Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương
Chương 63-1: Tiểu nhân âm hiểm
Phần 1: Con muốn nhận Hạ Hầu Mặc Viêm làm phụ thân không?
Trong phòng khách, Thượng Quan Đồng tinh thần hưng phấn khoa tay múa chân, miệng nói không ngừng, tay nhỏ giơ lên, một đạo Huyền Khí liền xuất hiện, trong không gian trống rỗng, một tia sáng chói lòa hiện lên, là Hoàng Huyền nhất phẩm.
Vãn Thanh không khỏi mừng rỡ, lúc trước bé vẫn còn là Chanh Huyền nhị phẩm, không nghĩ ngờ chỉ mới có hai ba tháng, đã thăng thành Hoàng Huyền nhất phẩm, điều này đối với một tiểu hài tử năm tuổi mà nói là điều không tưởng.
Con trai của nàng chính là thiên tài.
Nghĩ vậy nở nụ cười hớn hở, vươn tay ôm bé vao lòng:
"Đồng Đồng của mẫu thân là giỏi nhất, con giỏi lắm, không hổ là con trai của mẫu thân"
Vãn Thanh vừa dứt lời, liền nhớ tới phụ thân của bé, Đàm Đài Văn Hạo.
Chỉ trong vòng mấy năm, hắn nhẹ nhàng đạt đến cấp bậc Lam Huyền, là cao thủ tại Huyền Vũ đại lục này. Sở dĩ Đồng Đồng có thiên phú như vậy cũng đúng, tương lai tu vi của bé chỉ sợ so với phụ thân của bé còn cao hơn.
Chẳng những là huyền lực tu vi cao, mà thiên phú về chế tạo đan dược của bé cũng là cực cao. Vừa nghĩ, cả khuôn mặt của nàng đều chói sáng rực rỡ, càng ôm chặt bé vào trong ngực.
"Mẫu thân, sư phụ nói sắp tới sẽ cho con tham gia đợt khảo hạch của ngũ đại thế gia. Đến lúc đó, con ta nhất định sẽ khiến cho mẫu thân nở mày nở mặt, mẫu thân yên tâm đi, Đồng Đồng nhất định sẽ không để mẫu thân mất mặt đâu"
"Ừ, mẫu thân biết mà"
Vãn Thanh nhìn bé, vẻ mặt kiêu ngạo, trong lòng rất là tự hào.
Đừng nhìn bé còn nhỏ mà khinh thường bé. Bởi vì bé từ nhỏ đã đi theo nàng, ngày đêm chịu sự ảnh hưởng của nàng, cho nên sâu bên trong bé ngạo khí thật quá mức cao, tương lai tất có sự nghiệp trọng đại đang chờ bé.
Về tương lai của bé nàng không lo lắng, điều làm nàng lo chính là nàng nên nói như thế nào với bé về việc mình phải gả vào Hán Thành Vương phủ.
Vãn Thanh đang suy nghĩ, Hồi Tuyết liền đi tới xin chỉ thị:
"Tiểu thư, có thể dọn cơm chiều vào được chưa?"
"Ừ, dọn lên đi, con trai ta nhất định đã rất đói bụng rồi, đúng không?"
Vãn Thanh gật đầu, Đồng Đồng lập tức vươn tay ra xoa xoa cái bụng nhỏ, giọng ngọt ngào ngây thơ mở miệng nói:
"Mẫu thân, mẹ không nói Đồng Đồng còn không cảm giác đói, mẹ vừa nói … Đồng Đồng đói quá à"
Bé mới mở miệng nói xong, những người có mặt ở trong phòng đều nở nụ cười.
Hồi Tuyết liền ra ngoài gọi người dọn cơm chiều lên, Vãn Thanh vẫy tay cho Hỉ nhi cùng Phúc nhi dẫn nha hoàn lui ra ngoài, nàng còn có chuyện muốn nói với bé.
Đợi cho đến khi bọn nha đầu lui ra hết, Vãn Thanh ôm bé ngồi ở trên chân mình, cẩn thận quan sát bé, nhớ lại lời mà Hồi Tuyết lúc trước từng nói qua.
