Ái Dục Thành Thị Chi Tâm Ý

Chương 19

Khi Yusite mở mắt, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong, trên mặt đất chiếu ra từng đường ánh sáng ôn nhu.

Bốn bức tường bao quanh, cũng không phải màu trắng lạnh lẽo ảm đạm, cũng không phải màu xám cô độc hậm hực, mà là màu xanh ô liu nhạt, ở dưới ánh nắng, hiện ra một loại phong vị nhàn tĩnh tựa như phố núi Tuscany.

Không phải bệnh viện lạnh lẽo buồn tẻ, càng không phải là ngục giam đau khổ, hắn không biết mình đây ở đâu. Bất quá, thân thể cảm thấy thoải mái hơn nhiều, vết thương trên lưng đã không còn đau, đầu cũng không choáng.

Giơ tay lên dụi dụi con mắt, chú ý tới trên cổ tay được bôi thuốc băng bó cẩn thận; không chỉ như vậy, tầm mắt của hắn rụt rè dời xuống, lại thấy quần áo bẩn trên người không còn, thay vào đó là một bộ đồ ngủ thoải mái. Rất hiển nhiên, người nào đó đã vệ sinh chữa trị cho hắn, cái này cũng ám chỉ, người kia biết chuyện hắn bị lăng nhục.

Hắn đột nhiên có dự cảm xấu.

Quay đầu vừa nhìn, trên tủ thấp cạnh giường đặt một bình nước suối, ly nước, và một ít đồ chữa trị; tiếp tục nhìn quanh, ở chân giường có một cái ghế, một quyển sách dùng thẻ đánh dấu lại tùy ý đặt trên ghế, xem chủ nhân tựa hồ tạm thời rời khỏi đây không lâu.

Tim của Yusite đập dồn dập vì khẩn trương mà từ từ đập nhanh hơn, nhìn về phía cửa, cửa phòng nửa khép, hắn có thể loáng thoáng nghe được một giọng nam trầm thấp cách đó không xa đứt quảng truyền vào. Đó là âm thanh mà Yusite vô cùng quen thuộc.

Lòng hắn ngạc nhiên, bản thân cũng không biết vì sao, chỉ là không chút suy nghĩ nhảy xuống giường, chạy như bay đến cạnh cửa đóng cửa, khóa lại, hai tay khẽ run.

Tuy rằng biết như vậy vô cùng ngu xuẩn: Đến mức độ này, đối phương đã sớm rõ ràng biết tình trạng của hắn, trốn tránh nữa cũng vô ích; thế nhưng hắn sợ: Sợ từ trong mắt đối phương nhìn ra bất kỳ sự thương hại, đồng cảm nào, thậm chí là kinh bỉ. Dù chỉ cần một chút, đều đủ để khiến hắn nhớ lại cảnh ngộ nhục nhã không chịu nổi của bản thân.

“… Tôi sẽ gọi lại cho anh." Nghe được tiếng cửa đóng lại, Campbell lập tức cúp máy, vọt tới cửa phòng. Xoay xoay tay nắm cửa, cửa vẫn bất động: Đã bị khóa từ bên trong. Y lập tức lấy chìa khóa từ trong túi ra, muốn mở cửa.

Chìa khóa còn chưa cắm vào ổ khóa, y đột nhiên nhớ tới, ở bệnh viện từng gặp qua không ít bệnh nhân bị bệnh nặng yêu cầu y: Không nên nói mức độ nghiêm trọng của bệnh tình cho những người họ quan tâm nhất hay yêu quý nhất như cha mẹ hay bạn đời.

Y có thể hiểu được tâm tình của Yusite. Vì vậy tay của y lại rũ xuống, cất chìa khóa vào lại trong túi.

Yusite tự trách khiến y đau khó chịu, cho dù mở được cánh cửa hữu hình này, nếu như không xông vào được cánh cửa vô hình trong lòng đối phương, cũng vô dụng. Ngẩn người nhìn cửa vài giây, y nhất thời hâm mộ Alibaba, biết thần chú quan trọng để mở cửa.

“Johan…" Campbell hướng cửa lẩm bẩm nói: “Tôi không biết nên mở lời thế nào…" Giọng nói có vẻ không thể làm gì, y khó khăn lục tìm từ ngữ.

Tiếng của Campbell khiến tim của Yusite níu lại một cái. Hắn tưởng tượng ra được đối phương kế tiếp sẽ nói cái gì ——

“Không biết nên mở lời thế nào… Suy nghĩ thật lâu, tôi phát hiện chúng ta kỳ thực không thích hợp. Tôi rất đồng cảm cảnh ngộ của em, thế nhưng xảy ra những chuyện kia, tôi rất khó tiếp nhận… Chúng ta vẫn là bạn bè, bất quá, tôi không cách nào có tâm ý giống vậy đối với em…"

Bởi vì Campbell là một người có giáo dưỡng, cho nên phải dùng cách tuyên bố tử hình nhân từ nhất.

“Tôi suy nghĩ thật lâu…" Qua một lúc lâu, Campbell lại chậm rãi mở miệng.

Quả nhiên, Yusite tựa ở bên kia cánh cửa hít một hơi thật sâu, để bản thân cố gắng bình tĩnh tiếp nhận. Hắn chỉ khẩn cầu thời điểm đao hạ xuống có thể nhanh chuẩn một chút, cho hắn thống khoái một chút.

“Tôi không cần nhấn mạnh lần nữa, em biết rất rõ tâm ý của tôi."

Yusite nhíu mày, sững sờ ngây người.

“Nhớ một đêm kia… Cái đêm chúng ta ở cùng nhau, lời tôi nói với em." Campbell nói tiếp: “Hy vọng em nhớ rõ, bởi vì tôi nhớ vô cùng rõ. Tâm ý của tôi sẽ không có chút thay đổi nào, thậm chí càng kiên định hơn."

Yusite nhắm mắt lại, dựa lưng vào cửa, từ từ trượt ngồi dưới đất.

Đêm hôm đó, Campbell như đọc thần chú, không ngừng ghé vào tai hắn nỉ non lập lại tôi yêu em, tôi yêu em… Quả thật, hắn biết rõ tâm ý của Campbell. Bởi vì biết, mới khiến người đau khổ hơn.

“Tôi chỉ muốn nói cho em biết một câu." Campbell cũng dựa lưng vào cửa ngồi trên sàn nhà, như cầu khẩn, nhẹ giọng nói: “Không sai, tôi cái gì cũng biết hết rồi… Tôi không ngại, tuyệt không để ý." Y bắt đầu không ngừng lập lại: “Tôi không ngại, tôi không ngại, tôi không ngại…"

Yusite chôn sâu mặt vào trong lòng hai bàn tay.

Truyền qua cửa gỗ anh đào, sóng âm ôn hòa kiên định từ sau lưng khuếch tán ra tiến vào trong lòng Yusite.

Sau khi không ngừng lưỡng lự, lập lại mấy lời đơn giản “Tôi không ngại" này trong nháy mắt chuyển hóa thành giai điệu xinh đẹp như thánh ca Gregory, Yusite vốn lo âu tim đập dồn dập, dần dần dùng hợp với thanh âm của Campbell, mà bình ổn định bình tĩnh lại, cũng cùng với tâm tư của đối phương hưởng ứng lẫn nhau.

Hai người cứ như vậy cách một cánh cửa, dựa lưng vào nhau ngồi dưới đất, dung hợp vào âm luật bình thản đơn giản này.

Qua hồi lâu, thẳng đến khi một trận chuông ngắn dồn dập cắt đứt phần hài hòa này. Yusite biết đó là tin nhắn bệnh viện thông báo cho Campbell.

Quả nhiên, Campbell nói: “… Tôi phải quay về bệnh viện xử lý vài chuyện. Em nghỉ ngơi nhiều chút, tôi muộn chút sẽ về."

Yusite trầm mặc vẫn ngồi dưới đất, thẳng đến khi xác định Campbell đã rời khỏi, hắn mới đứng lên, mở cửa, ra khỏi phòng.

