Ai Đâm Sau Lưng Tui Vậy?
Chương 8: Sa đọa
Ánh đèn hưởng ứng chớp vài cái, theo sau là một mảnh đen kịt, ngay cả bàn tay cũng không nhìn thấy, tiếng gió bốn phía không ngừng kêu gào bên tai, cảm giác lạnh lẽo tận xương tủy bao lấy Trương Úc Giai, cậu như chìm vào biển rộng, thậm chí có thể cảm giác được nước đang tràn lên bắp đùi.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không cố ý, tôi chỉ là sợ, sợ anh mà thôi… " Trương Úc Giai vừa vùng vẫy vừa căng giọng hô to, chỉ hi vọng thằng cha đang gào thét kia có thể bình tĩnh trở lại .
Trương Úc Giai vốn cho rằng trên thế giới này không có gì bình tĩnh không thể giải quyết, nhưng suy nghĩ của cậu chỉ dừng trên phương diện nhân loại, đối với quỷ mà nói quả thực là lời vô căn cứ, nhất là lệ quỷ.
Nhưng Trương Úc Giai không biết, cậu vẫn kiên trì khai thông hắn, có lẽ đây là phương thức vùng vẫy duy nhất, bởi vì toàn thân cậu đều bị lạnh lẽo bao lấy, ngay cả đầu ngón tay cũng không nhúc nhích được, mà nước lạnh tận xương cốt kia đã sắp lấp đầy tim của cậu, mùi hôi thối từ nó quả thực khiến cậu muốn chết đi được, thậm chí còn cảm thấy trong nước có dị vật, loại mơ hồ khiến cậu sợ hãi đến cực hạn.
Một lát sau, Trương Úc Giai cảm thấy toàn thân đều có gì đó ngọ nguậy, từng chút từng chút như đỉa, điều này không khỏi khiến cậu hoài nghi những dị vật trôi nổi lơ lửng kia chính là giòi bọ, sau đó càng lúc càng nhiều, cho đến khi bò đầy ***g ngực và cổ của cậu, lúc sắp lan tới miệng, Trương Úc Giai rốt cục chịu đủ rồi, mở to cổ họng, dùng giọng khàn khàn nhằm về phía không trung quát lên: “Nếu ngươi muốn giết ta liền trực tiếp ra tay, ta không sợ ngươi, ta không sợ ngươi, ta không sợ ngươi… Ta không sợ ngươi…"
Trương Úc Giai điên loạn hô to, gấp gáp như sinh mệnh đã đến đường cùng, cậu không phải không sợ mà là sợ tới cực điểm, nhưng chỉ có cách này mới cho cậu cảm giác là mình còn sống.
Ngay khi đầu cậu đau đớn như muốn vỡ tung, cổ họng khàn đặc liền nghe “Kịch——" một tiếng, hết thảy khôi phục lại bình thường, cả phòng khách đèn điện sáng trưng, không có nước lạnh cũng không có dị vật và mùi hôi thối ghê tởm, càng không có những thứ như giòi bọ bò loạn kia, nhưng cảm giác lạnh lẽo thẩm thấu tận xương vẫn như cũ không chút thuyên giảm vì người đàn ông kia từ đầu đến cuối căn bản vẫn không rời đi nửa bước. Hôm nay hắn vẫn duy trì tư thế như trước nhưng trong mắt lại mất đi vẻ dịu dàng, ngọn lửa màu lam không ngừng toát ra trong mắt, cảm giác tức giận vẫn bừng bừng thiêu đốt.
Trương Úc Giai nói không ra lời, chỉ có thể kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, một hồi lâu sau mới thấy hắn híp mắt mở miệng nói: “Ta vì em mà đến, sao lại giết em."
Trương Úc Giai há miệng, cậu muốn nói ‘Tôi căn bản không nhận ra anh’ nhưng chưa kịp phát ra hắn đã đem cậu áp dưới thân, sau đó vội vã lấp kín môi cậu, giống như hôm trước để lộ cái lưỡi thon dài lạnh băng.
Mà Trương Úc Giai cũng đoán được một bước này nên gắt gao đóng chặt hàm răng, mặc hắn di động như con thoi giữa răng cậu, cậu nhất quyết không mở miệng.
Nhưng cách này cũng không kéo dài được lâu, khi một vật cứng hung hăng chọc bụng dưới của cậu, Trương Úc Giai bị đau mở miệng, đầu lưỡi kia như con rắn di động trượt vào sau đó không ngừng trêu chọc khoang miệng, cho đến khi đầu lưỡi của cậu bị hắn lôi kéo vô thức đáp lại, Trương Úc Giai liền ý thức được không ổn, lập tức dùng sức muốn đẩy hắn ra.
Chỉ tiếc, chuyện hôn môi vốn rất khiêu khích, có qua có lại như thế, hắn lại biến tướng thành đón ý nói hùa, lưỡi hắn nhét đầy miệng cậu, nướt bọt kích tình không ngừng chảy ra, cậu mới biết mình lúc này thật sự bị lừa.
Nhưng giờ hối hận cũng đã muộn rồi, chờ phía trên cậu kịp phản ứng thì phía dưới cũng đã thất thủ, hơn nữa lần này không giống lần trước, là cậu trơ mắt nhìn vật thô to kia nhét vào, gần trong gang tấc lại không có bất kỳ cơ hội nào ngăn cản.
Mặc dù đây là lần thứ hai nhưng một khắc kia cậu vẫn không nhịn được mà thét chói tai, tính ra thì nó cũng tê liệt như lần trước, ngay cả đầu cũng muốn nổ tung, nhưng lúc này ngay cả cơ hội thích ứng hắn cũng không cho, trực tiếp ở trong cơ thể của cậu di động ra vào, khi nông khi sâu.
Trương Úc Giai run rẩy bắt được tay của hắn, nén nước mắt nặn ra một tiếng: “Van xin anh, chậm một chút, tôi muốn chết."
Người phía trên không trả lời, chỉ mở to con ngươi màu lam lẳng lặng nhìn người phía dưới thống khổ, giãy dụa, bất lực, bàng hoàng, động tác vẫn bá đạo mà mãnh liệt như cũ, giống như trả thù hoặc chỉ đơn giản là muốn " làm “.
Trương Úc Giai vốn tưởng nếu cứ tiếp tục như vậy mình sẽ trực tiếp bị xé rách, nhưng chỉ chốc lát sau, theo sự ra vào vô luật cùng với tiếng ồ ồ cậu không khỏi rên rỉ, thanh âm kia là phá giọng mà ra, là khoái cảm đền từ linh hồn, ngay cả cậu nghe cũng phải đỏ mặt, nhưng cậu căn bản không ngăn được bản thân, lại đối diện với gương mặt như ngọc của người phía trên mặt cậu càng lộ vẻ ửng hồng không ngờ.
Trương Úc Giai bất đắc dĩ, chỉ có thể đem đầu tránh đi, tận lực không nhìn tới đôi mắt không biết là đang giễu cợt hay vui vẻ của người phía trên kia.
Nhưng người phía trên lại nhìn ra suy nghĩ đó, một khắc khi cậu tránh đi liền đem môi lướt trên cổ cậu, sau đó liếm láp từng chút bắt đầu từ hầu kết cho đến lỗ tai bạch ngọc, hắn đem thứ dài dài ẩm ướt mềm mại duỗi vào, vừa khuấy động không theo trật tự vừa kết hợp với ra sự vào mãnh liệt dưới hạ thân…
Trương Úc Giai thật sự chịu không được, toàn thân cậu gần như tê dại, hai chân kẹp chặt hông hắn, chỉ cầu mình có thể bớt đón ý hùa theo, nhưng tiếng rên rỉ khến người đỏ mặt đã không cách nào ngừng.
Cho nên một người một quỷ cứ như vậy mập hợp, kéo ra mở đầu, cũng hình thành hiệp nghị vô hình không đứt, hiệp nghị này tuy không có bất kỳ hình thức văn bản nào nhưng cũng in dấu sâu vào linh hồn cả hai,
Đêm đó, Trương Úc Giai không biết mình ngủ lúc nào, chỉ biết là bất kể người kia đòi hỏi mấy lần cậu đều phối hợp, trong bụng cảm thấy bản thân nhất định bị hắn câu mất hồn rồi, nếu không với tâm trí của mình tuyệt đối sẽ không sa đọa như thế, nhưng có một việc cậu chắc chắn, đó chính là nhất định phải hoàn toàn thu phục tên quỷ này, không chỉ như thế, còn phải nhốt hắn trong túi của thần côn mấy chục năm, vốn muốn tốt bụng tiêu ít tiền cho hắn siêu độ, mai mốt cũng dễ đầu thai và vân vân, nhưng bây giờ xem ra, ác quỷ thô bạo như vậy cho dù sau này đầu thai cũng nhất định sẽ nguy hại xã hội, không bằng hồn phi phách tán.
Hôm sau, cậu đến trưa mới dậy, may mà hôm nay là thứ bảy, hơn nữa tuần này cậu được nghỉ thay phiên, cho nên đợi cậu thủng thỉnh thức dậy đã đến mười hai giờ rưỡi.
Thật ra thì cuộc sống của cậu sắp xếp rất tốt, ngoài lên mạng, đi ngủ thì chính là ra ngoài chuẩn bị hai bữa ăn, tuy nhiên hôm nay còn có chương trình làm việc ưu tiên số một, chính là bắt quỷ.
Trương Úc Giai định sau khi tắm xong sẽ đi tìm Dương Vân và anh trai cô, dù sao có rất nhiều việc cậu không biết, sớm trao đổi với đại sư mới tốt.
Nhưng cậu vừa lột sạch quần áo liền phát hiện trên người đủ loại ô mai, những vết mờ mờ sâu sâu kia khiến cậu thời thời khắc khắc nhớ tới loại chuyện hoang đường đêm qua, cho đến giờ cậu vẫn còn chưa tin mình bị một người đàn ông thượng, hơn nữa còn là một con quỷ, không ngờ nhất chính là bản thân còn hùa theo nó, thật khiến cậu đau đầu khôn xiết.
Sau đó gầm nhẹ một tiếng, cậu thoa sữa tắm lên người một lần lại một lần, đặc biệt là tiểu cúc hoa phấn hồng mềm mại, cuối cùng thiếu chút nữa là chà rớt da, hoa cúc cũng rớt, mà Trương Úc Giai vốn có làn da trắng, chà xát đến hồng cả lên cũng che được dấu hôn, chỉ có một chỗ càng ngày càng sâu, là một vết đen không lớn hơn móng tay là mấy, chỉ cần đụng một chút liền phai thành màu nâu nhưng lát sau lại trở về màu đen, việc này làm cậu cảm thấy căng thẳng, có phải thận có vấn đề gì rồi hay không? Nhưng thận có vấn đề cũng không biểu hiện thế này.
Do vậy, cậu nghĩ đợi sau khi dấu hôn mất hết liền đến bệnh viện kiểm tra toàn thân, từ giờ tới đó bớt chọc thứ gì lộn xộn, cậu rất yêu quý thân thể của mình.
Sau khi tắm xong cậu liền chuẩn bị ra ngoài để ăn, tối qua đến giờ cả một ngụm nước cũng không uống, cộng thêm hôm qua chiến đấu hăng hái cả một buổi tối, nước chảy nhiều như vậy cậu cảm thấy mình cũng sắp hư thoát. (Hạ đường huyết do mất máu, mất nước)
Khi cậu mặc mặc quần áo tử tế thì nghe thấy bên ngoài có tiếng xào thức ăn, hơn nữa từng làn khói thơm hành băm dầu muối không ngừng xông vào mũi cậu, dạ dày càng thêm co thắt thúc giục cậu ăn cơm. Trương Úc Giai quyết đoán cầm di động và chìa khóa chạy ra ngoài, nhưng lúc đi ngang qua phòng ăn thì ánh mắt cậu lại một lần nữa bị kích thích.
Cả một bàn đầy các món ăn đang bốc hơi nóng, trong phòng bếp hình như còn có bóng người lay động, Trương Úc Giai đầu tiên liền nghĩ đến Trương Ngọc, bởi vì chỉ có Trương Ngọc có chìa khóa phòng cậu.
Trương Úc Giai cũng không vội chào hỏi, bàn mỹ vị kia đã khiến cậu không dời mắt được, chén đĩa tinh sảo đựng thức ăn phối màu tươi đẹp, ngay cả món xào đơn giản nhất cũng đẹp đến vui mắt, cho nên Trương Úc Giai ngay cả đũa cũng không cầm liền trực tiếp lấy tay bốc vào trong miệng, mùi vị kia quả thực ngon đến bất ngờ.
Cậu liên tiếp bốc mấy món, lại mở cái hũ sứ thanh hoa ở giữa bàn ra, không ngoài sở liệu chính là cháo gà, hơn nữa bên trong lại có ý nhân, táo đỏ, hoàng kì, bổ khí dưỡng máu, có thể nói là dược thiện hảo hạng, quả thực quan tâm đến cực điểm, không hổ là mẹ, luôn lo nghĩ cho mình. Cậu không chút do dự múc một thìa, sau đó vui thích uống một ngụm…
“Còn chưa rửa tay đã ăn canh?"
Một thanh âm vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên, Trương Úc Giai lập tức trợn tròn mắt, đây vốn không phải Trương Ngọc.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không cố ý, tôi chỉ là sợ, sợ anh mà thôi… " Trương Úc Giai vừa vùng vẫy vừa căng giọng hô to, chỉ hi vọng thằng cha đang gào thét kia có thể bình tĩnh trở lại .
Trương Úc Giai vốn cho rằng trên thế giới này không có gì bình tĩnh không thể giải quyết, nhưng suy nghĩ của cậu chỉ dừng trên phương diện nhân loại, đối với quỷ mà nói quả thực là lời vô căn cứ, nhất là lệ quỷ.
Nhưng Trương Úc Giai không biết, cậu vẫn kiên trì khai thông hắn, có lẽ đây là phương thức vùng vẫy duy nhất, bởi vì toàn thân cậu đều bị lạnh lẽo bao lấy, ngay cả đầu ngón tay cũng không nhúc nhích được, mà nước lạnh tận xương cốt kia đã sắp lấp đầy tim của cậu, mùi hôi thối từ nó quả thực khiến cậu muốn chết đi được, thậm chí còn cảm thấy trong nước có dị vật, loại mơ hồ khiến cậu sợ hãi đến cực hạn.
Một lát sau, Trương Úc Giai cảm thấy toàn thân đều có gì đó ngọ nguậy, từng chút từng chút như đỉa, điều này không khỏi khiến cậu hoài nghi những dị vật trôi nổi lơ lửng kia chính là giòi bọ, sau đó càng lúc càng nhiều, cho đến khi bò đầy ***g ngực và cổ của cậu, lúc sắp lan tới miệng, Trương Úc Giai rốt cục chịu đủ rồi, mở to cổ họng, dùng giọng khàn khàn nhằm về phía không trung quát lên: “Nếu ngươi muốn giết ta liền trực tiếp ra tay, ta không sợ ngươi, ta không sợ ngươi, ta không sợ ngươi… Ta không sợ ngươi…"
Trương Úc Giai điên loạn hô to, gấp gáp như sinh mệnh đã đến đường cùng, cậu không phải không sợ mà là sợ tới cực điểm, nhưng chỉ có cách này mới cho cậu cảm giác là mình còn sống.
Ngay khi đầu cậu đau đớn như muốn vỡ tung, cổ họng khàn đặc liền nghe “Kịch——" một tiếng, hết thảy khôi phục lại bình thường, cả phòng khách đèn điện sáng trưng, không có nước lạnh cũng không có dị vật và mùi hôi thối ghê tởm, càng không có những thứ như giòi bọ bò loạn kia, nhưng cảm giác lạnh lẽo thẩm thấu tận xương vẫn như cũ không chút thuyên giảm vì người đàn ông kia từ đầu đến cuối căn bản vẫn không rời đi nửa bước. Hôm nay hắn vẫn duy trì tư thế như trước nhưng trong mắt lại mất đi vẻ dịu dàng, ngọn lửa màu lam không ngừng toát ra trong mắt, cảm giác tức giận vẫn bừng bừng thiêu đốt.
Trương Úc Giai nói không ra lời, chỉ có thể kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, một hồi lâu sau mới thấy hắn híp mắt mở miệng nói: “Ta vì em mà đến, sao lại giết em."
Trương Úc Giai há miệng, cậu muốn nói ‘Tôi căn bản không nhận ra anh’ nhưng chưa kịp phát ra hắn đã đem cậu áp dưới thân, sau đó vội vã lấp kín môi cậu, giống như hôm trước để lộ cái lưỡi thon dài lạnh băng.
Mà Trương Úc Giai cũng đoán được một bước này nên gắt gao đóng chặt hàm răng, mặc hắn di động như con thoi giữa răng cậu, cậu nhất quyết không mở miệng.
Nhưng cách này cũng không kéo dài được lâu, khi một vật cứng hung hăng chọc bụng dưới của cậu, Trương Úc Giai bị đau mở miệng, đầu lưỡi kia như con rắn di động trượt vào sau đó không ngừng trêu chọc khoang miệng, cho đến khi đầu lưỡi của cậu bị hắn lôi kéo vô thức đáp lại, Trương Úc Giai liền ý thức được không ổn, lập tức dùng sức muốn đẩy hắn ra.
Chỉ tiếc, chuyện hôn môi vốn rất khiêu khích, có qua có lại như thế, hắn lại biến tướng thành đón ý nói hùa, lưỡi hắn nhét đầy miệng cậu, nướt bọt kích tình không ngừng chảy ra, cậu mới biết mình lúc này thật sự bị lừa.
Nhưng giờ hối hận cũng đã muộn rồi, chờ phía trên cậu kịp phản ứng thì phía dưới cũng đã thất thủ, hơn nữa lần này không giống lần trước, là cậu trơ mắt nhìn vật thô to kia nhét vào, gần trong gang tấc lại không có bất kỳ cơ hội nào ngăn cản.
Mặc dù đây là lần thứ hai nhưng một khắc kia cậu vẫn không nhịn được mà thét chói tai, tính ra thì nó cũng tê liệt như lần trước, ngay cả đầu cũng muốn nổ tung, nhưng lúc này ngay cả cơ hội thích ứng hắn cũng không cho, trực tiếp ở trong cơ thể của cậu di động ra vào, khi nông khi sâu.
Trương Úc Giai run rẩy bắt được tay của hắn, nén nước mắt nặn ra một tiếng: “Van xin anh, chậm một chút, tôi muốn chết."
Người phía trên không trả lời, chỉ mở to con ngươi màu lam lẳng lặng nhìn người phía dưới thống khổ, giãy dụa, bất lực, bàng hoàng, động tác vẫn bá đạo mà mãnh liệt như cũ, giống như trả thù hoặc chỉ đơn giản là muốn " làm “.
Trương Úc Giai vốn tưởng nếu cứ tiếp tục như vậy mình sẽ trực tiếp bị xé rách, nhưng chỉ chốc lát sau, theo sự ra vào vô luật cùng với tiếng ồ ồ cậu không khỏi rên rỉ, thanh âm kia là phá giọng mà ra, là khoái cảm đền từ linh hồn, ngay cả cậu nghe cũng phải đỏ mặt, nhưng cậu căn bản không ngăn được bản thân, lại đối diện với gương mặt như ngọc của người phía trên mặt cậu càng lộ vẻ ửng hồng không ngờ.
Trương Úc Giai bất đắc dĩ, chỉ có thể đem đầu tránh đi, tận lực không nhìn tới đôi mắt không biết là đang giễu cợt hay vui vẻ của người phía trên kia.
Nhưng người phía trên lại nhìn ra suy nghĩ đó, một khắc khi cậu tránh đi liền đem môi lướt trên cổ cậu, sau đó liếm láp từng chút bắt đầu từ hầu kết cho đến lỗ tai bạch ngọc, hắn đem thứ dài dài ẩm ướt mềm mại duỗi vào, vừa khuấy động không theo trật tự vừa kết hợp với ra sự vào mãnh liệt dưới hạ thân…
Trương Úc Giai thật sự chịu không được, toàn thân cậu gần như tê dại, hai chân kẹp chặt hông hắn, chỉ cầu mình có thể bớt đón ý hùa theo, nhưng tiếng rên rỉ khến người đỏ mặt đã không cách nào ngừng.
Cho nên một người một quỷ cứ như vậy mập hợp, kéo ra mở đầu, cũng hình thành hiệp nghị vô hình không đứt, hiệp nghị này tuy không có bất kỳ hình thức văn bản nào nhưng cũng in dấu sâu vào linh hồn cả hai,
Đêm đó, Trương Úc Giai không biết mình ngủ lúc nào, chỉ biết là bất kể người kia đòi hỏi mấy lần cậu đều phối hợp, trong bụng cảm thấy bản thân nhất định bị hắn câu mất hồn rồi, nếu không với tâm trí của mình tuyệt đối sẽ không sa đọa như thế, nhưng có một việc cậu chắc chắn, đó chính là nhất định phải hoàn toàn thu phục tên quỷ này, không chỉ như thế, còn phải nhốt hắn trong túi của thần côn mấy chục năm, vốn muốn tốt bụng tiêu ít tiền cho hắn siêu độ, mai mốt cũng dễ đầu thai và vân vân, nhưng bây giờ xem ra, ác quỷ thô bạo như vậy cho dù sau này đầu thai cũng nhất định sẽ nguy hại xã hội, không bằng hồn phi phách tán.
Hôm sau, cậu đến trưa mới dậy, may mà hôm nay là thứ bảy, hơn nữa tuần này cậu được nghỉ thay phiên, cho nên đợi cậu thủng thỉnh thức dậy đã đến mười hai giờ rưỡi.
Thật ra thì cuộc sống của cậu sắp xếp rất tốt, ngoài lên mạng, đi ngủ thì chính là ra ngoài chuẩn bị hai bữa ăn, tuy nhiên hôm nay còn có chương trình làm việc ưu tiên số một, chính là bắt quỷ.
Trương Úc Giai định sau khi tắm xong sẽ đi tìm Dương Vân và anh trai cô, dù sao có rất nhiều việc cậu không biết, sớm trao đổi với đại sư mới tốt.
Nhưng cậu vừa lột sạch quần áo liền phát hiện trên người đủ loại ô mai, những vết mờ mờ sâu sâu kia khiến cậu thời thời khắc khắc nhớ tới loại chuyện hoang đường đêm qua, cho đến giờ cậu vẫn còn chưa tin mình bị một người đàn ông thượng, hơn nữa còn là một con quỷ, không ngờ nhất chính là bản thân còn hùa theo nó, thật khiến cậu đau đầu khôn xiết.
Sau đó gầm nhẹ một tiếng, cậu thoa sữa tắm lên người một lần lại một lần, đặc biệt là tiểu cúc hoa phấn hồng mềm mại, cuối cùng thiếu chút nữa là chà rớt da, hoa cúc cũng rớt, mà Trương Úc Giai vốn có làn da trắng, chà xát đến hồng cả lên cũng che được dấu hôn, chỉ có một chỗ càng ngày càng sâu, là một vết đen không lớn hơn móng tay là mấy, chỉ cần đụng một chút liền phai thành màu nâu nhưng lát sau lại trở về màu đen, việc này làm cậu cảm thấy căng thẳng, có phải thận có vấn đề gì rồi hay không? Nhưng thận có vấn đề cũng không biểu hiện thế này.
Do vậy, cậu nghĩ đợi sau khi dấu hôn mất hết liền đến bệnh viện kiểm tra toàn thân, từ giờ tới đó bớt chọc thứ gì lộn xộn, cậu rất yêu quý thân thể của mình.
Sau khi tắm xong cậu liền chuẩn bị ra ngoài để ăn, tối qua đến giờ cả một ngụm nước cũng không uống, cộng thêm hôm qua chiến đấu hăng hái cả một buổi tối, nước chảy nhiều như vậy cậu cảm thấy mình cũng sắp hư thoát. (Hạ đường huyết do mất máu, mất nước)
Khi cậu mặc mặc quần áo tử tế thì nghe thấy bên ngoài có tiếng xào thức ăn, hơn nữa từng làn khói thơm hành băm dầu muối không ngừng xông vào mũi cậu, dạ dày càng thêm co thắt thúc giục cậu ăn cơm. Trương Úc Giai quyết đoán cầm di động và chìa khóa chạy ra ngoài, nhưng lúc đi ngang qua phòng ăn thì ánh mắt cậu lại một lần nữa bị kích thích.
Cả một bàn đầy các món ăn đang bốc hơi nóng, trong phòng bếp hình như còn có bóng người lay động, Trương Úc Giai đầu tiên liền nghĩ đến Trương Ngọc, bởi vì chỉ có Trương Ngọc có chìa khóa phòng cậu.
Trương Úc Giai cũng không vội chào hỏi, bàn mỹ vị kia đã khiến cậu không dời mắt được, chén đĩa tinh sảo đựng thức ăn phối màu tươi đẹp, ngay cả món xào đơn giản nhất cũng đẹp đến vui mắt, cho nên Trương Úc Giai ngay cả đũa cũng không cầm liền trực tiếp lấy tay bốc vào trong miệng, mùi vị kia quả thực ngon đến bất ngờ.
Cậu liên tiếp bốc mấy món, lại mở cái hũ sứ thanh hoa ở giữa bàn ra, không ngoài sở liệu chính là cháo gà, hơn nữa bên trong lại có ý nhân, táo đỏ, hoàng kì, bổ khí dưỡng máu, có thể nói là dược thiện hảo hạng, quả thực quan tâm đến cực điểm, không hổ là mẹ, luôn lo nghĩ cho mình. Cậu không chút do dự múc một thìa, sau đó vui thích uống một ngụm…
“Còn chưa rửa tay đã ăn canh?"
Một thanh âm vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên, Trương Úc Giai lập tức trợn tròn mắt, đây vốn không phải Trương Ngọc.
Tác giả :
Tam Thập Tái