Bé trừ bỏ đôi mắt giống nàng, những mặt khác thì không hề giống.
Nghĩ đến, thật đúng là giống như lời nói của Hồi Tuyết.
Cái cằm này, độ cong hết sức tuyệt đẹp, kiên đĩnh ngạo nghễ, mi dài nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn gợi cảm, những điểm này không hề giống nàng, mà giống y như phụ thân của bé.
Nhất thời trong lòng thấy khó chịu cực kỳ.
Đồng Đồng thấy mẫu thân cứ nhìn chằm chằm vào mặt của mình, nhất thời không mẫu thân đang nghĩ gì, liền để cho mẫu thân muốn làm gì thì làm.
Nhưng khi bé nhìn thấy sắc mặt của mẫu thân thay đổi đến mấy lần, liền lo lắng, vươn tay nhỏ bé ra, vuốt ve hai gò má của nàng, quan tâm hỏi:
"Mẫu thân, mẹ làm sao vậy? Sắc mặt thật là khó xem?"
Vãn Thanh hoàn hồn, lắc lắc đầu, thủ thỉ thù thì hỏi bé:
"Đồng Đồng, mẫu thân muốn hỏi con một chuyện?"
"Mẫu thân, mẹ cứ nói đi?"
Đồng Đồng sang sảng mở miệng trả lời, vươn tay ôm cổ Vãn Thanh, hai mắt to chớp chớp chờ Vãn Thanh mở miệng.
Vãn Thanh cẩn thận châm chước dùng từ, chậm chập mở miệng hỏi:
"Đồng Đồng, con còn nguyện ý nhận Mặc Viêm làm phụ thân không?"
Trong lòng nhớ lại, lúc trước, người đầu tiên mà Đồng Đồng muốn nhận làm phụ thân chính là Hạ Hầu Mặc Viêm. Nàng nào ngờ, cuối cùng lại phải gả vào Hán Thành Vương phủ.
Kỳ thực, nàng không còn cách nào khác, nàng là bất đắc dĩ mới gả vào đó.
Tuy rằng nàng thông minh, nhưng năng lực cũng có hạn, nếu như đấu cùng người khác thì nàng còn nắm chắc phần thắng, nhưng cùng Đàm Đài Văn Hạo thì …
Tên kia là chủ nhân của cả một đám sát thủ chuyên nghiệp, là lâu chủ của thiên hạ đệ nhất tình báo Thiên Ưng lâu, nàng sao có thể sánh bằng.
Nếu nàng không gả, chỉ sợ hắn sẽ … Cho nên nàng chỉ có thể nhăm mắt mà gả, lấy hôn sự của mình để bảo toàn cho bé.
Tin tưởng, nàng gả vào Hán Thành Vương phủ về sau cho dù Đàm Đài Văn Hạo có hận thù gì với nàng đi chăng nữa cũng sẽ không thể dễ dàng mà chạm vào mẹ con các nàng.
Đợi đến một ngày, Huyền Khí của nàng đạt đến tuyệt đỉnh, lại đến so đo việc này với hắn cũng không muộn.
Trong lòng Vãn Thanh quyết định, liền nhìn bé.
Đồng Đồng hiển nhiên không nghĩ tới Vãn Thanh sẽ hỏi như thế. Nhất thời sững sờ, chớp chớp đôi mắt to, tưởng rằng Vãn Thanh đang thử dò xét bé, nhanh chóng lắc đầu:
"Mẫu thân, con không có lại đi tìm phụ thân, mẫu thân không phải nói sẽ tìm phụ thân cho Đồng Đồng sao?"
Vãn Thanh nhất thời im lặng, nên nói chuyện này với con như thế nào cho thỏa đáng đây?
Đang nghĩ, ngoài cửa Hồi Tuyết mang theo mấy tiểu nha hoàn đem cơm chiều đã chuẩn bị xong đang dọn lên. Hai mẹ con nhất thời dừng lại cuộc đối thoại, Vãn Thanh ôm bé đi đến trước bàn, ngồi xuống cùng ăn cơm chiều.
Đồng Đồng ngồi không yên bởi vì những lời nói của mẫu thân, vừa ăn vừa giải thích:
"Mẫu thân, Đồng Đồng sẽ không đi tìm phụ thân tiếp nữa đâu"
Hắn gần đây đang rất nghiêm túc học tập, sư phụ cùng lão sư khen bé rất nhiều nha. Mỗi ngày chẳng những học tập những kiến thức mới, còn bớt thì giờ tu luyện Huyền Lực nữa, sau đó liền học thuật luyện đan.
Thật sự không có thời gian để nghĩ đến chuyện ra ngoài tìm phụ thân. Hơn nữa, mẫu thân đã nói sẽ giúp bé tìm phụ thân, người mà bé tin tưởng nhất chính là mẫu thân nha.
Vãn Thanh không nói gì, nâng mắt nhìn Hồi Tuyết, Hồi Tuyết hiểu ý, lập tức vẫy tay cho mấy tiểu nha hoàn lui ra ngoài, mình thì ở lại trong phòng.
Trong phòng khách giờ đã không còn người khác, Vãn Thanh buông chén đũa, cười nhìn bé:
"Mẫu thân thấy Mặc Viêm rất đáng thương, mà con lại thích hắn như vậy, cho nên mẫu thân nghĩ... có nên gả cho hắn hay không?"
"Như vậy hắn sẽ trở thành phụ thân của Đồng Đồng, không phải con rất thích hắn hay sao? Nếu mẫu thân lấy hắn, con có thể cùng hắn ở chung một chỗ rồi"
Nàng cũng không muốn nhắc tới chuyện của Đàm Đài Văn Hạo, chỉ có thể nói quanh co như thế.
Đồng Đồng có chút sửng sốt, nhất thời thấy khó hiểu.
Theo lý, Mặc Viêm quả thật rất đáng thương, bé cũng nguyện ý cùng hắn cùng một chỗ. Hai người bọn họ ở cùng một chỗ rất vui nha. Chỉ là, Mặc Viêm không có bản lĩnh nha, không thể bảo vệ bé và mẫu thân chu toàn.
Trong lòng bé vẫn luôn muốn tìm phụ thân, nhưng phải là một người có võ công vô cùng lợi hại nha, như vậy mới đủ mạnh để bảo vệ bé cùng với mẫu thân.
Nghĩ, liền nói:
"Mẫu thân, Mặc Viêm không biết võ công, nếu chúng ta bị người khi dễ thì phải làm thế nào đây?"
Gương mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Đồng Đồng mang đầy vẻ sầu lo, lông mày nhỏ nhẹ nhàng nhăn lại, cái miệng nhỏ nhắn cũng không khỏi cong lên.
Vãn Thanh nhịn không được mà nở nụ cười, thằng nhóc thối tha này nơi nào tìm phụ thân, nó là muốn tìm người bảo vệ thì có.
Có lẽ ở trong cảm nhận của bé, phụ thân phải là cường đại, mà Đàm Đài Văn Hạo kia lại phù hợp với hình mẫu của bé. Chỉ bất quá... hắn có vẻ như không muốn nhận Đồng Đồng, cho nên nàng cần gì ép buộc làm khó người khác.
Nàng thấy hắn chỉ muốn báo thù nàng, nếu như thế, nếu như hắn nguyện ý thì hai người bọn họ từ đây về sau một bút xóa bỏ hận thù. Hẹn ngày không gặp lại, nàng sẽ không có nửa điểm áy náy với loại người như hắn.
Vãn Thanh vừa nghĩ, vừa mở miệng:
"Con trai à, con đừng quên Mặc Viêm cũng từng che chở chúng ta"
"Mặc dù, hắn không có võ công, nhưng hắn cũng có thể dùng phương pháp khác bảo hộ mà. Còn nữa, về chuyện hắn không võ công, nhưng chúng ta thì có, chúng ta sẽ bảo vệ hắn"
"Hơn nữa, Đồng Đồng của chúng ta càng ngày càng lợi hại, tương lai chẳng phải sẽ đủ năng lực bảo vệ mẫu thân không phải sao?"
Thốt ra lời này, gương mặt của Đồng Đồng tràn ngập tự hào, dùng sức gật đầu:
"Dạ, đúng vậy"
"Mẫu thân yên tâm đi, chờ Đồng Đồng trưởng thành, nhất định sẽ bảo vệ mẫu thân thật tốt. Ai dám khi dễ mẫu thân, Đồng Đồng nhất định sẽ đánh cho hắn giống như con chó nhỏ phải vừa chạy vừa sủa"
Vãn Thanh gật đầu cười, sau đó gắp đồ ăn vào trong chén cho bé:
"Mẫu thân tin tưởng con, ăn nhiều một chút, Đồng Đồng sẽ mau mau trưởng thành thôi"
"Dạ"
Thằng nhóc kia lập tức há to miệng ăn, có vẻ như như vậy thật sự rất nhanh liền sẽ lớn lên, nhưng mà bé ăn vài miếng liền nhớ tới câu Vãn Thanh vừa hỏi, chớp chớp đôi mắt to nhìn Vãn Thanh, chần chừ mở miệng:
"Mẫu thân vì sao, mẹ không thể gả cho Đàm Đài ca ca kia chứ? Mặc Viêm có thể làm bạn tốt của con mà"
Nguyên lai, trong lòng của bé, người phụ thân tốt nhất chính là Đàm Đài Văn Hạo, Vãn Thanh nghe xong lời nói của bé, trong lòng không khỏi xót xa.
Nếu bây giờ nàng nói cho bé biết, Đàm Đài Văn Hạo chính là là phụ thân thân sinh của bé, nhưng hắn không muốn nhận bé. Nếu bé biết … không biết bé sẽ đau lòng đến như thế nào nữa?
Cho nên mình ngàn lần vạn lần không thể để cho bé biết chuyện này.
Nghĩ, liền cười mở miệng nói với bé:
"Đồng Đồng, chúng ta hẳn là phải nên trợ giúp kẻ yếu có phải hay không?"
"Con xem,Đàm Đài ca ca của con võ công lợi hại như vậy, căn bản không có một ai làm hắn bị thương, nhưng Mặc Viêm thì lại khác. Hắn không có võ công, nếu có người khi dễ hắn thì phải làm như thế nào?"
"Mẫu thân thấy Đồng Đồng rất lợi hại nha, cho nên nhất định đủ khả năng để bảo vệ hắn"
"Thật sao?"
Đồng Đồng nghiêm túc nghĩ nghĩ, cuối cùng chấp nhận quan điểm của Vãn Thanh, ngẩng đầu liền nở nụ cười:
"Dạ, con sẽ nhận Mặc Viêm làm phụ thân, sẽ bảo vệ hắn thật tốt, nhưng mà liệu hắn có đoạt mất tình yêu của mẫu thân dành cho Đồng Đồng hay không?"
Giải quyết xong một việc, bé lại bắt đầu lo lắng đến một chuyện khác, Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết kiềm chế không cười, Hồi Tuyết gắp một miếng thịt bò đặt ở trong chén của Đồng Đồng, cười trêu cợt bé.
"Mặc Viêm là bạn tốt của Đồng Đồng, là bạn tốt thì không thể đoạt mất mẫu thân của bạn được. Hắn rất thương Đồng Đồng mà, Đồng Đồng nghĩ về bạn mình như vậy thật không tốt nha, còn dám nhận là bạn tốt nữa sao?"
Hồi Tuyết vừa nói xong, Đồng Đồng liền hiểu ra, giơ lên khuôn mặt đầy tươi cười với Hồi Tuyết, sau đó nhanh chóng cúi đầu ăn cơm.
Hồi Tuyết nhìn Vãn Thanh, trong mắt liền hiện lên tia không đồng ý với quyết định của nàng.
Hạ Hầu Mặc Viêm dù sao cũng là kẻ ngốc, tiểu thư nếu gả cho hắn, không phải sẽ bị người trong Sở kinh chê cười sao?
Thật không biết Đàm Đài Văn Hạo vì sao lại làm như vậy? Kêu mẫu thân của con trai mình đi lấy người nam nhân khác, chẳng lẽ trong lòng hắn không thấy khó chịu sao?
