Ác Nữ Quay Về
Chương 33: Thay đổi mũi nhọn
Bắc Đường Ngôn rót một chén nước cho mình, nhàn nhạt nói: "Mục đích ta tới đây giống vị cô nương vừa rồi kia, chỉ là ta không nghĩ tới người mặt lạnh tâm lạnh như ngươi, thế mà lại có thể ra tay cứu nàng, xem ra, ngươi cũng không phải không dính khói lửa trần gian!"
"Ngươi sẽ không cho rằng ta coi trọng nha đầu kia chứ?" Liễu Tuyền quay đầu lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Bắc Đường Ngôn.
"Chẳng lẽ không phải sao?"
"Sao có thể chứ! Ngươi nhìn xem phía trước phía sau nàng đều chẳng có được mấy miếng thịt, quả thực giống như là một tấm ván giặt đồ, coi như là ta muốn cưới vợ, cũng sẽ không coi trọng nữ nhân như vậy đâu?"
Vừa nói, Liễu Tuyền vừa nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi Lăng Nhược Hi khuôn mặt đỏ bừng hô hấp dồn dập, trong lòng cũng không khống chế được mà nhảy lên vài cái, sau đó sắc mặt trở nên có chút cổ quái.
Sự thay đổi của Liễu Tuyền như vậy, tất nhiên là không giấu diếm được đôi mắt của Bắc Đường Ngôn, trêu đùa nhìn hắn: "Vậy ngươi mặt đỏ cái gì?"
"Đây là ta tức giận! Ngươi không biết, nữ nhân kia quả thực chính là người miệng lưỡi sắc bén! Quả thực chính là •••••••" Trong khoảng thời gian ngắn Liễu Tuyền có chút từ nghèo nàn vốn từ, thở dài: "Ta cũng không biết nên nói nàng như thế nào!"
"Có thể khiến ngươi tức giận thành cái dạng này, Tam tiểu thư Lăng gia này cũng là một nhân tài!" Bắc Đường Ngôn thong thả ung dung uống chén nước trà, cười như không cười.
Liễu Tuyền thở phì phò rồi thở dài, bỗng nhiên giống như là nghĩ tới cái gì đó, có chút tò mò tiến đến bên cạnh Bắc Đường Ngôn: "Vừa rồi ngươi nói, mục đích của ngươi và nàng giống nhau? Nên không phải tới xin thuốc thay cho nàng chứ?"
Bắc Đường Ngôn uống xong ngụm nước suýt chút nữa thì phun ra, có chút xấu hổ nhìn Liễu Tuyền, lắc lắc đầu: "Nói hươu nói vượn!"
"Ta thấy ngươi chính là đang giấu đầu lòi đuôi đấy!" Liễu Tuyền buồn cười nhìn Bắc Đường Ngôn, do dự một chút, nhàn nhạt nói: "Tuy rằng nàng ta có dáng người hơi bằng phẳng một chút, nhưng mà khuôn mặt cũng không tồi!"
Bắc Đường Ngôn có chút buồn cười trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó tò mò hỏi: "Nhưng ta thật sự rất muốn biết, nàng nói như thế nào để thuyết phục ngươi?"
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Liễu Tuyền lại trở nên có chút không quá dễ nhìn, tức giận mà nói: "Đó là việc của ta, không liên quan tới ngươi! Ngươi không có việc gì thì nhanh chóng trở về đi! Ta muốn đi ngủ!"
Vừa nói, một bên hắn lập tức lên giường bịt kín chăn, rất rõ ràng, không muốn nói nữa.
Tựa như Bắc Đường Ngôn đã quen với tính tình của người này, uống hết ly trà, nhàn nhạt đứng dậy: "Phụ hoàng gọi ngươi tiến cung cho ông ấy nhìn một cái đấy!"
"Ta không đi!" Âm thanh của Liễu Tuyền cách lớp chăn truyền ra, nhưng mà trong giọng nói vẫn mang theo oán giận rất sâu.
"Ngươi không đi nói, thì ta sẽ viết thư cho Liễu thúc phụ, báo cáo vị trí của ngươi!" Bắc Đường Ngôn thong thả ung dung nói một câu.
Kết quả, Liễu Tuyền ngồi bật dậy, trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm Bắc Đường Ngôn: "Ngươi uy hiếp ta?"
"Chỉ là nhắc nhở!"
"Mặt dày vô sỉ!"
"Ngươi có đi hay không?" Bắc Đường Ngôn cười cười, nhướng lông mày lên nhìn Liễu Tuyền đang tức muốn hộc máu.
"Đi!"
Được rồi, Bắc Đường Ngôn thật sự đã nắm được điểm yếu của Liễu Tuyền, hắn không có sức chống cự, chỉ có thể là ngoan ngoãn thỏa hiệp.
"Ừm, lúc này mới nghe lời!" Bắc Đường Ngôn vừa lòng gật gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài!
Kết quả Liễu Tuyền tức giận đến mặt đều đỏ bừng lên, quơ lấy đôi giày ở bên giường, ném tới phía sau lưng Bắc Đường Ngôn, chỉ tiếc, Bắc Đường Ngôn là đại tướng quân, thân thủ nhanh nhẹn tránh được chiếc giày đang bay tới, sau đó vô cùng đắc ý xoay người đi ra ngoài.
Liễu Tuyền khóc không ra nước mắt, chỉ cảm thấy buổi sáng ngày hôm nay nhất định là bản thân mình đã quên bái phật, liên tiếp bị hai người chọc cho tức giận nói không nên lời!
Bên kia lúc Lăng Nhược Hi về đến Lăng phủ, trời đã tối rồi, chỉ là đèn đuốc ở Lăng phủ sáng trưng, vô cùng nhộn nhịp, làm Lăng Nhược Hi hơi hơi nhíu mày, xem ra là lại xảy ra chuyện rồi.
Bước vào trong, kết quả là thấy được khuôn mặt Mai Hương bị đánh sưng vù ở đại đường, lập tức thay đổi sắc mặt, hơi nhíu mày, đi lên phía trước, nhìn lên vị trí của Đại phu nhân và Lăng Thanh Dương, mở miệng hỏi: "Đại bá mẫu làm gì vậy?"
Đại phu nhân nhìn Lăng Nhược Hi như vậy chỉ cảm thấy buồn cười, một mặt bày ra dáng vẻ tốt bụng với Lăng Nhược Hi, lời nói thấm thía: "Nhược Hi à, con đã trở lại rồi, con nha đầu đúng là không còn dùng được nữa! Thậm chí không thể chăm sóc tốt cho tiểu thư của mình! Quả thực rất đáng chết!"
Mai Hương quỳ gối ở đó, đôi mắt hồng hồng, nhưng mà trong mắt vẫn lập loè vẻ quật cường, nhìn Đại phu nhân, mở miệng nói: "Nô tỳ không bỏ rơi nhiệm vụ, là tiểu thư cho nô tỳ về phủ trước."
Đại phu nhân không nghĩ tới Mai Hương vẫn luôn im lặng không nói chuyện thế nhưng sau khi Lăng Nhược Hi đi vào thì lại có phản ứng, bà ta lập tức cảm thấy có chút buồn cười, cười lạnh một tiếng: "Như thế nào? Ngươi cho rằng tiểu thư nhà ngươi tới, là có người chống lưng cho ngươi! Cho nên dám nói chuyện với ta như vậy có phải hay không?"
Lăng Nhược Hi nghe đến đó, hơi nhíu mày, nàng lập tức hiểu ra, đây là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, trong lòng lạnh lùng cười, nhưng mà ngoài mặt lại là dáng vẻ ngoan ngoãn: "Đại bá mẫu có thể là có chút hiểu lầm rồi, từ Kiều Vương phủ đi ra, con cảm thấy thân thể có chút không thoải mái, cho nên đã đi tới Thành Tây tìm Liễu công tử xem bệnh cho con, nhưng mà bởi vì Thành Tây này đường xá xa xôi, con không có xe ngựa, cho nên cũng chỉ có thể đi bộ trở về, cho nên bây giờ mới bị chậm trễ canh giờ."
Nghe được hai chữ xe ngựa, Lăng Thanh Dương lập tức không nhịn được đứng lên, đi đến trước mặt Lăng Nhược Hi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi còn dám nói tới xe ngựa với ta? Lăng Nhược Hi! Ta hỏi ngươi, ngươi để ngựa ở chỗ nào!"
Chỉ cần nghĩ đến bản thân mình đã mất hết mặt mũi ở Kiều Vương phủ, chỉ cần là nghĩ đến gương mặt cười nhạo của một đám tiểu thư quan gia đó, Lăng Thanh Dương lại cảm thấy giận sôi lên, hận không thể trực tiếp bóp chết nữ nhân trước mặt này.
Lăng Nhược Hi nhìn Lăng Thanh Dương như vậy, đôi mắt lập tức đỏ bừng, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Xin đại tỷ tỷ đừng tức giận, sau khi Nhược Hi ra cửa, vốn là muốn cùng đi với đại tỷ tỷ, nhưng mà bởi vì thân thể thật sự không thoải mái, cho nên muốn để phu xe đưa muội tới Y quán trước, nhưng mà không nghĩ tới, phu xe lại không đồng ý, một hai phải chờ đại tỷ tỷ đi cùng, còn nói đại tỷ tỷ mới là chủ tử thật sự của Lăng phủ này, Nhược Hi không có cách nào, chỉ có thể cưỡi ngựa đi."
Nghe đến đó, sắc mặt đại phu nhân bỗng nhiên trở nên có chút khó coi, tức giận trắng mắt liếc nhìn Lăng Thanh Dương một cái, sau đó nhàn nhạt nói: "Nếu chỉ là hiểu lầm, vậy chuyện này đến đây là kết thúc! Nhược Hi, con cũng mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi đi!"
Lăng Nhược Hi không nghĩ tới đại phu nhân sẽ dễ dàng buông tha cho mình như vậy, lập tức cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng mà vẫn nhẹ nhàng hành lễ: "Vậy Nhược Hi cáo lui trước!"
Vừa nói, vừa đi tới bên cạnh Mai Hương, muốn nâng Mai Hương dậy, đưa về.
Nhưng mà lúc này đại phu nhân lại ở phía sau người không mặn không nhạt nói: "Nhược Hi, con có thể trở về, nhưng mà tiện nô này không thể!"
"Vì sao lại như vậy?"
Lăng Nhược Hi quay đầu khó hiểu nhìn đại phu nhân: "Đại bá mẫu cũng nói rồi mà, chỉ là hiểu lầm thôi!"
"Chức trách của nô tài chính là chăm sóc tốt cho chủ tử, nhưng mà Mai Hương lại không chăm sóc tốt cho con, cho nên, dựa theo gia pháp nàng ta phải ở lại đây, quỳ gối ba canh giờ, mới có thể trở về!"
Đại phu nhân nhìn Lăng Nhược Hi, cười như không cười.
Lăng Nhược Hi nắm chặt tay mình thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi, nàng biết ngay mà, sự việc ngày hôm nay không phát triển theo suy nghĩ của bọn họ, trước mắt độc phụ này sẽ không bỏ qua mình! Chỉ là Lăng Nhược Hi không nghĩ tới, bà ta lại thay đổi mũi nhọn, đặt hết tất cả mâu thuẫn lên người Mai Hương.
"Đại bá mẫu nói đúng, Mai Hương phạm sai lầm không thể không phạt, nhưng mà chuyện này xét đến cùng, là nên trách phu xe kia, nếu như hắn có thể coi Nhược Hi là chủ tử, đưa Nhược Hi tới Y quán trước, rồi quay lại đón đại tỷ tỷ, thì những việc này đều sẽ không đã xảy ra, Nhược Hi biết, mẫu thân của Nhược Hi chết sớm, phụ thân cũng ở bên ngoài xa xôi ngàn dặm, trong phủ này từ trên xuống dưới đều không để Nhược Hi vào trong mắt, giống như bây giờ, lúc trước Nhược Hi nên đi cùng mẫu thân mới phải!"
Vừa nói, một bên Lăng Nhược Hi lau lau nước mắt, nhìn qua nhu nhược đáng thương.
Các nha đầu ở trong phòng đại phu nhân nghe đến đó, đều nhao nhao thay đổi nét mặt, ánh mắt nhìn đại phu nhân cũng trở nên có chút quái dị, đại phu nhân âm thầm cắn răng, nhưng mà vì thanh danh vẫn đi đến trước mặt Lăng Nhược Hi, dịu dàng nói: "Nha đầu này, nói gì vậy, nếu con một lòng muốn che chở nha đầu kia, vậy chuyện này cứ như vậy thôi, các người trở về đi!"
Lăng Nhược Hi lắc lắc đầu, thấp giọng nói: "Ngày thường đại bá mẫu quản chuyện trong nhà đã rất vất vả, sao có thể vì Nhược Hi mà phá hư quy củ, chỉ là chuyện này cũng không phải một mình Mai Hương sai, con hy vọng đại bá mẫu có thể đối xử bình đẳng!"
Đại phu nhân không nghĩ tới Lăng Nhược Hi lại khó chơi như vậy, hơi thay đổi sắc mặt, nghiến răng nghiến lợi: "Một khi đã như vậy, vậy con cho rằng nên xử lý thế nào đây?"
"Ngươi sẽ không cho rằng ta coi trọng nha đầu kia chứ?" Liễu Tuyền quay đầu lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Bắc Đường Ngôn.
"Chẳng lẽ không phải sao?"
"Sao có thể chứ! Ngươi nhìn xem phía trước phía sau nàng đều chẳng có được mấy miếng thịt, quả thực giống như là một tấm ván giặt đồ, coi như là ta muốn cưới vợ, cũng sẽ không coi trọng nữ nhân như vậy đâu?"
Vừa nói, Liễu Tuyền vừa nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi Lăng Nhược Hi khuôn mặt đỏ bừng hô hấp dồn dập, trong lòng cũng không khống chế được mà nhảy lên vài cái, sau đó sắc mặt trở nên có chút cổ quái.
Sự thay đổi của Liễu Tuyền như vậy, tất nhiên là không giấu diếm được đôi mắt của Bắc Đường Ngôn, trêu đùa nhìn hắn: "Vậy ngươi mặt đỏ cái gì?"
"Đây là ta tức giận! Ngươi không biết, nữ nhân kia quả thực chính là người miệng lưỡi sắc bén! Quả thực chính là •••••••" Trong khoảng thời gian ngắn Liễu Tuyền có chút từ nghèo nàn vốn từ, thở dài: "Ta cũng không biết nên nói nàng như thế nào!"
"Có thể khiến ngươi tức giận thành cái dạng này, Tam tiểu thư Lăng gia này cũng là một nhân tài!" Bắc Đường Ngôn thong thả ung dung uống chén nước trà, cười như không cười.
Liễu Tuyền thở phì phò rồi thở dài, bỗng nhiên giống như là nghĩ tới cái gì đó, có chút tò mò tiến đến bên cạnh Bắc Đường Ngôn: "Vừa rồi ngươi nói, mục đích của ngươi và nàng giống nhau? Nên không phải tới xin thuốc thay cho nàng chứ?"
Bắc Đường Ngôn uống xong ngụm nước suýt chút nữa thì phun ra, có chút xấu hổ nhìn Liễu Tuyền, lắc lắc đầu: "Nói hươu nói vượn!"
"Ta thấy ngươi chính là đang giấu đầu lòi đuôi đấy!" Liễu Tuyền buồn cười nhìn Bắc Đường Ngôn, do dự một chút, nhàn nhạt nói: "Tuy rằng nàng ta có dáng người hơi bằng phẳng một chút, nhưng mà khuôn mặt cũng không tồi!"
Bắc Đường Ngôn có chút buồn cười trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó tò mò hỏi: "Nhưng ta thật sự rất muốn biết, nàng nói như thế nào để thuyết phục ngươi?"
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Liễu Tuyền lại trở nên có chút không quá dễ nhìn, tức giận mà nói: "Đó là việc của ta, không liên quan tới ngươi! Ngươi không có việc gì thì nhanh chóng trở về đi! Ta muốn đi ngủ!"
Vừa nói, một bên hắn lập tức lên giường bịt kín chăn, rất rõ ràng, không muốn nói nữa.
Tựa như Bắc Đường Ngôn đã quen với tính tình của người này, uống hết ly trà, nhàn nhạt đứng dậy: "Phụ hoàng gọi ngươi tiến cung cho ông ấy nhìn một cái đấy!"
"Ta không đi!" Âm thanh của Liễu Tuyền cách lớp chăn truyền ra, nhưng mà trong giọng nói vẫn mang theo oán giận rất sâu.
"Ngươi không đi nói, thì ta sẽ viết thư cho Liễu thúc phụ, báo cáo vị trí của ngươi!" Bắc Đường Ngôn thong thả ung dung nói một câu.
Kết quả, Liễu Tuyền ngồi bật dậy, trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm Bắc Đường Ngôn: "Ngươi uy hiếp ta?"
"Chỉ là nhắc nhở!"
"Mặt dày vô sỉ!"
"Ngươi có đi hay không?" Bắc Đường Ngôn cười cười, nhướng lông mày lên nhìn Liễu Tuyền đang tức muốn hộc máu.
"Đi!"
Được rồi, Bắc Đường Ngôn thật sự đã nắm được điểm yếu của Liễu Tuyền, hắn không có sức chống cự, chỉ có thể là ngoan ngoãn thỏa hiệp.
"Ừm, lúc này mới nghe lời!" Bắc Đường Ngôn vừa lòng gật gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài!
Kết quả Liễu Tuyền tức giận đến mặt đều đỏ bừng lên, quơ lấy đôi giày ở bên giường, ném tới phía sau lưng Bắc Đường Ngôn, chỉ tiếc, Bắc Đường Ngôn là đại tướng quân, thân thủ nhanh nhẹn tránh được chiếc giày đang bay tới, sau đó vô cùng đắc ý xoay người đi ra ngoài.
Liễu Tuyền khóc không ra nước mắt, chỉ cảm thấy buổi sáng ngày hôm nay nhất định là bản thân mình đã quên bái phật, liên tiếp bị hai người chọc cho tức giận nói không nên lời!
Bên kia lúc Lăng Nhược Hi về đến Lăng phủ, trời đã tối rồi, chỉ là đèn đuốc ở Lăng phủ sáng trưng, vô cùng nhộn nhịp, làm Lăng Nhược Hi hơi hơi nhíu mày, xem ra là lại xảy ra chuyện rồi.
Bước vào trong, kết quả là thấy được khuôn mặt Mai Hương bị đánh sưng vù ở đại đường, lập tức thay đổi sắc mặt, hơi nhíu mày, đi lên phía trước, nhìn lên vị trí của Đại phu nhân và Lăng Thanh Dương, mở miệng hỏi: "Đại bá mẫu làm gì vậy?"
Đại phu nhân nhìn Lăng Nhược Hi như vậy chỉ cảm thấy buồn cười, một mặt bày ra dáng vẻ tốt bụng với Lăng Nhược Hi, lời nói thấm thía: "Nhược Hi à, con đã trở lại rồi, con nha đầu đúng là không còn dùng được nữa! Thậm chí không thể chăm sóc tốt cho tiểu thư của mình! Quả thực rất đáng chết!"
Mai Hương quỳ gối ở đó, đôi mắt hồng hồng, nhưng mà trong mắt vẫn lập loè vẻ quật cường, nhìn Đại phu nhân, mở miệng nói: "Nô tỳ không bỏ rơi nhiệm vụ, là tiểu thư cho nô tỳ về phủ trước."
Đại phu nhân không nghĩ tới Mai Hương vẫn luôn im lặng không nói chuyện thế nhưng sau khi Lăng Nhược Hi đi vào thì lại có phản ứng, bà ta lập tức cảm thấy có chút buồn cười, cười lạnh một tiếng: "Như thế nào? Ngươi cho rằng tiểu thư nhà ngươi tới, là có người chống lưng cho ngươi! Cho nên dám nói chuyện với ta như vậy có phải hay không?"
Lăng Nhược Hi nghe đến đó, hơi nhíu mày, nàng lập tức hiểu ra, đây là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, trong lòng lạnh lùng cười, nhưng mà ngoài mặt lại là dáng vẻ ngoan ngoãn: "Đại bá mẫu có thể là có chút hiểu lầm rồi, từ Kiều Vương phủ đi ra, con cảm thấy thân thể có chút không thoải mái, cho nên đã đi tới Thành Tây tìm Liễu công tử xem bệnh cho con, nhưng mà bởi vì Thành Tây này đường xá xa xôi, con không có xe ngựa, cho nên cũng chỉ có thể đi bộ trở về, cho nên bây giờ mới bị chậm trễ canh giờ."
Nghe được hai chữ xe ngựa, Lăng Thanh Dương lập tức không nhịn được đứng lên, đi đến trước mặt Lăng Nhược Hi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi còn dám nói tới xe ngựa với ta? Lăng Nhược Hi! Ta hỏi ngươi, ngươi để ngựa ở chỗ nào!"
Chỉ cần nghĩ đến bản thân mình đã mất hết mặt mũi ở Kiều Vương phủ, chỉ cần là nghĩ đến gương mặt cười nhạo của một đám tiểu thư quan gia đó, Lăng Thanh Dương lại cảm thấy giận sôi lên, hận không thể trực tiếp bóp chết nữ nhân trước mặt này.
Lăng Nhược Hi nhìn Lăng Thanh Dương như vậy, đôi mắt lập tức đỏ bừng, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Xin đại tỷ tỷ đừng tức giận, sau khi Nhược Hi ra cửa, vốn là muốn cùng đi với đại tỷ tỷ, nhưng mà bởi vì thân thể thật sự không thoải mái, cho nên muốn để phu xe đưa muội tới Y quán trước, nhưng mà không nghĩ tới, phu xe lại không đồng ý, một hai phải chờ đại tỷ tỷ đi cùng, còn nói đại tỷ tỷ mới là chủ tử thật sự của Lăng phủ này, Nhược Hi không có cách nào, chỉ có thể cưỡi ngựa đi."
Nghe đến đó, sắc mặt đại phu nhân bỗng nhiên trở nên có chút khó coi, tức giận trắng mắt liếc nhìn Lăng Thanh Dương một cái, sau đó nhàn nhạt nói: "Nếu chỉ là hiểu lầm, vậy chuyện này đến đây là kết thúc! Nhược Hi, con cũng mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi đi!"
Lăng Nhược Hi không nghĩ tới đại phu nhân sẽ dễ dàng buông tha cho mình như vậy, lập tức cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng mà vẫn nhẹ nhàng hành lễ: "Vậy Nhược Hi cáo lui trước!"
Vừa nói, vừa đi tới bên cạnh Mai Hương, muốn nâng Mai Hương dậy, đưa về.
Nhưng mà lúc này đại phu nhân lại ở phía sau người không mặn không nhạt nói: "Nhược Hi, con có thể trở về, nhưng mà tiện nô này không thể!"
"Vì sao lại như vậy?"
Lăng Nhược Hi quay đầu khó hiểu nhìn đại phu nhân: "Đại bá mẫu cũng nói rồi mà, chỉ là hiểu lầm thôi!"
"Chức trách của nô tài chính là chăm sóc tốt cho chủ tử, nhưng mà Mai Hương lại không chăm sóc tốt cho con, cho nên, dựa theo gia pháp nàng ta phải ở lại đây, quỳ gối ba canh giờ, mới có thể trở về!"
Đại phu nhân nhìn Lăng Nhược Hi, cười như không cười.
Lăng Nhược Hi nắm chặt tay mình thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi, nàng biết ngay mà, sự việc ngày hôm nay không phát triển theo suy nghĩ của bọn họ, trước mắt độc phụ này sẽ không bỏ qua mình! Chỉ là Lăng Nhược Hi không nghĩ tới, bà ta lại thay đổi mũi nhọn, đặt hết tất cả mâu thuẫn lên người Mai Hương.
"Đại bá mẫu nói đúng, Mai Hương phạm sai lầm không thể không phạt, nhưng mà chuyện này xét đến cùng, là nên trách phu xe kia, nếu như hắn có thể coi Nhược Hi là chủ tử, đưa Nhược Hi tới Y quán trước, rồi quay lại đón đại tỷ tỷ, thì những việc này đều sẽ không đã xảy ra, Nhược Hi biết, mẫu thân của Nhược Hi chết sớm, phụ thân cũng ở bên ngoài xa xôi ngàn dặm, trong phủ này từ trên xuống dưới đều không để Nhược Hi vào trong mắt, giống như bây giờ, lúc trước Nhược Hi nên đi cùng mẫu thân mới phải!"
Vừa nói, một bên Lăng Nhược Hi lau lau nước mắt, nhìn qua nhu nhược đáng thương.
Các nha đầu ở trong phòng đại phu nhân nghe đến đó, đều nhao nhao thay đổi nét mặt, ánh mắt nhìn đại phu nhân cũng trở nên có chút quái dị, đại phu nhân âm thầm cắn răng, nhưng mà vì thanh danh vẫn đi đến trước mặt Lăng Nhược Hi, dịu dàng nói: "Nha đầu này, nói gì vậy, nếu con một lòng muốn che chở nha đầu kia, vậy chuyện này cứ như vậy thôi, các người trở về đi!"
Lăng Nhược Hi lắc lắc đầu, thấp giọng nói: "Ngày thường đại bá mẫu quản chuyện trong nhà đã rất vất vả, sao có thể vì Nhược Hi mà phá hư quy củ, chỉ là chuyện này cũng không phải một mình Mai Hương sai, con hy vọng đại bá mẫu có thể đối xử bình đẳng!"
Đại phu nhân không nghĩ tới Lăng Nhược Hi lại khó chơi như vậy, hơi thay đổi sắc mặt, nghiến răng nghiến lợi: "Một khi đã như vậy, vậy con cho rằng nên xử lý thế nào đây?"
Tác giả :
Thuế Biến Đích Ưng