Ác Phu Cường Sủng Thê
Chương 63: Giữa đường gặp chuyện bất bình
Đường nhỏ trong rừng yên tĩnh khác thường, Phong Thiển Ảnh vẫn đang trầm lặng, trái lo phải nghĩ, cũng không nghĩ ra U cốc ở chỗ nào, hắn liền giữ chặt cánh tay Trầm Ngạn Khanh, nhíu mày hỏi: “Ngạn Khanh, U cốc ở nơi nào? Sao chưa từng nghe đệ nhắc tới?"
Trầm Ngạn Khanh nhìn hắn ta một cái, rốt cục biểu cảm cũng có chút gợn sóng, “Thiển Ảnh, chuyện này đệ không hy vọng mọi người tham gia."
"Nói mê sảng gì vậy, đệ đừng tưởng ta không dám đánh đệ." Phong Thiển Ảnh có chút tức giận khó nhịn, dứ dứ nắm tay, rốt cuộc cũng không đánh tới, “Đi thôi, lần này không so đo với đệ, chuyện này, ta sẽ bàn với Quân Nho. Ta không tin dưới sự đồng lòng của sư huynh đệ Vô Trần cung chúng ta mà cũng không đánh lại cái U cốc gì kia."
Nghe hắn ta nói lời son sắc, Trầm Ngạn Khanh thầm cảm thấy buồn cười đồng thời lại có chút ấm áp. Gánh vác mọi việc một đời, nếu vẫn không thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ, vậy thì còn ý nghĩa gì? So với đánh đánh giết giết, lúc này hắn chỉ muốn đi làm chuyện hắn quan tâm nhất mà thôi.
Đột nhiên trên núi phía trước truyền đến một loạt tiếng nổ mạnh, ngay sau đó là khói thuốc tràn ngập, mùi máu tươi lan tràn. Hai người cách đó không xa, Trầm Ngạn Khanh suy xét một chút, “Thiển Ảnh, chúng ta qua đó nhìn xem."
"Ui? Giang hồ báo thù có liên quan gì đến chúng ta?" Phong Thiển Ảnh nói thầm một câu, nhưng vẫn cùng lướt qua.
Khi hai người đến nơi, dưới chân núi đã là một đống hỗn độn, khắp nơi đều có xác chết gãy tay chân. Phong Thiển Ảnh nhấc chân đá bay mấy tảng đá lớn, người bị đá đè đã sớm tắt thở, hắn dùng chân lật người đó lại, khom mình gỡ thẻ bài bằng gỗ bên hông người nọ xuống, một mặt là hai thanh kiếm giao nhau, mặt kia là hai chữ Kiếm Tông, “Ngạn Khanh, những người này đều là người của Vạn Kiếm sơn trang."
Trầm Ngạn Khanh gật gật đầu, cảnh ngộ của Vạn Kiếm sơn trang khiến hắn nhớ tới Bắc Minh Sơn Trang, nói chung các môn phái lớn có tiếng tăm đều có bảo vật trấn giữ, một khi bị thua sẽ có người giang hồ kéo tới cướp đoạt, ỷ mạnh hiếp yếu chính là như thế.
Phong Thiển Ảnh hiểu được cảm nhận trong lòng hắn, chính vì hiểu được nên mới thu hồi vẻ mặt bất cần đời, “Phía trước vẫn còn tiếng đánh nhau, Ngạn Khanh, chúng ta có nên ra tay giúp đỡ không?"
Phía trước là một mảnh đất trống trải, bởi vì không một bóng người, bốn phía đều có cỏ dại mọc thành bụi, trên lá cây xanh vàng lẫn lộn nhuộm không ít vết máu, cách đó không xa thỉnh thoảng truyền đến một tiếng quạ kêu. Với tính tình xưa nay của Trầm Ngạn Khanh, tuyệt đối sẽ không thèm liếc mắt một cái, lúc này không giống khi xưa, xét mặt mũi Lý Minh Kỳ thì phải giúp một phen, “Thiển Ảnh, huynh đến xem thử đi."
"Ôi Tứ gia, đây chính là yêu ai yêu cả đường đi sao?" Phong Thiển Ảnh nhịn không được lại làu bàu một câu, đổi lấy một cái liếc mắt nhẹ nhàng bâng quơ của Trầm Ngạn Khanh, “Có đi hay không?"
