Ác Nhân Thành Đôi

Chương 6: Khê thủy trấn

Cao Tử Lâm hơi nâng mắt, nhìn về phía tiểu cô nương phía trước, mặt mang theo thần sắc kiên nghị, “Trước kia không nhìn ra, hiện đang ngươi rất có phong thái của mẫu thân ngươi khi xưa, đại ân thì ta không thể giúp, chỉ có thể nói thêm cho ngươi một câu, bên ngoài phải có tầm nhìn xa hơn, không phải người quen thuộc thì không nên tin tưởng, làm sao biết được có bao nhiêu người ngươi có thể tin tưởng hoàn toàn."

"Vâng, Thư Tình ghi nhớ."

Cao Tử Lâm khẽ gật đầu, lại liếc nhìn tỷ đệ hai người rồi đem mắt rời đi.

Trang Thư Hàn theo đi tới cửa, nhìn một hồi rồi trở về bên người tỷ tỷ, nói: “Cao đại phu đi từ cửa sau, hẳn là nên từ cửa sau ly khai."

Trang Thư Tình đầu vô cùng đau đớn, vừa nhu nhu huyệt thái dương vừa nói, “ Cao đại phu là người có tâm, đã đáp ứng rồi thì sẽ giúp, Trang gia không phải nhà đại phú, lại không có quyền trên tay, có thể không e ngại nhiều quá về chúng ta là bởi vì chúng ta cũng là tiểu bối nhà họ Trang, một chữ hiếu có thể chèn ép chúng ta cả đời, những người khác thì lại chưa hẳn đưa hắn nhìn vào mắt."

Trang Thư Hàn đăm chiêu gật đầu, “Ta đây về sau nếu trở nên lợi hại, có phải hay không, không cần phải e ngại Trang gia?"

"Ngươi muốn trở thành cùng một dạng người với Trang gia sao?" Trang Thư Tình quay đầu đi nhìn hắn, “Giống như bọn họ, chúng ta cùng một dạng đi báo thù?"

Theo bản năng Trang Thư Hàn biết là không thể gật đầu, nhưng mà trong lòng hắn thực sự nghĩ như vậy, Trang gia có thể đối với bọn họ như thế, thì hắn vì sao không thể trả thù lại?

Trang Thư Tình làm sao nhìn không ra suy nghĩ trong lòng hắn, cũng không giảng đạo lý gì lớn, nói ra lời nói đơn giản mà xác thực, “Ngươi không cần làm cái gì cả, có thể khiến đối phương thống khổ không muốn sống, đây mới là mục đích cao nhất của trả thù, một khi chúng ta thoát ly quan hệ cùng Trang Trạch Lương, về sau tiền đồ của ngươi càng tốt thì hắn càng thống khổ, càng hối hận, rõ ràng là hắn có thể được lợi nhưng lại cùng hắn một chút đều không có dính dáng, đến lúc đó nhìn bộ dáng thống khổ của hắn, trong lòng hận cái gì cũng đều mất hết."

Hành động của bọn họ thực sự rất ngu xuẩn, nếu đổi lại là nàng, nàng mỗi ngày đều cho đối phương ăn uống đầy đủ, quan tâm cẩn thận, đổi lấy thật tâm của đối phương, như vậy khi đối phương trưởng thành, người làm phụ mẫu đó dù có hay không đưa đầy đủ toàn bộ đồ cưới của mẫu thân khi xưa cho nàng, nể tình lúc trước nàng tất nhiên sẽ không đi so đo, như vậy quang minh chiếm đoạt, chẳng phải là so với bọn hắn thực hiện tốt hơn?

Trang Thư Tình gợi lên khóe môi, kẻ ngu dốt tự nhiên nghĩ không ra biện pháp như vậy, nàng cũng không xem trọng mấy người kia.

Trang Thư Hàn nỗ lực tiêu hóa lời nói của tỷ tỷ, dần dần cũng liền hiểu ra ý tứ: Chỉ cần hắn tiền đồ, Trang Trạch Lương mới có thể thống khổ!

"Đừng nóng vội, ngươi còn nhỏ, từ từ sẽ đến, chờ đi tới Khê Thủy Trấn ngươi xem tỷ tỷ làm thế nào, ngưởi chỉ cần còn sống liền không có khả năng không kiêng nể gì, chúng ta bị quản chế bởi Trang Trạch Lương, Trang Trạch Lương bên trên còn có trưởng bối Trang gia, cùng trang thị tộc lớn thư vậy, chỉ cần lợi dụng tốt chúng ta nhất định có thể thoát ly khốn cảnh này."

Trang Thư Hàn nghiêm cẩn nghe, một chút cũng không cảm thấy tỷ tỷ hô thẳng tục danh phụ thân có cái gì không đúng, hắn đã sớm ngầm thừa nhận không xưng người kia là phụ thân rồi.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Trang Thư Hàn căng thẳng trong lòng, người liền đứng lên, mắt đầy cảnh giác nhìn về phía cửa.

"Ngồi xuống, Cao đại phu có ánh mắt thanh minh, không phải đám người kia." Dù nàng không tin cũng không thể biểu hiện ra mặt, vậy sẽ khiến người hỗ trợ chân tâm thất vọng đau khổ, nghĩ đến người bên ngoài đã đến cửa, Trang Thư Tình đem lời nói phía sau nuốt trở về.

Người vào là đệ tử của Cao Tử Lâm, ở ngoài cửa tất nhiên là nghe xong đoạn đối thoại vừa nãy của tỷ đệ bọn họ rồi đi, đối với ý muốn đáp ứng tốt cho đôi tỷ đệ này cũng nhiều hơn một phần hảo cảm, trên mặt ý cười đều chân thành đi rất nhiều, đem vài cái giấy dầu bao mở ra, “Ở trong phòng bếp cũng không có gì ăn, ta liền đi ra ngoài mua chút, các ngươi tạp thời ăn một chút để lót bụng."

Này thật sự là đều cần thiết trước nhất của hai người, hai tỷ đệ vội đứng dậy nói lời cảm tạ.

"Không cần như thế, ta cũng chỉ làm tốt chuyện sư phụ giao cho." Nam tử trông khoảng mười bảy mười tám tuổi nâng tay ý nói không đáng, “Bên ngoài bận rộn, ta đi ra ngoài, có việc gì thì cứ vẫy tay ra hiệu cho ta ở cửa ta liền đến xem."

Trang Thư Tình lại một lần nữa tạ, khi người đi rồi liền nhìn về phía đệ đệ, “Như thế nào? Hiện tại có phải hay không tín nhiệm Cao đại phu một ít?"

Trang Thư Hàn kỳ thực vẫn là không tin, chần chờ một lát mới gật gật đầu.

Trang Thư Tình làm như không thấy được chần chờ của hắn, nói chính nàng hoàn toàn tin cũng là nói dối, nhưng mà... Nàng ở địa phương như cô nhi viện lớn lên, sẽ biết đứa nhỏ không có cảm giác an toàn hẳn là như thế nào, nếu người dẫn đường không có khả năng sẽ làm cho bọn họ đi chệch đường, vì điều này, nàng lúc đó đã cố gắng học qua tâm lý học.

Thư Hàn hiện tại cũng bị vây trong tình huống như vậy, một năm trước không có người giúp hắn, bị người thân đối đãi như vậy, còn có một tỷ tỷ yếu đuối phải bảo vệ, nên làm cho hắn trở nên không dám tin tưởng bất cứ ai, nếu có người tiếp cận liền theo bản năng liền dựng thẳng lên toàn thân đâm lấy người để tự bảo vệ mình.

Nàng đau lòng, nhìn hắn tựa như thấy được mấy đứa nhỏ nàng đã từng che chở.

"Thư Hàn, chúng ta từ từ sẽ đến, tin tưởng tỷ tỷ, chúng ta về sau nhất định có thể trải qua những ngày tháng tốt đẹp."

Lần này Trang Thư Hàn gật đầu thật sự lưu loát, trải qua chuyện ngày hôm nay, hắn liền tin tưởng tỷ tỷ nhất định có thể thực hiện được điều nàng nói.

Cao Tử Lâm cũng không để bọn họ chờ lâu, vừa đem đồ ăn đều nhét vào bụng thì Cao Tử Lâm liền trở lại, “Đi từ cửa sau đi, Trang gia phái người ra ngoài tìm các ngươi."

Trang Thư Tình gật đầu, im lặng không tiếng động nắm sau lưng đệ đệ cùng Cao Tử Lâm đi ra cửa sau.

Cửa sau đang đóng.

Cao Tử Lâm ở trước cửa xoay người lại, từ trong lòng lấy ra một cái túi tiền mới nhẹ nhàng để vào tay Trang Thư Tình, thấp giọng dặn, “Xe ngựa là ta thuê, không cần các ngươi trả tiền, ở đây có mấy lượng bạc vụn cùng một ít đồng tiền, tiền này dùng cũng có thể giúp các ngươi chống đỡ một đoạn thời gian, ở bên ngoài các ngươi nên cẩn thận hơn, không nên dễ tin người."

Trang Thư Tình cho tới bây giờ cũng không tin trên thế giới này có người tốt thuần túy, từ nhỏ tự mình mò mẫm lăn lộn, nàng quá rõ ràng cái gọi là người tốt, làm gì có thứ gì mà không có cái giá của nó, nhưng nàng nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ không ra Cao đại phu có thể không tồn tại cái gọi là lòng dạ xấu xa, không chần chờ một chút, cũng chẳng sợ trong lòng hai người bọn họ lém có đề phòng, vẫn đem bạc này đưa cho họ, vậy hai trăm lượng kia có thể sẽ không cần dùng đến, về sau còn có rất nhiều việc phải sử dụng đến tiền.

"Ân tình của Cao đại phu, tỷ đệ chúng ta vĩnh viễn nhớ kỹ, về sau ổn thỏa sẽ hồi báo gấp bội."

Cao Tử Lâm thở dài một cái, “Năm đó khi xem bệnh Trang phu nhân, nàng từng giải thích nghi hoặc cho ta, hiện tại coi như là ân của nàng, Trang phu nhân có nhiều chuyện phải suy nghĩ, nàng nhất định là kỳ vọng các ngươi có thể bình an lớn lên."

"Vâng, Thư Tình định sẽ dạy đệ đệ thật tốt, không để nương phải thất vọng."

"Không còn sớm, đi thôi."

Cao Tử Lâm đưa bọn học ra cửa sau, một chiếc xe ngựa không cũ không mới đậu ở chỗ này, người đánh xe là một nam tử trung niên có tướng mạo trung hậu.

"Yên tâm, người này cùng ta có giao tình, là người lương thiện, thật thà."

Trang Thư Tình gật đầu, không nói nhiều lời, liền kéo kéo đệ đệ lên xe ngựa.

Nghe được Cao Tử Lâm lại cùng xa phu nói vài câu, Trang Thư Tình nhìn về phía đệ đệ, “Nhớ kỹ ân tình Cao đại phu."

Cao Thư Hàn dùng sức gật đầu, nắm tay thật chặt.

Xe ngựa chạy ra khỏi ngõ nhỏ thì Trang Thư Tình mới đưa tay vén màn xe lên nói một câu, “Phiền toái xa phu đưa chúng ta đi Khê Thủy Trấn."

Nam tử gật gật đầu, “Lộ trình khoảng ba canh giờ, đi nhanh thì trước khi trời tối có thể đến nơi, ngồi chắc vào."

Xe ngựa bình thường chắc cũng có đón khách, khó tránh khỏi có nhiều hương vị, Trang Thư Tình chịu khổ lớn lên, cũng không có so đo, lúc này muốn so đo cũng cố không được, đầu đau như muốn nứt ra rồi.

"Thư Hàn, chúng ta thay phiên nghỉ ngơi, tỷ tỷ trước nằm một chút."

Trang Thư Hàn vội vàng ngồi ổn định, đem hai chân mình duỗi thẳng, chỉ vào đùi của mình nói: “Tỷ tỷ, nằm đây."

Trang Thư Tình nằm xuống bên người đệ đệ, “Như vậy là được, có chuyện gì thì kêu tỷ tỷ tỉnh lại, tỷ tỷ ngủ một lát."

"Tỷ tỷ yên tâm, ta trông cho tỷ."

Trang Thư Tình chỉ muốn nghỉ ngơi một lát, lại không nghĩ rằng vừa nhắm mắt lại liền ngủ sâu, rõ ràng nàng có quá nhiều sự tình xảy ra, rõ ràng nàng có ngàn vạn lo lắng, nhưng thân thể này thật sự là quá mức hư nhược rồi, cứng rắn nhịn lâu như vậy đã đến cực hạn.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỉnh tỉnh."

Mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn khuôn mặt trước mắt này cơ hồ nháy mắt liền tỉnh táo lại, vội hai tay chống ngồi dậy, thanh âm không còn thanh thúy, “Đến nơi nào rồi?"

"Tỷ tỷ, chúng ta đã đến Khê Thủy Trấn."

Biết đệ đệ là đau lòng mình, muốn cho mình nghỉ ngơi nhiều một chút, Trang Thư Tình làm sao có thể trách hắn được, sửa lại quần áo cho hắn liền lôi kéo người xuống xe ngựa.

Lúc này đã là trời chiều đã ngả về tây, người làm việc ở đều xách theo nông cụ trở về, mọi người thấy bọn họ không khỏi đều nhìn qua một chút.

Trang Thư Tình lúc nhỏ đã tới nơi này, có chút ký ức mơ hồ, nàng cũng không để mã phu đưa đi thêm, nói vài câu khách khí rồi liền nắm đệ đệ hướng Trang gia bước vào.

Tại đây Khê Thủy Trấn, Trang gia xem như đại gia tộc số một số hai, đếm số người cũng không biết là bao nhiêu, cũng không biết được những người sống trong Trang gia như thế nào, con dâu khi gả vào Trang gia đều đặt nghĩa vụ sinh con làm đầu, như Đổng Uyển Như chỉ sinh hai tỷ đệ bọn họ, tại Trang gia đều xem như người sinh không tốt, sinh ra năm sáu đứa mới là bình thường.

Tổ tiên Trang gia cũng từng làm quan trên triều, chỉ tiếc sau này người sau không bằng người trước, nhưng cần dựa vào điểm này của tổ tiên ngày qua ngày cũng coi là dư giả.

Tộc trưởng của nhất đại Trang gia là Trang Trạch Dân, năm nay vừa mới bốn mươi, đúng là thời điểm trẻ trung khoẻ mạnh, hắn có dã tâm, nhưng không có điều kiện, vốn cho là Trang Trạch Lương có thể một phen nâng đỡ đệ tử trong nhà, nhưng nghĩ đến đối phương căn bản là coi bọn hắn như thân thích nghèo đến để tống tiền, không cần nói dẫn dắt, chính là gặp mặt một lần đều không đồng ý, dần dà cũng liền không có người lại đi dính vào cửa thân thích này.

Cho nên, lúc hắn nghe nói Trang Trạch Lương một đôi tử nữ cầu kiến thì kinh ngạc nhếch mày thật cao, thế nào bọn họ không đi trêu chọc, đối phương ngược lại nhớ đến bọn họ?

Người thông truyền là lão nhân của Trang gia, quản gia làm việc cho trang gia nửa đời người, nói chuyện cũng không cố kỵ nhiều, dừng một chút lại nói: “Trang thất gia cũng không phải nghèo khó gì, như thế nào hai cái nhỏ kia, nhìn... không tốt lắm."

Trang Trạch Lương là hậu nhân thứ bảy của Trang gia.

Trang Trạch Dân thu hồi quyển sách đứng dậy, “Đã đến dù sao cũng phải gặp một lần, một đứa nhỏ mang theo một đứa nhỏ khác làm sao có thể đi xa như vậy, Trang Trạch Lương hắn rõ là đã có chuyện gì xảy ra?"

Trang Trạch Dân chỉ cho rằng lão bộc nói không tốt lắm chỉ là tinh thần không tốt lắm, lại không nghĩ rằng là không tốt như vậy, cách một tầng băng gạc đều có thể nhìn đến máu bị thấm ra, một tiểu cô nương, thế nào bị thương thành như vậy?

Hắn không hỏi, chính là nhăn mi lại thể hiện đáy lòng hắn có nghi hoặc.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại