Ác Nhân Thành Đôi
Chương 69: Không biết xấu hổ
Không ai thèm nhìn sắc mặt Trang Trạch Lương,hắn thấy người đi vào cũng cắn răng nhấc chân đi theo.
"Cha!"
Trang Trạch Lương quay đầu, nhìn thấy nhi tử thường ngày hắn yêu thương có vẻ mặt không cam lòng, lại nghĩ đến Hàn Nhi, trong lòng liền sinh ra chút hối hận, đều là nhi tử, lúc trước sao tâm hắn lại có thể thiên vị như vậy?
Nếu lúc đó đối với tỷ đệ họ tốt một chút, thì hiện tại cũng không đến bước đường này.
Thở dài, Trang Trạch Lương rốt cuộc vẫn đau lòng nhi tử này, đi đến bên người hắn thấp giọng khuyên giải, “Diệu Nhi, đừng làm chuyện ngu xuẩn, bọn họ dám trở về tất nhiên có chỗ để dựa vào, mặc kệ là bọn họ dựa vào cái gì, chỉ cần chúng ta có lợi, dù phải nhẫn nhịn một chút tức giận thì có sao? Có thấy vị Bạch công tử kia phô trương thanh thế không, con nếu có thể cùng hắn giao hảo tốt chính là có bản lĩnh."
"Nhưng mà..."
"Diệu Nhi, lúc này miệng lưỡi dùcó lợi hại cũng không thể khiến sự tình biến đổi theo hướng có lợi với con." Ống tay áo vung lên, Trang Trạch Lương ngẩng đầu nhìn tấm bảng lớn treo trước cửa Trang gia, “Hàn nhi đã cắt đứt quan hệ với ta,nên ta làm chuyện gì cũng đều muốn tốt cho con, vì cuộc sống tốt đẹp của chúng ta, sau này con gặp chuyện gì cũng phải dùng đến đầu óc, đừng chỉ biết làm theo ý mình, sẽ hỏng đại sự."
Trang Trạch Lương vừa đi, ngoài cửa lớn Trang gia cũng chỉ còn lại một mình Trang Thư Diệu, một trận gió thổi tới, hắn rùng mình một cái, cảm thấy lạnh cả người, tâmcũng thật lạnh.
đám người Trang Thư Tình đã vào chính đường.
Quản gia đã sớm phân phó hạ nhân cơ trí đi bẩm báo lão thái gia, lúc này Trang Bình Chí một thân quần áo mới ngồi ở vị trí đầu.
Nhìn thấy đoàn người tiến vào tuy rằng đứng dậy đón chào, nhưng cũng không có tư thái nịnh bợ hay luồn cúi, chỉ là nhìn thoáng qua Bạch Chiêm.
Trang Thư Tình tiến lên dập đầu.
"Đã về thì an tâmở lại. Không có người nào có thể gây khó dễ cho ngươi."
"Thư Tình đa tạ tổ bá phụ che chở." Trang Thư Tình đứng dậy, giới thiệu một chút về Bạch Chiêm, vẫn là câu nói lúc trước.
Tựa như lo lắng của Trang Trạch Dân. Trang Bình Chí quả nhiên nhăn mày lại, bất quá cũng may là không có phát tác ngay.
Nhưng lại nhìn chằm chằm Thư Tình, Bạch Chiêm liền cúi người chắp tay lấy lễ, “Gặp qua Trang lão thái gia."
Trang Bình Chí lúc còn trẻ cũng từng đi qua không ít nơi, nhìn hắn như vậy cũng biết đây không phải người bình thường, dù trong lòng có bất mãn cũng khôngđể khách nhân cảm thấy khó chịu, “Nơi này của chúng ta không có nhiều lễ tiết, Bạch công tử mời ngồi."
Bạch Chiêm lại càng là người không chú trọng lễ tiết. Hắn cũng không đến ngồi xuống vị trí dành cho khách, mà chọn ghế gần Trang Thư Tình nhất ngồi xuống, bộ dáng đương nhiên kia khiến người khác có loại cảm giác ỷ lớn hiếp nhỏ.
