Ác Quỷ Khát Máu
Chương 32
Nhìn vết thương trên tay Băng Tâm mà người đàn ông cảm thấy trái tim mình bị người ta đâm chém vạn lần. Cũng đã lâu lắm rồi không ai có thể khiến tiểu bảo bối của anh anh bị thương, đợi anh tìm ra kẻ đó nhất định phải băm vằm chúng thành nghìn mảnh.
Lòng đau như cắt anh không nhịn được mà trách móc vài câu nhưng động tác trên tay vẫn vô cùng ôn nhu, dường như chỉ sợ động tác của mình có thể cho cô gái trước mặt bị đau.
Băng bó, lau xong vết máu trên tay Tâm vừa ngẩng mặt lên đã nhìn thấy vẻ mặt tươi cười bình thản như không có gì của cô người đàn ông chỉ biết lắc đầu thở dài. Anh biết cô chính là như vậy, giống như đã mất đi dây thần kinh cảm giác, dù có đau đớn thế nào trên khuôn mặt vẫn là biểu cảm vô cùng thoải mái như không có chuyện gì xảy ra.
Lại nghĩ đến vết thương trên tay cô, anh không khỏi nhíu mày nhìn nó, rốt cuộc là kẻ nào dám to gan lớn mật như vậy?
"Quân, làm gì mà cau có như vậy? Hay là không thích em ở đây, vậy thì em đi chỗ khác." Nhìn biểu hiện lo lắng, tức giận của người trước mặt Tâm không nhịn được mà trêu chọc, giả vờ làm động tác đứng lên.
Người đàn ông này không ai khác chính là Bùi Quân, anh họ của Băng Tâm cũng là người họ Bùi duy nhất còn sống sót năm đó. Hiện tại anh đang sống dưới một thân phận khác với cái tên không xa lạ gì trong giới quân đội, Diệp Quânvị tướng quân trẻ nhất trong lịch sử quân đội thế giới.
"Em đừng có trẻ con như thế, ý anh không phải như vậy." Nhìn thấy tiểu bảo bối của mình giống như đang giận thật Quân vội vàng kéo cô lại ôm vào lòng. Tiểu gia hỏa này đúng là khắc tinh của anh, chỉ cần cô mất hứng, cảm thấy không vui là lòng anh đã đau như cắt, luống cuống không biết làm gì rồi chứ đừng nói đến cô tức giận.
"Thế biểu hiện này của anh là sao?" Tâm nhướn mày tiếp tục đùa giỡn anh trai, phải cho anh nếm chút mùi vị khi hôm nay giám có ý định để cô tự mình tới đây.
"Không phải như vậy, anh chỉ là không hiểu tại sao hôm nay em lại bất cẩn bị thương như vậy, hay là mới xuất hiện cao thủ trong giới sát thủ." Quân ôm chặt Tâm trong lòng, lông mày càng nhíu chặt hơn nói.
"Hôm nay, em đã tới nhà họ Lãnh. Vì trong lúc lơ đãng nhớ lại chuyện trước đây bị mất tập trung nên bất chợt bị tập kích mới làm bản thân bị thương." Tâm nói ra chuyện trở về Lãnh gia, biết Bùi Quân sẽ không vui nhưng cô không muốn gạt anh.
Trong lúc nói đến nhà họ Lãnh tâm trạng cô cực kỳ không tốt, khí lạnh từ người bắt đầu tỏa ra, con ngươi sâu thẳm tràn đầy hận ý, bàn tay nắm chặt khiến móng tay khảm sâu vào da thịt. Trước đây khi Thiên Thiên nhắc tới Lãnh gia cô không hề có biểu hiện này là vì muốn che dấu cảm xúc, không để chị gái biết chuyện nhưng đối với Quân thì lại khác, cô có thể thoải mái mà bộc lộ cảm xúc của bản thân.
"Đừng tức giận, ảnh hưởng đến sức khỏe. Những kẻ đó không đáng để chúng ta để ý tới." Nhìn em gái tức giận lại đau lòng đến vậy khiến Quân phát hoảng một phen. Anh rất hiểu tính cách của đứa em gái này, từ ngày chứng kiến Bùi gia tan nhà nát cửa nó đã trở nên lạnh lùng vô cảm. E rằng trên thế giới này chỉ có anh, Thiên Thiên và Chính Thần là có thể khiến cho nó mở rộng trái tim, biểu lộ cảm xúc thật.
Nhưng đối với Thiên Thiên và Chính Thần Tâm vẫn có phần cố kỵ đó là họ không biết sự thật về việc Bùi gia bị diệt môn năm ấy. Chỉ có trước mặt anh cô mới có thể thoải mái biểu lộ, nhưng anh không muốn cô tức giận.
Còn nhớ năm đó sau khi chạy thoát, Băng Tâm và anh chạy đến một ngôi trường rất lạ. Lúc đó Tâm trực tiếp tới phòng hiệu trưởng để cho anh kể lại mọi việc còn bản thân thì bước vào một căn phòng bắt đầu ngồi trên giường không chịu nhúc nhích.
Lúc mới trở lại tìm Tâm anh thực sự đã bị Tâm dọa tới phát sợ không biết phải làm sao. Khi đó anh vừa bước vào đã thấy cô ngồi ôm gối không nhúc nhích, trên khuôn mặt không có bất kỳ biểu hiện gì. Nhìn cô rất lạ anh liền tiến tới lay người cô nhưng cô cũng không nhúc nhích, trong đáy mắt chỉ là lạnh nhạt, thờ ơ đến vô hồn.
Dù anh có lay, có gọi thế nào cô cũng vẫn vô hồn ngồi yên không hề nhúc nhích, nói chuyện, nhìn về phía anh dù chỉ một lần. Từ lúc đó Quân luôn luôn ở bên cạnh Tâm ba ngày liên tiếp đều như vậy. Quãng thời gian đó thật sự làm anh cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Trong thời gian này dù anh có đút cơm, nước uống đều không có hạt nào đút được vào miệng cô. Anh hoảng sợ tìm người đàn ông mà Tâm bảo là bạn của ông nội đến nhưng khi nhìn thấy ông ta chỉ lắc đầu nói:
"Có lẽ con bé cần thời gian để chấp nhận sự thật, cậu hãy chuẩn bị tinh thần đi, không biết khi cô ấy tỉnh lại sẽ là tình trạng gì đâu." Nhìn biểu hiện của Tâm người đàn ông biết cô đã phải chịu đả kích rất lớn, có lẽ khi tỉnh táo tính tình của cô sẽ hoàn toàn thay đổi.
Khi nghe người đàn ông nói như vậy anh vẫn ngu ngơ không hiểu gì cho đến Tâm tỉnh táo lại thì anh đã hiểu ý của ông ấy rồi. Đến ngày thứ ba khi vừa tỉnh dậy Quân đã thấy em gái ngồi dựa vào tường mà không hiểu sao trên người lại toát ra toàn khí lạnh, đôi mắt tràn đầy hận thù.
"Em muốn trả thù." Nhìn sang Bùi Quân thấy anh đã tỉnh thì Tâm chỉ lạnh nhạt buông một câu cụt ngủn rồi đứng dậy đi về hướng cửa phòng.
"Được chúng ta cùng nhau trả thù, nhưng mà phải đợi sức khỏe của em khá lên đã." Tuy cũng bị sốc và đau lòng nhưng anh từ nhỏ đã được huấn luyện đặc biệt nên có thể chịu đựng được còn đứa em gái này không hiểu sao lại trở nên như vậy nữa.
"Em không sao." Nói xong Tâm đi từng bước từng bước tới phòng hiệu trưởng, dù Quân có muốn đỡ cô nhưng đều bị gạt ra nên đành đi theo bên cạnh tránh để cô vấp ngã.
Quân đâu biết trong ba ngày vừa qua đối với Băng Tâm hoàn toàn là địa ngục trần gian. Trong đầu cô không ngừng có hình ảnh mẹ đau lòng khóc đến thương tâm, hình ảnh máu, lửa, cái chết của mẹ, ông bà ngoại, các bác, những người giúp việc vô tội.
Lòng cô chỉ tràn ngập thù hận, Tâm biết chỉ có mạnh mẽ tự đi trên đôi chân của bản thân để trả thù. Cô nhận ra kẻ mạnh luôn luôn là kẻ thắng trận, ví dụ trong vài ngày vừa rồi cô đã được hiệu trưởng của ngôi trường cho biết rằng kết cục của Bùi gia được tiết lộ với giới truyền thông là giết người cướp của.
Thật nực cười, cái gọi là giết người cướp của chẳng qua chỉ là do người được gọi là cha cô kia biện minh cho người đàn bà của ông ta mà thôi. Cô hiểu ra rằng ông trời rất bất công, người dùng cả trái tim để yêu thương thì chết thảm còn kẻ dối trá lại có được hạnh phúc.
Nhưng không sao cả, Tâm biết chỉ cần bản thân trở lên mạnh mẽ cô có thể giúp ông trời chỉnh sửa hoá tất cả cho đúng, cô nhất định khiến những kẻ kia tan nhà nát cửa, chết không chỗ chôn. Cô đau cô phải khiến tất cả bọn họ đau hơn cô gấp ngàn gấp vạn lần.
Tâm biết đây là trường đào tạo sát thủ của bạn ông ngoại và ông cũng có cổ phần trong này, vậy nên cô quyết định phải tham gia huấn luyện một khóa học ở ngôi trường này.
Tâm lê từng bước chân cuối cùng cũng đến được nơi mình cần đến, môi hơi câu lên nụ cười nhạt hài lòng, cô đẩy cửa đi vào trong.
"Con biết nơi này đào tạo sát thủ cho nên muốn tham gia một khóa huấn luyện." Không đợi người trong phòng lên tiếng Tâm trực tiếp nói.
Bùi Quân đứng bên cạnh nghe vậy cũng chỉ sửng sốt một chút rồi lập tức hiểu vấn đề, thì ra đây là trường đào tạo sát thủ. Xem ra đứa em gái này của anh đã quyết tâm bước đi trên con đường đầy máu tanh, nguy hiểm này rồi.
Lòng đau như cắt anh không nhịn được mà trách móc vài câu nhưng động tác trên tay vẫn vô cùng ôn nhu, dường như chỉ sợ động tác của mình có thể cho cô gái trước mặt bị đau.
Băng bó, lau xong vết máu trên tay Tâm vừa ngẩng mặt lên đã nhìn thấy vẻ mặt tươi cười bình thản như không có gì của cô người đàn ông chỉ biết lắc đầu thở dài. Anh biết cô chính là như vậy, giống như đã mất đi dây thần kinh cảm giác, dù có đau đớn thế nào trên khuôn mặt vẫn là biểu cảm vô cùng thoải mái như không có chuyện gì xảy ra.
Lại nghĩ đến vết thương trên tay cô, anh không khỏi nhíu mày nhìn nó, rốt cuộc là kẻ nào dám to gan lớn mật như vậy?
"Quân, làm gì mà cau có như vậy? Hay là không thích em ở đây, vậy thì em đi chỗ khác." Nhìn biểu hiện lo lắng, tức giận của người trước mặt Tâm không nhịn được mà trêu chọc, giả vờ làm động tác đứng lên.
Người đàn ông này không ai khác chính là Bùi Quân, anh họ của Băng Tâm cũng là người họ Bùi duy nhất còn sống sót năm đó. Hiện tại anh đang sống dưới một thân phận khác với cái tên không xa lạ gì trong giới quân đội, Diệp Quânvị tướng quân trẻ nhất trong lịch sử quân đội thế giới.
"Em đừng có trẻ con như thế, ý anh không phải như vậy." Nhìn thấy tiểu bảo bối của mình giống như đang giận thật Quân vội vàng kéo cô lại ôm vào lòng. Tiểu gia hỏa này đúng là khắc tinh của anh, chỉ cần cô mất hứng, cảm thấy không vui là lòng anh đã đau như cắt, luống cuống không biết làm gì rồi chứ đừng nói đến cô tức giận.
"Thế biểu hiện này của anh là sao?" Tâm nhướn mày tiếp tục đùa giỡn anh trai, phải cho anh nếm chút mùi vị khi hôm nay giám có ý định để cô tự mình tới đây.
"Không phải như vậy, anh chỉ là không hiểu tại sao hôm nay em lại bất cẩn bị thương như vậy, hay là mới xuất hiện cao thủ trong giới sát thủ." Quân ôm chặt Tâm trong lòng, lông mày càng nhíu chặt hơn nói.
"Hôm nay, em đã tới nhà họ Lãnh. Vì trong lúc lơ đãng nhớ lại chuyện trước đây bị mất tập trung nên bất chợt bị tập kích mới làm bản thân bị thương." Tâm nói ra chuyện trở về Lãnh gia, biết Bùi Quân sẽ không vui nhưng cô không muốn gạt anh.
Trong lúc nói đến nhà họ Lãnh tâm trạng cô cực kỳ không tốt, khí lạnh từ người bắt đầu tỏa ra, con ngươi sâu thẳm tràn đầy hận ý, bàn tay nắm chặt khiến móng tay khảm sâu vào da thịt. Trước đây khi Thiên Thiên nhắc tới Lãnh gia cô không hề có biểu hiện này là vì muốn che dấu cảm xúc, không để chị gái biết chuyện nhưng đối với Quân thì lại khác, cô có thể thoải mái mà bộc lộ cảm xúc của bản thân.
"Đừng tức giận, ảnh hưởng đến sức khỏe. Những kẻ đó không đáng để chúng ta để ý tới." Nhìn em gái tức giận lại đau lòng đến vậy khiến Quân phát hoảng một phen. Anh rất hiểu tính cách của đứa em gái này, từ ngày chứng kiến Bùi gia tan nhà nát cửa nó đã trở nên lạnh lùng vô cảm. E rằng trên thế giới này chỉ có anh, Thiên Thiên và Chính Thần là có thể khiến cho nó mở rộng trái tim, biểu lộ cảm xúc thật.
Nhưng đối với Thiên Thiên và Chính Thần Tâm vẫn có phần cố kỵ đó là họ không biết sự thật về việc Bùi gia bị diệt môn năm ấy. Chỉ có trước mặt anh cô mới có thể thoải mái biểu lộ, nhưng anh không muốn cô tức giận.
Còn nhớ năm đó sau khi chạy thoát, Băng Tâm và anh chạy đến một ngôi trường rất lạ. Lúc đó Tâm trực tiếp tới phòng hiệu trưởng để cho anh kể lại mọi việc còn bản thân thì bước vào một căn phòng bắt đầu ngồi trên giường không chịu nhúc nhích.
Lúc mới trở lại tìm Tâm anh thực sự đã bị Tâm dọa tới phát sợ không biết phải làm sao. Khi đó anh vừa bước vào đã thấy cô ngồi ôm gối không nhúc nhích, trên khuôn mặt không có bất kỳ biểu hiện gì. Nhìn cô rất lạ anh liền tiến tới lay người cô nhưng cô cũng không nhúc nhích, trong đáy mắt chỉ là lạnh nhạt, thờ ơ đến vô hồn.
Dù anh có lay, có gọi thế nào cô cũng vẫn vô hồn ngồi yên không hề nhúc nhích, nói chuyện, nhìn về phía anh dù chỉ một lần. Từ lúc đó Quân luôn luôn ở bên cạnh Tâm ba ngày liên tiếp đều như vậy. Quãng thời gian đó thật sự làm anh cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Trong thời gian này dù anh có đút cơm, nước uống đều không có hạt nào đút được vào miệng cô. Anh hoảng sợ tìm người đàn ông mà Tâm bảo là bạn của ông nội đến nhưng khi nhìn thấy ông ta chỉ lắc đầu nói:
"Có lẽ con bé cần thời gian để chấp nhận sự thật, cậu hãy chuẩn bị tinh thần đi, không biết khi cô ấy tỉnh lại sẽ là tình trạng gì đâu." Nhìn biểu hiện của Tâm người đàn ông biết cô đã phải chịu đả kích rất lớn, có lẽ khi tỉnh táo tính tình của cô sẽ hoàn toàn thay đổi.
Khi nghe người đàn ông nói như vậy anh vẫn ngu ngơ không hiểu gì cho đến Tâm tỉnh táo lại thì anh đã hiểu ý của ông ấy rồi. Đến ngày thứ ba khi vừa tỉnh dậy Quân đã thấy em gái ngồi dựa vào tường mà không hiểu sao trên người lại toát ra toàn khí lạnh, đôi mắt tràn đầy hận thù.
"Em muốn trả thù." Nhìn sang Bùi Quân thấy anh đã tỉnh thì Tâm chỉ lạnh nhạt buông một câu cụt ngủn rồi đứng dậy đi về hướng cửa phòng.
"Được chúng ta cùng nhau trả thù, nhưng mà phải đợi sức khỏe của em khá lên đã." Tuy cũng bị sốc và đau lòng nhưng anh từ nhỏ đã được huấn luyện đặc biệt nên có thể chịu đựng được còn đứa em gái này không hiểu sao lại trở nên như vậy nữa.
"Em không sao." Nói xong Tâm đi từng bước từng bước tới phòng hiệu trưởng, dù Quân có muốn đỡ cô nhưng đều bị gạt ra nên đành đi theo bên cạnh tránh để cô vấp ngã.
Quân đâu biết trong ba ngày vừa qua đối với Băng Tâm hoàn toàn là địa ngục trần gian. Trong đầu cô không ngừng có hình ảnh mẹ đau lòng khóc đến thương tâm, hình ảnh máu, lửa, cái chết của mẹ, ông bà ngoại, các bác, những người giúp việc vô tội.
Lòng cô chỉ tràn ngập thù hận, Tâm biết chỉ có mạnh mẽ tự đi trên đôi chân của bản thân để trả thù. Cô nhận ra kẻ mạnh luôn luôn là kẻ thắng trận, ví dụ trong vài ngày vừa rồi cô đã được hiệu trưởng của ngôi trường cho biết rằng kết cục của Bùi gia được tiết lộ với giới truyền thông là giết người cướp của.
Thật nực cười, cái gọi là giết người cướp của chẳng qua chỉ là do người được gọi là cha cô kia biện minh cho người đàn bà của ông ta mà thôi. Cô hiểu ra rằng ông trời rất bất công, người dùng cả trái tim để yêu thương thì chết thảm còn kẻ dối trá lại có được hạnh phúc.
Nhưng không sao cả, Tâm biết chỉ cần bản thân trở lên mạnh mẽ cô có thể giúp ông trời chỉnh sửa hoá tất cả cho đúng, cô nhất định khiến những kẻ kia tan nhà nát cửa, chết không chỗ chôn. Cô đau cô phải khiến tất cả bọn họ đau hơn cô gấp ngàn gấp vạn lần.
Tâm biết đây là trường đào tạo sát thủ của bạn ông ngoại và ông cũng có cổ phần trong này, vậy nên cô quyết định phải tham gia huấn luyện một khóa học ở ngôi trường này.
Tâm lê từng bước chân cuối cùng cũng đến được nơi mình cần đến, môi hơi câu lên nụ cười nhạt hài lòng, cô đẩy cửa đi vào trong.
"Con biết nơi này đào tạo sát thủ cho nên muốn tham gia một khóa huấn luyện." Không đợi người trong phòng lên tiếng Tâm trực tiếp nói.
Bùi Quân đứng bên cạnh nghe vậy cũng chỉ sửng sốt một chút rồi lập tức hiểu vấn đề, thì ra đây là trường đào tạo sát thủ. Xem ra đứa em gái này của anh đã quyết tâm bước đi trên con đường đầy máu tanh, nguy hiểm này rồi.
Tác giả :
Thu Thảo