Rời phòng, Yusite phát hiện đang ở một cản nhà tương đối lớn nhưng trống trải đơn giản sạch sẽ, có hai tầng, hắn ở trên lầu, ngoại trừ phòng nghỉ trước đó giường, tủ thấp nhỏ và một cái ghế ra, còn lại phòng không hề có đồ dùng gì khác; dưới lầu là mấy phòng lớn hơn để không, nhưng mà ngoại trừ trong nhà bếp tạm thời có một bếp điện tử nhỏ ra, cũng không có lấy một vật dụng nào khác. Nói tóm lại, là một căn nhà cao cấp để không chờ trang hoàng.

Yusite đi tới phòng khách, thấy ngoài cửa sổ có một vườn hòa, tuy rằng trước mắt hơi ngổn ngang, nhưng sau khi thu dọn tất nhiên khá hấp dẫn… Hắn đột nhiên biết được bản thân đang ở chỗ nào: trong căn nhà Campbell mới mua.

Yusite có chút không biết làm sao đứng ở phòng khách, đột nhiên nghe được tiếng chìa khóa chuyển động. Có lẽ là Campbell, hắn nghĩ thầm. Lúc đang do dự, lại nghe được một giọng nữ xa lạ “… Jesse, tôi giúp anh đem quần áo tới, cũng thuận tiện mang theo một ít thức ăn, anh chỉ lo chiếu cố bệnh nhân, cái gì cũng không. Không biết khẩu vị của anh, cho nên hãy chấp nhận chút đi…"

Yusite không khỏi sửng sốt. Nguyên lai bọn họ cũng không phải là hai người duy nhất ở chỗ này, mà có những người khác làm bạn; nghe đối phương gọi tên Campbell. Với thái độ nói chuyện, hai người tựa hồ khá quen thuộc, thậm chí vô cùng thân mật… Sợ rằng cô ấy cũng biết cảnh ngộ của mình, trong lòng nhất thời nghĩ khó chịu vừa nhục nhã.

“Ngoài ra… Ác, anh đã tỉnh, thật tốt quá!" Mở cửa, một cô gái tóc đen mặc quần áo dệt kim, trên tay ôm hai túi giấy, trên vai mang túi xách Burberry đi vào trong nhà, nhìn thấy Yusite đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền mỉm cười chào hỏi, “Jesse không ở đây?"

Yusite lắc đầu, theo bản năng cảnh giác. Cô gái thả túi giấy trong tay xuống, “Anh thoạt nhìn khá hơn rồi. Jesse nói y lái xe quá nhanh hại anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phi thường tự trách, hai ngày này vẫn trông nom anh…"

Xem ra Campbell bịa ra một lời nói dối vô tội. Không chỉ trị liệu ngoại thương cho hắn, còn giữ tự tôn cho hắn. Yusite hít sâu một hơi, hơi cúi đầu.

“Sau này đừng để Jesse chạm tay lái nữa." Cô gái kia tiếp tục thao thao bất tuyệt nói: “Y đảm bào với tôi: Sưng đỏ trên mặt anh tuyệt đối sẽ biến mất trong vòng một tuầnt, bầm tím có thể phải cần một chút thời gian lâu hơn, bất quá đến lúc đó có thể dùng mắt kính thường che đi một chút, như vậy liền kịp lễ ra sách mới rồi."

Yusite nghe xong không hiểu thế nào, cô gái lại như hoàn toàn không chú ý tới, từ trong túi xách lấy ra một quyển sách, “Vừa vặn tôi có đem sách mẫu đến, anh xem trước một chút; kiến nghị anh cũng nên luyện ký tên một chút… Còn có, chúng ta phải thảo luận một chút kế hoạch sáng tác trong tương lai của anh…" Cô ngẩng đầu, thấy Yusite vẻ mặt mờ mịt kinh ngạc nghi hoặc, liền hỏi: “Johan, anh không biết taôiđang nói cái gì, đúng không?"

Yusite lắc đầu: Đối phương biết tên hắn, hắn lại không biết đối phương là thần thánh phương nào.

Cô gái nở nụ cười, thẳng thắn nói: “Bắt đầu lại từ đầu. Tôi là Barbra · Watson." Cô vươn tay, “Lần trước ở thọ yến của viện trưởng không có cơ hộiđc gặp anh, hiện tại rốt cục 『 chính thức 』 gặp mặt, xin chỉ giáo thêm."

Yusite mới chợt hiểu ra. Bắt tay chảo hỏi đối phương xong, hắn cầm sách lên, thấy mặt bìa giật mình: Đó là chuyện hắn viết cho Emily.

“Đây là có chuyện gì?"

“Không ai nói với anh sao?" Barbra kinh ngạc, “Tôi là tổng biên tập của nhà xuất bản MW. Jesse giới thiệu con gái của anh cho tôi quen, con gái của anh đề cử tác phẩm của anh cho tôi, tôi sau khi xem xong vô cùng yêu thích, quyết định đề cử xuất bản."

Yusite nghe qua nhà xuất bản MW, chuyên môn xuất bản sách cho thiếu nhi và thanh thiếu niên, khá có danh tiếng. Thế nhưng hắn thật không ngờ lại sẽ phát triển thành như vậy, “Emily? Thế nào… Tôi không rõ…" Hắn có chút nói năng lộn xộn.

“Johan, nghìn vạn lần không cần nói anh muốn sửa bản thảo. Tuần sau sẽ mở họp báo, tiền nhuận bút ứng trước cũng đã trả cho luật sư của anh rồi…"

Yusite đột nhiên nhớ tới, hòa ra ở cục cảnh sát Vanesselt nói hắn đã thanh toán phí luật sư là ý này.

Hắn chưa từng nghĩ tới chuyện viết cho Emily lại có cơ hội ra sách, tựa như bất ngờ trúng thưởng lớn, một loại may mắn kỳ quái khiến hắn bỗng chốc hỗn loạn; hắn nhất thời cảm thấy có chút choáng váng, ôm sách từ từ ngồi xuống đất, “Xin lỗi, tôi cần chút thời gian…"

Barbra cũng ngồi xuống sàn nhà, giống như nghiên cứu động vật quý hiếm nhìn chăm chú vào hắn.

Qua một lúc lâu, cô chậm rãi mở miệng, “Biết không, anh thật là một người rất đặc biệt." Giọng nói của cô đã không còn mừng rỡ như trước đó, thậm chí mang chút nghiêm khắc; Yusite tin tưởng đây mới là tính cách thật sự của cô.

“Lúc Jesse hưng cao hứng nói cho chúng tôi biết, y gặp hơn một đối tượng tốt, ngoài mặt tôi tuy vui mừng thay y, trong lòng thì rất phản đối." Thái độ của cô thay đổi, hiện ra một chút địch ý, “Bởi vì… Tôi đã từng vô cùng mê luyến Jesse." Cô nhìn thẳng Yusite, tựa như muốn thử phản ứng của hắn.

Yusite suy nghĩ vừa chuyển, nhớ tới Vinci từng nói qua ái hận tình cừu của bọn họ lúc ở trường y, có lẽ chính là chuyện này, hắn gật đầu, “Tôi biết, cũng có liên quan đến Vinci."

“Xem ra Jesse đã nói với anh." Barbra lộ ra vẻ chắc hẳn phải vậy cười yếu ớt, “Tôi mê luyến Jesse, nhưng y cũng chưa từng chú ý tới tôi… Anh biết đó, y rất được hoan nghênh." Cô dừng một chút, lại lấy giọng điệu bất đắc dĩ tiếp tục: “Để có được sự chú ý của y, lúc đó tôi kà nhân viên quản lý thư viện, thậm chí đáp ứng giúp Karl · Vinci —— bạn trai của tôi năm đó bạn trai, cùng trộm tư liệu nghiên cứu luận văn của Jesse."

Yusite sửng sờ ngây người, “Tôi cho là Jesse bất quá là đùa giỡn một trận…"

“Anh biết cá tính của Jesse. Đối với y mà nói, có thể thật chỉ là trò đùa." Giọng điệu của Barbra mang chút tự tròa phúng, “Y tựa hồ đã sớm biết trước, cho nên chuẩn bị một phần tư liệu nghiên cứu giả để bị trộm đi. Karl vì vậy mà mắc lừa, không kiểm chứng lại liền không chút nghi ngờ trích dẫn số liệu sai đó. Phần 『 tàn khốc 』 nhất, là trong buổi họp phát biểu luận văn, Jesse cố ý nhằm vào vấn đề số liệu này, vạch trần sự thật; luận văn của Karl thất bại, bởi vậy một năm sau mới tốt nghiệp, bị hắn ta cho đó là sỉ nhục lớn nhất trong đời."

Cho nên Vinci mới căm hận Campbell như vậy, Yusite nghĩ thầm, mà bản thân cũng không rõ nội tình bị khiêu khích, thực sự hoài nghi Campbell, hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ.

“Sau đó, tôi và Karl chia tay, đồng thời chủ động yêu cầu Jesse hẹn hò với tôi." Barbra nhìn ánh mắt của Yusite, như cố ý vòng vo lôi kéo hứng thú của người ta, “Jesse lại từ chối rõ ràng… Có đôi khi, y sẽ dùng một loại thái độ gần như rất xấu xa đùa cợt người khác, anh cũng biết mà."

Yusite hơi lộ vẻ đồng cảm mỉm cười, hắn quả thật cũng từng bị Campbell giày vò không ít.

“Jesse nói có thể cùng tôi có tình một đêm, nhưng không có khả năng hẹn hò lâu dài —— bởi vì tôi không giữ được y. Rất quá phận đi." Barbra chậm rãi nói: “Jesse nói, đối tượng mà y tìm kiếm là một người có thể cho y 『 thỏa mãn giác quan và kích thích tâm trí 』. Tôi vẫn cho đó chỉ là cái cớ, căn bản không có người như vậy…" Cô dừng một chút, “Nhưng mà, khi tôi xem tác phẩm của anh, mới hiểu được ý của Jesse." Yusite không giải thích được. Ánh mắt của Barbra liền nhu hòa xuống, “Johan, phê bình văn học đánh giá tác phẩm của anh rất tốt, nhìn xem."

Cúi đầu, Yusite lật sách tới trang bìa thứ tư, mặt trên liệt kê các đề cử; nhìn một chút, rất nhiều lời khen làm hắn có chút mặt đỏ. Trong đó trích dẫn bình luận của 《 The New York Times 》 còn viết:

Đầy dũng khí, mơ ước và tình yêu… Quyển sách khiến các độc giả biết “Yêu" và “Mơ ước" không chỉ tồn tại, lại có thể đạt được…

“Những câu chuyện này… Thật ra là chỉ viết cho Emily." Yusite chậm rãi nói: “Nó có bệnh tim bẩm sinh. Thân là cha, tôi mặc dù không cách nào cho nó hưởng thụ về mặt vật chất xa hoa, chí ít về mặt tinh thần…"

“Tôi nghĩ, Emily đã cảm nhận được tâm ý của anh. Không chỉ bé, rất nhiều độc giả khác đều vậy, con tôi cũng thích vô cùng… Johan, có người cha tốt như anh, Emily vô cùng may mắn." Barbra đứng lên, đi tới sát cửa sổ, “Lúc vườn hoa này được sửa sang xong nhất định rất thoải mái, tôi tin Emily sẽ thích."

Yusite gục đầu xuống, trầm mặc không nói. Không sai, Emily tuyệt đối sẽ thích vườn hoa; có lẽ còn có thể nuôi một con chó, nó vẫn luôn rất muốn… Nhưng mà đã quá muộn, hắn đã chủ động bày tỏ không tranh quyền giám hộ Emily.

Yusite nhớ lại mấy năm qua cùng con gái nương tựa lẫn nhau từng ly từng tí, vuốt chữ trên bìa sách, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Xuất thần một lúc lâu, đột nhiên bị một tiếng chuông quấy rầy suy nghĩ, hắn mới ngẩng đầu.

“Chắc là ông nhà tôi, hắn tới tìm tôi cùng đi đón con trai tan học." Barbra đi tới cạnh cửa cầm lấy điện thoại vô truyến, cùng bảo vệ cao ốc chào hỏi một tiếng."Chúng tôi bình thường là thay phiên nhau đón nó tan học, hôm nay vừa vặn hai người đều rảnh, cùng đến trường cho nó một bất ngờ."

Yusite lộ vẻ hiểu ý tươi cười, nhưng cũng có chút khổ sở, tới trường đón con nhỏ cũng từng là công việc hằng ngày của hắn. Barbra mở cửa, “Tôi gọi hắn lên chào hỏi anh."

Sau một lát, một người đàn ông gầy gò tiến vào cửa. Hắn ta khẽ hôn Barbra một cái, “Jesse không ở đây, em còn ở lại giúp y giữ nhà là được rồi; tự anh đến trường đón…" Sau đó hắn ta chú ý tới sự tồn tại của Yusite, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vui mừng cười, “Anh đã tỉnh! Jesse biết nhất định sẽ rất vui mừng…"

Bởi vì chuyện của mình lại để nhiều người lo lắng như vậy, Yusite cảm thấy vô cùng áy náy."Lần đầu gặp mặt, hạnh ngộ." Hắn xấu hổ gãi gãi đầu, “Xin lỗi, bởi vì một chút chuyện nhỏ của tôi…"

“Lần đầu? Không, chúng ta kỳ thực đã từng gặp mặt trước dây." Người đàn ông cười nói: “Bất quá… Tình trạng của anh lần đó so với lần này kém hơn, đại khái không nhớ ra được." Yusite càng nghe càng hồ đồ, người kia thì thân thiện vươn tay, “Tôi là Ed · Smith, hiện đang làm việc ở bệnh viện quận."

Yusite ngạc nhiên. Sau đó cẩn thận nhớ lại, hắn đối với cái tên này thật có chút ấn tượng. Smith lại tiếp tục giải thích: “Vẫn không có ấn tượng sao? Anh có một lần bởi vì mệt mỏi, huyết áp thấp bị sốc mà nằm viện… Có nhớ không?"

Yusite nhất thời xấu hổ. Lúc Emily lên cơn khó thở nghiêm trọng, hắn cũng té xỉu nằm viện, cái kinh nghiệm thương tâm đó, hắn há chỉ có ấn tượng, căn bản là ký ức khắc sâu vô cùng, hơn nữa Vinci… Yusite rùng mình một cái, sắc mặt nhất thời u ám.

“Vừa lúc là ngày đầu tiên tôi đến bệnh viện quận." Smith hình như đột nhiên nhớ tới, quay đầu nói với Barbra: “… Đúng rồi, anh hình như chưa nói với em, ngày đó Jesse đến gặp anh, còn tặng một chai rượu đỏ rất tốt, anh đã quên mang về nhà." Tim của Yusite chấn động một cái, đầu lông mày khẽ nhếch lên, Smith không chút phát hiện dị dạng nào, lại tiếp tục nói; “Nói chung, lúc anh té xỉu, Jesse không chỉ xung phong nhận việc cấp cứu, còn ở lại đến trông nom…"

Yusite nghẹn họng nhìn trân trối, căn bản không thể tin được những thứ mình vừa nghe được, tim đập thình thịch, “Không có khả năng…" Hắn dùng thanh âm yếu ớt lại run rẩy, tựa như muốn thuyết phục bản thân, lúng túng nói: “Là Vinci đi…"

“Là Jesse. Tôi lúc đó còn phi thường bội phục, hoàn toàn không biết hoài nghi y có ý đồ riêng." Hắn ta cười ha ha, “Hay hơn nữa, tôi hỏi y có biết anh không, y phủ nhận ba lần; kết quả lại ngồi bên giường bệnh của anh thẳng đến sáng sớm mới rời đi…"

Đó là sau khi bọn họ ở câu lạc bộ Polo của New York tại Lounge Bar bị vạch trần lời nói dối mà chia tay, trước khi hắn trở thành tài xế “chính thức" gặp lại lần nữa.

Chuyện này thay đổi toàn bộ quan điểm, thì ra Campbell vẫn… Tim của Yusite đập dồn dập cùng sóng não trong nháy mắt hoàn toàn hỗn loạn.
Tác giả : Trinh Dĩnh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại