Ái Bất Hối
Chương 7
Mà lúc này Lâm Phi không thể nào chạm được đến phía trước, hết thảy cảm giác giống như không thể nào xuất ra, cuối cùng lại giống như toàn bộ chạy về phía hậu đình, dũng đạo vừa tê dại lại vừa ngứa, thực hận không thể có vật gì đi vào khuấy đảo mới thống khoái.
Có lẽ là ‘Nghịch Thiên’ đang phát huy tác dụng khiến cho hậu huyệt của mình gần đây càng ngày càng cơ khát, Lâm Phi bất giác khẽ nhíu mày.
Bất quá, này cũng chứng minh ‘Nghịch Thiên’ này quả nhiên có tác dụng thần kỳ, gần đây chúng ta phóng túng như vậy, hẳn là nhanh đi……………Nghĩ đến Lâm Phi lộ ra tươi cười hạnh phúc, càng thêm ra sức đáp lại Thẩm Vân, mà Thẩm Vân một bên tiếp tục lộng phân thân của y, một bên từ đầu giường lấy ra một cái bình nhỏ, đem chất lỏng trong bình đổ vào tay, liền cẩn thẩn đưa một ngón tay thâm nhập vào trong hậu huyệt Lâm Phi, không chút nào nôn nóng nhưng kỳ dị lại mang đến cho địa phương bị sát nhập thư giải, mang đến cảm giác mãnh liệt khiến Lâm Phi vặn vẹo suy nghĩ muốn nhiều hơn nhưng Thẩm Vân lo lắng y bị thương mà ôn nhu trừu sáp, chuyển động, cẩn thận khai mở nội bích kia.
Sau đó, khi động khẩu nhỏ hẹp kia không sai biệt lắm có thể không chút miễn cưỡng nào chứa được đến ba ngón tay, liền rút ngón tay của bản thân ra, đem hai chân Lâm Phi tách ra đến cực hạn, Thẩm Vân đem phân thân của chính mình chậm rãi đẩy vào.
“Nha a!!~~"
Ngay lúc Thẩm Vân tiến vào, trong nháy mắt cảm giác ma sát mãnh liệt cùng phong phú làm Lâm Phi nhịn không được kêu ra tiếng.
Thẩm Vân hít mấy hơi thật sâu lấy lại bình ổn, hoãn hạ thanh âm nói:
“Đừng nhúc nhích, ta sẽ làm ngươi bị thương. Chúng ta từ từ đến………Đêm còn rất dài………."
Cúi đầu, lại hôn lên bạc thần kia trằn trọc hút, một bàn tay hướng nhũ thủ đã dựng đứng của Lâm Phi hơi niết, tay kia hướng đến phân thân thoáng nhuyễn xuống của y bộ lộng từ trên xuống dưới, kiên nhẫn cố nén tận tình rong ruổi, chờ đợi Lâm Phi thích ứng.
Rất nhanh, Lâm Phi liền đáp lại cái hôn của hắn, hai tay bất tri bất giác đặt lên cổ hắn….Khi Thẩm Vân bắt đầu trừu sáp, Lâm Phi hừ nhẹ một tiếng liền bắt đầu trở nên cuồng loạn……..
Trong sa trướng mông lung che dấu đi cảnh xuân vô hạn, chính là vô số tiếng thở dốc hỗn loạn, nức nở, cùng với tiếng hét chói tai làm lộ ra một phòng tràn ngập không khí kiều diễm. Sau khi đã trải qua lần hoan ái không biết thứ bao nhiêu, bọn họ rốt cuộc ở trong thỏa mãn mà ôm nhau ngủ.
Sáng sớm, Thẩm Vân xốc sa trướng lên đứng dậy đi ra, nhặt lên quần áo bị phân tán khắp nơi. Khoác lên trường bào, thu thập hảo tàn cục rồi mới mở cửa sổ ra để xua tán bớt đi vị đạo *** mãnh liệt, điểm thêm chút xạ hương để cho Lâm Phi thoải mái hơn, đêm qua thật sự là mệt chết y.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn thoáng vẻ mỏi mệt của Lâm Phi, Thẩm Vân nghĩ như vậy. Bạc thần gợi lên một mạt tươi cười thực mờ nhạt lại tràn ngập hạnh phúc. Điều này làm cho Thẩm Vân giờ phút này xinh đẹp không thể nào tả xiết giống hệt như tiên tử. Đáng tiếc lại không có người nhìn thấy……
Có lẽ là ‘Nghịch Thiên’ đang phát huy tác dụng khiến cho hậu huyệt của mình gần đây càng ngày càng cơ khát, Lâm Phi bất giác khẽ nhíu mày.
Bất quá, này cũng chứng minh ‘Nghịch Thiên’ này quả nhiên có tác dụng thần kỳ, gần đây chúng ta phóng túng như vậy, hẳn là nhanh đi……………Nghĩ đến Lâm Phi lộ ra tươi cười hạnh phúc, càng thêm ra sức đáp lại Thẩm Vân, mà Thẩm Vân một bên tiếp tục lộng phân thân của y, một bên từ đầu giường lấy ra một cái bình nhỏ, đem chất lỏng trong bình đổ vào tay, liền cẩn thẩn đưa một ngón tay thâm nhập vào trong hậu huyệt Lâm Phi, không chút nào nôn nóng nhưng kỳ dị lại mang đến cho địa phương bị sát nhập thư giải, mang đến cảm giác mãnh liệt khiến Lâm Phi vặn vẹo suy nghĩ muốn nhiều hơn nhưng Thẩm Vân lo lắng y bị thương mà ôn nhu trừu sáp, chuyển động, cẩn thận khai mở nội bích kia.
Sau đó, khi động khẩu nhỏ hẹp kia không sai biệt lắm có thể không chút miễn cưỡng nào chứa được đến ba ngón tay, liền rút ngón tay của bản thân ra, đem hai chân Lâm Phi tách ra đến cực hạn, Thẩm Vân đem phân thân của chính mình chậm rãi đẩy vào.
“Nha a!!~~"
Ngay lúc Thẩm Vân tiến vào, trong nháy mắt cảm giác ma sát mãnh liệt cùng phong phú làm Lâm Phi nhịn không được kêu ra tiếng.
Thẩm Vân hít mấy hơi thật sâu lấy lại bình ổn, hoãn hạ thanh âm nói:
“Đừng nhúc nhích, ta sẽ làm ngươi bị thương. Chúng ta từ từ đến………Đêm còn rất dài………."
Cúi đầu, lại hôn lên bạc thần kia trằn trọc hút, một bàn tay hướng nhũ thủ đã dựng đứng của Lâm Phi hơi niết, tay kia hướng đến phân thân thoáng nhuyễn xuống của y bộ lộng từ trên xuống dưới, kiên nhẫn cố nén tận tình rong ruổi, chờ đợi Lâm Phi thích ứng.
Rất nhanh, Lâm Phi liền đáp lại cái hôn của hắn, hai tay bất tri bất giác đặt lên cổ hắn….Khi Thẩm Vân bắt đầu trừu sáp, Lâm Phi hừ nhẹ một tiếng liền bắt đầu trở nên cuồng loạn……..
Trong sa trướng mông lung che dấu đi cảnh xuân vô hạn, chính là vô số tiếng thở dốc hỗn loạn, nức nở, cùng với tiếng hét chói tai làm lộ ra một phòng tràn ngập không khí kiều diễm. Sau khi đã trải qua lần hoan ái không biết thứ bao nhiêu, bọn họ rốt cuộc ở trong thỏa mãn mà ôm nhau ngủ.
Sáng sớm, Thẩm Vân xốc sa trướng lên đứng dậy đi ra, nhặt lên quần áo bị phân tán khắp nơi. Khoác lên trường bào, thu thập hảo tàn cục rồi mới mở cửa sổ ra để xua tán bớt đi vị đạo *** mãnh liệt, điểm thêm chút xạ hương để cho Lâm Phi thoải mái hơn, đêm qua thật sự là mệt chết y.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn thoáng vẻ mỏi mệt của Lâm Phi, Thẩm Vân nghĩ như vậy. Bạc thần gợi lên một mạt tươi cười thực mờ nhạt lại tràn ngập hạnh phúc. Điều này làm cho Thẩm Vân giờ phút này xinh đẹp không thể nào tả xiết giống hệt như tiên tử. Đáng tiếc lại không có người nhìn thấy……
Tác giả :
Huyễn Hải