Ai Gia, Có Hỉ
Chương 51
Thật ra trong lòng ta có chút lo lắng, Nhạn Nhi đã là tiểu thư Giang gia, như vậy ước hẹn của phụ thân ta với chủ nhân Giang gia năm đó cũng biết được ít nhiều. Mà trước mặt ta Nhạn Nhi chưa bao giờ nói đến, chẳng biết là thực sự không biết hay là giả vờ không biết.
Chung quy ta vẫn thấy cố kỵ với Nhạn Nhi, có lẽ là vì ta ở trong cung nhiều năm, nên hiếm khi toàn tâm toàn ý tin tưởng một người. Ta sống hai mươi năm nay, trước mắt người có thể làm ta tin tưởng không chút cố kỵ cũng chỉ có Thường Trữ cùng đầu gỗ bị mất trí nhớ.
Ta ở lại Giang gia ngủ một đêm, nhưng ngủ không sâu, ta sợ ngủ rồi lúc tỉnh lại thì biến thành con dâu Giang gia. Hôm sau lúc tỉnh lại, Nhạn Nhi sai người đến truyền lời, nói là có việc tư quẩn chân nên bảo ta và Ninh Hằng tuỳ ý đi dạo trong Giang phủ trước.
Ta chẳng mấy hào hứng với việc thăm thú Giang phủ, nên lập tức kéo Ninh Hằng xuất phủ cùng ta du ngoạn.
Mấy ngày trước chỉ chăm chú phóng đi, phong cảnh ven đường cũng chẳng rảnh để thưởng thức, hiện giờ ở Giang Nam coi như đã ổn định, cũng nên thăm thú cẩn thận chơi bời thoải mái. Giang Nam như hoạ, vừa hay chính giữa mùa xuân, thảo trường oanh phi (cỏ mọc đầy chim oanh bay), dương liễu phất phơ, chim hót hoa nở, đẹp đến khó thể nói nên lời.
Chúng ta mướn một thuyền nhỏ du hồ, từ nhỏ ta đã từng muốn một ngày nào đó sẽ chèo thuyền du ngoạn trên hồ cùng người trong lòng mình. Lang quân chèo thuyền, còn ta ngồi cạnh cầm khăn tay thỉnh thoảng lau mồ hôi trên trán chàng, khói sóng mênh mang, ta và chàng hai người ngồi trên hồ chàng chàng thiếp thiếp, thật hạnh phúc.
Nay giấc mơ đã trở thành sự thật, tâm tình của ta tất nhiên là cực kỳ vui vẻ.
Khi chèo đến giữa hồ, Ninh Hằng kéo lại mái chèo, hắn đưa ta một túi giấy, mắt mang ý cười nói: "Vừa rồi lúc nàng mướn thuyền ở nhà đò, ta đã mua ở ven đường. Sáng nay nàng chỉ uống một chén cháo, ta sợ nàng sẽ đói bụng."
Ta vừa mở ra xem, bên trong có khoảng năm sáu khối Hạnh nhân tô. Ta vui vẻ cầm lấy một miếng Hạnh nhân tô bỏ vào miệng, khẽ cắn một cái, rất thơm rất giòn, ta mỉm cười nói: "Hương vị đúng là không tệ, đầu gỗ, chàng cũng nếm thử đi." Dứt lời, ta rất tự nhiên đưa nửa miếng bánh Hạnh nhân tô còn lại đến miệng Ninh Hằng.
(*Hạnh nhân tô*)
Ninh Hằng há miệng cắn một miếng, ta cười tủm tỉm hỏi: "Ăn ngon không?"
Mặt Ninh Hằng lại đỏ lên, ta ngẩng đầu nhìn thấy hắn đỏ mặt lại muốn trêu chọc hắn, ta chớp mắt mấy cái, nói: "Đầu gỗ, chàng đỏ mặt gì thế? Ta đoán nhé, À... chẳng lẽ mặt đỏ là vì chàng và ta cùng ăn một miếng bánh Hạnh nhân tô?"
Mặt Ninh Hằng càng đỏ hơn.
Ta cười nói: "Haizz, chàng hôn ta nhiều như vậy rồi, chỉ còn thiếu mỗi động phòng thôi, chàng còn đỏ mặt gì nữa?" Ta nhìn hắn, lại nói: "Đầu gỗ, có phải chàng nhìn thấy cô nương nào cũng đỏ mặt không?"
"Không phải."
Câu này rất vừa lòng ta, ta nhanh chóng nhìn khắp xung quanh, thấy không có bóng người, thì nhanh chóng nghiêng đầu hôn trộm lên mặt Ninh Hằng, "Đầu gỗ, sau này chàng không được phép nhìn mặt cô nương khác, liếc mắt cũng không được."
"Được."
"Chỉ được thích một mình ta."
"Được."
"Không được phụ ta."
"Được."
Ta phát hiện chỉ có nam nhân như đầu gỗ này mới thích hợp với ta, mỗi lần nghe hắn nói “được", trong lòng ta lại thấy thoải mái dễ chịu trước giờ chưa từng có. Ta cười tủm tỉm tiếp tục nói: "Ngày mai thành thân đi."
Ninh Hằng bất đắc dĩ nói: "Quán Quán, chờ một thời gian đi."
Ta thấy hơi nghi hoặc. Đối với ta mà nói, ba tháng thì rất dài. Nhưng mà đối với người muốn làm giàu trong vòng ba tháng, lại rất ngắn. Ta ngạc nhiên nói: "Đầu gỗ, chàng định làm gì?"
Ninh Hằng cũng cười nói: "Ta phát hiện một cơ hội buôn bán, nếu nắm giữ được thì chỉ cần trong vài ngày là có thể làm giàu. Hiện giờ thời cơ chưa tới, chờ đến lúc thời cơ thích hợp, ta sẽ nói rõ với Quán Quán."
Ta sững sờ. Ta vốn tưởng đầu gỗ chỉ biết hành quân đánh giặc, không ngờ còn có khả năng buôn bán.
Ninh Hằng cầm lấy tay ta, kiên định nói: "Quán Quán, ta nhất định sẽ để nàng mỗi ngày đều an nhàn, ta sẽ không để nàng phải chịu khổ."
Giờ Mùi một khắc chúng ta lên đến bờ, ta và đầu gỗ đi đến một thực quán (quán ăn) tên là Sơn Trân lâu, chúng ta gọi một bình trà Long Tĩnh cùng mấy món điểm tâm, ăn uống no rồi thì thưởng thức cảnh hồ bên ngoài, gió xuân thổi khắp, người ngồi bên cạnh lại là người trong lòng, hôm nay ta đúng là có gió xuân lại càng thêm gió xuân.
"Quán Quán, nếu nàng thích Giang Nam thích Thái Hồ, chúng ta sẽ mua một gian nhà ở gần Thái Hồ, ở lại Giang Nam định cư."
Ta chống cằm suy nghĩ, thật ra ta cũng không phải chưa từng nghĩ tới định cư lại Giang Nam. Giang Nam cách Kinh thành khá xa, mà phong cảnh như hoạ, dù xảy ra bất cứ vấn đề gì, cũng có Liên Dận và Nhạn Nhi giúp đỡ. Nhưng mà nguyên nhân ta lo lắng chính là vì Giang Nam quá tốt, cho nên đế vương các triều đại đều yêu thích Giang Nam.
Vạn nhất một ngày nào đó Hoàng đế hứng trí muốn đến Giang Nam, không may lại thấy ta và Ninh Hằng...
Ta rùng mình, ta vội vàng nói: "Chuyện này không vội, đợi chúng ta rời khỏi Giang gia rồi tính tiếp."
Đột nhiên, nghe thấy một trận ồn ào từ xa vọng tới, ta nâng mắt nhìn ra ngoài, là một đám thiếu gia công tử cười toe toét bước lên lầu. Đám công tử thiếu gia này đều có bộ dạng ba lăng nhăng, thực tế đang vây quanh một người nào đó, cách ăn mặc cao sang, ánh mắt ngả ngớn, bước chân phù phiếm (nhẹ nhàng như có như không), vừa nhìn qua đã biết là miệt mài quá độ. (gốc là túng dục quá độ: quan hệ quá độ)
Trong lòng ta khinh bỉ, ta thu ánh mắt lại, nhìn Ninh Hằng ngồi bên cạnh, thấy thoả mãn đến không thể thoả mãn hơn nữa. Vẻ ngoài tuấn lãng tính tình vô cùng tốt yêu ta như bảo vật trân quý, nam nhân như vậy đúng là có đốt đèn lồng soi cũng không tìm thấy.
Ta cười khanh khách rót chén trà Long Tỉnh cho Ninh Hằng, "Đầu gỗ, lát nữa chúng ta đi đâu nữa?"
Ninh Hằng nói: "Nàng muốn đi đâu?"
"Ừm, ta nghe người ta nói ở Giang Nam có một ngôi miếu Nguyệt lão, rất linh nghiệm, chúng ta đến đó bái lạy đi." Từ trước đến giờ ta không tin chuyện quỷ thần, nhưng từ khi đầu gỗ trở thành người trong lòng, ta chỉ mong quỷ thần sẽ phù hộ ta và đầu gỗ trường tương tư thủ, bạch đầu giai lão (Cầm tay nhau, cùng nhau hạnh phúc đến già).
Lúc này, đám công tử thiếu gia kia không biết đang nói chuyện gì, mà bật cười ha hả, làm ta cũng thấy đau đầu. Ta định bảo Ninh Hằng gọi tiểu nhị đến tính tiền, thì chợt nghe thấy có người nói: "Ta nghe nói tỷ tỷ của ngươi là thiên hương quốc sắc đấy nha, lúc nào mới để chúng ta đến Giang phủ nhìn một cái?"
Ta sững sờ, lại nghe thấy có người nói: "Chương Sinh, tỷ tỷ của hắn có thiên hương quốc sắc cũng chẳng liên quan gì đến ngươi, ngươi đừng quên, tỷ tỷ của hắn đã hứa gả cho Tống Liên Dận."
Tỷ tỷ ở Giang gia hứa gả cho Liên Dận...
Đấy không phải là Nhạn Nhi sao? Ta giả bộ lơ đãng liếc qua, vừa đúng lúc người mà ta cảm thấy túng dục quá độ kia mở miệng nói: "Tỷ tỷ ta tư sắc bình thường thôi, còn không bằng cô nương ở Xuân Hương lầu. Ta với nàng ta từ nhỏ đã đối đầu rồi, nhìn kiểu gì cũng thấy chán ghét. Đừng nhắc tới nữa, vừa nhắc tới ta lại thấy không thoải mái rồi."
Trong lòng ta lạnh ngắt, phụ thân ta chẳng lẽ không có mắt nhìn người đến thế, ăn chơi trác táng như vậy sao đáng giá để ta gả đi? Muốn ta gả cho người như vậy, còn không bằng đập đầu vào tường!
Lúc này Ninh Hằng và ta liếc mắt nhìn nhau, ta nhỏ giọng, nói: "Đi thôi, chúng ta đến miếu Nguyệt lão
Chẳng biết hôm nay số ta có phải là số con rệp không, ta vốn định tỉnh bơ coi như chưa thấy tính tình vị hôn phu kia cùng Ninh Hằng đi qua đám công tử thiếu gia, thì vị hôn phu kia lại gọi ta lại, "Vị cô nương eo nhỏ kia, nàng hình như không phải là người vùng này nhỉ."
"Cô nương, nàng có biết Giang Nam chúng ta có một quy củ, không phải là người bản địa thì đều phải cho Tứ công tử của Giang gia chúng ta hôn một cái."
"Đúng đúng! Bằng không sờ tay cũng được."
"Ha ha."
Khoé miệng ta giật giật, nhiều năm như vậy chưa từng bị người khác đùa giỡn, không ngờ lại bị hôn phu đùa giỡn, mà còn ngay trước mặt người trong lòng. Nếu là bình thường nhất định ta sẽ để hắn không có kết cục tốt, nhưng hiện giờ đã khác rồi, nếu không cẩn thận bị nhận ra, làm con dâu Giang gia chỉ là việc nhỏ, rơi vào tai Hoàng đế mới là chuyện lớn.
Ta kiềm chế sự tức giận trong bụng, chuẩn bị coi như không nghe thấy. Chỉ có điều ta vừa bước thêm một bước, kiếm của Ninh Hằng đã rút ra khỏi vỏ, chỉ vào Tứ công tử của Giang gia, đặt trên cổ vị hôn phu kia của ta, sắc mặt Ninh Hằng u ám, "Ngươi vừa rồi nói những gì?"
Một đám thiếu gia sợ tới mức cả người run run, còn thiếu chút nữa là tè ra quần.
Tứ công tử Giang gia kia răng đã đánh lộp cộp, nhưng vẫn mạnh miệng, "Đắc tội Giang gia, ngươi có biết sẽ có kết cục thế nào không?"
Ninh Hằng lạnh nhạt nói: "Đùa bỡn nương tử chưa xuất giá của ta, ngươi có biết sẽ có kết cục thế nào không?" Lời vừa dứt, kiếm của Ninh Hằng đã rung lên, Tứ công tử Giang gia kia sợ tới mức mặt trắng bệch, "Đại hiệp tha mạng, là ta sai là ta sai."
"Xin lỗi nương tử chưa xuất giá của ta."
"Đúng... Thật xin lỗi..."
Ta nghĩ thầm đường đường là con cháu Giang gia mà vô dụng như thế, ta vốn tưởng phụ thân hứa gả ta cho Giang gia chắc cũng có đạo lý của riêng mình, giờ xem ra phụ thân ta năm đó đúng là bị bảo kiếm ám ảnh rồi.
"Đầu gỗ, chúng ta đi thôi."
Ninh Hằng lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, rồi mới thu kiếm lại cùng ta rời khỏi Sơn Trân lâu. Ra khỏi Sơn Trân lâu, ta nói với Ninh Hằng: "Đầu gỗ, sau này chúng ta ít tiếp xúc với người Giang gia thì tốt hơn."
Vẻ mặt Ninh Hằng nghiêm túc lại, "Vừa rồi ánh mắt nàng nhìn hắn có chút khác biệt."
Trong lòng ta kinh hoảng, ánh mắt đầu gỗ thật sắc bén, ta hỏi: "Có gì khác biệt?"
Ninh Hằng nói: "Quán Quán, có phải nàng giấu diếm ta chuyện gì không?"
Hôn ước của ta và Giang gia, ta căn bản không muốn đầu gỗ biết. Đối với ta, tờ hôn ước kia đúng là một trò đùa. Nhưng về tình về lý, hôn ước vẫn là thật, nghe nói Tứ công tử Giang gia kia còn chưa thành thân, chẳng biết có phải đang đợi ta đến thực hiện hôn ước hay không.
Lúc này, ta chợt nghe thấy người đi bên cạnh nhỏ giọng nói: "Giang gia chuẩn bị bày tiệc rược, nghe nói là muốn xung hỉ cho Giang lão gia..." (xung hỉ; làm việc hỉ như cưới con dâu để giải trừ vận xui, tà khí)
Ta sững sờ, chẳng lẽ Nhạn Nhi đã nói thân phận của ta cho Giang gia...
Lòng ta quýnh lên, vội vàng kéo tay Ninh Hằng, "Đầu gỗ, chúng ta không đợi ba tháng nữa, chúng ta lập tức thành thân đi."
Ninh Hằng nhìn ta, hắn nhẹ giọng hỏi: "Quán Quán, nàng làm sao vậy?"
Ta sống chết nắm chặt tay hắn, "Rốt cuộc chàng có muốn thành thân với ta hay không? Chàng chỉ cần trả lời ta là muốn hay không muốn."
Ninh Hằng há hốc miệng, "Quán Quán..."
Ta bỏ tay hắn ra, trong lòng càng nghĩ càng thấy giận. Trước kia Ninh Hằng nói thích ta, kết quả là giao ta cho Hoàng đế, về sau khó khăn lắm mới trốn được khỏi Hoàng cung, hắn lại muốn bắt ta trở về. Hiện giờ hắn không nhớ được những chuyện trước kia, luôn miệng nói thích ta yêu ta, mà ta đường đường là một cô nương mà mấy lần mặt dày hỏi hắn có muốn thành thân hay không, nhưng hắn lại đều cự tuyệt. Mặc dù chủ ý của hắn là không muốn để ta chịu khổ, nhưng mà hiện giờ ta cực kỳ lo sợ, sợ nhất là Hoàng đế sợ thứ hai là Giang gia, ai có thể thông cảm cho ta chứ.
Ninh Hằng giữ lấy cổ tay ta, "Quán Quán, đừng tức giận."
Ta giận giữ trừng mắt với hắn, "Chàng chỉ biết nói ta đừng tức giận! Muốn ta không tức giận, thì chàng thành thân với ta đi!" Lời nói vừa dứt, không ít người qua đường xung quanh đều liếc mắt tới, ta cảm thấy có chút quẫn bách, nhìn lại Ninh Hằng vẫn bộ dạng vẻ mặt đầu gỗ, trong lòng ta lại càng tức giận.
Ta định vung tay hắn ra, nhưng bất đắc dĩ không đủ sức lực, ta trừng mắt với hắn, "Chàng buông tay ra."
Ninh Hằng không chịu, hắn nhỏ giọng nói: "Ta buông tay, nàng sẽ càng tức giận."
Ta hít sâu một hơi, "Chàng buông tay, ta không tức giận."
Ninh Hằng nhìn ta, vẫn không chịu.
Ta nói: "Chàng nắm tay ta đau."
Ninh Hằng quýnh lên, vội vàng buông tay ta ra, ta lập tức rút về, xoay người bước nhanh về phía trước. Ninh Hằng theo sau, lúc hắn mở miệng chuẩn bị nói chuyện, giọng nói lạnh lùng của ta cất lên: "Từ giờ trở đi, ta không muốn nghe chàng nói chuyện."
Ta nghĩ thầm, đầu gỗ tính tình như vậy, thỉnh thoảng chơi một hai lần tạm thời coi như là tình thú, nhưng về lâu dài khẳng định ta sẽ bị tức chết. Nếu hiện tại không dạy dỗ cho cẩn thận, cuộc sống sau này không biết phải sống thế nào đây.
Chung quy ta vẫn thấy cố kỵ với Nhạn Nhi, có lẽ là vì ta ở trong cung nhiều năm, nên hiếm khi toàn tâm toàn ý tin tưởng một người. Ta sống hai mươi năm nay, trước mắt người có thể làm ta tin tưởng không chút cố kỵ cũng chỉ có Thường Trữ cùng đầu gỗ bị mất trí nhớ.
Ta ở lại Giang gia ngủ một đêm, nhưng ngủ không sâu, ta sợ ngủ rồi lúc tỉnh lại thì biến thành con dâu Giang gia. Hôm sau lúc tỉnh lại, Nhạn Nhi sai người đến truyền lời, nói là có việc tư quẩn chân nên bảo ta và Ninh Hằng tuỳ ý đi dạo trong Giang phủ trước.
Ta chẳng mấy hào hứng với việc thăm thú Giang phủ, nên lập tức kéo Ninh Hằng xuất phủ cùng ta du ngoạn.
Mấy ngày trước chỉ chăm chú phóng đi, phong cảnh ven đường cũng chẳng rảnh để thưởng thức, hiện giờ ở Giang Nam coi như đã ổn định, cũng nên thăm thú cẩn thận chơi bời thoải mái. Giang Nam như hoạ, vừa hay chính giữa mùa xuân, thảo trường oanh phi (cỏ mọc đầy chim oanh bay), dương liễu phất phơ, chim hót hoa nở, đẹp đến khó thể nói nên lời.
Chúng ta mướn một thuyền nhỏ du hồ, từ nhỏ ta đã từng muốn một ngày nào đó sẽ chèo thuyền du ngoạn trên hồ cùng người trong lòng mình. Lang quân chèo thuyền, còn ta ngồi cạnh cầm khăn tay thỉnh thoảng lau mồ hôi trên trán chàng, khói sóng mênh mang, ta và chàng hai người ngồi trên hồ chàng chàng thiếp thiếp, thật hạnh phúc.
Nay giấc mơ đã trở thành sự thật, tâm tình của ta tất nhiên là cực kỳ vui vẻ.
Khi chèo đến giữa hồ, Ninh Hằng kéo lại mái chèo, hắn đưa ta một túi giấy, mắt mang ý cười nói: "Vừa rồi lúc nàng mướn thuyền ở nhà đò, ta đã mua ở ven đường. Sáng nay nàng chỉ uống một chén cháo, ta sợ nàng sẽ đói bụng."
Ta vừa mở ra xem, bên trong có khoảng năm sáu khối Hạnh nhân tô. Ta vui vẻ cầm lấy một miếng Hạnh nhân tô bỏ vào miệng, khẽ cắn một cái, rất thơm rất giòn, ta mỉm cười nói: "Hương vị đúng là không tệ, đầu gỗ, chàng cũng nếm thử đi." Dứt lời, ta rất tự nhiên đưa nửa miếng bánh Hạnh nhân tô còn lại đến miệng Ninh Hằng.
(*Hạnh nhân tô*)
Ninh Hằng há miệng cắn một miếng, ta cười tủm tỉm hỏi: "Ăn ngon không?"
Mặt Ninh Hằng lại đỏ lên, ta ngẩng đầu nhìn thấy hắn đỏ mặt lại muốn trêu chọc hắn, ta chớp mắt mấy cái, nói: "Đầu gỗ, chàng đỏ mặt gì thế? Ta đoán nhé, À... chẳng lẽ mặt đỏ là vì chàng và ta cùng ăn một miếng bánh Hạnh nhân tô?"
Mặt Ninh Hằng càng đỏ hơn.
Ta cười nói: "Haizz, chàng hôn ta nhiều như vậy rồi, chỉ còn thiếu mỗi động phòng thôi, chàng còn đỏ mặt gì nữa?" Ta nhìn hắn, lại nói: "Đầu gỗ, có phải chàng nhìn thấy cô nương nào cũng đỏ mặt không?"
"Không phải."
Câu này rất vừa lòng ta, ta nhanh chóng nhìn khắp xung quanh, thấy không có bóng người, thì nhanh chóng nghiêng đầu hôn trộm lên mặt Ninh Hằng, "Đầu gỗ, sau này chàng không được phép nhìn mặt cô nương khác, liếc mắt cũng không được."
"Được."
"Chỉ được thích một mình ta."
"Được."
"Không được phụ ta."
"Được."
Ta phát hiện chỉ có nam nhân như đầu gỗ này mới thích hợp với ta, mỗi lần nghe hắn nói “được", trong lòng ta lại thấy thoải mái dễ chịu trước giờ chưa từng có. Ta cười tủm tỉm tiếp tục nói: "Ngày mai thành thân đi."
Ninh Hằng bất đắc dĩ nói: "Quán Quán, chờ một thời gian đi."
Ta thấy hơi nghi hoặc. Đối với ta mà nói, ba tháng thì rất dài. Nhưng mà đối với người muốn làm giàu trong vòng ba tháng, lại rất ngắn. Ta ngạc nhiên nói: "Đầu gỗ, chàng định làm gì?"
Ninh Hằng cũng cười nói: "Ta phát hiện một cơ hội buôn bán, nếu nắm giữ được thì chỉ cần trong vài ngày là có thể làm giàu. Hiện giờ thời cơ chưa tới, chờ đến lúc thời cơ thích hợp, ta sẽ nói rõ với Quán Quán."
Ta sững sờ. Ta vốn tưởng đầu gỗ chỉ biết hành quân đánh giặc, không ngờ còn có khả năng buôn bán.
Ninh Hằng cầm lấy tay ta, kiên định nói: "Quán Quán, ta nhất định sẽ để nàng mỗi ngày đều an nhàn, ta sẽ không để nàng phải chịu khổ."
Giờ Mùi một khắc chúng ta lên đến bờ, ta và đầu gỗ đi đến một thực quán (quán ăn) tên là Sơn Trân lâu, chúng ta gọi một bình trà Long Tĩnh cùng mấy món điểm tâm, ăn uống no rồi thì thưởng thức cảnh hồ bên ngoài, gió xuân thổi khắp, người ngồi bên cạnh lại là người trong lòng, hôm nay ta đúng là có gió xuân lại càng thêm gió xuân.
"Quán Quán, nếu nàng thích Giang Nam thích Thái Hồ, chúng ta sẽ mua một gian nhà ở gần Thái Hồ, ở lại Giang Nam định cư."
Ta chống cằm suy nghĩ, thật ra ta cũng không phải chưa từng nghĩ tới định cư lại Giang Nam. Giang Nam cách Kinh thành khá xa, mà phong cảnh như hoạ, dù xảy ra bất cứ vấn đề gì, cũng có Liên Dận và Nhạn Nhi giúp đỡ. Nhưng mà nguyên nhân ta lo lắng chính là vì Giang Nam quá tốt, cho nên đế vương các triều đại đều yêu thích Giang Nam.
Vạn nhất một ngày nào đó Hoàng đế hứng trí muốn đến Giang Nam, không may lại thấy ta và Ninh Hằng...
Ta rùng mình, ta vội vàng nói: "Chuyện này không vội, đợi chúng ta rời khỏi Giang gia rồi tính tiếp."
Đột nhiên, nghe thấy một trận ồn ào từ xa vọng tới, ta nâng mắt nhìn ra ngoài, là một đám thiếu gia công tử cười toe toét bước lên lầu. Đám công tử thiếu gia này đều có bộ dạng ba lăng nhăng, thực tế đang vây quanh một người nào đó, cách ăn mặc cao sang, ánh mắt ngả ngớn, bước chân phù phiếm (nhẹ nhàng như có như không), vừa nhìn qua đã biết là miệt mài quá độ. (gốc là túng dục quá độ: quan hệ quá độ)
Trong lòng ta khinh bỉ, ta thu ánh mắt lại, nhìn Ninh Hằng ngồi bên cạnh, thấy thoả mãn đến không thể thoả mãn hơn nữa. Vẻ ngoài tuấn lãng tính tình vô cùng tốt yêu ta như bảo vật trân quý, nam nhân như vậy đúng là có đốt đèn lồng soi cũng không tìm thấy.
Ta cười khanh khách rót chén trà Long Tỉnh cho Ninh Hằng, "Đầu gỗ, lát nữa chúng ta đi đâu nữa?"
Ninh Hằng nói: "Nàng muốn đi đâu?"
"Ừm, ta nghe người ta nói ở Giang Nam có một ngôi miếu Nguyệt lão, rất linh nghiệm, chúng ta đến đó bái lạy đi." Từ trước đến giờ ta không tin chuyện quỷ thần, nhưng từ khi đầu gỗ trở thành người trong lòng, ta chỉ mong quỷ thần sẽ phù hộ ta và đầu gỗ trường tương tư thủ, bạch đầu giai lão (Cầm tay nhau, cùng nhau hạnh phúc đến già).
Lúc này, đám công tử thiếu gia kia không biết đang nói chuyện gì, mà bật cười ha hả, làm ta cũng thấy đau đầu. Ta định bảo Ninh Hằng gọi tiểu nhị đến tính tiền, thì chợt nghe thấy có người nói: "Ta nghe nói tỷ tỷ của ngươi là thiên hương quốc sắc đấy nha, lúc nào mới để chúng ta đến Giang phủ nhìn một cái?"
Ta sững sờ, lại nghe thấy có người nói: "Chương Sinh, tỷ tỷ của hắn có thiên hương quốc sắc cũng chẳng liên quan gì đến ngươi, ngươi đừng quên, tỷ tỷ của hắn đã hứa gả cho Tống Liên Dận."
Tỷ tỷ ở Giang gia hứa gả cho Liên Dận...
Đấy không phải là Nhạn Nhi sao? Ta giả bộ lơ đãng liếc qua, vừa đúng lúc người mà ta cảm thấy túng dục quá độ kia mở miệng nói: "Tỷ tỷ ta tư sắc bình thường thôi, còn không bằng cô nương ở Xuân Hương lầu. Ta với nàng ta từ nhỏ đã đối đầu rồi, nhìn kiểu gì cũng thấy chán ghét. Đừng nhắc tới nữa, vừa nhắc tới ta lại thấy không thoải mái rồi."
Trong lòng ta lạnh ngắt, phụ thân ta chẳng lẽ không có mắt nhìn người đến thế, ăn chơi trác táng như vậy sao đáng giá để ta gả đi? Muốn ta gả cho người như vậy, còn không bằng đập đầu vào tường!
Lúc này Ninh Hằng và ta liếc mắt nhìn nhau, ta nhỏ giọng, nói: "Đi thôi, chúng ta đến miếu Nguyệt lão
Chẳng biết hôm nay số ta có phải là số con rệp không, ta vốn định tỉnh bơ coi như chưa thấy tính tình vị hôn phu kia cùng Ninh Hằng đi qua đám công tử thiếu gia, thì vị hôn phu kia lại gọi ta lại, "Vị cô nương eo nhỏ kia, nàng hình như không phải là người vùng này nhỉ."
"Cô nương, nàng có biết Giang Nam chúng ta có một quy củ, không phải là người bản địa thì đều phải cho Tứ công tử của Giang gia chúng ta hôn một cái."
"Đúng đúng! Bằng không sờ tay cũng được."
"Ha ha."
Khoé miệng ta giật giật, nhiều năm như vậy chưa từng bị người khác đùa giỡn, không ngờ lại bị hôn phu đùa giỡn, mà còn ngay trước mặt người trong lòng. Nếu là bình thường nhất định ta sẽ để hắn không có kết cục tốt, nhưng hiện giờ đã khác rồi, nếu không cẩn thận bị nhận ra, làm con dâu Giang gia chỉ là việc nhỏ, rơi vào tai Hoàng đế mới là chuyện lớn.
Ta kiềm chế sự tức giận trong bụng, chuẩn bị coi như không nghe thấy. Chỉ có điều ta vừa bước thêm một bước, kiếm của Ninh Hằng đã rút ra khỏi vỏ, chỉ vào Tứ công tử của Giang gia, đặt trên cổ vị hôn phu kia của ta, sắc mặt Ninh Hằng u ám, "Ngươi vừa rồi nói những gì?"
Một đám thiếu gia sợ tới mức cả người run run, còn thiếu chút nữa là tè ra quần.
Tứ công tử Giang gia kia răng đã đánh lộp cộp, nhưng vẫn mạnh miệng, "Đắc tội Giang gia, ngươi có biết sẽ có kết cục thế nào không?"
Ninh Hằng lạnh nhạt nói: "Đùa bỡn nương tử chưa xuất giá của ta, ngươi có biết sẽ có kết cục thế nào không?" Lời vừa dứt, kiếm của Ninh Hằng đã rung lên, Tứ công tử Giang gia kia sợ tới mức mặt trắng bệch, "Đại hiệp tha mạng, là ta sai là ta sai."
"Xin lỗi nương tử chưa xuất giá của ta."
"Đúng... Thật xin lỗi..."
Ta nghĩ thầm đường đường là con cháu Giang gia mà vô dụng như thế, ta vốn tưởng phụ thân hứa gả ta cho Giang gia chắc cũng có đạo lý của riêng mình, giờ xem ra phụ thân ta năm đó đúng là bị bảo kiếm ám ảnh rồi.
"Đầu gỗ, chúng ta đi thôi."
Ninh Hằng lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, rồi mới thu kiếm lại cùng ta rời khỏi Sơn Trân lâu. Ra khỏi Sơn Trân lâu, ta nói với Ninh Hằng: "Đầu gỗ, sau này chúng ta ít tiếp xúc với người Giang gia thì tốt hơn."
Vẻ mặt Ninh Hằng nghiêm túc lại, "Vừa rồi ánh mắt nàng nhìn hắn có chút khác biệt."
Trong lòng ta kinh hoảng, ánh mắt đầu gỗ thật sắc bén, ta hỏi: "Có gì khác biệt?"
Ninh Hằng nói: "Quán Quán, có phải nàng giấu diếm ta chuyện gì không?"
Hôn ước của ta và Giang gia, ta căn bản không muốn đầu gỗ biết. Đối với ta, tờ hôn ước kia đúng là một trò đùa. Nhưng về tình về lý, hôn ước vẫn là thật, nghe nói Tứ công tử Giang gia kia còn chưa thành thân, chẳng biết có phải đang đợi ta đến thực hiện hôn ước hay không.
Lúc này, ta chợt nghe thấy người đi bên cạnh nhỏ giọng nói: "Giang gia chuẩn bị bày tiệc rược, nghe nói là muốn xung hỉ cho Giang lão gia..." (xung hỉ; làm việc hỉ như cưới con dâu để giải trừ vận xui, tà khí)
Ta sững sờ, chẳng lẽ Nhạn Nhi đã nói thân phận của ta cho Giang gia...
Lòng ta quýnh lên, vội vàng kéo tay Ninh Hằng, "Đầu gỗ, chúng ta không đợi ba tháng nữa, chúng ta lập tức thành thân đi."
Ninh Hằng nhìn ta, hắn nhẹ giọng hỏi: "Quán Quán, nàng làm sao vậy?"
Ta sống chết nắm chặt tay hắn, "Rốt cuộc chàng có muốn thành thân với ta hay không? Chàng chỉ cần trả lời ta là muốn hay không muốn."
Ninh Hằng há hốc miệng, "Quán Quán..."
Ta bỏ tay hắn ra, trong lòng càng nghĩ càng thấy giận. Trước kia Ninh Hằng nói thích ta, kết quả là giao ta cho Hoàng đế, về sau khó khăn lắm mới trốn được khỏi Hoàng cung, hắn lại muốn bắt ta trở về. Hiện giờ hắn không nhớ được những chuyện trước kia, luôn miệng nói thích ta yêu ta, mà ta đường đường là một cô nương mà mấy lần mặt dày hỏi hắn có muốn thành thân hay không, nhưng hắn lại đều cự tuyệt. Mặc dù chủ ý của hắn là không muốn để ta chịu khổ, nhưng mà hiện giờ ta cực kỳ lo sợ, sợ nhất là Hoàng đế sợ thứ hai là Giang gia, ai có thể thông cảm cho ta chứ.
Ninh Hằng giữ lấy cổ tay ta, "Quán Quán, đừng tức giận."
Ta giận giữ trừng mắt với hắn, "Chàng chỉ biết nói ta đừng tức giận! Muốn ta không tức giận, thì chàng thành thân với ta đi!" Lời nói vừa dứt, không ít người qua đường xung quanh đều liếc mắt tới, ta cảm thấy có chút quẫn bách, nhìn lại Ninh Hằng vẫn bộ dạng vẻ mặt đầu gỗ, trong lòng ta lại càng tức giận.
Ta định vung tay hắn ra, nhưng bất đắc dĩ không đủ sức lực, ta trừng mắt với hắn, "Chàng buông tay ra."
Ninh Hằng không chịu, hắn nhỏ giọng nói: "Ta buông tay, nàng sẽ càng tức giận."
Ta hít sâu một hơi, "Chàng buông tay, ta không tức giận."
Ninh Hằng nhìn ta, vẫn không chịu.
Ta nói: "Chàng nắm tay ta đau."
Ninh Hằng quýnh lên, vội vàng buông tay ta ra, ta lập tức rút về, xoay người bước nhanh về phía trước. Ninh Hằng theo sau, lúc hắn mở miệng chuẩn bị nói chuyện, giọng nói lạnh lùng của ta cất lên: "Từ giờ trở đi, ta không muốn nghe chàng nói chuyện."
Ta nghĩ thầm, đầu gỗ tính tình như vậy, thỉnh thoảng chơi một hai lần tạm thời coi như là tình thú, nhưng về lâu dài khẳng định ta sẽ bị tức chết. Nếu hiện tại không dạy dỗ cho cẩn thận, cuộc sống sau này không biết phải sống thế nào đây.
Tác giả :
Đạm Anh