Ái Dục Phục Tùng

Chương 1

“... Chủ nhân... xin anh…"

Rèm cửa sổ xa hoa khép hờ mơ hồ lộ ra ánh sáng nhàn nhạt, bên trong gian phòng tối mờ, thanh âm thân thể giao hợp vang lên bành bạch, mùi vị dâm mỹ cuồng loạn bao trùm.

Trên chiếc giường rộng lớn, nam nhân da thịt trắng nõn đang quỳ gối nằm úp sấp, hai tay bị dây thừng đỏ trói buộc sau lưng, tuy rằng đôi mắt bị mảnh vải đen bịt chặt, nhưng vẫn có thể nhìn ra bên dưới của cậu đang bị kẻ khác mãnh liệt khống chế; ngọc hành xinh đẹp lại bị dây vải quấn chặt nhiều vòng, khổ sở đến tím trướng.

Dây xích nối với chiếc vòng da trên cổ bị giật mạnh khiến cậu không khỏi phải ngẩng đầu lên, những sợi tóc dài đen nhánh tán loạn phía sau gáy, lớp mồ hôi mỏng phủ trên da thịt, cùng sự va chạm từ phía sau khiến không khí càng trở nên dâm mỹ hơn.

Ba! Một tiếng giòn tan vang lên, trên cặp mông trắng nõn liền nổi lên dấu tay hồng nhạt."Giang Lăng... dùng sức. " nam nhân phía sau trầm giọng ra lệnh, giọng nói dù ôn nhu nhưng lại chứa đầy sự tức giận khiến kẻ khác không thể nào phản kháng lại được.

Giang Lăng thở hổn hển, cố sức co rút thân thể, dùng tràng bích non mềm bao lấy cự bổng cứng rắn nóng bỏng như bàn ủi kia. Lời cầu xin trước đó vẫn chưa hề được đáp lại —— cậu liền biết, phải rất lâu nữa cực hình này mới có thể kết thúc, chỉ là dục vọng giữa hai chân đã sớm bị kích thích đến giới hạn, cảm giác thống khổ vì không được giải phóng giống như một con rắn độc đang gặm nhấm trái tim cậu.

Nam nhân mạnh mẽ dùng sức, đem phân thân vừa dài vừa to đâm thẳng vào thân thể Giang Lăng, cúi người vuốt ve đầu nhũ của cậu, nhìn khóe môi câu dẫn kia đang cắn răng chịu đựng từng sự đụng chạm từ ngón tay, hắn mỉm cười, lộ ra một tia hứng thứ: “Muốn bắn sao?"

Hai tay Giang Lăng bị buộc chặt ra sau lưng, khớp xương vì nắm chặt đã trở nên trắng bệt, mồ hôi lạnh theo tóc mai chảy xuống hai gò má, bên dưới mảnh vải đen bịt mắt lộ ra hai gò má ửng hồng biểu hiện cho câu trả lời.

“Trả lời tôi." nam nhân không vui siết mạnh đầu ngón tay của hắn.

Cơn đau nhức từ ngực truyền đến, Giang Lăng co rúm lại một chút, đừng nói đến hậu huyệt của cậu đang phải nuốt cái thứ to lớn kia của hắn, hiện tại cậu không có nổi một chút sức mạnh để chống lại người nam nhân này.

“... Muốn bắn... Chủ nhân… Cầu xin anh cho em bắn… " Giang Lăng cầu xin, tiếng nói xen lẫn sự run rẩy khiến nam nhân kia rất vui vẻ.

Nam nhân hài lòng buông đầu nhũ của cậu ra, nắm lấy hai cổ tay đang bị ràng buộc của cậu, mạnh mẽ nâng cậu ngồi dậy!

Trước mắt là một mảnh đen kịt, xúc cảm rõ ràng hơn truyền đến, kèm theo âm thanh từ xiềng xích trên cổ, Giang Lăng vô lực rên rỉ, nơi mẫn cảm sâu trong cơ thể đột ngột bị cự bổng chà xát, khoái cảm giống như một luồng điện thẳng tới bụng dưới, nhưng cậu không cách nào có thể giải phóng ra, từng phút từng giây giống như cậu đang bị tra tấn trong địa ngục!

Sau khi liên tục đâm thúc mạnh mẽ, nam nhân điên cuồng phóng thích vào sâu trong thân thể Giang Lăng, ràng buộc trên phân thân của cậu cũng được tháo gỡ —— Giang Lăng cắn đệm chăn, rốt cục cũng có thể giải thoát khỏi một đêm dài dằng dặc…

Gông cùm xiềng xiếc ở hậu huyệt được rút ra, Giang Lăng vô lực nằm trên giường thở dốc, bạch trọc theo khe mông chảy xuống trên ga giường.

Nam nhân thoải mái mà thở ra một tiếng, nằm nghiêng trên giường, cơ thể cường tráng với tỉ lệ hoàn hảo, khuôn mặt anh tuấn bất phàm, đôi con ngươi đen nhánh như nước hồ sâu thăm thẳm khiến cho hắn cả người toả ra một loại khí chất vương giả nhưng cũng nguy hiểm như mãnh thú. Hắn tự tay tháo bịt mắt cho Giang Lăng —— nhất thời, dung mạo tuyệt mỹ hiện ra! Khuôn mặt trầm tĩnh lãnh đạm còn lộ ra ham muốn chưa được thỏa mãn, mê hoặc tới cực điểm. Đôi mắt sắc sảo xinh đẹp phủ lên một màn sương, lông mi dài mảnh còn đọng lại giọt nước mắt, cánh môi trơn bóng khiến kẻ khác phải hồi tưởng lại cậu đã bật ra những tiếng rên rỉ dâm mỹ như thế nào…

Nam nhân mỉm cười, nâng cằm Giang Lăng, hôn lên cánh môi xinh đẹp đó.

Lông mi rung động, Giang Lăng rũ mắt xuống, chịu đựng nụ hôn bá đạo của hắn... Trong nháy mắt, cậu như người bị lạc đường, tâm hồn chìm đắm trong thứ tình cảm ấm áp đó.

Hôn xong nam nhân buông Giang Lăng ra, cởi trói hai tay cho cậu, vơ bật lửa trên tủ đầu giường châm thuốc, lười biếng hút một hơi.

Cánh tay đau đến căng cứng, toàn thân đau nhức vô cùng, Giang Lăng gắng gượng nâng thân thể ngồi dậy, cố sức đi xuống giường, cảm giác vô lực như đi trên mây.

Giường của chủ nhân không được ở lâu, làm xong liền phải rời đi, đây là quy tắc. Giang Lăng gần như đã đem mỗi một mệnh lệnh của người nam nhân này khắc sâu vào trong xương tủy, cố ép bản thân phải biến những quy tắc đó thành thói quen.

Giang Lăng cắn răng chịu đựng sự đau nhức nơi thắt lưng, xoay người xuống bên cạnh giường quỳ trên mặt đất, cúi đầu xuống: “Chủ nhân, em ra ngoài đây."

Nam nhân liếc mắt nhìn cái đầu đang cúi xuống kia, phun ra một làn khói: “Đi đi."

Giang Lăng lúc này mới đứng lên, thân hình có chút lảo đảo ra khỏi phòng.

Tắm rửa thân thể sạch sẽ, Giang Lăng tháo chiếc vòng da từ trên cổ xuống đặt vào trong tủ. Tiếp đó thay quần áo, chiếc áo T shirt đen ôm lấy thân thể không chút tì vết, quần jean kèm thắt lưng thấp, ống quần nhét vào trong đôi giày đen sáng bóng không một hạt bụi. Khoác lên người chiếc áo gió sẫm màu, Giang Lăng cúi thấp đầu đi tới trước cửa phòng ngủ mới vừa mây mưa xong, cung kính gọi chủ nhân.

“Ừm? " điếu thuốc trên tay nam nhân vừa tàn hết.

Giang Lăng nhẹ nhàng đẩy cửa, vẻ mặt ngoan ngoãn nói: “Em đi đây."

Nam nhân liếc nhìn Giang Lăng quần áo chỉnh tề trước mắt, trầm mặc phất tay một cái.

Giang Lăng đóng cửa lại.

Vừa ra khỏi cổng biệt thự, Giang Lăng đã bị ánh dương làm cho chói mắt.

Tiếng động cơ mạnh mẽ nổ vang, ánh đèn trên chiếc xe sang trọng liền bật sáng, chiếc xe từ gar a phóng nhanh như tên bắn, trong nháy mắt đã biến mất ở cuối đường.

Nghe tiếng xe đã đi xa, nam nhân hút hơi thuốc cuối cùng, bóp tắt đầu thuốc lá, vén chăn ra bắt đầu xuống giường, đi vào phòng tắm.

Một tiếng thắng gấp vang lên! Chiếc xe màu đen sang trọng đã dừng trước cửa một quán rượu rất lớn “Tụ phúc lâu “, nguy nga lộng lẫy, xa hoa ngất trời.

Giang Lăng rút chìa khóa xe bước xuống.

Những mỹ nữ đón khách ở cửa vừa nhìn thấy Giang Lăng từ trong xe đi ra đều khẩn trương cúi đầu.

Giang Lăng chỉnh lại cổ áo, hai tay đút vào trong túi quần, sải bước đi tới. Cậu đi qua cửa chính, đại sảnh... Dọc đường đi đừng nói là ngăn cản, không một ai dám liếc nhìn cậu một cái.

Ding, cánh cửa thang máy chuyên dụng mở ra, Giang Lăng đi vào ấn nút lên tầng tám.

Thang máy chậm rãi tăng tốc, Giang Lăng nhẹ nhàng thở phào một cái, đưa tay vuốt mớ tóc rối bù trước trán ra sau đầu —— không còn vẻ phong tình như lúc ở trên giường, đôi con ngươi màu sáng lúc này như tỏa ra tia sáng chói mắt, lạnh lùng tàn nhẫn, giống như đôi mắt của rắn độc khiến người khác phải khiếp sợ. Chiếc gương được gắn trong thang máy lúc này phản xạ khuôn mặt của cậu, xinh đẹp nhưng lại vô cùng nguy hiểm.

Ding, cửa thang máy lần thứ hai tách ra hai bên —— “Đại ca!! " những tên đàn em liền vây quanh cậu!

Giang Lăng gật đầu, bước đi trên tấm thảm mềm mại, lướt qua bọn họ trực tiếp đi tới phòng 802, những tên đàn em cũng lập tức cung kính theo sát.

Cậu một cước đá văng cửa phòng khép hờ."Đại ca! " những đàn em trong phòng cũng đứng lên khom người nói. Giang Lăng cởi áo gió thuận tay ném ra sau, một tên đàn em nhanh chóng bắt được.  Cậu đi tới chiếc ghế sa lon bằng da thuận tiện ngồi xuống, một chân đặt lên bàn trà, lộ ra đôi giày đen sáng loáng.

Giang Lăng ngồi, tất cả mọi người chỉ dám đứng. Chỉ có một người không phản ứng, vẫn đứng yên dựa bệ cửa sổ hút thuốc, khói thuốc tỏa ra lờ mờ bên khuôn mặt không còn trẻ, nhưng vẫn anh tuấn như trước, gã mặc áo da, ôm lấy cơ thể cường tráng, mái tóc ngắn đen được vuốt lên, là một người đàn ông rất nam tính.

Giang Lăng vùi người trong sô pha, lười biếng phun ra một chữ: “Thuốc."

Cố Trung rời bệ cửa sổ đi tới, từ trong túi quần lấy ra bao thuốc lá, cẩn thận rút ra một điếu đưa cho Giang Lăng. Giang Lăng lấy điếu thuốc bỏ vào miệng, trở tay kéo lấy vạt áo Cố Trung, vừa nghiêng đầu để đầu thuốc của mình chạm đầu thuốc của gã... đầu thuốc hai người chạm nhau, châm lửa cho cậu.

Giang Lăng buông Cố Trung ra, hút một hơi thật sâu rồi thở ra, bình thản hỏi: “Người đâu?"

Chưa tới mười giây, một người đàn ông béo ục ịch bị trói hai tay sau lưng bị ném ngã trên mặt đất!

Giang Lăng kiêu ngạo liếc lão, chậm rãi hút một hơi, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt: “Vẫn khỏe chứ hả, ông chủ Đinh."

Đinh Chung Toàn sợ đến từng cơ thịt đều không thể khống chế, đầu lưỡi như thắt lại: “Tôi, tôi tôi tôi sai rồi!!... Đại ca! Đại ca tha mạng a!... “tiếp đó khóc lóc rất thảm thiết, vô cùng phiền phức.

Giang Lăng nhấc chân nghiền mạnh đầu của Đinh Chung Toàn trên mặt đất, chiếc giày của cậu đạp lên trên gương mặt béo ú của lão!

“Câm miệng." Giang Lăng vẻ mặt vô cùng chán ghét.

Đinh Chung Toàn dán mặt trên mặt đất, không dám thở mạnh, sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy.

Giang Lăng hút một hơi thuốc, lạnh lùng nói: “Tôi nhượng bộ ông đã đủ rồi, ông chủ Đinh, ông ở địa bàn của tôi kiếm tiền cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai đâu."

Đinh Chung Toàn mồ hôi lạnh túa ra: “Dạ dạ dạ... xin ngài giơ cao đánh khẽ..."

Giang Lăng nhướn mày, từ bên hông rút ra một con dao găm, mọi người còn chưa kịp thấy rõ động tác, một lỗ tai của ông chủ Đinh đã không thấy tăm hơi, nhất thời máu tươi đầm đìa!"A ——!!!! " Đinh Chung Toàn kêu lên thảm thiết!

“Tôi nói ông câm miệng, không nghe thấy sao? " Giang Lăng mặc kệ dao găm dính đầy máu, mũi dao kề sát gương mặt Đinh Chung Toàn, khí thế khủng bố giống như Tu La nơi địa ngục, đôi con ngươi màu sáng khiến kẻ khác run cầm cập, “Có phải ông muốn tôi lấy xuống con mắt của ông không, nghe rõ rồi chứ?"

Đinh Chung Toàn đau đến nước mắt giàn giụa, không còn dám hé ra nửa chữ.

Cố Trung bóp tắt tàn thuốc, điếu thuốc vẫn còn lại một chút.

Giang Lăng nhãn thần băng lãnh trừng mắt nhìn Đinh Chung Toàn, miễn cưỡng vươn ba ngón tay: “Tôi cho ông ba tháng… thật uổng phí cho ông ba tháng kiếm lời!!! " Giang Lăng nổi giận, hung hăng đạp mạnh vào cái đầu đầy máu của Đinh Chung Toàn! Đinh Chung Toàn đau đến cuộn tròn trên mặt đất rên khe khẽ.

Tâm tình dịu đi một chút, Giang Lăng thở ra một cái, hút một hơi thuốc: “Tôi giúp ông tính, ba tháng tới ông ít nhất phải kiếm lời đến con số này."

“Thế nào, suy nghĩ đi. " Giang Lăng thương lượng, “Lấy bảy phần ra mang đến cho tôi, tôi liền cho ông tiếp tục làm ăn, sau này tôi chỉ muốn ba phần, còn lại đều là của ông, tôi sẽ không đòi nhiều hơn."

“Nếu như ông không chịu hợp tác, tôi sẽ chăm sóc ông, khiến cho ông không còn mặt mũi nào mà ở lại nơi này nữa, hiểu chưa? " Giang Lăng vẻ mặt hoàn toàn nắm chắc phần thắng.

Đinh Chung Toàn không dám lên tiếng.

Giang Lăng cười: “Ông có thể nói chuyện."

“Dạ dạ dạ!! Ngài nói cái gì tôi cũng đều nghe theo!! Cầu xin ngài hãy tha cho tôi... " Đinh Chung Toàn sợ đến tè ra quần.

“Tốt. " Giang Lăng ý bảo đàn em đem lão mang ra ngoài, “Tụi bây đưa lão đi bệnh viện, tiền thuốc men tao bao hết."

Nhìn đàn em đem Đinh Chung Toàn ra ngoài, Giang Lăng bóp tắt đầu thuốc.

Giang Lăng rời khỏi phòng 802, lên lầu trở lại gian phòng của mình 908, Cố Trung liền đi theo cậu.

Vừa bước vào phòng, Cố Trung giơ chân đóng sập cửa, mạnh mẽ nắm lấy cánh tay Giang Lăng: “Một lỗ tai? Có cần phải như vậy không?"

Bước chân Giang Lăng dừng lại, quay đầu trừng mắt liếc Cố Trung: “Không cần thiết? Anh đang nói đùa hả?"

Cố Trung nghẹn lời.

Giang Lăng bực mình phớt lờ Cố Trung, thân hình có chút bất ổn nằm vật xuống sô pha. Cậu cảm giác mệt chết đi được, cứ tưởng sẽ được nghỉ ngơi một chút.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp tóc tai rối bời cùng sự tàn bạo mang theo một chút mệt mỏi rã rời không hợp với lứa tuổi của cậu. Trong lòng Cố Trung bỗng cảm thấy bi thương, gã đi tới cúi người xuống, xoa xoa nơi thái dương Giang Lăng đầy yêu thương: “Tiểu Lăng..."

Giang Lăng mở mắt ra, nhìn Cố Trung.

Cố Trung trong mắt tràn ngập yêu thương: “Sau này, loại chuyện nhỏ nhặt này không nên động thủ... không bao nhiêu tiền..."

Giang Lăng chớp mắt mấy cái: “Không động thủ không đủ để tạo uy tín, đây là anh đã dạy cho em."

Cố Trung trầm mặc hai giây, nói tiếp: “Thì là động thủ, nhưng cứ để anh làm."

Giang Lăng mỉm cười, nụ cười không lạnh lùng như trước, cũng không quá vui mừng, chỉ có một chút bi thương nhàn nhạt.

“Tiểu Lăng… " Cố Trung trong lòng đau xót, “Xin em đừng ở chỗ của hắn nữa... ở bên cạnh anh, anh có thể bảo vệ em thật tốt."

Giang Lăng bỗng giật mình hai giây, đột nhiên chậm rãi cởi chiếc áo T shirt đen ra, lộ ra khuôn ngực trắng nõn, mỉm cười khiêu khích nhìn Cố Trung: “Muốn làm sao?"

Nhìn Giang Lăng xinh đẹp và đầy quyến rũ, Cố Trung đáy mắt cuồn cuộn nổi lên dục hỏa, cơ thể giống như phản ứng với chất độc... gã cúi người vùi mặt vào cổ Giang Lăng…

Bất cứ ai cũng đều không thể chống cự được sự mê hoặc của Giang Lăng, huống hồ là Cố Trung.

Giang Lăng nhắm mắt lại, hoàn toàn hưởng thụ ái lạc cùng với nam nhân kia —— được che chở, được thương yêu, được nâng niu trong lòng bàn tay mà ôn nhu chiều chuộng.

Cậu kỳ thực đã mệt chết đi được, nhưng đối mặt với Cố Trung, lời nói cự tuyệt thế nào cũng nói không nên lời.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại