Ách Dương Tình Quanh Co

Chương 1

“Xú tiểu tử đáng giận, ngươi thật sự để con bé đi một mình?"

“Đúng vậy."

“Thật là đáng chết"

“Mới gặp mặt đã mắng chửi người ta, lão cha, con ngoan của cha lại làm sai chỗ nào?"

“Tất cả đều không đúng, kỳ thực con bé cũng không cần đi đâu hết, nếu như vị hôn phu của nó đã qua đời…"

“Nhưng tín vật đính thân vẫn còn, nàng lại kiên trì muốn cầm lại, thuận tiện lấy về tín vật đính thân của đối phương thôi!"

“Làm gì có, đó bất quá chỉ là vòng tay thôi…"

“Lão cha, người đã sai rồi! Đó không chỉ là vòng tay thôi, mà đây chính là di vật duy nhất gia gia của nàng lưu lại! Lúc trước, Mặc gia bị võ lâm các bang phái liên thủ công kích, chẳng những người bị giết, tài vật bị vơ vét không còn gì, ngay cả nhà cũng bị phóng hỏa đốt sạch, ngay cả cái rắm cũng không lưu lại, chỉ duy nhất có phong thư về vòng tay đính thân lưu lại được, cũng là vật đính ước của gia gia nàng! Nàng muốn đến lấy lại cũng là hợp tình hợp lý thôi!!!"

"Hợp tình hợp lý?"

“Đúng, hợp tình hợp lý!"

“Như vậy vị công tử này cho thỉnh giáo một chút, tình của nàng rốt cục ở nơi nào?"

“…"

“Sao, không nói tiếp đi?"

“Đáng giận!"

“Nói thực đi, nha đầu kia là người lạnh nhạt nhất mà cha người từng thấy lần đầu tiên trong đời, mẹ của nha đầu đó, cũng chẳng qua chỉ là không thường hé răng thôi…"

"Không thường hé răng?"

“Rất không thích hé răng…"

“Rất không thích hé răng?"

“Phi thường, phi thường, phi thường không thích hé răng, vậy đã được chưa?"

“Vâng, vậy mới tạm được!"

“Tóm lại, mẹ của nàng cũng chẳng qua là phi thường không thích hé răng, thì ít nhất mỗi ngày đều còn có thể nói một câu, hơn nữa thấy chúng ta là người một nhà luôn vẫn tươi cười, mà cho dù không cười, thái độ vẫn là thực thân thiết, thực ấm áp, còn có thể gật đầu xua tay chào hỏi, đáp lại câu hỏi của người ta. Còn nha đầu kia… Nha đầu kia…"

“Mà… ít nhất nàng đã cho chúng ta bốn câu nói…"

“Đúng, từ sáu tuổi đến nay, chỉ nói có bốn câu, chia đều ba năm một câu!"

“Đó… Đó là… Là…"

“Tuy rằng ban đầu, nó không phải là một đứa nhỏ thích nói chuyện, nhưng ba năm một câu, không khỏi rất quá đáng đi?"

“Cũng… Cũng đúng, bất quá…"

“Thật sự không nghĩ là sẽ nói như vậy, nhưng nha đầu kia quả thực là lãnh dạm đến gần như vô tình!"

“…"

“Ai, nha đầu kia trời sinh bạc tình, đừng nói người ngoài, ngay cả người nhà như chúng ta, bao gồm cả cha mẹ thân sinh của nàng, bọn ta cùng nàng nói chuyện, nàng cũng chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn chúng ta, chẳng những không có biểu tình, không tươi cười, cũng không gật hay lắc đầu quay về phía người ta một chút, ai biết nàng nhìn rốt cục là có ý tứ gì…"

"Ách, như vậy thật sự là rất không dễ dàng hiểu được nàng rốt cục muốn nói gì…"

“Nói?"

“… Nhìn…"

“Đúng, nàng không nói lời nào, chỉ biết nhìn. Trừ lần đó ra, nàng cũng không thích cùng bất cứ người nào ở cùng một chỗ, ngay cả ăn cơm cũng không thích ăn cùng mọi người, luôn độc lai độc vãng, lại càng không thích người khác quan tâm đến chuyện của nàng, làm việc đều có chủ trương, bất luận trong lời nói của chúng ta không hề để vào tai…"

“Được, được, được, ta đã biết, ta đã biết, ta thừa nhận lão cha nói đích xác là sự thật, nhưng …"

“Sao? Ngươi còn có cái gì phản bác?"

“Không phải phản bác, chính là, ta vẫn cảm thấy… Cảm thấy tiểu nha đầu tựa hồ cũng không phải thực sự vô tình, mà là… mà là…"

“Là gì?"

“Có lẽ nàng cần một mồi lửa dẫn."

“Mồi lửa dẫn?"

“Thiên Sơn chúng ta quá lạnh đúng không?"

“Lạnh, thì tính sao?"

“Đem khối băng đặt ở đâu, nó vĩnh viễn đều là băng…"

“Cũng chưa chắc, Thiên Sơn tuyệt đối chính là băng lãnh như vậy."

“Cần phải là đem nó đi hỏa thiêu ở đâu?"

“…"

“Đúng vậy, nó tan ra, nhất định biến thành nước."

“Ý của ngươi là nói tiểu nha đầu kia là cần phải có nam nhân hòa tan nàng?"

“Đúng, lão cha, cha cũng không phải ngốc lắm… Chậm đã, chậm đã, lão cha, xin hỏi móng vuốt kia của cha phóng tới đây, là muốn làm gì?"

“Muốn xé rách miệng chó của ngươi!!!"

“Cũng được, bất quá là đợi con dùng xong bữa tối đã nha, lão bà của con nói nàng muốn làm một bàn thức ăn ngon đến nỗi làm cho người ta ngay cả đầu lưỡi cũng phải nuốt vào… Xin đừng đem nước miếng phun trên người con… Cảm ơn"

“Tiểu tử đáng chết, đừng đánh trống lãng!"

“Là ai đánh trống lãng a… Được, được, được, quay về vấn đề chính, quay về vấn đề chính, đừng xé miệng của con nha!"

“Tóm lại, xem tiểu nha đầu kia đối với bản thân cha mẹ thân sinh của nó cũng chưa có tới hai phần tình cảm, ta cảm thấy không có khả năng thực sự có người nào có thể hòa tan được nó."

“Vậy sao nàng lại kiên trì đi lấy tín vật đính thân đem về?"

“Hửm?"

“Con tin rằng bản thân nàng đối với việc kia một chút hứng thú cũng không có, vậy là ai muốn đi đây? Đúng vậy, là nhị thẩm, là nhị thẩm muốn di vật duy nhất cha thẩm ấy lưu lại trong bức thư đó, nên tiểu nha đầu kia mới kiên trì đi lấy trở về, người nói, tiểu nha đầu là thực sự vô tình sao?"

"Là nhị thẩm con yêu cầu nó đi lấy trở về?"

"Không, nhị thẩm không nói gì với tiểu nha đầu, nhị thẩm đang thương lượng cùng nhị thúc, nếu vị hôn phu của nha đầu kia qua đời, hôn sự kia đương nhiên hủy bỏ, nhưng thẩm ấy muốn lấy lại tín vật đính thân, cũng muốn báo đáp ân tình năm đó người ta đã ban cho Mặc gia…"

“Cũng đúng, Tuy rằng năm đó Mộ Dung gia cũng không giúp đỡ gì lớn, cuối cùng Mặc gia cũng là bị đuổi cùng giết tuyệt, nhưng khi toàn bộ võ lâm đều đuổi giết Mặc gia thì ngay cả bằng hữu chí thân của Mặc gia đều không binh vực, có thể tránh né liền tránh rất xa, duy chỉ có Mộ Dung gia tin tưởng vững chắc Mặc gia tuyệt không phải là hung thủ mưu hại trưởng môn của thất đại môn phái, cũng đem hết toàn lực đi che dấu cho Mặc gia trốn tránh sự truy sát của toàn bộ võ lâm."

“Không chỉ có như thế, kỳ thực…"

“Con biết, Kỳ thực Mặc gia cùng Mộ Dung gia căn bản là không có giao tình gì, chẳng qua là Mộ Dung lão gia cùng Mặc lão gia có gặp mặt qua vài lần, cá tính hai người hợp nhau, trò chuyện vui vẻ thôi, chỉ như thế mà thôi, chẳng qua là vào lúc quan trọng nhất Mộ Dung lão gia liền xuất toàn lực để trợ giúp Mặc gia, bởi vì ân tình tương trợ nên Mộ Dung lão gia cùng Mặc lão gia đã đã thay con đính ước chung thân…"

“Nói thực ra, cuộc hôn sự này thực đúng là kỳ quái…"

“Kỳ quái chỗ nào, bọn họ là phòng ngừa chu đáo, trong lòng biết ngay tình cảnh lúc đó không tốt, hơn phân nữa có thể đào tẩu, cho dù bọn nhỏ may mắn có thể đào thoát, nhưng không ai biết khi nào mới có thể gặp mặt lại, bởi vậy mới có thể ước định khi đứa nhỏ được 20 tuổi, nếu cả hai vẫn không thể tìm được đối phương, liền có thể tự kết hôn, cuộc đính ước có thể tạm gác lại, để cho con cháu hoàn thành…"

“Cũng thật miễn cưỡng."

“Đó cũng là bất đắc dĩ, nhưng như thế lại là may mắn, bằng không nhị thẩm của ngươi đã không được gả cho nhị thúc ngươi!"

“Nói vậy cũng đúng!"

“Cho nên sau đó Nhị thẩm ngươi mới đi đến tìm Mộ Dung gia, ước định trưởng tôn của Mộ Dung lão gia cùng nữ nhi của nàng hoàn thành hôn sự này! Lúc ấy, tình trạng của nhà Mộ Dung đã sắp khốn quẫn, Nhị thẩm ngươi tuy muốn giúp đỡ bọn họ, nhưng Mộ Dung gia rất khí phách, kiên trì không chịu nhận…"

“Thật sự là… Sao lại không tiếp nhận? Nói đến cùng, Mộ Dung gia sở dĩ nghèo túng thất thế, cũng đều là vì Mặc gia!"

“Cũng không hẳn, bởi vì thê tử của trưởng môn phái Tuyết Sơn bị ám hại là em gái của Mộ Dung lão gia, Mộ Dung gia vì vậy chưa bao giờ bị hoài nghi là đồng lõa của Mặc gia, cũng không có người cố ý đi tìm Mộ Dung gia truy cứu việc Mộ Dung gia giúp Mặc gia, chỉ nói Mộ Dung lão gia là một người hồ đồ ngu ngốc, dễ dàng liền tin lời dối trá của Mặc gia. Nên sau đó, Mộ Dung gia liền bị toàn bộ võ lâm khinh thường, không lâu sau cũng bị loại bỏ khỏi Ngũ đại thế gia, vì thế…"

“Mộ Dung gia xuống dốc!"

“Đúng hoàn toàn!"

“Vì Mặc gia."

“Đúng là vậy, tuy rằng Nhị Thẩm ngươi sau đó cũng tìm ra thủ phạm, cũng giết chết tên kia thay Mặc gia báo thù, nhưng nàng vẫn chưa đem sự thật chân tướng công bố cho võ lâm, đây là thói quen của Thất Diêm la, xuống tay cũng không hề giải thích. Cũng bởi vậy, người trong võ lâm đến nay vẫn như cũ nghĩ Mặc gia là hung thủ mưu hại trưởng môn của thất đại môn phái, Mộ Dung gia cũng vì vậy cho nên không lấy lại được danh tiếng…"

“Đâu chỉ không lấy lại được danh tiếng, đừng nói xảy ra vấn đề, gặp phải phiền toái cũng không có người nguyện ý đến hỗ trợ, xuất môn liên tục gặp phải người quen, người ta cũng làm như không nhìn thấy, không nghe không thấy, cuối cùng ngay cả việc làm ăn cũng bị người ta đoạt, bị người ta cố ý phá hư, bởi vậy bọn họ càng lúc càng đi xuống, đành phải bán đi gia sản, đến Tô Châu kiếm sống…"

“Nhưng cho dù đến Tô Châu làm ăn, bọn họ vẫn không tốt lên được, thật sự nghèo túng …"

“Cho nên a, tiểu nha đầu kia chẳng những muốn thay thế nhị thẩm lấy về di vật của gia gia, cũng là muốn thay Nhị thẩm đi báo ân. Dù sao, Nhị thúc là cho nàng làm con thừa tự của Mặc gia, cũng chỉ có nàng mới có thể đi báo ân."

“Chính xác, ân tình của Mộ Dung gia là nên do người còn lại của Mặc gia trả. Nhưng chúng ta nói đến chỗ này để làm gì?"

“Ý con là, Nhị thẩm không hề đề nghị với tiểu nha đầu kia, tiểu nha đầu lại tự động nhắc đến, tự nguyện thay Nhị thẩm đi lấy về tín vật đính thân, còn muốn thay Mặc gia báo đáp ân tình của Mộ Dung gia, đơn giản là nàng biết đây là tâm nguyện của Nhị thẩm. Lão cha, cha nói nàng như vậy có thể xem như là vô tình sao?"

“Ừ, theo như ngươi nói vậy, tiểu nha đầu này cũng không phải là đứa nhỏ vô tình như vậy!"

“Nàng hữu tình, tuy rằng nhìn như vậy nhưng chắc chắn là có tình. Chỉ là trời mới biết khi nào thì nàng mới có thể tâm huyết dâng trào lấy ra dùng một chút!"

“Cho nên, liền đem người hữu duyên lấy lửa đến châm nàng?"

“Đúng vậy!"

“Chỉ sợ người kia nhất định phải nhiệt tình mười phần, nếu không thì khó có thể nha."

“Mới mười phần làm sao đủ, ít nhất phải có trăm phần, ngàn phần, vạn phần nhiệt tình mới miễn cưỡng có thể đủ ứng phó, bằng không chỉ cần gặp cặp mắt lạnh lùng của tiểu nha đầu, ‘Bùm" một cái cây đuốc liền lập tức xong đời, ngay cả lửa cũng chưa… Ôi, sao đánh con?"

“Đã nói bao nhiêu lần rồi, ở trước mặt trẻ con, không cho nói thô tục!"

“Lúc này không hề có đến nửa đứa nhỏ ở trong này!"

“Ở trước mặt lão nhân gia ta, con chính là một đứa trẻ!"

“… Lão đầu chết tiệt!"

“Hừ hừ, cho nên, con để nha đầu kia đi một mình?"

“Bằng không phải làm sao? Chẳng lẽ còn phái thêm quản gia, nô bộc, nha hoàn một chuỗi dài theo sao?"

“Con không lo lắng chút nào sao?"

“Ác ác ác, thì ra là lão cha lo lắng nha!!! Đừng, đừng, làm ơn đừng lo lắng, tiểu nha đầu một mình làm được, hơn nữa võ công của nàng cũng không thua bất cứ người nào trong năm huynh đệ chúng ta, mà tính tình của nàng cũng lưu loát sạch sẽ, cho nên không cần lo lắng nàng gây chuyện, nàng…"

“Câm miệng, ai lo lắng nó đi gây chuyện chứ?"

“Là lão cha nha!"

“Lỗ tai nào của con nghe được ta nói sáu chữ “Lo lắng nó sẽ gây chuyện" này chứ?"

“À, thật ra không có, bất quá…"

“Ngươi nói đủ chưa? Tính tình nha đầu kia ra sao ta còn không rõ ràng ư, nó chẳng những không thích người ta quan tâm đến chuyện của nó, cũng không thích quan tâm đến chuyện của người ta, cho dù có người hướng nó kêu cứu mạng, nó cũng sẽ làm như không nghe không thấy, mặc dù cố ý đến khiêu khích với nó, nó cũng sẽ không hề phản ứng. Nói nó đi gây chuyện, quả thực so với lên trời còn khó hơn, không bằng kêu tảng đá khiêu vũ cho con xem, cơ hội còn lớn hơn."

“Đúng vậy thì lão cha lo lắng nàng sẽ gây chuyện để làm chi… Ai… Sao cha lại đánh con, con khóc cho cha xem!!!"

“TA – NÓI – QUA –TA – KHÔNG – LO – NÀNG – SẼ – GY – CHUYỆN!!!"

“Vậy đến tột cùng là sao? Lão cha cũng nên nói cho rõ ràng được không?"

“Nha đầu kia rất lạnh nhạt, không khóc, không cười, không tức giận không thương tâm, gió thổi tám hướng cũng nhúc nhích, băng tuyết mưa gió, lửa cháy gió thổi đều không đến được với nó. Đến hôm nay, trong bảy huynh đệ tỷ muội các ngươi cũng chỉ có nàng cùng Trụy nhi là chưa từng giết người qua…"

“Trụy nhi là không dám."

“Mà nha đầu kia là khinh thường, mặc dù có người muốn giết nó, nó cũng không thèm động thủ, thậm chí khinh thường để ý tới, luôn quay đầu bước đi, vù một cái liền bay đi không còn bóng dáng, khinh thường ngay cả việc làm rõ người ta đến tột cùng là vì cái gì muốn giết nó."

“Cho nên?"

“Con là tên tiểu tử ngu xuẩn, còn không hiểu sao? Con thật sự không lo lắng nàng lấy việc của Mộ Dung gia làm cái cớ, kỳ thực là muốn thừa cơ đi tìm một thâm sơn cùng cốc không có người, cô độc một mình cả đời này?"

“…"

Không thể nào?

“Oa? Dượng à, người xem, vị tiểu cô nương kia lại đứng ở nơi đó nha!"

“Tiểu cô nương? Ngươi cho rằng nàng so với ngươi nhất định là nhỏ sao?"

“Vóc dáng nàng ấy thấp hơn ngươi mà!"

“Thẩm thẩm mập của chúng ta cũng thấp hơn ngươi, sao ngươi không gọi nàng là tiểu béo thẩm?"

“…. Đáng giận, ngươi luôn yêu thích trêu ta thôi!"

“Chính xác, ta trời sinh chính là thích trêu ngươi mà!"

“Ngươi thật quá đáng!"

“Thì làm sao? Muốn làm cái gì? Đến đây a,sợ ngươi không làm được!"

Xế chiều, thuyền đánh cá thắng lợi trở về lục tục cập bờ, một đôi huynh đệ song sinh mười lăm mười sáu tuổi trên thuyền xuống bắt đầu tranh cãi ầm ĩ, cuối cùng còn lao vào đánh nhau. Ở phía sau, một người đánh cá trung niên nhìn thấy lắc đầu: “Thật sự là, lại đánh nhau!" Mắt nhìn thấy đôi tiểu huynh đệ kia luôn một lời không hợp liền đánh nhau cho trời đen kịt, Mộ Dung Vấn Thiên không khỏi vừa bực vừa buồn cười.

Đó là hậu nhân của bên nhà nhạc mẫu, hai cậu con trai của em vợ. Khi gia đình của nhạc mẫu lần lượt qua đời, Đỗ Khiếu Phong cùng Đỗ Khiếu Vân liền tìm đến ông làm nơi nương tựa, ông cũng không phản đối tiếp nhận trách nhiệm giáo dưỡng bọn họ, vì là báo đáp nhạc phụ không nhìn cảnh ngộ khốn khổ của ông, dứt khoát đem nhi nữ gả cho ông, hơn nữa dù là báo đáp, thê tử ông cũng không oán không hối chịu khổ cùng ông, nửa đời tới nay, ngay cả một ngày an lành cũng chưa từng được thử qua, bà lại ngay cả nửa câu oán hận cũng không có.

Hiền thê, hiền thê cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.

“Được rồi, được rồi, hai người các ngươi, còn không tới thu thập cá bắt được đi!"

Nhưng hai tiểu tử nóng nảy đang sôi trào máu chiến đấu này hoàn toàn không nghe thấy dượng kêu gọi, hồn nhiên chiến đấu càng oanh oanh liệt liệt, lúc nào cũng đều chuẩn bị lừng lẫy xả thân, ngay cả Mộ Dung Vấn Thiên còn thật sự lo lắng muốn đem hai tiểu tử kia ném vào hồ nước cho bình tĩnh lại một chút, thì có một vị cũng rời thuyền đánh cá đi vào phía sau hắn. Đó là một nam nhân khoảng hai bốn hai lăm tuổi, ngoài vóc dáng cao lớn, bộ dáng hắn xem ra thực bình thường.! Bộ dáng cùng lão đánh cá trung niên giống nhau, là loại người mà cho dù gặp qua nhiều lần cũng đều không nhất định sẽ nhớ rõ diện mạo của hắn.

Nhưng bên ngoài bình thường như vậy lại ẩn ẩn tản mát ra một loại khí chất thâm trầm ý vị bất phàm, rõ ràng là một thân xiêm y áo vải thô lộ ra nồng đậm mùi cá, lại tràn đầy một cỗ phong thái nho sĩ thong dong tự tại, ung dung, lỗi lạc khiến cho mọi người bất luận kẻ nào khi nhìn về hướng này đầu tiên chú ý đến sẽ là hắn. Mà chỉ cần liếc mắt nhìn thấy hắn, sẽ là một ấn tượng ghi khắc trong lòng. Một người bình thường không hề tầm thường chút nào.

Hắn là Mộ Dung Vũ Đoạn, trưởng tử Mộ Dung gia. Trưởng tôn lần lượt qua đời, hắn liền cùng phụ thân Mộ Dung Vấn Thiên lãnh trách nhiệm hợp lực chống đỡ Mộ Dung gia, Tại Thái Hồ này bắt tôm bắt cá mà sống, Mẫu thân hắn thì mở một quán cơm nhỏ đơn sơ, cung cấp bữa trưa cho lữ khách qua đường, tuy rằng cuộc sống có chút kham khổ, nhưng cuối cùng có thể an ổn sống qua ngày.

Giờ phút này, người của hắn mặc dù đứng ở phía sau phụ thân, ánh mắt lại không tự chủ được mải miết về hướng bóng dáng phiêu nhiên tinh tế lạnh lùng kia.

Biểu đệ nói không đúng, vị cô nương kia không coi là nhỏ, cũng là mười bảy mười tám tuổi rồi. Hơn mười ngày nay, mỗi khi đến lúc chạng vạng, nàng sẽ xuất hiện ở Thái Hồ này, một mình một người lẳng lặng ngóng nhìn Thái Hồ, sa áo màu trắng kia theo gió cuốn lên, bóng dáng nhỏ nhắn thanh tú mềm mại phiêu dật, phảng phất khí chất như Thiên nữ, chỉ tiếc kia khuôn mặt thanh lệ thoát tục lại luôn lạnh lùng thản nhiên không chút biểu tình, giống như bị ngàn năm băng tuyết đông lại, thật làm cho người tiếc hận.

Đại biểu đệ nói nàng trời sinh là lãnh tình, nhị biểu đệ nói nàng rất ngạo mạn, nhưng không biết vì sao, trực giác của hắn nhận thấy bọn họ là sai lầm rồi. Nàng không lãnh tình, không ngạo mạn, mà chính là…

“Vũ Đoạn, con xem, tiểu cô nương kia, nàng không phải muốn…" Mộ Dung Vấn Thiên lo lắng nhìn cô gái đứng ven hồ “Tự vẫn chứ?"

“Không phải!" Không cần suy nghĩ, Mộ Dung Vũ Đoạn nói, nói xong mới phát hiện chính mình trả lời quá mức tùy tiện. Hắn không biết nàng, sao lại có thể biết nàng muốn làm gì? Nhưng kỳ quái là ở trong đáy lòng hắn, lại có thể khẳng định nàng cũng không có ý nghĩ muốn xem thường mạng sống của mình, thậm chí muốn làm tổn thương mình đều không có, nàng chính là đang…

—-Suy nghĩ—

Suy nghĩ gì?

Hắn không biết, nhưng hắn biết là nàng không muốn tự vẫn, nàng chỉ đang suy nghĩ, có lẽ là đang suy nghĩ chuyện chung thân đại sự, hoặc là một vấn đề khó giải quyết nào đó, cũng có thể là…

Một ước định?

“Sao con biết?"

“… Nếu muốn tự vẫn, sẽ không lựa chọn địa phương có nhiều người như thế này"

“Nói cũng đúng"

“Có lẽ, nàng là đang suy nghĩ một vấn đề khó khăn!"

“Ừ, xem bộ dáng đó của nàng thật giống, nếu là như thế, chúng ta sẽ không nhiều chuyện" Dứt lời, Mộ Dung Vấn Thiên liền quay đầu đi, rống to: “Đủ rồi! Hai người các ngươi, trời đã sắp tối, mau trở về nhà!"

Vừa nghe nói đến phải về nhà, hai tiểu tử bướng bỉnh liền dừng tay, một người đặt trên vai hai giỏ cá quan trọng, đó là tôm cá cung ứng cho quán cơm, còn mấy giỏ cá còn lại là muốn đưa đi bán, về phần nhà mình dùng ăn tối là không quan trọng, giờ phút này, tiền mới là chuyện cần lo lắng nhất, bởi vì…

Mộ Dung đại phu nhân lại muốn đổi nệm chăn mới, còn phải là loại sang quý.

Không lâu, cả nhà Mộ Dung gia liền lục tục bước đi về, đi cuối cùng là Mộ Dung Vũ Đoạn bất giác quay đầu lại nhìn một lần cuối cùng, lụa trắng kia bay bay, ở trước Thái Hồ tung bay như vậy.

Nàng đến tột cùng là đang suy nghĩ gì thế?

Đột nhiên, như phát hiện tia nhìn chăm chú của Mộ Dung Vũ Đoạn nàng quay đầu, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đồng thời bắn thẳng tắp lại hắn, ngay lúc hai người bốn mắt nhìn nhau, nháy mắt đạm bạc trên đôi má lúm đồng tiền lặng yên hiển hiện lên một chút thần sắc mơ hồ, mà Mộ Dung Vũ Đoạn mất hồn sửng sốt… Hồi lâu, hồi lâu…

“Vũ Đoạn, sao con còn đứng đây? Về nhà!"

Mộ Dung Vũ Đoạn chấn động hoàn hồn, mới bước nhanh đuổi theo: “Đến đây!"

Mà cặp mắt mơ hồ kia, vẫn cứ đi theo hắn, thẳng đến khi bóng dáng thon gầy kia biến mất, mới thu hồi ánh mắt về, lại chuyển sang đạm bạc, lẳng lặng chăm chú nhìn chút ánh nắng chiều sót lại.

Từng là võ lâm đại hào Mộ Dung gia, nay gia đạo sa sút, lưu lạc đánh cá tại Thái Hồ. Nhưng mỗi người Mộ Dung gia đều vui vẻ hài lòng, cam tâm vì chính nghĩa, vì chân lý bỏ qua ích lợi cùng hư danh thế tục mà không một câu oán hận.

Mộ Dung đại phu nhân, đại tẩu của Mộ Dung Vấn Thiên, bá mẫu của Mộ Dung Vũ Đoạn, từ nhỏ chính là thiên kim đại tiểu thư cơm bưng nước rót, đừng nói đến chịu khổ, bà ngay cả chuyện gì nữa điểm không hài lòng cũng chưa từng trải qua, là một tiểu thư được nuông chiều từ bé, không hề nghi ngờ, bà ta hoàn toàn sẽ không nghĩ gả đến chịu khổ ở Mộ Dung gia nghèo túng thất vọng.

Nhưng rất không may, cha bà từng được Mộ Dung lão gia cứu một mạng, vì không muốn mang tội danh vong ân bội tín nên thực hiện hôn ước đem bà gả đến Mộ Dung gia.

Có thể nghĩ, đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng vô luận như thế nào cũng đều không thể nhìn nhận sự thật này, chẳng những đánh chết cũng không chịu làm nửa điểm công việc, ngay cả việc phụng dưỡng cha mẹ chồng đều không muốn, trái lại còn kiên trì muốn hưởng thụ cuộc sống xa hoa như ở nhà mẹ đẻ. Đương nhiên, Mộ Dung gia không có cách thỏa mãn tham lam của bà ta, vì thế nên bà ta lấy việc chanh chua trào phúng tức giận mắng người làm lạc thú duy nhất trong cuộc sống.

Cho nên đến khi cha mẹ chồng cùng trượng phu lần lượt qua đời, bà vẫn như cũ không thay đổi bản tính tham hưởng thụ, cường ngạnh mệnh lệnh em chồng phải thỏa mãn đủ loại yêu cầu xa xỉ của bà.

“Cái ta muốn đâu?" Em chồng, cháu vừa mới bước vào cửa nhà, Mộ Dung đại phu nhân liền cật vấn

“Đại tẩu, qua hai ngày nữa là có thể mua." Mộ Dung Vấn Thiên ăn nói khép nép trả lời.

“Qua hai ngày nữa! Qua hai ngày nữa! Ngày hôm qua ngươi cũng nói như vậy, chẳng lẽ ngươi cũng chỉ có một câu như vậy trả lời ta cho có lệ sao?" Bản tính nóng nảy không nhẫn nại của Mộ Dung đại phu nhân lập tức phát hỏa: “Đừng quên, không có đồ cưới ta mang đến, Mộ Dung gia các người có thể duy trì đến hôm nay sao?"

Là chính bà đã quên sao?

Đồ cưới của bà ta mang đến trong vòng hai năm khi bà gả đến đã bị bản thân bà ta vui vẻ chi tiêu hết! Mộ Dung gia ngay cả một phân tiền cũng không hề dùng đến, bắt đầu từ năm thứ ba, Mộ Dung gia còn phải khổ sở kiếm tiền đến hiếu kính bà ta, thỏa mãn tham lam hưởng thụ của bà. Kỳ thực chính bà ta hẳn phải rõ ràng nhất, bởi vì đồ cưới bà ta mang đến đều do chính bà ta nắm giữ ở trong tay, người khác muốn đụng cũng không thể đụng đến.

Xem ra bà ta đang dùng sức đem tất cả quên hết!!!

“Đại tẩu…" Mộ Dung Vấn Thiên bất đắc dĩ cười khổ.

“Sao? Không phục hả?" Mộ Dung đại phu nhân hùng hổ phun ra miệng đầy nước miếng.

“Không dám, đại tẩu, chỉ là…"

“Chỉ là cái gì? Muốn nói với ta cái gì lời nói đại nghịch bất đạo sao? Cũng đừng quên, trưởng tẩu như mẹ, không nghe lời ta chính là bất hiếu!" Đúng rồi, trưởng tẩu như mẹ, đây là lý do của Mộ Dung đại phu nhân dựa vào, bởi vì bà ta là đại tẩu, mà Mộ Dung Vấn Thiên chỉ là em chồng! Xem như ông không gặp may đi, cho nên Mộ Dung Vấn Thiên phải “hiếu thuận" bà ta giống như hiếu thuận mẹ ruột, trong lúc rảnh rỗi thuận tiện làm nơi cho bà ta trút giận.

“Không, đại tẩu, ta chỉ là muốn…"

“Cái gì cũng không cần nghĩ, ta gọi ngươi làm cái gì, ngươi làm cái đó là được rồi!"

“Nhưng …"

“Khốn kiếp, dám cãi lại ta sao? Tên này…" Bà ta bắt đầu khóc lóc kêu than

Thấy Mộ Dung đại phu nhân lại bắt đầu mưa rền gió dữ, quét ngang thiên hạ, ánh mắt của Mộ Dung Vũ Đoạn không khỏi hơi gay gắt một chút, chợt hướng người em họ đang đứng lặng bên người Mộ Dung phu nhân nháy mắt, ám chỉ hắn mau nghĩ cách trấn an Mộ Dung đại phu nhân.

Mộ dung đại phu nhân có hai con, bà cũng không giống mọi người sủng ái trưởng tử một cách bình thường, mà lại đặc biệt thiên vị thứ tử Mộ Dung Nguyệt Phong, đơn giản là trưởng tử của bà ta tướng mạo bình thường, mà thứ tử Nguyệt Phong lại có một dáng vẻ tuấn mỹ mê người, cùng với cái miệng ngọt ngào như mật suốt ngày hoa ngôn xảo ngữ, luôn lời ngon tiếng ngọt, ba hoa chích chòe luôn khiến lão nương yêu thích. Bởi vậy, Mộ Dung đại phu nhân luôn thiên vị cưng chiều thứ tử, làm tất cả mọi người sống mà luôn bận rộn, mọi thời điểm đều vất vả, chỉ có Mộ Dung Nguyệt Phong có thể nhàn nhã không có việc gì cùng Mộ Dung đại phu nhân chờ ăn chờ uống, không làm việc gì, ngay cả nâng tay cũng không thèm, hắn chỉ quang minh làm đại thiếu gia chờ phục vụ. Trách nhiệm duy nhất của hắn là khi Mộ Dung đại phu nhân mất hứng hắn ở bên làm cho bà vui vẻ, làm bà cười.

Nhưng hắn hiện tại một chút cũng không muốn trấn an mẫu thân, bởi vì chăn đệm mới mà Mộ Dung đại phu nhân yêu cầu kỳ thực hắn cũng muốn, không chiếm được thứ hắn muốn, chính hắn cũng rất không vui, làm sao có tâm tình đi trấn an người khác. Cho nên hắn làm bộ không thấy ý của người anh họ bảo.

Mộ Dung Vũ Đoạn lại chớp mi, trong lòng thầm than, nếu em họ không muốn nhúng tay, như vậy hắn liền chỉ còn lại một cái biện pháp…

“Bá mẫu, tình trạng trong nhà người cũng không phải không rõ, chúng tôi đã đem hết toàn lực nghĩ cách, người…"

Bang!!!

Thanh âm một cái tát vang dội, là Mộ Dung đại phu nhân giận tím mặt rít gào: “Ngươi là thằng nhóc vô lễ, dám chống đối ta, ngươi cho rằng nhà này không dựa vào phụ tử các ngươi thì không thể sao? Ngươi…"

Tia chớp thêm tiếng sấm, rầm rập, rầm rập…

Trên gương mặt nóng rát đau đớn, cảm thấy cũng là một mảnh thản nhiên, Mộ Dung Vũ Đoạn bình tĩnh an tường nghe Mộ Dung đại phu nhân giáo huấn, vẻ mặt không có nửa điểm giận. ít nhất, hắn đem lửa đạn từ người cha hắn chuyển qua bên người hắn.

Mộ Dung đại phu nhân tiếp tục la hét phát tiết oán khí cùng bất mãn trong lòng, không đếm xỉa đến Mộ Dung Nguyệt Phong ở trong lòng mắng bọn họ xứng đáng, những người khác cúi đầu yên lặng nghe giáo huấn, không ai chú ý đến một bóng dáng áo trắng quỷ mị đang đứng bên ngoài cửa sổ…

Suốt một khắc chung sau (15’), Mộ Dung đại phu nhân mới thở phì phò dừng lại tiếng rít gào văng nước miếng khắp nơi, bỏ lại cho bọn họ ba ngày thời hạn, lập tức bà ta cùng Mộ Dung Nguyệt Phong trở về phòng nghỉ tạm.

Nhìn bóng lưng kiêu căng của Mộ Dung đại phu nhân, Mộ Dung Vấn Thiên không khỏi thở dài thật sâu.

“Bá mẫu ngươi lại đang ép ta"

“Liền thuận bá mẫu đắc ý đi!" Mộ Dung Vũ Đoạn vô tình nói.

“Vậy sao được!" Mộ Dung Vấn Thiên quả quyết cự tuyệt. “Cha không phải vì tham tài phú Chu gia, mà lúc trước Chu viên ngoại vừa ý con, bá mẫu ngươi chính mồm đồng ý việc hôn nhân này cho con, còn lập hôn ước thư, sao có thể nói sửa liền sửa chứ? Loại này thất tín này vi phụ tuyệt không làm!!!"

Thanh minh hai năm trước, hắn thay phụ thân về nhà tảo mộ, trên đường trở về, từ tay thổ phỉ cứu đại phú thương Tô Châu Chu lão gia một mạng. Sau đó, Chu đại phú luôn miệng nói là vì báo đáp ơn cứu mạng, kỳ thực là muốn lợi dụng Mộ Dung Vũ Đoạn! Có Mộ Dung Vũ Đoạn làm hộ vệ, sau này ông ta ra bên ngoài làm việc sẽ không phải lo lắng an toàn. Ông ta bỏ số tiền lớn thuê hộ vệ hoàn toàn chính là phế vật lãng phí lương thực. Vì thế, Chu đại phú hướng Mộ Dung Vấn Thiên nhắc tới kết thân, vốn tưởng rằng Mộ Dung Vấn Thiên sẽ đáp ứng, ai ngờ… Mộ Dung Vấn Thiên một ngụm cự tuyệt. Thi ân bất cầu báo, đây là gia huấn của Mộ Dung gia. Ngoài ra, ông cũng không muốn trèo cao, bấu víu phú thương, bởi vậy việc hôn nhân này ông không chút nào lo lắng.

Nhưng mà, Mộ Dung đại phu nhân lại hưng phấn thực sự, nghĩ đến làm thân gia với phú thương, sau này bà ta có thể hưởng thụ, vì thế lợi dụng lúc cha con Mộ Dung Vấn Thiên lên thuyền bắt cá, bà ta vội vội vàng vàng đáp ứng hôn sự! Chỉ sợ Chu viên ngoại đổi ý, lại sợ Mộ Dung Vấn Thiên không tiếp nhận, còn cố ý lập hôn ước thư, giấy trắng mực đen, Mộ Dung Vấn Thiên muốn không thừa nhận cũng không được.

Nhưng là…

“Nương a, tại sao mẹ lại ngốc như vậy a!"

Cùng chư vị bằng hữu đến trong thành ăn chơi phóng túng, Mộ Dung Nguyệt Phong hai ba ngày không về. Vừa về đến nhà mới biết mẫu thân thay anh họ cùng Chu tiểu thư định ra việc hôn nhân, hắn liền tức giận đến mức giơ chân, nếu Mộ Dung đại phu nhân không phải mẹ ruột hắn, hắn đã sớm một cước đá bay ra ngoài.

“Ta làm sao vậy?" Bị nhi tử chỉ mặt mắng mình ngốc, Mộ Dung địa phu nhân không hiểu.

“Muốn cho anh họ cưới con gái của của Chu viên ngoại, không bằng để cho con cưới mới đúng a!"

“Ách?"

“Nghĩ lại đi, chỉ cần con cưới con gái của Chu viên ngoại, chúng ta có thể cùng nàng ấy ở riêng, đồ cưới của tiểu thư Chu gia, chúng ta cứ thoải mái hưởng dụng, Nhị thúc và anh họ thì cứ để cho họ tiếp tục đánh cá đi!!!"

“Đúng a!" Như người bừng tỉnh cơn mộng, Mộ Dung đại phu nhân nhất thời giật mình: “Vậy hiện tại làm sao đây?"

“Bức!" Mộ Dung Nguyệt Phong không cần nghĩ ngợi nói: “Nương đem toàn lực đi bức nhị thúc gật đầu, đồng ý sửa lại hôn ước để cho con cưới tiểu thư Chu gia, bằng không hắn cùng anh họ ra ở riêng, đến lúc đó chúng ta phải trơ mắt nhìn bọn họ sống an nhàn sung sướng, mà chúng ta chỉ có thể ở trong này tiếp tục chịu đựng!"

Người ta an nhàn sống qua ngày, còn bà chỉ có thể ở nơi này chờ chết?

Không!!!

Mộ Dung đại phu nhân hít một hơi thật sâu, chợt mãnh liệt gật đầu: “Không thành vấn đề, ta sẽ dùng sức bức, không từ thủ đoạn bức, thẳng đến lúc Nhị thúc ngươi gật đầu mới thôi!"!

“Vậy là được rồi, Nương! Đến lúc đó ta cưới tiểu thư Chu gia, chúng ta có thể an nhàn sung sướng qua ngày!"

“Sau đó, bỏ lại Nhị thúc ngươi cùng bọn họ ở nơi này chịu khổ đi!"

Nói tới đây, hai mẹ con dào dạt đắc ý cười gian tà. Bắt đầu từ hôm đó, vì muốn đạt được mục đích, Mộ Dung đại phu nhân lại trầm trọng thêm đưa ra đủ thứ mọi loại yêu cầu vượt quá năng lực của Mộ Dung Vấn Thiên, vì là muốn bức Mộ Dung Vấn Thiên đồng ý sửa lại cho Mộ Dung Nguyệt Phong cưới tiểu thư Chu gia, Nhưng là Mộ Dung Vấn Thiên vẫn thuỷ chung không chịu gật đầu, bởi vì….

Phải tuân thủ chữ tín, đây chính là một trong những gia huấn của Mộ Dung gia.

Tuy rằng, Mộ Dung Vấn Thiên cũng rất không muốn nhi tử cưới tiểu thư Chu gia làm vợ, Mộ Dung gia đã có một Đại phu nhân như vậy, lại thêm một tiểu thư đỏng đảnh được nuông chiều từ bé, trái áp bức, phải nô dịch, chỉ sợ bọn họ một ngày sẽ càng khó qua, đến lúc đó mọi người đành phải xếp hàng bỏ đi thôi!!!

“Nhưng mà, cha, nếu cha không gật đầu đồng ý, chỉ sợ Bá mẫu sẽ không chịu để yên!"

“Ừ! Vậy đành phải cho ngươi nhanh chóng thành thân cùng tiểu thư Chu gia, để cho Bá mẫu ngươi chết tâm đi!"

“Chuyện này…" Nghe vậy, đôi mày Mộ Dung Vũ Đoạn chau lại thành hàng: “Không tốt lắm đâu!"

Không chỉ Mộ Dung Vấn Thiên không muốn, Mộ Dung Vũ Đoạn cũng không muốn kết hôn với thiên kim tiểu thư nũng nịu nhà giàu về nhà để phải hiếu kính nàng y như mẹ ruột, cho nên mỗi lần Chu gia tới hỏi khi nào có thể thành thân thì hắn luôn tìm cách lấy cớ thoái thác.

Mộ Dung đại phu nhân là một ví dụ, một mình bà ta đã làm cho bọn họ phải khổ sở rồi!

“Bằng không con nói chúng ta phải làm sao bây giờ?" Mộ Dung Vấn Thiên bất đắc dĩ hỏi lại

Mộ Dung Vũ Đoạn khẽ mở cánh môi, lại không thể nói gì, phụ tử hai người chỉ biết nhìn nhau thở dài.

Mộ Dung gia đã nghèo túng đến như vậy, trời lại còn không buông tha cho họ, lại mang đến cho họ rắc rối khảo nghiệm tính nhẫn nại của bọn họ. Ông trời đến tột cùng khi nào mới chịu buông tha cho họ đây?

Ở thành Tô Châu nổi tiếng là tơ lụa, thương nhân buôn tơ lụa đương nhiên không ít, tính ra không dưới hơn mười vị, nhưng ai so ra cũng thua kém đại phú thương Chu đại viên ngoại, ông ta không chỉ có chiếm tới tám phần mua bán tơ lụa ở Tô Châu, hằng năm tơ lụa tiến cống cho triều đình cũng là do Chu gia phụ trách. Bởi vậy, ông ta không chỉ có quyền mà còn có thế. Một phú thương vừa có tiền vừa có thế như vậy, cuộc sống tất nhiên sung sướng, thí dụ như thê thiếp ông ta cũng có tới mười mấy người, con cái thì vô số kể, hơn nữa nam thì tuấn mỹ, nữ thì lại diễm lệ.

Bất quá, ở trong mắt Chu đại phú, chỉ con trai mới là bảo vật, còn con gái chỉ là vật để lợi dụng thôi, lúc nào cũng có thể vì lợi ích mà đem đi trao đổi. Bởi vậy, con gái của ông ta muốn tương lai, có được hạnh phúc, bất cứ giá nào cũng phải cố gắng chiến đấu giành lấy.

Thí dụ như Ngũ tiểu thư Chu gia, giờ phút này đang vì hạnh phúc tương lai của mình “Chiến đấu hăng hái không ngừng"…

“A…A… Phong ca, mau một chút, mau một chút nữa…!"

“Phù… Phù… Thải nhi, nàng.. Nàng thật là một tiểu yêu…"

“Khả… Nhưng là Phong ca vốn… Vốn thích ta như vậy, không phải sao?"

“Nói rất… rất đúng!" Thật lâu sau, trong khuê phòng của Chu Thải Nhi uyển chuyển tiếng rên rỉ cùng tiếng ồ ồ thở dốc rốt cục cũng yên lặng lại, nữ nhân thoã mãn gối đầu lên ngực nam nhân, suy nghĩ đang muốn hảo hảo bồi bổ tinh thần một chút, nghỉ rằng tỉnh ngủ rồi có thể tiếp tục chiến đấu một trận nữa. Nam nhân lại cất tiếng nói:

“Thải Nhi, nàng thật sự tình nguyện gả cho ta?"

“Vô nghĩa, chúng ta đã đi đến bước này, chàng còn tưởng rằng có thể làm sao?"Chu Thải Nhi hờn dỗi liếc hắn một chút.

Tục ngữ nói đúng, con người thích xinh đẹp, nàng ta căn bản không muốn gả cho Mộ Dung Vũ Đoạn dung mạo bình thường lại trầm mặc ít nói, cho nên khi Mộ Dung Nguyệt Phong tìm tới nàng, nàng liền cam tâm tình nguyện bên hắn.

Với Mộ Dung Nguyệt Phong tuấn mỹ lại giỏi ăn nói chiều chuộng nàng mới xứng đôi với thiên kim tiểu thư nàng mà thôi!

“Vậy nàng liền mau chóng hoài thai đứa nhỏ, ta mới có biện pháp ứng phó với Nhị thúc!" Mắt Mộ Dung Nguyệt Phong loé lên tia giả dối: “Phải biết rằng, nàng là vị hôn thê của anh họ ta, muốn cho nàng có thể gả cho ta, phải có lý do đủ thuyết phục Nhị thúc ta mới được!!!"

“Có nương ngươi giúp chàng không phải được rồi sao?"

“Nói đơn giản, những sự việc khác không thành vấn đề, Nhị thúc ta đều nghe lời nương ta. Nhưng nói về việc loại nhàm chán giữ chữ tín này, Nhị thúc sẽ biến thành người ai khuyên cũng không được, bảo thủ vô cùng. Nàng cùng anh họ đính thân, thì phải gả cho anh họ, ngay cả mẹ ta cũng nói không được!"

“Nếu ta có đứa nhỏ, thì có gì khác nhau chứ?"

"Vô nghĩa, có hài tử của ta, nàng không lấy ta thì còn có thể gả cho ai?"

“Vậy nếu Nhị thúc chàng vẫn kiên trì muốn ta gả cho anh họ của chàng như cũ thì sao?"

“Chuyện này…" Chân mày Mộ Dung Nguyệt Phong dựng thẳng lên, hắn lại không hề nghĩ đến điểm này. Nhị thúc sẽ vì giữ một chữ “Tín" mà để cho anh họ đội nón xanh sao?

Sẽ!!!

“Vậy đành phải cho nàng biểu diễn một vở diễn rồi, phải sống chết khóc lóc nói muốn gả cho cha của đứa nhỏ đi!"

“Ta mới không cần!" Sắc mặt Chu Thải Nhi lập tức hoảng sợ “Cha ta lại đích thân đánh chết ta, sau đó sửa cho muội muội ta gả cho anh họ của chàng!"

Đáng giận, hắn cũng không nghĩ đến điểm này!!!

Hai hàng chân mày của Mộ Dung Nguyệt Phong nhíu chặt, hắn khổ cực bồi nàng ta mấy tháng a, thật vất vả mới có thể đem nàng lên giường, nay lại có thể thất bại trong gang tấc sao?

Lúc này, ở trong bóng đêm, có bóng người ở ngoài cửa sổ, Mộ Dung Nguyệt Phong lại không hề phát giác, chỉ lo vùi đầu suy nghĩ.

Nghe Chu Thải Nhi nói, danh sách đồ cưới của nàng ta đã sớm liệt ra, chẳng những có toà nhà lớn tráng lệ, ba rương châu báu lớn, vô số tiền bạc cùng nha hoàn hồi môn, thậm chí còn có một cửa hàng buôn bán, đồ cưới nhiều như thế, bất luận thế nào cũng không thể để cho anh họ hưởng được, nhưng Nhị thúc lại không chịu gật đầu….

Hắn đến tột cùng nên làm như thế nào mới có thể để cho Nhị thúc chịu đổi để hắn thay anh họ cưới Chu Thải Nhi đây?

Bóng người ẩn hiện thoáng qua bên ngoài khuê phòng của Chu tiểu thư, lại chuyển qua xuất hiện ở ngoài phòng của Mộ Dung Vũ Đoạn. Bóng hình nhỏ nhắn xinh đẹp đứng ngoài cửa sổ, yên lặng nhìn chăm chú vào Mộ Dung Vũ Đoạn đang ngồi ngay ngắn trước án thư. Đồng dạng, Mộ Dung Vũ Đoạn cũng không hề nhận thấy có người nhìn trộm, hãy còn chuyên tâm đọc thư. Không biết qua bao lâu, đột nhiên Mộ Dung Vũ Đoạn ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa phòng, chỉ chốc lát sau,trên cửa liền vang lên hai tiếng nhỏ đập cửa.

“Tiểu muội, là em sao?"

Mộ Dung Vũ Đoạn mở cửa, phát hiện ngoài cửa là muội muội duy nhất của hắn Mộ Dung Tuyết. Có chút ngoài ý muốn, cũng không phải thực ngoài ý muốn, hắn nghe thấy tiếng bước chân của muội muội, lại khó hiểu muội muội vì sao trễ đến thế này còn đến tìm hắn.

“Có chuyện gì sao?"

Mộ Dung Tuyết cùng ca ca giống nhau, dung mạo thập phần tầm thường, nhưng cá tính của nàng cùng ca ca hoàn toàn bất đồng, hoạt bát cười tươi lại không mất ôn nhu tinh khiết, thập phần vui vẻ, tuy rằng ngẫu nhiên có chút bướng bỉnh, nhưng đều không ảnh hưởng đến toàn cục, chút bướng bỉnh sẽ chỉ làm người ta cười một tiếng, tuyệt sẽ không làm người hờn giận.

Mộ Dung Vũ Đoạn cùng phụ thân đồng dạng luôn lo lắng nhất là việc hôn nhân của nàng, nàng đã sắp mười chín tuổi, nhưng không có đối tượng thích hợp đến cửa để cầu thân. Bởi vì hiện tại Mộ Dung gia chỉ là ngư dân bình thường. Kỳ thực yêu cầu của Mộ Dung Vấn Thiên cũng không nhiều, chỉ cần siêng năng lao động lại có thể đọc chữ, nhưng người làm nghề đánh cá có ai lại có thể đọc được sách chữ chứ?

“Muội nghe nương nói, nếu Chu gia lại đến hỏi, ca sẽ cùng họ định ra hôn kỳ, có phải thật vậy không?"

“Ừm" Mộ Dung Vũ Đoạn gật đầu: “Có gì không ổn sao?"

“Muội không muốn!" Cái miệng nhỏ nhắn của Mộ Dung Tuyết lên tiếng: “Muội không muốn lại có thêm một tẩu tẩu giống như bá mẫu kiêu căng ngang ngược ương ngạnh ở trong nhà!"

Tuy rằng trong lòng cũng thực bất đắc dĩ, nhưng Mộ Dung Vũ Đoạn vẫn sờ sờ đầu muội muội trấn an.

“Có lẽ nàng sẽ không giống như bá mẫu, cho nàng một cơ hội được không?"

“Nhưng người trong thành đều nói, tiểu thư Chu gia ai nấy đều xinh đẹp tuyệt trần, nhưng lại điêu ngoa vô đối, lại cực kỳ bá đạo, nói không chừng so với bá mẫu càng đáng sợ hơn!!!"

“Tin vặt chưa chắc là thực!"

“Vậy nếu nàng giống như bá mẫu thì sao?"

Mộ Dung Vũ Đoạn trầm mặc một lát.

“Tiểu muội, hôn ước đã định, chúng ta không thể hủy hôn, có lẽ muội đã biết."

“Đáng giận, đều là do bá mẫu làm hại!" Mộ Dung Tuyết không cam lòng nói: “Nếu lại rước về một đại tẩu giống y như bá mẫu chanh chua lãi nhải không ngừng, muội tình nguyện để đại ca cưới một người câm điếc còn hơn!"

“Tiểu muội…" Mộ Dung Vũ Đoạn muốn nói lại thôi, nhẹ nhàng thở dài.

“Thật sự không có biện pháp sao?" Mộ Dung Tuyết không cam lòng hỏi, hai mắt mang vẻ chờ mong nhìn ca ca

“Được rồi, được rồi! Ta sẽ chuẩn bị tâm lý thực tốt, sau đó nhẫn nại, có thể chứ?" Còn nói thêm vài câu, Mộ Dung Tuyết liền rời đi, bỏ lại Mộ Dung Vũ Đoạn một mình nhìn lên bầu trời đêm, thở dài thật sâu, không nói gì… Thật lâu… Thật lâu sau…

Mà bóng dáng kia cũng đứng yên nhìn trời, thật lâu … Thật lâu sau…

Sau mùa xuân là mùa cá bạc, hằng năm từ tháng năm đến tháng bảy là mùa cá tôm nhiều nhất ở Thái Hồ, tại thời gian này, các ngư dân đều đặc biệt bận rộn, luôn rời khỏi nhà sớm, đến chiều tối mới về, về nhà thì dùng qua bữa tối xong liền trực tiếp trở về phòng ngủ, miễn cho sáng hôm sau lại không thể dậy nổi.

Bất quá ngày hôm đó sau khi ăn sáng xong, Mộ Dung Vấn Thiên cùng Mộ Dung Vũ Đoạn đều không rời nhà, bởi vì Mộ Dung đại phu nhân không cho bọn họ rời nhà, bọn họ đành phải cho Đỗ Khiếu Phong cùng Đỗ Khiếu Vân đi trước chuẩn bị thuyền đánh cá, sau đó âm thầm hy vọng hôm nay đầu lưỡi của Mộ Dung đại phu nhân không quá dài. Cá bạc cùng tôm sẽ không từ trong hồ tự mình bơi vào bờ cho họ, là phải đi lao động mới kiếm về được.

“Tối hôm qua quản gia của Chu phủ tới làm gì?" Câu đầu tiên của Mộ Dung đại phu nhân đã là chất vấn

“Tới hỏi hôn kỳ!" Mộ Dung Vấn Thiên trấn định trả lời.

“Hôn kỳ?" Mộ Dung đại phu nhân đột nhiên cất cao giọng, lộ ra kinh hoảng rõ ràng: “Ngươi ngươi ngươi ngươi.. Định rồi?"

“Chưa, hắn đi trước thỉnh thầy bói xem ngày tốt, đêm nay cho mang đến để chúng ta chọn một ngày!"

May mắn!

Mộ Dung đại phu nhân âm thầm nhẹ nhàng thở ra: “Tốt lắm!" thiếu chút nữa là bị hù chết. “Đêm nay thuận tiện nói với hắn một tiếng, chú rể là Nguyệt Phong!" Không nói không được, bằng không nếu lúc thành thân Chu đại phú lại không cho con trai bà đến đón dâu, mọi người liền cười chê.

“Không! Đại tẩu, lúc trước đính hôn ước kia nói là cho Vũ Đoạn, phải là do Vũ Đoạn thành thân!"

“Ta đính hôn ước, đương nhiên là do con ta thành thân!" Rõ ràng là ngụy biện, Mộ Dung đại phu nhân lại đưa ra vẻ mặt đúng lý hợp tình.

Lời bà ta nói là thiên lý!!!

Mộ Dung Vấn Thiên không biết nên nói hay cười.

“Trên hôn ước là ghi tên Vũ Đoạn a!"

Mộ Dung đại phu nhân hơi chùn một chút: “Cho nên… cho nên kêu ngươi đem chuyện này nói cho hắn một tiếng a!" Hiện tại không phải là đúng ý hợp tình, mà là bức ép.

Mộ Dung Vấn Thiên lắc đầu: “Không! Loại chuyện lật lọng này Mộ Dung gia ta không thể làm được!" Sắc mặt Mộ Dung đại phu nhân trầm xuống: “Không thể làm cũng phải làm!"

Bức ép không được, lại đổi thành bão nổi

“Không!"

“Trưởng tẩu như mẹ, ngươi dám nghịch ý ta?"

Lại tới nữa!!!

“Đại tẩu, bất cứ chuyện gì ta cũng có thể nghe tẩu, nhưng ta không thể làm cái loại chuyện thất tín bội ước!!!" “Không phải là không chịu, mà mà không thể!"

“Ngươi…"

Mắt thấy Mộ Dung Vấn Thiên đánh chết cũng không chịu đáp ứng, mà nay đã đến lúc định hôn kỳ, Mộ Dung đại phu nhân nhất thời vừa tức vừa vội, giơ tay định tát xuống, Mộ Dung Vũ Đoạn thấy tình thế không đúng, đang định tiến lên thay phụ thân nhận cái tát kia, thì ngay lúc đó…

“Cha! Cha! Cha!" Mộ Dung Tuyết đem đồ ăn sáng đi theo mẫu thân từ quán cơm đằng trước đi vào, gọi lớn, phía sau còn có Mộ Dung Nguyệt Phong đã mấy ngày không về nhà. Cái tát của Mộ Dung đại phu nhân còn đang đứng giữa không trung, Mộ Dung Vấn Thiên cùng Mộ Dung Vũ Đoạn nghi hoặc quay đầu xem!

“Cha! Cha! Đằng trước có một cô nương câm điếc tuyệt đẹp vừa đến, nàng… nàng…" Mộ Dung tuyết làm như không biết giải thích như thế nào mới tốt, liền trực tiếp giơ tay ra, chỉ cái gì đó bên trong lòng bàn tay nói: “Nàng đưa cho con thứ này, cha xem, có phải hay không… có phải hay không…"

“ Thương Long Bội!" Mới liếc mắt một cái, Mộ Dung Vấn Thiên liền kinh hô đoạt lấy đem đến mắt nhìn kỹ: “Đúng vậy, cái này đúng là vật gia truyền chí bảo của Mộ Dung gia, Thương Long Bội!"

“Vậy…Vậy… Vị cô nương câm điếc kia không phải…" không biết vì sao, Mộ Dung Tuyết rất hưng phấn.

“Nàng là vị hôn thê của anh họ, con cháu Mặc gia, Mặc Nghiễn Tâm!" Mộ Dung Vấn Thiên nghiêm túc gật đầu “Mau, còn không mau đi thỉnh nàng vào…" Đột nhiên một chút “à này, con nói nàng ta…"

“Câm điếc, nàng là một người câm điếc" Mộ Dung Tuyết nói, giọng điệu khoái trá. “Nàng vẫn không hề nói một câu nào, hại ta cùng nương hỏi cả buổi đều là hỏi không ra, thẳng đến lúc nàng xuất ra Thương Long Bội, ta mới đoán được nàng có thể là ai!"

Mộ Dung Vấn Thiên giật mình sửng sốt một chút, lại ra lệnh nói “Bất luận thế nào, mời cô nương ấy vào nhà trước đã!!!"

Ngay lúc ánh mắt của Mộ Dung Vấn Thiên cùng Mộ Dung Vũ Đoạn đang nhìn theo Mộ Dung Tuyết đi ra ngoài phòng, Mộ Dung Nguyệt Phong ngược lại bước nhanh đi về bên cạnh mẫu thân, nói nhỏ bên tai Mộ Dung đại phu nhân. Chỉ chốc lát sau, hai mắt Mộ Dung đại phu nhân liền tỏa sáng, mặt mày hớn hở gật gật đầu. Rất nhanh, Mộ Dung Tuyết dẫn một cô nương khoảng mười bảy mười tám tuổi đi đến trước mặt, mà phụ tử Mộ Dung gia vừa thấy vị cô nương kia, lúc này trăm miệng một lời kêu lên.

“Là nàng!!!"

Xuất hiện ở trước mắt bọn họ, đúng là vị cô nương luôn đứng yên nhìn về Thái Hồ, Mộ Dung Vấn Thiên từng hoài nghi nàng có thể muốn tự vẫn hay không.

Thì ra nàng lại chính là Mặc Nghiễn Tâm!!!

“Cô nương…" Mộ Dung Vấn Thiên cẩn thận hỏi “Là con cháu Mặc gia Mặc Nghiễn Tâm?"

Cô gái thanh lệ đạm mặc khẽ liếc mắt nhìn ông một cái, gật đầu.

“Như vậy cô nương tới là muốn thực hiện hôn ước?" Mộ

Dung Vấn Thiên hỏi lại

Cô gái thanh lệ như cũ lạnh nhạt gật đầu.

“Thực sự là vất vả cho cô nương, nhưng thật xin lỗi…" Mộ Dung Vấn Thiên áy náy nói “Cháu của ta ở bốn năm trước đã…"

“Chậm đã!" Mộ Dung đại phu nhân đột nhiên quát to một tiếng.

Mộ Dung Vấn Thiên nhíu nhíu mày, ngoái đầu nhìn lại “Đại tẩu!?" Bà ta lại muốn làm gì?

Mộ Dung đại phu nhân đi đến bên cạnh Mộ Dung Vấn Thiên, cầm lấy một vật thể đen như mực, đen đến tỏa sáng vòng tay nhét vào trong tay Mộ Dung Vấn Thiên “Cái này sớm nên giao cho các người!"

“Dạ Phượng xuyến?" Mộ Dung Vấn Thiên kinh ngạc trừng mắt nhìn vòng tay trong tay “Nhưng đây là…"

“Đừng nóng vội, để ta hỏi ngươi một chút trước" Mộ Dung đại phu nhân mang một bộ dáng đã định liệu trước “Lúc trước công công là vì ai đính hạ hôn ước?" (Công công= cha chồng)

“Đại ca, hoặc trưởng tôn của Mộ Dung gia"

“Nếu là trưởng tôn của Mộ Dung gia, có thể chỉ tên nói họ?"

Ngay cả cái rắm đều không có bính đi ra, sao có thể chỉ tên nói họ?

“Không có"

“Như vậy, con lớn nhất đã đoản mệnh của ta là trưởng tôn của Mộ Dung gia, chuyện này đúng chứ!"

“Đích xác, cho nên cái này…" Mộ Dung Vấn Thiện cuối đầu xem vòng tay ở trong tay “Tín vật đính thân vòng tay Dạ Phượng mới có thể ở trong tay của đại tẩu"

“Nhưng con lớn nhất của ta đã đoản mệnh mất đi, cho nên xin hỏi trưởng tôn hiện tại của Mộ Dung gia là ai?"

Mộ Dung Vấn Thiên ngẩn ngơ, theo bản năng nhìn về phía con trai của mình “Phải…"

Mộ Dung đại phu nhân vừa lòng nở nụ cười “Đúng vậy, là Vũ Đoạn"

Mộ Dung Vấn Thiên nhất thời ngậm miệng.

“Đúng vậy, cha" Mộ Dung Tuyết hưng phấn phụ họa nói: “Nếu không có chỉ tên nói họ, hiện tại đại ca chính là trưởng tôn của Mộ Dung gia, không phải nên là đại ca thực hiện hôn ước sao?"

Chỉ cần không phải là thiên kim Chu gia điêu ngoa, tiểu thư bá đạo gả lại đây làm tẩu tử của nàng, đừng nói là câm điếc, cho dù Mặc Nghiên Tâm là kẻ què cùng điếc, lại xấu xí vô cùng, bọn họ cũng vô cùng cao hứng kêu Mặc Nghiên Tâm một tiếng đại tẩu.

“Nên!" Mộ Dung Vấn Thiên bật thốt lên, tuy lại nhíu mày “Nhưng Chu gia…"

“Cha a…" Mộ Dung Tuyết không kiên nhẫn nhướng mắt “Hôn ước của Mặc gia là có trước, hôn ước của Chu gia có sau, ngài nói, là ưu tiên hôn ước của ai?"

“Đương nhiên là Mặc gia!" Mộ Dung Vấn Thiên lại thốt lên “Vậy còn Chu gia…"

“Giao cho ta đi!" Mộ Dung đại phu nhân khẩn cấp đứng ra nhận “Trách nhiệm".

“Chu viên ngoại cũng nói rõ, chung quy là việc hôn nhân này, hắn chỉ cần con rể có thể bảo hộ ông ta rời khỏi nhà làm việc, hoặc là ra mặt khi có người đến tìm Chu gia sinh chuyện, một khi đã như vậy thì Nguyệt Phong cũng biết nha!"

Trước đây, thiếu đi một cái cớ cho phải, bà ta thật sự không nắm chắc có thể thuyết phục Chu Đại Phú, đành phải bắt buộc Mộ Dung Vấn Thiên đi từ hôn. Nhưng giờ phút này, đã có lý do danh chính ngôn thuận, bà ta có thể thập phần nắm chắc. Muốn Mộ Dung Vũ Đoạn làm con rể? Đáng tiếc người ta đã sớm có hôn ước. Muốn con rể bảo hộ hắn? Cam đoan võ công của con trai bà so với Mộ Dung Vũ Đoạn cũng rất cao cường.

“Chu gia cũng đồng ý giải quyết sao?"

“Không đồng ý cũng không được, dù sao Vũ Đoạn đã sớm có hôn ước nha!"

Mộ Dung Vấn Thiên cũng không do dự lâu, rất nhanh liền gật đầu đồng ý “Được rồi, vậy giao cho đại tẩu!" Nếu là do đại tẩu quyết định hôn ước, thì nên do bà ta đến giải quyết đi!

Sau đó, ông chuyển sự chú ý sang Mộ Dung Vũ Đoạn, phụ tử hai bên đồng thời nhìn thấy thần sắc thoải mái trong mắt nhau, Mộ Dung Tuyết lại nhịn không được nhảy dựng lên hoan hô, Mộ Dung đại phu nhân đã muốn bắt đầu mơ về giấc mơ tương lai xa hoa hưởng thụ, Mộ Dung Nguyệt Phong nhất thời mỉm cười, còn có vài phần biến hóa kỳ lạ.

Nếu ở lúc bình thường, nhìn thấy Mặc Nghiễn Tâm tuyệt sắc mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, đánh chết hắn cũng sẽ không bỏ qua, nhưng ở giờ khắc này,giữa mỹ nữ và tài phú, hắn không thể không lựa chọn tài phú, có tài phú, hắn có thể muốn làm gì thì làm, ta cần ta cứ lấy.

Cuối cùng, hừ hừ hừ, Mặc Nghiễn Tâm sẽ lại thuộc về hắn!!!

Nghĩ đến đây, Mộ Dung Nguyệt Phong không khỏi cười đến càn rỡ, nhưng bất quá một lát, hắn chợt nhớ tới cái gì liền thu lại vẻ cười đắc ý, lại bắt đầu thì thầm với Mộ Dung đại phu nhân. Mộ Dung đại phu nhân vừa nghe vừa gật đầu, nghe xong lập tức lớn tiếng khụ khụ vài tiếng, lấy sự chú ý của mọi người: “Đúng rồi, Vấn Thiên, con ta và con ngươi đều phải thành thân, như vậy…" Bà ta lại tằng hắng “Hay thừa cơ hội này, chúng ta ở riêng đi!"

Ở riêng?

Mộ Dung Vấn Thiên chần chờ một chút “Nhất định phải vậy sao?" Nếu ở riêng, như ý Mộ Dung đại phu nhân, thì nếu họ có gặp phải chuyện gì ông sẽ không thể dễ dàng ứng cứu họ như vậy.

“Nhất định!" Nghĩ đến Mộ Dung Vấn Thiên không muốn ở riêng, là muốn chia sẻ đổ cưới của tiểu thư Chu gia, khẩu khí của Mộ Dung đại phu nhân trở nên hung ác, giống như lúc nào cũng đều có khả năng một ngụm cắn người.

Mộ Dung Vấn Thiên lập tức nghe ra ý tứ trong đó: “Được rồi, nếu đại tẩu kiên trì thì liền tách ra ở riêng đi!!!" Ông bất đắc dĩ nói.

Mộ Dung đại phu nhân như vậy mới vừa lòng cười: “Nói miệng không bằng chứng, chúng ta lập bằng chứng đi, tương lai ai cũng không thể hối hận!"

Trong chốc lát sau, trước mặt Mộ Dung Vấn Thiên đã chuẩn bị đầy đủ văn chương cùng hai tờ giấy trắng.
Tác giả : Cổ Linh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại