Ai, Anh Hùng Khí Đoản!

Chương 38

Hàm Trí Lũy trong lòng nhất động, vội cười nói:"Không phải sao, đây là tác phẩm lớn của Anh Nguyên, nghe nói là trước khi thành bị công phá hắn tâm tình kích động, nhịn không được đề bút viết ra. Tôi xem đều là khí thế bàng bạc, chỉ tiếc……"nói xong thì lắc lắc đầu, lại hỏi hữu tướng quốc:"Lão đại nhân cảm thấy thế nào?"

Hữu tướng quốc rất lâu sau mới gật gật đầu nói:" Không sai, không ngờ tên tiểu tử này lại hào hùng như vậy, chỉ hận hắn không niệm lòng nhân từ của hoàng thượng, thế nhưng dám ở trước mặt chúng ta ám sát, tội này tày trời, không tru chín họ đã là nhân từ lắm rồi." Nói xong nhìn câu đối kia, nhìn không được mà lại thở dài một tiếng.

“Tướng quốc đại nhân nói đùa, ngài muốn thu chín họ của hắn, cũng phải có người cho ngài tru a." Hàm Trí Lũy cười mà tiếp lời:" theo như tôi biết, Anh Nguyên này từ nhỏ cơ khổ, là hàng xóm họ hàng xa thay phiên nuôi lớn, may là hắn không ngừng vươn lên……"

Trần Kiện mạc danh kỳ diệu mà nhìn Hàm Trí Lũy, tiểu tử này hôm nay làm sao rồi, thế nhưng lại tường tận mà kể cho lão tướng quốc nghe chuyện của Anh Nguyên như thế, hay là muốn chờ sau khi hắn chết thì viết tiểu sử cho hắn, cũng không thể a, ngày thường để hắn viết hịch văn cũng kiếm cớ lí do, còn muốn mình ở bên trà bút nghiên mực hầu hạ, bây giờ làm sao lại sẵn sàng rộng rãi như vậy, Anh Nguyên lại không có gì tốt cho hắn, ngược lại còn ăn sạch sẽ bao nhiêu tổ yến bào ngư hắn vất vả hầu hạ, lãng phí biết bao nhiêu, làm sao hắn thế nhưng lại không hận.

Mãi cho đến đầu phố nơi trảm phạm nhân, lão tướng quốc nhìn nhìn rồi rời đi, Trần Kiện mới nghi hoặc mà nhìn Hàm Trí Lũy, không ngờ người kia lại trừng mắt nhìn hắn một cái:"Nhìn cái gì? Với cái đầu gỗ của ngươi, có thể hiểu rõ ý đồ của ta ư? kiếp sau của kiếp sau đi." Hừ hừ, tên quê mùa này, chỉ nghĩ rằng Anh Nguyên mà chết thì đáng tiếc, cũng không biết bỏ chút công phu ở một bên cổ vũ một chút. Nghĩ nghĩ liền trở nên đắc ý, xem biểu tình của lão đại nhân, rõ ràng là lại lần nữa nhận thức Anh Nguyên rồi, chuyện này, ha ha, nói không chừng có chút đường thoát. Có điều ai biết đây? Lão đại nhân nhìn hoàng thượng lớn lên, có hảo cảm với Anh Nguyên nữa, cũng chưa chắc sẽ yên tâm để hắn ở bên cạnh hoàng thượng. nghĩ tới điểm này, lại thở dài một hơi, giống như cảm giác được tiền đồ của Anh Nguyên, quả thực là vô cùng xa vời a.

Rất nhanh đã đến ngày chém đầu Anh Nguyên. Ngày này, trong thành Hưng Châu dường như nồi gang bị nổ vậy, xe tù của Anh Nguyên vừa ra khỏi cửa nha môn, hai bên đường liền chật ních bách tính mãnh liệt, giống như thủy triều mà ném cả những thứ gì có thể ném đi, đối tượng đương nhiên là những quan binh phượng triều đi bảo vệ xe tù. Vừa không biết người ở đầu dẫn đầu hét lên:"Thả Anh đại nhân ra, thả Anh đại nhân ra." “Anh đại nhân vô tội, Anh đại nhân vô tội." " Mẹ nó, bọn chúng nếu không thả người, chúng ta sẽ làm phản. đúng phản đi, phản đi."

Hữu tướng quốc ở trong xe lạnh mắt mà nhìn tất cả. có binh sĩ hơi hơi tiến tới hỏi:"Tình hình như này, có cần trình báo bệ hạ, thỉnh cầu xửa lí. " hắn trầm niệm một lúc, lắc đầu nói:"Không cần, một người đi đưa đao đặt trên cổ Anh Nguyên, nói với những đám dân chúng này, còn có kẻ không tuân theo luật lệ, lập tức cắt đầu tri phủ mà bọn chúng kính yêu dưới đao luôn, nếu bọn chúng có thể thuân theo luật pháp mà đến đài xem chém đầu, tình cảm của hoàng thượng với Anh Nguyên khó có thể dự liệu, sẽ có thay đổi không biết chừng. " mệnh lệnh này vừa truyền xuống, dân chúng quả nhiên sợ ném chuột vỡ đồ, không còn dám có hành vi quá khích nào nữa. những binh sĩ hộ xe kia mới có thời gian chỉnh trang bộ dáng chật vật của bản thân một chút.

Xe tù chầm chậm tiến đi, phía sau đi theo một đội ngũ dài dài vọng không hết. Hữu tướng quốc thi thoảng lại vén rèm lên nhìn một chút, trong nói nói: Anh Nguyên này xem ra là một nhân tài, đáng tiếc không thể lưu lại, người như thế này sẽ không thật tâm theo Phượng triều của mình, một khi thả hổ về rừng, ngày sau hắn leo lên cao kêu gọi, không sợ những dân chúng này không tạo phản, lúc đó tránh không khỏi sinh linh lầm than, haizz, nghĩ về lâu dài, lần này cần phải ngoan tâm a.

Mà ở phòng khách bên trong nha môn, lúc này đang có một hồi khiển trách kịch liệt, Phượng Khởi giống như một con muỗi xinh đẹp mà bay lượn trái phải trước mặt Phượng Chuẩn, vừa không sợ phiền phức mà ong ong, Phượng Chuẩn vừa bắt đầu còn nhắm mắt dưỡng thần mà âm thầm nhẫn nại ở đó, cuối cùng quả thực nhịn không nổi rồi, nhảy mạnh lên nói:"Đủ rồi,ngươi cái nữ nhân chết này, lẽ nào trẫm muốn giết hắn ư? gây ra cục diện ngày hôm nay, là hắn một tay vẽ nên, là hắn không để trẫm có cơ hội cứu hắn, đều là hắn đều là hắn ngươi có biết không?"

Phượng Khởi không cam lòng yếu thế mà rống trở lại:"Không phải nói ngươi buông tha một Hàn triều thôi ư? có cái gì không đáng đâu? Ai bảo ngươi tham lam, do dự không quyết, giang sơn và mĩ nhân có thể cùng nhau ư?"

Phượng Chuẩn bỗng nhiên khép miệng lại, hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, lâu sau đột nhiên nói:"Ta muốn buông tha a, ta đã nói rồi, nhưng là hắn chỉ vì ta do dự một lúc như thế, liền…… buông ta ra, các người tưởng rằng…… ta không khó chịu ư? từ nhỏ đến lớn, hắn là một người duy nhất khiên ta thật tâm động lòng. “Phượng Chuẩn quay đầu lại, thật sự mà nhìn Phượng Khởi và tiểu Phúc tử, dùng ngữ khí nghiêm trọng nói ra lời thật lòng thật tâm: “Ta mặc kệ các người có tin hay không, Anh nguyên, hắn thật sự là duy nhất trong lòng ta."

Phượng Khởi cười lạnh một tiếng:"Không tin, ta đương nhiên sẽ không tin. Duy nhất trong tim? Ha ha ha, cái loại lời này đến quỷ cũng sẽ không tin."

Động mạch của Phượng Chuẩn toàn bộ nhảy lên lấy khí thế cho chủ nhân:"Trẫm lừa người? trẫm tại sao phải người các ngươi? Trẫm──hoàng đế của đại Phượng triều, có cần phải bởi vì một ái nhân sắp bị trẫm tự tay giết chết mà lừa các ngươi?"Hắn khàn giọng mà rống lên?

Khóe môi trưởng công chúa Phượng Khởi lộ ra một nụ cười chế giễu:"Không sai, ngươi đích xác không cần lừa chúng ta, người mà ngươi đã lừa, thật ra chính là ngươi, ngươi muốn lừa mình là một người bình thường có tình có nghĩa, mà không phải là một quáy vật lãnh huyết. duy nhất trong tim? Hừ, ngươi có cái tư cách gì mà dùng lời nói thần thành này. Ngươi có biết nghĩa của từ duy nhất không? Duy nhất trên thế gian, đã mất đi rồi thì sẽ không còn tồn tại, bất luận quá khứ, hiện tại, tương lại, đều sẽ không tồn tại. là người và vật mà bất luận ruột của ngươi tương lai hối xanh rồi hay là hối lục rồi hối lam rồi, hối hắc rồi, đều không thể có lại nữa, đó mới gọi là duy nhất, ngươi có rõ không? Hắn và giang sơn của ngươi, bản đồ, hoàng uy đều không giống nhau, những thứ này, mất đi rồi còn có thể kiếm trở về, nhưng hắn là duy nhất, chết rồi thì không còn có thể sống lại, cái gì nặng cái gì nhẹ, kẻ khôn khéo như ngươi sẽ không phân rõ ràng, thế nhưng còn dám dùng từ cao quý “duy nhất" như thế nói ra lừa chúng ta."

Phượng Chuẩn trừng Phượng Khởi, Phượng Khởi cũng trừng Phượng Chuẩn, tỉ đệ hai người giống như đấu gà ai cũng không chịu lui bước, dọa tới các nô tài trong phòng đều không dám thở lớn tiếng. Qua khoảng một khắc thời gian, Phượng khởi đột nhiên trọng trọng hừ một tiếng:"Tiểu tử thối, ngươi cứ đợi mà hối hận đi."nói xong phất tay áo rời đi.

Trên hình trường, mắt trời đã mọc lên rất cao, gần giờ ngọ, hữu tướng quốc lấy tay áo che mà nhìn lên mặt trời, nheo nheo mắt lại, lại nhìn một vọng quanh dân chúng Hưng Châu đang không ngừng nghỉ chửi rủa, kêu góc hét lớn, trong lòng thầm thở dài, cầm lên cái thẻ sơn màu đỏ tươi ở trong tay, lại đập đập kinh đường mộc, thấy anh âm bốn phía nhỏ đi một chút, hắn bắt kịp thời gian hành hình mà hỏi Anh Nguyên ở trên đài nói: “nói đi, người còn có di ngôn nào muôn để lại cho dân chúng và hoàng thượng, bản tướng nhất định sẽ thay người truyền đạt."

Anh Nguyên ngẩng mắt lên, cả gương mặt gầy khô của hắn đề là những hạt mồ hôi lớn như hạt đậu, khó khắn mà quay đầu nhìn nhìn dân chúng ở bốn phía, hắn miễn cưỡng co lại một tia cười. bốn phía phút chốc trở nên yên tĩnh.

“Tôi không có di ngôn khác, chỉ có ba yêu cầu. “Ánh mắt Anh Nguyên một phiến sáng rõ:"yêu cầu thứ nhất, tôi hi vọng sau khi tôi chết, đại nhân có thể đưa thi thể của tôi ở lại hình đài, để mỗi một dân chúng Hưng Châu có thể quất 10 roi, để tiết nỗi hận của bọn họ, đền tội lầm quốc của tôi. “

Dân chúng một mảnh ồ lên, có người nhịn không được, thế nhưng hôn mê bất tỉnh.

“Yêu cầu thứ hai." Anh Nguyên tiếp tục nhẹ nhàng nói:"Tôi hi vọng đại nhân có thể thiêu thi thể của tôi đi, sau đó đem tro của tôi rải trên núi núi sông sông của thành Hưng Châu."

Càng nhiều tiếng khóc hơn nữa vang lên, trong dân chúng không ngừng phát ra giọng nói “Anh đại nhân, người không thể chết a. “, liền đến cả hữu tướng quốc chũng có chút cảm động:"Vậy yêu cầu thứ ba là gì?"

“Yêu cầu thứ ba ư?" Anh Nguyên thì thầm mà lặp lại một lần, đột nhiên cười lên, là nụ cười ôn nhuyễn đến giống như nước vậy, khảm trên gương mặt gầy yếu những không hề mất đi vẻ đẹp của hắn , mang theo vô số sắc thái động nhân。

“Yêu cầu thứ ba, ha ha, tôi muốn mời đại nhân trước khi thiêu thi thể của tôi, móc hai mắt của tôi ra, mang nó đến kinh đô Phượng Triều, chôn ở nơi chính diện với hoàng cung." Hắn nhìn cũng không nhìn sắc mặt đã biến của hữu tướng quốc, tự cố tự địa nói:"Phượng Chuẩn hắn đã tiêu 22 vạn lượng hoàng kim, lại chỉ đổi được một trái tim của tôi, ha ha, cuộc mua bán này thật sự là thua thiệt. Có điều may mắn người yêu trước luôn là chịu thiệt, sau khi tôi chết, tất cả ân nghĩa tình thù giữa hai chúng tôi cũng đứt đoạn rồi, nhưng tôi không muốn đứt, cho nên tôi muốn lưu lại đôi mắt lại, mỗi ngày mỗi đem mà nhìn hắn…… nhìn hắn an cơm đọc sách, nhìn hắn lên triều nghị sự, nhìn phong quang và mất đi của hắn, tất cả mọi thứ của hắn, tôi đều muốn nhìn. Khi tôi sống không thể sớm chiều ở bên hắn, sau khi chết cho dù trở thành một cô hồn, cũng muốn để hắn ở trong tầm mắt của mình, vĩnh viễn không quên. “Hắn nói xong lại cười: “ngoại trừ điều này, Anh Nguyên không còn yêu cầu nào khác. “
Tác giả : Lê Hoa Yên Vũ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại