Ách Nô
Chương 50: Sóng gió đã qua
Tây Tường Liệt sai người điều tra nha hoàn tên Mặc tình kia, kết quả không thu hoạch được gì, nhưng bạch điêu lại đột nhiên vọt vào trong phòng nàng, dùng móng vuốt cào loạn vào ván giường, được một lúc thì bất ngờ thấy có bột phấn rơi ra. Trải qua một hồi kiểm chứng thì thấy đó quả nhiên là thuốc sẩy thai.
Mặc Tình bị lôi đi tra khảo, rất nhanh liền khai ra kẻ chủ mưu sai khiến nàng ── Đại phu nhân Đàm Tư Tư.
Mặc Tình nghe theo lời dặn của Đàm Tư Tư đi mua thuốc sẩy thai, rồi mới thần không biết quỷ không hay bỏ vào chén thuốc của Liễu Yến. Chính là lơ đãng thế nào lại vẫn để thuốc bột ở trong phòng, nếu như không có bạch điêu, có lẽ cũng không ai tìm ra loại thuốc oan nghiệt này tại nơi dưới ván giường ít người chú ý đó.
Vốn Đàm Tư Tư sai người làm xong trong lòng cũng có chút sợ hãi, chính là ai ngờ cuối cùng mọi mũi nhọn lại chỉ chĩa vào Tiểu Nhiễm, khiến cho nàng hoàn toàn an tâm thoát khỏi sự nghi hoặc.
Đàm Tư Tư cùng Mặc Tình bị ban thưởng rượu độc, người nhà Đàm Tư Tư bị biếm thành thứ dân. Những kẻ liên can đến việc hạ độc tất cả đều bị tra ra, tuỳ theo mức độ phạt trượng ít hay nhiều, sau đó toàn bộ bị đuổi ra khỏi kinh thành, lưu đày bên ngoài.
Vụ việc hạ độc cứ như vậy kết thúc.
Mà khi đó Liễu Yến vẫn đang nằm yếu ớt ở trên giường, tính mệnh mong manh, mỗi ngày phải dựa vào cả đống thuốc thang mới giữ lại được cái mệnh. Nha hoàn hạ nhân trong phòng đều bị bắt đi lấy cung tra hỏi, mỗi ngày đúng giờ chỉ có một người vội tới đưa cơm và thuốc cho nàng.
Sau khi Thu Đào chỉ điểm và xác nhận, Quyên Nhi làm nha hoàn bên người Liễu Yến bị tạm giam để điều tra.
Quyên Nhi cãi bướng, mãi không chịu nhận tội, Vương Thanh Trúc cuối cùng đành phải sai người dụng hình, trải qua một hồi, Quyên Nhi thật sự không chịu nổi, đem toàn bộ sự thật khai ra.
Tây Tường Liệt nghe Vương Thanh Trúc hồi báo kết quả điều tra xong, tức giận đến một chưởng đánh bay cái bàn bên cạnh.
“Đáng giận! Tiện nhân kia cư nhiên lòng dạ hiểm độc, vào thời điểm như vậy vẫn không quên giá tội cho Nhiễm Nhi! Quả thật là nên thiên đao vạn quả!"
“Vương gia nguôi giận, đây là bản danh sách hạ quan đã liệt kê ra, thỉnh Vương gia xem xét."
Tây Tường Liệt đem danh sách tội ác kia lật ra xem một lần, sau đó đưa lại cho Vương Thanh Trúc: “Ngươi là chưởng quản Hình bộ, chiếu theo quy củ của Hình bộ, nên xử lý như thế nào?"
“Bẩm Vương gia, chiếu theo điều luật của Hình bộ, trừ bỏ khi quân phạm thượng hoặc là phản loạn tặc tử, nếu bình thường không giết người thì không thể xử tử, chỉ có thể tùy theo hành vi phạm tội nặng nhẹ để nhận lấy lao hình."
Tây Tường Liệt nhìn về phía Vương Thanh Trúc, ngữ khí cường ngạnh khiến cho kẻ khác không thể làm trái: “Bổn vương lệnh ngươi xử trảm Liễu Yến."
“Này……" Vương Thanh Trúc có chút khó xử, nhưng khi nhìn biểu cảm của Tây Tường Liệt, những lời định nói liền nghẹn trở lại: “Vâng, hết thảy sẽ nghe theo Vương gia phân phó."
Ba ngày sau, Liễu Yến bị đem ra khỏi Thụy Dương Vương phủ, ở bên đường xử trảm. Quyên Bhi bị Tây Tường Liệt ban thưởng độc rượu, đây vốn là việc tư trong vương phủ, nhưng gần như đều do Hình bộ xử lý.
Liễu Yến bị xử trảm giữa trời, Tây Tường Liệt từ hai vị phu nhân còn lại, chuyện này trong suốt một thời gian dài đã trở thành chủ đề để toàn bộ người trong kinh thành bàn tán sôi nổi.
“Ai, nghe nói hiện tại Thụy Dương Vương gia là một thân một mình, bên người ngay cả một tiểu thiếp cũng không có, ngươi nói hắn đang yên đang lành tự nhiên trả hết thê thiếp về nhà mẹ đẻ là làm sao a?" Trong quán rượu, mấy nam nhân trung niên ngồi cùng một chỗ vừa uống rượu vừa tán gẫu với nhau.
“Ngươi cập nhật thông tin thật kém, nghe nói Thụy Dương vương là do gặp được một tiên tử xinh đẹp vô cùng, hắn thậm chí còn đem nàng nhốt sâu trong phủ không để kẻ khác thấy. Thụy Dương vương kia một lòng chung tình, vì nàng có thể cam nguyện bỏ hết thê thiếp đi."
“Hắc hắc, tin tức của các ngươi thật không linh thông, các ngươi nếu nghe ta nói, nhất định sẽ chấn động." Một thư sinh bộ dạng trắng tinh đắc ý nói.
Mọi người nghe xong, toàn bộ đều hướng mắt về phía hắn: “Vậy ngươi biết được những gì? Mau nói cho mọi người nghe a!"
“Các ngươi có biết thực ra vị tiên tử kia là một nam nhân không?"
“Cái gì?!" Mọi người đều nghi ngờ.
Bạch diện thư sinh tiếp tục nói : “Đó không chỉ là nam nhân, còn là một người bị câm nữa."
“Không phải chứ, đây là cái loại tà ma gì a, một nam nhân câm sao có thể đem Thụy Dương Vương mê hoặc thành ra như vậy?!"
“Ai, ngươi không biết thì đừng có nói lung tung, nam nhân kia bộ dạng chính là vô cùng dễ nhìn a! Các ngươi nếu nhìn thấy người đó nhất định cũng sẽ mê đến thất điên bát đảo, tuy là một người câm, thế nhưng như vậy lại càng chọc người ta yêu thương, so với những kẻ lắm mồm hay ba hoa thì đáng yêu hơn nhiều!" Bạch diện thư sinh lại nói tiếp.
“Ai? Như ngươi nói, chẳng lẽ ngươi đã được nhìn thấy nam nhân đó?" Một người hỏi.
Bạch diện thư sinh có chút khó xử : “Kỳ thật ta cũng chưa từng gặp qua, nhưng một bằng hữu của ta đã tận mắt thấy, hắn là hạ nhân của Thụy Dương Vương phủ, trước kia còn cùng tiên tử nam nhân kia quét dọn đình viện mà."
“Chẳng lẽ nam sủng kia nguyên lai là một hạ nhân?"
“Đúng vậy, nghe nói là sau khi bị Vương gia nhìn thấy, từ đấy về sau liền một bước biến thành phượng hoàng ."
“Nghe ngươi nói thế ta thật muốn tận mắt nhìn, xem rốt cuộc có thể đẹp thành cái dạng gì a?"
“Đúng thế đúng thế, ta cũng muốn nhìn xem!"
……
Mặc Tình bị lôi đi tra khảo, rất nhanh liền khai ra kẻ chủ mưu sai khiến nàng ── Đại phu nhân Đàm Tư Tư.
Mặc Tình nghe theo lời dặn của Đàm Tư Tư đi mua thuốc sẩy thai, rồi mới thần không biết quỷ không hay bỏ vào chén thuốc của Liễu Yến. Chính là lơ đãng thế nào lại vẫn để thuốc bột ở trong phòng, nếu như không có bạch điêu, có lẽ cũng không ai tìm ra loại thuốc oan nghiệt này tại nơi dưới ván giường ít người chú ý đó.
Vốn Đàm Tư Tư sai người làm xong trong lòng cũng có chút sợ hãi, chính là ai ngờ cuối cùng mọi mũi nhọn lại chỉ chĩa vào Tiểu Nhiễm, khiến cho nàng hoàn toàn an tâm thoát khỏi sự nghi hoặc.
Đàm Tư Tư cùng Mặc Tình bị ban thưởng rượu độc, người nhà Đàm Tư Tư bị biếm thành thứ dân. Những kẻ liên can đến việc hạ độc tất cả đều bị tra ra, tuỳ theo mức độ phạt trượng ít hay nhiều, sau đó toàn bộ bị đuổi ra khỏi kinh thành, lưu đày bên ngoài.
Vụ việc hạ độc cứ như vậy kết thúc.
Mà khi đó Liễu Yến vẫn đang nằm yếu ớt ở trên giường, tính mệnh mong manh, mỗi ngày phải dựa vào cả đống thuốc thang mới giữ lại được cái mệnh. Nha hoàn hạ nhân trong phòng đều bị bắt đi lấy cung tra hỏi, mỗi ngày đúng giờ chỉ có một người vội tới đưa cơm và thuốc cho nàng.
Sau khi Thu Đào chỉ điểm và xác nhận, Quyên Nhi làm nha hoàn bên người Liễu Yến bị tạm giam để điều tra.
Quyên Nhi cãi bướng, mãi không chịu nhận tội, Vương Thanh Trúc cuối cùng đành phải sai người dụng hình, trải qua một hồi, Quyên Nhi thật sự không chịu nổi, đem toàn bộ sự thật khai ra.
Tây Tường Liệt nghe Vương Thanh Trúc hồi báo kết quả điều tra xong, tức giận đến một chưởng đánh bay cái bàn bên cạnh.
“Đáng giận! Tiện nhân kia cư nhiên lòng dạ hiểm độc, vào thời điểm như vậy vẫn không quên giá tội cho Nhiễm Nhi! Quả thật là nên thiên đao vạn quả!"
“Vương gia nguôi giận, đây là bản danh sách hạ quan đã liệt kê ra, thỉnh Vương gia xem xét."
Tây Tường Liệt đem danh sách tội ác kia lật ra xem một lần, sau đó đưa lại cho Vương Thanh Trúc: “Ngươi là chưởng quản Hình bộ, chiếu theo quy củ của Hình bộ, nên xử lý như thế nào?"
“Bẩm Vương gia, chiếu theo điều luật của Hình bộ, trừ bỏ khi quân phạm thượng hoặc là phản loạn tặc tử, nếu bình thường không giết người thì không thể xử tử, chỉ có thể tùy theo hành vi phạm tội nặng nhẹ để nhận lấy lao hình."
Tây Tường Liệt nhìn về phía Vương Thanh Trúc, ngữ khí cường ngạnh khiến cho kẻ khác không thể làm trái: “Bổn vương lệnh ngươi xử trảm Liễu Yến."
“Này……" Vương Thanh Trúc có chút khó xử, nhưng khi nhìn biểu cảm của Tây Tường Liệt, những lời định nói liền nghẹn trở lại: “Vâng, hết thảy sẽ nghe theo Vương gia phân phó."
Ba ngày sau, Liễu Yến bị đem ra khỏi Thụy Dương Vương phủ, ở bên đường xử trảm. Quyên Bhi bị Tây Tường Liệt ban thưởng độc rượu, đây vốn là việc tư trong vương phủ, nhưng gần như đều do Hình bộ xử lý.
Liễu Yến bị xử trảm giữa trời, Tây Tường Liệt từ hai vị phu nhân còn lại, chuyện này trong suốt một thời gian dài đã trở thành chủ đề để toàn bộ người trong kinh thành bàn tán sôi nổi.
“Ai, nghe nói hiện tại Thụy Dương Vương gia là một thân một mình, bên người ngay cả một tiểu thiếp cũng không có, ngươi nói hắn đang yên đang lành tự nhiên trả hết thê thiếp về nhà mẹ đẻ là làm sao a?" Trong quán rượu, mấy nam nhân trung niên ngồi cùng một chỗ vừa uống rượu vừa tán gẫu với nhau.
“Ngươi cập nhật thông tin thật kém, nghe nói Thụy Dương vương là do gặp được một tiên tử xinh đẹp vô cùng, hắn thậm chí còn đem nàng nhốt sâu trong phủ không để kẻ khác thấy. Thụy Dương vương kia một lòng chung tình, vì nàng có thể cam nguyện bỏ hết thê thiếp đi."
“Hắc hắc, tin tức của các ngươi thật không linh thông, các ngươi nếu nghe ta nói, nhất định sẽ chấn động." Một thư sinh bộ dạng trắng tinh đắc ý nói.
Mọi người nghe xong, toàn bộ đều hướng mắt về phía hắn: “Vậy ngươi biết được những gì? Mau nói cho mọi người nghe a!"
“Các ngươi có biết thực ra vị tiên tử kia là một nam nhân không?"
“Cái gì?!" Mọi người đều nghi ngờ.
Bạch diện thư sinh tiếp tục nói : “Đó không chỉ là nam nhân, còn là một người bị câm nữa."
“Không phải chứ, đây là cái loại tà ma gì a, một nam nhân câm sao có thể đem Thụy Dương Vương mê hoặc thành ra như vậy?!"
“Ai, ngươi không biết thì đừng có nói lung tung, nam nhân kia bộ dạng chính là vô cùng dễ nhìn a! Các ngươi nếu nhìn thấy người đó nhất định cũng sẽ mê đến thất điên bát đảo, tuy là một người câm, thế nhưng như vậy lại càng chọc người ta yêu thương, so với những kẻ lắm mồm hay ba hoa thì đáng yêu hơn nhiều!" Bạch diện thư sinh lại nói tiếp.
“Ai? Như ngươi nói, chẳng lẽ ngươi đã được nhìn thấy nam nhân đó?" Một người hỏi.
Bạch diện thư sinh có chút khó xử : “Kỳ thật ta cũng chưa từng gặp qua, nhưng một bằng hữu của ta đã tận mắt thấy, hắn là hạ nhân của Thụy Dương Vương phủ, trước kia còn cùng tiên tử nam nhân kia quét dọn đình viện mà."
“Chẳng lẽ nam sủng kia nguyên lai là một hạ nhân?"
“Đúng vậy, nghe nói là sau khi bị Vương gia nhìn thấy, từ đấy về sau liền một bước biến thành phượng hoàng ."
“Nghe ngươi nói thế ta thật muốn tận mắt nhìn, xem rốt cuộc có thể đẹp thành cái dạng gì a?"
“Đúng thế đúng thế, ta cũng muốn nhìn xem!"
……
Tác giả :
Phấn Đào Báo