"Đi chứ." Không dám dừng lại thêm, sau một trận gió người đã biến mất.
Bị đuổi giết gồm bốn người, hai nam hai nữ, trên người bọn họ đều mang nhiều vết thương sâu cạn không đồng nhất, chống đỡ đến bây giờ, đã sức cùng lực kiệt.
Phong Thiển Ảnh đến lặng yên không tiếng động, chân đạp lên ngọn cỏ, người không dính một phiến lá, hai tay hắn ôm ngực, huýt sáo một hơi,“Các ngươi đang làm gì thế? Có cần giúp gì không?" Bộ dạng thảnh thơi như đang nói thời tiết hôm nay thật tốt.
"Thiếu hiệp, xin thiếu hiệp hãy ra tay cứu giúp." Người nói chuyện là một vị cô nương nhỏ tuổi, giọng điệu vội vàng mang theo ý cầu xin.
Trên người Kiếm Hâm nhuộm đầy máu tươi, nàng kéo tiểu sư muội, mang vẻ đề phòng đánh giá vị khách lạ, trên người hắn ta lộ ra hơi thở vừa chính vừa tà, khiến người ta nhìn không thấu, vẫn cẩn thận mới tốt, “Đại sư huynh, huynh biết người này chứ?"
Nam tử trẻ tuổi mắt nhỏ mày thô lắc đầu, “Chưa từng gặp, sư muội, muội cảm thấy hắn không phải là người tốt?"
"Gặp chuyện bất bình lý ra nên rút đao giúp đỡ, sao thiếu hiệp phải nói nhiều điều vô nghĩa như thế?" Kiếm Hâm cất cao giọng, khuôn mặt lạnh lùng, không có vẻ gì là cúi đầu nhờ giúp đỡ.
Phong Thiển Ảnh huýt sáo, thật thú vị, “Cứu nàng, nàng sẽ lấy thân báo đáp sao?" Đây là tác phong trước sau như một của hắn, chưa bao giờ sợ rướt lấy phiền phức, chỉ sợ rảnh rỗi đến mức nhàm chán, mấy năm nay không biết đã làm tan nát trái tim của bao nhiêu cô nương.
Kiếm Hâm cúi mắt trầm tư một chút, nghe ra trong lời hắn nói tràn ngập vẻ đùa giỡn, hẳn chỉ là một câu nói đùa. Hơn nữa, mình chết không gì luyến tiếc, nhưng không thể để sư huynh và sư muội theo nàng cùng xuống suối vàng, nàng vô cùng sảng khoái nói: “Thiếu hiệp, chỉ cần ngươi cứu chúng ta, gả cho ngươi thì có gì phải ngại?"
"Hâm nhi, muội đừng nói lung tung."
"Nhị sư huynh, không có gì quan trọng hơn còn sống. Công tử, chỉ cần ngươi cứu chúng ta, ta có làm nô làm tì cũng không một câu oán hận." Trên đời vốn không có chuyện tiền từ trên trời rơi xuống, có mua có bán mới là bình thường.
Hơn mười người mặc áo xanh tập trung ánh mắt về phía Phong Thiển Ảnh, đôi mắt chim ưng của người áo xanh đứng đầu cong lên, đằng đằng sát khí nói: “Tiểu tử, khuyên ngươi đừng xen vào việc của người khác, bên kia đường lớn thênh thang, ngươi cần gì phải đi qua cây cầu bỏ mạng?"
"Bên này phong cảnh tươi đẹp, ta thích, ngươi làm gì được ta?"
"Hôm nay phải hoàn thành nhiệm vụ, đánh nhanh thắng nhanh thôi." Người áo xanh đứng đầu nói xong liền vung tay, lập tức có ba người lui về bên cạnh hắn, bốn người tay cầm loan đao, cùng nhìn về phía Phong Thiển Ảnh, hắn cười dữ tợn nói: “Ngươi đã không thức thời như thế, cũng đừng trách ta xuống tay độc ác."
Phong Thiển Ảnh hí mắt, thân đao nhuộm ánh đỏ, còn chút vết máu chưa khô, kích động sát tính của hắn, “Chậc chậc, ai bảo gia là người thương hương tiếc ngọc mà chi." Phong Thiển Ảnh xuống tay quyết đoán, hai tay giơ lên, mười ngón hơi rung động, như đang khảy đàn, rất thú vị, tiếp theo ám khí như cơn mưa trút lên hoa lê, mang theo mũi nhọn bắt đầu thu gặt mạng người. Chỉ trong chốc lát, hơn mười người áo xanh đồng loạt ngã xuống đất, giữa hai chân mày đều có một điểm đỏ, nhìn kỹ lại, là một cây kim bạc mảnh như tơ.
Biến cố này chỉ giằng co trong một nhịp thở, hai nam hai nữ cũng không ngờ hắn giết người vô hình sạch sẽ lưu loát đến thế, đến khi hồi hồn thì khí quản cũng đau, hít thở vô cùng khó khăn. Bốn người đỡ nhau, ánh mắt ngạc nhiên lại nghi ngờ nhìn hắn.
Kiếm Hâm xông xáo giang hồ cũng đã vài năm, mạng người qua tay không trên trăm cũng hơn mười, đã khi nào nhìn thấy giết người như vậy? Không mang theo chút giận dữ, nhìn kỹ còn có chút đẹp đẽ, bất quá lại khiến người ta cảm thấy, hắn thật hưởng thụ quá trình giết người này. Tay vén mây phất mưa, nháy mắt liền lấy mạng người trong vô hình, Ánh mắt Kiếm Hâm trở nên vô cùng phức tạp, mặc kệ người này có nói đùa hay không, mình cũng phải đi theo hắn, ôm kiếm hành lễ, “Đa tạ ơn cứu mạng của công tử."
Phong Thiển Ảnh bước đến gần hai bước, trong lòng dậy lên ý đùa giỡn, cũng không để ý tới thái độ thù địch của người khác, cười nói tự nhiên:“Đừng khách sáo, chỉ là trao đổi mà thôi, gia còn chưa biết tên nàng?"
"Vạn Kiếm sơn trang, Kiếm Hâm." Không hề giấu diếm, với hành vi này của hắn, hẳn là không sợ phiền phức.
Đuôi lông mày Phong Thiển Ảnh nhíu thẳng, trong bụng bắt đầu nổi lên ý nghĩ xấu, “Trầm Ngạn Khanh. Kiếm Hâm, về sau nàng liền đi theo ta, về phần những người khác, gia không có hứng thú thu nhận, đến từ đâu thì về đó đi."
"Sư muội, muội thật muốn đi cùng hắn?" Một người trong đó đầy vẻ dịu dàng không nỡ.
Kiếm Hâm gật đầu, “Ban đầu đã hứa rồi, muội không thể nuốt lời, hơn nữa võ công Trầm công tử cao cường, muội ở lại bên người hắn cũng không có hại, sớm muộn gì cũng có một ngày muội nhất định sẽ khôi phục lại Vạn Kiếm sơn trang." Sư huynh có tình cảm với mình, sao nàng có thể không biết? Nhưng trên người nàng còn việc lớn cần gánh vác, “Nhị sư huynh, sau này huynh hãy quên muội đi, tìm cô nương tốt mai danh ẩn tích mà sống." Tiếp theo lại giữ chặt tay tiểu sư muội, “Sư muội, muội phải chăm sóc Đại sư huynh thật tốt, huynh ấy bị thương không nhẹ."
"Sư tỷ, muội luyến tiếc tỷ." Khóe miệng tiểu cô nương còn mang vết máu, lúc này rơi lệ, thật là vừa thấy đã thương.
Kỳ thật Phong Thiển Ảnh là muốn đùa một trận, chỉ cần nàng cầu xin hắn hai câu, hắn sẽ thả các nàng rời đi, ai ngờ vị cô nương này lại là người giữ chữ tín, ngươi muốn cưới ta liền gả.
Trầm Ngạn Khanh vẫn không nhúng tay, lẳng lặng đứng nhìn, thấy mọi chuyện đã được giải quyết, hắn cất bước đi thẳng theo hướng về kinh thành, Phong Thiển Ảnh nhìn thấy, nóng nảy, “Aiz, Sư đệ, đệ chờ ta một chút."
Kiếm Hâm cũng đã nhìn ra, người này đúng là miệng hỏng, với kẻ địch thì quá tàn nhẫn, lời vừa rồi chỉ là một câu nói đùa, ngặc nổi cô nương ta lại là một người giữ chữ tín, “Sư huynh, sư muội, mọi người hãy bảo trọng." Lướt qua ánh mắt ngập tràn cảm tình cùng không nở, kiên quyết quay lưng rời đi.
Trầm Ngạn Khanh nhìn hắn ta một cái, rốt cục biểu cảm cũng có chút gợn sóng, “Thiển Ảnh, chuyện này đệ không hy vọng mọi người tham gia."
"Nói mê sảng gì vậy, đệ đừng tưởng ta không dám đánh đệ." Phong Thiển Ảnh có chút tức giận khó nhịn, dứ dứ nắm tay, rốt cuộc cũng không đánh tới, “Đi thôi, lần này không so đo với đệ, chuyện này, ta sẽ bàn với Quân Nho. Ta không tin dưới sự đồng lòng của sư huynh đệ Vô Trần cung chúng ta mà cũng không đánh lại cái U cốc gì kia."
Nghe hắn ta nói lời son sắc, Trầm Ngạn Khanh thầm cảm thấy buồn cười đồng thời lại có chút ấm áp. Gánh vác mọi việc một đời, nếu vẫn không thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ, vậy thì còn ý nghĩa gì? So với đánh đánh giết giết, lúc này hắn chỉ muốn đi làm chuyện hắn quan tâm nhất mà thôi.
Đột nhiên trên núi phía trước truyền đến một loạt tiếng nổ mạnh, ngay sau đó là khói thuốc tràn ngập, mùi máu tươi lan tràn. Hai người cách đó không xa, Trầm Ngạn Khanh suy xét một chút, “Thiển Ảnh, chúng ta qua đó nhìn xem."
"Ui? Giang hồ báo thù có liên quan gì đến chúng ta?" Phong Thiển Ảnh nói thầm một câu, nhưng vẫn cùng lướt qua.
Khi hai người đến nơi, dưới chân núi đã là một đống hỗn độn, khắp nơi đều có xác chết gãy tay chân. Phong Thiển Ảnh nhấc chân đá bay mấy tảng đá lớn, người bị đá đè đã sớm tắt thở, hắn dùng chân lật người đó lại, khom mình gỡ thẻ bài bằng gỗ bên hông người nọ xuống, một mặt là hai thanh kiếm giao nhau, mặt kia là hai chữ Kiếm Tông, “Ngạn Khanh, những người này đều là người của Vạn Kiếm sơn trang."
Trầm Ngạn Khanh gật gật đầu, cảnh ngộ của Vạn Kiếm sơn trang khiến hắn nhớ tới Bắc Minh Sơn Trang, nói chung các môn phái lớn có tiếng tăm đều có bảo vật trấn giữ, một khi bị thua sẽ có người giang hồ kéo tới cướp đoạt, ỷ mạnh hiếp yếu chính là như thế.
Phong Thiển Ảnh hiểu được cảm nhận trong lòng hắn, chính vì hiểu được nên mới thu hồi vẻ mặt bất cần đời, “Phía trước vẫn còn tiếng đánh nhau, Ngạn Khanh, chúng ta có nên ra tay giúp đỡ không?"
Phía trước là một mảnh đất trống trải, bởi vì không một bóng người, bốn phía đều có cỏ dại mọc thành bụi, trên lá cây xanh vàng lẫn lộn nhuộm không ít vết máu, cách đó không xa thỉnh thoảng truyền đến một tiếng quạ kêu. Với tính tình xưa nay của Trầm Ngạn Khanh, tuyệt đối sẽ không thèm liếc mắt một cái, lúc này không giống khi xưa, xét mặt mũi Lý Minh Kỳ thì phải giúp một phen, “Thiển Ảnh, huynh đến xem thử đi."
"Ôi Tứ gia, đây chính là yêu ai yêu cả đường đi sao?" Phong Thiển Ảnh nhịn không được lại làu bàu một câu, đổi lấy một cái liếc mắt nhẹ nhàng bâng quơ của Trầm Ngạn Khanh, “Có đi hay không?"
"Đi chứ." Không dám dừng lại thêm, sau một trận gió người đã biến mất.
Bị đuổi giết gồm bốn người, hai nam hai nữ, trên người bọn họ đều mang nhiều vết thương sâu cạn không đồng nhất, chống đỡ đến bây giờ, đã sức cùng lực kiệt.
Phong Thiển Ảnh đến lặng yên không tiếng động, chân đạp lên ngọn cỏ, người không dính một phiến lá, hai tay hắn ôm ngực, huýt sáo một hơi,“Các ngươi đang làm gì thế? Có cần giúp gì không?" Bộ dạng thảnh thơi như đang nói thời tiết hôm nay thật tốt.
"Thiếu hiệp, xin thiếu hiệp hãy ra tay cứu giúp." Người nói chuyện là một vị cô nương nhỏ tuổi, giọng điệu vội vàng mang theo ý cầu xin.
Trên người Kiếm Hâm nhuộm đầy máu tươi, nàng kéo tiểu sư muội, mang vẻ đề phòng đánh giá vị khách lạ, trên người hắn ta lộ ra hơi thở vừa chính vừa tà, khiến người ta nhìn không thấu, vẫn cẩn thận mới tốt, “Đại sư huynh, huynh biết người này chứ?"
Nam tử trẻ tuổi mắt nhỏ mày thô lắc đầu, “Chưa từng gặp, sư muội, muội cảm thấy hắn không phải là người tốt?"
"Gặp chuyện bất bình lý ra nên rút đao giúp đỡ, sao thiếu hiệp phải nói nhiều điều vô nghĩa như thế?" Kiếm Hâm cất cao giọng, khuôn mặt lạnh lùng, không có vẻ gì là cúi đầu nhờ giúp đỡ.
Phong Thiển Ảnh huýt sáo, thật thú vị, “Cứu nàng, nàng sẽ lấy thân báo đáp sao?" Đây là tác phong trước sau như một của hắn, chưa bao giờ sợ rướt lấy phiền phức, chỉ sợ rảnh rỗi đến mức nhàm chán, mấy năm nay không biết đã làm tan nát trái tim của bao nhiêu cô nương.
Kiếm Hâm cúi mắt trầm tư một chút, nghe ra trong lời hắn nói tràn ngập vẻ đùa giỡn, hẳn chỉ là một câu nói đùa. Hơn nữa, mình chết không gì luyến tiếc, nhưng không thể để sư huynh và sư muội theo nàng cùng xuống suối vàng, nàng vô cùng sảng khoái nói: “Thiếu hiệp, chỉ cần ngươi cứu chúng ta, gả cho ngươi thì có gì phải ngại?"
"Hâm nhi, muội đừng nói lung tung."
"Nhị sư huynh, không có gì quan trọng hơn còn sống. Công tử, chỉ cần ngươi cứu chúng ta, ta có làm nô làm tì cũng không một câu oán hận." Trên đời vốn không có chuyện tiền từ trên trời rơi xuống, có mua có bán mới là bình thường.
Hơn mười người mặc áo xanh tập trung ánh mắt về phía Phong Thiển Ảnh, đôi mắt chim ưng của người áo xanh đứng đầu cong lên, đằng đằng sát khí nói: “Tiểu tử, khuyên ngươi đừng xen vào việc của người khác, bên kia đường lớn thênh thang, ngươi cần gì phải đi qua cây cầu bỏ mạng?"
"Bên này phong cảnh tươi đẹp, ta thích, ngươi làm gì được ta?"
"Hôm nay phải hoàn thành nhiệm vụ, đánh nhanh thắng nhanh thôi." Người áo xanh đứng đầu nói xong liền vung tay, lập tức có ba người lui về bên cạnh hắn, bốn người tay cầm loan đao, cùng nhìn về phía Phong Thiển Ảnh, hắn cười dữ tợn nói: “Ngươi đã không thức thời như thế, cũng đừng trách ta xuống tay độc ác."
Phong Thiển Ảnh hí mắt, thân đao nhuộm ánh đỏ, còn chút vết máu chưa khô, kích động sát tính của hắn, “Chậc chậc, ai bảo gia là người thương hương tiếc ngọc mà chi." Phong Thiển Ảnh xuống tay quyết đoán, hai tay giơ lên, mười ngón hơi rung động, như đang khảy đàn, rất thú vị, tiếp theo ám khí như cơn mưa trút lên hoa lê, mang theo mũi nhọn bắt đầu thu gặt mạng người. Chỉ trong chốc lát, hơn mười người áo xanh đồng loạt ngã xuống đất, giữa hai chân mày đều có một điểm đỏ, nhìn kỹ lại, là một cây kim bạc mảnh như tơ.
Biến cố này chỉ giằng co trong một nhịp thở, hai nam hai nữ cũng không ngờ hắn giết người vô hình sạch sẽ lưu loát đến thế, đến khi hồi hồn thì khí quản cũng đau, hít thở vô cùng khó khăn. Bốn người đỡ nhau, ánh mắt ngạc nhiên lại nghi ngờ nhìn hắn.
Kiếm Hâm xông xáo giang hồ cũng đã vài năm, mạng người qua tay không trên trăm cũng hơn mười, đã khi nào nhìn thấy giết người như vậy? Không mang theo chút giận dữ, nhìn kỹ còn có chút đẹp đẽ, bất quá lại khiến người ta cảm thấy, hắn thật hưởng thụ quá trình giết người này. Tay vén mây phất mưa, nháy mắt liền lấy mạng người trong vô hình, Ánh mắt Kiếm Hâm trở nên vô cùng phức tạp, mặc kệ người này có nói đùa hay không, mình cũng phải đi theo hắn, ôm kiếm hành lễ, “Đa tạ ơn cứu mạng của công tử."
Phong Thiển Ảnh bước đến gần hai bước, trong lòng dậy lên ý đùa giỡn, cũng không để ý tới thái độ thù địch của người khác, cười nói tự nhiên:“Đừng khách sáo, chỉ là trao đổi mà thôi, gia còn chưa biết tên nàng?"
"Vạn Kiếm sơn trang, Kiếm Hâm." Không hề giấu diếm, với hành vi này của hắn, hẳn là không sợ phiền phức.
Đuôi lông mày Phong Thiển Ảnh nhíu thẳng, trong bụng bắt đầu nổi lên ý nghĩ xấu, “Trầm Ngạn Khanh. Kiếm Hâm, về sau nàng liền đi theo ta, về phần những người khác, gia không có hứng thú thu nhận, đến từ đâu thì về đó đi."
"Sư muội, muội thật muốn đi cùng hắn?" Một người trong đó đầy vẻ dịu dàng không nỡ.
Kiếm Hâm gật đầu, “Ban đầu đã hứa rồi, muội không thể nuốt lời, hơn nữa võ công Trầm công tử cao cường, muội ở lại bên người hắn cũng không có hại, sớm muộn gì cũng có một ngày muội nhất định sẽ khôi phục lại Vạn Kiếm sơn trang." Sư huynh có tình cảm với mình, sao nàng có thể không biết? Nhưng trên người nàng còn việc lớn cần gánh vác, “Nhị sư huynh, sau này huynh hãy quên muội đi, tìm cô nương tốt mai danh ẩn tích mà sống." Tiếp theo lại giữ chặt tay tiểu sư muội, “Sư muội, muội phải chăm sóc Đại sư huynh thật tốt, huynh ấy bị thương không nhẹ."
"Sư tỷ, muội luyến tiếc tỷ." Khóe miệng tiểu cô nương còn mang vết máu, lúc này rơi lệ, thật là vừa thấy đã thương.
Kỳ thật Phong Thiển Ảnh là muốn đùa một trận, chỉ cần nàng cầu xin hắn hai câu, hắn sẽ thả các nàng rời đi, ai ngờ vị cô nương này lại là người giữ chữ tín, ngươi muốn cưới ta liền gả.
Trầm Ngạn Khanh vẫn không nhúng tay, lẳng lặng đứng nhìn, thấy mọi chuyện đã được giải quyết, hắn cất bước đi thẳng theo hướng về kinh thành, Phong Thiển Ảnh nhìn thấy, nóng nảy, “Aiz, Sư đệ, đệ chờ ta một chút."
Kiếm Hâm cũng đã nhìn ra, người này đúng là miệng hỏng, với kẻ địch thì quá tàn nhẫn, lời vừa rồi chỉ là một câu nói đùa, ngặc nổi cô nương ta lại là một người giữ chữ tín, “Sư huynh, sư muội, mọi người hãy bảo trọng." Lướt qua ánh mắt ngập tràn cảm tình cùng không nở, kiên quyết quay lưng rời đi.
Tác giả :
Văn Hội