếu nó chết không thừa nhận thì sao?"

“Nếu anh ấy không thừa nhận, chỉ có thể nói anh ấy dám làm không dám nhận, là một người không biết chịu trách nhiệm, con cũng sẽ chia tay với anh ấy!" ╮(╯o╰)╭

“Aizz… Này…"

“Mẹ! Xảy ra loại chuyện này con còn bị giam, cái gì cũng không biết! Con còn phải chờ tới lúc nào? Mẹ hiểu cho tâm tình của con một chút đi, mẹ…"

Tần Qua nói đến than thở khóc lóc, Tần mẹ nhìn cũng không đành lòng. Bất đắc dĩ là Tần cha đã ra cấm lệnh, đợi đến khi visa gửi đến, không cho phép Tần Qua ra ngoài nửa bước, Tần mẹ tuy rằng đồng tình với Tần Qua, nhưng vẫn không dám làm trái ý chồng.

“Mẹ… Mẹ… Mẹ thì giúp con một chút đi… Việc này nếu không hỏi rõ ràng, cho dù con ra nước ngoài cũng sẽ không thoải mái…"

Tần mẹ chịu không được Tần Qua lay động, đành phải miễn cưỡng gật đầu: “Mấy ngày nữa ba con muốn đi bàn chuyện làm ăn với doanh nghiệp nào đó, đến lúc đó có thể cho con ra ngoài… Nhưng là con phải trở về nhanh một chút, đừng để ba con phát hiện…"

“Được được, con đi hỏi anh ấy một chút sẽ trở lại ngay…"

Kỳ thật trong lòng Tần Qua cũng không xác định.

Đã vài ngày cậu không có tin tức của nam nhân, mà thật vất vả có một chút tin tức, lại là loại nội dung này.

Lúc này trốn đi, thật sự là ký thác toàn bộ hy vọng của Tần Qua.

Cậu thậm chí không biết lúc đó nam nhân có nhà hay không.

Nếu nam nhân phủ nhận, cậu liền từ nay về sau chết không thay đổi, cầu nam nhân đem cậu giấu đi cũng tốt, đem cậu ra nước ngoài cũng được, như thế nào cũng phải cùng một chỗ với nam nhân, sẽ mang đến hậu quả thế nào cho mẹ cậu, cậu cũng không lo nổi rồi.

Nếu nam nhân thừa nhận, cậu không biết mình sẽ làm sao.

Cậu không có cách nào tưởng tượng ra được.

Cậu chưa bao giờ đánh bạc lại cho phép mình chơi một canh bạc lớn thế này, tiền đặt cược là trái tim cậu.

Trong tâm tình mâu thuẫn chờ mong lại hận ngày đó vĩnh viễn không bao giờ đến, thời gian cuối cùng cũng tới giờ khắc này.

cheveuxnoirs.wordpress.com

Tần mẹ mở cửa phòng, cho Tần Qua một cái ví, lại thấp giọng dặn dò: “Con đi nhanh về nhanh, ba của con không biết lúc nào sẽ trở lại. Di động vẫn còn ở chỗ ba con, con có thể tìm được người kia không?"

Tần Qua khẩn trương đến có chút phát run: “Được."

Mỗi ngày đều đi qua cửa tiểu khu, tên tiểu khu cậu nhớ rõ thuộc làu.

Dưới lầu thế nhưng không có một người giúp việc, chắc là mẹ cậu tìm cách làm cho bọn họ cũng “Không có mặt".

Tần Qua ra cửa, liền chạy nhanh lên taxi.

Hiện tại mới năm giờ, là thời điểm tan ca ăn cơm chiều. Trên đường xe rất nhiều, người cũng rất nhiều, taxi cứ đứng nguyên tại chỗ, trong lòng Tần Qua gấp đến độ hốt hoảng.

Trên đường, người đi đường vội vàng về nhà ăn cơm, trên mặt đều là biểu tình vui thích sau khi tan ca, so với tâm tình hiện tại của cậu thực sự là một trời một vực.

Thật vất vả mới tới cửa tiểu khu, Tần Qua đưa một tờ tiền lớn rồi nhanh chóng xuống xe, phía sau lái xe vẫn còn chậc chậc: “Thiếu gia sống ở nơi này thực hào phóng!"