Trong lòng nghĩ, tức giận không thôi.
Trong phòng khách, Thượng Quan Đồng tinh thần hưng phấn khoa tay múa chân, miệng nói không ngừng, tay nhỏ giơ lên, một đạo Huyền Khí liền xuất hiện, trong không gian trống rỗng, một tia sáng chói lòa hiện lên, là Hoàng Huyền nhất phẩm.
Vãn Thanh không khỏi mừng rỡ, lúc trước bé vẫn còn là Chanh Huyền nhị phẩm, không nghĩ ngờ chỉ mới có hai ba tháng, đã thăng thành Hoàng Huyền nhất phẩm, điều này đối với một tiểu hài tử năm tuổi mà nói là điều không tưởng.
Con trai của nàng chính là thiên tài.
Nghĩ vậy nở nụ cười hớn hở, vươn tay ôm bé vao lòng:
"Đồng Đồng của mẫu thân là giỏi nhất, con giỏi lắm, không hổ là con trai của mẫu thân"
Vãn Thanh vừa dứt lời, liền nhớ tới phụ thân của bé, Đàm Đài Văn Hạo.
Chỉ trong vòng mấy năm, hắn nhẹ nhàng đạt đến cấp bậc Lam Huyền, là cao thủ tại Huyền Vũ đại lục này. Sở dĩ Đồng Đồng có thiên phú như vậy cũng đúng, tương lai tu vi của bé chỉ sợ so với phụ thân của bé còn cao hơn.
Chẳng những là huyền lực tu vi cao, mà thiên phú về chế tạo đan dược của bé cũng là cực cao. Vừa nghĩ, cả khuôn mặt của nàng đều chói sáng rực rỡ, càng ôm chặt bé vào trong ngực.
"Mẫu thân, sư phụ nói sắp tới sẽ cho con tham gia đợt khảo hạch của ngũ đại thế gia. Đến lúc đó, con ta nhất định sẽ khiến cho mẫu thân nở mày nở mặt, mẫu thân yên tâm đi, Đồng Đồng nhất định sẽ không để mẫu thân mất mặt đâu"
"Ừ, mẫu thân biết mà"
Vãn Thanh nhìn bé, vẻ mặt kiêu ngạo, trong lòng rất là tự hào.
Đừng nhìn bé còn nhỏ mà khinh thường bé. Bởi vì bé từ nhỏ đã đi theo nàng, ngày đêm chịu sự ảnh hưởng của nàng, cho nên sâu bên trong bé ngạo khí thật quá mức cao, tương lai tất có sự nghiệp trọng đại đang chờ bé.
Về tương lai của bé nàng không lo lắng, điều làm nàng lo chính là nàng nên nói như thế nào với bé về việc mình phải gả vào Hán Thành Vương phủ.
Vãn Thanh đang suy nghĩ, Hồi Tuyết liền đi tới xin chỉ thị:
"Tiểu thư, có thể dọn cơm chiều vào được chưa?"
"Ừ, dọn lên đi, con trai ta nhất định đã rất đói bụng rồi, đúng không?"
Vãn Thanh gật đầu, Đồng Đồng lập tức vươn tay ra xoa xoa cái bụng nhỏ, giọng ngọt ngào ngây thơ mở miệng nói:
"Mẫu thân, mẹ không nói Đồng Đồng còn không cảm giác đói, mẹ vừa nói … Đồng Đồng đói quá à"
Bé mới mở miệng nói xong, những người có mặt ở trong phòng đều nở nụ cười.
Hồi Tuyết liền ra ngoài gọi người dọn cơm chiều lên, Vãn Thanh vẫy tay cho Hỉ nhi cùng Phúc nhi dẫn nha hoàn lui ra ngoài, nàng còn có chuyện muốn nói với bé.
Đợi cho đến khi bọn nha đầu lui ra hết, Vãn Thanh ôm bé ngồi ở trên chân mình, cẩn thận quan sát bé, nhớ lại lời mà Hồi Tuyết lúc trước từng nói qua.
Bé trừ bỏ đôi mắt giống nàng, những mặt khác thì không hề giống.
Nghĩ đến, thật đúng là giống như lời nói của Hồi Tuyết.
Cái cằm này, độ cong hết sức tuyệt đẹp, kiên đĩnh ngạo nghễ, mi dài nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn gợi cảm, những điểm này không hề giống nàng, mà giống y như phụ thân của bé.
Nhất thời trong lòng thấy khó chịu cực kỳ.
Đồng Đồng thấy mẫu thân cứ nhìn chằm chằm vào mặt của mình, nhất thời không mẫu thân đang nghĩ gì, liền để cho mẫu thân muốn làm gì thì làm.
Nhưng khi bé nhìn thấy sắc mặt của mẫu thân thay đổi đến mấy lần, liền lo lắng, vươn tay nhỏ bé ra, vuốt ve hai gò má của nàng, quan tâm hỏi:
"Mẫu thân, mẹ làm sao vậy? Sắc mặt thật là khó xem?"
Vãn Thanh hoàn hồn, lắc lắc đầu, thủ thỉ thù thì hỏi bé:
"Đồng Đồng, mẫu thân muốn hỏi con một chuyện?"
"Mẫu thân, mẹ cứ nói đi?"
Đồng Đồng sang sảng mở miệng trả lời, vươn tay ôm cổ Vãn Thanh, hai mắt to chớp chớp chờ Vãn Thanh mở miệng.
Vãn Thanh cẩn thận châm chước dùng từ, chậm chập mở miệng hỏi:
"Đồng Đồng, con còn nguyện ý nhận Mặc Viêm làm phụ thân không?"
Trong lòng nhớ lại, lúc trước, người đầu tiên mà Đồng Đồng muốn nhận làm phụ thân chính là Hạ Hầu Mặc Viêm. Nàng nào ngờ, cuối cùng lại phải gả vào Hán Thành Vương phủ.
Kỳ thực, nàng không còn cách nào khác, nàng là bất đắc dĩ mới gả vào đó.
Tuy rằng nàng thông minh, nhưng năng lực cũng có hạn, nếu như đấu cùng người khác thì nàng còn nắm chắc phần thắng, nhưng cùng Đàm Đài Văn Hạo thì …
Tên kia là chủ nhân của cả một đám sát thủ chuyên nghiệp, là lâu chủ của thiên hạ đệ nhất tình báo Thiên Ưng lâu, nàng sao có thể sánh bằng.
Nếu nàng không gả, chỉ sợ hắn sẽ … Cho nên nàng chỉ có thể nhăm mắt mà gả, lấy hôn sự của mình để bảo toàn cho bé.
Tin tưởng, nàng gả vào Hán Thành Vương phủ về sau cho dù Đàm Đài Văn Hạo có hận thù gì với nàng đi chăng nữa cũng sẽ không thể dễ dàng mà chạm vào mẹ con các nàng.
Đợi đến một ngày, Huyền Khí của nàng đạt đến tuyệt đỉnh, lại đến so đo việc này với hắn cũng không muộn.
Trong lòng Vãn Thanh quyết định, liền nhìn bé.
Đồng Đồng hiển nhiên không nghĩ tới Vãn Thanh sẽ hỏi như thế. Nhất thời sững sờ, chớp chớp đôi mắt to, tưởng rằng Vãn Thanh đang thử dò xét bé, nhanh chóng lắc đầu:
"Mẫu thân, con không có lại đi tìm phụ thân, mẫu thân không phải nói sẽ tìm phụ thân cho Đồng Đồng sao?"
Vãn Thanh nhất thời im lặng, nên nói chuyện này với con như thế nào cho thỏa đáng đây?
Đang nghĩ, ngoài cửa Hồi Tuyết mang theo mấy tiểu nha hoàn đem cơm chiều đã chuẩn bị xong đang dọn lên. Hai mẹ con nhất thời dừng lại cuộc đối thoại, Vãn Thanh ôm bé đi đến trước bàn, ngồi xuống cùng ăn cơm chiều.
Đồng Đồng ngồi không yên bởi vì những lời nói của mẫu thân, vừa ăn vừa giải thích:
"Mẫu thân, Đồng Đồng sẽ không đi tìm phụ thân tiếp nữa đâu"
Hắn gần đây đang rất nghiêm túc học tập, sư phụ cùng lão sư khen bé rất nhiều nha. Mỗi ngày chẳng những học tập những kiến thức mới, còn bớt thì giờ tu luyện Huyền Lực nữa, sau đó liền học thuật luyện đan.
Thật sự không có thời gian để nghĩ đến chuyện ra ngoài tìm phụ thân. Hơn nữa, mẫu thân đã nói sẽ giúp bé tìm phụ thân, người mà bé tin tưởng nhất chính là mẫu thân nha.
Vãn Thanh không nói gì, nâng mắt nhìn Hồi Tuyết, Hồi Tuyết hiểu ý, lập tức vẫy tay cho mấy tiểu nha hoàn lui ra ngoài, mình thì ở lại trong phòng.
Trong phòng khách giờ đã không còn người khác, Vãn Thanh buông chén đũa, cười nhìn bé:
"Mẫu thân thấy Mặc Viêm rất đáng thương, mà con lại thích hắn như vậy, cho nên mẫu thân nghĩ... có nên gả cho hắn hay không?"
"Như vậy hắn sẽ trở thành phụ thân của Đồng Đồng, không phải con rất thích hắn hay sao? Nếu mẫu thân lấy hắn, con có thể cùng hắn ở chung một chỗ rồi"
Nàng cũng không muốn nhắc tới chuyện của Đàm Đài Văn Hạo, chỉ có thể nói quanh co như thế.
Đồng Đồng có chút sửng sốt, nhất thời thấy khó hiểu.
Theo lý, Mặc Viêm quả thật rất đáng thương, bé cũng nguyện ý cùng hắn cùng một chỗ. Hai người bọn họ ở cùng một chỗ rất vui nha. Chỉ là, Mặc Viêm không có bản lĩnh nha, không thể bảo vệ bé và mẫu thân chu toàn.
Trong lòng bé vẫn luôn muốn tìm phụ thân, nhưng phải là một người có võ công vô cùng lợi hại nha, như vậy mới đủ mạnh để bảo vệ bé cùng với mẫu thân.
Nghĩ, liền nói:
"Mẫu thân, Mặc Viêm không biết võ công, nếu chúng ta bị người khi dễ thì phải làm thế nào đây?"
Gương mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Đồng Đồng mang đầy vẻ sầu lo, lông mày nhỏ nhẹ nhàng nhăn lại, cái miệng nhỏ nhắn cũng không khỏi cong lên.
Vãn Thanh nhịn không được mà nở nụ cười, thằng nhóc thối tha này nơi nào tìm phụ thân, nó là muốn tìm người bảo vệ thì có.
Có lẽ ở trong cảm nhận của bé, phụ thân phải là cường đại, mà Đàm Đài Văn Hạo kia lại phù hợp với hình mẫu của bé. Chỉ bất quá... hắn có vẻ như không muốn nhận Đồng Đồng, cho nên nàng cần gì ép buộc làm khó người khác.
Nàng thấy hắn chỉ muốn báo thù nàng, nếu như thế, nếu như hắn nguyện ý thì hai người bọn họ từ đây về sau một bút xóa bỏ hận thù. Hẹn ngày không gặp lại, nàng sẽ không có nửa điểm áy náy với loại người như hắn.
Vãn Thanh vừa nghĩ, vừa mở miệng:
"Con trai à, con đừng quên Mặc Viêm cũng từng che chở chúng ta"
"Mặc dù, hắn không có võ công, nhưng hắn cũng có thể dùng phương pháp khác bảo hộ mà. Còn nữa, về chuyện hắn không võ công, nhưng chúng ta thì có, chúng ta sẽ bảo vệ hắn"
"Hơn nữa, Đồng Đồng của chúng ta càng ngày càng lợi hại, tương lai chẳng phải sẽ đủ năng lực bảo vệ mẫu thân không phải sao?"
Thốt ra lời này, gương mặt của Đồng Đồng tràn ngập tự hào, dùng sức gật đầu:
"Dạ, đúng vậy"
"Mẫu thân yên tâm đi, chờ Đồng Đồng trưởng thành, nhất định sẽ bảo vệ mẫu thân thật tốt. Ai dám khi dễ mẫu thân, Đồng Đồng nhất định sẽ đánh cho hắn giống như con chó nhỏ phải vừa chạy vừa sủa"
Vãn Thanh gật đầu cười, sau đó gắp đồ ăn vào trong chén cho bé:
"Mẫu thân tin tưởng con, ăn nhiều một chút, Đồng Đồng sẽ mau mau trưởng thành thôi"
"Dạ"
Thằng nhóc kia lập tức há to miệng ăn, có vẻ như như vậy thật sự rất nhanh liền sẽ lớn lên, nhưng mà bé ăn vài miếng liền nhớ tới câu Vãn Thanh vừa hỏi, chớp chớp đôi mắt to nhìn Vãn Thanh, chần chừ mở miệng:
"Mẫu thân vì sao, mẹ không thể gả cho Đàm Đài ca ca kia chứ? Mặc Viêm có thể làm bạn tốt của con mà"
Nguyên lai, trong lòng của bé, người phụ thân tốt nhất chính là Đàm Đài Văn Hạo, Vãn Thanh nghe xong lời nói của bé, trong lòng không khỏi xót xa.
Nếu bây giờ nàng nói cho bé biết, Đàm Đài Văn Hạo chính là là phụ thân thân sinh của bé, nhưng hắn không muốn nhận bé. Nếu bé biết … không biết bé sẽ đau lòng đến như thế nào nữa?
Cho nên mình ngàn lần vạn lần không thể để cho bé biết chuyện này.
Nghĩ, liền cười mở miệng nói với bé:
"Đồng Đồng, chúng ta hẳn là phải nên trợ giúp kẻ yếu có phải hay không?"
"Con xem,Đàm Đài ca ca của con võ công lợi hại như vậy, căn bản không có một ai làm hắn bị thương, nhưng Mặc Viêm thì lại khác. Hắn không có võ công, nếu có người khi dễ hắn thì phải làm như thế nào?"
"Mẫu thân thấy Đồng Đồng rất lợi hại nha, cho nên nhất định đủ khả năng để bảo vệ hắn"
"Thật sao?"
Đồng Đồng nghiêm túc nghĩ nghĩ, cuối cùng chấp nhận quan điểm của Vãn Thanh, ngẩng đầu liền nở nụ cười:
"Dạ, con sẽ nhận Mặc Viêm làm phụ thân, sẽ bảo vệ hắn thật tốt, nhưng mà liệu hắn có đoạt mất tình yêu của mẫu thân dành cho Đồng Đồng hay không?"
Giải quyết xong một việc, bé lại bắt đầu lo lắng đến một chuyện khác, Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết kiềm chế không cười, Hồi Tuyết gắp một miếng thịt bò đặt ở trong chén của Đồng Đồng, cười trêu cợt bé.
"Mặc Viêm là bạn tốt của Đồng Đồng, là bạn tốt thì không thể đoạt mất mẫu thân của bạn được. Hắn rất thương Đồng Đồng mà, Đồng Đồng nghĩ về bạn mình như vậy thật không tốt nha, còn dám nhận là bạn tốt nữa sao?"
Hồi Tuyết vừa nói xong, Đồng Đồng liền hiểu ra, giơ lên khuôn mặt đầy tươi cười với Hồi Tuyết, sau đó nhanh chóng cúi đầu ăn cơm.
Hồi Tuyết nhìn Vãn Thanh, trong mắt liền hiện lên tia không đồng ý với quyết định của nàng.
Hạ Hầu Mặc Viêm dù sao cũng là kẻ ngốc, tiểu thư nếu gả cho hắn, không phải sẽ bị người trong Sở kinh chê cười sao?
Thật không biết Đàm Đài Văn Hạo vì sao lại làm như vậy? Kêu mẫu thân của con trai mình đi lấy người nam nhân khác, chẳng lẽ trong lòng hắn không thấy khó chịu sao?
Trong lòng nghĩ, tức giận không thôi.
Tác giả :
Ngô Tiếu Tiếu