Ác Nữ Quay Về
Chương 15: Họa thủy Đông dẫn*
Họa thủy Đông dẫn (*): Đây không phải là điển cố, mà xuất phát từ sự kiện trước chiến tranh thế giới, Anh - Pháp từ chối liên minh với Liên Xô và ký với Đức hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau, đồng thời bỏ mặc đồng minh Tiệp Khắc cho Đức tiêu diệt. Điều này cho thấy rằng các nước phương Tây không hề đồng lòng trong việc ngăn chặn Hitler, mà thực ra họ đang tìm cách hướng cỗ máy chiến tranh Đức nhắm vào Liên Xô (Liên Xô nằm ở hướng Đông)
Sáng sớm hôm sau, khi ánh mặt trời chiếu vào, căn phòng vốn lạnh như băng cuối cùng cũng có một tia ấm áp, Lăng Nhược Hi đã tỉnh từ lâu, nàng quấn chặt chăn bông trên người, nhưng vẫn cảm thấy người run lên bần bật.
Mai Hương thấy Lăng Nhược Hi như vậy, càng cảm thấy khổ sở, nàng ấy đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy tấm thân nhỏ bé của Lăng Nhược Hi, hy vọng có thể giúp tiểu thư cảm thấy ấm áp hơn một chút, nàng ấy nghẹn ngào nói: "Tiểu thư, bọn họ thật quá đáng, trong kinh thành mùa đông kéo dài đằng đẵng, nếu vẫn cứ tiếp tục như vậy, chúng ta phải làm sao đây!"
Lăng Nhược Hi nhìn vành mắt đỏ hoe của Mai Hương, trong lòng chợt cảm thấy hụt hẫng, nhưng vẫn nhàn nhạt vỗ về mu bàn tay của Mai Hương như cũ, nhẹ nhàng nói: "Ngươi yên tâm đi! Những ngày tháng như thế này sẽ trôi qua rất nhanh thôi, Thu Cúc sao rồi? Bây giờ cô ấy thế nào?"
Nói tới Thu Cúc, Mai Hương cuối cùng cũng không nhịn được mà chảy nước mắt: "Tiểu thư, những người đó quả thực là một đám súc sinh! Ra tay tàn nhẫn như vậy, bây giờ cả người Thu Cúc đều là vết thương, đêm qua nàng ấy lại bị nhiễm phong hàn, sốt cao không hạ, cũng không biết có thể vượt qua được hay không!"
Nghe đến đó, con ngươi vốn không hề rung động của Lăng Nhược Hi cuối cùng cũng lay động một chút, nàng vội vàng đi giày vào, sau đó mang theo tấm chăn ở trên giường đến đắp lên người Thu Cúc, nắm chặt tay Thu Cúc kiên định nói: "Thu Cúc, kiên trì thêm chút nữa, ta nhất định sẽ không để em xảy ra chuyện gì! Em hãy gắng gượng thêm một chút nữa!"
Thu Cúc vẫn sốt cao không hạ, người cũng trở nên có chút hồ đồ, nhìn con ngươi kiên định của Lăng Nhược Hi, chỉ cảm thấy hốc mắt ẩm ướt: "Tiểu thư! Nô tỳ sợ là không thể, người không cần vì nô tỳ mà đắc tội với bọn họ, không đáng, không đáng!"
"Im miệng! Có gì mà không đáng! Ở trong mắt ta, em và Mai Hương mới là những người thân quan trọng nhất của ta!" Lăng Nhược Hi nghiêm khắc trừng mắt với Thu Cúc, không thể để em ấy từ bỏ sinh mệnh của chính mình dễ dàng như vậy.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, Lăng Nhược Hi hơi nhếch khóe miệng lên, lập tức lau nước mắt còn chưa kịp rơi xuống đi, vẻ mặt trở lại bình tĩnh nhìn Mai Hương nói: "Chăm sóc tốt cho Thu Cúc!"
Mai Hương theo bản năng mà che chắn phía trước Lăng Nhược Hi, tích cực nói: "Đêm qua Đại phu nhân bị thất thố, hôm nay e là tới để gây phiền phức! Tiểu thư đừng sợ! Nô tỳ nhất định sẽ bảo vệ người!"
Tuy rằng Mai Hương kiên quyết đứng chắn phía trước Lăng Nhược Hi, nhưng Lăng Nhược Hi vẫn rất nhạy bén mà nhận ra rằng thân thể nhu nhược của Mai Hương đang run lên bần bật, dù sao nàng ta cũng chỉ là một tiểu cô nương mới mười lăm mười sáu tuổi, sao có thể không sợ chứ?
Một dòng nước ấm ấp chậm rãi lan tỏa trong lòng Lăng Nhược Hi, nàng mỉm cười, cũng không ngăn cản hành động của Mai Hương, nàng lẳng lặng đi đến chiếc bàn bên cạnh mà ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống ghế, Triệu nhũ mẫu đã dẫn theo một đám nha hoàn đi đến, vẻ mặt hiền lành tươi cười, ánh mắt bà ta nhìn Lăng Nhược Hi rất giống như đang nhìn nữ nhi ruột của mình.
"Lão nô thỉnh an Tam tiểu thư!"
Thật ra Triệu nhũ mẫu là người rất hiểu quy củ, vừa vào cửa đã định hành lễ, nhưng Lăng Nhược Hi đã đi trước bà ta một bước, nàng vội vàng ngăn cản: "Triệu nhũ mẫu đừng làm vậy! Nhược Hi không dám nhận!"
"Tam tiểu thư nói đùa rồi, người là chủ tử, nô tỳ là phận nô tài, tất nhiên phải kính trọng Tam tiểu thư!" Tuy rằng ngoài miệng Triệu nhũ mẫu nói như vậy, thế nhưng bà ta đã đứng thẳng lên, miễn hành lễ luôn.
Lăng Nhược Hi cũng không bận tâm đến động tác của Triệu nhũ mẫu, chỉ cung cung kính kính mà nhìn bà ta, sau đó thử dò hỏi: "Mới sáng sớm tinh mơ, bước chân Triệu nhũ mẫu vội vàng, không biết có chuyện gì quan trọng sao?"
Triệu nhũ mẫu cười hiền lành, sau đó nhẹ giọng nói: "Đêm qua sau khi Đại phu nhân trở về, đã trằn trọc cả một đêm, trời vừa sáng là đã vội vàng đặt mua mấy thứ này về, lệnh cho lão nô lập tức mang tới đây cho Tam tiểu đấy!"
Lăng Nhược Hi nghe đến đó, trong lòng thầm cười lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ cảm động đến rơi nước mắt, đôi mắt ửng đỏ nghẹn ngào nói: "Ta biết rồi, lúc nào Đại bá mẫu cũng thương yêu Nhược Hi nhất! Trong phủ bận bịu nhiều việc mà Đại bá mẫu vẫn lo lắng mọi chuyện chu đáo! Nhược Hi đều hiểu rõ."
Triệu nhũ mẫu tỉ mỉ quan sát nét mặt Lăng Nhược Hi, dường như muốn nhìn ra điều gì đó từ trong ánh mắt của nàng, nhưng Lăng Nhược Hi đã trải qua hai kiếp, những thứ như diễn kịch gì đó nàng đã sớm dày công tôi luyện, mặc cho Triệu nhũ mẫu quan sát cũng không thể nhìn ra một chút sơ hở nào.
Triệu nhũ mẫu không nhìn ra được điều gì nên cũng yên tâm, bà ta nói tiếp: "Những thứ đó đều là Đại phu nhân đã tỉ mỉ chọn lựa, đám nha đầu và cả nha dịch này đều là những kẻ thông minh! Còn có cả những đồ vật này, đều là những thứ đang thịnh hành nhất trong kinh thành, Tam tiểu thư nhìn xem còn có gì không hài lòng, lão nô sẽ quay về bẩm báo với phu nhân!"
Lăng Nhược Hi nhìn những nha hoàn phía sau Triệu nhũ mẫu, tỏ vẻ hơi nhút nhát sợ sệt gật gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói: "Mọi chuyện đều nghe theo Đại bá mẫu, Đại bá mẫu nói tốt thì tất nhiên là tốt rồi!"
Tựa như Triệu nhũ mẫu rất vừa lòng với dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng của Lăng Nhược Hi, bà ta gật gật đầu sau đó xoay người lại nghiêm khắc nhìn những tiểu nha đầu đó: "Các ngươi nhớ kỹ cho ta! Đại phu nhân muốn các ngươi chăm sóc cho Tam tiểu thư thật tốt. Nếu như có nửa điểm sai sót, kết cục của các ngươi sẽ giống như Liên Nhi, nhớ rõ cả chưa?"
Bốn tiểu nha đầu ở phía sau thoạt nhìn tuổi đều còn khá nhỏ, cả đám quy quy củ củ, sự việc của Liên Nhi ngày hôm qua đã ồn ào huyên náo khắp phủ, trong lòng bọn họ vẫn còn rất sợ hãi, cho nên, tất cả liên tục hô vâng.
Lúc này Triệu nhũ mẫu mới cảm thấy rất hài lòng, bà ta gật gật đầu, sau đó cười ha ha nhìn Lăng Nhược Hi, nhẹ giọng nói: "Bên chỗ Đại phu nhân còn nhiều việc phải làm, lão nô xin cáo từ trước!"
Lăng Nhược Hi vâng vâng dạ dạ gật đầu, sau đó lấy ra một miếng ngọc bội từ bên trong khay của một nha đầu bên cạnh, nhét vào tay Triệu nhũ mẫu, thấp giọng nói: "Đã làm phiền Triệu nhũ mẫu tới đây một chuyến, xin Triệu nhũ mẫu sau khi quay về hãy giúp ta đa tạ Đại bá mẫu!"
Triệu nhũ mẫu nhìn thấy trong mắt Lăng Nhược Hi đầy nhút nhát sợ sệt thì chỉ cảm thấy khinh bỉ, những thứ được đưa đến nơi này, tất nhiên đều không ra gì, cho nên Triệu nhũ mẫu cũng không để ý, nhưng nhìn dáng vẻ Lăng Nhược Hi giống như nhặt được bảo bối quý giá, là biết nàng vốn chỉ là một nha đầu mới từ nông thôn hoang dã trở về.
Bà ta nhận lấy ngọc bội khách sáo gật đầu: "Đa tạ Tam tiểu thư, lão nô nhất định sẽ chuyển lời tới đại phu nhân!"
Sau khi khách sáo tiễn bà ta đi, Lăng Nhược Hi nhìn bốn nha đầu ở trong viện, còn có cả bốn nha dịch, ánh mắt nàng phức tạp, ra hiệu bằng mắt với Mai Hương, sau đó xoay người đi vào trong phòng.
Mai Hương nhìn ánh mắt của Lăng Nhược Hi thì lập tức hiểu ra, lập tức đi đến trước mặt mọi người, nghiêm túc nói: "Từ giờ trở đi, các ngươi chính là người của Tam tiểu thư, tuy rằng tướng quân đang ở nơi xa, nhưng người vô cùng yêu thương tiểu thư, sau này các ngươi nhất định phải làm việc đúng bổn phận, nếu không đừng trách ta đối xử nghiêm khắc với các ngươi, lát nữa mỗi người hãy viết tên của mình và cả quê quán vào giấy, sau đó nộp lại cho ta, ta sẽ căn cứ vào thân thế của các ngươi để sắp xếp công việc!"
Cách Mai Hương giơ tay nhấc chân, nhìn là phong cách của một đại nha đầu, tuy rằng lúc trước vẫn luôn theo hầu bên cạnh Lăng Nhược Hi sống ở sơn thôn xa xôi, nhưng từ nhỏ Mai Hương đã phải chịu sự huấn luyện rất khắc nghiệt, đừng nói là một nha đầu bên cạnh tiểu thư nhà quan, kể cả cung nữ tầm thường trong cung cũng đều không phải là đối thủ của Mai Hương.
Chẳng qua vì tình cảnh xấu hổ lúc trước cho nên Mai Hương vẫn luôn nhẫn nhịn chịu nhục, bây giờ tình cảnh vất vả khi xưa đã qua rồi, cộng thêm cả việc dường như Lăng Nhược Hi đã thay đổi thành một người khác, dĩ nhiên là Mai Hương mượn thế của Lăng Nhược Hi, bùng nổ khả năng của bản thân, khiến mọi người trợn tròn mắt!
Sáng sớm hôm sau, khi ánh mặt trời chiếu vào, căn phòng vốn lạnh như băng cuối cùng cũng có một tia ấm áp, Lăng Nhược Hi đã tỉnh từ lâu, nàng quấn chặt chăn bông trên người, nhưng vẫn cảm thấy người run lên bần bật.
Mai Hương thấy Lăng Nhược Hi như vậy, càng cảm thấy khổ sở, nàng ấy đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy tấm thân nhỏ bé của Lăng Nhược Hi, hy vọng có thể giúp tiểu thư cảm thấy ấm áp hơn một chút, nàng ấy nghẹn ngào nói: "Tiểu thư, bọn họ thật quá đáng, trong kinh thành mùa đông kéo dài đằng đẵng, nếu vẫn cứ tiếp tục như vậy, chúng ta phải làm sao đây!"
Lăng Nhược Hi nhìn vành mắt đỏ hoe của Mai Hương, trong lòng chợt cảm thấy hụt hẫng, nhưng vẫn nhàn nhạt vỗ về mu bàn tay của Mai Hương như cũ, nhẹ nhàng nói: "Ngươi yên tâm đi! Những ngày tháng như thế này sẽ trôi qua rất nhanh thôi, Thu Cúc sao rồi? Bây giờ cô ấy thế nào?"
Nói tới Thu Cúc, Mai Hương cuối cùng cũng không nhịn được mà chảy nước mắt: "Tiểu thư, những người đó quả thực là một đám súc sinh! Ra tay tàn nhẫn như vậy, bây giờ cả người Thu Cúc đều là vết thương, đêm qua nàng ấy lại bị nhiễm phong hàn, sốt cao không hạ, cũng không biết có thể vượt qua được hay không!"
Nghe đến đó, con ngươi vốn không hề rung động của Lăng Nhược Hi cuối cùng cũng lay động một chút, nàng vội vàng đi giày vào, sau đó mang theo tấm chăn ở trên giường đến đắp lên người Thu Cúc, nắm chặt tay Thu Cúc kiên định nói: "Thu Cúc, kiên trì thêm chút nữa, ta nhất định sẽ không để em xảy ra chuyện gì! Em hãy gắng gượng thêm một chút nữa!"
Thu Cúc vẫn sốt cao không hạ, người cũng trở nên có chút hồ đồ, nhìn con ngươi kiên định của Lăng Nhược Hi, chỉ cảm thấy hốc mắt ẩm ướt: "Tiểu thư! Nô tỳ sợ là không thể, người không cần vì nô tỳ mà đắc tội với bọn họ, không đáng, không đáng!"
"Im miệng! Có gì mà không đáng! Ở trong mắt ta, em và Mai Hương mới là những người thân quan trọng nhất của ta!" Lăng Nhược Hi nghiêm khắc trừng mắt với Thu Cúc, không thể để em ấy từ bỏ sinh mệnh của chính mình dễ dàng như vậy.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, Lăng Nhược Hi hơi nhếch khóe miệng lên, lập tức lau nước mắt còn chưa kịp rơi xuống đi, vẻ mặt trở lại bình tĩnh nhìn Mai Hương nói: "Chăm sóc tốt cho Thu Cúc!"
Mai Hương theo bản năng mà che chắn phía trước Lăng Nhược Hi, tích cực nói: "Đêm qua Đại phu nhân bị thất thố, hôm nay e là tới để gây phiền phức! Tiểu thư đừng sợ! Nô tỳ nhất định sẽ bảo vệ người!"
Tuy rằng Mai Hương kiên quyết đứng chắn phía trước Lăng Nhược Hi, nhưng Lăng Nhược Hi vẫn rất nhạy bén mà nhận ra rằng thân thể nhu nhược của Mai Hương đang run lên bần bật, dù sao nàng ta cũng chỉ là một tiểu cô nương mới mười lăm mười sáu tuổi, sao có thể không sợ chứ?
Một dòng nước ấm ấp chậm rãi lan tỏa trong lòng Lăng Nhược Hi, nàng mỉm cười, cũng không ngăn cản hành động của Mai Hương, nàng lẳng lặng đi đến chiếc bàn bên cạnh mà ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống ghế, Triệu nhũ mẫu đã dẫn theo một đám nha hoàn đi đến, vẻ mặt hiền lành tươi cười, ánh mắt bà ta nhìn Lăng Nhược Hi rất giống như đang nhìn nữ nhi ruột của mình.
"Lão nô thỉnh an Tam tiểu thư!"
Thật ra Triệu nhũ mẫu là người rất hiểu quy củ, vừa vào cửa đã định hành lễ, nhưng Lăng Nhược Hi đã đi trước bà ta một bước, nàng vội vàng ngăn cản: "Triệu nhũ mẫu đừng làm vậy! Nhược Hi không dám nhận!"
"Tam tiểu thư nói đùa rồi, người là chủ tử, nô tỳ là phận nô tài, tất nhiên phải kính trọng Tam tiểu thư!" Tuy rằng ngoài miệng Triệu nhũ mẫu nói như vậy, thế nhưng bà ta đã đứng thẳng lên, miễn hành lễ luôn.
Lăng Nhược Hi cũng không bận tâm đến động tác của Triệu nhũ mẫu, chỉ cung cung kính kính mà nhìn bà ta, sau đó thử dò hỏi: "Mới sáng sớm tinh mơ, bước chân Triệu nhũ mẫu vội vàng, không biết có chuyện gì quan trọng sao?"
Triệu nhũ mẫu cười hiền lành, sau đó nhẹ giọng nói: "Đêm qua sau khi Đại phu nhân trở về, đã trằn trọc cả một đêm, trời vừa sáng là đã vội vàng đặt mua mấy thứ này về, lệnh cho lão nô lập tức mang tới đây cho Tam tiểu đấy!"
Lăng Nhược Hi nghe đến đó, trong lòng thầm cười lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ cảm động đến rơi nước mắt, đôi mắt ửng đỏ nghẹn ngào nói: "Ta biết rồi, lúc nào Đại bá mẫu cũng thương yêu Nhược Hi nhất! Trong phủ bận bịu nhiều việc mà Đại bá mẫu vẫn lo lắng mọi chuyện chu đáo! Nhược Hi đều hiểu rõ."
Triệu nhũ mẫu tỉ mỉ quan sát nét mặt Lăng Nhược Hi, dường như muốn nhìn ra điều gì đó từ trong ánh mắt của nàng, nhưng Lăng Nhược Hi đã trải qua hai kiếp, những thứ như diễn kịch gì đó nàng đã sớm dày công tôi luyện, mặc cho Triệu nhũ mẫu quan sát cũng không thể nhìn ra một chút sơ hở nào.
Triệu nhũ mẫu không nhìn ra được điều gì nên cũng yên tâm, bà ta nói tiếp: "Những thứ đó đều là Đại phu nhân đã tỉ mỉ chọn lựa, đám nha đầu và cả nha dịch này đều là những kẻ thông minh! Còn có cả những đồ vật này, đều là những thứ đang thịnh hành nhất trong kinh thành, Tam tiểu thư nhìn xem còn có gì không hài lòng, lão nô sẽ quay về bẩm báo với phu nhân!"
Lăng Nhược Hi nhìn những nha hoàn phía sau Triệu nhũ mẫu, tỏ vẻ hơi nhút nhát sợ sệt gật gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói: "Mọi chuyện đều nghe theo Đại bá mẫu, Đại bá mẫu nói tốt thì tất nhiên là tốt rồi!"
Tựa như Triệu nhũ mẫu rất vừa lòng với dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng của Lăng Nhược Hi, bà ta gật gật đầu sau đó xoay người lại nghiêm khắc nhìn những tiểu nha đầu đó: "Các ngươi nhớ kỹ cho ta! Đại phu nhân muốn các ngươi chăm sóc cho Tam tiểu thư thật tốt. Nếu như có nửa điểm sai sót, kết cục của các ngươi sẽ giống như Liên Nhi, nhớ rõ cả chưa?"
Bốn tiểu nha đầu ở phía sau thoạt nhìn tuổi đều còn khá nhỏ, cả đám quy quy củ củ, sự việc của Liên Nhi ngày hôm qua đã ồn ào huyên náo khắp phủ, trong lòng bọn họ vẫn còn rất sợ hãi, cho nên, tất cả liên tục hô vâng.
Lúc này Triệu nhũ mẫu mới cảm thấy rất hài lòng, bà ta gật gật đầu, sau đó cười ha ha nhìn Lăng Nhược Hi, nhẹ giọng nói: "Bên chỗ Đại phu nhân còn nhiều việc phải làm, lão nô xin cáo từ trước!"
Lăng Nhược Hi vâng vâng dạ dạ gật đầu, sau đó lấy ra một miếng ngọc bội từ bên trong khay của một nha đầu bên cạnh, nhét vào tay Triệu nhũ mẫu, thấp giọng nói: "Đã làm phiền Triệu nhũ mẫu tới đây một chuyến, xin Triệu nhũ mẫu sau khi quay về hãy giúp ta đa tạ Đại bá mẫu!"
Triệu nhũ mẫu nhìn thấy trong mắt Lăng Nhược Hi đầy nhút nhát sợ sệt thì chỉ cảm thấy khinh bỉ, những thứ được đưa đến nơi này, tất nhiên đều không ra gì, cho nên Triệu nhũ mẫu cũng không để ý, nhưng nhìn dáng vẻ Lăng Nhược Hi giống như nhặt được bảo bối quý giá, là biết nàng vốn chỉ là một nha đầu mới từ nông thôn hoang dã trở về.
Bà ta nhận lấy ngọc bội khách sáo gật đầu: "Đa tạ Tam tiểu thư, lão nô nhất định sẽ chuyển lời tới đại phu nhân!"
Sau khi khách sáo tiễn bà ta đi, Lăng Nhược Hi nhìn bốn nha đầu ở trong viện, còn có cả bốn nha dịch, ánh mắt nàng phức tạp, ra hiệu bằng mắt với Mai Hương, sau đó xoay người đi vào trong phòng.
Mai Hương nhìn ánh mắt của Lăng Nhược Hi thì lập tức hiểu ra, lập tức đi đến trước mặt mọi người, nghiêm túc nói: "Từ giờ trở đi, các ngươi chính là người của Tam tiểu thư, tuy rằng tướng quân đang ở nơi xa, nhưng người vô cùng yêu thương tiểu thư, sau này các ngươi nhất định phải làm việc đúng bổn phận, nếu không đừng trách ta đối xử nghiêm khắc với các ngươi, lát nữa mỗi người hãy viết tên của mình và cả quê quán vào giấy, sau đó nộp lại cho ta, ta sẽ căn cứ vào thân thế của các ngươi để sắp xếp công việc!"
Cách Mai Hương giơ tay nhấc chân, nhìn là phong cách của một đại nha đầu, tuy rằng lúc trước vẫn luôn theo hầu bên cạnh Lăng Nhược Hi sống ở sơn thôn xa xôi, nhưng từ nhỏ Mai Hương đã phải chịu sự huấn luyện rất khắc nghiệt, đừng nói là một nha đầu bên cạnh tiểu thư nhà quan, kể cả cung nữ tầm thường trong cung cũng đều không phải là đối thủ của Mai Hương.
Chẳng qua vì tình cảnh xấu hổ lúc trước cho nên Mai Hương vẫn luôn nhẫn nhịn chịu nhục, bây giờ tình cảnh vất vả khi xưa đã qua rồi, cộng thêm cả việc dường như Lăng Nhược Hi đã thay đổi thành một người khác, dĩ nhiên là Mai Hương mượn thế của Lăng Nhược Hi, bùng nổ khả năng của bản thân, khiến mọi người trợn tròn mắt!
Tác giả :
Thuế Biến Đích Ưng