Ai, Anh Hùng Khí Đoản!
Chương 39
Phượng Chuẩn đang si ngốc đứng ở trong đại sảnh, trong lòng không biết đang nghĩ tới điều gì, tiểu Phúc tử đứng ở bên cạnh hắn, tâm bất an mà quạt cái quạt lớn, không khí rất trầm trọng, cả gian phòng sách lặng tới lá rơi cũng có thể nghe thấy, người ngột ngạt tới hoang mang rối loạn.
Đột nhiên một trận cước bộ cấp tốc, thái giám tên tiểu Lục tử nghiêng ngả lảo đảo xông vào đại sảnh, Phượng Chuẩn bỗng nhiên quay người, hai mắt ẩn ẩn một chút lệ quang lóe cái biến mất, hắn nắm chặt lấy nắm tay, lại chầm chậm thả lỏng, cứ vậy mà lặp lại vài lần, mới đè cổ họng xuống trầm giọng nói:"Hành ……hành hình rồi ư?"
Ánh mắt của tiểu Phúc tử cũng trở lên khẩn trương, liền thấy tiểu Lục tử úp sấp đập đầu, vừa thở dốc nói:"Hành ……hành rồi, khi nô tài tới, thừa tướng đại nhân đã chuẩn bị hành hình, lúc này đã qua giờ ngọ, chắc là xong rồi."
Trong lòng Phượng Chuẩn đột nhiên vô cùng đau xót, ngã ngồi xuống ghế, hắn cảm thấy cả linh hồn mình đều bị đào rỗng rồi, lơ lơ lửng lửng không biết mình đang ở phương nào, đờ đẫn mà nhìn tiểu Lục tử mở mồm ra mấy lần, lại là một chút thanh âm cũng không phát ra nổi, từng từ từng câu kia giống như là đều đã cứng lại trong cổ họng hắn.
Nước mắt của tiểu Phúc tử ‘xoạt’ một tiếng tràn xuống dưới, sau một lúc lâu mới sụt sụt xịt xịt hỏi:"Ngài ấy……trước lúc hành hình có nói điều gì không?"
Tiểu Lục tử vội không ngừng gật đầu, nói to:"Nói rồi nói rồi, haizz, tôi chưa thấy người nào kỳ lạ như vậy."
“啪"một tiếng, hóa ra là tay Phượng Chuẩn dùng sức, khiến tay cầm ghế gãy ra một mảnh rơi xuống, hắn trừng tiểu Lục tử, từng từ từng chữ giống như là đào ra từ trong tim mình:"Hắn……đã nói những gì?"
Tiểu Lục tử thành thật nói:"Hắn không nói gì khác, lại nói đưa ra 3 yêu cầu với hữu tướng đại nhân. Thứ nhất là để hữu tướng đại nhân sau khi hắn chết, để phơi thây trên hình đài, để toàn bộ phụ lão hương thân mỗi người quất 10 cái, để tiết lỗi hận trong lòng bách tính, đền tội lỗi lầm quốc của hắn."
Tiểu Phúc tử “a" một tiếng kinh sợ,thân mình Phượng Chuẩn cũng bắt đầu trở nên run rẩy, tiểu Lục tử lại không hề phát giác ra thất thố của bọn họ, trong tâm hắn, đã tràn ngập lời nói và cử chỉ trước lúc hành hình của Anh Nguyên rồi, tiếp tục nói:"Là rất kỳ quái đúng không? Nhưng không chỉ như vậy, yêu cầu thứ hai của hắn chính là muốn hữu tướng đại nhân sau khi để thi thể của hắn bị dân chúng đánh xong, hãy thiêu hủy thi thể hắn, sau đó đem tro cốt hắn rải lên tất cả núi sông Hưng Châu, mọi người nói xem, người đời sau khi chết, đều chôn xuống mồ để làm an ổn, làm gì có ai muốn thiêu đâu, lửa đốt đây a, có phải không?"
Nước mắt của Phượng Chuẩn cuối cùng cũng không còn khống chế được, từng giọt từng giọt rơi xuống, tiểu Phúc tử sớm đã che mặt khóc. Tiểu Lục tử nhìn bọn họ, thanh âm bỗng nhiên trở nên kỳ dị, chầm chậm nói:"Yêu cầu kỳ lạ nhất là yêu cầu thứ 3 của hắn."Hắn đến quy củ cũng quên luôn, nhìn thẳng vào Phượng Chuẩn, chầm chậm, từng từ từng chữ nói:"Hắn muốn Hữu tướng trước khi thiêu hủy thi thể hắn, móc ra hai mắt hắn, để nó tại nơi đối diện hoàng cung, hắn nói hắn muốn dùng hai mắt, mỗi ngày mỗi đêm đều nhìn hoàng thượng, một khắc cũng không rời."
Thân mình tiểu Phúc tử run rẩy một lúc, Phượng Chuẩn lại là thất thần mà thì thầm nói:"Hắn……hắn đã nói như vậy ư? hắn……hắn hận trẫm như vậy, hận tới……hận tới trong tim, không, hận tới xương cốt rồi? Cũng khó trách, nên thế, hắn nên hận trẫm như thế a……"
Tiểu Lục tử ho khụ một tiếng, nói to:"Chủ tử nói sai rồi. Người kia nói……người kia nói chủ tử đã bỏ ra 22 vạn lượng hoàng kim, lại chỉ đổi lại được một trái tim của hắn, cuộc mua bán này quá lỗ rồi, có điều may mắn người yêu người kia trước luôn là người chịu thiệt, hắn nói sau khi hắn chết, ân nghĩa tình thu giữa hai người sẽ đứt hết, nhưng hắn không muốn đứt, cho nên hắn muốn lưu lại đôi mắt này, mỗi ngày mỗi đêm nhìn ngguoiwf, nhìn người ăn cơm đọc sách, nhìn người lên triều nghị sự, nhìn phong quang nhìn mất mát của người, tất cả những gì của người, hắn đều muốn nhìn. Hắn nói hắn lúc sống không thể sớm chiều bên nhau với người, sau khi chết cho dù có biến thành cô hồn dã quỷ, cũng muốn có người ở trong tầm mắt, vĩnh viễn không quên."
Sức nặng của mấy câu nói này, thật sự còn chấn động lòng người hơn sấm chớp giữa ngày nắng. Tiểu Phúc tử đã quên khóc lóc, Phượng Chuẩn lại là thất hồn lạc phách mà ngồi ở đó, toàn thân không ngừng run rẩy, nước mắt giống như chuỗi hạt rơi xuống hội thụ thành một con sông nhỏ trên gương mặt.
“A" một tiếng kêu thảm, Phượng Chuẩn như phát điên mà xông ra khỏi hoàng cung, đi về phía hình đài. Hắn thậm chí còn quên cưỡi người, trên đường không ngừng chạy như điên, vừa đau đớn mà kêu lên:"Ta sai rồi, ta sai rồi, Anh Nguyên người đợi ta, ngươi đợi ta, ta biết sai rồi, trời ơi, a a a a a a……"Trên trời xẹt qua mấy con chim bay, giống như cũng không nhịn được nghe thấy lời tim rỉ máu của hắn, liên tục hạ xuống.
Trong lòng nhớ lại lời của trưởng công chúa:"Người biết ý nghĩa của duy nhất không? Là người hoặc vật duy nhất trên đời, mất đi rồi thì sẽ không còn tồn tại, bất luận quá khứ, hiện tại, tương lại, đều sẽ không còn tồn tại, bất luận tương lai ruột của người có hối hận đến xanh rồi, lục rồi, lam rồi, đen rồi cũng sẽ không còn có được nữa, đó mới gọi là duy nhất, ngươi có hiểu không? Hắn và giang sơn của ngươi, bản đồ, hoàng uy đều không giống nhau, những thứ kia, mất đi rồi còn có thể kiếm lại được, nhưng hắn là duy nhất, chết rồi thì sẽ không còn sống lại được nữa."Phượng Chuẩn cảm giác cả cơ thể đều bị vật sắc nhọn trên thế gian đam thủng hàng nghìn lỗ thủng, chỗ bị thương chảy ra huyết dịch đỏ tươi, dữ tợn như thế, khiến người ta sợ hãi như thế.
Cuối cùng cũng chạy được tới pháp trường, trên hình đài cao cao kia sớm đã người đi đài trống. Chỉ dư lại một bãi máu ở bên đoạn đầu đài, màu đỏ sáng bóng dưới ánh nắng chiếu xuống làm động lòng người. Bốn phía hình đường vẫn vây đầy dân chúng như cũ, đều đang ủ rũ mà ngồi, giống như đưa tiễn Anh đại nhân mà bọn họ tôn kính nhất một đoạn đường cuối cùng.
Nhịp tim Phượng Chuẩn dừng lại, hô hấp dừng lại, tất cả dấu tích của tất cả sinh mệnh hắn đều dừng lại. Trong mắt hắn không còn chứa được bất kỳ người bất kỳ vật nào nữa, đôi đồng tử chỉ dán vào bãi máu kia, si ngốc, từng bước từng bước đi tới, cuối cùng “bịch" một tiếng quỳ ở đó, mười ngón tay run rẩy mà chạm vào vệt máu vẫn còn độ ấm, đây là chút nhiệt độ duy nhất mà Anh Nguyên để lại, cũng là thứ duy nhất mà hắn để lại cho mình.
Dân chúng xung quanh đều ngẩng đầu lên nhìn, mê hoặc mà nhìn kẻ đại địch chiếm thành này đang rũ đầu quỳ ở đó. Đột nhiền tiếng gầm lớn cơ hồ phá vỡ màng nhĩ bọn họ vang lên, Phượng Chuẩn hoàn toàn bạo phát rồi, hai tay hắn nhuốm đầy máu tươi, chỉ trời điên cuồng mà gầm:"Tại sao? Tại sao không cho ta cơ hội hối hận? ta đã biết ta sai rồi, tại sao…… tại sao không cho ta có cơ hội lưu lại hắn? Ta trước nay đều không dám nhận sai nhận thua, duy nhất lần này, ông trời ngươi tại sao không thể thành toàn ta, tại sao phải đoạt hắn đi……đoạt hắn đi……"Thanh âm đột nhiên thấp xuống, hắn rũ hai tay xuống, điên cuồng mà trảo ngực của chính mình, không hề để ý máu tươi loang lổ nhiễm lên long bào cao quý.
Khi tiểu Phúc tử và tiểu Lục tử chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chủ tử trước nay hỉ nộ không biểu lộ ra của bọn họ, lúc này đang lâm vào trạng thái nửa điên cuồng, hai tay liều mạng mà đào lấy vết máu khô cạn trên mặt đất, long bào bị hắn lê trên mặt đất, có vài vệt máu bị đào ra đặt lên trên đó, mà Phượng Chuẩn vẫn không ngừng như cũ, mười ngón tay thon dài bóng mịn bị bãi đá cứng rắn làm cho loang lổ vết máu, có một ngón thậm chỉ ấn ẩn nhìn thấy đầu xương trắng.
Tiểu Phúc tử và tiểu Lục tử sợ hãi đi tới, ôm chặt lấy hắn, vừa hoảng hốt hô lên:"Chủ tử, người đang làm gì, người đang làm cái gì? Người……Người đừng dọa bọn nô tài a……người……Anh công tử đã đi rồi, người……người phải bảo trọng long thể a."
Phượng Chuẩn ngẩng đầu, vẻ mặt kỳ dị mà ngây ngô cười, hắn hi hi nói:"Tiểu Phúc tử, ha ha, hắn không rời khỏi ta nữa, máu hắn đang ở bên trẫm, hắn……không còn cự tuyệt trẫm được nữa, không còn rời xa trẫm nữa. “Hắn ôm lấy cái long bào nhiễm đầy vết máu kia giống như bảo bối, ôm chặt vào trong lòng, vừa vẫn ngây ngô cười nói:"ha ha……giờ này không còn ai cướp hắn với trẫm nữa……đất nước của hắn cũng không thể, dân chúng của hắn cũng không thể, ha ha, ai cũng không thể rồi, hắn là của trẫm, sẽ không……rời đi nữa."
Tiểu Phúc tử và tiểu Lục tử suýt chút nữa thì sợ phát điên, chủ tử thế nhưng bị đả kích đến si ngốc rồi, điều này, phải làm sao bây giờ. Tiểu Phúc tử gấp gáp gọi lớn:"Chủ tử người tỉnh lại tỉnh lại, Anh……công tử hắn đi rồi, hắn đã chết rồi, hắn vướng bận người như vậy, ở dưới cửu tuyền cũng sẽ không hi vọng nhìn thấy người trở thành bộ dạng này, chủ tử……"
Ánh mắt Phượng Chuẩn giống như hiểu rõ thêm một chút, hắn cúi đầu nhìn long bào trong tay mình, rất lâu, đột nhiên cứ thế mà khóc to lên:"Không sai, hắn chết rồi……là ta……là ta tự tay hạ lệnh chặt đầu hắn……không còn nữa, không còn cơ hội hối hận nữa, tỷ tỷ nói rất đúng, Anh Nguyên của ta, người duy nhất ta yêu, bị ta tự tay đưa tới đoạn đầu đài…… không còn…… không còn có thể quay lại." Hắn quỳ dưới mặt đất, liều mạng dày vò mái tóc của mình, ở trước mặt dân chúng Hưng Châu, chứ thế thảm như vậy mà gào khóc.
Tiểu Phúc tử cũng khóc theo, từng cảnh từng cảnh ở thành Hưng Châu trở về trong đầu hắn, người Anh Nguyên bởi vì hắn giả nữ mà hết sức chăm sóc kia, người Anh nguyên không chút không coi trọng thân phận một nô tỳ như hắn kia, cái người Anh Nguyên đường hoàng mà không chút khách khí coi hắn như người cùng cười,, người cùng vui, người cùng phiền não kia, tại sao người như vậy thế nhưng lại ra đi sớm như vậy, ông trời quả thực không công bằng, quá không công bằng rồi.
Tiểu Lục tử đã gấp tới mức xoanh vòng, vừa nhìn tiểu Phúc tử cũng bắt đầu khóc, không nhịn được hung hăng đã hắn một cái nói:"Ngươi mọi ngày không phải rất thông minh ư? lúc này người không nghĩ cách khuyên chủ tử, một khi hắn thật……thật sự điên rồi, ta xem người làm thế nào?"
Tiểu Phúc tử mang nước mắt mà khóc nói:"Khuyên? Bây giờ là lúc khuyên ư? có thể khuyên được không? Trừ phi Anh đại nhân chưa chết……"Nói đến đây, bỗng nhiên cảm thấy biểu hiện của dân chúng xung quanh có chút kỳ dị, Anh đại nhân mà bọn họ kính yêu đã bị chặt đầu, làm sao bọn họ thể nhưng chỉ là ngồi ở đó, nhìn thấy hoàng thượng cũng không có biểu hiện quá khích nào, lúc trước không phải nói các thị vệ bảo vệ xe tù đều bị hành tới rất thê thảm ư? Bây giờ Anh đại nhân chết rồi, đầu sỏ gây ra như bọn họ đã tới nơi này, thế nào đến vài quả trứng thối cũng chưa thấy a, mà lại cứ bình tĩnh như vậy?
Đột nhiên một trận cước bộ cấp tốc, thái giám tên tiểu Lục tử nghiêng ngả lảo đảo xông vào đại sảnh, Phượng Chuẩn bỗng nhiên quay người, hai mắt ẩn ẩn một chút lệ quang lóe cái biến mất, hắn nắm chặt lấy nắm tay, lại chầm chậm thả lỏng, cứ vậy mà lặp lại vài lần, mới đè cổ họng xuống trầm giọng nói:"Hành ……hành hình rồi ư?"
Ánh mắt của tiểu Phúc tử cũng trở lên khẩn trương, liền thấy tiểu Lục tử úp sấp đập đầu, vừa thở dốc nói:"Hành ……hành rồi, khi nô tài tới, thừa tướng đại nhân đã chuẩn bị hành hình, lúc này đã qua giờ ngọ, chắc là xong rồi."
Trong lòng Phượng Chuẩn đột nhiên vô cùng đau xót, ngã ngồi xuống ghế, hắn cảm thấy cả linh hồn mình đều bị đào rỗng rồi, lơ lơ lửng lửng không biết mình đang ở phương nào, đờ đẫn mà nhìn tiểu Lục tử mở mồm ra mấy lần, lại là một chút thanh âm cũng không phát ra nổi, từng từ từng câu kia giống như là đều đã cứng lại trong cổ họng hắn.
Nước mắt của tiểu Phúc tử ‘xoạt’ một tiếng tràn xuống dưới, sau một lúc lâu mới sụt sụt xịt xịt hỏi:"Ngài ấy……trước lúc hành hình có nói điều gì không?"
Tiểu Lục tử vội không ngừng gật đầu, nói to:"Nói rồi nói rồi, haizz, tôi chưa thấy người nào kỳ lạ như vậy."
“啪"một tiếng, hóa ra là tay Phượng Chuẩn dùng sức, khiến tay cầm ghế gãy ra một mảnh rơi xuống, hắn trừng tiểu Lục tử, từng từ từng chữ giống như là đào ra từ trong tim mình:"Hắn……đã nói những gì?"
Tiểu Lục tử thành thật nói:"Hắn không nói gì khác, lại nói đưa ra 3 yêu cầu với hữu tướng đại nhân. Thứ nhất là để hữu tướng đại nhân sau khi hắn chết, để phơi thây trên hình đài, để toàn bộ phụ lão hương thân mỗi người quất 10 cái, để tiết lỗi hận trong lòng bách tính, đền tội lỗi lầm quốc của hắn."
Tiểu Phúc tử “a" một tiếng kinh sợ,thân mình Phượng Chuẩn cũng bắt đầu trở nên run rẩy, tiểu Lục tử lại không hề phát giác ra thất thố của bọn họ, trong tâm hắn, đã tràn ngập lời nói và cử chỉ trước lúc hành hình của Anh Nguyên rồi, tiếp tục nói:"Là rất kỳ quái đúng không? Nhưng không chỉ như vậy, yêu cầu thứ hai của hắn chính là muốn hữu tướng đại nhân sau khi để thi thể của hắn bị dân chúng đánh xong, hãy thiêu hủy thi thể hắn, sau đó đem tro cốt hắn rải lên tất cả núi sông Hưng Châu, mọi người nói xem, người đời sau khi chết, đều chôn xuống mồ để làm an ổn, làm gì có ai muốn thiêu đâu, lửa đốt đây a, có phải không?"
Nước mắt của Phượng Chuẩn cuối cùng cũng không còn khống chế được, từng giọt từng giọt rơi xuống, tiểu Phúc tử sớm đã che mặt khóc. Tiểu Lục tử nhìn bọn họ, thanh âm bỗng nhiên trở nên kỳ dị, chầm chậm nói:"Yêu cầu kỳ lạ nhất là yêu cầu thứ 3 của hắn."Hắn đến quy củ cũng quên luôn, nhìn thẳng vào Phượng Chuẩn, chầm chậm, từng từ từng chữ nói:"Hắn muốn Hữu tướng trước khi thiêu hủy thi thể hắn, móc ra hai mắt hắn, để nó tại nơi đối diện hoàng cung, hắn nói hắn muốn dùng hai mắt, mỗi ngày mỗi đêm đều nhìn hoàng thượng, một khắc cũng không rời."
Thân mình tiểu Phúc tử run rẩy một lúc, Phượng Chuẩn lại là thất thần mà thì thầm nói:"Hắn……hắn đã nói như vậy ư? hắn……hắn hận trẫm như vậy, hận tới……hận tới trong tim, không, hận tới xương cốt rồi? Cũng khó trách, nên thế, hắn nên hận trẫm như thế a……"
Tiểu Lục tử ho khụ một tiếng, nói to:"Chủ tử nói sai rồi. Người kia nói……người kia nói chủ tử đã bỏ ra 22 vạn lượng hoàng kim, lại chỉ đổi lại được một trái tim của hắn, cuộc mua bán này quá lỗ rồi, có điều may mắn người yêu người kia trước luôn là người chịu thiệt, hắn nói sau khi hắn chết, ân nghĩa tình thu giữa hai người sẽ đứt hết, nhưng hắn không muốn đứt, cho nên hắn muốn lưu lại đôi mắt này, mỗi ngày mỗi đêm nhìn ngguoiwf, nhìn người ăn cơm đọc sách, nhìn người lên triều nghị sự, nhìn phong quang nhìn mất mát của người, tất cả những gì của người, hắn đều muốn nhìn. Hắn nói hắn lúc sống không thể sớm chiều bên nhau với người, sau khi chết cho dù có biến thành cô hồn dã quỷ, cũng muốn có người ở trong tầm mắt, vĩnh viễn không quên."
Sức nặng của mấy câu nói này, thật sự còn chấn động lòng người hơn sấm chớp giữa ngày nắng. Tiểu Phúc tử đã quên khóc lóc, Phượng Chuẩn lại là thất hồn lạc phách mà ngồi ở đó, toàn thân không ngừng run rẩy, nước mắt giống như chuỗi hạt rơi xuống hội thụ thành một con sông nhỏ trên gương mặt.
“A" một tiếng kêu thảm, Phượng Chuẩn như phát điên mà xông ra khỏi hoàng cung, đi về phía hình đài. Hắn thậm chí còn quên cưỡi người, trên đường không ngừng chạy như điên, vừa đau đớn mà kêu lên:"Ta sai rồi, ta sai rồi, Anh Nguyên người đợi ta, ngươi đợi ta, ta biết sai rồi, trời ơi, a a a a a a……"Trên trời xẹt qua mấy con chim bay, giống như cũng không nhịn được nghe thấy lời tim rỉ máu của hắn, liên tục hạ xuống.
Trong lòng nhớ lại lời của trưởng công chúa:"Người biết ý nghĩa của duy nhất không? Là người hoặc vật duy nhất trên đời, mất đi rồi thì sẽ không còn tồn tại, bất luận quá khứ, hiện tại, tương lại, đều sẽ không còn tồn tại, bất luận tương lai ruột của người có hối hận đến xanh rồi, lục rồi, lam rồi, đen rồi cũng sẽ không còn có được nữa, đó mới gọi là duy nhất, ngươi có hiểu không? Hắn và giang sơn của ngươi, bản đồ, hoàng uy đều không giống nhau, những thứ kia, mất đi rồi còn có thể kiếm lại được, nhưng hắn là duy nhất, chết rồi thì sẽ không còn sống lại được nữa."Phượng Chuẩn cảm giác cả cơ thể đều bị vật sắc nhọn trên thế gian đam thủng hàng nghìn lỗ thủng, chỗ bị thương chảy ra huyết dịch đỏ tươi, dữ tợn như thế, khiến người ta sợ hãi như thế.
Cuối cùng cũng chạy được tới pháp trường, trên hình đài cao cao kia sớm đã người đi đài trống. Chỉ dư lại một bãi máu ở bên đoạn đầu đài, màu đỏ sáng bóng dưới ánh nắng chiếu xuống làm động lòng người. Bốn phía hình đường vẫn vây đầy dân chúng như cũ, đều đang ủ rũ mà ngồi, giống như đưa tiễn Anh đại nhân mà bọn họ tôn kính nhất một đoạn đường cuối cùng.
Nhịp tim Phượng Chuẩn dừng lại, hô hấp dừng lại, tất cả dấu tích của tất cả sinh mệnh hắn đều dừng lại. Trong mắt hắn không còn chứa được bất kỳ người bất kỳ vật nào nữa, đôi đồng tử chỉ dán vào bãi máu kia, si ngốc, từng bước từng bước đi tới, cuối cùng “bịch" một tiếng quỳ ở đó, mười ngón tay run rẩy mà chạm vào vệt máu vẫn còn độ ấm, đây là chút nhiệt độ duy nhất mà Anh Nguyên để lại, cũng là thứ duy nhất mà hắn để lại cho mình.
Dân chúng xung quanh đều ngẩng đầu lên nhìn, mê hoặc mà nhìn kẻ đại địch chiếm thành này đang rũ đầu quỳ ở đó. Đột nhiền tiếng gầm lớn cơ hồ phá vỡ màng nhĩ bọn họ vang lên, Phượng Chuẩn hoàn toàn bạo phát rồi, hai tay hắn nhuốm đầy máu tươi, chỉ trời điên cuồng mà gầm:"Tại sao? Tại sao không cho ta cơ hội hối hận? ta đã biết ta sai rồi, tại sao…… tại sao không cho ta có cơ hội lưu lại hắn? Ta trước nay đều không dám nhận sai nhận thua, duy nhất lần này, ông trời ngươi tại sao không thể thành toàn ta, tại sao phải đoạt hắn đi……đoạt hắn đi……"Thanh âm đột nhiên thấp xuống, hắn rũ hai tay xuống, điên cuồng mà trảo ngực của chính mình, không hề để ý máu tươi loang lổ nhiễm lên long bào cao quý.
Khi tiểu Phúc tử và tiểu Lục tử chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chủ tử trước nay hỉ nộ không biểu lộ ra của bọn họ, lúc này đang lâm vào trạng thái nửa điên cuồng, hai tay liều mạng mà đào lấy vết máu khô cạn trên mặt đất, long bào bị hắn lê trên mặt đất, có vài vệt máu bị đào ra đặt lên trên đó, mà Phượng Chuẩn vẫn không ngừng như cũ, mười ngón tay thon dài bóng mịn bị bãi đá cứng rắn làm cho loang lổ vết máu, có một ngón thậm chỉ ấn ẩn nhìn thấy đầu xương trắng.
Tiểu Phúc tử và tiểu Lục tử sợ hãi đi tới, ôm chặt lấy hắn, vừa hoảng hốt hô lên:"Chủ tử, người đang làm gì, người đang làm cái gì? Người……Người đừng dọa bọn nô tài a……người……Anh công tử đã đi rồi, người……người phải bảo trọng long thể a."
Phượng Chuẩn ngẩng đầu, vẻ mặt kỳ dị mà ngây ngô cười, hắn hi hi nói:"Tiểu Phúc tử, ha ha, hắn không rời khỏi ta nữa, máu hắn đang ở bên trẫm, hắn……không còn cự tuyệt trẫm được nữa, không còn rời xa trẫm nữa. “Hắn ôm lấy cái long bào nhiễm đầy vết máu kia giống như bảo bối, ôm chặt vào trong lòng, vừa vẫn ngây ngô cười nói:"ha ha……giờ này không còn ai cướp hắn với trẫm nữa……đất nước của hắn cũng không thể, dân chúng của hắn cũng không thể, ha ha, ai cũng không thể rồi, hắn là của trẫm, sẽ không……rời đi nữa."
Tiểu Phúc tử và tiểu Lục tử suýt chút nữa thì sợ phát điên, chủ tử thế nhưng bị đả kích đến si ngốc rồi, điều này, phải làm sao bây giờ. Tiểu Phúc tử gấp gáp gọi lớn:"Chủ tử người tỉnh lại tỉnh lại, Anh……công tử hắn đi rồi, hắn đã chết rồi, hắn vướng bận người như vậy, ở dưới cửu tuyền cũng sẽ không hi vọng nhìn thấy người trở thành bộ dạng này, chủ tử……"
Ánh mắt Phượng Chuẩn giống như hiểu rõ thêm một chút, hắn cúi đầu nhìn long bào trong tay mình, rất lâu, đột nhiên cứ thế mà khóc to lên:"Không sai, hắn chết rồi……là ta……là ta tự tay hạ lệnh chặt đầu hắn……không còn nữa, không còn cơ hội hối hận nữa, tỷ tỷ nói rất đúng, Anh Nguyên của ta, người duy nhất ta yêu, bị ta tự tay đưa tới đoạn đầu đài…… không còn…… không còn có thể quay lại." Hắn quỳ dưới mặt đất, liều mạng dày vò mái tóc của mình, ở trước mặt dân chúng Hưng Châu, chứ thế thảm như vậy mà gào khóc.
Tiểu Phúc tử cũng khóc theo, từng cảnh từng cảnh ở thành Hưng Châu trở về trong đầu hắn, người Anh Nguyên bởi vì hắn giả nữ mà hết sức chăm sóc kia, người Anh nguyên không chút không coi trọng thân phận một nô tỳ như hắn kia, cái người Anh Nguyên đường hoàng mà không chút khách khí coi hắn như người cùng cười,, người cùng vui, người cùng phiền não kia, tại sao người như vậy thế nhưng lại ra đi sớm như vậy, ông trời quả thực không công bằng, quá không công bằng rồi.
Tiểu Lục tử đã gấp tới mức xoanh vòng, vừa nhìn tiểu Phúc tử cũng bắt đầu khóc, không nhịn được hung hăng đã hắn một cái nói:"Ngươi mọi ngày không phải rất thông minh ư? lúc này người không nghĩ cách khuyên chủ tử, một khi hắn thật……thật sự điên rồi, ta xem người làm thế nào?"
Tiểu Phúc tử mang nước mắt mà khóc nói:"Khuyên? Bây giờ là lúc khuyên ư? có thể khuyên được không? Trừ phi Anh đại nhân chưa chết……"Nói đến đây, bỗng nhiên cảm thấy biểu hiện của dân chúng xung quanh có chút kỳ dị, Anh đại nhân mà bọn họ kính yêu đã bị chặt đầu, làm sao bọn họ thể nhưng chỉ là ngồi ở đó, nhìn thấy hoàng thượng cũng không có biểu hiện quá khích nào, lúc trước không phải nói các thị vệ bảo vệ xe tù đều bị hành tới rất thê thảm ư? Bây giờ Anh đại nhân chết rồi, đầu sỏ gây ra như bọn họ đã tới nơi này, thế nào đến vài quả trứng thối cũng chưa thấy a, mà lại cứ bình tĩnh như vậy?
Tác giả :
Lê Hoa Yên Vũ