Ai Bắt Nạt Ai?
Chương 21
Vậy là tôi là lẽo đẽo theo chị đến bệnh viện thăm hắn.
Hắn vẫn nằm đó,mặt vẫn nhợt nhạt, chưa có chút hồng hào sức sống
Tôi liếc chị, thở dài ngao ngán
“Cậu ta vẫn như xác ướp thế này mà chị kêu tỉnh,chị định biến ảo tưởng thành sức mạnh đấy hả?"
Chị Mai chẳng nói chẳng rằng gì đi ra ngoài. Tôi lắc đầu lè lưỡi, tính quay đi thì có tiếng điện thọai gọi đến,. Một dãy số lạ, lại còn là mã quốc tế…là nước Mỹ. Không lẽ bố của Gia Kỳ gọi điện đến hỏi tội. Tay tôi bắt đầu run run, tôi bấm nút nghe và chờ đợi người từ bán cầu bên kia
“Alo"
Đầu dây bên kia không trả lời, vẫn giữ sự im lặng đến ngột ngạt.Bàn tay tôi không hiểu sao lại đổ mồ hôi và lạnh đi tự bao giờ. Tôi đang đợi người nào đó nó chuyện
“Là tớ..Quang Quý"
Quang Quý!
Tôi khựng lại một lúc,các tế bào não rung lên nhẹ nhàng, khóe miệng giật giật cảnh báo có điềm xấu.
Ơ..
Chẳng phải cậu ta bị cấm gọi điện thoại cho tôi rồi cơ mà, không lẽ cậu ta can đảm tới vậy?
Tôi ngân giọng châm biếm “Quang Quý, nghe tưởng cậu bị cấm cung nói chuyện với tôi cơ mà, sao giờ lại gọi"
Giọng nói bên kia có chút khàn khàn, chua xót “Tôi sang tận Mĩ rồi mà cậu còn thù dai,hừ"
Tôi cười khanh khách, ngồi sệp xuống ghế, vắt chéo chân như vị nữ hoàng đang nguy nga trên ngai vàng, phán
“Không biết xấu hổ, cậu bảo ai thù dai, hả? Có tin ngay bây giờ tôi đặt vé máy bay sang Mĩ, đạp cửa phòng cậu rồi tẩn cho cậu một trận không hả?"
“Ha..ha..Tiểu Khuê..cậu thật vui tính! Ha ha, hoan nghênh"
“Này..này..đừng thách nhà giàu húp tương nhé, đọc địa chỉ, đường, nơi ở, số phòng mau, tôi sẽ…"
Bộp!
Hơ..hơ
Chưa kịp nói xong thì điện thoại bị một bàn tay nào đó giật lấy. Trong tích tắc, điện thoại của tôi đã mọc cánh bay thẳng từ tầng 5 xuống đất,màn hình vỡ tan tành.Tiến gần cửa sổ, tôi ngó xuống tiếc nuối, không quên hỏi tội tên nào đó thì cậu ta đã nói trước
“Tiểu Khuê, cậu to gan thật! Tôi đây xương cốt chưa lành mà cậu dám gọi điện thoại trước mặt tôi đấy hả? Vô lương tâm"
Tôi trố mắt nhìn cậu ta rồi nhìn xuống xác điện thoại, tay chìa ra hướng về cậu ta
“Cậu, Gia Kỳ, tôi thấy cậu không những là xương cốt chưa lành mà còn mồ yên mả đẹp luôn đi, ôi chao, điện thoại của tôi bị cậu ném hai lần rồi. Cậu có biết là tôi bản lĩnh lắm mới chịu được cú sốc đó không, hả? Mau, đền cho tôi hai chiếc iphone 6, mau!"
Gia Kỳ lạnh lùng liếc tôi, mệt mỏi ngồi bệt xuống giường bệnh, mắt nhắm hờ hờ lạnh nhạt nói
“Đồ vô lương tâm nhà cậu, tôi bị tai nạn mà cậu không hỏi thăm lại còn mặt dày đòi tôi đền điện thoại. Tiểu Khuê à Tiểu Khuê, không phải não cậu được làm từ gỗ mục lâu năm đấy chứ"
Không chờ tôi phản ứng,cậu ta nhanh tay rút cây kim chuyền nước ra, gian tà kéo đầu tôi lại, dí sát kim tiêm vào,lạnh lùng bảo
“Hay là tôi giúp cậu truyền nước vào não để cái não gỗ mục chết khô lâu ngày không hoạt động của cậu hoạt động lại chút , không nhỉ?"
Tôi rùng mình lắc đầu nguậy, dơ tay đầu hàng
“Được rồi, Nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài cho thoáng..ha ha"
Tôi mà còn ở đây thì chắc cậu cắm luôn kim tiêm vào đầu tôi thật..hix!
“Cậu dám rời khỏi phòng!"
Câu thần chú vừa bay ra thì tôi vội quay phắt người lại như phản xạ, ngơ ngáo nhìn hắn
“Ngồi xuống" Hắn ra lệnh
Ngồi thì ngồi, sợ gì!
Hắn nằm trên rường, đôi mắt bắt đầu trùng xuống, hai hàng mi cong vút đan lại với nhau, thật quyến rũ a,không lẽ hắn nghĩ tôi đây rảnh tới mức ngồi đó ngắm hắn?
Là con gái, sinh ra đã mang số kiếp thiệt thòi, tôi nhường hắn một chút, ít nhất cũng được ngồi ngắm hắn miễn phí, chả mấy khi có diễm phúc ngắm trai đẹp. Tôi thừ người nhìn hắn, mông lung nghĩ về một ngày nào đó, nếu người đang nằm trên giường bệnh kia không phải hắn mà là tôi, liệu hắn có ngồi đây nhìn tôi với ánh mắt trìu mến không
“Nhìn gì, nước miếng chảy thành dòng kìa"
Nghe hắn nhắc nhở, tôi vô thức lau miệng rồi chùi chùi vào áo hắn
Hắn"…."kinh hãi nhìn tôi
Thấy hắn tội nghiệp như vậy, tôi đây cũng từ bi hỉ sả, quan tâm hắn một chút. Tôi vỗ vai, an ủi
“Đừng sợ, chị đây không ức hiếp em đâu,cơ thể em còn yếu lắm, không thích hợp cho việc vận động mạnh"
Hắn nghiến răng, căm phẫn rít lên “Cậu…ngậm miệng lại cho tôi"
“Úi úi, nóng giận dễ bị sỏi thận, bình tĩnh, bình tĩnh" tôi vờ vuốt ngực hắn, cười gian xảo “Haizz, từ chỗ Thần chết trở về mà đã nóng tính như thế không tốt đâu, mới lại,mama đại nhân nhà cậu cũng trở về rồi, cậu còn không mau ngoan ngoãn lại cho tôi, mốt cậu còn dám lên mặt với tôi, tôi méc mẹ cậu cho cậu xuống làm con rể Diêm Vương luôn"
Hắn ta nhìn tôi cười nhạt “Cậu đúng là ..? Thấy tôi bị bệnh mà chẳng thèm quan tâm"
Tôi nói “Nếu tôi mà không quan tâm tới cậu thì tôi đây cũng không rảnh tới mức ở đây, hay…tôi về nha! Về thiệt đó"
Kẻ nào đó chỉ nở nụ cười tươi hơn bình thường mà bảo rằng “Cậu mà về, tôi cam đoan cậu sẽ bị dì đánh cho què luôn"
Biết mà, biết mà, tên này, phải có lúc ta thu phục ngươi, đem nhốt ngươi vào lò bát quái của Thái Thượng Lão Quân luyện thành linh đan nuốt chửng luôn
Kể cũng lạ, tôi luôn thắc mắc tại sao mẹ tôi lại có thể nghe lời tên xấu xa này tới vậy, chỉ cần một câu của hắn, cam đoan tôi bị chuốc họa vào thân
“Sao mama đại nhân nhà tôi lại có thể nghe lời cậu vậy?"
Hắn nhìn tôi một cách tỉ mỉ, cười “Đơn giản thôi..bởi vì cậu là đồ ngốc"
Hừ, tôi mà ngốc thì cả nhà cậu bị ngốc!
“Chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi cam đoan mẹ cậu không bao giờ ăn hiếp cậu"
Vô sỉ! Cậu mới là người đang ăn hiếp tôi đó, Gia Kỳ
Hắn vẫn nằm đó,mặt vẫn nhợt nhạt, chưa có chút hồng hào sức sống
Tôi liếc chị, thở dài ngao ngán
“Cậu ta vẫn như xác ướp thế này mà chị kêu tỉnh,chị định biến ảo tưởng thành sức mạnh đấy hả?"
Chị Mai chẳng nói chẳng rằng gì đi ra ngoài. Tôi lắc đầu lè lưỡi, tính quay đi thì có tiếng điện thọai gọi đến,. Một dãy số lạ, lại còn là mã quốc tế…là nước Mỹ. Không lẽ bố của Gia Kỳ gọi điện đến hỏi tội. Tay tôi bắt đầu run run, tôi bấm nút nghe và chờ đợi người từ bán cầu bên kia
“Alo"
Đầu dây bên kia không trả lời, vẫn giữ sự im lặng đến ngột ngạt.Bàn tay tôi không hiểu sao lại đổ mồ hôi và lạnh đi tự bao giờ. Tôi đang đợi người nào đó nó chuyện
“Là tớ..Quang Quý"
Quang Quý!
Tôi khựng lại một lúc,các tế bào não rung lên nhẹ nhàng, khóe miệng giật giật cảnh báo có điềm xấu.
Ơ..
Chẳng phải cậu ta bị cấm gọi điện thoại cho tôi rồi cơ mà, không lẽ cậu ta can đảm tới vậy?
Tôi ngân giọng châm biếm “Quang Quý, nghe tưởng cậu bị cấm cung nói chuyện với tôi cơ mà, sao giờ lại gọi"
Giọng nói bên kia có chút khàn khàn, chua xót “Tôi sang tận Mĩ rồi mà cậu còn thù dai,hừ"
Tôi cười khanh khách, ngồi sệp xuống ghế, vắt chéo chân như vị nữ hoàng đang nguy nga trên ngai vàng, phán
“Không biết xấu hổ, cậu bảo ai thù dai, hả? Có tin ngay bây giờ tôi đặt vé máy bay sang Mĩ, đạp cửa phòng cậu rồi tẩn cho cậu một trận không hả?"
“Ha..ha..Tiểu Khuê..cậu thật vui tính! Ha ha, hoan nghênh"
“Này..này..đừng thách nhà giàu húp tương nhé, đọc địa chỉ, đường, nơi ở, số phòng mau, tôi sẽ…"
Bộp!
Hơ..hơ
Chưa kịp nói xong thì điện thoại bị một bàn tay nào đó giật lấy. Trong tích tắc, điện thoại của tôi đã mọc cánh bay thẳng từ tầng 5 xuống đất,màn hình vỡ tan tành.Tiến gần cửa sổ, tôi ngó xuống tiếc nuối, không quên hỏi tội tên nào đó thì cậu ta đã nói trước
“Tiểu Khuê, cậu to gan thật! Tôi đây xương cốt chưa lành mà cậu dám gọi điện thoại trước mặt tôi đấy hả? Vô lương tâm"
Tôi trố mắt nhìn cậu ta rồi nhìn xuống xác điện thoại, tay chìa ra hướng về cậu ta
“Cậu, Gia Kỳ, tôi thấy cậu không những là xương cốt chưa lành mà còn mồ yên mả đẹp luôn đi, ôi chao, điện thoại của tôi bị cậu ném hai lần rồi. Cậu có biết là tôi bản lĩnh lắm mới chịu được cú sốc đó không, hả? Mau, đền cho tôi hai chiếc iphone 6, mau!"
Gia Kỳ lạnh lùng liếc tôi, mệt mỏi ngồi bệt xuống giường bệnh, mắt nhắm hờ hờ lạnh nhạt nói
“Đồ vô lương tâm nhà cậu, tôi bị tai nạn mà cậu không hỏi thăm lại còn mặt dày đòi tôi đền điện thoại. Tiểu Khuê à Tiểu Khuê, không phải não cậu được làm từ gỗ mục lâu năm đấy chứ"
Không chờ tôi phản ứng,cậu ta nhanh tay rút cây kim chuyền nước ra, gian tà kéo đầu tôi lại, dí sát kim tiêm vào,lạnh lùng bảo
“Hay là tôi giúp cậu truyền nước vào não để cái não gỗ mục chết khô lâu ngày không hoạt động của cậu hoạt động lại chút , không nhỉ?"
Tôi rùng mình lắc đầu nguậy, dơ tay đầu hàng
“Được rồi, Nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài cho thoáng..ha ha"
Tôi mà còn ở đây thì chắc cậu cắm luôn kim tiêm vào đầu tôi thật..hix!
“Cậu dám rời khỏi phòng!"
Câu thần chú vừa bay ra thì tôi vội quay phắt người lại như phản xạ, ngơ ngáo nhìn hắn
“Ngồi xuống" Hắn ra lệnh
Ngồi thì ngồi, sợ gì!
Hắn nằm trên rường, đôi mắt bắt đầu trùng xuống, hai hàng mi cong vút đan lại với nhau, thật quyến rũ a,không lẽ hắn nghĩ tôi đây rảnh tới mức ngồi đó ngắm hắn?
Là con gái, sinh ra đã mang số kiếp thiệt thòi, tôi nhường hắn một chút, ít nhất cũng được ngồi ngắm hắn miễn phí, chả mấy khi có diễm phúc ngắm trai đẹp. Tôi thừ người nhìn hắn, mông lung nghĩ về một ngày nào đó, nếu người đang nằm trên giường bệnh kia không phải hắn mà là tôi, liệu hắn có ngồi đây nhìn tôi với ánh mắt trìu mến không
“Nhìn gì, nước miếng chảy thành dòng kìa"
Nghe hắn nhắc nhở, tôi vô thức lau miệng rồi chùi chùi vào áo hắn
Hắn"…."kinh hãi nhìn tôi
Thấy hắn tội nghiệp như vậy, tôi đây cũng từ bi hỉ sả, quan tâm hắn một chút. Tôi vỗ vai, an ủi
“Đừng sợ, chị đây không ức hiếp em đâu,cơ thể em còn yếu lắm, không thích hợp cho việc vận động mạnh"
Hắn nghiến răng, căm phẫn rít lên “Cậu…ngậm miệng lại cho tôi"
“Úi úi, nóng giận dễ bị sỏi thận, bình tĩnh, bình tĩnh" tôi vờ vuốt ngực hắn, cười gian xảo “Haizz, từ chỗ Thần chết trở về mà đã nóng tính như thế không tốt đâu, mới lại,mama đại nhân nhà cậu cũng trở về rồi, cậu còn không mau ngoan ngoãn lại cho tôi, mốt cậu còn dám lên mặt với tôi, tôi méc mẹ cậu cho cậu xuống làm con rể Diêm Vương luôn"
Hắn ta nhìn tôi cười nhạt “Cậu đúng là ..? Thấy tôi bị bệnh mà chẳng thèm quan tâm"
Tôi nói “Nếu tôi mà không quan tâm tới cậu thì tôi đây cũng không rảnh tới mức ở đây, hay…tôi về nha! Về thiệt đó"
Kẻ nào đó chỉ nở nụ cười tươi hơn bình thường mà bảo rằng “Cậu mà về, tôi cam đoan cậu sẽ bị dì đánh cho què luôn"
Biết mà, biết mà, tên này, phải có lúc ta thu phục ngươi, đem nhốt ngươi vào lò bát quái của Thái Thượng Lão Quân luyện thành linh đan nuốt chửng luôn
Kể cũng lạ, tôi luôn thắc mắc tại sao mẹ tôi lại có thể nghe lời tên xấu xa này tới vậy, chỉ cần một câu của hắn, cam đoan tôi bị chuốc họa vào thân
“Sao mama đại nhân nhà tôi lại có thể nghe lời cậu vậy?"
Hắn nhìn tôi một cách tỉ mỉ, cười “Đơn giản thôi..bởi vì cậu là đồ ngốc"
Hừ, tôi mà ngốc thì cả nhà cậu bị ngốc!
“Chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi cam đoan mẹ cậu không bao giờ ăn hiếp cậu"
Vô sỉ! Cậu mới là người đang ăn hiếp tôi đó, Gia Kỳ
Tác giả :
Cúc Tiên