Ác Nhân Thành Đôi
Chương 200: Đồng giường
"Tỉnh dậy."
Lời nói lành lạnh, mang theo vô tận triền miên và ôn nhu khiến Trang Thư Tình lập tức xoay người ngồi dựng lên, ký ức trở về.
Đúng rồi, Chỉ Cố đã trờ lại."
"Giờ nào?"
"Hẳn là sắp giờ Thìn." Vừa lòng nhìn thất nét mặt tỏa sáng của người trên giường, khóe miệng Bạch Chiêm gợi lên độ cong rõ ràng.
Đã là giờ thìn rồi sao, giấc ngủ này của nàng thật tốt.
Đầu óc Trang Thư Tình tỉnh táo lại, nhìn bàn tay bị hắn giữ lại nàng cũng không vội mà rời giường, dựa vào lòng hắn nói: “Cứ như vậy cùng ta cả đêm?"
“Ừm." Bạch Chiêm nâng tay kia đặt lên ngực, “Thật vui."
Không cần dùng nhiều cảm xúc, không cần suy nghĩ nhiều, ý cười cứ như vậy từ trong lòng tràn ra, tràn tới trong ánh mắt, nét mặt Trang Thư Tình xuất hiện phong tình tươi đẹp, cứ như vậy vô cùng tự nhiên.
Bạch Chiêm tiến lên trước, ngậm lấy hai cánh môi kia, giây phút đó, phàng phất như đấy lòng của hắn đang tươi cười, thỏa mãn thở dài một tiếng.
Bạch Chiêm không có tiến thêm một bước, chỉ nhẹ nhàng chạm lên môi nàng nói: “Hữu Phong, chúng ta thành thân đi."
Tên này đã mấy tháng qua chưa có ai gọi nàng như vậy, lúc này hai tiếng kia phát ra từ trong miệng hắn, nàng lại cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết, thậm chí còn đề cập đến chuyện hôn sự, nàng cũng cảm thấy bản thân không cần nghĩ nhiều hơn nữa, “Được."
Hơi thở của Bạch Chiêm hơi loạn một chút, càng ra sức hôn sâu.
Cho nên khi Trang Thư Tình xuất hiện trước mọi người, sắc môi nàng hôm nay vô cùng diễm lệ.
Ăn no bụng, Trang Thư Tình lười biếng nghĩ, rốt cục có thể nghĩ ngơi một ngày, không biết bây giờ bên ngoài đã đồn thành dạng gì rồi.
Nhưng mà cũng không sao, vị hôn phu của nàng có thể mang ra ngoài dọa người.
Lời đồn tất nhiên là vô cùng nóng hổi...
Bạch công tử vừa trở về Trang tiểu thư liền không thể ra cửa, chậc, sẽ không phải là nói chuyện lâu đến nỗi kéo đến… khụ!
Ai nha, Trang tiểu thư vất vả lâu như vậy, nghỉ một ngày là điều nên làm, khụ!
“Bôn ba trên đường nhiều ngày như vậy, lại không ngủ nguyên một buổi tốt, không có gì chứ?"
Lúc này, hai nhân vật chính đang bị đồn không lên được khỏi giường lúc này đang ngồi đối diện nhau. Bộ dáng vô cùng nhàn nhã tùy ý, ngay cả tóc cũng thả lỏng xuống, không hề mang thêm bất kỳ trang sức nào.
Trên mặt không chút phấn son, trong cái tuổi đẹp nhất của đời người này, cho dù không cần trang điểm cũng có thể khiến người khác không rời được tầm mắt.
Lúc này, cũng sẽ không có hạ nhân nào dáng liếc tầm mắt qua nhìn bọn họ.
Vì vậy Bạch Chiêm rất không kiêng nể gì sờ lên mặt nàng.
Lại bị kinh bạc. Trang Thư Tình tà tà liếc mắt nhìn hắn. Nhưng cũng không có hất cái tay trên mặt ra.
“Không có gì."
Nhìn sắc mặt hắn quả thật là không quá khó coi, Trang Thư Tình cũng không tiếp tục đề tài này, cắn nửa viên mơ ngậm trong miệng hỏi. “Thanh Dương Tử bọn họ đâu?"
“Chậm một chút nữa sẽ tới." Noi đến chuyện này, ánh mắt Bạch chiêm lập tức trầm xuống, cũng không gạt nàng, “Ta thuận đường đi tới biên cảnh, đem cả nhà kia mắt về đây."
Trong lúc nhất thời, Trang Thư Tình cũng không biết là nên nói rõ ràng chuyện thuận đường của hắn có thật không, hay là nên nói đến cái nhà kia.
“Còn vì bọn họ mà cảm thấy khó chịu sao?"
Trang Thư Tình lắc đầu. “Đối với bọn họ, ta đã không còn cảm tình chứ đừng nói là sẽ khó chịu, chỉ là cảm thấy… có chút dọa người, Trang Thư Tình ta làm sao có thể có đám người thân ngu xuẩn như vậy? Gia phong Trang gia trước giờ vẫn rất tốt, sau khi tự thân giám quốc ta đã đặc biệt phái người đến Khê Thủy Trấn trông chừng bọn họ kĩ càng, tin tức truyền lại đây cũng rất tốt, tuy rằng ngay từ đầu có mấy vị đồng lức tuổi nhỏ mà tâm trí không kiên, nhưng cũng sẽ không phải loại người dám náo loạn chuyện lớn. Hiện tại đã bị gia trưởng dẫn dắt kĩ càng. Một gia tộc như vậy, sao lại xuất hiện một người như Trang Trạch Lương? Nếu không phải có tầng quan hệ này, Trang gia đỡ phải vất vả hơn rất nhiều."
Dừng một chút, Trang Thư Tình cười khổ lắc đầu, “Nếu không có ta như ngày hôm nay, chắc cũng không có người sẽ để ý hắn, muốn lấy hắn để kéo ta xuống nước, khiến hậu phương Chu Quốc bị rối loạn."
“Quả trứng thối mới có con giòi." Bạch Chiêm nắm lấy tay nàng, “Bọn họ cứ để ta giải quyết."
Kết quả của việc giải quyết này như thế nào, Trang Thư Tình có thể tưởng tượng được, phàm là có thể lục ra được những chuyện tốt đẹp trong trí nhớ mà Trang Trạch Lương đã làm với tỷ đệ nàng, cho dù là một chút, nàng nghĩ nàng sẽ ngăn Bạch Chiêm lại, nhưng mà, nàng tìm không thấy.
Giống như Thư Hàn nói vậy, nàng đối với trang Trạch Lương cũng chỉ có hận, chỉ là nỗi hận của nàng không thể hiện ra ngoài, hoặc là nói nỗi hận của Trang Thư Tình giấu sâu dưới đáy lòng, vào thời điểm mấu chốt mới có thể bộc phát ra hung hăng cắn đối phương một ngụm.
Giống như hiện tại, nàng chỉ hời hợt nói: “Chàng quyết định là được rồi."
Bạch Chiêm không chút nào ngoài ý muốn khi nàng nói như vậy, Hữu Phong nhìn như mềm mại, nhưng thực tế trong lòng nàng vô cùng cứng rắn, thời điểm nên mềm lòng, lòng của nàng sẽ mềm hơn bất kỳ ai, nhưng đối với những người muốn hại nàng, nàng cũng nhớ vô cùng rõ ràng, thời điểm nên báo thù cũng trả thù bọn họ vô cùng nghiêm túc.
Một người như vậy, nên là của hắn.
“Chu Tri Tiếu còn bao lâu nữa mới có thể dùng được?"
Trang Thư Tình nghĩ nghĩ, “Hai năm đi."
"Quá lâu."
“Hai năm sau hắn cũng mới mười tám, ta hi vọng trong những năm hắn dễ dàng hành động xúc động nhất chúng ta có thể giám sát hắn, bằng không sẽ sinh ra những rắc rối khác, nếu không phải tình thế bắt buộc, ta cũng không muốn ở lại kinh đô, có thể chờ hắn tròn hai mươi tuổi rồi rời đi là thích hợp nhất."
So với bốn năm, hai năm đã có thể dễ dàng chấp nhận, Bạch Chiêm cũng không nói thêm cái gì nữa, chỉ cần ở bên cạnh Hữu Phong, hai năm thì hai năm, cách ra mấy tháng, cảm giác của bọn họ về đối phương đâu chỉ là hai năm.
Mặt trời ngày càng cao, thời tiết càng nóng lên, dù bốn góc trong phòng đều được đặt bốn khối băng, trên người cũng có cảm giác nhớp nháp.
Hai người ngồi trò chuyện, bất tri bất giác đã qua nửa ngày.
Thời gian nghỉ trưa, Trang thư Tình cũng không suy nghĩ nhiều, vỗ vỗ nửa cái giường nói, “Cùng nhau."
Cho dù là Bạch Chiêm thì lúc này cũng không khỏi chớp mắt nhiều lần, Hữu Phong có biết nàng đang nói cái gì hay không?
“Chỉ là nghỉ ngơi một lát mà thôi, chàng đừng nghĩ nhiều." Bị nhìn chằm chằm như vậy, Trang Thư Tình cũng có chút không được tự nhiên, đang muốn nói, ‘không đến thì thôi’, nam nhân kia đã thoát ngoại sam, đá rơi giày xuống nhanh chóng chiếm lấy nửa bên giường còn lại.
Là giương đơn nên một người ngủ rất rộng, nhưng thêm một người không gian lại có vẻ nhỏ hơn, Trang Thư Tình càng cảm giác không được tự nhiên, mặt hướng vào bên trong, nhắm mắt lại thôi miên chính mình.
Nàng hiểu rõ mình đang làm cái gì, cũng biết chuyện này thật khác người, nhưng mấy tháng chia lìa đã hoàn toàn bức ra sự dựa dẫm của nàng đối với nam nhân này, thật vất vả mới thấy được người trở về, nàng lưu luyến không muốn tách hắn ra, cho dù chia hai giường củng ngủ nàng cũng luyến tiếc.
Một bàn tay phủ lên lưng, hô hấp của nam nhân thổi bên tai, nói không khẩn trương là giả, chỉ là càng nhiều là cảm giác an tâm.
Chỉ Cố đã khỏe mạnh trở về, cơn ác mộng khiến cho nàng bất an bấy lâu nay đã không còn, hẳn là sẽ không tách ra nữa, trước khi chìm vào giấc ngủ, Trang Thư Tĩnh nghĩ như vậy.
Một canh giờ trôi qua, Hữu Phong vẫn chưa tỉnh, hơn nữa còn vẫn luôn giữ lấy tư thế như vậy, cũng không động đậy một chút, tâm của Bạch Chiêm trầm xuống, trong lòng cảm thấy không ổn.
Lời nói lành lạnh, mang theo vô tận triền miên và ôn nhu khiến Trang Thư Tình lập tức xoay người ngồi dựng lên, ký ức trở về.
Đúng rồi, Chỉ Cố đã trờ lại."
"Giờ nào?"
"Hẳn là sắp giờ Thìn." Vừa lòng nhìn thất nét mặt tỏa sáng của người trên giường, khóe miệng Bạch Chiêm gợi lên độ cong rõ ràng.
Đã là giờ thìn rồi sao, giấc ngủ này của nàng thật tốt.
Đầu óc Trang Thư Tình tỉnh táo lại, nhìn bàn tay bị hắn giữ lại nàng cũng không vội mà rời giường, dựa vào lòng hắn nói: “Cứ như vậy cùng ta cả đêm?"
“Ừm." Bạch Chiêm nâng tay kia đặt lên ngực, “Thật vui."
Không cần dùng nhiều cảm xúc, không cần suy nghĩ nhiều, ý cười cứ như vậy từ trong lòng tràn ra, tràn tới trong ánh mắt, nét mặt Trang Thư Tình xuất hiện phong tình tươi đẹp, cứ như vậy vô cùng tự nhiên.
Bạch Chiêm tiến lên trước, ngậm lấy hai cánh môi kia, giây phút đó, phàng phất như đấy lòng của hắn đang tươi cười, thỏa mãn thở dài một tiếng.
Bạch Chiêm không có tiến thêm một bước, chỉ nhẹ nhàng chạm lên môi nàng nói: “Hữu Phong, chúng ta thành thân đi."
Tên này đã mấy tháng qua chưa có ai gọi nàng như vậy, lúc này hai tiếng kia phát ra từ trong miệng hắn, nàng lại cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết, thậm chí còn đề cập đến chuyện hôn sự, nàng cũng cảm thấy bản thân không cần nghĩ nhiều hơn nữa, “Được."
Hơi thở của Bạch Chiêm hơi loạn một chút, càng ra sức hôn sâu.
Cho nên khi Trang Thư Tình xuất hiện trước mọi người, sắc môi nàng hôm nay vô cùng diễm lệ.
Ăn no bụng, Trang Thư Tình lười biếng nghĩ, rốt cục có thể nghĩ ngơi một ngày, không biết bây giờ bên ngoài đã đồn thành dạng gì rồi.
Nhưng mà cũng không sao, vị hôn phu của nàng có thể mang ra ngoài dọa người.
Lời đồn tất nhiên là vô cùng nóng hổi...
Bạch công tử vừa trở về Trang tiểu thư liền không thể ra cửa, chậc, sẽ không phải là nói chuyện lâu đến nỗi kéo đến… khụ!
Ai nha, Trang tiểu thư vất vả lâu như vậy, nghỉ một ngày là điều nên làm, khụ!
“Bôn ba trên đường nhiều ngày như vậy, lại không ngủ nguyên một buổi tốt, không có gì chứ?"
Lúc này, hai nhân vật chính đang bị đồn không lên được khỏi giường lúc này đang ngồi đối diện nhau. Bộ dáng vô cùng nhàn nhã tùy ý, ngay cả tóc cũng thả lỏng xuống, không hề mang thêm bất kỳ trang sức nào.
Trên mặt không chút phấn son, trong cái tuổi đẹp nhất của đời người này, cho dù không cần trang điểm cũng có thể khiến người khác không rời được tầm mắt.
Lúc này, cũng sẽ không có hạ nhân nào dáng liếc tầm mắt qua nhìn bọn họ.
Vì vậy Bạch Chiêm rất không kiêng nể gì sờ lên mặt nàng.
Lại bị kinh bạc. Trang Thư Tình tà tà liếc mắt nhìn hắn. Nhưng cũng không có hất cái tay trên mặt ra.
“Không có gì."
Nhìn sắc mặt hắn quả thật là không quá khó coi, Trang Thư Tình cũng không tiếp tục đề tài này, cắn nửa viên mơ ngậm trong miệng hỏi. “Thanh Dương Tử bọn họ đâu?"
“Chậm một chút nữa sẽ tới." Noi đến chuyện này, ánh mắt Bạch chiêm lập tức trầm xuống, cũng không gạt nàng, “Ta thuận đường đi tới biên cảnh, đem cả nhà kia mắt về đây."
Trong lúc nhất thời, Trang Thư Tình cũng không biết là nên nói rõ ràng chuyện thuận đường của hắn có thật không, hay là nên nói đến cái nhà kia.
“Còn vì bọn họ mà cảm thấy khó chịu sao?"
Trang Thư Tình lắc đầu. “Đối với bọn họ, ta đã không còn cảm tình chứ đừng nói là sẽ khó chịu, chỉ là cảm thấy… có chút dọa người, Trang Thư Tình ta làm sao có thể có đám người thân ngu xuẩn như vậy? Gia phong Trang gia trước giờ vẫn rất tốt, sau khi tự thân giám quốc ta đã đặc biệt phái người đến Khê Thủy Trấn trông chừng bọn họ kĩ càng, tin tức truyền lại đây cũng rất tốt, tuy rằng ngay từ đầu có mấy vị đồng lức tuổi nhỏ mà tâm trí không kiên, nhưng cũng sẽ không phải loại người dám náo loạn chuyện lớn. Hiện tại đã bị gia trưởng dẫn dắt kĩ càng. Một gia tộc như vậy, sao lại xuất hiện một người như Trang Trạch Lương? Nếu không phải có tầng quan hệ này, Trang gia đỡ phải vất vả hơn rất nhiều."
Dừng một chút, Trang Thư Tình cười khổ lắc đầu, “Nếu không có ta như ngày hôm nay, chắc cũng không có người sẽ để ý hắn, muốn lấy hắn để kéo ta xuống nước, khiến hậu phương Chu Quốc bị rối loạn."
“Quả trứng thối mới có con giòi." Bạch Chiêm nắm lấy tay nàng, “Bọn họ cứ để ta giải quyết."
Kết quả của việc giải quyết này như thế nào, Trang Thư Tình có thể tưởng tượng được, phàm là có thể lục ra được những chuyện tốt đẹp trong trí nhớ mà Trang Trạch Lương đã làm với tỷ đệ nàng, cho dù là một chút, nàng nghĩ nàng sẽ ngăn Bạch Chiêm lại, nhưng mà, nàng tìm không thấy.
Giống như Thư Hàn nói vậy, nàng đối với trang Trạch Lương cũng chỉ có hận, chỉ là nỗi hận của nàng không thể hiện ra ngoài, hoặc là nói nỗi hận của Trang Thư Tình giấu sâu dưới đáy lòng, vào thời điểm mấu chốt mới có thể bộc phát ra hung hăng cắn đối phương một ngụm.
Giống như hiện tại, nàng chỉ hời hợt nói: “Chàng quyết định là được rồi."
Bạch Chiêm không chút nào ngoài ý muốn khi nàng nói như vậy, Hữu Phong nhìn như mềm mại, nhưng thực tế trong lòng nàng vô cùng cứng rắn, thời điểm nên mềm lòng, lòng của nàng sẽ mềm hơn bất kỳ ai, nhưng đối với những người muốn hại nàng, nàng cũng nhớ vô cùng rõ ràng, thời điểm nên báo thù cũng trả thù bọn họ vô cùng nghiêm túc.
Một người như vậy, nên là của hắn.
“Chu Tri Tiếu còn bao lâu nữa mới có thể dùng được?"
Trang Thư Tình nghĩ nghĩ, “Hai năm đi."
"Quá lâu."
“Hai năm sau hắn cũng mới mười tám, ta hi vọng trong những năm hắn dễ dàng hành động xúc động nhất chúng ta có thể giám sát hắn, bằng không sẽ sinh ra những rắc rối khác, nếu không phải tình thế bắt buộc, ta cũng không muốn ở lại kinh đô, có thể chờ hắn tròn hai mươi tuổi rồi rời đi là thích hợp nhất."
So với bốn năm, hai năm đã có thể dễ dàng chấp nhận, Bạch Chiêm cũng không nói thêm cái gì nữa, chỉ cần ở bên cạnh Hữu Phong, hai năm thì hai năm, cách ra mấy tháng, cảm giác của bọn họ về đối phương đâu chỉ là hai năm.
Mặt trời ngày càng cao, thời tiết càng nóng lên, dù bốn góc trong phòng đều được đặt bốn khối băng, trên người cũng có cảm giác nhớp nháp.
Hai người ngồi trò chuyện, bất tri bất giác đã qua nửa ngày.
Thời gian nghỉ trưa, Trang thư Tình cũng không suy nghĩ nhiều, vỗ vỗ nửa cái giường nói, “Cùng nhau."
Cho dù là Bạch Chiêm thì lúc này cũng không khỏi chớp mắt nhiều lần, Hữu Phong có biết nàng đang nói cái gì hay không?
“Chỉ là nghỉ ngơi một lát mà thôi, chàng đừng nghĩ nhiều." Bị nhìn chằm chằm như vậy, Trang Thư Tình cũng có chút không được tự nhiên, đang muốn nói, ‘không đến thì thôi’, nam nhân kia đã thoát ngoại sam, đá rơi giày xuống nhanh chóng chiếm lấy nửa bên giường còn lại.
Là giương đơn nên một người ngủ rất rộng, nhưng thêm một người không gian lại có vẻ nhỏ hơn, Trang Thư Tình càng cảm giác không được tự nhiên, mặt hướng vào bên trong, nhắm mắt lại thôi miên chính mình.
Nàng hiểu rõ mình đang làm cái gì, cũng biết chuyện này thật khác người, nhưng mấy tháng chia lìa đã hoàn toàn bức ra sự dựa dẫm của nàng đối với nam nhân này, thật vất vả mới thấy được người trở về, nàng lưu luyến không muốn tách hắn ra, cho dù chia hai giường củng ngủ nàng cũng luyến tiếc.
Một bàn tay phủ lên lưng, hô hấp của nam nhân thổi bên tai, nói không khẩn trương là giả, chỉ là càng nhiều là cảm giác an tâm.
Chỉ Cố đã khỏe mạnh trở về, cơn ác mộng khiến cho nàng bất an bấy lâu nay đã không còn, hẳn là sẽ không tách ra nữa, trước khi chìm vào giấc ngủ, Trang Thư Tĩnh nghĩ như vậy.
Một canh giờ trôi qua, Hữu Phong vẫn chưa tỉnh, hơn nữa còn vẫn luôn giữ lấy tư thế như vậy, cũng không động đậy một chút, tâm của Bạch Chiêm trầm xuống, trong lòng cảm thấy không ổn.
Tác giả :
Quỷ Quỷ Mộng Du