"Khụ, Tình nha đầu. Nghe Hàn tiểu tử nói hai người các ngươi không đi kinh đô, đây là vì sao?"
"Là do vãn bối không muốn ở lại Khê Thủy Trấn, dù cho ta là nữ tử, nhưng cũng không muốn ăn nhờ ở đậu, tổ bá phụ cũng thấy đấy, hiện tại cuộc sống của tỷ đệ chúng ta rất khá."
"Nhưng ngươi..." Thấy Bạch Chiêm liếc mắt nhìn, Trang Bình Chí rốt cuộc không có nói hết, ý tứ cũng không biểu đạt ra.
Trang Thư Tình cũng không tức giận, “Bạch công tử quả thật đã giúp ta rất nhiều. Nhưng ta vẫn chưa hẳn phụ thuộc vào hắn, nhu nhược dựa vào người khác thì không thể sinh tồn, phải tự lực gánh sinh mới có thể sống tốt, ta hiểu rõ phải dùng khả năng của mình nuôi sống hai tỷ đệ chúng ta. Bản thân Thư Hàn cũng là tự nỗ lực mà được danh sư nhận làm đệ tử, người được Giải Nguyên lần này chính là sư huynh của Thư Hàn, Thư Hàn là nhờ vị danh sư đó tiến cử hiền tài, mới có thể dự thi."
Nghe được tin tức này, Trang Bình Chí kia sao còn nhớ rõ được những chuyện khác. Hưng phấn đến mặt đều đỏ, đứng dậy xác nhận."Thật sao?"
"Thiên chân vạn xác, tiên sinh Thư Hàn chính là Phủ quan học sơn của Hội Nguyên Phủ."
Trang Trạch Lương vừa vào cửa liền nghe được một câu như thế, đầu tiên là sửng sốt, sau là chợt mừng rỡ, đi vài bước đi đến trước mặt Trang Thư Hàn gấp giọng hỏi, “Thật sự là quan học sơn_Tô Văn sao?"
Trang Thư Hàn thối lui một bước, “Chuyện của ta từ sớm đã không có quan hệ với ngài."
"Ngươi..." Trước nhiều người như vậy lại bị bẽ mặt, Trang Trạch Lương vừa tức vừa thẹn, nhưng khi nghĩ đến lợi ích sau này Trang Thư hàn có thể mang đến, chỉ chốc lát đã đem tức giận áp xuống, ôn thanh nói:“Ngươi có thể bái được Tô tiên sinh làm thầy, cha tất nhiên phải đi đến bái tạ một phen, bằng không người ta lại cho rằng người phụ thân này không biết lễ tiết."
"Phụ thân ta là Trang tứ gia Trang Trạch Hải đã mất." ánh mắt Trang Thư Hàn như đao, một đao lại một đao lăng trì cái nam nhân khiến hắn ghê tởm này, “Cần ta mời phụ thân ra sao?"
Trang Trạch Lương còn chưa nói, Trang Bình Chí bên kia đã lớn tiếng mở miệng, “Trạch Dân, mang Thất đệ của ngươiđến nơi khác nói chuyện."
Trang Trạch Dân tất nhiên là không muốn rời đi lúc này, nhưng cũng không dám ngỗ nghịch lại lời của phụ thân, trong lòng ngầm bực bội lão Thất, cùng với quản gia cơ hồ là nửa bắt buộc dẫn người rời khỏi phòng chính.
"Hàn tiểu tử, tính tình của ngươi vẫn dễ xúc động như trước."
Trang Thư Hàn mím môi không nói.
Trang Thư Tình liếc mắt nhìn đệ đệ, tiếp nhận lời nói, “Tổ bá phụ nói rất đúng, tuổi hắn dù sao vẫn còn nhỏ, cảm xúc chưa thu liễm được tốt, chờ sau này khi lớn lên sẽ không còn như thế."
"Dù sao thì so với trước khi rời đi đã tốt hơn nhiều." Trang Bình Chí thật sâu nhìn cháu gái này một chút, có thể trong thời gian ngắn ngủi vài tháng khiến cho tiểu tử này trưởng thành như vậy, chức tỷ tỷ này nàng làm rất tốt, so sánh với ẩn nhẫn lúc trước, hiện thời cũng đã bộc lộ tài năng, Trang gia có hai tỷ đệ này, tương lai nhất định sẽ đi lên.
"Lúc đó ngươi không sợ trả giá nhiều như vậy cũng phải chặt đứt quan hệ cùng lão Thất,đã nghĩ trước sẽ có ngày như hôm nay?"
"Ngài cũng thấy được, ta không thể không đề phòng, ta cũng không có phòng sai, hắn biết được tiên sinh Thư Hàn là Tô tiên sinh, việc đầu tiên nghĩ đến không phảimừng thay Thư Hàn, mà là muốn mượn việc này đến bái phỏng để tiến thân, thật may lúc đó ta quyết định như vậy."
Trang Bình Chí là lão nhân thành tinh, tất nhiên nhìn ra được lão Thất muốn làm gì, đangmuốn giúp hắn che lấp một hai, nhưng Tình nha đầu đều vạch trần thẳng thừng như vậy hắn nói cái gì cũng đều dư thừa, “Hàn tiểu tử còn nửa tháng là đến kỳthi, phải lấy việc này làm trọng."
"Ta cũng có ý tứ này, Thư Hàn không thể phân tâm, phải nhờ tổ bá phụchú ý, không thể để những người không liên quan đến quấy rầy hắn."
"Ta đã biết." Trong lòng có tính toán, Trang Bình Chí tất nhiên sẽ không vì việc này mà bất hoà với tỷ đệ bọn họ, sảng khoái đáp ứng, ngược lại cũng nhắc nhở một câu, “Bọn họ về Trang gia, ta cũng không thể đuổi người đi, nếu ngươi không muốn bọn họ có cớ áp chế thì phải cẩn thận."
Bạch Chiêm khẽ cười một tiếng, “Lão thái gia nghĩ nhiều, tâm ý của ta quả thật không thể che giấu, trưởng bối trong nhà đều đã biết, Thư Tình còn có hai năm hiếu kỳ, việc ta muốn làm, đó là ở trong hai năm bảo vệ nàng thật tốt, không khiến nàng chịu khổ, chịu tội, bị người khi dễ, chờ hiếu kỳ qua sẽ lập tức cưới nàng về nhà."
Ý cười thu lại, âm thanh Bạch Chiêm nhẹ nhàng phảng phất, nhưng lọt vào tai người khác, lại như sấm đánh, “Nàng lúc trước đã chịu nhiều khổ cực, lúc đó do ta không biết, nên bất lực không thể làm gì, hiện tại và về sau, một chút khổ cực ta cũng không nở để nàng phải chịu, lão thái gia yên tâm, ta sẽ trân trọng nàng, nếu như có một số người không chịu để vào mắt, ta liền móc nó ra, miệng nếu không nói được lời tốt đẹp, ta liền rút lưỡi hắn, nếu trong lòng dám tính kế nàng, vậy ta sẽ đào tim hắn ra cho chó ăn, ta nói được thì làm được, không ai nguyện ý để người khác khi dễ, nhất là Thư Tình, nàng so với bất kì ai đều có tư cách có cuộc sống tốt nhất. “
Cả phòng đều yên tĩnh.
Những người nhát gan đều thả chậm hô hấp, chỉ sợ mình có chút biểu hiện gì khiến Trang Thư Tình bất mãn thì nam nhân đứng ở đằng kia nhất quyết sẽ không tha.
Trang Bình Chí chuẩn bị mở miệng nói chuyện nhưng thật sự lại không tìm được lời nào để nói.
Hắn biết, nam nhân này đãdám nói thì dám làm.
Hơn nữa hắn thật sự có khả năng làm được.
Người như vậy, Tình nha đầu thế nào lại gặp được!
Cơ hồ ánh mắt khắp phòng đều dừng trên người Trang Thư Tình, nhưng Trang Thư Tình coi như không thấy, vẫn cười bình thãn như trước, “Tổ bá phụ, ngài cũng nghe rồi đó, hắn nói hắn có thể bảo vệ ta, ta còn lo sợ gì chứ? Hiều kỳ của nương ta sẽ làm tròn trách nhiệm, nhưng mà nếu có một số người bởi vì vậy mà vung tay vung chân với ta, ta nhất định sẽ phản kháng."
Trang Bình Chí thở dài, rốt cuộc là cam chịu không có nói thêm nửa câu.
Quay đầu phân phó xuống, chuyện của hai tỷ đệ này, cấm bàn tán! Nhất là toàn gia Trang Thất kia.
"Đúng rồi tổ bá phụ, Thư Tình còn có một việc muốn cầu ngài hỗ trợ."
"Chuyện gì?"
Trang Thư Tình nhìn bảo Trần Nguyên ôm người tiến lên, “Thư Cố, đệ dập đầu trước tổ bá phụ đi."
Trang Thư Cố bước xuống đất, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh bái lễ.
"Đây là..."
"Lát nữa tỷ tỷ sẽ nói tỉ mỉ chuyện này với đệ." Trang Thư Tình trấn an đệ đệ một câu trước, “Đây là hài tử ta nhặt được, bây giờ còn có vết thương trên người, ta đặt tên là Trang Thư Cố, mong tổ bá phụ đồng ý cho hắn nhập gia phả."
Trang Bình Chí nhíu mày, “Thế nào lại phải nhập gia phả? Nếu ngươi có năng lực, muốn dưỡng vài người như vậy cũng không có vấn đề, cho tiểu tử kia họ Trang cũng không sao, nhưng không nhất định phảinhập gia phả."
"Đứa nhỏ này phải nhập gia phả, mong tổ bá phụ thành toàn."
"Một tiểu cô nương, tính tình như thế nào lại quật cường như vậy." Trang Bình Chí lắc đầu, trong lòng hắn cân nhắc một chút rốt cuộc vẫn là gật đầu, “Chỉ tiểu tử này thôi, về sau không có người thứ hai."
"Vâng." Nhiệm vụ khi trở về đã hoàn thành, Trang Thư Tình cao hứng, ngay cả giọng nói cũng vui vẻ hơn.
Trang Bình Chí nhìn thấy nàng như vậy tâm tình cũng thoải mái vài phần, đối với người ngoài cũng có thể thân tình đối xử như vậy, về sau đối với tộc nhân chắc chắn sẽ không keo kiệt, cũng có thể giúp đỡ một hai.
Chưa kể tiểu tử này về sau cũng có thể có tiền đồ như Hàn tiểu tử, lấy bản lĩnh giáo dục của Tình nha đầu hắn chắc chắn tương lai của tiểu tử này sẽ không kém.
Huống chi...
Trang Bình Chí nhìn về phía Bạch Chiêm, hắn tuy rằng không biết người này rốt cuộc có thân phận gì, có địa vị lớn thế nào, nhưng hắn tin tưởng hai mắt của mình, người có một thân khí thế như vậy, sẽ không phải người bình thường.
Chỉ cần Tình nha đầu có bản lĩnh khiến người này đặt nàng ở trong lòng, trước khi hắn nhắm mắt, chắc còn có thể nhìn thấy ngày Trang gia vinh hiển.
Trang gia không có ở riêng, người mỗi một năm lại tăng lên, tòa nhà mỗi nămlại xây thêm, đôi khi có chút va chạm cũng do ở cùng một chỗ.
Khu của Trang tứ gia vốn là thu trở về, hiện tại đã cho người đến dọn dẹp, viện này tất nhiên giao lại cho con cái thừa tự.
Bạch Chiêm đương nhiêntheo tới, Trang Bình Chí cũng không biết là đã quên hay như thế nào, lại không an bày phòng khách cho hắn.
Cơ hồ là cam chịu quan hệ của hai người.
"Lão gia tử này là người đã thành tinh."
"Đối với môt lão nhân có thể nâng đỡ được cả một gia tộc mà nói, vĩnh viễn không phải người có năng lực bình thường,là người đứng đầu gia tộc,mặc dù hắn có tư tâm, nhưng đối với tỷ đệ chúng ta vẫn thật tâm trân trọng, việc này là đủ rồi."
Bạch Chiêm cũng nghĩ như vậy, đồng ý với nàng, lão gia tử này quả thật có tư cách làm một vị trưởng bối.
"Cha!"
Trang Trạch Lương quay đầu, nhìn thấy nhi tử thường ngày hắn yêu thương có vẻ mặt không cam lòng, lại nghĩ đến Hàn Nhi, trong lòng liền sinh ra chút hối hận, đều là nhi tử, lúc trước sao tâm hắn lại có thể thiên vị như vậy?
Nếu lúc đó đối với tỷ đệ họ tốt một chút, thì hiện tại cũng không đến bước đường này.
Thở dài, Trang Trạch Lương rốt cuộc vẫn đau lòng nhi tử này, đi đến bên người hắn thấp giọng khuyên giải, “Diệu Nhi, đừng làm chuyện ngu xuẩn, bọn họ dám trở về tất nhiên có chỗ để dựa vào, mặc kệ là bọn họ dựa vào cái gì, chỉ cần chúng ta có lợi, dù phải nhẫn nhịn một chút tức giận thì có sao? Có thấy vị Bạch công tử kia phô trương thanh thế không, con nếu có thể cùng hắn giao hảo tốt chính là có bản lĩnh."
"Nhưng mà..."
"Diệu Nhi, lúc này miệng lưỡi dùcó lợi hại cũng không thể khiến sự tình biến đổi theo hướng có lợi với con." Ống tay áo vung lên, Trang Trạch Lương ngẩng đầu nhìn tấm bảng lớn treo trước cửa Trang gia, “Hàn nhi đã cắt đứt quan hệ với ta,nên ta làm chuyện gì cũng đều muốn tốt cho con, vì cuộc sống tốt đẹp của chúng ta, sau này con gặp chuyện gì cũng phải dùng đến đầu óc, đừng chỉ biết làm theo ý mình, sẽ hỏng đại sự."
Trang Trạch Lương vừa đi, ngoài cửa lớn Trang gia cũng chỉ còn lại một mình Trang Thư Diệu, một trận gió thổi tới, hắn rùng mình một cái, cảm thấy lạnh cả người, tâmcũng thật lạnh.
đám người Trang Thư Tình đã vào chính đường.
Quản gia đã sớm phân phó hạ nhân cơ trí đi bẩm báo lão thái gia, lúc này Trang Bình Chí một thân quần áo mới ngồi ở vị trí đầu.
Nhìn thấy đoàn người tiến vào tuy rằng đứng dậy đón chào, nhưng cũng không có tư thái nịnh bợ hay luồn cúi, chỉ là nhìn thoáng qua Bạch Chiêm.
Trang Thư Tình tiến lên dập đầu.
"Đã về thì an tâmở lại. Không có người nào có thể gây khó dễ cho ngươi."
"Thư Tình đa tạ tổ bá phụ che chở." Trang Thư Tình đứng dậy, giới thiệu một chút về Bạch Chiêm, vẫn là câu nói lúc trước.
Tựa như lo lắng của Trang Trạch Dân. Trang Bình Chí quả nhiên nhăn mày lại, bất quá cũng may là không có phát tác ngay.
Nhưng lại nhìn chằm chằm Thư Tình, Bạch Chiêm liền cúi người chắp tay lấy lễ, “Gặp qua Trang lão thái gia."
Trang Bình Chí lúc còn trẻ cũng từng đi qua không ít nơi, nhìn hắn như vậy cũng biết đây không phải người bình thường, dù trong lòng có bất mãn cũng khôngđể khách nhân cảm thấy khó chịu, “Nơi này của chúng ta không có nhiều lễ tiết, Bạch công tử mời ngồi."
Bạch Chiêm lại càng là người không chú trọng lễ tiết. Hắn cũng không đến ngồi xuống vị trí dành cho khách, mà chọn ghế gần Trang Thư Tình nhất ngồi xuống, bộ dáng đương nhiên kia khiến người khác có loại cảm giác ỷ lớn hiếp nhỏ.
"Khụ, Tình nha đầu. Nghe Hàn tiểu tử nói hai người các ngươi không đi kinh đô, đây là vì sao?"
"Là do vãn bối không muốn ở lại Khê Thủy Trấn, dù cho ta là nữ tử, nhưng cũng không muốn ăn nhờ ở đậu, tổ bá phụ cũng thấy đấy, hiện tại cuộc sống của tỷ đệ chúng ta rất khá."
"Nhưng ngươi..." Thấy Bạch Chiêm liếc mắt nhìn, Trang Bình Chí rốt cuộc không có nói hết, ý tứ cũng không biểu đạt ra.
Trang Thư Tình cũng không tức giận, “Bạch công tử quả thật đã giúp ta rất nhiều. Nhưng ta vẫn chưa hẳn phụ thuộc vào hắn, nhu nhược dựa vào người khác thì không thể sinh tồn, phải tự lực gánh sinh mới có thể sống tốt, ta hiểu rõ phải dùng khả năng của mình nuôi sống hai tỷ đệ chúng ta. Bản thân Thư Hàn cũng là tự nỗ lực mà được danh sư nhận làm đệ tử, người được Giải Nguyên lần này chính là sư huynh của Thư Hàn, Thư Hàn là nhờ vị danh sư đó tiến cử hiền tài, mới có thể dự thi."
Nghe được tin tức này, Trang Bình Chí kia sao còn nhớ rõ được những chuyện khác. Hưng phấn đến mặt đều đỏ, đứng dậy xác nhận."Thật sao?"
"Thiên chân vạn xác, tiên sinh Thư Hàn chính là Phủ quan học sơn của Hội Nguyên Phủ."
Trang Trạch Lương vừa vào cửa liền nghe được một câu như thế, đầu tiên là sửng sốt, sau là chợt mừng rỡ, đi vài bước đi đến trước mặt Trang Thư Hàn gấp giọng hỏi, “Thật sự là quan học sơn_Tô Văn sao?"
Trang Thư Hàn thối lui một bước, “Chuyện của ta từ sớm đã không có quan hệ với ngài."
"Ngươi..." Trước nhiều người như vậy lại bị bẽ mặt, Trang Trạch Lương vừa tức vừa thẹn, nhưng khi nghĩ đến lợi ích sau này Trang Thư hàn có thể mang đến, chỉ chốc lát đã đem tức giận áp xuống, ôn thanh nói:“Ngươi có thể bái được Tô tiên sinh làm thầy, cha tất nhiên phải đi đến bái tạ một phen, bằng không người ta lại cho rằng người phụ thân này không biết lễ tiết."
"Phụ thân ta là Trang tứ gia Trang Trạch Hải đã mất." ánh mắt Trang Thư Hàn như đao, một đao lại một đao lăng trì cái nam nhân khiến hắn ghê tởm này, “Cần ta mời phụ thân ra sao?"
Trang Trạch Lương còn chưa nói, Trang Bình Chí bên kia đã lớn tiếng mở miệng, “Trạch Dân, mang Thất đệ của ngươiđến nơi khác nói chuyện."
Trang Trạch Dân tất nhiên là không muốn rời đi lúc này, nhưng cũng không dám ngỗ nghịch lại lời của phụ thân, trong lòng ngầm bực bội lão Thất, cùng với quản gia cơ hồ là nửa bắt buộc dẫn người rời khỏi phòng chính.
"Hàn tiểu tử, tính tình của ngươi vẫn dễ xúc động như trước."
Trang Thư Hàn mím môi không nói.
Trang Thư Tình liếc mắt nhìn đệ đệ, tiếp nhận lời nói, “Tổ bá phụ nói rất đúng, tuổi hắn dù sao vẫn còn nhỏ, cảm xúc chưa thu liễm được tốt, chờ sau này khi lớn lên sẽ không còn như thế."
"Dù sao thì so với trước khi rời đi đã tốt hơn nhiều." Trang Bình Chí thật sâu nhìn cháu gái này một chút, có thể trong thời gian ngắn ngủi vài tháng khiến cho tiểu tử này trưởng thành như vậy, chức tỷ tỷ này nàng làm rất tốt, so sánh với ẩn nhẫn lúc trước, hiện thời cũng đã bộc lộ tài năng, Trang gia có hai tỷ đệ này, tương lai nhất định sẽ đi lên.
"Lúc đó ngươi không sợ trả giá nhiều như vậy cũng phải chặt đứt quan hệ cùng lão Thất,đã nghĩ trước sẽ có ngày như hôm nay?"
"Ngài cũng thấy được, ta không thể không đề phòng, ta cũng không có phòng sai, hắn biết được tiên sinh Thư Hàn là Tô tiên sinh, việc đầu tiên nghĩ đến không phảimừng thay Thư Hàn, mà là muốn mượn việc này đến bái phỏng để tiến thân, thật may lúc đó ta quyết định như vậy."
Trang Bình Chí là lão nhân thành tinh, tất nhiên nhìn ra được lão Thất muốn làm gì, đangmuốn giúp hắn che lấp một hai, nhưng Tình nha đầu đều vạch trần thẳng thừng như vậy hắn nói cái gì cũng đều dư thừa, “Hàn tiểu tử còn nửa tháng là đến kỳthi, phải lấy việc này làm trọng."
"Ta cũng có ý tứ này, Thư Hàn không thể phân tâm, phải nhờ tổ bá phụchú ý, không thể để những người không liên quan đến quấy rầy hắn."
"Ta đã biết." Trong lòng có tính toán, Trang Bình Chí tất nhiên sẽ không vì việc này mà bất hoà với tỷ đệ bọn họ, sảng khoái đáp ứng, ngược lại cũng nhắc nhở một câu, “Bọn họ về Trang gia, ta cũng không thể đuổi người đi, nếu ngươi không muốn bọn họ có cớ áp chế thì phải cẩn thận."
Bạch Chiêm khẽ cười một tiếng, “Lão thái gia nghĩ nhiều, tâm ý của ta quả thật không thể che giấu, trưởng bối trong nhà đều đã biết, Thư Tình còn có hai năm hiếu kỳ, việc ta muốn làm, đó là ở trong hai năm bảo vệ nàng thật tốt, không khiến nàng chịu khổ, chịu tội, bị người khi dễ, chờ hiếu kỳ qua sẽ lập tức cưới nàng về nhà."
Ý cười thu lại, âm thanh Bạch Chiêm nhẹ nhàng phảng phất, nhưng lọt vào tai người khác, lại như sấm đánh, “Nàng lúc trước đã chịu nhiều khổ cực, lúc đó do ta không biết, nên bất lực không thể làm gì, hiện tại và về sau, một chút khổ cực ta cũng không nở để nàng phải chịu, lão thái gia yên tâm, ta sẽ trân trọng nàng, nếu như có một số người không chịu để vào mắt, ta liền móc nó ra, miệng nếu không nói được lời tốt đẹp, ta liền rút lưỡi hắn, nếu trong lòng dám tính kế nàng, vậy ta sẽ đào tim hắn ra cho chó ăn, ta nói được thì làm được, không ai nguyện ý để người khác khi dễ, nhất là Thư Tình, nàng so với bất kì ai đều có tư cách có cuộc sống tốt nhất. “
Cả phòng đều yên tĩnh.
Những người nhát gan đều thả chậm hô hấp, chỉ sợ mình có chút biểu hiện gì khiến Trang Thư Tình bất mãn thì nam nhân đứng ở đằng kia nhất quyết sẽ không tha.
Trang Bình Chí chuẩn bị mở miệng nói chuyện nhưng thật sự lại không tìm được lời nào để nói.
Hắn biết, nam nhân này đãdám nói thì dám làm.
Hơn nữa hắn thật sự có khả năng làm được.
Người như vậy, Tình nha đầu thế nào lại gặp được!
Cơ hồ ánh mắt khắp phòng đều dừng trên người Trang Thư Tình, nhưng Trang Thư Tình coi như không thấy, vẫn cười bình thãn như trước, “Tổ bá phụ, ngài cũng nghe rồi đó, hắn nói hắn có thể bảo vệ ta, ta còn lo sợ gì chứ? Hiều kỳ của nương ta sẽ làm tròn trách nhiệm, nhưng mà nếu có một số người bởi vì vậy mà vung tay vung chân với ta, ta nhất định sẽ phản kháng."
Trang Bình Chí thở dài, rốt cuộc là cam chịu không có nói thêm nửa câu.
Quay đầu phân phó xuống, chuyện của hai tỷ đệ này, cấm bàn tán! Nhất là toàn gia Trang Thất kia.
"Đúng rồi tổ bá phụ, Thư Tình còn có một việc muốn cầu ngài hỗ trợ."
"Chuyện gì?"
Trang Thư Tình nhìn bảo Trần Nguyên ôm người tiến lên, “Thư Cố, đệ dập đầu trước tổ bá phụ đi."
Trang Thư Cố bước xuống đất, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh bái lễ.
"Đây là..."
"Lát nữa tỷ tỷ sẽ nói tỉ mỉ chuyện này với đệ." Trang Thư Tình trấn an đệ đệ một câu trước, “Đây là hài tử ta nhặt được, bây giờ còn có vết thương trên người, ta đặt tên là Trang Thư Cố, mong tổ bá phụ đồng ý cho hắn nhập gia phả."
Trang Bình Chí nhíu mày, “Thế nào lại phải nhập gia phả? Nếu ngươi có năng lực, muốn dưỡng vài người như vậy cũng không có vấn đề, cho tiểu tử kia họ Trang cũng không sao, nhưng không nhất định phảinhập gia phả."
"Đứa nhỏ này phải nhập gia phả, mong tổ bá phụ thành toàn."
"Một tiểu cô nương, tính tình như thế nào lại quật cường như vậy." Trang Bình Chí lắc đầu, trong lòng hắn cân nhắc một chút rốt cuộc vẫn là gật đầu, “Chỉ tiểu tử này thôi, về sau không có người thứ hai."
"Vâng." Nhiệm vụ khi trở về đã hoàn thành, Trang Thư Tình cao hứng, ngay cả giọng nói cũng vui vẻ hơn.
Trang Bình Chí nhìn thấy nàng như vậy tâm tình cũng thoải mái vài phần, đối với người ngoài cũng có thể thân tình đối xử như vậy, về sau đối với tộc nhân chắc chắn sẽ không keo kiệt, cũng có thể giúp đỡ một hai.
Chưa kể tiểu tử này về sau cũng có thể có tiền đồ như Hàn tiểu tử, lấy bản lĩnh giáo dục của Tình nha đầu hắn chắc chắn tương lai của tiểu tử này sẽ không kém.
Huống chi...
Trang Bình Chí nhìn về phía Bạch Chiêm, hắn tuy rằng không biết người này rốt cuộc có thân phận gì, có địa vị lớn thế nào, nhưng hắn tin tưởng hai mắt của mình, người có một thân khí thế như vậy, sẽ không phải người bình thường.
Chỉ cần Tình nha đầu có bản lĩnh khiến người này đặt nàng ở trong lòng, trước khi hắn nhắm mắt, chắc còn có thể nhìn thấy ngày Trang gia vinh hiển.
Trang gia không có ở riêng, người mỗi một năm lại tăng lên, tòa nhà mỗi nămlại xây thêm, đôi khi có chút va chạm cũng do ở cùng một chỗ.
Khu của Trang tứ gia vốn là thu trở về, hiện tại đã cho người đến dọn dẹp, viện này tất nhiên giao lại cho con cái thừa tự.
Bạch Chiêm đương nhiêntheo tới, Trang Bình Chí cũng không biết là đã quên hay như thế nào, lại không an bày phòng khách cho hắn.
Cơ hồ là cam chịu quan hệ của hai người.
"Lão gia tử này là người đã thành tinh."
"Đối với môt lão nhân có thể nâng đỡ được cả một gia tộc mà nói, vĩnh viễn không phải người có năng lực bình thường,là người đứng đầu gia tộc,mặc dù hắn có tư tâm, nhưng đối với tỷ đệ chúng ta vẫn thật tâm trân trọng, việc này là đủ rồi."
Bạch Chiêm cũng nghĩ như vậy, đồng ý với nàng, lão gia tử này quả thật có tư cách làm một vị trưởng bối.
Tác giả :
Quỷ Quỷ Mộng Du