Ái Dục Thành Thị Chi Tâm Ý
Chương 2
Yusite đã không nhớ rõ lần trước cùng người khác hôn môi là lúc nào, hồi tưởng lại, tựa như đã qua một thế kỷ vậy. Hắn cũng đã không nhớ rõ môi tiếp xúc nhau và đầu lưỡi quấn có thể mang đến bao nhiêu rung động, hưng phấn, chỉ biết là đối phương hôn giống như chất kích thích vậy, châm ngòi ngọn lửa ở đâu đó trong thân thể hắn đã tắt rất lâu.
Campbell lần thứ nhất hôn khá lễ độ, chỉ là đến thăm dò, cùng đầu lưỡi hắn hơi chút hàn huyên, không bao lâu liền tạm thời ly khai, lấy ngón cái khẽ vuốt qua môi dưới của hắn, nâng hàm dưới của hắn, lần thứ hai hôn hắn.
Lần thứ hai hôn liền hoàn toàn bất đồng, nồng nhiệt lại sâu sắc, Yusite cảm giác đầu lưỡi của đối phương ở trong miệng từng chút từng chút tỉ mỉ thăm dò, thâm nhập, thẳng đến chỗ gốc lưỡi, khiến Yusite hầu như quên hô hấp, ý thức cũng từ từ bay ra. Hắn nhắm mắt lại, chỉ là ngơ ngác khẽ nhếch miệng hoan nghênh đối phương xâm lược chiếm lĩnh; hắn tin tưởng lúc này bộ dạng của mình nhất định khá ngốc.
Cùng lúc với hôn sâu, ngón tay của Campbell từ hàm dưới của hắn lướt qua cổ, bờ vai, khẽ chạm cánh tay hắn, lại di động tới bên eo hắn, ngứa khiến thân thể của Yusite không tự chủ được run rẩy, theo bản năng muốn tránh né; Campbell lại chế trụ hắn thật chặt, ngón tay như đánh dương cầm, tiếp tục ở trên eo hắn âu yếm. Từng đợt kích thích khó có thể chịu được khiến Yusite phát sinh run rẩy, cơ thể căng thẳng, mà máu toàn thân bắt đầu tán loạn, thậm chí ngay cả trong quần cũng bắt đầu có phản ứng vi diệu. Bởi vì toàn thân trên dưới gần như trần như nhộng khiến bất kỳ phản ứng nào cũng đều rõ ràng, Yusite không ngừng lùi bước, ý đồ tránh thoát.
Campbell tựa hồ khá thưởng thức phản ứng ngượng ngùng lại trực tiếp của hắn, không chỉ đem hắn nắm chặt, tay càng tiếp tục xuống phía dưới duỗi vào trong quần lót đơn bạc của hắn, xoa mông cong. Lúc ngón tay Campbell tiến vào khe mông, Yusite đột nhiên chấn động, ra sức đẩy Campbell."Tôi là… Lần đầu tiên." Thanh âm của Yusite khô khốc, có vẻ khẩn trương lại xấu hổ, “Ý của tôi là… Lần đầu tiên với nam nhân…"
Nghìn vạn lần đừng nói cái gì “thật may mắn" hoặc “thích xử nam" những lời như vậy, Yusite ở trong lòng cầu khẩn, với tuổi của hắn, giễu cợt hay trêu chọc như vậy sẽ chỉ làm hắn cảm thấy lúng túng, càng không ngóc đầu lên được.Thay vì bị cho rằng là động vật hiếm có, hắn thà rằng đối phương ngừng tay ngay lúc đó.
Campbell lại chỉ mỉm cười, cũng không nói gì, càng dán lên người hắn, nhẹ nhàng hôn mí mắt của hắn, chóp mũi, môi, sau đó ở cổ của hắn, xương quai xanh liếm hôn, đồng thời tay bao trùm lấy hạ thể đã hơi sung huyết của hắn, khéo léo vỗ về chơi đùa, Yusite không khỏi say mê nhắm hai mắt lại.
Campbell đột nhiên đứng lên, đem Yusite lưu loát xoay người, để hắn nằm úp sấp ở trên ghế sa lon; hắn bắt đầu khẩn trương, lại có chút hưng phấn, ngắm thấy đối phương từ trong túi xách lấy ra một bình nhỏ, “Kem dưỡng da." Campbell ghé vào lỗ tai hắn thổi khí tựa như nói, đồng thời đem dịch thể đổ trên lưng hắn, một mùi hương ưu nhã thơm ngát nhất thời chui vào mũi hắn, qua thần kinh khứu giác truyền tới não bộ, tạo nên bầu không khí thư thích.
Tiếp, Campbell bắt đầu từ đầu vai đến thắt lưng xoa bóp cho Yusite. “Bộ phận cảm thụ lớn nhất trên cơ thể người… Chính là da." Campbell thấp giọng nói, đồng thời hôn gáy của hắn, vai; Yusite cả người bắt đầu thả lỏng. Tay của Campbell tiếp tục chạy xuống phía dưới, tự nhiên mà đi tới mông của Yusite, ở giữa khe mông vuốt ve canh vân; Yusite vặn vẹo một chút, cảm giác được ngón tay linh hoạt, thon dài, mềm mại lại ổn định của bác sĩ ngoại khoa y chậm rãi tiến vào trong cơ thể hắn.
Yusite trầm tĩnh trở lại, thích ứng cảm giác dị vật xâm lấn. Sau đó, từ một ngón tay tăng thành hai ngón tay, ở bên trong ấn đè, chen chúc, giãn ra; một lúc lâu, ngón tay rời khỏi cơ thể hắn, ngay sau đó là một vật thể cực nóng khác thô to hơn ngón tay tiến nhập vào cơ thể.
Yusite không cử động cũng không dám giãy dụa, cho dù cách một lớp màng mỏng, hắn vẫn có thể cảm giác rõ ràng hình dạng của vật thể, di động bừng bừng. Bởi động tác của đối phương cẩn thận lại ôn nhu, hắn cũng không cảm thấy đặc biệt đau đớn, nhưng là không tính là thoải mái, cũng có loại cẩm giác cường thế bành trướng tắc nghẽn. Campbell một tay ôm hông hắn, tay kia lại tại háng bộ của hắn nắm lộng, đồng thời hôn nhẹ sau tai hắn, hàm cắn vành tai hắn, một cảm giác ngứa tê dại khiến hắn hơi chút thư giãn, tiếp đó, Campbell liền nhân cơ hội ở trong cơ thể hắn kiên định mà chậm rãi trừu động.
Yusite bị động chịu đựng đối phương trong cơ thể hắn quy luật vận động, trong lòng lúc bắt đầu cho rằng có chút xấu hổ nhàm chán, trong lúc bất chợt, cảm giác chỗ sâu trong bụng dưới tựa như bị điện giật vậy, cả người không tự chủ được bắn một chút, một kích thích cao vút xông thẳng đỉnh đầu, cũng phát ra một tiếng thét kinh hãi. Khi hắn còn chưa kịp làm rõ ràng tình huống, Campbell lại thêm ôm eo hắn, tinh chuẩn lặp lại kích thích cho cái điểm điện giật kỳ diệu kia, đồng thời, tăng mạnh lực an ủi tính khí của hắn; liên tục không ngừng trùng kích khiến Yusite đỏ hết cả mặt, từ thở dốc biến thành rên rỉ, nửa người trên co rúc trong sô pha, tứ chi mềm yếu, nhưng giữa hai đùi lại càng ngày càng sung huyết phồng lên; sau một lúc lâu, theo kích thích tăng lên, Yusite cảm giác mình hưng phấn đến không cách nào khống chế bạo tạc sắp đến, cuối cùng rốt cục cầm cự không nổi, theo một trận kêu rên, liền ở trong tay đối phương phát tiết ra.
Hy vọng không làm dơ sô pha. Yusite đem đầu chôn sâu giữa hai tay, trong lòng không có tiền đồ nghĩ, đây là lần đầu xuất quỹ của hắn, một đoạn thời gian rất dài trước nay lần đầu tiên làm tình, còn là cùng người quen biết chưa được một ngày; hơn nữa, cảm giác tương đối tốt.
“Tôi nghĩ, tôi tìm được cách lấy lòng của em rồi." Campbell ôn nhu nói, đem Yusite cả người con run rẩy, thở dốc không ngừng lần thứ hai kéo qua, hôn lên môi của hắn, “Thích không?" Yusite đỏ mặt gật đầu, ở trước mặt đối phương lộ ra bộ dạng si mê, thực sự không cách nào phủ nhận.
“Thật tốt quá. Bởi vì tôi vô pháp đảm bảo mình có thể thân sĩ tới khi nào." Mới nói xong, Campbell liền cầm mắt cá chân của Yusite, đem hai chân hắn tách ra, từ chính diện tiến quân thần tốc. Động tác của Campbell so với lúc trước khí thế lớn hơn, mang tới khoái cảm cũng mãnh liệt hơn. Cảm giác tính khí phồng lên nóng rực mạnh như vũ bão tạo ra trong khoang đạo chật hẹp, ở bên trong dao động, ma sát, trùng kích, từng đợt hưng phấn cao vút không cách nào nói rõ do chỗ sâu trong bụng dưới bạo phát, khiến Yusite không khỏi cong lưng lên, bắp chân co chặt, cũng sợ kêu thành tiếng; một lần lại một lần càng dùng sức đam vào làm cho Yusite trong đầu nhất thời trống rỗng, mỗi một lần rút ra cũng khiến hắn không tự chủ phát ra tiếng kêu không rõ ý; theo sự thâm nhập không ngừng đỉnh vào, hắn cũng càng say sưa phóng túng sục sôi hổn hển kêu, tính khí cũng lần thứ hai sung huyết bành trướng. Không biết kêu bao lâu, Yusite mới ý thức tới sự thất thố của mình, liền cắn mu bàn tay của mình kiềm chế. “Đừng như vậy… Tôi thích nghe." Campbell thấp giọng nói, đem tay hắn giật lại, ngược lại khoác lên trên người mình; tiếp ôm lên, để hắn ngồi ở trên người mình, chế trụ cái mông của hắn, càng hưng phấn đâm vào chỗ sâu nhất trong thân thể hắn.
Từ sô pha đến phòng ngủ, hai người điên cuồng làm tình. Yusite trúc trắc nhưng nóng bỏng phối hợp đối phương nỗ lực rút ra đâm vào mà chuyển động lên xuống, trong miệng không ngừng lớn tiếng kêu gào rên rỉ khiến kẻ khác lúng túng, hắn thậm chí không biết mình còn có một mặt ái dục cuồng nhiệt như vậy, cả người gần như gj=iaajt giật co rút. Hắn không nhớ rõ rốt cuộc cùng đối phương dây dưa bao lâu, đến tột cùng cao trào mấy lần, buổi sáng khi hắn mở hai mắt, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, bắp đùi đau nhức, cái mông mơ hồ có cảm giác khó chịu do bắp thịt bị lôi kéo quá độ, cùng với một sự thỏa mãn sâu sắc.
“…" Hắn mất mấy giây nhận rõ mình đang ở chỗ nào. Giường lớn Louis XVI Style sang trọng, ra giường Mascioni Linen, phòng ngủ bên ngoài tầng thượng; hắn còn đang ở Royal Terrace Suite của Campbell, thế nhưng, nguyên chủ của căn phòng cũng không ở đây. Tại vị trí Campbell ngủ, thay vào đó là một khay bạc, bên trên có cà phê, nước trái cây, thịt xông khói, pho mát, bánh mì, trứng rán, bữa sáng kiểu Mỹ phi thường phong phú, cùng với một lời nhắn.
Yusite nhìn lời nhắn không khỏi nở nụ cười. Campbell lấy hình thức đơn thuốc viết xuống rất nhiều lời dặn dò, cuối cùng cũng viết “Khám bệnh, hẹn gặp lại. J. C." Yusite cẩn thận nhìn lời nhắn nhiều lần mới thận trọng cất đi. Hắn y theo chỉ thị, ngoan ngoãn ăn xong bữa sáng, tắm trong bồn tắm lớn, mặc vào thứ đối phương lưu lại, một cái quần lót chưa tháo bao. Tiếp phủ thêm áo choàng tắm đi tới dưới lầu bắt đầu cuộc sống hàng ngày, tàn tích của một đêm trước đã không còn thấy, trên bàn trà đặt một hộp nhỏ kí tên cho hắn, mở vừa nhìn, là một điện thoại di động Motorola RAZR2 V9 mới nhất, bên trong đã lắp thẻ nhớ trong điện thoại cũ của hắn.
Yusite cắn môi, nhíu mày. Không biết vì sao, hành động cầm điện thoại trong tay, khiến hắn mơ hồ cảm giác đáng thương cùng hèn mọn.
Lúc bản thân đang loạn nghĩ, hắn nghe được có người gõ cửa. “Yusite tiên sinh, hạnh ngộ." Mở cửa, một nam tử tây trang thẳng thớm lập tức mỉm cười tự giới thiệu, “Giám đốc bộ phận phục vụ Brooks Brothers. Ba vị này là thợ may, phụ tá ——" sau lưng của hắn ta có ba người đang bưng hộp giấy lớn và hộp kim may cũng đồng thời hơi cúi người chào hỏi. “Campbell tiên sinh mời chúng ta đến phục vụ cho ngài."
Yusite không khỏi ngạc nhiên, “Cho tôi…?"
Yusite câu nệ đứng trên bục thử đồ, để thợ may tỉ mỉ đo đạc toàn thân nhỏ bé của hắn, đem trang phục điều chỉnh đến trạng thái hoàn mỹ vừa người nhất. Hắn thế nào cũng không nghĩ đến chuyện sẽ phát triển thành như vậy, từ giám đốc bộ phận phục vụ biết được, Campbell tựa hồ sáng sớm liền gọi điện thoại đặt mua quần áo cũng để cho bọn họ đưa đến khách sạn; trong từng hộp giấy, ngoại trừ áo sơmi, áo khoác, quần và giày ra, ngay cả cà vạt, thắt lưng và khuy măng sét san hô đều đầy đủ mọi thứ.
“Tỷ lệ vóc người của ngài rất tốt, chiều dài quần áo phi thường thích hợp, mặc áo chỉ cần sửa một chút." Thợ may nói như vậy. Yusite tin tưởng đối phương chỉ là lễ phép khen tặng."Nhưng quần lại… Với thân cao mà nói, ngài hơi gầy một chút." Thợ may xẹp miệng một chút, quần thì một trong những phần chỉnh sửa phiền toái nhất.
Yusite rất muốn nói đối phương chỉnh thắt lưng chặt một chút là được, không cần phải sửa; hắn bình thường đều là đem thắt lưng dây lưng buộc chặt cũng được đi.
“Mạo muội xin hỏi, ngài quen để bên trái hay là bên phải?" Thợ may vừa dùng châu kim làm dấu, đồng thời hỏi. “Cái gì để bên trái hay bên phải?" Yusite vẻ mặt nghi hoặc.
“Ngài ——" Thợ may chỉ vào đũng quần của hắn, đây là vấn đề đương nhiên khi đặt may nam trang cao cấp nhất. “Ác." Yusite mới bừng tỉnh đại ngộ, mạnh giả bộ trấn tĩnh nói: “Ách… Bên phải."
Trời ạ, Yusite nghĩ thầm, đây nếu nói xã hội thượng lưu, ngay cả chỗ riêng tư nhất cũng chú trọng như vậy, đạt tới túi đựng hay ẩn dấu đến trạng thái hoàn mỹ nhất.
Không tới nửa tiếng, thợ may liền đem y phục sửa xong, để Yusite mặc vào; ca ngợi đủ điều mới lễ phép rời đi. Nhìn nam nhân trong gương mặc bộ quần áo cao cấp vừa người, Yusite lộ ra cảm khái cười khổ. Hắn biết đây chẳng qua là một nhân vật sống trong giấc mộng đẹp ngắn ngủi, hiện tại ma pháp kết thúc, nên tỉnh rồi.
Vì vậy, hắn mang theo điện thoại di động và thẻ phòng, trở lại căn phòng ở tầng sáu, thu thập hành lý đơn giản, đến tiếp tân trả phòng, cũng không quay đầu lại đi ra hỏi khách sạn.
Đi ra khỏi cầu thang của ga tàu điện ngầm, Yusite dừng ở giao lộ, trên người bộ nam trang đặt may vừa người kia, giày buộc da bò, cà vạt tơ tằm và khuy tay áo san hô, không chỉ củng rương hành lý giá rẻ trên tay không hợp nhau, ở trong tiểu khu bình thường như vậy càng khiến cho người khác chú ý. Hắn hít sâu một hơi không trong lành, thoáng ẩm ướt, thế nhưng không khí quen thuộc, nhìn trái phải một trận, xác định bản thân lại trở về thế giới chân thật.
Hơi cúi đầu, rũ vai, trên đường phố quen thuộc quẹo trái rẻ phải, Yusite đi tới trước một nhà trọ trải gạch đỏ; đi vào cửa, chậm rãi leo lên cầu thang.
Đi tới lầu ba, Yusite lấy ra chìa khóa dự bị tốt, mở cửa. Nghe được tiếng bước chân, một phụ nhân đầu trắng bạc lập tức kinh ngạc từ trong phòng bếp ló ra, “Johan, thế nào lại về sớm như vậy!"
“Bà Robinson." Yusite cười tiến ra đón, “Nghỉ ngơi đủ rồi, ở nơi đó cũng buồn chán… Robinson tiên sinh đâu?"
“Đi ra ngoài tản bộ thuận tiện mua đồ."
Yusite nhìn hai bên một chút, lại hỏi tiếp, “Emily mấy ngày nay thế nào?" Giọng nói phi thường thân thiết.
“Emily là một tiểu thiên sứ, tri kỷ lại nghe lời. Nàng ngoại trừ buổi tối ngày đầu tiên có chút suyễn ra, cái khác đều tốt…" Bà Robinson chú ý tới sắc mặt của Yusite đột nhiên thay đổi, lập tức giải thích: “… Chỉ là hô hấp có chút không thuận, không có vấn đề lớn. Đừng lo lắng."
Yusite gật đầu, sầu lo lại tự trách nói: “Con căn bản không nên ra ngoài…"
“Johan, nghỉ ngơi là cần, bản thân cũng không thể mệt ngã trước được." Robinson thái thái hiền lành hòa ái vỗ vai hắn, “Emily sắp tan học, sao không đi đón nó, cho nó một kinh hỉ?"
Yusite tận lực không thay quần áo, chỉ mang theo một hộp bánh quy trên nắp vẽ hình cô bé Eloise coi như lễ vật, hung phấn vội vã ra ngoài lần nữa. Thỉnh thoảng, hắn cũng hy vọng có thể làm một ba ba cho con gái thể diện. Trong cuộc sống thực tế, hắn chỉ là một nhân viên của siêu thị COSTCO, cũng không phải phóng viên gì đó —— tuy rằng từng là mơ ước lớn nhất của hắn.
Đối với hắn mà nói, cho tới bây giờ trong đời gặp chỉ có ảo tưởng tan vỡ và thất vọng. Thí dụ như: Cho dù hắn luôn cảm thấy đội trưởng đội bóng đá kiểu Mỹ so với đội trưởng đội cổ động có mị lực hơn, nhưng đồng trinh của hắn lại giao cho đội trưởng đội cổ động, một cô gái có bộ ngực rất lớn. Hắn đã từng tính ngày tốt nghiệp ở Baylor University đồng thời xuất quỹ (công khai đồng tính), sau đó rời xa Texas sinh sống từ nhỏ; nhưng mà, vào Spring Break năm thứ ba đại học năm ấy, suốt đêm chè chén say sưa kết quả khiến một nữ phục vụ mang thai, vì vậy tạm nghỉ học, phụng tử thành hôn. Hắn không thể tốt nghiệp, không thể xuất quỹ; tuy rằng hắn quả thực rời quê hương, nhưng là tách khỏi quan hệ cha con mà bị đuổi ra khỏi nhà.
Nhưng mà, tất cả những thất vọng và tan vỡ này chí ít thu được một kết quả tốt: Emily, con gái của hắn. Sau khi con gái sinh ra, hắn nỗ lực muốn duy trì quan hệ gia đình tốt đẹp. Tất cả tựa hồ bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, nhưng năm con gái hai tuổi lại xuất hiện một việc mang tính chuyển biến: Emily hư hư thực thực cảm mạo lại xuất hiện ở môi, triệu chứng móng tay tím bầm, hơn nữa vì khó thở mà đưa đến bệnh viện cấp cứu, sau khi kiểm tra mới biết được nó vốn có bệnh tim bẩm sinh: tứ chứng Fallot. Đời sống của Yusite bắt đầu ngày càng sa sút.
Có người nói “Số phận như tảng đá lớn lăn xuống sườn núi", đối với Yusite mà nói, thần xui xẻo căn bản vì hắn thiết kế riêng một chiếc tàu lượn siêu tốc thả xuống, còn quên giả bộ thắng xe, ảo diệu nhất chính là, khi hắn cho rằng đã đến đáy cốc, sẽ không thêm bi thảm, thần xui xẻo ngay cả có biện pháp đào ra cái hố thấp hơn để hắn nhảy xuống. Coi như, Yusite sớm cũng không biết mình đã ở tầng nào tại địa ngục.
Trên thực tế, tại địa ngục tầng mười chín hay tầng hai mươi, khác biệt không lớn; dù sao hắn cũng leo không ra. Hắn thậm chí đã sớm nghĩ tới, tương lai trên mộ phần của hắn (điều kiện tiên quyết là nếu như hắn có tiền mua mộ phần) khắc đại khái là: Johan · Yusite, chán nản và thất vọng trong cuộc sống cuối cùng nhận được lòng thương hại.
Có thể bởi vì lúc đó tuổi còn quá trẻ, có can đảm mạo hiểm nhưng không có dũng khí gánh vác, mẹ của Emily, cũng chính là vợ trước của hắn: Nina, lại cũng không cách nào chịu nỗi áp lực, vì vậy năm Emily bốn tuổi, có một ngày ra ngoài mua thuốc liền không trở về nữa; hai tuần sau, hắn nhận được đơn ly hôn.
Yusite đích xác không có thật tình yêu Nina, không thể nào trách cứ cô ấy rời đi, mỗi người đều có quyền truy tìm hạnh phúc; thế nhưng đối với con gái của bọn họ mà nói cũng không công bằng. Vì thế, hắn làm cha kiêm mẹ, thương yêu con gái gấp bội: Đó là an ủi duy nhất trong đời hắn.
Chữa trị bệnh tim bẩm sinh cần rất nhiều tiền, cần thời gian tỉ mỉ chiếu cố, cần thường xuyên đến bệnh viện, cho dù Yusite thân tình nhiều như nhà máy điện, nhưng thể lực của hắn lại càng ngày càng giống ngọn lửa giữa cơn lốc; hắn vốn cũng không phải là một tráng hán, kỷ năm qua, tình trạng thân thể hắn chi nhiều hơn thu so với tài khoản ngân hàng còn nghiêm trọng hơn.
Yusite sớm nhất từng đảm nhiệm chức tài xế của một ngân hàng tư nhân, thu nhập cũng không tệ lắm, thời gian cũng có thể tự do điều chỉnh, còn có thể làm việc vừa chiếu cố gia đình; sau đó, hắn bởi vì tài vụ của ngân hàng có nguy cơ bị đuổi việc, thật vất vả mới tìm được công việc ở siêu thị, mỗi ngày mười tiếng làm việc, hắn đồng thời tận khả năng kiêm chức, cuối cùng cũng có thể duy trì tiền sinh sống và tiền chữa bệnh. Nhưng sắc mặt của hắn càng ngày càng thảm, vành mắt đen càng ngày càng sâu, người cũng càng ngày càng gầy.
Mấy ngày trước, lúc hắn đang kiểm kê bị hộp giấy rớt xuống trúng đầu, may mắn chỉ là hộp khăn giấy, còn khiến hắn bất tỉnh gần nửa giờ. Lúc thủ trưởng của hắn nói: “Yusite, cậu mới mấy tuổi? Tôi không hy vọng cậu trở thành nhân viên trẻ tuổi nhất trong công ty lại làm việc quá sức mà chết bất đắc kỳ tử, truyền ra ngoài đối với hình tượng công ty không tốt." Nửa cưỡng bách khiến hắn nghỉ một tuần. Mà chủ nhà của hắn: vợ chồng già nhà Robinson càng hảo tâm tự nguyện đảm nhiệm công việc bảo mẫu, vì thế thúc đẩy hình trình nghỉ ngơi ở khách sạn của hắn.
Nhớ lại cuộc gặp gỡ bất ngờ ở khách sạn, Yusite không tự chủ được cười trong lòng, gương mặt có chút nóng khô. Đây là lần đầu tiên đạp phanh chiếc xe mấy năm qua chở hắn không ngừng đi xuống xui xẻo, một đêm điên cuồng tình cảm mãnh liệt đủ để hắn nhớ thật lâu; hắn hẳn là hảo hảo cảm tạ thánh linh từ bi. Mới nghĩ như vậy, Yusite lơ đãng ngẩng đầu một cái, liền thấy thập tự giá của giáo đường Phúc Âm (Tin Lành. Vì vậy, hắn không chút nghĩ ngợi đi về phía giáo đường.
Đứng trước thập tự giá, Yusite đem vài đồng tiền trong túi móc ra, bỏ vào trong hộp kính dâng, ở trước thánh đàn đốt hai ngọn nến, trước khẩn cầu thánh linh phù hộ con gái của hắn, sau đó cảm tạ chúa Giê-xu. Một người giống như hắn vậy, dĩ nhiên có thể có may mắn như vậy, hắn xuất quỹ lần đầu tiên là cùng một bác sĩ ngoại khoa anh tuấn tiêu sái ở trong căn phòng xa hoa tại Plaza Hotel, mà không phải cùng một trai bao ven đường trong căn phòng nhỏ bi ai tại Motel.
Sau đó, hắn suy nghĩ một chút, lại đốt một ngọn nến. Lần này không cầu bất kỳ ước nguyện gì, chẳng qua là ca tụng thánh linh. Sau đó mới rời khỏi giáo đường tới trường học đón Emily tan học.
Vừa mới bước ra cửa giáo đường, túi của hắn đột nhiên truyền ra một đoạn nhạc xa lạ: điện thoại di động mới vang lên. Lấy điện thoại di động ra, biểu hiện trên màn hình là một dãy số xa lạ, Yusite chần chờ chốc lát, vẫn là nhận điện thoại.
“Em rời đi trước, vì sao?"
Yusite cả người sững sờ bên đường, điện thoại di động thiếu chút nữa không rớt xuống."Bác sĩ… Cam… Campbell?"
“Johan, tôi tin tưởng chúng ta đã 『 quen thuộc 』 đến mức có thể gọi thẳng tên của đối phương." Loa một đầu khác truyền đến tiếng cười của Campbell, “Tôi gọi điện thoại đến khách sạn, tiếp tân nói em đã đi rồi. Vì sao, sẽ không phải là bởi vì em không thích Brooks Brothers? Có lẽ tôi nên đổi thợ may rồi."
“Không, không, tất cả đều rất tuyệt. Tôi rất… Thích vô cùng… Quần áo…" Yusite vội vàng nói, có chút nói năng lộn xộn, “Không cần đổi thợ may…"
“Thật cao hứng em thích. Đương nhiên, tôi nói là quần áo." Campbell cười nói: “Nghe theo đề nghị của em, tôi sẽ không đổi thợ may. Trên thực tế tôi ở phương diện kia rất lười, từ trước đến nay là bọn họ đưa quần áo gì đến tôi đều theo loại nhận toàn bộ."
Yusite trong đầu loạn thành một đoàn, “Ách… Campb… Không, Jes… Không, bác sĩ Campbell." Ấp a ấp úng một trận, hắn vẫn quyết định không thân mật như thế, “Ngài tại sao có số điện thoại của tôi?"
Nghe được cách xưng hô của Yusite, Campbell tựa hồ có chút mất hứng, thanh âm trầm xuống, “Là như vậy, 『 Johan 』." Hắn tận lực lảng tránh vấn đề của đối phương, cũng cường điệu gọi thẳng tên, “Về việc phỏng vấn ngày hôm qua, tôi chú ý tới có vài phần cũng chưa giải thích rõ." Jesse nói: “Tôi muốn biết em có rãnh hay không? Tôi muốn 『 tỉ mỉ 』 đem những phần kia hảo hảo giải thích lại một lần."
Nhìn miếng thịt bò trên bếp gas xèo xèo vang dội, Yusite máy móc đem nửa mặt thịt chín lật lại, không yên lòng rắc một chút hương thảo."Ba ba, con không muốn hương thảo." Cô bé tóc đỏ đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn làm bài tập nói.
“Ác." Yusite lúc này mới lấy lại tinh thần, đem thịt bò rán chín kẹp lên, “Miếng này ba ăn." Sau đó lại bỏ vào một miếng thịt bò khác, “Emily, con đang làm bài tập gì thế?"
“Báo cáo chuẩn bị cho ngày mai đi học." Emily nói: “Đề mục của con là 『 Odyssey du hành ký 』."
“Trường học đã bắt đầu dạy thần thoại Hy Lạp?"
“Không có. Ba ba đã kể câu chuyện này rất nhiều lần, con nhớ kỹ."
“…" Yusite xoay người nhìn Emily. Cô nhóc mười tuổi, vóc dáng thoạt nhìn so với đứa nhỏ cùng tuổi nhỏ gầy mà tái nhợt hơn, môi thoáng xanh tím. Bởi vì bị bệnh, Emily có khá nhiều thời gian nằm trên giường nghỉ ngơi, để làm bạn, Yusite liền ở bên giường kể các loại câu chuyện cho nó nghe. Đồng thoại, thần thoại, thuật lại; sau đó Yusite tìm không được truyện có thể kể, lại bắt đầu tự mình sáng tác truyện. Emily vô cùng thích nghe Yusite kể truyện, đó là thứ giải trí hưu nhàn tốt nhất của cha con bọn họ. “Bất quá, cô giáo Sands của các con tựa hồ nghĩ đề mục của con đối với những bạn học khác mà nói là quá khó."
“Ba, cô Sands chỉ là kiếm cớ để nói chuyện với người mà thôi."
Buổi chiều, lúc Yusite một thân quần áo xa hoa đứng ở cổng trường chờ Emily, không chút ngạc nhiên nào khiến cho rất nhiều người ghé mắt. Cô Sands vừa nhìn thấy hắn, lập tức đi tới, mang trên mặt nụ cười sáng lạn, giọng nói lại khá lo lắng nói cho hắn biết thành tích học tập của Emily mặc dù tốt, nhưng cùng bạn học trong lớp quan hệ hết sức kém, “Với tuổi tác và tình trạng thân thể của Emily, ta biết đối với một người cha độc thân mà nói rất vất vả; hơn nữa, Emily cần có đủ cả cha lẫn mẹ… Ta mong muốn có cơ hội nói chuyện riêng với anh một chút…" Cô Sands tới gần bên cạnh hắn, “Làm sao để Emily sống vui vẻ hơn."
Yusite xấu hổ nở nụ cười. Đại khái bởi vì hắn thoạt nhìn u buồn, rất dễ kích phát ý thức tình thương của mẹ của phái nữ. “Tôi…"
“Ba ba, con choáng đầu." Emily đột nhiên xuất hiện ở bên người Yusite, lôi kéo tay hắn, “Cô Sands tạm biệt."
“Emily, con không thích cô Sands sao?"
“Cô ấy rất giả tạo. Lúc nói chuyện với con thanh âm rất the thé, lúc nói chuyện với ba ba thanh âm mới trở nên rất mềm mại." Emily nhún vai, “Ba ba, người quá cực khổ. Con mong muốn ba ba có thể tìm được một đối tượng có trách nhiệm lại biết quan tâm."
Yusite nghe xong tương đối cảm động, ôm lấy con gái. Trong lòng lại có chút cổ quái: Những lời này từ miệng của một bé gái mười tuổi nói ra, con gái của hắn có phỉa trưởng thành quá sớm không.
Cùng Emily, vợ chồng Robinson cùng nhau dùng bữa cơm, sau khi bồi Emily hoàn thành nội dung của báo cáo của bài học, sắp tới chín giờ, Yusite ngồi trên ghế sa lon đối mặt TV, cũng không ngừng chú ý đồng hồ, có vẻ nôn nóng bất an. Sau một lúc lâu, Yusite rốt cục nhịn không được mở miệng nói với vợ chồng Robinson: “Ách, con đột nhiên nghĩ đến có việc phải…"
Bà Robinson không đợi Yusite nói xong, liền mỉm cười nói: “Đi đi. Không cần giải thích, cậu hiếm khi được nghỉ không phải sao? Đừng lo lắng cho Emily, chúng ta sẽ chú ý."
“Cảm ơn, con sẽ về trước mười một giờ." Yusite lộ ra bộ dáng tươi cười cảm kích, từ trên ghế salon nhảy dựng lên, nhẹ nhàng rời khỏi nhà.
Campbell lần thứ nhất hôn khá lễ độ, chỉ là đến thăm dò, cùng đầu lưỡi hắn hơi chút hàn huyên, không bao lâu liền tạm thời ly khai, lấy ngón cái khẽ vuốt qua môi dưới của hắn, nâng hàm dưới của hắn, lần thứ hai hôn hắn.
Lần thứ hai hôn liền hoàn toàn bất đồng, nồng nhiệt lại sâu sắc, Yusite cảm giác đầu lưỡi của đối phương ở trong miệng từng chút từng chút tỉ mỉ thăm dò, thâm nhập, thẳng đến chỗ gốc lưỡi, khiến Yusite hầu như quên hô hấp, ý thức cũng từ từ bay ra. Hắn nhắm mắt lại, chỉ là ngơ ngác khẽ nhếch miệng hoan nghênh đối phương xâm lược chiếm lĩnh; hắn tin tưởng lúc này bộ dạng của mình nhất định khá ngốc.
Cùng lúc với hôn sâu, ngón tay của Campbell từ hàm dưới của hắn lướt qua cổ, bờ vai, khẽ chạm cánh tay hắn, lại di động tới bên eo hắn, ngứa khiến thân thể của Yusite không tự chủ được run rẩy, theo bản năng muốn tránh né; Campbell lại chế trụ hắn thật chặt, ngón tay như đánh dương cầm, tiếp tục ở trên eo hắn âu yếm. Từng đợt kích thích khó có thể chịu được khiến Yusite phát sinh run rẩy, cơ thể căng thẳng, mà máu toàn thân bắt đầu tán loạn, thậm chí ngay cả trong quần cũng bắt đầu có phản ứng vi diệu. Bởi vì toàn thân trên dưới gần như trần như nhộng khiến bất kỳ phản ứng nào cũng đều rõ ràng, Yusite không ngừng lùi bước, ý đồ tránh thoát.
Campbell tựa hồ khá thưởng thức phản ứng ngượng ngùng lại trực tiếp của hắn, không chỉ đem hắn nắm chặt, tay càng tiếp tục xuống phía dưới duỗi vào trong quần lót đơn bạc của hắn, xoa mông cong. Lúc ngón tay Campbell tiến vào khe mông, Yusite đột nhiên chấn động, ra sức đẩy Campbell."Tôi là… Lần đầu tiên." Thanh âm của Yusite khô khốc, có vẻ khẩn trương lại xấu hổ, “Ý của tôi là… Lần đầu tiên với nam nhân…"
Nghìn vạn lần đừng nói cái gì “thật may mắn" hoặc “thích xử nam" những lời như vậy, Yusite ở trong lòng cầu khẩn, với tuổi của hắn, giễu cợt hay trêu chọc như vậy sẽ chỉ làm hắn cảm thấy lúng túng, càng không ngóc đầu lên được.Thay vì bị cho rằng là động vật hiếm có, hắn thà rằng đối phương ngừng tay ngay lúc đó.
Campbell lại chỉ mỉm cười, cũng không nói gì, càng dán lên người hắn, nhẹ nhàng hôn mí mắt của hắn, chóp mũi, môi, sau đó ở cổ của hắn, xương quai xanh liếm hôn, đồng thời tay bao trùm lấy hạ thể đã hơi sung huyết của hắn, khéo léo vỗ về chơi đùa, Yusite không khỏi say mê nhắm hai mắt lại.
Campbell đột nhiên đứng lên, đem Yusite lưu loát xoay người, để hắn nằm úp sấp ở trên ghế sa lon; hắn bắt đầu khẩn trương, lại có chút hưng phấn, ngắm thấy đối phương từ trong túi xách lấy ra một bình nhỏ, “Kem dưỡng da." Campbell ghé vào lỗ tai hắn thổi khí tựa như nói, đồng thời đem dịch thể đổ trên lưng hắn, một mùi hương ưu nhã thơm ngát nhất thời chui vào mũi hắn, qua thần kinh khứu giác truyền tới não bộ, tạo nên bầu không khí thư thích.
Tiếp, Campbell bắt đầu từ đầu vai đến thắt lưng xoa bóp cho Yusite. “Bộ phận cảm thụ lớn nhất trên cơ thể người… Chính là da." Campbell thấp giọng nói, đồng thời hôn gáy của hắn, vai; Yusite cả người bắt đầu thả lỏng. Tay của Campbell tiếp tục chạy xuống phía dưới, tự nhiên mà đi tới mông của Yusite, ở giữa khe mông vuốt ve canh vân; Yusite vặn vẹo một chút, cảm giác được ngón tay linh hoạt, thon dài, mềm mại lại ổn định của bác sĩ ngoại khoa y chậm rãi tiến vào trong cơ thể hắn.
Yusite trầm tĩnh trở lại, thích ứng cảm giác dị vật xâm lấn. Sau đó, từ một ngón tay tăng thành hai ngón tay, ở bên trong ấn đè, chen chúc, giãn ra; một lúc lâu, ngón tay rời khỏi cơ thể hắn, ngay sau đó là một vật thể cực nóng khác thô to hơn ngón tay tiến nhập vào cơ thể.
Yusite không cử động cũng không dám giãy dụa, cho dù cách một lớp màng mỏng, hắn vẫn có thể cảm giác rõ ràng hình dạng của vật thể, di động bừng bừng. Bởi động tác của đối phương cẩn thận lại ôn nhu, hắn cũng không cảm thấy đặc biệt đau đớn, nhưng là không tính là thoải mái, cũng có loại cẩm giác cường thế bành trướng tắc nghẽn. Campbell một tay ôm hông hắn, tay kia lại tại háng bộ của hắn nắm lộng, đồng thời hôn nhẹ sau tai hắn, hàm cắn vành tai hắn, một cảm giác ngứa tê dại khiến hắn hơi chút thư giãn, tiếp đó, Campbell liền nhân cơ hội ở trong cơ thể hắn kiên định mà chậm rãi trừu động.
Yusite bị động chịu đựng đối phương trong cơ thể hắn quy luật vận động, trong lòng lúc bắt đầu cho rằng có chút xấu hổ nhàm chán, trong lúc bất chợt, cảm giác chỗ sâu trong bụng dưới tựa như bị điện giật vậy, cả người không tự chủ được bắn một chút, một kích thích cao vút xông thẳng đỉnh đầu, cũng phát ra một tiếng thét kinh hãi. Khi hắn còn chưa kịp làm rõ ràng tình huống, Campbell lại thêm ôm eo hắn, tinh chuẩn lặp lại kích thích cho cái điểm điện giật kỳ diệu kia, đồng thời, tăng mạnh lực an ủi tính khí của hắn; liên tục không ngừng trùng kích khiến Yusite đỏ hết cả mặt, từ thở dốc biến thành rên rỉ, nửa người trên co rúc trong sô pha, tứ chi mềm yếu, nhưng giữa hai đùi lại càng ngày càng sung huyết phồng lên; sau một lúc lâu, theo kích thích tăng lên, Yusite cảm giác mình hưng phấn đến không cách nào khống chế bạo tạc sắp đến, cuối cùng rốt cục cầm cự không nổi, theo một trận kêu rên, liền ở trong tay đối phương phát tiết ra.
Hy vọng không làm dơ sô pha. Yusite đem đầu chôn sâu giữa hai tay, trong lòng không có tiền đồ nghĩ, đây là lần đầu xuất quỹ của hắn, một đoạn thời gian rất dài trước nay lần đầu tiên làm tình, còn là cùng người quen biết chưa được một ngày; hơn nữa, cảm giác tương đối tốt.
“Tôi nghĩ, tôi tìm được cách lấy lòng của em rồi." Campbell ôn nhu nói, đem Yusite cả người con run rẩy, thở dốc không ngừng lần thứ hai kéo qua, hôn lên môi của hắn, “Thích không?" Yusite đỏ mặt gật đầu, ở trước mặt đối phương lộ ra bộ dạng si mê, thực sự không cách nào phủ nhận.
“Thật tốt quá. Bởi vì tôi vô pháp đảm bảo mình có thể thân sĩ tới khi nào." Mới nói xong, Campbell liền cầm mắt cá chân của Yusite, đem hai chân hắn tách ra, từ chính diện tiến quân thần tốc. Động tác của Campbell so với lúc trước khí thế lớn hơn, mang tới khoái cảm cũng mãnh liệt hơn. Cảm giác tính khí phồng lên nóng rực mạnh như vũ bão tạo ra trong khoang đạo chật hẹp, ở bên trong dao động, ma sát, trùng kích, từng đợt hưng phấn cao vút không cách nào nói rõ do chỗ sâu trong bụng dưới bạo phát, khiến Yusite không khỏi cong lưng lên, bắp chân co chặt, cũng sợ kêu thành tiếng; một lần lại một lần càng dùng sức đam vào làm cho Yusite trong đầu nhất thời trống rỗng, mỗi một lần rút ra cũng khiến hắn không tự chủ phát ra tiếng kêu không rõ ý; theo sự thâm nhập không ngừng đỉnh vào, hắn cũng càng say sưa phóng túng sục sôi hổn hển kêu, tính khí cũng lần thứ hai sung huyết bành trướng. Không biết kêu bao lâu, Yusite mới ý thức tới sự thất thố của mình, liền cắn mu bàn tay của mình kiềm chế. “Đừng như vậy… Tôi thích nghe." Campbell thấp giọng nói, đem tay hắn giật lại, ngược lại khoác lên trên người mình; tiếp ôm lên, để hắn ngồi ở trên người mình, chế trụ cái mông của hắn, càng hưng phấn đâm vào chỗ sâu nhất trong thân thể hắn.
Từ sô pha đến phòng ngủ, hai người điên cuồng làm tình. Yusite trúc trắc nhưng nóng bỏng phối hợp đối phương nỗ lực rút ra đâm vào mà chuyển động lên xuống, trong miệng không ngừng lớn tiếng kêu gào rên rỉ khiến kẻ khác lúng túng, hắn thậm chí không biết mình còn có một mặt ái dục cuồng nhiệt như vậy, cả người gần như gj=iaajt giật co rút. Hắn không nhớ rõ rốt cuộc cùng đối phương dây dưa bao lâu, đến tột cùng cao trào mấy lần, buổi sáng khi hắn mở hai mắt, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, bắp đùi đau nhức, cái mông mơ hồ có cảm giác khó chịu do bắp thịt bị lôi kéo quá độ, cùng với một sự thỏa mãn sâu sắc.
“…" Hắn mất mấy giây nhận rõ mình đang ở chỗ nào. Giường lớn Louis XVI Style sang trọng, ra giường Mascioni Linen, phòng ngủ bên ngoài tầng thượng; hắn còn đang ở Royal Terrace Suite của Campbell, thế nhưng, nguyên chủ của căn phòng cũng không ở đây. Tại vị trí Campbell ngủ, thay vào đó là một khay bạc, bên trên có cà phê, nước trái cây, thịt xông khói, pho mát, bánh mì, trứng rán, bữa sáng kiểu Mỹ phi thường phong phú, cùng với một lời nhắn.
Yusite nhìn lời nhắn không khỏi nở nụ cười. Campbell lấy hình thức đơn thuốc viết xuống rất nhiều lời dặn dò, cuối cùng cũng viết “Khám bệnh, hẹn gặp lại. J. C." Yusite cẩn thận nhìn lời nhắn nhiều lần mới thận trọng cất đi. Hắn y theo chỉ thị, ngoan ngoãn ăn xong bữa sáng, tắm trong bồn tắm lớn, mặc vào thứ đối phương lưu lại, một cái quần lót chưa tháo bao. Tiếp phủ thêm áo choàng tắm đi tới dưới lầu bắt đầu cuộc sống hàng ngày, tàn tích của một đêm trước đã không còn thấy, trên bàn trà đặt một hộp nhỏ kí tên cho hắn, mở vừa nhìn, là một điện thoại di động Motorola RAZR2 V9 mới nhất, bên trong đã lắp thẻ nhớ trong điện thoại cũ của hắn.
Yusite cắn môi, nhíu mày. Không biết vì sao, hành động cầm điện thoại trong tay, khiến hắn mơ hồ cảm giác đáng thương cùng hèn mọn.
Lúc bản thân đang loạn nghĩ, hắn nghe được có người gõ cửa. “Yusite tiên sinh, hạnh ngộ." Mở cửa, một nam tử tây trang thẳng thớm lập tức mỉm cười tự giới thiệu, “Giám đốc bộ phận phục vụ Brooks Brothers. Ba vị này là thợ may, phụ tá ——" sau lưng của hắn ta có ba người đang bưng hộp giấy lớn và hộp kim may cũng đồng thời hơi cúi người chào hỏi. “Campbell tiên sinh mời chúng ta đến phục vụ cho ngài."
Yusite không khỏi ngạc nhiên, “Cho tôi…?"
Yusite câu nệ đứng trên bục thử đồ, để thợ may tỉ mỉ đo đạc toàn thân nhỏ bé của hắn, đem trang phục điều chỉnh đến trạng thái hoàn mỹ vừa người nhất. Hắn thế nào cũng không nghĩ đến chuyện sẽ phát triển thành như vậy, từ giám đốc bộ phận phục vụ biết được, Campbell tựa hồ sáng sớm liền gọi điện thoại đặt mua quần áo cũng để cho bọn họ đưa đến khách sạn; trong từng hộp giấy, ngoại trừ áo sơmi, áo khoác, quần và giày ra, ngay cả cà vạt, thắt lưng và khuy măng sét san hô đều đầy đủ mọi thứ.
“Tỷ lệ vóc người của ngài rất tốt, chiều dài quần áo phi thường thích hợp, mặc áo chỉ cần sửa một chút." Thợ may nói như vậy. Yusite tin tưởng đối phương chỉ là lễ phép khen tặng."Nhưng quần lại… Với thân cao mà nói, ngài hơi gầy một chút." Thợ may xẹp miệng một chút, quần thì một trong những phần chỉnh sửa phiền toái nhất.
Yusite rất muốn nói đối phương chỉnh thắt lưng chặt một chút là được, không cần phải sửa; hắn bình thường đều là đem thắt lưng dây lưng buộc chặt cũng được đi.
“Mạo muội xin hỏi, ngài quen để bên trái hay là bên phải?" Thợ may vừa dùng châu kim làm dấu, đồng thời hỏi. “Cái gì để bên trái hay bên phải?" Yusite vẻ mặt nghi hoặc.
“Ngài ——" Thợ may chỉ vào đũng quần của hắn, đây là vấn đề đương nhiên khi đặt may nam trang cao cấp nhất. “Ác." Yusite mới bừng tỉnh đại ngộ, mạnh giả bộ trấn tĩnh nói: “Ách… Bên phải."
Trời ạ, Yusite nghĩ thầm, đây nếu nói xã hội thượng lưu, ngay cả chỗ riêng tư nhất cũng chú trọng như vậy, đạt tới túi đựng hay ẩn dấu đến trạng thái hoàn mỹ nhất.
Không tới nửa tiếng, thợ may liền đem y phục sửa xong, để Yusite mặc vào; ca ngợi đủ điều mới lễ phép rời đi. Nhìn nam nhân trong gương mặc bộ quần áo cao cấp vừa người, Yusite lộ ra cảm khái cười khổ. Hắn biết đây chẳng qua là một nhân vật sống trong giấc mộng đẹp ngắn ngủi, hiện tại ma pháp kết thúc, nên tỉnh rồi.
Vì vậy, hắn mang theo điện thoại di động và thẻ phòng, trở lại căn phòng ở tầng sáu, thu thập hành lý đơn giản, đến tiếp tân trả phòng, cũng không quay đầu lại đi ra hỏi khách sạn.
Đi ra khỏi cầu thang của ga tàu điện ngầm, Yusite dừng ở giao lộ, trên người bộ nam trang đặt may vừa người kia, giày buộc da bò, cà vạt tơ tằm và khuy tay áo san hô, không chỉ củng rương hành lý giá rẻ trên tay không hợp nhau, ở trong tiểu khu bình thường như vậy càng khiến cho người khác chú ý. Hắn hít sâu một hơi không trong lành, thoáng ẩm ướt, thế nhưng không khí quen thuộc, nhìn trái phải một trận, xác định bản thân lại trở về thế giới chân thật.
Hơi cúi đầu, rũ vai, trên đường phố quen thuộc quẹo trái rẻ phải, Yusite đi tới trước một nhà trọ trải gạch đỏ; đi vào cửa, chậm rãi leo lên cầu thang.
Đi tới lầu ba, Yusite lấy ra chìa khóa dự bị tốt, mở cửa. Nghe được tiếng bước chân, một phụ nhân đầu trắng bạc lập tức kinh ngạc từ trong phòng bếp ló ra, “Johan, thế nào lại về sớm như vậy!"
“Bà Robinson." Yusite cười tiến ra đón, “Nghỉ ngơi đủ rồi, ở nơi đó cũng buồn chán… Robinson tiên sinh đâu?"
“Đi ra ngoài tản bộ thuận tiện mua đồ."
Yusite nhìn hai bên một chút, lại hỏi tiếp, “Emily mấy ngày nay thế nào?" Giọng nói phi thường thân thiết.
“Emily là một tiểu thiên sứ, tri kỷ lại nghe lời. Nàng ngoại trừ buổi tối ngày đầu tiên có chút suyễn ra, cái khác đều tốt…" Bà Robinson chú ý tới sắc mặt của Yusite đột nhiên thay đổi, lập tức giải thích: “… Chỉ là hô hấp có chút không thuận, không có vấn đề lớn. Đừng lo lắng."
Yusite gật đầu, sầu lo lại tự trách nói: “Con căn bản không nên ra ngoài…"
“Johan, nghỉ ngơi là cần, bản thân cũng không thể mệt ngã trước được." Robinson thái thái hiền lành hòa ái vỗ vai hắn, “Emily sắp tan học, sao không đi đón nó, cho nó một kinh hỉ?"
Yusite tận lực không thay quần áo, chỉ mang theo một hộp bánh quy trên nắp vẽ hình cô bé Eloise coi như lễ vật, hung phấn vội vã ra ngoài lần nữa. Thỉnh thoảng, hắn cũng hy vọng có thể làm một ba ba cho con gái thể diện. Trong cuộc sống thực tế, hắn chỉ là một nhân viên của siêu thị COSTCO, cũng không phải phóng viên gì đó —— tuy rằng từng là mơ ước lớn nhất của hắn.
Đối với hắn mà nói, cho tới bây giờ trong đời gặp chỉ có ảo tưởng tan vỡ và thất vọng. Thí dụ như: Cho dù hắn luôn cảm thấy đội trưởng đội bóng đá kiểu Mỹ so với đội trưởng đội cổ động có mị lực hơn, nhưng đồng trinh của hắn lại giao cho đội trưởng đội cổ động, một cô gái có bộ ngực rất lớn. Hắn đã từng tính ngày tốt nghiệp ở Baylor University đồng thời xuất quỹ (công khai đồng tính), sau đó rời xa Texas sinh sống từ nhỏ; nhưng mà, vào Spring Break năm thứ ba đại học năm ấy, suốt đêm chè chén say sưa kết quả khiến một nữ phục vụ mang thai, vì vậy tạm nghỉ học, phụng tử thành hôn. Hắn không thể tốt nghiệp, không thể xuất quỹ; tuy rằng hắn quả thực rời quê hương, nhưng là tách khỏi quan hệ cha con mà bị đuổi ra khỏi nhà.
Nhưng mà, tất cả những thất vọng và tan vỡ này chí ít thu được một kết quả tốt: Emily, con gái của hắn. Sau khi con gái sinh ra, hắn nỗ lực muốn duy trì quan hệ gia đình tốt đẹp. Tất cả tựa hồ bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, nhưng năm con gái hai tuổi lại xuất hiện một việc mang tính chuyển biến: Emily hư hư thực thực cảm mạo lại xuất hiện ở môi, triệu chứng móng tay tím bầm, hơn nữa vì khó thở mà đưa đến bệnh viện cấp cứu, sau khi kiểm tra mới biết được nó vốn có bệnh tim bẩm sinh: tứ chứng Fallot. Đời sống của Yusite bắt đầu ngày càng sa sút.
Có người nói “Số phận như tảng đá lớn lăn xuống sườn núi", đối với Yusite mà nói, thần xui xẻo căn bản vì hắn thiết kế riêng một chiếc tàu lượn siêu tốc thả xuống, còn quên giả bộ thắng xe, ảo diệu nhất chính là, khi hắn cho rằng đã đến đáy cốc, sẽ không thêm bi thảm, thần xui xẻo ngay cả có biện pháp đào ra cái hố thấp hơn để hắn nhảy xuống. Coi như, Yusite sớm cũng không biết mình đã ở tầng nào tại địa ngục.
Trên thực tế, tại địa ngục tầng mười chín hay tầng hai mươi, khác biệt không lớn; dù sao hắn cũng leo không ra. Hắn thậm chí đã sớm nghĩ tới, tương lai trên mộ phần của hắn (điều kiện tiên quyết là nếu như hắn có tiền mua mộ phần) khắc đại khái là: Johan · Yusite, chán nản và thất vọng trong cuộc sống cuối cùng nhận được lòng thương hại.
Có thể bởi vì lúc đó tuổi còn quá trẻ, có can đảm mạo hiểm nhưng không có dũng khí gánh vác, mẹ của Emily, cũng chính là vợ trước của hắn: Nina, lại cũng không cách nào chịu nỗi áp lực, vì vậy năm Emily bốn tuổi, có một ngày ra ngoài mua thuốc liền không trở về nữa; hai tuần sau, hắn nhận được đơn ly hôn.
Yusite đích xác không có thật tình yêu Nina, không thể nào trách cứ cô ấy rời đi, mỗi người đều có quyền truy tìm hạnh phúc; thế nhưng đối với con gái của bọn họ mà nói cũng không công bằng. Vì thế, hắn làm cha kiêm mẹ, thương yêu con gái gấp bội: Đó là an ủi duy nhất trong đời hắn.
Chữa trị bệnh tim bẩm sinh cần rất nhiều tiền, cần thời gian tỉ mỉ chiếu cố, cần thường xuyên đến bệnh viện, cho dù Yusite thân tình nhiều như nhà máy điện, nhưng thể lực của hắn lại càng ngày càng giống ngọn lửa giữa cơn lốc; hắn vốn cũng không phải là một tráng hán, kỷ năm qua, tình trạng thân thể hắn chi nhiều hơn thu so với tài khoản ngân hàng còn nghiêm trọng hơn.
Yusite sớm nhất từng đảm nhiệm chức tài xế của một ngân hàng tư nhân, thu nhập cũng không tệ lắm, thời gian cũng có thể tự do điều chỉnh, còn có thể làm việc vừa chiếu cố gia đình; sau đó, hắn bởi vì tài vụ của ngân hàng có nguy cơ bị đuổi việc, thật vất vả mới tìm được công việc ở siêu thị, mỗi ngày mười tiếng làm việc, hắn đồng thời tận khả năng kiêm chức, cuối cùng cũng có thể duy trì tiền sinh sống và tiền chữa bệnh. Nhưng sắc mặt của hắn càng ngày càng thảm, vành mắt đen càng ngày càng sâu, người cũng càng ngày càng gầy.
Mấy ngày trước, lúc hắn đang kiểm kê bị hộp giấy rớt xuống trúng đầu, may mắn chỉ là hộp khăn giấy, còn khiến hắn bất tỉnh gần nửa giờ. Lúc thủ trưởng của hắn nói: “Yusite, cậu mới mấy tuổi? Tôi không hy vọng cậu trở thành nhân viên trẻ tuổi nhất trong công ty lại làm việc quá sức mà chết bất đắc kỳ tử, truyền ra ngoài đối với hình tượng công ty không tốt." Nửa cưỡng bách khiến hắn nghỉ một tuần. Mà chủ nhà của hắn: vợ chồng già nhà Robinson càng hảo tâm tự nguyện đảm nhiệm công việc bảo mẫu, vì thế thúc đẩy hình trình nghỉ ngơi ở khách sạn của hắn.
Nhớ lại cuộc gặp gỡ bất ngờ ở khách sạn, Yusite không tự chủ được cười trong lòng, gương mặt có chút nóng khô. Đây là lần đầu tiên đạp phanh chiếc xe mấy năm qua chở hắn không ngừng đi xuống xui xẻo, một đêm điên cuồng tình cảm mãnh liệt đủ để hắn nhớ thật lâu; hắn hẳn là hảo hảo cảm tạ thánh linh từ bi. Mới nghĩ như vậy, Yusite lơ đãng ngẩng đầu một cái, liền thấy thập tự giá của giáo đường Phúc Âm (Tin Lành. Vì vậy, hắn không chút nghĩ ngợi đi về phía giáo đường.
Đứng trước thập tự giá, Yusite đem vài đồng tiền trong túi móc ra, bỏ vào trong hộp kính dâng, ở trước thánh đàn đốt hai ngọn nến, trước khẩn cầu thánh linh phù hộ con gái của hắn, sau đó cảm tạ chúa Giê-xu. Một người giống như hắn vậy, dĩ nhiên có thể có may mắn như vậy, hắn xuất quỹ lần đầu tiên là cùng một bác sĩ ngoại khoa anh tuấn tiêu sái ở trong căn phòng xa hoa tại Plaza Hotel, mà không phải cùng một trai bao ven đường trong căn phòng nhỏ bi ai tại Motel.
Sau đó, hắn suy nghĩ một chút, lại đốt một ngọn nến. Lần này không cầu bất kỳ ước nguyện gì, chẳng qua là ca tụng thánh linh. Sau đó mới rời khỏi giáo đường tới trường học đón Emily tan học.
Vừa mới bước ra cửa giáo đường, túi của hắn đột nhiên truyền ra một đoạn nhạc xa lạ: điện thoại di động mới vang lên. Lấy điện thoại di động ra, biểu hiện trên màn hình là một dãy số xa lạ, Yusite chần chờ chốc lát, vẫn là nhận điện thoại.
“Em rời đi trước, vì sao?"
Yusite cả người sững sờ bên đường, điện thoại di động thiếu chút nữa không rớt xuống."Bác sĩ… Cam… Campbell?"
“Johan, tôi tin tưởng chúng ta đã 『 quen thuộc 』 đến mức có thể gọi thẳng tên của đối phương." Loa một đầu khác truyền đến tiếng cười của Campbell, “Tôi gọi điện thoại đến khách sạn, tiếp tân nói em đã đi rồi. Vì sao, sẽ không phải là bởi vì em không thích Brooks Brothers? Có lẽ tôi nên đổi thợ may rồi."
“Không, không, tất cả đều rất tuyệt. Tôi rất… Thích vô cùng… Quần áo…" Yusite vội vàng nói, có chút nói năng lộn xộn, “Không cần đổi thợ may…"
“Thật cao hứng em thích. Đương nhiên, tôi nói là quần áo." Campbell cười nói: “Nghe theo đề nghị của em, tôi sẽ không đổi thợ may. Trên thực tế tôi ở phương diện kia rất lười, từ trước đến nay là bọn họ đưa quần áo gì đến tôi đều theo loại nhận toàn bộ."
Yusite trong đầu loạn thành một đoàn, “Ách… Campb… Không, Jes… Không, bác sĩ Campbell." Ấp a ấp úng một trận, hắn vẫn quyết định không thân mật như thế, “Ngài tại sao có số điện thoại của tôi?"
Nghe được cách xưng hô của Yusite, Campbell tựa hồ có chút mất hứng, thanh âm trầm xuống, “Là như vậy, 『 Johan 』." Hắn tận lực lảng tránh vấn đề của đối phương, cũng cường điệu gọi thẳng tên, “Về việc phỏng vấn ngày hôm qua, tôi chú ý tới có vài phần cũng chưa giải thích rõ." Jesse nói: “Tôi muốn biết em có rãnh hay không? Tôi muốn 『 tỉ mỉ 』 đem những phần kia hảo hảo giải thích lại một lần."
Nhìn miếng thịt bò trên bếp gas xèo xèo vang dội, Yusite máy móc đem nửa mặt thịt chín lật lại, không yên lòng rắc một chút hương thảo."Ba ba, con không muốn hương thảo." Cô bé tóc đỏ đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn làm bài tập nói.
“Ác." Yusite lúc này mới lấy lại tinh thần, đem thịt bò rán chín kẹp lên, “Miếng này ba ăn." Sau đó lại bỏ vào một miếng thịt bò khác, “Emily, con đang làm bài tập gì thế?"
“Báo cáo chuẩn bị cho ngày mai đi học." Emily nói: “Đề mục của con là 『 Odyssey du hành ký 』."
“Trường học đã bắt đầu dạy thần thoại Hy Lạp?"
“Không có. Ba ba đã kể câu chuyện này rất nhiều lần, con nhớ kỹ."
“…" Yusite xoay người nhìn Emily. Cô nhóc mười tuổi, vóc dáng thoạt nhìn so với đứa nhỏ cùng tuổi nhỏ gầy mà tái nhợt hơn, môi thoáng xanh tím. Bởi vì bị bệnh, Emily có khá nhiều thời gian nằm trên giường nghỉ ngơi, để làm bạn, Yusite liền ở bên giường kể các loại câu chuyện cho nó nghe. Đồng thoại, thần thoại, thuật lại; sau đó Yusite tìm không được truyện có thể kể, lại bắt đầu tự mình sáng tác truyện. Emily vô cùng thích nghe Yusite kể truyện, đó là thứ giải trí hưu nhàn tốt nhất của cha con bọn họ. “Bất quá, cô giáo Sands của các con tựa hồ nghĩ đề mục của con đối với những bạn học khác mà nói là quá khó."
“Ba, cô Sands chỉ là kiếm cớ để nói chuyện với người mà thôi."
Buổi chiều, lúc Yusite một thân quần áo xa hoa đứng ở cổng trường chờ Emily, không chút ngạc nhiên nào khiến cho rất nhiều người ghé mắt. Cô Sands vừa nhìn thấy hắn, lập tức đi tới, mang trên mặt nụ cười sáng lạn, giọng nói lại khá lo lắng nói cho hắn biết thành tích học tập của Emily mặc dù tốt, nhưng cùng bạn học trong lớp quan hệ hết sức kém, “Với tuổi tác và tình trạng thân thể của Emily, ta biết đối với một người cha độc thân mà nói rất vất vả; hơn nữa, Emily cần có đủ cả cha lẫn mẹ… Ta mong muốn có cơ hội nói chuyện riêng với anh một chút…" Cô Sands tới gần bên cạnh hắn, “Làm sao để Emily sống vui vẻ hơn."
Yusite xấu hổ nở nụ cười. Đại khái bởi vì hắn thoạt nhìn u buồn, rất dễ kích phát ý thức tình thương của mẹ của phái nữ. “Tôi…"
“Ba ba, con choáng đầu." Emily đột nhiên xuất hiện ở bên người Yusite, lôi kéo tay hắn, “Cô Sands tạm biệt."
“Emily, con không thích cô Sands sao?"
“Cô ấy rất giả tạo. Lúc nói chuyện với con thanh âm rất the thé, lúc nói chuyện với ba ba thanh âm mới trở nên rất mềm mại." Emily nhún vai, “Ba ba, người quá cực khổ. Con mong muốn ba ba có thể tìm được một đối tượng có trách nhiệm lại biết quan tâm."
Yusite nghe xong tương đối cảm động, ôm lấy con gái. Trong lòng lại có chút cổ quái: Những lời này từ miệng của một bé gái mười tuổi nói ra, con gái của hắn có phỉa trưởng thành quá sớm không.
Cùng Emily, vợ chồng Robinson cùng nhau dùng bữa cơm, sau khi bồi Emily hoàn thành nội dung của báo cáo của bài học, sắp tới chín giờ, Yusite ngồi trên ghế sa lon đối mặt TV, cũng không ngừng chú ý đồng hồ, có vẻ nôn nóng bất an. Sau một lúc lâu, Yusite rốt cục nhịn không được mở miệng nói với vợ chồng Robinson: “Ách, con đột nhiên nghĩ đến có việc phải…"
Bà Robinson không đợi Yusite nói xong, liền mỉm cười nói: “Đi đi. Không cần giải thích, cậu hiếm khi được nghỉ không phải sao? Đừng lo lắng cho Emily, chúng ta sẽ chú ý."
“Cảm ơn, con sẽ về trước mười một giờ." Yusite lộ ra bộ dáng tươi cười cảm kích, từ trên ghế salon nhảy dựng lên, nhẹ nhàng rời khỏi nhà.
Tác giả :
Trinh Dĩnh