Ách Dương Tình Quanh Co
Chương 8
Núi Hắc Phong thật ra tên cũng không phải gọi là Hắc Phong, nhưng mà hơn mười năm trước, xuất hiện một đám thổ phỉ đến đây chiếm núi làm vua, lập trại, kiên quyết đổi tên ngọn núi này thành Hắc Phong. Có lẽ tương lai sẽ có một ngày, ngọn núi này sẽ có thể lại quay về tên cũ, nhưng ít ra cho tới bây giờ, tên của nó chính là Hắc Phong! Trại Thổ phỉ ở ngọn Hắc Phong này, đương nhiên sẽ gọi là Hắc Phong trại, hơn nữa không chỉ có trại chủ Hắc Phong trại có võ công, trên thực tế, nó căn bản chính là đại bản doanh của một đám giang hồ bại hoại, tập trung những người bị phỉ nhổ trên giang hồ, những kẻ bại hoại hết thuốc chữa trên khắp giang hồ đều chạy đến đây để tìm nơi trú ẩn. Bởi vậy, tính ra có hơn phân nửa số người trong trại là có võ công, chỉ phân biệt cao thấp mà thôi.
Nhưng mà Mộ Dung Vũ Đoạn cũng không biết rõ ràng chuyện này, bởi vậy khi Độc Cô Tiếu Ngu nhờ hắn đi đến tiêu diệt thổ phỉ ở đây, trong lòng hắn còn tưởng muốn đến khuyên bảo những người kia “Bị cuộc sống bắt buộc, không thể không làm đạo phỉ cướp bóc" đi trở về con đường chính đạo. Thực sự là buồn cười! Nhưng lại không thể trách được hắn, người ta nói “Không đi lại trên giang hồ, không biết giang hồ hiểm ác!", hắn lại chưa từng hành tẩu giang hồ, đương nhiên sẽ không hiểu được nhân vật trong giang hồ đáng sợ như thế nào.
Tuy nhiên từ giờ trở đi, hắn còn có thể từ từ học tập.
“Oa!!!"
Vừa tiến vào Hắc Phong trại, Mộ Dung Vũ Đoạn liền cảm nhận được không khí nguy hiểm, bên đường những người của Hắc Phong trại đổ ra đứng nhìn sau khi than một tiếng sợ hãi đều nhìn trừng trừng, nhìn say sưa Mặc Nghiễn Tâm đến chảy nước miếng. Trong đó, trại chủ Hắc Phong trại là kẻ háo sắc hạng nhất, hắn chẳng những chảy nước miếng đủ để bao phủ toàn bộ Hắc Phong trại, mà ngay cả “tiểu đệ đệ" phía dưới cũng đều không coi ai ra gì ngỏng đầu đi lên!!!
Đôi mắt không tự giác nhìn lên, Mộ Dung Vũ Đoạn hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế tức giận đang nảy sinh trong lòng, ngồi ngay ngắn quay đầu về phía trại chủ đang ngồi ôm quyền thi lễ.
“Kim Lăng Mộ Dung Vũ Đoạn ra mắt Mã trại chủ!"
Tích táp, tích táp… Nước miếng thẳng táp rơi xuống, đã sắp biến thành mưa Tây Bắc.
“Mã trại chủ?"
Giọt giọt giọt giọt, ngượng ngùng ngượng ngùng… Nước miếng cứ thẳng đường chảy xuống, cũng sắp chuyển thành mưa to tầm tã.
“…" Yên lặng nhìn, Mộ Dung Vũ Đoạn đem thân mình che ở trước mặt Mặc Nghiễn Tâm, để tránh lũ lụt thành họa. Trước mắt một nữ tử xinh đẹp như thiên tiên đột nhiên chớp mắt lại biến thành đại nam nhân, trại chủ Hắc Phong trại đầu tiên là ngẩng ngơ, sau đó bắt đầu tức giận, lửa dục vươn cao khiến hắn tức giận la to “Cút ngay!" Hắn rít gào, một bên nhảy xuống khỏi ngai, cánh tay thô lậu giơ ra, muốn đem Mộ Dung Vũ Đoạn ném ra khỏi Hắc Phong trại, để hắn có thể lập tức lôi kéo đại mỹ nhân lên giường để trấn an ‘tiểu đệ đệ" của hắn, nhưng cánh tay hắn nắm lấy thân hình ốm yếu của Mộ Dung Vũ Đoạn lại chẳng những không thể khiến cho người ta động đậy, mà ngược lại cánh tay của hắn lại truyền đến một trận đau đớn, giống như là nắm lấy một cây sắt vậy! Hắn không khỏi kinh hãi lui về chỗ của mình, hạ mắt cẩn thận đánh giá đối phương.
Một nam nhân trẻ tuổi tướng mạo mười phần bình thường, nhưng… Ừ, dáng người thon dài, nho sam phiêu phiêu, thần thái ung dung tao nhã bất phàm.
“Ngươi là ai?" Lúc nãy hắn toàn tập trung chảy nước miếng, hoàn toàn không hề nghe được Mộ Dung Vũ Đoạn nói những gì.
“Tại hạ Kim Lăng Mộ Dung Vũ Đoạn!" Mộ Dung Vũ Đoạn bình tĩnh giới thiệu lại một lần.
"Kim Lăng Mộ Dung Vũ Đoạn?" Trại chủ Hắc Phong trại lẩm bẩm nói."Kim Lăng Mộ Dung gia?"
"Đúng vậy!."
"Kim Lăng Mộ Dung gia không phải đã sớm rời khỏi giang hồ rồi sao?"
Nói ra lời này, thì cái chết của hắn đến cũng là xứng đáng.
Hơn nửa năm trước, bởi vì Hắc Phong trại vào nhà người ta cướp của còn quá kiêu ngạo, còn cướp của quan viên triều đình, triều đình đã hạ lệnh phải truy kích tiêu diệt, may mắn quan viên địa phương rất sợ chết, lo lắng bị người của Hắc Phong trại tìm đến nhà trả thù, bởi vậy chỉ dám cho quan binh ở dưới chân núi thét to, không dám thực sự dẫn binh lên núi tiêu diệt vì vậy mà bảo toàn được sơn trại! Tuy nói là không có bị quan binh kéo lên núi tiêu diệt, nhưng bọn họ là những kẻ đầu trộm đuôi cướp, nên cũng biết sợ hãi mà tạm thời không dám manh động, trốn ở sơn trại nuôi chuột dưỡng muỗi, chờ cho mọi sự trôi quá thì bọn họ mới lại hoạt động gân cốt. Nên trong lúc này, trên giang hồ có xảy ra chuyện đại sự gì thì bọn họ cả nửa chữ cũng không biết, vì vậy đương nhiên họ cũng không biết được Kim Lăng Mộ Dung gia đã sớm kế tiếp theo Cung gia phiêu cục trở thành nơi mà không người nào trên giang hồ có can đảm đắc tội!!!
Một bên là nhà mẹ vợ của con trai Tiếu Diêm La, một người là con rể của Độc Diêm La cùng Ách Diêm La, thế nên võ lâm Thất đại môn phái cũng không trêu chọc nổi.
Nếu muốn trêu chọc, thì chờ bọn hắn gọi trời mượn thêm lá gan nữa rồi nói sau.
Nhưng thú vị nhất là, Mộ Dung Vũ Đoạn cùng người trong nhà ngược lại một chút cũng không biết rõ tình hình, còn tưởng rằng bọn họ hiện tại chẳng qua là thoát ly thân phận người đánh cá, trở lại thành một thương gia mà thôi, không hề dính dáng gì đến võ lâm, không hề có đến nửa điểm liên hệ, càng không phải là danh môn thế gia cái gì, chuyện đó đã là lịch sử của trăm năm trước rồi.
“Đúng vậy, hơn mười năm trước, gia tổ đã tuyên bố rời khỏi võ lâm!"
“Nếu đã rời khỏi võ lâm, vậy ngươi tới đây làm gì?"
“Tại hạ là cố ý đến đây xin khuyên trại chủ, trong thiên hạ hiện nay nghề nghiệp chỗ nào cũng có, vì dân chúng, cũng vì trại chủ mà suy nghĩ, nên bỏ xuống đồ đao, vứt bỏ tội ác, từ nay về sau cố gắng làm ăn sinh sống lương thiện, như vậy thì dân chúng được yên bình mà trại chủ cũng được thanh thản!" Nghiêm trang, đạo lý rõ ràng, chỉ còn thiếu thêm vài câu chi hồ giả giả, khiến cho trại chủ Hắc Phong trại nghe mà sửng sốt, bởi vì hắn đối với chữ viết chỉ nhận biết được ba chữ mà thôi! Đó là tên của hắn, còn cái khác đối với hắn đều là người xa lạ, không hề có chút giao tình gì!!! May mắn là Mộ Dung Vũ Đoạn nói chuyện cũng dễ hiểu được, nếu không thì hắn sẽ thật sự trơ ra như tượng, không hiểu được Mộ Dung Vũ Đoạn đang nói “Thiên Thư" gì.
Suy nghĩ một hồi sau, cái đầu chỉ toàn cỏ của hắn rốt cục đã hiểu ra, tiếng cười càn rỡ đột nhiên từ trong cái miệng đầy răng vàng của hắn vang ra
“Tên nghèo kiết hủ lậu như ngươi thì biết gì? Rảnh rỗi và quá nhàm chán nên đến đây để tìm chết sao? Tự nhiên muốn ta giải tán sơn trại?"
Hưởng ứng tiếng cười của hắn, bốn phía cũng bắt đầu vang lên tiếng cười to.
“Ý nghĩ kỳ lạ!!!"
“Chắc đọc sách nhiều quá, não đã biến thành ngu ngốc!!!"
“Người ta nói con mọt sách, con mọt sách chính là chỉ hắn!"
“Ta xem bộ dạng đó không có tiền cưới lão bà, nên định đến đây tìm chết nha!"
“Ta nói là không có tiền cưới lão bà, không có sính lễ, không có các bà các chị nào đồng ý gả đi!"
“Vậy là nhất định, có lẽ…" Tiếng cười, giống như lúc bắt đầu, đột nhiên ngừng lại. Toàn bộ trong đại sảnh sơn trại có ít nhất là trăm người, lại ngay cả một chút thanh âm cũng không có, ngay cả hô hấp cũng cứng lại, tất cả đều kinh hãi trừng mắt nhìn!!!Bản thân của trại chủ là kinh hoảng nhất! Một thanh đao đang để ngang yết hầu của hắn, chỉ có bản thân hắn là không nhìn thấy, bởi vì đừng nói là cúi nhìn, hắn ngay cả hô hấp cũng không dám, làm sao nhìn thấy được!!!
“Nghiễn Tâm, tại sao vẫn cứ xúc động như vậy? Mau, thu hồi đao lại đi, cùng người ta giải thích!"
Mộ Dung Vũ Đoạn thấp giọng nói, nháy mắt đoản đao biến mất, Mặc Nghiễn Tâm bình thản thối lui đến bên người Mộ Dung Vũ Đoạn, hay tay đặt nhẹ nơi thắt lưng.
“Thật có lỗi, thê tử ta tính tình hơi nóng nảy, xin các vị thông cảm cho" Mộ Dung Vũ Đoạn áy náy nói.
Đó không chỉ là có hơi chút nóng nảy đâu!!!
Không ai động đậy, ngay cả tiếng hít thở đều không hề khôi phục, bao gồm cả bản thân trại chủ, mọi người vẫn như cũ trừng mắt nhìn người mà bọn họ vẫn tưởng rằng là thiên tiên đại mỹ nhân, lại từ tiên nữ biến hóa thành nữ la sát, sau lại từ nữ la sát biến thành tiên nữ, quả thật giống như là ảo thuật vậy!!!
Hiện tại, bọn họ chỉ dám nuốt nước miếng, cũng không dám lại chảy nước miếng.
“Vũ Đoạn thành tâm xin khuyên trại chủ, thu hồi đồ đao, cải tà quy chính!" Mộ Dung Vũ Đoạn tiếp tục khổ khuyên “Nếu trại chủ đồng ý, chỉ cần Vũ Đoạn có khả năng giúp được trại chủ điều gì, tại hạ sẽ giúp đỡ. Không biết ý của trại chủ như thế nào?" Không có gì, trước mắt hắn chỉ muốn giữ mạng sống mà thôi! Thật vất vả cho trại chủ Hắc Phong trại mới thu hồi được ba hồn bảy vía chuồn đi phiêu bạt nãy giờ, nơm nớp lo sợ liếc mắt nhìn Mặc Nghiễn Tâm một cái, chỉ cần nhìn qua một màn vừa rồi, hắn liền biết rất rõ ràng, toàn bộ người của Hắc Phong trại bao gồm cả hắn ai cũng không thể đánh lại đại mỹ nhân tinh tế phảng phất như gió thổi qua sẽ bay về trời kia, mà không, phải gọi là nữ sát tinh mới đúng!!!
“Không thành vấn đề, Mộ Dung công tử nói thế nào thì cứ làm như vậy đi!"
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, không phải hắn chết nhát, mà là đại trượng phu co được giãn được, chỉ cần tránh khỏi giờ khắc này, lưu lại rừng xanh thì không sợ gì không có củi đốt!!! Cứ từ từ sẽ tính tiếp!!!
Cho nên, Hắc Phong trại chủ tạm thời cúi đầu.
Vì thế, Mộ Dung Vũ Đoạn vui vẻ nhận lời mời của họ, lưu lại một đêm, để hôm sau lại cùng bọn họ thảo luận phải làm như thế nào để giúp đỡ bọn họ cải tà quy chính.
Nhưng…
“Ừ?" Mộ Dung Vũ Đoạn cúi đầu xem, thê tử lại dùng ngón tay mềm mại khẽ chọt hắn.
Mặc Nghiễn Tâm nâng mắt chăm chú nhìn hắn, một lát sau, hắn nhíu nhíu mày.
“Phải không?" Trầm ngâm trong chốc lát, hắn than nhẹ “Được rồi, chúng ta đi nhìn xem!"
Thổi tắt nến, thừa dịp đêm tối, hai người phi thân rời khỏi phòng khách. Như trong chốn không người vượt qua thủ vệ, đi vào trong phòng ngoài của Hắc Phong trại, nằm rạp xuống phía dưới cửa sổ, yên lặng nghe.
“Lão đại tính như thế nào?"
“Đơn giản, ngày mai trước hết bỏ thuốc cho bọn họ hôn mê, sau đó nam nhân thì giết, còn nữ nhân thì ta thu nhận!"
“Nhưng võ công của nữ nhân kia…" “Ngu ngốc, sẽ không thừa dịp lúc nàng hôn mê phế bỏ võ công của nàng được sao?"
“Lão đại quả nhiên là anh minh!"
“Là gã nghèo kiết xác hủ lậu kia tự mình muốn chết, không trách được ta, tự nhiên lại muốn ta giải tán sơn trại! Hừ hừ hừ, lợi nhuận tốt như vậy, một chuyến xuống núi cướp là được cả mấy rương vàng bạc châu báu, muốn có bao nhiêu nữ nhân liền cướp bấy nhiêu nữ nhân, tâm tình khó chịu liền thuận tay giết vài người để chơi đùa giải trí, ai lại nguyện ý dễ dàng buông tha chứ!!!"
“Nói rất đúng, tất cả bọn ta đều không muốn!"
“Đó là đương nhiên, muốn lưu lại tại Hắc Phong trại này, điều kiện duy nhất là tâm địa phải ngoan độc giống nhau, bằng không làm sao làm đại sự được!!!"
“Tất cả mọi chuyện để cho lão đại làm chủ, sai đâu đánh đó!!!"
“Tốt! đã hơn nửa năm các ngươi cũng đã buồn chán rồi, chờ thêm lát nữa ta sẽ dẫn các ngươi xuống núi chơi đùa một chút đi!"
“Thuận tiện thu hoạch một chút của cải luôn!"
“Đúng, đúng, phải thu hoạch một chút, ha ha ha ha…"
Nghe đến đó, Mộ Dung Vũ Đoạn không khỏi thở dài thật sâu, chợt hướng thê tử khẽ liếc mắt, hai người liền phi thân rời đi. Không nên có tâm hại người, nhưng nên có tâm phòng bị người, điều này hắn lại càng thêm hiểu biết!!! Kỳ thực, trước khi bọn hắn đến Hắc Phong trại, trước tiên đã hỏi thăm mọi người ở lân cận núi Hắc Phong, Hắc Phong trại đúng là một đám thổ phỉ tâm địa độc ác, chẳng những cướp nữ nhân cùng vàng bạc, mà còn giết hại mọi người! Nhưng ngay cả như vậy, hắn cũng vẫn hy vọng có thể khuyên nhủ bọn họ cải tà quy chính.
Giết người dù sao cũng vẫn là hạ sách cuối cùng.
Nhưng mà lần này xa nhà, phụ thân từng nói với hắn, nếu trên đường gặp phải đường đệ nhờ hắn giúp đỡ, hắn trăm ngàn lần không được giúp đỡ, bởi vì giúp đỡ đường đệ thì chẳng khác gì đi hại người khác cả.
Đạo lý cũng như vậy, nếu hắn giúp đỡ sai người, có phải hay không cũng chẳng khác gì đã hại người khác đâu!?
“Nghiễn Tâm?"
Mặc Nghiễn Tâm yên lặng đưa mắt nhìn hắn.
“Có lẽ ta muốn giúp họ là suy nghĩ sai lầm?"
Mặc Nghiễn Tâm khẽ gật đầu.
“Như vậy cứ dựa vào dặn dò của đại ca, giải quyết hết bọn họ để tạo sự an bình cho dân chúng lân cận núi Hắc Phong này đi!"
“Lòng dạ đàn bà" có lẽ có thể thỏa mãn tâm địa thiện lương của hắn, nhưng cũng có thể lưu dưỡng bọn xấu, liên lụy người vô tội. giết người thật đúng là hạ hạ hạ sách, nhưng có đôi khi giết người lại chính là biện pháp giải quyết duy nhất.
Hôm sau, gần trưa thì có hai con ngựa song song cùng nhau rời khỏi Hắc Phong trại, Mặc Nghiễn Tâm vẫn như trước không có chút biểu tình, Mộ Dung Vũ Đoạn thì vẻ mặt quái dị.
“Nghiễn Tâm?"
“…"
“Giết người… Thật sự là không dễ chịu chút nào!"
“…"
“Phải không? Nàng cũng nhận thấy là giết người thực sự không thú vị sao?"
“…"
“Vậy sao lúc nãy ta thấy nàng giết người vô cùng hào hứng, bộ dáng vô cùng… Khụ khụ vô cùng hưởng thụ nha!"
"..."
"Ôi!"
Ai khiến hắn nói ra lời nói khốn kiếp như vậy, xứng đáng bị nhéo nha!!!
Vì cùng phái Không Động tranh đoạt mỏ vàng, Thiên Nhận Đường dốc hết toàn bộ lực lượng, nhưng toàn quân lại bị giết ở Thái Hồ, từ nay về sau xóa tên trên chốn võ lâm. Lúc này, Mộ Dung Vũ Đoạn cùng thê tử đi đến Thần Châu, là để xử lý vấn đề về mỏ vàng kia, bởi vì…
“Tường Hưng tửu lâu!" Mộ Dung Vũ Đoạn ngẩng đầu nhìn chiêu bài tửu lâu trước mắt. “Đại ca nói đúng là tòa Tường Hưng tửu lâu này phải không? Bọn họ lại ở chỗ này đàm phán, ngay tại hôm nay…"
Mặc Nghiễn Tâm nhéo hắn một cái.
“Ta biết, đã đến giờ, bọn họn có thể đã bắt đầu đàm phán, chúng ta lên thôi, bằng không…"
Nếu không kịp, nhiệm vụ Độc Cô Tiếu Ngu giao cho hắn làm sẽ có thể sinh ra rất nhiều chi tiết không cần thiết, vấn đề sẽ càng khó giải quyết.
Nhưng, vừa mới đối mặt với “vấn đề", hắn liền chấn động, bởi vì…
“Tại sao lại… nhiều người đến như vậy? Không phải đại ca đã nói chỉ có phái Không Động cùng với Nhạc Sơn môn sao?"
Trong một gian phía sau của tửu lâu, Mộ Dung Vũ Đoạn cùng Mặc Nghiễn Tâm được xếp ngồi một bên đối diện với một đôi vợ chồng trung niên giản dị trung hậu, hắn ngạc nhiên kinh ngạc nhìn chung quanh có tới ba mươi mấy người đều là nhân vật trong võ lâm, trẻ có già có, nữ có nam có, tươi cười có lạnh nhạt có, kiêu căng có hờ hững có, duy nhất có một điểm chung là bọn họ hoàn toàn không xem đôi vợ chồng trung niên giản dị kia trong mắt.
“Xin hỏi các vị là…?"
“Hỏi nhóm chúng ta?" Một thanh niên vẻ mặt ngạo nghễ hừ hừ nói “Ngươi là ai?"
“Thất lễ, thất lễ, tại hạ nên tự giới thiệu trước mới đúng!" Mộ Dung Vũ Đoạn nghiêm nghị ôm quyền tạ lỗi “Tại hạ là Kim Lăng Mộ Dung Vũ Đoạn, còn nàng…" Hắn khẽ liếc nhìn về phía thê tử “Là thê tử của ta, lần này là chịu sự nhờ vả của lão trượng Thẩm Từ Kiệm, đến đây để giúp xử lý vấn đề mỏ vàng!"
Còn chưa nghe hắn nói xong, tất cả mọi nhân vật võ lâm ở đây, mặc kệ là khuôn mặt tươi cười hay lạnh nhạt, kiêu căng hay hờ hững, tất cả đều sững sờ khuôn mặt, còn có người không cẩn thận làm rớt ly trà, leng keng một cái bể nát cái chén, thật là lá gan quá nhỏ mà!
Kim Lăng Mộ Dung gia?
Phu quân của Ách Tu La?
Chờ Mộ Dung Vũ Đoạn nói hết câu, những nhân sĩ võ lâm tại đó đã có ít nhất một phần ba so với cá trạch còn trơn hơn đã nhanh chóng chuồn lẹ không còn bóng dáng ai.
“Như vậy, thỉnh giáo các vị là…"
Còn lại hai phần ba, ngươi xem ta, ta xem ngươi, sau đó lại có một nửa số người lẳng lặng bỏ đi! Bọn họ tình nguyện làm cẩu hùng sống, cũng không muốn làm anh hùng chết! Mặc khác, còn lại một nửa số người đứng đó thì sắc mặc nghiêm nghị mãnh liệt nuốt nước miếng.
“Ồ… Phái Không Động…"
“Nhạc Sơn môn…"
“Phiệt bang…"
“Đào Vân Trang…"
“Vong Ưu cốc…"
Tự giới thiệu xong, thì cũng chỉ còn lại không tới mười người đứng đó.
“Cửu ngưỡng đại danh, thất kính, thất kính!" Mộ Dung Vũ Đoạn khách sáo chắp tay chào, tuy rằng hắn một cái tên cũng chưa từng nghe qua, nhưng đây là chuyện mà sau khi hắn bước vào giang hồ học được, nhân vật giang hồ đều rất sĩ diện, nếu ngươi chưa nói “Cửu ngưỡng đại danh" thì chính là vũ nhục bọn họ, hắn cũng không muốn vì cái loại lý do này mà lại rước lấy phiền toái nha!!!
“Như vậy Mộ Dung công tử tính như thế nào?" Dù sao cũng là đại bang đại phái, tổng hộ pháp thứ nhất của phái Không Động khôi phục trấn định.
“Cái này…" Mộ Dung Vũ Đoạn nhìn về phía hai vợ chồng trung niên “Thẩm lão ca, nghe lời nói của lệnh tôn, các người cũng không có ý định muốn bán miếng đất kia?"
“Đó là đương nhiên!" Anh nông dân trung niên oán giận trào dâng thô lỗ lớn giọng “Miếng đất kia chính là sản nghiệp tổ tiên của Thẩm gia, từ hai trăm năm nay, Thẩm gia đều làm ruộng ở đó, cho dù chết, chúng ta cũng không thể nào bán đi, nếu không thì làm sao chúng ta sau này có thể đi gặp liệt tổ liệt tông Thẩm gia!"
“Như vậy cũng đúng…" Mộ Dung Vũ Đoạn lại quay đầu đối mặt với hộ pháp phái Không Động “Mua bán là phải do người ta tình nguyện, các vị không nên miễn cưỡng người khác đi!"
“Nhưng mà mỏ vàng này là do đệ tử phái Không Động cùng với Nhạc Sơn môn cùng nhau phát hiện ra!" Hộ pháp phái Không Động kháng nghị nói. Mộ Dung Vũ Đoạn nhíu mày lại “Cho nên?" Còn có cái gì cho nên, nếu là do bọn hắn phát hiện, đương nhiên là phải do bọn họ sở hữu rồi!
Nhưng hộ pháp phái Không Động cũng không ngu ngốc lắm, cũng không có trực tiếp đem những lời nói bá đạo trong lòng nói ra, hắn cẩn thận suy tính, cẩn thận câu chữ, lo lắng nếu nói ra cái gì không đúng đắc tội với Ách Tu la, lại đến phiên phái Không Động của hắn trình diễn một màn “Diệt môn" sao!!!
“Ta cho rằng, hắn ít nhất nên mang một nửa phần đất mỏ vàng kia bán cho chúng ta nha!"
“Ngươi cho rằng?" Mộ Dung Vũ Đoạn lấy ánh mắt quái dị nhìn hộ pháp phái Không Động một lát “Không biết hộ pháp có từng nghĩ tới, các người chưa được sự đồng ý của người ta lại ở trên đất của người ta khai mạch tìm mỏ sao?"
Hộ pháp phái Không Động cứng họng “Đó là… trong lúc vô ý phát hiện!"
“Trong lúc vô ý?" Mộ Dung Vũ Đoạn không cho là đúng lắc đầu “Mười mấy người ở một nơi trong hai ba tháng đào một cái động to, như thế nào lại là trong lúc vô ý sao? Thẩm lão gia còn nói ông ấy mấy lần tiến đến ngăn cản những người tìm mỏ, bọn họ lại căn bản không thèm để ý tới hắn, thậm chí còn đả thương ông ấy, Phái Không Động cùng Nhạc Sơn môn dạy người của mình như vậy sao?"
“Cái đó… cái đó…" Hộ pháp phái Không Động chột dạ liếc mắt, cùng với Đường chủ Nhạc Sơn môn liếc nhìn nhau, ấp úng “Chưởng môn cũng đã răn dạy bọn họ…"
“Cái này tỏ vẻ quý chưởng môn cũng nhận thức được là bọn họ sai lầm, nên mới có thể răn dạy bọn họ, đúng không?"
“Cái này… cái này…"
“Một khi đã như vậy, hộ pháp lại dựa vào cái gì mà kiên trì yêu cầu Thẩm gia đem mỏ vàng bán cho các người đây?"
“…" Hộ pháp phái Không Động há hốc miệng, lại không nói nên lời, bởi vì trong lòng hắn rất rõ ràng, dù sao cũng là do bọn họ đuối lý.
“Tóm lại, mảnh đất kia là do Thẩm gia sở hữu, mỏ vàng kia đương nhiên cũng thuộc về Thẩm gia!"
“Nhưng… nhưng…"
“Tuy nhiên…" Mộ Dung Vũ Đoạn như có suy nghĩ gì lại quay đầu nhìn anh nông dân trung niên “Thẩm lão ca, mỏ vàng kia các hạ tính xử lý như thế nào đây?"
“Nếu mà có thể, chúng ta cũng hy vọng có thể khai quặng, nhưng…" Anh nông dân trung niên cười khổ"
“Trước mắt tài lực của các người không đủ!" Mộ Dung Vũ Đoạn hiểu biết nói. “Như vậy ta có cái đề nghị này, Thẩm lão ca không ngại nghe xem!"
“Mời nói" anh nông dân trung niên vội nói.
“Thẩm lão ca có thể đem quyền lấy quặng tạm thời giao cho người nào hứng thú, có thể một năm hoặc hai năm. Nhờ vậy, Thẩm lão ca chẳng những có thể tiết kiệm được phí khai thác ban đầu, mà tương lai cũng có thể thu lại tiền vốn lấy quặng, đúng là nhất cử lưỡng tiện, huynh thấy như thế nào?" Anh nông dân trung niên còn suy nghĩ một lát, nhìn lại thê tử, thấy nàng lặng lẽ gật đầu, vì thế hắn cũng gật đầu đồng ý “Ta thấy có thể làm được!"
“Như vậy nếu các vị có thấy hứng thú, không ngại bây giờ sẽ thảo luận một chút về thời gian thuê cùng với tiền thuê, thuận tiện ký luôn khế ước…"
Kế tiếp, mặc kệ là thảo luận hay ký khế ước, tất cả đều thực thuận lợi hoàn thành.
Có Mộ Dung Vũ Đoạn cùng Ách Tu la ở một bên “Giám thị", cho dù là phái Không Động một trong thất đại môn phái võ lâm, cũng không dám mang bản tính tự cao tự đại của bọn họ ra đùa giỡn.
“Lại đi đến…" Mộ Dung Vũ Đoạn trầm ngâm “Được, liền tiện đường đi đến Vũ Lăng thôi!"
Sau khi giải quyết chuyện mỏ vàng, bọn họ lại lập tức đi tới Vũ Lăng để giải quyết một việc phiền toái khác.
Trong phỏng chừng của hắn, muốn làm xong tất cả những nhiệm vụ đại ca giao, ít nhất là phải ba tháng, đối với hắn mà nói, đây là một khoảng thời gian tương đối dài, bởi vì hắn có thói quen yên ổn ở nhà, không thích bôn ba bên ngoài, cho nên hắn hy vọng có thể mau chóng đem mọi sự giải quyết cho thỏa đáng, để sớm quay lại Kim Lăng thôi!!!
Nếu trên đường đi nhanh một chút, có lẽ… Có thể ngắn lại thành hai tháng?
Nằm mộng! Đừng nói hai tháng, đã hơn nữa năm, bọn họ thế nhưng vẫn đang lưu lạc ở ngoài, hơn nữa lại đi quá xa Kim Lăng, hiện tại tự nhiên lại chạy tới ngoại truyện rồi! Sao lại có tình trạng này? Nói thực ra, hắn tuyệt không hiểu được, rõ ràng mọi chuyện đại ca giao cho hắn đã xong xuôi, vậy vì lý do gì mà hắn vẫn không về nhà được?
Là lại có người tìm hắn đi dự tiệc?
Không phải.
Lại có người tìm hắn đến làm khách?
Cũng không phải.
Vậy rốt cục là vì cái gì?
“Nghiễn Tâm?"
Mặc Nghiễn Tâm không hề phản ứng, Mộ Dung Vũ Đoạn do dự một chút, vẫn nhẹ nhàng sờ đầu của nàng, nàng lập tức ngẩng mắt đẹp lên nhìn hắn.
“Nàng nói, Vụ Linh Bảo vì sao lại tìm ta hỗ trợ vậy? Ta lại không biết bọn họ?"
Đôi mắt hiện lên một tia kỳ lạ, mi mắt hạ xuống, rồi lại nhướng lên.
“Chậm rãi ta sẽ hiểu ra tất cả? Hiểu được cái gì?" Mộ Dung Vũ Đoạn hoang mang hỏi lại. Mặc Nghiễn Tâm nhẹ nhàng lắc đầu “Đừng hỏi? Đây là sao?"
Mặc Nghiễn Tâm không có bất cứ đáp lại nào, lại hạ mắt xuống hồn du tứ hải. Mộ Dung Vũ Đoạn bất đắc dĩ đành phải đem nghi hoặc thu hồi lại trong đầu thôi.
Chuyện đại ca giao phó cho hắn tất cả đã xong xuôi, nhưng sau đó trong lúc bọn hắn trên đường trở về nhà, lại bắt đầu có người lục tục tìm đến nhờ hắn hỗ trợ, không phải là nhờ hắn xử lý tranh cãi, lại nhờ hắn hỗ trợ giải quyết vấn đề phiền toái, hơn nữa bọn họ lại ăn nói khép nép năn nỉ như vậy, làm cho hắn không thể nhẫn tâm cự tuyệt, tuy rằng hắn vẫn không thể nào nghĩ ra tại sao bọn họ lại cứ như vậy đi tới tìm hắn đây!?
Thật sự là kỳ quái, không phải Kim Lăng Mộ Dung gia đã sớm rời khỏi giang hồ rồi sao?
Tuy nhiên, nói đi cũng nói lại, hơn nửa năm này hắn thật đúng là học hỏi được không ít, đi đứng trên giang hồ phải như thế nào, mà quan trọng nhất là như thế nào có thể chu toàn cùng các nhân vật trong võ lâm, hiện tại hắn đã không còn là kẻ mới ra giang hồ không hiểu biết của nửa năm trước, làm việc tự nhiên ổn trọng quyết đoán hẳn lên.
“Không cần biết như thế nào, chuyện lần này xong xuôi, chúng ta phải trở về Kim Lăng."
“…"
“Nàng đang mang thai, đừng cho là ta không biết!"
"..."
"A!" Như vậy cũng muốn nhéo hắn?
Ở ngoại truyện không chỉ có biển cát vô hạn, mà còn có rất nhiều thảo nguyên xinh đẹp cùng rừng cây! Thí dụ như Vụ Linh sơn, cây cỏ xanh mát, rừng cây rậm rạp, như viên minh châu xanh biếc trên đại mạc, cảnh sắc tuyệt đẹp, thập phần mê người. Vụ Linh Bảo ở dưới chân núi Vụ Linh, là một tòa nông trang săn bắn, bảo chủ cũng là một người chính phái, không hề có nửa điểm dã tâm, chỉ duy nhất ý nguyện muốn ở nơi Minh châu của ngoại truyện này an an ổn ổn sống qua ngày, đáng tiếc trời không theo ý nguyện con người, ông không nghĩ đi tìm phiền toái, phiền toái lại đến tìm ông.
Mười ngày trước, Thiếu bảo chủ Vụ Linh bảo tự mình đi tìm Mộ Dung Vũ Đoạn xin hỗ trợ, sau khi nhận được sự đồng ý liền vội vội vàng chạy về Vụ Linh Bảo trước, có thể thấy được tình thế ở Vụ Linh Bảo khẩn cấp đến thế nào, nhưng lúc ấy Mộ Dung Vũ Đoạn chưa cảm nhận được tình thế ở Vụ Linh Bảo đến tột cùng có bao nhiêu cấp bách, cho đến giờ phút này…
Hắn tự nhận mình là người tính tình ôn hòa, cho dù em họ xuống tay thương tổn hắn, hắn cũng không tức giận, chỉ là trái tim trở nên băng giá. Trên thực tế, từ lúc hắn còn nhỏ tới nay, vốn chưa từng tức giận bao giờ. Nhưng lần này, lần đầu tiên trong đời, hắn tức giận, rất giận dữ! Dưới ngọn núi xanh mượt là bờ ruộng dọc ngang, lại có một dòng suối chảy qua giữa sơn cốc, một bên dòng suối có hơn mười hộ nông gia, còn một bên là tòa trang bảo rộng lớn, mơ hồ có thể thấy được đường lối trong bảo, đó là một tòa thành trấn nho nhỏ tuyệt đẹp.
Nơi đây đáng lẽ phải là một cảnh điền viên an hòa vui vẻ, nhưng mà giờ phút này, ở trước mắt Mộ Dung Vũ Đoạn, tất cả đều bị phá hư hầu như không còn gì.
Tất cả màu xanh đều bị nhuộm một màu máu đỏ thắm, tiếng nữ nhân thê lương cầu cứu cùng với tiếng thét chói tai của trẻ nhỏ vang lên trong không khí, đao quang kiếm ảnh, chém giết khắp nơi, máu thịt tung tóe, mấy trăm đến một ngàn người đang giẫm đạp khắp nơi, máu nhuộm thê lương.
Nhìn ở trước mắt, số người của hai bên tương đương nhau, nhưng cẩn thận nhìn kỹ thì bên kia đều là những đại hán trưởng thành cao to lực lưỡng, còn bên Vụ Linh Bảo thì có hơn phân nửa là người già, phụ nữ và trẻ em. Đám người đại hán quần áo hôi hám đuổi tới, già thì một đao chém rơi đầu, con gái thì bị kéo đi cường bạo, trẻ nhỏ thì bị giơ lên cao thật mạnh quăng xuống đất, không chết cũng đã mất đi nửa cái mạng rồi.
Tình cảnh thảm thiết như thế khiến cho Mộ Dung Vũ Đoạn xem đầu tiên là một trận chấn kinh, quả thực là không dám tin vào mắt mình, chợt giận tím mặt, oán giận rít gào “Dừng tay, mau dừng tay!" Một bên rống giận, một bên phi thân tới, thân hình giống như một trận gió bay nhanh hướng về phía Vụ Linh Bảo. Mà Mặc Nghiễn Tâm lại phá lệ không có nhanh theo sau, ngược lại nàng kéo cương ngựa, lẳng lặng nhìn xem cuộc chiến, không hề có dấu hiệu muốn nhúng tay vào.
Mắt thấy dù hắn la hét như cuồng, nhưng không có ai nghe lệnh dừng tay, nữ nhân vẫn bị cường bạo, người già vẫn bị giết chết, Mộ Dung Vũ Đoạn giận dữ hai tay giơ lên, bạo liệt đánh tới, vù một cái đem ba mươi bảy hán tử chung quanh đánh bay ra ngoài ba trượng, rơi xuống đất đã là ba mươi bảy thi thể nát bấy.
“Dừng tay! Có nghe hay không? Mau dừng tay lại!" Hắn giận dữ hô to.
Nhưng vẫn không có ai nghe hắn, trước mắt hắn lại là một xác chết nhỏ xíu của trẻ em, đôi mắt trống rỗng nhìn hắn, phảng phất như đang hỏi: “Tại sao?"
Chỉ một thoáng, hắn đỏ mắt, thân hình phiêu phiêu, hai cánh tay giơ ra, thành chuỗi chưởng ảnh như trăm ngàn binh khí bắn ra, phàm là chỗ hắn đi qua, chung quanh đó những hán tử hôi hám kia đều ngã xuống. Chỉ trong khoảng nửa khắc thời gian, trong khoảng cách ba trượng, đã có hơn trăm hán tử nằm chết la liệt.
Lúc này, hán tử kia mới nhận ra được sự xuất hiện của hắn, một hán tử mặt đen to lớn nhanh chóng phi thân bay lại, tưởng muốn làm cho rõ ràng vì sao lại xuất hiện một kẻ xen ngang như vậy.
Nhưng là, lúc này Mộ Dung Vũ Đoạn sát khí bừng bừng, giết người đỏ cả con mắt rồi, chỉ thấy hai tay hắn như con sóng dữ, kình lực mạnh mẽ, uy mãnh vô cùng, chung quanh đều một trận “ầm vang, ầm vang" như tiếng sấm gào thét rung trời, hắn biến thành một Câu Hồn sứ giả, dữ dằn tàn nhẫn như vậy, kinh tâm động phách bao phủ toàn bộ đám hán tử hôi hám tàn nhẫn ác độc kia!!! Vì thế, bao nhiêu tên hán tử ngã gục xuống, xung quanh vang lên tiếng la hét bi thảm. Bọn họ trong khi còn chưa biết chuyện gì xảy ra ở phía trước, thì một trận bạo lôi đã vang tới, lại một lần nữa hơn cả trăm người ngã xuống, nhất thời, đám hán tử kia thấy thế trận đại loạn, đoàn người hốt hoảng lùi lại, mà trận chưởng ảnh kinh hồn vẫn tiêu sái tung hoành, lại như cũ tiếp tục đuổi theo, thực hiển nhiên là một người hắn cũng không có ý định buông tha….
“Dừng tay! Dừng tay! Mau dừng tay!"
Lúc này, lại đổi sang hán tử mặt đen kia vừa sợ vừa giận rống to.
Nhưng mà, đã muộn! Hắn rống to chỉ làm cho Mộ Dung Vũ Đoạn phi chưởng nhanh tới, nhanh như tên bắn, tiếp tục tấn công, vì thế hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thủ hạ như mưa đổ gió rền không ngừng ngã xuống, tiếng la hét sợ hãi vang lên trong không khí khiến cho người ta phải lạnh cả xương sống.
"Dừng tay! Dừng tay!"
Hán tử mặt đen hổn hển ở phía sau đuổi theo, kêu to đến tê liệt cả cổ, rốt cục bóng dáng giống y hệt tử thần kia mới ngừng lại, hắn lúc này cũng mới ngừng lại, chưa kịp thở lấy hơi, vừa chuyển mắt nhìn, thì hắn nhất thời hồn phi phách tán, kinh hãi đến hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa là quỳ xuống tại chỗ.
Hắn mang đến sáu trăm người, bao gồm bốn vị đường chủ, sáu vị hương chủ cùng với hai mươi hai vị hảo thủ, ở tại đây ngắn ngủi không đến một khắc thời gian không ngờ toàn quân đã bị tiêu diệt, thây nằm khắp nơi, không một ai may mắn thoát khỏi. Mộ Dung Vũ Đoạn từ từ chậm chạp xoay người lại, khuôn mặt là một mảnh nghiêm khắc mãnh liệt “Trở về chuyển cáo chủ nhân các người, nếu các người lại tới Vụ Linh Bảo gây phiền toái, Mộ Dung Vũ Đoạn sẽ đến thăm tổng đàn của các ngươi!!!"
“…" Hán tử mặt đen chuyển mình, miệng mở ra nhưng lại không có phát ra được nửa âm thanh nào.
“Bây giờ thì cút đi!" Mộ Dung Vũ Đoạn giận dữ quát.
Hán tử mặt đen sợ hãi cả người run lên, lập tức xoay người bỏ chạy.
Sau đó Mộ Dung Vũ đoạn thu lại vẻ giận dữ, từ từ đi về phía xác của đứa nhỏ kia, thật cẩn thận ôm lên, đau lòng chăm chú nhìn một lúc, mới xoay người đi về phía thiếu bảo chủ của Vụ Linh Bảo, hốc mắt phiếm hồng, cõi lòng đầy áy náy.
"Thực xin lỗi, nếu ta tới sớm một chút thì tốt rồi, thật sự thực sự xin lỗi!"
Hắn là từ trong nội tâm cảm thấy có lỗi, nhưng mà thiếu bảo chủ của Vụ Linh Bảo lại căn bản không hề nghĩ tới Mộ Dung Vũ Đoạn có phải hay không là đã tới quá muộn, bởi vì hắn cũng đang sợ hãi choáng váng.
Sở dĩ đi tìm Mộ Dung Vũ Đoạn hỗ trợ, là vì thê tử của hắn là Ách Tu La, bọn họ là chờ mong viện thủ của Ách Tu La, về phần Mộ Dung Vũ Đoạn ở trong lòng bọn họ chỉ là người “Có thể thuyết phục Ách Tu la đích thân hỗ trợ" mà thôi!!!
Trăm triệu lần họ không nghĩ đến, người mà bọn họ coi là “Lời nói có ích" kia thân thủ lại giống như Ách Tu La khiến cho người ta kinh hồn bạt vía, đơn thương độc mã lại có thể giải quyết mấy trăm địch nhân của Vụ Linh Bảo! Nhìn xem, Ách Tu La vẫn còn đang ngồi trên ngựa không hề động tay! Xem ra, giang hồ đồn đãi là sai lầm, Mộ Dung Vũ Đoạn không chỉ là người “Lời nói có ích" mà hắn còn sở hữu một thân võ học tương xứng với Ách Tu La, chỉ khác nhau là hắn nói chuyện nhiều hơn Ách Tu La thôi!!!
Sau này lại có phiền toái gì, tìm tới Kim Lăng Mộ Dung gia là đúng nhất!!!
Vì phòng ngừa vạn nhất, Mộ Dung Vũ Đoạn ở lại Vụ Linh Bảo thêm nửa tháng, cho đến khi xác định những người của Bụi Tư Bang kia sẽ không xuất hiện nữa, Hắn mới mang theo Mặc Nghiễn Tâm khởi hành quay về Trung Nguyên.
Bởi vì hắn không biết, cũng là một trong lục lâm cửu đại bang phái Bụi Tư Bang kia tinh anh hảo thủ đều vì trận chiến này mà bị tổn hại gần hết, đại tổn thương đến nguyên khí, tương lai sẽ có một khoảng thời gian rất dài không có biện pháp cưỡng đoạt tranh thắng thua ở trên giang hồ. Nói cách khác, bọn họ tạm thời không có năng lực tìm người khác gây phiền toái.
“Nghiễn Tâm?"
Mặc Nghiễn Tâm ngẩng đầu nhìn hắn, mặt vẫn như cũ không chút thay đổi, nhưng bộ dáng lại tựa hồ như chờ đợi điều gì, Mộ Dung Vũ Đoạn lại ngược lại không nhìn nàng, vẫn còn đang suy nghĩ nhìn phía trước.
“Ta vẫn không thích giết người, nhưng mà…"
Hắn khẽ liếc mắt lên.
“Ta lại thật cao hứng giết chết bọn súc sinh vô nhân tính của Bụi Tư Bang, cho dù làm như vậy cũng không kịp vãn hồi lại những gì bọn chúng gây ra, còn có những mạng người bị bọn hắn giết trước đây! Nhưng lại có thể bảo đảm, sau này bọn họ rốt cục không thể giết hại thêm một sinh mệnh nào nữa!"
Mặc Nghiễn Tâm từ từ hạ mắt xuống, tiếp tục nghe Mộ Dung Vũ Đoạn nói phảng phất giống như lời thề. “Ta nghĩ, về sau ta sẽ không lại tùy tiện buông tha cho những kẻ bại hoại, nên cho họ cơ hội, ta sẽ cho! Nhưng nếu không có tư cách có được bất kỳ cơ hội nào nữa, ta sẽ không mềm lòng xuống tay!"
Đôi môi lặng lẽ xẹt qua một chút giống như ý cười, Mặc Nghiễn Tâm lại nhắm mắt, an tâm tiếp tục giấc mộng của nàng!
Hiện tại bọn họ có thể về nhà rồi, bởi vì phu quân của nàng rốt cục đã học được sự việc mà đại ca hy vọng hắn có thể học được:
Lấy ác đánh ác, lấy sát đối sát!!!
Nhưng mà Mộ Dung Vũ Đoạn cũng không biết rõ ràng chuyện này, bởi vậy khi Độc Cô Tiếu Ngu nhờ hắn đi đến tiêu diệt thổ phỉ ở đây, trong lòng hắn còn tưởng muốn đến khuyên bảo những người kia “Bị cuộc sống bắt buộc, không thể không làm đạo phỉ cướp bóc" đi trở về con đường chính đạo. Thực sự là buồn cười! Nhưng lại không thể trách được hắn, người ta nói “Không đi lại trên giang hồ, không biết giang hồ hiểm ác!", hắn lại chưa từng hành tẩu giang hồ, đương nhiên sẽ không hiểu được nhân vật trong giang hồ đáng sợ như thế nào.
Tuy nhiên từ giờ trở đi, hắn còn có thể từ từ học tập.
“Oa!!!"
Vừa tiến vào Hắc Phong trại, Mộ Dung Vũ Đoạn liền cảm nhận được không khí nguy hiểm, bên đường những người của Hắc Phong trại đổ ra đứng nhìn sau khi than một tiếng sợ hãi đều nhìn trừng trừng, nhìn say sưa Mặc Nghiễn Tâm đến chảy nước miếng. Trong đó, trại chủ Hắc Phong trại là kẻ háo sắc hạng nhất, hắn chẳng những chảy nước miếng đủ để bao phủ toàn bộ Hắc Phong trại, mà ngay cả “tiểu đệ đệ" phía dưới cũng đều không coi ai ra gì ngỏng đầu đi lên!!!
Đôi mắt không tự giác nhìn lên, Mộ Dung Vũ Đoạn hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế tức giận đang nảy sinh trong lòng, ngồi ngay ngắn quay đầu về phía trại chủ đang ngồi ôm quyền thi lễ.
“Kim Lăng Mộ Dung Vũ Đoạn ra mắt Mã trại chủ!"
Tích táp, tích táp… Nước miếng thẳng táp rơi xuống, đã sắp biến thành mưa Tây Bắc.
“Mã trại chủ?"
Giọt giọt giọt giọt, ngượng ngùng ngượng ngùng… Nước miếng cứ thẳng đường chảy xuống, cũng sắp chuyển thành mưa to tầm tã.
“…" Yên lặng nhìn, Mộ Dung Vũ Đoạn đem thân mình che ở trước mặt Mặc Nghiễn Tâm, để tránh lũ lụt thành họa. Trước mắt một nữ tử xinh đẹp như thiên tiên đột nhiên chớp mắt lại biến thành đại nam nhân, trại chủ Hắc Phong trại đầu tiên là ngẩng ngơ, sau đó bắt đầu tức giận, lửa dục vươn cao khiến hắn tức giận la to “Cút ngay!" Hắn rít gào, một bên nhảy xuống khỏi ngai, cánh tay thô lậu giơ ra, muốn đem Mộ Dung Vũ Đoạn ném ra khỏi Hắc Phong trại, để hắn có thể lập tức lôi kéo đại mỹ nhân lên giường để trấn an ‘tiểu đệ đệ" của hắn, nhưng cánh tay hắn nắm lấy thân hình ốm yếu của Mộ Dung Vũ Đoạn lại chẳng những không thể khiến cho người ta động đậy, mà ngược lại cánh tay của hắn lại truyền đến một trận đau đớn, giống như là nắm lấy một cây sắt vậy! Hắn không khỏi kinh hãi lui về chỗ của mình, hạ mắt cẩn thận đánh giá đối phương.
Một nam nhân trẻ tuổi tướng mạo mười phần bình thường, nhưng… Ừ, dáng người thon dài, nho sam phiêu phiêu, thần thái ung dung tao nhã bất phàm.
“Ngươi là ai?" Lúc nãy hắn toàn tập trung chảy nước miếng, hoàn toàn không hề nghe được Mộ Dung Vũ Đoạn nói những gì.
“Tại hạ Kim Lăng Mộ Dung Vũ Đoạn!" Mộ Dung Vũ Đoạn bình tĩnh giới thiệu lại một lần.
"Kim Lăng Mộ Dung Vũ Đoạn?" Trại chủ Hắc Phong trại lẩm bẩm nói."Kim Lăng Mộ Dung gia?"
"Đúng vậy!."
"Kim Lăng Mộ Dung gia không phải đã sớm rời khỏi giang hồ rồi sao?"
Nói ra lời này, thì cái chết của hắn đến cũng là xứng đáng.
Hơn nửa năm trước, bởi vì Hắc Phong trại vào nhà người ta cướp của còn quá kiêu ngạo, còn cướp của quan viên triều đình, triều đình đã hạ lệnh phải truy kích tiêu diệt, may mắn quan viên địa phương rất sợ chết, lo lắng bị người của Hắc Phong trại tìm đến nhà trả thù, bởi vậy chỉ dám cho quan binh ở dưới chân núi thét to, không dám thực sự dẫn binh lên núi tiêu diệt vì vậy mà bảo toàn được sơn trại! Tuy nói là không có bị quan binh kéo lên núi tiêu diệt, nhưng bọn họ là những kẻ đầu trộm đuôi cướp, nên cũng biết sợ hãi mà tạm thời không dám manh động, trốn ở sơn trại nuôi chuột dưỡng muỗi, chờ cho mọi sự trôi quá thì bọn họ mới lại hoạt động gân cốt. Nên trong lúc này, trên giang hồ có xảy ra chuyện đại sự gì thì bọn họ cả nửa chữ cũng không biết, vì vậy đương nhiên họ cũng không biết được Kim Lăng Mộ Dung gia đã sớm kế tiếp theo Cung gia phiêu cục trở thành nơi mà không người nào trên giang hồ có can đảm đắc tội!!!
Một bên là nhà mẹ vợ của con trai Tiếu Diêm La, một người là con rể của Độc Diêm La cùng Ách Diêm La, thế nên võ lâm Thất đại môn phái cũng không trêu chọc nổi.
Nếu muốn trêu chọc, thì chờ bọn hắn gọi trời mượn thêm lá gan nữa rồi nói sau.
Nhưng thú vị nhất là, Mộ Dung Vũ Đoạn cùng người trong nhà ngược lại một chút cũng không biết rõ tình hình, còn tưởng rằng bọn họ hiện tại chẳng qua là thoát ly thân phận người đánh cá, trở lại thành một thương gia mà thôi, không hề dính dáng gì đến võ lâm, không hề có đến nửa điểm liên hệ, càng không phải là danh môn thế gia cái gì, chuyện đó đã là lịch sử của trăm năm trước rồi.
“Đúng vậy, hơn mười năm trước, gia tổ đã tuyên bố rời khỏi võ lâm!"
“Nếu đã rời khỏi võ lâm, vậy ngươi tới đây làm gì?"
“Tại hạ là cố ý đến đây xin khuyên trại chủ, trong thiên hạ hiện nay nghề nghiệp chỗ nào cũng có, vì dân chúng, cũng vì trại chủ mà suy nghĩ, nên bỏ xuống đồ đao, vứt bỏ tội ác, từ nay về sau cố gắng làm ăn sinh sống lương thiện, như vậy thì dân chúng được yên bình mà trại chủ cũng được thanh thản!" Nghiêm trang, đạo lý rõ ràng, chỉ còn thiếu thêm vài câu chi hồ giả giả, khiến cho trại chủ Hắc Phong trại nghe mà sửng sốt, bởi vì hắn đối với chữ viết chỉ nhận biết được ba chữ mà thôi! Đó là tên của hắn, còn cái khác đối với hắn đều là người xa lạ, không hề có chút giao tình gì!!! May mắn là Mộ Dung Vũ Đoạn nói chuyện cũng dễ hiểu được, nếu không thì hắn sẽ thật sự trơ ra như tượng, không hiểu được Mộ Dung Vũ Đoạn đang nói “Thiên Thư" gì.
Suy nghĩ một hồi sau, cái đầu chỉ toàn cỏ của hắn rốt cục đã hiểu ra, tiếng cười càn rỡ đột nhiên từ trong cái miệng đầy răng vàng của hắn vang ra
“Tên nghèo kiết hủ lậu như ngươi thì biết gì? Rảnh rỗi và quá nhàm chán nên đến đây để tìm chết sao? Tự nhiên muốn ta giải tán sơn trại?"
Hưởng ứng tiếng cười của hắn, bốn phía cũng bắt đầu vang lên tiếng cười to.
“Ý nghĩ kỳ lạ!!!"
“Chắc đọc sách nhiều quá, não đã biến thành ngu ngốc!!!"
“Người ta nói con mọt sách, con mọt sách chính là chỉ hắn!"
“Ta xem bộ dạng đó không có tiền cưới lão bà, nên định đến đây tìm chết nha!"
“Ta nói là không có tiền cưới lão bà, không có sính lễ, không có các bà các chị nào đồng ý gả đi!"
“Vậy là nhất định, có lẽ…" Tiếng cười, giống như lúc bắt đầu, đột nhiên ngừng lại. Toàn bộ trong đại sảnh sơn trại có ít nhất là trăm người, lại ngay cả một chút thanh âm cũng không có, ngay cả hô hấp cũng cứng lại, tất cả đều kinh hãi trừng mắt nhìn!!!Bản thân của trại chủ là kinh hoảng nhất! Một thanh đao đang để ngang yết hầu của hắn, chỉ có bản thân hắn là không nhìn thấy, bởi vì đừng nói là cúi nhìn, hắn ngay cả hô hấp cũng không dám, làm sao nhìn thấy được!!!
“Nghiễn Tâm, tại sao vẫn cứ xúc động như vậy? Mau, thu hồi đao lại đi, cùng người ta giải thích!"
Mộ Dung Vũ Đoạn thấp giọng nói, nháy mắt đoản đao biến mất, Mặc Nghiễn Tâm bình thản thối lui đến bên người Mộ Dung Vũ Đoạn, hay tay đặt nhẹ nơi thắt lưng.
“Thật có lỗi, thê tử ta tính tình hơi nóng nảy, xin các vị thông cảm cho" Mộ Dung Vũ Đoạn áy náy nói.
Đó không chỉ là có hơi chút nóng nảy đâu!!!
Không ai động đậy, ngay cả tiếng hít thở đều không hề khôi phục, bao gồm cả bản thân trại chủ, mọi người vẫn như cũ trừng mắt nhìn người mà bọn họ vẫn tưởng rằng là thiên tiên đại mỹ nhân, lại từ tiên nữ biến hóa thành nữ la sát, sau lại từ nữ la sát biến thành tiên nữ, quả thật giống như là ảo thuật vậy!!!
Hiện tại, bọn họ chỉ dám nuốt nước miếng, cũng không dám lại chảy nước miếng.
“Vũ Đoạn thành tâm xin khuyên trại chủ, thu hồi đồ đao, cải tà quy chính!" Mộ Dung Vũ Đoạn tiếp tục khổ khuyên “Nếu trại chủ đồng ý, chỉ cần Vũ Đoạn có khả năng giúp được trại chủ điều gì, tại hạ sẽ giúp đỡ. Không biết ý của trại chủ như thế nào?" Không có gì, trước mắt hắn chỉ muốn giữ mạng sống mà thôi! Thật vất vả cho trại chủ Hắc Phong trại mới thu hồi được ba hồn bảy vía chuồn đi phiêu bạt nãy giờ, nơm nớp lo sợ liếc mắt nhìn Mặc Nghiễn Tâm một cái, chỉ cần nhìn qua một màn vừa rồi, hắn liền biết rất rõ ràng, toàn bộ người của Hắc Phong trại bao gồm cả hắn ai cũng không thể đánh lại đại mỹ nhân tinh tế phảng phất như gió thổi qua sẽ bay về trời kia, mà không, phải gọi là nữ sát tinh mới đúng!!!
“Không thành vấn đề, Mộ Dung công tử nói thế nào thì cứ làm như vậy đi!"
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, không phải hắn chết nhát, mà là đại trượng phu co được giãn được, chỉ cần tránh khỏi giờ khắc này, lưu lại rừng xanh thì không sợ gì không có củi đốt!!! Cứ từ từ sẽ tính tiếp!!!
Cho nên, Hắc Phong trại chủ tạm thời cúi đầu.
Vì thế, Mộ Dung Vũ Đoạn vui vẻ nhận lời mời của họ, lưu lại một đêm, để hôm sau lại cùng bọn họ thảo luận phải làm như thế nào để giúp đỡ bọn họ cải tà quy chính.
Nhưng…
“Ừ?" Mộ Dung Vũ Đoạn cúi đầu xem, thê tử lại dùng ngón tay mềm mại khẽ chọt hắn.
Mặc Nghiễn Tâm nâng mắt chăm chú nhìn hắn, một lát sau, hắn nhíu nhíu mày.
“Phải không?" Trầm ngâm trong chốc lát, hắn than nhẹ “Được rồi, chúng ta đi nhìn xem!"
Thổi tắt nến, thừa dịp đêm tối, hai người phi thân rời khỏi phòng khách. Như trong chốn không người vượt qua thủ vệ, đi vào trong phòng ngoài của Hắc Phong trại, nằm rạp xuống phía dưới cửa sổ, yên lặng nghe.
“Lão đại tính như thế nào?"
“Đơn giản, ngày mai trước hết bỏ thuốc cho bọn họ hôn mê, sau đó nam nhân thì giết, còn nữ nhân thì ta thu nhận!"
“Nhưng võ công của nữ nhân kia…" “Ngu ngốc, sẽ không thừa dịp lúc nàng hôn mê phế bỏ võ công của nàng được sao?"
“Lão đại quả nhiên là anh minh!"
“Là gã nghèo kiết xác hủ lậu kia tự mình muốn chết, không trách được ta, tự nhiên lại muốn ta giải tán sơn trại! Hừ hừ hừ, lợi nhuận tốt như vậy, một chuyến xuống núi cướp là được cả mấy rương vàng bạc châu báu, muốn có bao nhiêu nữ nhân liền cướp bấy nhiêu nữ nhân, tâm tình khó chịu liền thuận tay giết vài người để chơi đùa giải trí, ai lại nguyện ý dễ dàng buông tha chứ!!!"
“Nói rất đúng, tất cả bọn ta đều không muốn!"
“Đó là đương nhiên, muốn lưu lại tại Hắc Phong trại này, điều kiện duy nhất là tâm địa phải ngoan độc giống nhau, bằng không làm sao làm đại sự được!!!"
“Tất cả mọi chuyện để cho lão đại làm chủ, sai đâu đánh đó!!!"
“Tốt! đã hơn nửa năm các ngươi cũng đã buồn chán rồi, chờ thêm lát nữa ta sẽ dẫn các ngươi xuống núi chơi đùa một chút đi!"
“Thuận tiện thu hoạch một chút của cải luôn!"
“Đúng, đúng, phải thu hoạch một chút, ha ha ha ha…"
Nghe đến đó, Mộ Dung Vũ Đoạn không khỏi thở dài thật sâu, chợt hướng thê tử khẽ liếc mắt, hai người liền phi thân rời đi. Không nên có tâm hại người, nhưng nên có tâm phòng bị người, điều này hắn lại càng thêm hiểu biết!!! Kỳ thực, trước khi bọn hắn đến Hắc Phong trại, trước tiên đã hỏi thăm mọi người ở lân cận núi Hắc Phong, Hắc Phong trại đúng là một đám thổ phỉ tâm địa độc ác, chẳng những cướp nữ nhân cùng vàng bạc, mà còn giết hại mọi người! Nhưng ngay cả như vậy, hắn cũng vẫn hy vọng có thể khuyên nhủ bọn họ cải tà quy chính.
Giết người dù sao cũng vẫn là hạ sách cuối cùng.
Nhưng mà lần này xa nhà, phụ thân từng nói với hắn, nếu trên đường gặp phải đường đệ nhờ hắn giúp đỡ, hắn trăm ngàn lần không được giúp đỡ, bởi vì giúp đỡ đường đệ thì chẳng khác gì đi hại người khác cả.
Đạo lý cũng như vậy, nếu hắn giúp đỡ sai người, có phải hay không cũng chẳng khác gì đã hại người khác đâu!?
“Nghiễn Tâm?"
Mặc Nghiễn Tâm yên lặng đưa mắt nhìn hắn.
“Có lẽ ta muốn giúp họ là suy nghĩ sai lầm?"
Mặc Nghiễn Tâm khẽ gật đầu.
“Như vậy cứ dựa vào dặn dò của đại ca, giải quyết hết bọn họ để tạo sự an bình cho dân chúng lân cận núi Hắc Phong này đi!"
“Lòng dạ đàn bà" có lẽ có thể thỏa mãn tâm địa thiện lương của hắn, nhưng cũng có thể lưu dưỡng bọn xấu, liên lụy người vô tội. giết người thật đúng là hạ hạ hạ sách, nhưng có đôi khi giết người lại chính là biện pháp giải quyết duy nhất.
Hôm sau, gần trưa thì có hai con ngựa song song cùng nhau rời khỏi Hắc Phong trại, Mặc Nghiễn Tâm vẫn như trước không có chút biểu tình, Mộ Dung Vũ Đoạn thì vẻ mặt quái dị.
“Nghiễn Tâm?"
“…"
“Giết người… Thật sự là không dễ chịu chút nào!"
“…"
“Phải không? Nàng cũng nhận thấy là giết người thực sự không thú vị sao?"
“…"
“Vậy sao lúc nãy ta thấy nàng giết người vô cùng hào hứng, bộ dáng vô cùng… Khụ khụ vô cùng hưởng thụ nha!"
"..."
"Ôi!"
Ai khiến hắn nói ra lời nói khốn kiếp như vậy, xứng đáng bị nhéo nha!!!
Vì cùng phái Không Động tranh đoạt mỏ vàng, Thiên Nhận Đường dốc hết toàn bộ lực lượng, nhưng toàn quân lại bị giết ở Thái Hồ, từ nay về sau xóa tên trên chốn võ lâm. Lúc này, Mộ Dung Vũ Đoạn cùng thê tử đi đến Thần Châu, là để xử lý vấn đề về mỏ vàng kia, bởi vì…
“Tường Hưng tửu lâu!" Mộ Dung Vũ Đoạn ngẩng đầu nhìn chiêu bài tửu lâu trước mắt. “Đại ca nói đúng là tòa Tường Hưng tửu lâu này phải không? Bọn họ lại ở chỗ này đàm phán, ngay tại hôm nay…"
Mặc Nghiễn Tâm nhéo hắn một cái.
“Ta biết, đã đến giờ, bọn họn có thể đã bắt đầu đàm phán, chúng ta lên thôi, bằng không…"
Nếu không kịp, nhiệm vụ Độc Cô Tiếu Ngu giao cho hắn làm sẽ có thể sinh ra rất nhiều chi tiết không cần thiết, vấn đề sẽ càng khó giải quyết.
Nhưng, vừa mới đối mặt với “vấn đề", hắn liền chấn động, bởi vì…
“Tại sao lại… nhiều người đến như vậy? Không phải đại ca đã nói chỉ có phái Không Động cùng với Nhạc Sơn môn sao?"
Trong một gian phía sau của tửu lâu, Mộ Dung Vũ Đoạn cùng Mặc Nghiễn Tâm được xếp ngồi một bên đối diện với một đôi vợ chồng trung niên giản dị trung hậu, hắn ngạc nhiên kinh ngạc nhìn chung quanh có tới ba mươi mấy người đều là nhân vật trong võ lâm, trẻ có già có, nữ có nam có, tươi cười có lạnh nhạt có, kiêu căng có hờ hững có, duy nhất có một điểm chung là bọn họ hoàn toàn không xem đôi vợ chồng trung niên giản dị kia trong mắt.
“Xin hỏi các vị là…?"
“Hỏi nhóm chúng ta?" Một thanh niên vẻ mặt ngạo nghễ hừ hừ nói “Ngươi là ai?"
“Thất lễ, thất lễ, tại hạ nên tự giới thiệu trước mới đúng!" Mộ Dung Vũ Đoạn nghiêm nghị ôm quyền tạ lỗi “Tại hạ là Kim Lăng Mộ Dung Vũ Đoạn, còn nàng…" Hắn khẽ liếc nhìn về phía thê tử “Là thê tử của ta, lần này là chịu sự nhờ vả của lão trượng Thẩm Từ Kiệm, đến đây để giúp xử lý vấn đề mỏ vàng!"
Còn chưa nghe hắn nói xong, tất cả mọi nhân vật võ lâm ở đây, mặc kệ là khuôn mặt tươi cười hay lạnh nhạt, kiêu căng hay hờ hững, tất cả đều sững sờ khuôn mặt, còn có người không cẩn thận làm rớt ly trà, leng keng một cái bể nát cái chén, thật là lá gan quá nhỏ mà!
Kim Lăng Mộ Dung gia?
Phu quân của Ách Tu La?
Chờ Mộ Dung Vũ Đoạn nói hết câu, những nhân sĩ võ lâm tại đó đã có ít nhất một phần ba so với cá trạch còn trơn hơn đã nhanh chóng chuồn lẹ không còn bóng dáng ai.
“Như vậy, thỉnh giáo các vị là…"
Còn lại hai phần ba, ngươi xem ta, ta xem ngươi, sau đó lại có một nửa số người lẳng lặng bỏ đi! Bọn họ tình nguyện làm cẩu hùng sống, cũng không muốn làm anh hùng chết! Mặc khác, còn lại một nửa số người đứng đó thì sắc mặc nghiêm nghị mãnh liệt nuốt nước miếng.
“Ồ… Phái Không Động…"
“Nhạc Sơn môn…"
“Phiệt bang…"
“Đào Vân Trang…"
“Vong Ưu cốc…"
Tự giới thiệu xong, thì cũng chỉ còn lại không tới mười người đứng đó.
“Cửu ngưỡng đại danh, thất kính, thất kính!" Mộ Dung Vũ Đoạn khách sáo chắp tay chào, tuy rằng hắn một cái tên cũng chưa từng nghe qua, nhưng đây là chuyện mà sau khi hắn bước vào giang hồ học được, nhân vật giang hồ đều rất sĩ diện, nếu ngươi chưa nói “Cửu ngưỡng đại danh" thì chính là vũ nhục bọn họ, hắn cũng không muốn vì cái loại lý do này mà lại rước lấy phiền toái nha!!!
“Như vậy Mộ Dung công tử tính như thế nào?" Dù sao cũng là đại bang đại phái, tổng hộ pháp thứ nhất của phái Không Động khôi phục trấn định.
“Cái này…" Mộ Dung Vũ Đoạn nhìn về phía hai vợ chồng trung niên “Thẩm lão ca, nghe lời nói của lệnh tôn, các người cũng không có ý định muốn bán miếng đất kia?"
“Đó là đương nhiên!" Anh nông dân trung niên oán giận trào dâng thô lỗ lớn giọng “Miếng đất kia chính là sản nghiệp tổ tiên của Thẩm gia, từ hai trăm năm nay, Thẩm gia đều làm ruộng ở đó, cho dù chết, chúng ta cũng không thể nào bán đi, nếu không thì làm sao chúng ta sau này có thể đi gặp liệt tổ liệt tông Thẩm gia!"
“Như vậy cũng đúng…" Mộ Dung Vũ Đoạn lại quay đầu đối mặt với hộ pháp phái Không Động “Mua bán là phải do người ta tình nguyện, các vị không nên miễn cưỡng người khác đi!"
“Nhưng mà mỏ vàng này là do đệ tử phái Không Động cùng với Nhạc Sơn môn cùng nhau phát hiện ra!" Hộ pháp phái Không Động kháng nghị nói. Mộ Dung Vũ Đoạn nhíu mày lại “Cho nên?" Còn có cái gì cho nên, nếu là do bọn hắn phát hiện, đương nhiên là phải do bọn họ sở hữu rồi!
Nhưng hộ pháp phái Không Động cũng không ngu ngốc lắm, cũng không có trực tiếp đem những lời nói bá đạo trong lòng nói ra, hắn cẩn thận suy tính, cẩn thận câu chữ, lo lắng nếu nói ra cái gì không đúng đắc tội với Ách Tu la, lại đến phiên phái Không Động của hắn trình diễn một màn “Diệt môn" sao!!!
“Ta cho rằng, hắn ít nhất nên mang một nửa phần đất mỏ vàng kia bán cho chúng ta nha!"
“Ngươi cho rằng?" Mộ Dung Vũ Đoạn lấy ánh mắt quái dị nhìn hộ pháp phái Không Động một lát “Không biết hộ pháp có từng nghĩ tới, các người chưa được sự đồng ý của người ta lại ở trên đất của người ta khai mạch tìm mỏ sao?"
Hộ pháp phái Không Động cứng họng “Đó là… trong lúc vô ý phát hiện!"
“Trong lúc vô ý?" Mộ Dung Vũ Đoạn không cho là đúng lắc đầu “Mười mấy người ở một nơi trong hai ba tháng đào một cái động to, như thế nào lại là trong lúc vô ý sao? Thẩm lão gia còn nói ông ấy mấy lần tiến đến ngăn cản những người tìm mỏ, bọn họ lại căn bản không thèm để ý tới hắn, thậm chí còn đả thương ông ấy, Phái Không Động cùng Nhạc Sơn môn dạy người của mình như vậy sao?"
“Cái đó… cái đó…" Hộ pháp phái Không Động chột dạ liếc mắt, cùng với Đường chủ Nhạc Sơn môn liếc nhìn nhau, ấp úng “Chưởng môn cũng đã răn dạy bọn họ…"
“Cái này tỏ vẻ quý chưởng môn cũng nhận thức được là bọn họ sai lầm, nên mới có thể răn dạy bọn họ, đúng không?"
“Cái này… cái này…"
“Một khi đã như vậy, hộ pháp lại dựa vào cái gì mà kiên trì yêu cầu Thẩm gia đem mỏ vàng bán cho các người đây?"
“…" Hộ pháp phái Không Động há hốc miệng, lại không nói nên lời, bởi vì trong lòng hắn rất rõ ràng, dù sao cũng là do bọn họ đuối lý.
“Tóm lại, mảnh đất kia là do Thẩm gia sở hữu, mỏ vàng kia đương nhiên cũng thuộc về Thẩm gia!"
“Nhưng… nhưng…"
“Tuy nhiên…" Mộ Dung Vũ Đoạn như có suy nghĩ gì lại quay đầu nhìn anh nông dân trung niên “Thẩm lão ca, mỏ vàng kia các hạ tính xử lý như thế nào đây?"
“Nếu mà có thể, chúng ta cũng hy vọng có thể khai quặng, nhưng…" Anh nông dân trung niên cười khổ"
“Trước mắt tài lực của các người không đủ!" Mộ Dung Vũ Đoạn hiểu biết nói. “Như vậy ta có cái đề nghị này, Thẩm lão ca không ngại nghe xem!"
“Mời nói" anh nông dân trung niên vội nói.
“Thẩm lão ca có thể đem quyền lấy quặng tạm thời giao cho người nào hứng thú, có thể một năm hoặc hai năm. Nhờ vậy, Thẩm lão ca chẳng những có thể tiết kiệm được phí khai thác ban đầu, mà tương lai cũng có thể thu lại tiền vốn lấy quặng, đúng là nhất cử lưỡng tiện, huynh thấy như thế nào?" Anh nông dân trung niên còn suy nghĩ một lát, nhìn lại thê tử, thấy nàng lặng lẽ gật đầu, vì thế hắn cũng gật đầu đồng ý “Ta thấy có thể làm được!"
“Như vậy nếu các vị có thấy hứng thú, không ngại bây giờ sẽ thảo luận một chút về thời gian thuê cùng với tiền thuê, thuận tiện ký luôn khế ước…"
Kế tiếp, mặc kệ là thảo luận hay ký khế ước, tất cả đều thực thuận lợi hoàn thành.
Có Mộ Dung Vũ Đoạn cùng Ách Tu la ở một bên “Giám thị", cho dù là phái Không Động một trong thất đại môn phái võ lâm, cũng không dám mang bản tính tự cao tự đại của bọn họ ra đùa giỡn.
“Lại đi đến…" Mộ Dung Vũ Đoạn trầm ngâm “Được, liền tiện đường đi đến Vũ Lăng thôi!"
Sau khi giải quyết chuyện mỏ vàng, bọn họ lại lập tức đi tới Vũ Lăng để giải quyết một việc phiền toái khác.
Trong phỏng chừng của hắn, muốn làm xong tất cả những nhiệm vụ đại ca giao, ít nhất là phải ba tháng, đối với hắn mà nói, đây là một khoảng thời gian tương đối dài, bởi vì hắn có thói quen yên ổn ở nhà, không thích bôn ba bên ngoài, cho nên hắn hy vọng có thể mau chóng đem mọi sự giải quyết cho thỏa đáng, để sớm quay lại Kim Lăng thôi!!!
Nếu trên đường đi nhanh một chút, có lẽ… Có thể ngắn lại thành hai tháng?
Nằm mộng! Đừng nói hai tháng, đã hơn nữa năm, bọn họ thế nhưng vẫn đang lưu lạc ở ngoài, hơn nữa lại đi quá xa Kim Lăng, hiện tại tự nhiên lại chạy tới ngoại truyện rồi! Sao lại có tình trạng này? Nói thực ra, hắn tuyệt không hiểu được, rõ ràng mọi chuyện đại ca giao cho hắn đã xong xuôi, vậy vì lý do gì mà hắn vẫn không về nhà được?
Là lại có người tìm hắn đi dự tiệc?
Không phải.
Lại có người tìm hắn đến làm khách?
Cũng không phải.
Vậy rốt cục là vì cái gì?
“Nghiễn Tâm?"
Mặc Nghiễn Tâm không hề phản ứng, Mộ Dung Vũ Đoạn do dự một chút, vẫn nhẹ nhàng sờ đầu của nàng, nàng lập tức ngẩng mắt đẹp lên nhìn hắn.
“Nàng nói, Vụ Linh Bảo vì sao lại tìm ta hỗ trợ vậy? Ta lại không biết bọn họ?"
Đôi mắt hiện lên một tia kỳ lạ, mi mắt hạ xuống, rồi lại nhướng lên.
“Chậm rãi ta sẽ hiểu ra tất cả? Hiểu được cái gì?" Mộ Dung Vũ Đoạn hoang mang hỏi lại. Mặc Nghiễn Tâm nhẹ nhàng lắc đầu “Đừng hỏi? Đây là sao?"
Mặc Nghiễn Tâm không có bất cứ đáp lại nào, lại hạ mắt xuống hồn du tứ hải. Mộ Dung Vũ Đoạn bất đắc dĩ đành phải đem nghi hoặc thu hồi lại trong đầu thôi.
Chuyện đại ca giao phó cho hắn tất cả đã xong xuôi, nhưng sau đó trong lúc bọn hắn trên đường trở về nhà, lại bắt đầu có người lục tục tìm đến nhờ hắn hỗ trợ, không phải là nhờ hắn xử lý tranh cãi, lại nhờ hắn hỗ trợ giải quyết vấn đề phiền toái, hơn nữa bọn họ lại ăn nói khép nép năn nỉ như vậy, làm cho hắn không thể nhẫn tâm cự tuyệt, tuy rằng hắn vẫn không thể nào nghĩ ra tại sao bọn họ lại cứ như vậy đi tới tìm hắn đây!?
Thật sự là kỳ quái, không phải Kim Lăng Mộ Dung gia đã sớm rời khỏi giang hồ rồi sao?
Tuy nhiên, nói đi cũng nói lại, hơn nửa năm này hắn thật đúng là học hỏi được không ít, đi đứng trên giang hồ phải như thế nào, mà quan trọng nhất là như thế nào có thể chu toàn cùng các nhân vật trong võ lâm, hiện tại hắn đã không còn là kẻ mới ra giang hồ không hiểu biết của nửa năm trước, làm việc tự nhiên ổn trọng quyết đoán hẳn lên.
“Không cần biết như thế nào, chuyện lần này xong xuôi, chúng ta phải trở về Kim Lăng."
“…"
“Nàng đang mang thai, đừng cho là ta không biết!"
"..."
"A!" Như vậy cũng muốn nhéo hắn?
Ở ngoại truyện không chỉ có biển cát vô hạn, mà còn có rất nhiều thảo nguyên xinh đẹp cùng rừng cây! Thí dụ như Vụ Linh sơn, cây cỏ xanh mát, rừng cây rậm rạp, như viên minh châu xanh biếc trên đại mạc, cảnh sắc tuyệt đẹp, thập phần mê người. Vụ Linh Bảo ở dưới chân núi Vụ Linh, là một tòa nông trang săn bắn, bảo chủ cũng là một người chính phái, không hề có nửa điểm dã tâm, chỉ duy nhất ý nguyện muốn ở nơi Minh châu của ngoại truyện này an an ổn ổn sống qua ngày, đáng tiếc trời không theo ý nguyện con người, ông không nghĩ đi tìm phiền toái, phiền toái lại đến tìm ông.
Mười ngày trước, Thiếu bảo chủ Vụ Linh bảo tự mình đi tìm Mộ Dung Vũ Đoạn xin hỗ trợ, sau khi nhận được sự đồng ý liền vội vội vàng chạy về Vụ Linh Bảo trước, có thể thấy được tình thế ở Vụ Linh Bảo khẩn cấp đến thế nào, nhưng lúc ấy Mộ Dung Vũ Đoạn chưa cảm nhận được tình thế ở Vụ Linh Bảo đến tột cùng có bao nhiêu cấp bách, cho đến giờ phút này…
Hắn tự nhận mình là người tính tình ôn hòa, cho dù em họ xuống tay thương tổn hắn, hắn cũng không tức giận, chỉ là trái tim trở nên băng giá. Trên thực tế, từ lúc hắn còn nhỏ tới nay, vốn chưa từng tức giận bao giờ. Nhưng lần này, lần đầu tiên trong đời, hắn tức giận, rất giận dữ! Dưới ngọn núi xanh mượt là bờ ruộng dọc ngang, lại có một dòng suối chảy qua giữa sơn cốc, một bên dòng suối có hơn mười hộ nông gia, còn một bên là tòa trang bảo rộng lớn, mơ hồ có thể thấy được đường lối trong bảo, đó là một tòa thành trấn nho nhỏ tuyệt đẹp.
Nơi đây đáng lẽ phải là một cảnh điền viên an hòa vui vẻ, nhưng mà giờ phút này, ở trước mắt Mộ Dung Vũ Đoạn, tất cả đều bị phá hư hầu như không còn gì.
Tất cả màu xanh đều bị nhuộm một màu máu đỏ thắm, tiếng nữ nhân thê lương cầu cứu cùng với tiếng thét chói tai của trẻ nhỏ vang lên trong không khí, đao quang kiếm ảnh, chém giết khắp nơi, máu thịt tung tóe, mấy trăm đến một ngàn người đang giẫm đạp khắp nơi, máu nhuộm thê lương.
Nhìn ở trước mắt, số người của hai bên tương đương nhau, nhưng cẩn thận nhìn kỹ thì bên kia đều là những đại hán trưởng thành cao to lực lưỡng, còn bên Vụ Linh Bảo thì có hơn phân nửa là người già, phụ nữ và trẻ em. Đám người đại hán quần áo hôi hám đuổi tới, già thì một đao chém rơi đầu, con gái thì bị kéo đi cường bạo, trẻ nhỏ thì bị giơ lên cao thật mạnh quăng xuống đất, không chết cũng đã mất đi nửa cái mạng rồi.
Tình cảnh thảm thiết như thế khiến cho Mộ Dung Vũ Đoạn xem đầu tiên là một trận chấn kinh, quả thực là không dám tin vào mắt mình, chợt giận tím mặt, oán giận rít gào “Dừng tay, mau dừng tay!" Một bên rống giận, một bên phi thân tới, thân hình giống như một trận gió bay nhanh hướng về phía Vụ Linh Bảo. Mà Mặc Nghiễn Tâm lại phá lệ không có nhanh theo sau, ngược lại nàng kéo cương ngựa, lẳng lặng nhìn xem cuộc chiến, không hề có dấu hiệu muốn nhúng tay vào.
Mắt thấy dù hắn la hét như cuồng, nhưng không có ai nghe lệnh dừng tay, nữ nhân vẫn bị cường bạo, người già vẫn bị giết chết, Mộ Dung Vũ Đoạn giận dữ hai tay giơ lên, bạo liệt đánh tới, vù một cái đem ba mươi bảy hán tử chung quanh đánh bay ra ngoài ba trượng, rơi xuống đất đã là ba mươi bảy thi thể nát bấy.
“Dừng tay! Có nghe hay không? Mau dừng tay lại!" Hắn giận dữ hô to.
Nhưng vẫn không có ai nghe hắn, trước mắt hắn lại là một xác chết nhỏ xíu của trẻ em, đôi mắt trống rỗng nhìn hắn, phảng phất như đang hỏi: “Tại sao?"
Chỉ một thoáng, hắn đỏ mắt, thân hình phiêu phiêu, hai cánh tay giơ ra, thành chuỗi chưởng ảnh như trăm ngàn binh khí bắn ra, phàm là chỗ hắn đi qua, chung quanh đó những hán tử hôi hám kia đều ngã xuống. Chỉ trong khoảng nửa khắc thời gian, trong khoảng cách ba trượng, đã có hơn trăm hán tử nằm chết la liệt.
Lúc này, hán tử kia mới nhận ra được sự xuất hiện của hắn, một hán tử mặt đen to lớn nhanh chóng phi thân bay lại, tưởng muốn làm cho rõ ràng vì sao lại xuất hiện một kẻ xen ngang như vậy.
Nhưng là, lúc này Mộ Dung Vũ Đoạn sát khí bừng bừng, giết người đỏ cả con mắt rồi, chỉ thấy hai tay hắn như con sóng dữ, kình lực mạnh mẽ, uy mãnh vô cùng, chung quanh đều một trận “ầm vang, ầm vang" như tiếng sấm gào thét rung trời, hắn biến thành một Câu Hồn sứ giả, dữ dằn tàn nhẫn như vậy, kinh tâm động phách bao phủ toàn bộ đám hán tử hôi hám tàn nhẫn ác độc kia!!! Vì thế, bao nhiêu tên hán tử ngã gục xuống, xung quanh vang lên tiếng la hét bi thảm. Bọn họ trong khi còn chưa biết chuyện gì xảy ra ở phía trước, thì một trận bạo lôi đã vang tới, lại một lần nữa hơn cả trăm người ngã xuống, nhất thời, đám hán tử kia thấy thế trận đại loạn, đoàn người hốt hoảng lùi lại, mà trận chưởng ảnh kinh hồn vẫn tiêu sái tung hoành, lại như cũ tiếp tục đuổi theo, thực hiển nhiên là một người hắn cũng không có ý định buông tha….
“Dừng tay! Dừng tay! Mau dừng tay!"
Lúc này, lại đổi sang hán tử mặt đen kia vừa sợ vừa giận rống to.
Nhưng mà, đã muộn! Hắn rống to chỉ làm cho Mộ Dung Vũ Đoạn phi chưởng nhanh tới, nhanh như tên bắn, tiếp tục tấn công, vì thế hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thủ hạ như mưa đổ gió rền không ngừng ngã xuống, tiếng la hét sợ hãi vang lên trong không khí khiến cho người ta phải lạnh cả xương sống.
"Dừng tay! Dừng tay!"
Hán tử mặt đen hổn hển ở phía sau đuổi theo, kêu to đến tê liệt cả cổ, rốt cục bóng dáng giống y hệt tử thần kia mới ngừng lại, hắn lúc này cũng mới ngừng lại, chưa kịp thở lấy hơi, vừa chuyển mắt nhìn, thì hắn nhất thời hồn phi phách tán, kinh hãi đến hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa là quỳ xuống tại chỗ.
Hắn mang đến sáu trăm người, bao gồm bốn vị đường chủ, sáu vị hương chủ cùng với hai mươi hai vị hảo thủ, ở tại đây ngắn ngủi không đến một khắc thời gian không ngờ toàn quân đã bị tiêu diệt, thây nằm khắp nơi, không một ai may mắn thoát khỏi. Mộ Dung Vũ Đoạn từ từ chậm chạp xoay người lại, khuôn mặt là một mảnh nghiêm khắc mãnh liệt “Trở về chuyển cáo chủ nhân các người, nếu các người lại tới Vụ Linh Bảo gây phiền toái, Mộ Dung Vũ Đoạn sẽ đến thăm tổng đàn của các ngươi!!!"
“…" Hán tử mặt đen chuyển mình, miệng mở ra nhưng lại không có phát ra được nửa âm thanh nào.
“Bây giờ thì cút đi!" Mộ Dung Vũ Đoạn giận dữ quát.
Hán tử mặt đen sợ hãi cả người run lên, lập tức xoay người bỏ chạy.
Sau đó Mộ Dung Vũ đoạn thu lại vẻ giận dữ, từ từ đi về phía xác của đứa nhỏ kia, thật cẩn thận ôm lên, đau lòng chăm chú nhìn một lúc, mới xoay người đi về phía thiếu bảo chủ của Vụ Linh Bảo, hốc mắt phiếm hồng, cõi lòng đầy áy náy.
"Thực xin lỗi, nếu ta tới sớm một chút thì tốt rồi, thật sự thực sự xin lỗi!"
Hắn là từ trong nội tâm cảm thấy có lỗi, nhưng mà thiếu bảo chủ của Vụ Linh Bảo lại căn bản không hề nghĩ tới Mộ Dung Vũ Đoạn có phải hay không là đã tới quá muộn, bởi vì hắn cũng đang sợ hãi choáng váng.
Sở dĩ đi tìm Mộ Dung Vũ Đoạn hỗ trợ, là vì thê tử của hắn là Ách Tu La, bọn họ là chờ mong viện thủ của Ách Tu La, về phần Mộ Dung Vũ Đoạn ở trong lòng bọn họ chỉ là người “Có thể thuyết phục Ách Tu la đích thân hỗ trợ" mà thôi!!!
Trăm triệu lần họ không nghĩ đến, người mà bọn họ coi là “Lời nói có ích" kia thân thủ lại giống như Ách Tu La khiến cho người ta kinh hồn bạt vía, đơn thương độc mã lại có thể giải quyết mấy trăm địch nhân của Vụ Linh Bảo! Nhìn xem, Ách Tu La vẫn còn đang ngồi trên ngựa không hề động tay! Xem ra, giang hồ đồn đãi là sai lầm, Mộ Dung Vũ Đoạn không chỉ là người “Lời nói có ích" mà hắn còn sở hữu một thân võ học tương xứng với Ách Tu La, chỉ khác nhau là hắn nói chuyện nhiều hơn Ách Tu La thôi!!!
Sau này lại có phiền toái gì, tìm tới Kim Lăng Mộ Dung gia là đúng nhất!!!
Vì phòng ngừa vạn nhất, Mộ Dung Vũ Đoạn ở lại Vụ Linh Bảo thêm nửa tháng, cho đến khi xác định những người của Bụi Tư Bang kia sẽ không xuất hiện nữa, Hắn mới mang theo Mặc Nghiễn Tâm khởi hành quay về Trung Nguyên.
Bởi vì hắn không biết, cũng là một trong lục lâm cửu đại bang phái Bụi Tư Bang kia tinh anh hảo thủ đều vì trận chiến này mà bị tổn hại gần hết, đại tổn thương đến nguyên khí, tương lai sẽ có một khoảng thời gian rất dài không có biện pháp cưỡng đoạt tranh thắng thua ở trên giang hồ. Nói cách khác, bọn họ tạm thời không có năng lực tìm người khác gây phiền toái.
“Nghiễn Tâm?"
Mặc Nghiễn Tâm ngẩng đầu nhìn hắn, mặt vẫn như cũ không chút thay đổi, nhưng bộ dáng lại tựa hồ như chờ đợi điều gì, Mộ Dung Vũ Đoạn lại ngược lại không nhìn nàng, vẫn còn đang suy nghĩ nhìn phía trước.
“Ta vẫn không thích giết người, nhưng mà…"
Hắn khẽ liếc mắt lên.
“Ta lại thật cao hứng giết chết bọn súc sinh vô nhân tính của Bụi Tư Bang, cho dù làm như vậy cũng không kịp vãn hồi lại những gì bọn chúng gây ra, còn có những mạng người bị bọn hắn giết trước đây! Nhưng lại có thể bảo đảm, sau này bọn họ rốt cục không thể giết hại thêm một sinh mệnh nào nữa!"
Mặc Nghiễn Tâm từ từ hạ mắt xuống, tiếp tục nghe Mộ Dung Vũ Đoạn nói phảng phất giống như lời thề. “Ta nghĩ, về sau ta sẽ không lại tùy tiện buông tha cho những kẻ bại hoại, nên cho họ cơ hội, ta sẽ cho! Nhưng nếu không có tư cách có được bất kỳ cơ hội nào nữa, ta sẽ không mềm lòng xuống tay!"
Đôi môi lặng lẽ xẹt qua một chút giống như ý cười, Mặc Nghiễn Tâm lại nhắm mắt, an tâm tiếp tục giấc mộng của nàng!
Hiện tại bọn họ có thể về nhà rồi, bởi vì phu quân của nàng rốt cục đã học được sự việc mà đại ca hy vọng hắn có thể học được:
Lấy ác đánh ác, lấy sát đối sát!!!
Tác giả :
Cổ Linh