Bỗng nhiên cảm thấy tình cảnh này rất quen thuộc, lần trước cậu tìm đến nam nhân, là hiểu lầm nam nhân chơi đùa với phụ nữ bên ngoài, bởi vậy muốn cắt đứt lui tới với nam nhân, trả di động cho hắn.

Lần này, còn có phải là hiểu lầm hay không đây?

Tần Qua đi đến trước cửa nhà nam nhân, bỗng nhiên có chút sợ hãi.

Nếu không hỏi nam nhân, cậu có thể làm bộ như không biết.

Nếu nam nhân thật sự thừa nhận, mà ngay cả giả bộ cũng không thèm…

Bản thân từ lúc nào thì trở nên yếu đuối như vậy rồi?

Tần Qua giơ tay lên, do dự trong chốc lát, lại nhẹ nhàng buông xuống.

Không nghĩ tới cánh cửa căn bản không đóng, cậu chỉ đẩy nhẹ một cái thì mở ra, cậu cũng thiếu chút nữa bị dọa đến.

Trong phòng không bật đèn, âm u mờ tối. Cậu còn chưa thấy rõ là tình huống gì thì đã nghe được tiếng nam nhân ồ ồ thở dốc, xen lẫn với thanh âm thiếu niên “Ưm… Ưm…"

Đại não Tần Qua chết đứng tại chỗ, trước mắt tối sầm.

Cậu trợn mắt ngốc nhìn một hồi lâu, bóng đen trước mắt mới dần tán đi, tình huống trong phòng mới chậm rãi trở nên rõ ràng.

Nam nhân ngồi ở trên sofa, nằm ngửa , quần áo hỗn độn mà thở dốc. Trước mặt nam nhân là một thiếu niên trần như nhộng, cái mông cong ngồi trên bắp chân, thân thể trắng nõn trần trụi ở trong bóng tối đặc biệt bắt mắt. Thiếu niên đem cả tính cụ của nam nhân ngậm vào miệng, khoang miệng bị căng ra thật lớn, còn khuôn mặt thì lộ ra biểu tình say mê, không ngừng rên rỉ, giống như thực sự rất thích.

cheveuxnoirs.wordpress.com

Tần Qua nhận ra khuôn mặt này.

Đây không phải là đối tượng đang hot trong vụ bê bối gần đây của nam nhân đó sao?

Đó không phải là cái lần trước nam nhân tốt bụng chỉ cậu “Khẩu giao" đó sao?

Cậu không muốn làm, thì ra thật sự có người nguyện ý làm.

Lúc này đây thật sự không phải là hiểu lầm.

Tần Qua ngây người hai giây, Phạm Hi Văn hơi hơi nghiêng mặt lộ ra biểu tình khinh miệt với cậu. Nam nhân tựa hồ cũng có chút tỉnh táo lại, lắc lắc đầu nheo mắt thấy cậu.

Tần Qua bỗng nhiên không muốn nam nhân biết cậu đến, vội xoay người chạy khỏi.

Gặp được loại chuyện này, muốn nhanh chóng chủ động biến mất, không lẽ chờ nam nhân có tình mới rồi đá cậu sao?

Cái mũi Tần Qua cay cay, trong mắt càng ngày càng ẩm ướt, căn bản không khống chế được.

Xuống cầu thang mới ý thức tới trên người còn mang “Quà chia tay" của nam nhân.

Chia tay thì chia tay, đưa quà cái gì.

Kết thúc thì kết thúc, còn tặng nhẫn làm gì?

Tần Qua muốn đem dây chuyền trên cổ giựt xuống, nhưng vòng trang sức chất lượng rất tốt, không thể kéo ra. Tần Qua nhắm mắt dùng sức lực lớn nhất, phía sau cổ cũng bị xiết đỏ, mới giựt đứt được dây chuyền, cùng với đồng hồ quay lại đẩy cửa ra ném xuống đất.

Trở về sẽ nói cha đem ném di động luôn. Dù sao Piano cũng đã ở nhà nam nhân rồi.

Như vậy cậu đã không còn liên quan gì với nam nhân nữa.

___________________

Có ai muốn bức xúc gì thì cứ tự nhiên nha.

Ôi ta thương cái kiểu sợ bị người yêu bỏ mà luống cuống của lên của em quá, còn cố gắng biện giải cho người ta nữa chứ. Khúc dứt áo ra đi cũng rất mạnh mẽ, còn tự ngược dựt dây chuyền cho “look cool" nữa chớ =))
Tác giả : Yên Thị
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại